- KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro

Đọc Truyện Em Hàng Xóm Đối Diện Nhà Tôi Full

Truyện: Em Hàng Xóm Đối Diện Nhà Tôi
Tác giả: FArainNguyen
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: GameHub.Pro
**********************
Lời mở đầu:
Đây là 1 câu chuyện nhỏ cũa riêng mình, cũng có thể là 1 phần quá khứ. 1 hồi kí hoặc nói quá hơn là tiểu thuyết đối với 1 số người…mình không quan trọng điều này, chỉ khác ở cách nghĩ của mỗi người là như thế nào mà thôi…
”kad…”

Lời tựa:
1 buổi chiều nhẹ, hai đứa cùng ngồi bên nhau, ánh nắng chiều tàn dường như đã tắt dần chỉ đọng lại trên hoa sữa 1 màu đỏ nhợt nhạt…
Em bất giác hỏi mình:
- Anh này?
- Hỡ…
- Sau này…nếu chúng mình sinh con…anh thích con trai hay con gái hơn…
Mình cũng hơi ngạc nhiên vì không biết tại sao em lại hỏi mình câu này…cơ mà cũng muốn trã lời ngay vì nhìn “em”lúc này đáng yêu lắm…hị hị…
- Con trai hay con gái cũng được, anh không quan trọng điều đó… – Mình đáp vẻ thành thật.
- Em hỏi thật đấy, anh trã lời đi nhanh đi mà…nha!!- Em nhìn mình vẻ năn nĩ.
Nét tinh nghịch cũa em chợt làm mình thấy người nhẹ nhõm hẵn, định đùa em tý nữa nhưng lai thôi, mình chỉ cười nhìn em rồi hạ hẵn giọng xún, vẻ trêu em 1 tý…
- Nếu là con trai…ừm…anh và nó sẽ bảo vệ em, còn nếu nó là con gái, anh sẽ bảo vệ cho 2 mẹ con…được chưa?
- …hức…hic…
- Này…sao thế…ế…
Mình chưa kịp nói hết câu, em đã ôm chặt mình, khóc nứt nỡ, haizz… mình cũng không biết nói gì hơn ngoài việc ngồi yên bất động, “Ừ!thôi thì em muốn khóc thì cứ khóc, nhưng chỉ được khóc khi có anh thôi nhé”…
Lặng nhìn về phía xa kia, có đôi lúc mình cũng tự hỏi, liệu trong cái tương lai mù mịt phía trước, mình với em có thể đi được bao xa nữa…Hay rằng như 1 cơn gió lạnh lướt qua, đi rồi… chỉ để lại cho ta 1 nỗi buồn vô tận…
Phần 1: Những ngày tháng êm đềm.
Chap 1:
Thôi thì không lan man nữa, mình đi thẳng vào câu chuyện chính luôn, đây, câu chuyện cũa mình bắt đầu từ 1 buỗi sớm mai đẹp trời, gió nhẹ hiu hiu thổi vào khung cửa từng làn gió mát lạnh, cái cảm giác mà luôn khiến con người ta ngủ nướng thêm 1 chút nữa, mình đang nằm chễnh chệ trên chiếc giường thân thuộc đánh 1 giấc căn tròn thì sóng gió bắt đầu ập tới ngay chính… bên dưới căn nhà thân iu của mình…
- N ơi N, dậy đi, có bạn đến kiếm kìa mày…
Ơi đệch, cái quái gì thế này, mới sáng đã nghe tiếng me kêu ing ỏi, mình lằm bằm chòm người dậy, rũa sao quĩ tha ma bắt đứa nào ngoài kia đi cho rồi, ” bộ hết chuyện làm rồi hay sao mà mới mỡ mắt ra đã đi tìm với kiếm bố mày thế ”, đấy, thế chứ cuối cùng cũng phãi vác xác xuống lầu, khỗ, mẹ mình ỡ dưới có chịu mỡ cữa đâu…cứ kêu lên oai oái
- N, ra mỡ cữa đi mày…
Choáng, mình giật mình đến nỗi xỏ lộn dép, vội bay thẳng xún lầu, dám cá là với mình lúc này, đứa ác nhất là mẹ mình, đứa thứ 2 chính là đứa ngoài kia chứ không ai khác…
- Ai zậy…
- Tui chứ ai, mỡ cữa nhanh lên ông
Xong cmnr, nghe tiếng cũng biết là nhỏ hàng xóm đối diện gần nhà, gì đây, mới sáng đã muốn sang gây sự rồi à…
Hic… mình nghĩ zậy thôi chứ ai như con nhỏ đó thì dám lắm ( từ nhỏ đã học đâu ra cái ngốn nghề karate rồi đấy ạ)…tuy bằng tuỗi với mình nhưng nó lại học thua mình 1 lớp, cơ mà hồi cấp 1 với cấp 2 toàn học chung với nhau, chỉ lên cấp 3 thì nhỏ bị đau bệnh gì đấy, nghĩ hết tận năm 11, năm nay mới đi học lại, cũng chính vì thế mà từ trước đến giờ hai đứa cũng gọi là chã thân thiết với nhau mấy…
- Ơ…mới sáng ra đã có chuyện gì zậy… – Mình mỡ cữa ra rồi đần mặt nhìn con nhỏ
Lạ, nghe mình hỏi mà nó cứ nhe răng cười như khĩ, cái gì thế nhĩ, mình nhớ là soi gương kĩ lắm mới bay xuống đây cơ mà??
- Ê…không nói thì tui vào à…
- Ơ…ơ…từ từ… – Con nhỏ kéo tay mình lại
- Gì thì nói lẹ đi, tui còn nhiều chuyện lắm… – Mình làu bàu
- Hì…hôm nay N rãnh không zậy…
Trời đất thánh thần ơi, nghe nhỏ nói mà mình như muốn ngất xĩu tại chỗ, mọi hôm còn “ông ông tui tui”sao tự nhiên hôm nay lại xưng tên mới ghê chứ, lại liếc mắt đưa tình nữa, thôi rồi lượm ơi…đụng mình lại có cái tật…hám gái…thế nên chưa kịp nói gì thì cái đầu mình đã gật xún rồi…
- Rãnh, nhưng mà sao- Mình cười cười, bộ dạng trông ngu hết sức
- Hì…N lên thay đồ đi, rồi đi ăn sang, tui sẽ nói sau…
Nhỏ tun 1 trào…cơ mà chẳng đợi mình kịp nói thêm điều gì, nhỏ cười thêm 1 cái rồi bước ra khõi cữa, mình chỉ kịp nghe tiếng nhỏ kêu với theo…
- Tui đợi dưới nhà, N xún nhanh nhé, mà nhớ mặc thêm áo, trời lạnh lắm đấy…
- KHÔNG
Mình hét lên, hic, nãy giờ mình toàn bị choáng có để ý đâu, hóa ra là mình đang trong tình trạng hỏa thân (không mặc áo đây ợ), bảo sao nhỏ không cười sao được, mà con nhỏ này coi bộ cũng dâm thật, thấy người ta không mặc áo thế mà cũng chẳng ngại tý tẹo nào, còn đứng cười mới chết chứ, muốn hại đời trai anh à? Mơ đi cưng…có anh hại đời em đấy…
Chap 2:
Một lát sau, sau khi đã “mày râu nhẵn nhụi, áo quần bãnh bao”, mình xách chiếc xe martin ra ngoài mà phốc đến tương lai, hà hà, với bộ dạng bãnh như rồng cũa mình thì đến con bo nhà mình cũng nhận không ra chứ đừng nói là…@@
- Sao lâu zậy, làm tui đợi nãy giờ- Vừa thấy mình nhỏ đã nhăn mặt lại liền
- Ờ… sr…tại mẹ kêu lại hỏi chuyện, mà giờ đi ăn cái gì đây nhĩ… – Mình đáp tỉnh bơ, gì mà lâu, mới 20 phút thôi mà…@@
- Hì hì…mình thì sao cũng được, tùy L thôi.
Dại gái rồi, mình thấy nhỏ cười mà sao mình cũng cười đến hít cả mắt, cái món bún tái mà ngày nào mình cũng ăn đến phát ngán, sao bây giờ mình lại thèm đến hơn bao giờ hết, kiểu như không có nó là sống không được ý.
“hình như Khi yêu người ta luôn có những ý nghĩ điên rồ như thế đấy, các bác ạ”
Hai đứa bon bon trên đường 1 hồi thì cũng đến quán bún tái bên kia đường, mình tiếc lắm vì lúc đó do đi hai xe nên mình chỉ có thể liếc trộm nhỏ thôi, kể ra cũng có rung động tý vì càng lớn nhỏ càng xinh…còn mình…hic…càng lớn càng ngu càng dại gái…hình như thằng con trai nào cũng zậy chứ chả riêng gì mình sất…
- Cho tụi con 2 tô bún tái đi cô
mình kêu lớn, vì mới sáng khách cũng khá đông nên 2 đứa đành chọn bàn ỡ cuối góc, nhỏ thì không ngồi thẫn ra như mình mà sắp đũa ra, lâu lâu lại ngước lên nhìn mình cười vài cái đầy ẩn ý…
- Ũa, mà có chuyện gì zậy, nói lẹ đi, tui nghe…
- Hì…thì cứ ăn đi đã, tui nói sau- Nhỏ ra vẻ dứt khoát
- Ờ…thôi thế cũng được.
mình gật đầu rồi đưa tô bún tái lên húp sồn sột, nói thật thì chả ra cái giống gì hết, mình ăn bờ ăn bụi nên quen rồi, chứ nhỏ ăn từ tốn lắm, bởi thế mà chưa bao giờ với mình giờ ăn sáng lại kéo dài đến tận 20 phút…@@
- Lâu zậy, nhanh lên, sý tui còn đi học nữa- Mình giục nhỏ
- Chờ tui tý, gần xong rồi, bỏ zậy phí lắm
Sặc…bó tay, mình cũng không biết nói gì hơn là ngồi nhìn nhỏ ăn…hị hị… nhìn đáng yêu không khác gì con cún nhà mình, mình thích nhất là mỗi lần nhỏ để xõa, nhìn vừa xinh vừa nữ tính, 1 cảm giác lạ len vào tim mình, hình như mình thích nhỏ thật rồi hay sao ý…
Đợi chừng 2- 3 phút thì nhỏ cũng ăn xong, mình chuẩn bị tinh thần hết rồi, chắc phãi có chuyện gì quan trọng hay nhờ vả gì đấy thì nhỏ mới mời mình đi ăn sáng, chứ không thì đừng có mơ nhé…
- Hì…tui có tý chuyện muốn nhờ N giúp, được không?
Biết ngay mà, mình đã đoán là chẵng bao giờ sai, cái linh tính mách bão hay biết nhỏ quá lâu rồi nên mình hiểu rõ hết, trên đời này chẳng có cái gì cho không cả đâu
- Nhưng chuyên gì mới đươc, nói rõ tui nghe coi- Mình hạ giọng xún…
- Tối kia noel, N đi chơi với tui nghen – Nhỏ cười cười…
Chính mình cũng không ngờ nhỏ lại nhờ mình việc này, nghe xong mà cái mặt mình cứ đơ dài ra như thể thằng chết trôi sông…
- Đi…đi chơi hã- Mình lắp bắp hỏi lại…
- Ừm, nếu N không thích thì thôi, mình cũng không ép
- Cũng được, nhưng mà mấy giờ- Mình sướng mê tơi, cười tít mắt
- Hì…7h nha, nhớ qua đón tui…
- À, mà còn 1 chuyện tui muốn nhờ N giúp nữa
- Chuyện gì zậy- Mình hơi thắc mắc
- Cũng không có gì quan trọng, chỉ là nếu mẹ tui có qua hỏi N rằng tui dạo này có khỏe không thì N nói có giùm nghe…
- Chi zậy
- Thì N cứ nói thế jum đi, tui không muốn vì tui mà mẹ phãi lo lắng thêm điều gì nữa, N hiễu chứ…Với lại…
- Với lại sao…
- …
Không hiễu sao đến đây khi nghe mình hỏi nhỏ lại im lặng, chỉ khẽ cười nhạt nhẽo, có lẽ nhỏ có điều gì không muốn nói với mình, nhưng lúc đó chơt có cái gì đó khiến mình không còn muốn nghe thêm thứ gì nữa…có ai đó đã nói mình 1 điều rằng”không một ai trên thế giới này có thể hiễu hết được trái tim cũa người con gái mình yêu”, và riêng mình có vẽ là như thế, dù là cho đến tận bây giờ…
Chap 3:
Reng…reng…reng!!!
- A lô… – Mình nhấc máy
- Cháu N hã, mẹ có nhà không cháu, bác Q mẹ của L nè- Giọng người phụ nữ vang lên ở đầu dây bên cạnh.
- Dạ, mẹ cháu hình như đi chợ rồi, bác có cần gì không để cháu nhắn lại- Mình chuyển giọng ngay, gì chứ gặp mẹ vợ tương lai phãi ăn nói lễ phép hơn mới được
- Ừm, nói với mẹ cháu là chuyện mẹ cháu nhờ hôm pữa bác làm xong rồi nghe.
- Dạ. – Mình gật đầu như máy
- À, mà khoan, cho bác hỏi cháu cái này, cháu nhớ trả lời thật lòng nghen
- Chuyện…gì zậy bác- Mình hơi run, gì mà thật lòng với không thật lòng, không lẽ…
- Con L dạo này có j khác thường không cháu, nó vừa chữa bệnh xong còn yếu nên bác lo lắm.
Không nghe mẹ của nhỏ L nói thì mình cũng chẳng để ý, mấy hôm nay nhỏ cứ ở trong nhà suốt có đi học đâu, mình nt hỏi thì nhỏ nói là bị cảm, chắc nhỏ bệnh thật rồi giấu mình cũng nên.
- Dạ, chắc không đâu, L còn khỏe lắm bác ạ, ngày nào cũng qua nhà con chơi mà- Mình định nói thật nhưng mà hôm pữa lỡ trót hứa với nhỏ rồi nên phải giấu thôi.
- Ờ, con nói zậy thì bác cũng yên tâm, dạo này công việc bác bận lắm, không về thăm nó được, có gì con để ý giúp bác với nhé.
- Dạ
Mình không nói gì thêm chỉ gật đầu chào mẹ nhỏ L thêm 1 cái nữa thì dập máy, trong lòng mình tự nhiên thấy có chút gì đó bất an, nửa lo lắng nửa lại thương nhỏ, mới tý tuổi đầu đã phãi sống 1 mình, mẹ thì đi công tác suốt, ba thì lại bỏ gia đình đi lấy vợ khác, chả sướng như mình, có ba có mẹ đầy đủ, quan tâm lo lắng cho từng chút 1
- Ai gọi điện zậy N- Tiếng ông anh mình kêu oai oái từ trên lầu vọng xún.
- Dạ, bác Q hàng xóm đó huynh
- Ờ, mà mày lên thay đồ đi, tao với mày đi ăn sáng…
- Dạ, huynh chờ đệ tý…mà đi xe của huynh nhé, xe đệ hư rồi, chắc sý nữa dăt đi sửa lun.
***
Tối hôm đó, nghe mẹ mình nói nhỏ bệnh thì mẹ mình có nấu cháo, cháo hầm nên lâu lắm, tầm 2- 3 tiếng mới xong…
- N, mẹ nấu cháo xong rồi nè, mày đem qua cho nhỏ L đi, kẻo nguội.
- Dạ, mẹ đợi tý, con xún liền.
Mình vứt đại món quà noel đang làm dở vội bay thẳng xún lầu, mẹ mình coi zậy chứ sống tình cảm lắm, quan tâm nhỏ không khác gì con trong nhà, nhiều khi mình còn thấy ganh tị…
Kính cong…kính cong…kính cong…
Mình bấm chuông, haizz vãi lol, không biết có phãi nghe mùi thức ăn hay sao mà con Bo cứ bám theo mình suốt, mình cười cười cố ý bảo: “cháo này là của vợ tao, không có phần của mày đâu”…nó có nghe đâu, cứ quẩy đuôi liên tục, thôi kê cmn zậy…
Đứng chờ khoảng 5 phút mà cũng không thấy nhỏ ra mỡ cửa, mình cảm thấy hơi sốt ruột, lạ nhĩ, sáng giờ mình có thấy nhỏ đi ra ngoài đâu, không lẽ…
Mình vừa toan định phá cữa thì nhỏ bỗng đi ra, nhìn tóc ướt và mượt lắm, chắc đang bận tắm.@@…
- Ơ…có chuyện gì zậy- Nhỏ hỏi mình.
- Không thấy à, mẹ tui nói mang cháo qua cho L đó- Mình nói mà mắt cứ liếc…xún dưới…
- Hì.vậy hã, cảm ơn nghen, à mà nói với mẹ N là L khỏi rồi, không cần thiết phãi làm như zậy đâu… – Nhỏ cười tít mắt.
- Ờ, biết rồi, mà đằng ất không định mời đây vào nhà à- Mình chơi đòn hiểm
- Quên…hì…N zô đi
Đi sau nhỏ mà mặt mình cứ ngu ngu thế nào ấy, chậc, mà cũng phãi công nhận, con gái mới tắm nhìn quyến rũ thật, mùi thơm cũa nhỏ cứ bay lên thoang thoảng…cơ mà…phê lòi, phê lòi.
Vâng, cái ý nghĩ đen tối của mình có lẽ sẽ…đen tối hơn nhiều nếu không có sự xuất hiện cũa con Bo, con chó này giống y chủ của nó, zô duyên hết sức, ý lộn, chủ của nó là mình cơ mà…hic
- Ra đi Bo…về nhà tao cho ăn…nha- Mình vút đầu con Bo rồi đẩy nó ra ngoài
Hồi ỡ nhà mình toàn cho nó ăn xương thế chứ nó khôn hơn mình tưỡng, chắc nghĩ mình định đánh nó hay sao mà nhìn mặt nó đổi nét thấy rõ, cứ vây vẫy đuôi nhìn mình, nãn luôn…
- Thôi đi N, không sao đâu, để con Bo zào nhà cũng được- Rồi nhỏ bế con Bo lên, hôn vào má nó- Phãi không? bé cưng…chụt…
Mấy mươi năm làm thằng con trai, mình chưa bao giờ thấy tuổi nhục như thế này, nhỏ chỉ hôn con chó mà chẳng thèm để ý gì đến mình, mình tự dưng đâm ra cáu con Bo hết sức, quĩ tha ma bắt nó đi cho rồi, đồ phãn chủ…
Chap 4:
Sáng hôm noel, mình đang ngồi ăn sáng với mama thì người ở bưu điện gửi đồ tới, chắc là của ba mình gửi, hồi tối ổng có đánh điện cho mình rồi, là quà noel nhưng không biết chính xác đó là cái gì.
- Cháu kí nhận giùm bác nhé
- Dạ…
Gì chứ ai xin chữ ký là mình cho hết, sự đời mấy ai mà biết trước được, biết đâu đùng 1 cái mình trở thành ngôi sao, lúc đó muốn xin chữ ký mình cũng khó.
Kí xong, bác bưu điện chuyển bưu phẩm cho mình, khá nặng, mình ôm cả hai tay mà vẫn không xuể, lê lết mãi mới vác được zô nhà.
- Cái gì trong đó zậy N- Me mình hỏi
- Dạ, con cũng không biết, để mở ra coi sao đã.
Mình đáp rồi lấy 2 tay gỡ hết phần giấy bóng bên ngoài, tưởng đồ ăn hay nước uống gì đấy, ai ngờ lại là cây thông noel, nhọ vãi chày
- Là cây thông, giờ sao đây mẹ.
- Sao trăng gì, mày gỡ ra rồi trang trí đi, tối nay nhà mình có khách.
KHÔNG, mình còn bận làm quà noel cho nhỏ nữa kia mà, thời gian đâu mà làm những thứ này, mất cả ngày chứ chẳng chơi…hic…mình cũng cố tìm cách năn nĩ ma ma nhưng coi bộ tình hình cũng chẳng khả quan lên là bao nhiêu.
Đang rầu thúi ruột thì bỗng mình nghe tiếng hét thất thanh cũa nhỏ vang lên từ căn nhà phía đối diện, to lắm, mình ỡ trong nhà còn nghe rõ cơ mà, vội vất hết mọi suy nghĩ, mình chỉ biết phóng qua với nhỏ thôi, sợ nhỏ có chuyện gì thì mình có nước mà ôm hận cả đời
- Có chuyện gì zậy…ơ kìa…gì…th.ế…
Mình chưa kịp nói hết câu thì nhỏ đã ôm chặt lấy mình rồi, đứng họng lun, hixz, lần đầu tiên ôm 1 người con gái mình cũng chẳng biết diễn tả như thế nào, người mình như tê cứng hẳn đi, chả động đậy gì được nữa
- Cái…đó kìa…N- Nhỏ ngước lên nhìn mình mặt mình xanh như tàu lá chuối
- Cái…cái gì- Mình run run hỏi…
- Đấy kìa…nó ấy
Nhỏ cứ “ấy ấy”1 hồi làm mình chẳng biết đó là cái gì, chẳng lẽ ma, bậy, mới sáng ma cỏ mọc đâu ra chứ.
- Đằng ấy nói rõ hơn đi, “ấy”là cái gì- Mình cố định thần.
- Cái…áo ấy…
- Cái áo sao, chỗ bàn kia ấy hã.
- Ừm, đúng rồi…đó N.
Có cái áo mà nhỏ cũng làm mình phát hoãng, chẳng hiễu trong đó có cái gì mà nhìn mặt nhỏ tái mết như thế
- Cẩn thận đó N…có gián trong đó đấy.
“ha ha…đừng giỡn đằng này chứ, liệu mình có nghe nhầm không đấy.”
- Gì…gì…gián?
- Cái áo…có gián…
- HÃ…GIÁn…KHÔNG…
Tá hỏa, mình hét còn to hơn cả nhỏ, gián, mình sợ nó nhất trên đời, mình xác nhận là chưa hề thấy nó nhé, vừa nghe nhỏ nói là mình đã quăng cái áo tận tám đời dương nào rồi…hic
- Có chuyện gì mà mày hết lớn zậy N- Mẹ mình đang nấu cơm cũng phãi hớt hãi chạy qua hóng chuyện…
Nghe mẹ mình hỏi câu này mà hai đứa chỉ biết đỏ mặt nhìn nhau, nhỏ cười, mình cũng cố cười theo, riêng mẹ mình thì chẳng hiễu cái mô tê gì sất, cảm giác cũa mình lúc đó cũng không quá tệ vì ít nhất…cho đến tận bây giờ mình mới nhận ra, mình và nhỏ cũng 1 chút sý điểm chung đấy chứ…
“gián không đáng sợ, chỉ có con gái mới đáng sợ thôi…bla…bla”
Chiều hôm ấy mình ỡ nhà vì phãi bận trang trí cây thông noel cùng ông anh, mẹ mình không phụ cùng vì mắc chuẩn bị cho pữa tối, có cả nhỏ L sang phụ giúp nữa, ba mình với mẹ nhỏ L thì tầm 6h mới về, nghe me mình nói là nhạc mẫu có đem quà về cho cả nhà, riêng mình thì chả cần quà cáp gì, chỉ cần “nhạc mẫu”tặng mình 1 cô vợ là đủ lắm rồi…hị hị
- Xong chưa N, tui phụ cùng nghe- Nhỏ cười nhìn mình
- Thôi, không cần đâu, mình với anh T làm được rồi, L zô phụ mẹ mình nấu ăn đi
- Đồ ăn chuẩn bị hết rồi mà, bác H bảo mình qua đây phụ N với anh T đấy
- Thế thì L ngồi chơi đi, sắp xong rồi mà.
Mình cười nhạt, cơ mà cũng chưa kịp nói thêm điều gì thì ông anh đã chen ngang vào liền.
- Xong đâu mà xong, em ngồi xún phụ lun đi, thèn N làm lề mề quá
Ặc, Lại cái tật bôi xấu em trai mình, nhỏ cười làm mình đỏ tía mặt, mình thì không sao, chỉ sợ nhỏ cực thôi, mấy hôm nay trông nhỏ ốm đi hẵn, mình xót lắm.
- Em trang trí mấy dây kim tuyến lên jum anh nghen
- Dạ
So với hai anh em mình thì nhỏ làm khéo tay hơn nhiều, thoáng cái đã xong ngay, hình như nhỏ làm quen tay rồi, mình chỉ có nhiệm vụ lấy mấy thứ cần trang trí đưa cho nhỏ thôi, còn lại nhỏ tự làm hết.
- Xong rồi đấy, giờ còn việc bắt đèn neon lên nữa là được rồi
- Ờ, em làm nhanh ghê- Ông anh mình cười cười.
- Hồi trước ỡ nhà em toàn làm thứ này nên quen oy…
Nhỏ cười tít mắt, người gì đâu mà gặp ai cũng…cười, chả như mình, lâu lâu lại hứng chí lên cười như khĩ.
- N, lên lầu lấy dây đèn neon xún đây mày.
- Dạ, nhưng ỡ chỗ nào mới được huynh?
- Tao để trong hộc bàn, mày kéo ra mà thấy cái bao màu đỏ thì đem xún đây
Mình chẳng thèm dạ thưa gì nữa, vội bay thẳng lên lầu, nhỏ thì ở lại nói chuyện với ông anh mình, trông 2 người vậy thôi chứ hợp nhau dữ lắm, may mà từ đó đến giờ cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, chứ không mình cũng đâm đầu vào gồi mà tự tử cho rồi…
- Nè…huynh- Mình vừa nói vừa quăng cái túi đựng dây đèn neon xún sàn
- Ờ, mày cứ để đó đi, sý nữa tao gắn vào cho…
Mình quay sang nhỏ:
- Thế giờ đi lun nhé
- Ừm, nhưng đợi mình về nhà thay đồ tý nghen…hì
Chap 5:
Chiều noel, thời tiết se lạnh vô cùng, mình chở nhỏ đến nhà thờ rồi mà chân tay vẫn còn lạnh cóng, nhà mình thì trước giờ không theo đạo thiên chúa, chỉ có nhà nhỏ thôi, đây cũng là điểm khác nhau lớn nhất giữa 2 gia đình tụi mình.
- Giờ sao, N zô với tui lun hay đứng ngoài này. – Nhỏ quay

sang hỏi mình.
- Thôi, L zô đi, tui qua quán nước đằng kia đợi nghen… – Mình khẽ lắc đầu.
- Ờ, zậy cũng được. – Nhỏ cười nhạt rồi xún xe, trông bộ dạng có vẻ hơi thất vọng. – Thôi...

1 2 3 ... 17 >>

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full
Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java