danh sách lớp. thông báo được thầy bí thư
của trường truyền đi từ những loa phát thanh.
Cô học lớp 11D3, cả lớp cô đã di chyển về phòng của mình đợi GVCN mỗi đứa tự chọn cho mình một chỗ để yên vị, cô và nó chọn một bàn cuối lớp vì đây là chỗ an toàn nhất mà cô nghĩ. Đúng là lũ quỷ vài tháng không gặp mà bọn nó cứ nhao nhao như ong vỡ tổ, lớp trưởng rồi lớp phó trật tự cũng hòa vào đàn ong đó luôn.
@##$!^&$%$&^&…biết bao câu chuyện đang được phát tán, kẻ nói người nghe đứa ha hả.
ĐÉT…tiếng roi mây của ông thầy Khánh vang lên khiến cả đàn ong quay về tổ. Đứa nào mặt cũng xanh rờn. Đây là ông thầy vật lí, nổi tiếng là phát xít đến cả mấy đứa trường khác nghe danh cũng tái người.
Im lặng, liếc mắt khắp lớp một hồi thầy chống tay xuống bàn, lên tiếng:
- E hèm. Các anh chị thừa biết tôi là ai nên không phải dài dòng giới thiệu nữa. Đồng thời tôi sẽ là chủ nhiệm của các anh chị trong năm học này.
Xẹc. đùng đùng
Tiếng sét + sấm đang ầm ầm vang lên bên tai những con người kia, mắt tối sầm lại khiến họ rơi vào tình trạng “chết lâm sàn”.
(Im lặng)
- Ôi khhông…những lời bàn tán bắt đầu gợn sóng, mỗi lúc một to.
Rầm. tiếng đập bàn vang lên, đôi mắt nửa tên lửa nửa súng ống của ông thầy xuyên qua từng đứa, mặt đứa nào cũng cắt không còn tí máu.
- Lớp ta có bạn mới ông dịu giọng lại sau khi làm ba hồn bảy vía của bọn nó chạy mất.
Bọn nó nhìn theo dáng ông bước ra ngoài không giám chớp mắt, khi ông khuất hẳn sau cánh cửa bọn nó mới giám khẽ thở nhẹ (có ghê đến vậy không ta? Híc híc thật đấy lớp Karin dính chưởng nè, hên là không phải chủ nhiệm).
Cô gục hẳn xuống bàn thở gấp sau một hồi nín thở.
- Tao…đau tim quá…mày ơi! cô nói đứt quãng với Kì Lâm. Nó gật gật đầu đồng tình mặt tái mét.
Thằng Lâm quay xuống bàn hai cô nói (HOÀNG LÂM – cùng với KÌ LÂM được mệnh danh là song LÂM, bố cậu là bác sĩ còn mẹ cậu là một nữ doanh nhân thành đạt):
- Đâu đau chỗ nào để tớ xoa bópppp…cho! Hehe…điệu cười với câu nói cố kéo dài ra ý châm chọc của H.Lâm khiến K.Lâm sôi máu thưởng cho cậu một cái bánh rán thật to
*chát*
Khiến cả lớp đều dồn ánh mắt xuống góc lớp nhìn hai người.
- You win. Như Quỳnh (lớp phó trật tự) ở dãy bên kia cũng quay sang góp vui. Quỳnh nắm tay lại đưa ra rồi bật ngón cái lên gật gù.
Đúng lúc ông thầy quay vào dắt thêm một người nữa, H.Lâm đành quay lên nhưng trong lòng thì đang rất căm phẫn. Dù sợ ông thầy phát xít này nhưng cô không thể nhịn cười *lạ thật thằng nhoz hỏi mình cơ mà, hai cô cậu…hêhê* cô bụm miệng.
- Mày cười cái gì? K.Lâm gắt.
- Giới thiệu với các em đây là học sinh mới của lớp ta. cả lớp đều nhìn ông thầy rồi chuyển tầm ngắm sang người được gọi là h/s mới, người đó cũng nhìn lại gọi là đáp lễ. Còn cô thì vẫn đang ngả nghiêng cười thầm, K.Lâm liếc cô một cái muốn rách mắt rồi cũng nhìn lên h/s mới kia.
- Trần Na Na (cô- TRẦN NA NA, xin giữ bí mật về gia thế con người này để trí tưởng tượng của các bạn tha hồ lướt nhéz), em đang cười gì vậy? ông thầy quát lên làm tim cô ngừng đập.
Cô khẽ nhìn ông rồi lắc đầu.
Sau khi hoàn hồn cô quay sang K.Lâm thấy nó đang cười đắc chí, còn thè lưỡi trêu cô nữa *đáng đời cái tội cười ta*. Na Na định đưa tay béo K.Lâm một cái thì:
- Chào các bạn. h/s mới lên tiếng, nở nụ cười thân thiện, cô quay sang bắt gặp nụ cười đó làm cô khựng lại, trông cô như đang đứng hình vậy *hắn…hắn* (sao cô thay đổi liên tục cách xưng hô với cậu ta thế nhỉ).
- Mình tên là Hoàng Gia Bảo, mình là h/s mới chuyển đến mong các bạn giúp đỡ! cậu nói rồi cúi gập người xuống để thể hiện thành ý. (cậu- HOÀNG GIA BẢO – 18t [tại học trễ 1 năm] là nhị thiếu gia của tập đoàn Hoàng Kim- tập đoàn trang sức lớn, có uy tín cả trong và ngoài nước. Tuy vậy nhưng cậu không muốn sống dựa vào gia đình với cậu tự túc là hạnh phúc nên cậu luôn giấu đi gia thế của mình và thể hiện mình là một người bình thường như bao người khác. Ngoại hình rất bình thường với chiếc kính to sụ che hết nửa khuôn mặt, được mỗi dáng cao ráo khỏe mạnh như các anh đánh bóng rổ. hihi)
Đương nhiên để đáp lại, cả lớp tặng cậu một tràng pháo tay (trừ cô) để hoan nghênh cậu gia nhập vào lớp này. lớp cô được cái rất hòa đồng và đoàn kết.
- Không…không phải chứ? Hắn định ám mình sao. cô lắp bắp chỉ chỏ vào cậu trong khi cả lớp đang lao nhao với anh bạn mới. đương nhiên là ông thầy đã bị lép vế.
Thấy bạn mình không được bình thường K.Lâm đặt tay lên trán cô tay còn lại đặt lên trán mình:
- Không nóng, không lạnh, rất bình thường vậy sao mặt mày đỏ vậy?
Không phản ứng
- Này! nó lay nhẹ cô.
Vẫn không phản ứng
Nó đành nhìn theo hướng cô đang nhìn rồi cười khẩy.
- A nàng mê chàng rồi chứ gì? Haha cô cười khoái chí quên luôn cả ông thầy phát xít kia.
- IM LẶNG! ông thầy lại quát, nụ cười + suy nghĩ của K.Lâm bị dập tắt hẳn. – Bảo! Em hãy chọn một chỗ cho mình.
Cậu đảo mắt khắp lớp, giờ cậu mới nhận ra sự có mặt của cô hơn nữa lại đang ngùn ngụt khói thế kia. Thoáng rùng mình cậu nghĩ *không biết sáng nay mình bước chân nào ra trước không biết, đi đâu cũng gặp con nhỏ sao chổi này là sao? Híc…mà mắc mớ gì phải sợ con nhỏ đó chứ, từ đầu tới giờ toàn nó gây chuyện chứ bộ* lấy lại vẻ tự tin cậu đảo mắt lại một vòng nữa, nhíu mày nhẹ rồi bước về phía cuối lớp dừng lại ở cạnh bàn của cô. Khiến cô Sock tập 2:
- Mình ngồi ở đây được chứ? K.Lâm hớn hở định trả lời được thì bị cô chặn lại.
- Không. cô quát to.
- Tại sao? là tiếng của ông thầy hỏi. Lúc này cô nhận ra mình đã hành động quá lố, cô cố thu lại cảm xúc.
- Dạ tại em thấy bạn bị cận nên em sợ bạn ấy ngồi bàn cuối sẽ không nhìn rõ ạ! cô nói điệu chảy nước làm bộ quan tâm.
Ông thầy nghe vậy nhìn sang cậu.
- Cám ơn bạn đã quan tâm. cậu đá đểu. –Nhưng mình không sao, trước đây mình vẫn ngồi ở bàn cuối mà, hì hơn nữa mình cao thế này ngồi trên thì chắn hết tầm nhìn của các bạn khác mất.
Cô nhìn quanh lớp xem phản ứng của mọi người, ai nấy đều gật đầu tán thành. Bực bội cô khoanh tay trước ngực nghiến răng trèo trẹo.
- Thôi được rồi quyết định vậy nhé. Còn nữa ban cán sự lớp vẫn như cũ. Lớp trưởng, xuống bảng tin chép thời khóa biểu cho các bạn. ông thầy ra lệnh rồi xách cặp cất gót.
Hai cô cậu vẫn đang gầm gừ quắc mắt nhìn nhau.
K.Lâm nhận ra tình hình không ổn, nó nhảy ra giữa hai người bắt chước kiểu xua tay của các trọng tài bóng đá.
- Xịt tóp mỡ, hai anh chị định nhìn nghía nhau đến bao giờ đây? Vào chỗ chép thời khóa biểu đi kìa. nói xong K.Lâm đẩy cô vào góc trong cùng, nó ngồi giữa rồi đến Bảo ngồi ngoài cùng, nó hỏi Bảo bao nhiêu điều khiến cu cậu cứ hết gãi đầu rồi lại gãi tai. Hành động của K.Lâm khiến hai chiến binh của chúng ta bớt bốc hỏa hơn nhưng lại khiến một người khác tức muốn nổ mắt *làm gì có đứa con gái nào thấy trai thì tươm tướp tươm tướp như vậy chứ* (các bạn đoán thử là ai?).
Ra về
- Này! Na na…nó gọi nhưng cô vẫn lao đi.
- TRẦN NA NA!!! Đứng lại. cô đứng lại giậm chân mạnh xuống đất.
- Mày làm gì mà đi như tên lửa vậy? hộc hộc. nó hơi mệt vì phải chạy theo cô.
- Tên khốn sao hắn cứ ám tao vậy không biết, lần nào gặp hắn tao cũng xui xẻo. bức xúc cô đá tung viên sỏi dưới chân.
- Đâu? Đâu? Tên nào? Chỉ tao coi? Tên nào mà cả gan giám chọc đến mụ phù thủy Simla của chúng ta hả? K.Lâm vừa hỏi vừa giả bộ ngó ngang chạy dọc tìm tên đó.
- Bộ trông tao ác quái lắm hả??? cô quát
Nó lắc đầu rồi lại gật đầu.
- Là ý gì? cô trợn mắt nhìn nó.
- Hìhìhì…bình thường thì không nhưng giờ thì y đúc. K.Lâm lùi về sau rồi trả lời.
- Mày…hứk. cô quay ngoắt sang phía khác.
- Thôi nào con nít đâu mà dỗi với hờn không biết. Hềhề giờ thì kể cho chị em nghe đi nào. K.Lâm thoáng nhìn qua mặt cô rồi ngồi xuống chiếc ghế đá dưới gốc cây kia.
Cô cũng ngồi theo rồi kể lại mọi chuyện cho nó nghe:
- @@#$$#…#$%^^^$#…đó là vậy đó đã thế còn đòi ngồi với tao nữa, coi có điên không hả? cô vừa nói vừa diễn tả hành động để minh họa.
- HA ha hahaha hahahaha…!!! Một tràng cười giòn rụm vang lên. Nhưng không phải là của hai nàng. Thủ phạm chính là H.Lâm, thì ra nãy giờ cậu núp sau gốc cây nghe lén câu chuyện của hai cô. Hai cô thì ngây ra như vịt không hiểu khoai tây gì cả.
- Cái đồ cút lủi kia, có gì vui sao cười? tự niên lủi ở đâu ra cười như chưa bao giờ được cười vậy. K.Lâm không nhịn được khi thấy điệu bộ của H.Lâm, nó lại gần cậu chống nạnh nói. H.Lâm cố thu lại điệu cười nhưng miệng vẫn cứ ngoác ra, đến khi nó giơ tay hình cái bát ra cậu mới thôi.
- Ay ya…tỉu mụi thiệt là…haha! Cái đó gọi là duyên phận đó bít chưa Tí à không Na Na cô nương? H.Lâm đi tới gần Na Na cười, giả giọng nói giống trong phim trưởng Hồng Kông chỉ giáo cô.
- Hì…cái miệng xinh ơi là xinh, xinh lắm cơ sao toàn nói những lời khiến người ta nóng máu nhể? cô làm điệu dễ thương.
H.Lâm đưa tay lên cằm xoa xoa vẻ đầy tự hào, nhưng được không lâu cậu nhanh chóng hiểu ra ý cô nói chạy lại vuốt vuốt lưng cô để cô hạ hỏa.
- Âý ấy đừng nóng đừng nóng! Hềhề…nghe tớ nói đã! Này nhá: lần một thì gọi là trùng hợp lần hai thì gọi là có duyên còn lần ba là xác nhận số phận rồi còn gì!!! Hìhì hiểu chưa?
- Chưa!!! cả hai nàng đồng thanh khiến chàng suýt té ngửa.
H.Lâm gõ nhẹ vào trán hai cô rồi hất cặp ra sau nói tiếp:
- Ngố thế!
- Cậu bảo ai ngố hả? K.Lâm xoa trán nói.
- Nhớ lại đi hai tiểu thư của tôi!
- Ai là của cậu nhể? K.Lâm lại chen ngang.
- Bà có im cho toi nói không hả? H.Lâm gắt.
- Sao tôi phải im chứ? K.Lâm cãi lại.
- IM CHO CHIM NÓ NGỦ!!! lần này cậu nóng thật. K.lâm đành nghe vậy.
Cậu không thèm để ý tới K.Lâm nữa ngoắt sang Na Na.
- Cậu không nhớ sao? Lần một là hai người gặp nhau ngoài đường đúng không? H.Lâm vừa nói vừa đưa một ngón tay ra.
Cô gật đầu nhẹ.
- Lần hai là ở trường nhá! không chờ phản ứng của cô H.Lâm tiếp
- Lần ba là ở lớp nhá! Đủ để xác định chưa? cậu nói xong nháy mắt nghịch ngợm.
- A tao hiểu ý thằng cút rồi! Đủ ba lần để xác định rồi, khoảng cách ngày càng rút ngắn: từ ngoài đường đến trường rồi tới lớp. K.Lâm vừa nói vừa đưa hai ngón tay gần lại nhau.
- Giờ lại còn cùng chỗ nữa chứ. Hehe H.Lâm tiếp lời
Song Lâm nhìn nhau nháy mắt rồi cả hai cùng cười, quên đi mối bốc đông của cả hai, quên luôn có một con mắt sắc như dao cạo đang nhìn hai người.
- SONG LÂM…!!! cô rít qua kẽ răng.
Song Lâm của chúng ta bình thường chí chóe hạch họe là thế vậy mà giờ đoàn kết dữ, H.Lâm kéo tay K.Lâm dọt thẳng 36 kế chuồn là thượng sách mà.
- Hai đứa sâu mọt đừng để ta bắt được các ngươiiiii…cô tức giận đuổi theo sau.
Dù được mệnh danh là hỏa tiễn nhưng cô không tài nào đuổi kịp cặp “trai tài gái sắc” kia được.
- Đứng lạiiiiiii…!!!
======
Hôm sau…
Trong lớp
Phịch
Cậu vứt cặp lên bàn.
- Xích vào! cậu nói vẻ lạnh lùng.
Cô đang nằm thườn trên bàn vờ ngủ như không nghe thấy.
- Xích!
Cô vẫn vờ như không nghe
- Có xích không thì bảo? cậu quát to.
Lúc này cô mới bật dậy:
- Không thích. Thì sao?
- Cô…
Đúng lúc K.Lâm tới, nó vội chạy lại cản hai người khi nhìn thấy hai vẻ mặt đang dần cháy đen kia.
- Ủa sao hôm nay hai cậu đến sớm vậy? Thôi vào chỗ nào sao cứ đứng mãi thế? K.Lâm đánh trống lảng giúp hai người, miệng nói tay làm nó đẩy Na Na vào trong rồi tới nó ngồi thấy Bảo vẫn đang đứng K.Lâm kéo cậu ngồi xuống.
Một ngày trôi qua không có gì đáng kể. Cũng đúng thôi cả buổi học lẫn lúc xuống căng tin ăn trưa K.Lâm toàn rôm rả với cậu thì lấy đâu ra lúc cho hai người “đá gà”.
- Ê Lâm! đạp xe trên đường đi học về cô gọi K.Lâm.
- Gì? K.Lâm hớn hở trả lời.
- Tao thấy mày với hắn có vẻ hợp gu nhỉ?
- Hắn?…à Bảo á? Tao thấy cậu ta cũng ok mà sao mày ghét Bảo dữ vậy?
- Ok cái con hị á! cô bỉu môi chê.
- Ờ cứ ở đó mà chê đi, ghét của nào trời trao của đó à. Hehe K.Lâm hất mặt về phía cô.
- Nói người chi bằng nói mình đi bạn! cô đá đểu lại.
- Tao?…nói gì? K.Lâm không hiểu ý cô.
- Tao thấy cậu H.Lâm nhà ta quá OK luôn vậy sao có người còn chê kìa. Còn là hotboy của lớp nữa chứ. Hehe cô quay sang K.Lâm cười đểu.
- Sao cứ lần nào mày “đá” không lại tao thì lại lấy thằng cha đó ra uy hiếp vậy hả? K.Lâm dừng xe lại nói, cô cũng dừng theo.
- Hềhề…ghét của nào trời trao của đó. cô nói xong nháy mắt với K.Lâm một cái rồi dọt thẳng.
- Đồ con “nợn” mày chết với tao. K.Lâm đuổi theo cô.
……
Tại biệt thự Hoàng Gia, một căn biệt thự lớn với kiến trúc Đông Tây kết hợp mang cả âm hưởng xưa + xu hướng hiện đại tạo nên một tuyệt tác vô song. Một chàng trai từ cổng dắt xe đạp vào.
- Thưa nhị thiếu gia mới về. những người làm cúi đầu chào cậu.
Đó là cậu- Gia Bảo.
Cậu dắt xe vào gara cất xe rồi ra ngoài hỏi người làm:
- Bà tôi đâu?
- Thưa thiếu gia, bà đang trong phòng sách ạ. người làm kính cẩn đáp.
Nhận được câu trả lời cậu bước đi nhưng khựng lại quay về phía người làm lúc nãy.
- Tôi đã bảo đừng gọi tôi là thiếu gia hay thiếu phụ gì nữa rồi mà. Nhớ đó ai còn mở miệng gọi kiểu đó một lần nữa thì đừng trách tôi. cậu làm mặt lạnh nói rồi bước đi khiến những người làm chỉ biết nuốt nước miếng nhìn theo.
Cậu lên phòng tắm rửa rồi từ tốn đến phòng đọc sách nơi bà cậu đang thư giãn. Tới cửa phòng cậu đưa tay gõ cửa.
- Bà! Là con, con vào được chứ? cậu lên tiếng hỏi.
Trong phòng, bà tháo chiếc kính, đặt quyển sách đang đọc dở úp xuống bàn.
- Vào đi con. bà trả lời.
Cậu mở cửa bước vào, ngồi xuống chiếc ghế tựa bắt chân hìng chữ thập ngả người ra sau, đối diện với bà cậu.
- Sao rồi? Buổi học đầu tiên thế nào cháu? Bà cậu mở lời, cười hiền.
- Dạ bình thường. cậu trả lời ngắn gọn.
- Tốt. bà cậu nói rồi đưa tách trà đang nghi nghút khói lên uống.
- Cháu đã 18t cũng đã làm theo ý bà giờ thì bà hãy thực hiện lời hứa với cháu đi chứ! cậu nhìn thẳng vào mắt bà nói mạnh.
- Được! Bà đã hứa thì nhất định sẽ giữ lời. Mà cháu không thắc mắc tại sao bà lại bắt cháu về Việt Nam chuyển đến trường đó sao? bà đặt tách trà xuống bàn, nhìn cậu hỏi.
- Cháu không quan tâm, học ở đâu chả giống nhau.
Bà cười nhẹ rồi gật gật đầu.
- Đó là do cháu nói nhé, đến sau này đừng trách bà không cho cháu biết.
Suy nghĩ một chút về điều bà vừa nói, nhưng cậu nhanh chóng bỏ qua bởi việc cậu quan tâm bây giờ chỉ có chuyển nhà mà thôi.
- Cháu biết rồi, vậy chiều nay cháu có thể dọn luôn được chứ? cậu hỏi nhưng giống đang khẳng định hơn.
- Ừm…mà cháu chắc là không hối hận chứ?
- Chắc. cậu trả lời chắc nịch.
- Còn nữa, bà không được sai người theo dõi cháu, cũng không được can thiệp vào việc của cháu nữa.
- Bà biết rồi.
Nhận được lời hứa mình cần, cậu đứng dậy định mở cửa ra ngoài nhưng cậu quay lại…đến gần bà chống tay xuống bàn.
*chụt*
Cậu hôn lên má bà một cái.
- Bà đừng nhớ cháu quá mà ốm nhé. cậu nói rồi cười nụ cười nửa miệng.
- Haha…cái thằng nhóc này. bà cười rồi đưa hai tay lên bẹo má cậu. –Nếu biết lo cho bà thì lâu lâu nhớ về ăn cơm với bà già đau khổ này biết chưa!
Cậu không nói gì chỉ cười rồi quay gót bước đi.
Đằng sau nụ cười ấy che giấu đi một nỗi buồn không tên trong lòng cậu.
Bước ra ngoài cậu đứng dựa vào cánh cửa một lúc mới về về phòng. Cậu chỉ lấy những thứ cậu cho là cần thiết xếp vào vali rồi khóa lại. dọn xong cậu nhìn lại căn phòng một lần nữa để niệm lại kí ức xưa.
*những lần đùa cùng mẹ…, rượt đuổi cậu anh trai nghịch không kém mình…, những lần cùng mọi người chơi trốn tìm cậu đều trốn trong chiếc tủ quần áo kia…, …* Cậu đứng dậy tiến lại phía cửa sổ, cánh cửa sổ đủ lớn để cậu nhìn xuống khoảng sân rộng lớn, trong đó là những cây trước đây mẹ, ba, hai anh em và người bà đáng kính cùng trồng cùng chăm sóc. Giờ cây vẫn còn đây nhưng người thì…cậu khẽ đưa tay gạt đi giọt nước mắt nóng hổi đang lăn trên má cũng như gạt đi thôi không nghĩ nữa về quá khứ đau thương ấy.
Cậu lấy lại phong thái xách chiếc cặp xuống dưới nhà kêu người làm đưa đồ đến phòng trọ nơi cậu thuê, chỗ đó vừa gần trường gần nhà. Cậu định lát sẽ đi xe đạp tới đó sau giờ cậu phải gặp một người nữa.
Cậu đi vào bếp nơi có một người phụ nữ đang cặm cụi nấu ăn.
- Zú! nghe tiếng cậu gọi bà giật nảy người.
- Trời cậu làm tôi hết hồn. bà nói rồi đánh nhẹ vào người cậu.
- Hềhề…cậu cười trừ.
Nhìn xuống đĩa gà quay zú đang xếp cậu rón một miếng vào miệng.
- Woa…zú là số một! cậu đưa tay ra bật ngón cái lên tấm tắc. Nói xong cậu rón thêm miếng nữa.
- Sau này con không được ăn do zú nấu nữa rồi! cậu nói xong vặn vòi nước rửa tay.
Zú đặt đũa xuống hỏi lại:
- Cậu đi thật sao? Còn bà nữa mà, bà rất thương cậu lỡ bà nhớ cậu quá mà sinh bệnh thì…
- Còn có zú nữa mà, sau này con nhờ vào zú cả. Zú chăm sóc bà hộ con, nhớ…không để cậu nói tiếp zú chen vào.
- Thôi được rồi, tôi biết mà đó là bổn phận của tôi cậu không phải lo cứ yên tâm học hành đi.
- Con cảm ơn zú! cậu nói xong nắm lấy tay zú. –Thôi con đi đây! Có chuyện gì zú nhớ báo con biết liền nha! Zú giữ sức khỏe nhé! nói xong cậu đeo cặp vào bước đi. Zú vẫn nhìn theo dáng cậu, đi gần đến cửa cậu quay lại;
- Zú…zú vẫn đang nhìn cậu. – Anh con…hiểu ý cậu zú gật đầu cười hiền.
Dù sau lần ấy (cách đây 10 năm) hai anh em cậu không còn thân thiết như xưa, hai người trở nên khắc khẩu, xa cách nhưng họ vẫn rất quan tâm đến nhau dù họ không biểu lộ nhưng tất cả những vệc họ lặng lẽ làm vì nhau đã nói lên điều đó.
Lần này cậu không chần chừ nữa mà rảo bước nhanh ra khỏi nhà. Cậu vào gara định lấy xe thì không thấy đâu nữa, cậu ngó quanh tìm thử thì có tiếng người vang lên:
- Lên xe đi, anh bảo họ chở xe cậu đến đó luôn rồi. một người con trai khoảng 21t với nước da trắng khuôn mặt khôi ngô anh tuấn đang đứng dựa vào chiếc xe hơi cạnh mình (HOÀNG GIA HUY- anh cậu, là một người lạnh lùng cứng rắn, chững chạc rất cương quyết lại rất thương em trai mình dù không bao giờ thể hiện ra ngoài, anh chưa một lần yêu cũng không muốn yêu vì Bảo. Anh chỉ muốn lo cho cậu đến khi nào cậu trưởng thành thật sự, anh luôn nhủ: mẹ đã tin tưởng gửi cậu lại cho anh, anh phải chăm sóc cậu thật tốt).
Cậu cũng muốn...