vậy! cô ấy sẽ nhảy với cậu…nhưng ko phải bây giờ!” QUÂN kéo mạnh làm nó mất đà ngã vào lòng hắn, hắn ôm chặt nó rồi bước tới sàn nhảy.
ĐĂNG nhìn theo dáng nó, tức giận như bị cướp một món đồ chơi vô giá…ko…nó ko phải là món đồ chơi…nó là tất cả với ĐĂNG!
Khi hắn và nó bước vào sàn nhảy, tất cả mọi người liền đi ra, nhường chỗ cho nhân vật chính và một cô gái…họ ko biết tên!!
“ê!! Tui ko biết nhảy!!! cho tui xuống đi!!!”nó nói với giọng van nài, gương mặt nhăn lại tội nghiệp!
Hắn típ tục nở nụ cười “sát thủ”, thì thầm vào tai nó…
“sặc!!! ko đc!!! tui ko làm đâu!!!” nó lắc đầu phản đối kịch liệt!
Hắn mặc nó, ôm eo nó kéo sát vào người.
“ko làm theo là anh hun đó!!!” hắn nói nhẹ tênh.
Bất giác nó đỏ mặt, làm theo ý hắn.
Nó đặt…mũi giày lên chân hắn…mỗi lần hắn bước thì chân nó bước theo…ko biết hắn cảm thấy sao về việc này…còn nó thấy xấu hổ vô cùng…
*hu hu!!! Cứu tui với!!! có ai ko? Hức…tui làm j nên tội đâu!!!* nó dở khóc dở cười!!
ĐĂNg đứng từ xa nhìn, lòng như lửa đốt! nhìn hắn nắm tay nó, ôm eo nó, thì thầm với nó…ngọn lữa gen tức càng lúc càng lớn trong lòng cậu!!!
Bỗng hắn cuối xuống, nói j với nó, nhưng với góc độ mà ĐĂNG đang nhìn thì giống như hắn và nó đang hôn nhau…!!!
ĐĂNG hừ lạnh một cái rồi bỏ đi!
Trở lại và phút trước,
Nó khó chịu làm theo ý hắn, dù sao bao lần nó cố chơi khăm hắn, làm hắn xấu hổ…bây giờ biết hắn là con trai tỉ phú HÀN TỊNH DÂN, nó thiết nghĩ nên ngoan ngoãn một chút thì sẽ nhận đc…khoan hồng!!!
Bỗng hắn cuối xuống sát mặt nó nói nhỏ “cám ơn em!”
Nó hơi đỏ mặt, mặt cũng đơ ra…hắn cám ơn j chứ!!!
Nhưng chưa kịp tìm câu trả lời thì nó thấy ĐĂNG bỏ đi.
Nó liền buông tay ra, dí theo ĐĂNG, cũng chả tốt lành j…bởi nếu ko có ĐĂNG…thì ai chở nó về đây?
Chạy ra tới cổng, nó đã thấy chiếc limo đã chạy vút đi.
Nhưng nó ko vừa, nó tháo đôi giày ra…chạy theo…bởi nó có thể lực tốt (trong các môn học nó giỏi nhất là thể dục)…nên nó dí theo cái xe một đoạn khá xa!!!
“tên…kia…đứng lại…ĐĂ…ĐĂNG chết…tiệt…hộc…hộc…ĐỨNG LẠI!!!” nó lấy hết hơi sức cuối cùng thét lớn hai chữ đứng lại rồi ngưng chạy!!!
Chiếc limo màu đen vẫn chạy đi…khuất dần trên con đường tối tăm!
Vì nơi đây vốn là một vùng chỉ toàn cây cỏ hoang vu nên đoạn đường này cực kì vắng…Nó hoàn toàn trơ trọi ở đây!
Bất chợt…nó thấy ớn lạnh…tự hỏi có khi nào ở đây có ma ko???????
Nó lắc đầu xua cái suy nghĩ đó!
Tính lấy đt ra gọi điện thì nó mới nhớ hồi nãy vì thấy cái váy này ko có túi nên nó đã bỏ đt chung với đống đồ của nó…mà túi đồ thì đang ở trên xe…mà cái xe thì…đã chạy đi mất tiêu!!!
Trời về đêm hơi lạnh…nó thì đang đi chân trần…nó vừa rủa thầm vừa đi men theo con đường bởi chỉ có duy nhất con đường này dẫn tới thành phố…tới định tới đó nó sẽ bắt taxi đi về!
Nó cứ đi, đi và đi…bạn của nó chỉ là những cây cột đèn và tiếng côn trùng!
Bỗng…một cây cột đèn bị hư làm tối cả một đoạn đường dài!!! Nó dừng lại…run lên từng hồi…bởi…nó sợ bóng tối!
Nó ko dám đi tiếp, chỉ đứng đó…những hình ảnh của 7 năm trước tràn về!!! nó ôm đầu, ngồi xuống!!!
Nó khổ sở nhìn đoạn đường phía trước…Nó ko bước được nữa rồi!!! làm sao đây?
“b- rừm b- rừm!!!” nó nghe tiếng xe mô tô phía sau, nó liền bỏ đi bộ dạng yếu đuối vừa rồi, đứng dậy nép vào lề đường!
Bởi theo nó…những kẻ chạy xe mô tô ko tốt tí nào, tránh xa là tốt nhất!
Nhưng cái váy trắng làm bọn chạy mô tô chú ý đến nó, bọn chúng dừng lại buông lời trêu ghẹo!
“đi đâu vậy em? Anh chở cho!!!” một tên nói rồi cả đám phá lên cười!!
Nó thì sợ đến nỗi run lên bần bật, nhưng vẫn giữ bộ dạng mạnh mẽ.
“ko! cám ơn!” nó lạnh lùng, rồi bước đi ngược lại hướng hồi nãy.
“thôi nào! làm j chảnh vậy em!!!” bọn chúng nói vọng theo…
Nó ko nói j, bước chân càng lúc càng nhanh.
Rồi nó nghe tiếng mô tô dí theo…nó chạy thực sự, nó cố gắng chạy, nhưng con người làm sao nhanh bằng mô tô đc chứ?
Bọn chúng nhanh chóng bao vây nó…gương mặt hoảng sợ của nó làm bọn kia thích thú!
Một tên nắm lấy tay nó, bó chống cự…cắn hắn một cái, hắn buông nó ra
“chết tiệt…con nhỏ nó cắn tao!!!” hắn la lên, hất mặt kêu bọn còn lại xông lên bắt nó!!
Nó bây giờ ngồi xuống, ôm đầu…nước mắt lăn dài…giống quá! 7 năm trước nó cũng rơi vào tình cảnh như vậy…vai nó run lên từng hồi!
* làm ơn đi!!! Làm ơn…đừng mà!!!* nó nhắm chặt mắt…ko dám nhìn mọi thứ xung quanh!
Chap 13
“khốn kiếp!! tụi bây ko được đụng vào cô ấy!” một tiếng nói vang vọng cả con đường vắng.
Bọn chúng quay lên thì liền bị ăn những cú đấm như trời giáng.
Chính là hắn! hồi nãy thấy nó chạy đi, cứ nghĩ là nó sẽ quay lại…nhưng ko ngờ…cũng may là hắn chờ lâu quá nên quyết định chạy xe đi kiếm nếu ko thì bây giờ…!!!
Nhìn thấy nó ngồi đó, vai run lên từng hồi, cả khóc nữa…hắn bây giờ chỉ muốn giết chết bọn đó!
“bọn bây phải trả giá đắt về việc này!” hắn lạnh lùng nói, rồi cũng lạnh lùng lao lên!
…
“TINH MI à!! ổn rồi!!! đừng khóc nữa!!” hắn chạy đến bên nó sau khi xử xong bọn kia.
“aaaaa!!! Buông tôi ra!!! Làm ơn mà!!!” nó 2 tay vẫn ôm đầu, gào thét!!!
“là anh đây!!! TINH MI!!! ko ai làm hại em nữa đâu!!” hắn gỡ 2 tay nó ra, nhìn thẳng vào mắt nó hét lớn!! nó có biết hắn đau lòng lắm ko?
Nó nhìn hắn…nó nhận ra hắn…hắn là người nó gét…nhưng nó nhận ra hắn!!!
“hức!!! cho tui về nhà đi!!! Tui sợ lắm!!! cho tui về nhà đi!!! Làm ơn đi!!! Tui ko muốn bị lần nữa đâu!!! Làm ơn đi mà!!!” nó ôm chầm lấy hắn, khóc thét lên!!!
“ừ ừ!!! Về nhà!!! Anh sẽ chở em về nhà!!! làm ơn đừng khóc nữa!!!” hắn ôm chặt nó, thực ra là chuyện j chứ!! Bọn chúng chưa kịp làm j nó mà, hắn đã cứu nó mà…tại sao nó lại hoảng loạn như vậy chứ? Tại sao nó lại nói ko muốn bị lần nữa?…
Nó ngất đi trong vòng tay hắn, gương mặt còn hoảng loạn, đôi mi vẫn còn ướt đẫm nước mắt, hắn khẽ hôn lên đôi mắt đó.
“đừng lo! Tôi sẽ bảo vệ em!”
…………
Ánh sáng khẽ chíu vào mắt nó, khó chịu, nó nhíu mày lại rồi từ từ mở mắt!!
“em tỉnh rồi à?”
Nó quay lại, thấy hắn đứng dựa vào khung cửa, đầu nghiêng qua một bên.
Nó nhìn hắn ko chớp mắt…đẹp quá…nhìn hắn bây giờ tựa thiên thần đang hòa cùng ánh nắng!
Nhưng…tại sao nó lại ở đây? Mà…đây là đâu?…mà…tại sao hắn lại ở đây?…mà…tại sao…
“aaaaaaaaaaaaaa!!! You đã làm j tui hả?” nó la lên rung chuyển cả mặt đất!!
“này!!! Im lặng đi!!! Đừng hét lên như vậy chứ!!!” hắn bịt hai tai lại!
“oa oa!!! You làm j tui!!! Oa oa…oa oa…”
Nó khóc bù lu bù loa lên!!!
Hắn chịu hết nổi, chạy đến bịt miệng nó lại!
“làm ơn đừng khóc!!!” hắn nhăn mặt lại, van nài nó!!!
Gần như bị ngộp thở, nó gật đầu. hắn từ từ buông nó ra thì…“aaaaaaaa!!!” tới lượt hắn la lên!!!
“…i…ã…àm…ì…a?” ( mi đã làm j ta?) nó trừng mắt nhìn hắn!
“từ từ nói chuyện…em buông anh ra đã!!” hắn nhăn mặt vì đau…chỗ nó cắn bắt đầu chảy máu!
Nó ngưng cắn hắn…gương mặt tức giận!
Hắn lau vết máu trên tay, nhăn mặt kể nó lại mọi chuyện tối qua.
“chuyện là như vậy đấy! chẳng lẽ em ko nhớ j sao?” hắn khẽ hỏi!
*thật vậy sao ta? Mình đã…Ko được…ko đc để hắn biết quá khứ của mình!!” nó suy ngẫm.
“nè!! Em dậy ăn sáng rồi đi học!!!”
“đi…Đi học? vậy…còn đồng phục?” nó thắc mắc.
“em cứ yên tâm! Anh lo hết rồi!!” hắn nháy mắt.
“ừm!!! cám…cám…ơn!” nó đỏ mặt quay đi.
“hì!” hắn cười hiền xong đi ra ngoài.
*cám ơn you nha!!! Đồ đáng gét!!* nó cười mỉm, nhìn theo bóng hắn!
Quả thực, ở bên hắn nó luôn cảm thấy an toàn! Hắn là bùa hộ mệnh của nó chăng?
…
Sáng sớm, cổng trường TRẦN LÂM rộn ràng hẳn lên! Bởi hotboy mới nổi của trường, là hắn đi chung với một con nhỏ lạ hoắc…là nó!!!
Nó cũng lường trước cảnh này, nên lúc đầu kêu hắn cho
nó xuống xa trường một tí, cho nó đi bộ tới trường…
Hắn cười, nhìn gương mặt nhăn nhúm đến khó chịu của nó!
“hì!!! Nhăn mặt thì mau già lắm!” hắn nói bâng quơ!
Nó ko nói j, xụ mặt xuống, chu mỏ…
Lúc nó ngước mặt lên, liền thấy ĐĂNG đứng trước mặt.
Hôm nay ĐĂNG đã đến trường từ rất sớm để xin lỗi nó…vậy mà…Lại thấy nó đi cùng hắn!
“đi theo mình!” ĐĂNG nắm tay nó kéo đi.
Bỗng một bàn tay đặt lên vai ĐĂNG…cậu quay lại…và…“bốp”, ĐĂNG ăn một cú đấm trời giáng!
“cậu ko có quyền đụng vào MI!” hắn gằng giọng lạnh cả xương sống, kéo nó lại!
ĐĂNG lau vệt máu trên môi.
“cậu có sao?” ĐĂNG cười khẩy.
“cậu có biết hôm qua MI đã bị j ko hả? tại cậu đã bỏ MI lại đấy!” hắn hét lớn.
ĐĂNG đứng dậy nhìn nó sửng sốt! nó gặp chuyện j chứ?
Nó quay mặt đi, nó ko giận ĐĂNG, nhưng tình thế bây giờ làm nó khó xử…bởi hàng trăm con mắt đang nhìn nó!
“mình đi thôi!” hắn nắm tay nó, kéo đi!
“khoan đã!!! MI!!!” ĐĂNG cũng nắm lấy tay nó!
“buông ra đi!” hắn hất tay ĐĂNG ra!
“cậu là j chứ? MI có là j của cậu đâu?” ĐĂNG hét vào mặt hắn!
“sao ko chứ?” hắn cười khẩy.
Trước câu trả lời của hắn, nó ngạc nhiên, ĐĂNG ngạc nhiên, mọi người đứng xung quanh cũng ngạc nhiên!!!
“tôi THÍCH MI đó!! thì sao nào?” hắn tuyên bố!
Chap 14
“tôi THÍCH MI đó!! thì sao nào?” hắn tuyên bố!
Đôi mắt vốn đã to của nó nay càng to hơn…hắn…hắn đang “tỉnh tò” với nó à? Sao chứ? Đùa à? Nó gặp hắn…chưa tới nửa tháng…nói thích là thích sao?
“vì vậy cậu đừng đụng vào MI CỦA TÔI!!!” hắn nói to 3 từ cuối rồi ôm nó bước đi.
Vì đang ngạc nhiên nên nó cũng ko có phản ứng j…đang đi thì hắn dừng lại…
“bốp!”
Khi nó quay lại thì đã thấy hắn nằm dưới mặt đất.
“thì sao chứ? Tôi cũng THÍCH MI đó!!! Cậu làm j đc tôi!!!” ĐĂNG giận dữ, hét lớn!
Nó…shock toàn tập!!!
*cái j vậy nè??????…2 người đó đang đóng phim à!!!…j mà…mà…thích mình chứ????? Trời ơi!!! Mình đang mơ à????* nó trố mắt nhìn hai tên đang nhìn nhau với ánh mắt tóe lửa!!!( ui!!! Kinh dị quá!! Ai yếu tim đừng coi cảnh này ker ker!!!)
“xem ra cậu đánh đấm cũng được quá nhỉ?” hắn cười khẩy, lau vệt máu trên miệng “nhưng có lẽ chưa đủ để hạ tôi đâu!” nói rồi hắn lao lên nắm cổ áo của ĐĂNG tính đánh thì…
“THÔI ĐI!!” nó la lên làm hắn khựng lại!!!
“con nít? Mấy người là con nít à? Muốn đánh là đánh sao? cậu!” nó chỉ vào ĐĂNG “cậu là hội trưởng hội học sinh đó!! Giữ thể diện chút đi!! Còn you!” nó chỉ vào hắn “đừng có lúc nào cũng giải quyết vấn đề bằng bạo lực chứ? Khôn ngoan hơn đi!!!”…
Im lặng…mọi thứ đều im lặng…chỉ còn nghe đc tiếng thở lấy hơi sau khi nói nguyên một tràng của nó!!! Nó…nghe đc tiếng tim nó đập thình thịch vì…sợ!…ko hỉu tại sao nó lại làm đc như vậy…!!! ờ mà chẵng tốt đẹp j…nó ko muốn hai người đánh nhau cũng vì…tính mạng của nó thôi!! Nếu biết 2 hotboy đánh nhau vì đứa như nó thì chắc nó ko sống nổi với cái tụi FC của 2 tên này!!!
“nếu 2 người mà đánh nhau thì tui…Po- xì 2 người ra luôn!!!” nói xong nó bước đi ko nhìn lại dù chỉ một lần!!( bao nhiu tuổi rồi mà còn…po- xì?)
Nó hậm hực bước ra sau trường, ngồi dưới gốc cây!!!
“hừ!!! chỉ có bọn ngu mới thích mình!!!” nó nói với vẻ nhẹ tênh, nhưng giọng nói nhìu tâm trạng!!
ờ! Là con gái mà!! Ai lại ko thích khi có người thích mình chứ?
Nhưng…có một chuyện xảy ra ở quá khứ…Đã ko cho phép nó thích bất cứ ai…..Bởi nó nghĩ rằng…nó ko xứng đáng với người đó!!! Nó ko xứng đáng để đc thích!!
Nó ngồi ôm đầu gối, thu mình lại…rồi từng giọt nước mát nóng hổi lăn dài trên má!
Gió thổi…cuốn đi nước mắt…nó cũng mong gió cuốn đi cái quá khứ kia!!! Nhưng gió làm ko đc!!! Nó phải mang cái quá khứ đó suốt đời!!!
“em ở đây à?”
Nó giật mình, quay lại đã thấy hắn ngồi bên cạnh tự khi nào!
“em chọn chỗ hey thiệt! đẹp quá!!!” hắn nói, đồi mắt nhìn xa xăm!
Từ chỗ gốc cây nó ngồi hướng ra một cánh đồng cỏ bao la…có lẽ là đất chưa quy hoạch…Nhưng thật sự rất đẹp! nó hay cùng NHƯ ra đó hái bồ công anh, lâu lâu còn hái đc cỏ bốn lá!
“sao biết tui ở đây!” nó hỏi, mắt vẫn dán chặt vào đồng cỏ.
“thì cái này nè!” hắn chỉ lên đầu của mình “ko hiểu sao lại biết em ở đây!! Hì!!” hắn cười.
Nó liếc hắn, một câu trả lời huề vốn!! nhưng nực cười!!!
“nè” nó kêu hắn.
“hử?”
“tui và you biết nhau chưa đc 1 tháng? Sao you lại…ừm…sao you lại thích tui chứ?” nó đem sự thắc mắc đó ra hỏi hắn! nó thực sự muốn biết!
“thì…” hắn ném một cục đá đi “…có lẽ một tháng ko đủ để yêu một người! nhưng…” hắn nhìn thẳng vào mắt nó “chỉ cần một lần gặp thôi…cũng đủ để một người…thích…một người!”
Chap 15
Nó ngớ ngẩn nhìn hắn, có lẽ nó đang hối hận vì đã hỏi hắn câu đó…bởi câu trả lời…rất là chân thật!!! cứ như đang nghe tiếng nói ở trong lòng của hắn vậy!!! làm nó khó xử vô cùng!
Nó đứng dậy, phủi nhanh cái váy đang dính đầy bụi, bước đi.
“tui ko rảnh mà ngồi ở đây 8 với you đâu!!! Đi học thôi!!!” nó nói!
Hắn nắm tay nó lại.
“còn em!!! Chẳng lẽ anh ko là j à?” hắn hỏi, nhìn thẳng vào mặt nó. Ánh mắt như ko cho phép nó nói dối, bối rối, nó quay mặt đi!
“trễ…trễ rồi!!! tui đi!!!” nó rút tay lại, đi thật nhanh.
Đang đi, nó dừng bước.
“you…you đừng có thích tôi!! Người thiệt thòi là you thôi!!!” nó ngập ngừng.
“anh có thể sao?” hắn vẫn ngồi đó, hỏi lại như một câu khẳng định…việc hắn thích nó là chuyện hiển nhiên!!!
“tùy!” xong nó đi, trên gương mặt khẽ rơi một giọt nước mắt! nhưng cũng đc nó nhanh chóng lau khô! Có lẽ đó là việc nó giỏi nhất…tạo một vỏ bọc mạnh mẽ…che đi con người yếu đuối bên trong!
“khoan!” hắn gọi nó lại.
“hử?” nó quay lại thì thấy hắn đã đứng ngay sau lưng từ khi nào.
Hắn nhẹ nhàng đưa vào tay nó một cái j đó rất nhỏ.
“hồi nãy làm em bực mình…hì hì!!! Tha thứ nhaz!” hắn nói, gãi đầu, gương mặt thoáng thẹn thùng…dễ thương vô cùng! (hô hô!!! Cho t/g nhéo cái coi!)
Nó thấy bùn cười trước bộ dạng đó của hắn, ko ngờ hắn cũng có bộ dạng này!!!
Nó mở mấy ngón tay ra, phát hiện thứ hắn đưa cho nó là cỏ 3 lá!!!
Nó kinh ngạc, * hức! hắn hên vậy sao? Mình với con NHƯ kiếm muốn đỏ con mắt mới tìm đc cỏ 3 lá ở đây!!! Vậy mà…!!!*
Nó nở một nụ cười nhìn hắn, “ừm!!! dzô học!!! trễ rồi!!!” rồi đi như hành quân một mạch tới lớp!!!
Hắn ngẩn ngơ nhìn nó rồi cũng khẽ cười!
“đúng là ko thể ko thích!” hắn khẽ nói rồi cũng đi về lớp!
…
“mời bạn DƯƠNG TINH MI về phòng hội trưởng hội học sinh!”
Đang ngồi học, bỗng loa thông báo!
Nó ngạc nhiên…đang học thì kêu nó lên đó làm j chứ?
“em TINH MI! mau đi đi!!!” cô giáo thúc giục nó!!!
“da…dạ!!!” nó vẫn còn bối rối!!!
Khi đi, nó nhận đc ánh mắt sắc lẻm của tụi con gái- fan của ĐĂNG!
Nó ko để ý lắm, vì nó đang lo là ko biết có phải vì chuyện hồi sáng mà ĐĂNG kêu nó lên ko? Nếu vậy thì nó thực sự ko có j để nói!!!
“cạch” nó mở cửa.
“hellu!!!” nó cố gắng giữ vẻ tự nhiên.
“cậu tới rồi à? Ngồi đi!!!” ĐĂNG có vẻ vui khi thấy nó.
“ok men!!!” nó cười!!!
“ưm…tui vi phạm j à?” nó hỏi vì bình thường nó tới đây đều là sau khi nó phạm tội lỗi tày đình nào đó!!!
“ko…ko!!!” ĐĂNG lúng túng, thật ra cậu tính xin lỗi nó chuyện hồi sáng và tối qua!!
“ồ!! Vậy à? Tốt!!! tui về lớp đây!!!” nó đứng dậy.
“MI!” ĐĂNG gọi nó!
“sao?” nó khựng lại!!!
“ờ…xin…xin lỗi!! hôm qua đã để cậu lại…hồi sáng còn…”
“STOP!” nó ngăn ĐĂNG lại!
“cậu có coi tui là bạn ko vậy! tui ko có nhỏ nhen tới vậy đâu…yên tâm!!!à! Còn nữa!!!”
Nó đưa ánh mắt giận dữ nhìn ĐĂNG.
“BỘP!!!” nó đánh vào tay cậu!
“ai cho cậu có cái thói côn đồ như hồi sáng vậy hả? hội trưởng mà hành xử như vậy sao?phải phạt mới đc!!!” nó chống nạnh, mạnh mẽ nói!
“yes sir!” ĐĂNG đưa tay lên trán như trong quân đội!!
“ha ha ha ha!!!” rồi 2 đứa cười vang vọng trong căn phòng.
Bên ngoài,
“VI! Con nhỏ đó…phải xử nó mới đc!” một con nhỏ nói, gương mặt giận dữ!
“mày ko cần nói! Tao cũng xử! tao sẽ làm con nhỏ đó phải chuyển trường vì cái tội dám mê hoặc anh ĐĂNG!” người con gái tên VI nói với giọng lạnh lùng, dùng ánh mắt căm giận nhìn nó qua cái cửa sổ của phòng hội trưởng!!!
Đó chính là TRẦN MINH VI, đứng đầu FC của ĐĂNG. Hồi sáng thấy ĐĂNG bị đánh vì nó, nhỏ đã vạch kế hoạch xử nó, vậy mà bây giờ còn cười đùa cùng ĐĂNG! Lửa hận trong VI càng cao.
“hoặc là…ko bao giờ xuất hiện trước mặt anh ĐĂNG đc nữa!!!” VI gằn từng giọng, nhếch mép cười khiến con bạn thân còn thấy sợ!!!
“DƯƠNG TINH MI à! Cho mày sống bình yên thêm mấy ngày nữa đó!!!” nhỏ khẽ nói!
Chap 16
“DƯƠNG TINH MI à! Cho mày sống bình yên thêm mấy ngày nữa đó!!!” nhỏ khẽ nói!
Trong phòng hội trưởng,
“TINH MI! trả cậu nè!!!” ĐĂNG đưa nó cái đt!!
“ừm!!!” nó nhận lấy!
Nó bật lên nhưng mà hình đen thui! Chắc là hết pin, nhưng hôm qua còn đầy pin mà?
Nó bật nguồn, thì đập vào mắt nó là…“39 cuộc gọi nhỡ…của anh hai!!!”
Mắt nó thờ thẫn!!! gương mặt dại đi, vì hôm qua nó ko về nhà mà ngủ tại nhà hắn, mà nó lại ko nói cho anh nó là đi với ĐĂNG!!! ờ mà nói thì đc j chứ?( haizzzzzzzz!!! TINH MI đang sọ quá hóa điên đó các bạn!!! hô hô!!!”
“cậu bị sao vậy?” ĐĂNG lo lắng hỏi nó!
“ờ ko…ko có j!!” nó gượng cười!! thật sự nó ko muốn làm ĐĂNG lo lắng!
“thôi! tui về lớp!” nói rồi nó bước đi…quên luôn cả chào thằng bạn thân!
“chết rồi! chết rồi! chết chắc rồi!!! hu hu!!!” nó vừa đi vừa lầm bầm như con điên!! Cũng may bây giờ đang là giờ học, hành lang thì vắng người nên ko ai thấy đc cảnh này!!! (t/g thấy nè!!! hô hô!!!”
…
2 tiết nhanh chóng trôi qua và giờ ra chơi cũng bắt đầu!
Nó thờ thẫn đi xuống căn tin!
“con nhỏ kia!!! DƯƠNG TINH MI!!!”
Nghe đc tiếng của con Bạn thân, nó quay lại! liền giật mình khi thấy NHƯ mặt hầm hầm đi về phía nó!
“con điên này đó!!! Hôm qua mày đi đâu vậy hả? biết tao với anh DUY lo lắm ko? Hu hu hu hu!!!”
NHƯ tiến tới la nó, rồi đứng khóc!
Nó xúc động khi thấy NHƯ vì nó mà khóc! *hic!!! Mình thật là tệ!!! để bạn bè người thân lo lắng như vậy!!!*
“NHƯ à!! Tao xin…”
“oa oa!!! Tội nghiệp anh DUY, thức trắng nguyên đêm tìm mày!!! Hu hu hu!!! ko biết đâu!!! Hu hu!!! tại mày mà anh DUY phải thức trắng như vậy đó!!! Oa oa!!!” NHƯ khóc lớn hơn!
Hiểu…hiểu rồi!!!
Nó ngán ngẩm nhìn con bạn..ra là NHƯ đang khóc vì anh nó chứ ko vì nó!!!
Nó hụt hẫng từ đầu tới chân, theo hướng căn tin thẳng tiến! bỏ lại con bạn vẫn đang bù lu bù loa!!!
Nhưng đúng là nó thấy tội lỗi với anh nó cực kì!!!
Lương tâm bị cắn rứt, nó xin phép về sớm với anh!!
…
Tại nhà nó,
Nó bước vào nhà nhìn quanh, nhà ko có ai cả.
Nó nghĩ chắc là đang tìm nó. Haizzzzzzz!!! Lương tâm của nó típ tục mất một mảng lớn!
“cạch”
Cửa phòng nó mở ra!
*sặc!!! ai vậy trời!!! đừng nói là…ăn trộm nhaz!!! * nó sợ sệt
Nhưng…nó thấy anh nó bước vào…Anh nó nhìn nó…nó nhìn anh...