lên vườn, đưa tay kéo Sang lên rồi hỏi tiếp- Nhóc tên gì thế?
- Tui tên Chiến, nhưng ba má với mọi người hay gọi tui là Tư Nhái. Tui sống cách đây 2 quãng sông…Thui chào nha, tui về nhà đây.
Khánh Nam suýt phì cười vì cái tên sau mà thằng nhóc nói. Nhưng nó đã cho nổ máy và chiếc xuồng khuất hẳn sau khúc cua, để lại những gợn sóng lăn tăn trên dòng kênh xanh biếc.
Khánh Nam không tài nào rời mắt được vườn trái cây rộng mênh mông này. Mọi thứ thật yên bình và như hớp lấy hồn anh. Anh chưa bao giờ biết ở Việt Nam lại có một thiên đường hoa trái tuyệt diệu như vậy.
- Trời, anh nhìn những cây doi kìa… – Sang reo lên chỉ vào những chùm doi trên những cây gần đó. Mỗi quả đều to bằng cái chén lớn, đỏ chót. – Cả xoài nữa kìa…Ôi thích thế…
- Lúc khác mình sẽ quay lại đây. – Anh nhắc cô- Bây giờ chúng ta có việc gấp mà.
- Ối, em quên mất. – Sang thoảng thốt kêu lên- Em xin lỗi, em quên mất.
- Có lỗi gì đâu mà em cứ xin rối rít lên thế. – Anh phá lên cười.
Nhưng câu chuyện của hai người bị cắt ngang ngay bởi một giọng nói phía sau:
- Cô cậu là ai thế?
Khánh Nam quay lại. Người đang hỏi anh là một người đàn ông trạc tuổi ba anh, trông rất khỏe khoắn, có nước da hơi rám nắng của người lao động. Ông nhìn hai người vừa tò mò, vừa ngạc nhiên, nhưng không một chút nghi ngại hay đề phòng gì.
- Cháu chào chú… – Anh tiến lại phía ông.
- Ủa, cậu là người miền ngoài hả?
- Dạ vâng, cháu từ ngoài Hà Nội vào ạ!
- Cậu đến mua trái cây à? Hay muốn kí hợp đồng làm ăn.
- Dạ không chú ạ! Cháu đến tìm một người tên là K’Brơi. Anh ấy đang ở đây phải không ạ?
- Cậu nói tên chi cơ?- Ông nhíu mày không hiểu.
- Dạ, anh K’Brơi ạ!- Khánh Nam giật mình.
- Hổng có…Cái tên kì quặc đó quanh vùng này không có đâu. – Ông lắc đầu.
- Dạ, nhưng chính anh ấy đã cho cháu địa chỉ này, nhà chú Hai Triều mà. Anh ấy nói anh ấy đang ở đây.
- Tui là Hai Triều nè. – Ông cười phá lên- Bộ tên những người sống ở nhà tui mà tui còn lẩm cẩm đến nỗi không nhớ sao?
- Ơ…dạ thế có ai ở trên Tây Nguyên vô đây không thưa chú?
- Tây Nguyên thì có, nhưng không có cái tên cậu vừa nói đâu. Chỉ có thằng Năm Sơn thôi cậu à.
- Vâng…thế thì đúng là anh ấy đấy ạ. Anh ấy đang ở đây phải không ạ?
- Phải…Thằng Năm nó là người quen mà. Ngày trước ba nó với tui là bạn bè mấy mươi năm đó. Anh kiếm thằng Năm có chuyện gì thế?
- Dạ, có thầy anh ấy ở trên Kon Tum gọi anh ấy về có việc gấp ạ nên nhờ cháu đến đón anh ấy về.
- Người đỡ đầu của nó gọi về hả? Ờ, từ hồi ba má nó mất đến giờ thì chỉ có người đó là tốt với nó. Nếu bà ấy gọi nó về thì nó phải về thôi.
- Anh ấy có nhà không chú?
Không đáp lại anh mà người đàn ông quay người, cất tiếng gọi:
- Út Liên đâu?
- Dạ… – Có tiếng đáp lại dõng dạc và lanh lảnh ở đâu đó.
Khoảng 20 giây sau, một cô nhóc chừng 14, 15 tuổi chạy đến, hai bím tóc lúc lắc một cách đáng yêu. Trên tay cô bé là mấy trái vú sữa.
- Dạ ba gọi con?
- Thằng Năm Sơn có nhà không?
- Dạ không thưa ba…Anh Năm với chị Hai đem hoa quả sang bên chùa Pháp Thiên thắp hương rồi.
- Hai đứa nó lại đi với nhau nữa rồi. Thế tụi nó nói chừng nào về?
- Dạ con không rõ đâu ạ!
Cô bé nhìn Khánh Nam cười rõ tươi rồi đỏ mặt chạy vụt đi.
Người đàn ông quay sang nói với anh:
- Hai cô cậu ráng chờ chút xíu, chắc tụi nhỏ về ngay ấy mà.
- Chùa Pháp Thiên có gần đây không chú?- Khánh Nam vội hỏi.
- Không xa lắm. Đi xuồng chừng 30 phút là đến. Nhưng có gấp đến vậy không? Tụi nó chắc về ngay ấy mà.
- Dạ thôi không cần đợi đâu ạ! Cháu sẽ đến đó tìm anh ấy cho nhanh.
- Hai cô cậu chân ướt chân ráo đến đây làm sao biết đường đi mà đòi đi. Thôi nghỉ chút đi. Chút nữa tui kêu con Út đưa hai người qua đó.
- Dạ, cảm ơn chú nhiều.
- Khach sáo chi. Hai cô cậu còn lặn lội đến tận đây báo tin cơ mà. Cũng tại thằng Năm ở vùng núi sâu quá chứ không đánh mỗi cú điện là đến nơi rồi phải không?
- Hay bác làm ơn gọi cho anh ấy giúp cháu được không ạ?
- Ờ…ờ…đợi tôi chút…
Hai Triều như sực nhớ mới rút điện thoại ra, loay hoay bấm gọi đi. Một hồi sau ông quay lại, mặt buồn thiu:
- Con Hai không bắt máy anh ạ! Thôi nếu gấp thế thì cứ để tôi kêu con Út Liên đưa hai người đến đó. Mà hai đứa này kì cục thật, lúc nào cũng cứ nhất định phải đến tận chùa Pháp Thiên mới chịu…
- Vâng, vậy cháu nhờ chú vậy. Xong tụi cháu còn phải trở về Sài Gòn ngay. Nếu không đem được anh ta về lần này thì em gái cháu chết mất.
- Trời đất…Gì mà nghiêm trọng thế
- Dạ…vì chỉ có anh Năm mới biết cách hái thứ thuốc mà có thể cứu em gái cháu thôi chú ạ!
- Vậy cậu không nói sơm. Út đâu… – Hai Triều lại cất giọng gọi một lần nữa.
- Con đây ba… – Cô bé lại tất tả chạy đến, mồ hôi lấm tấm đầy trên trán.
- Lấy xuồng đưa hai anh chị đây qua chùa Pháp Thiên tìm anh Năm và chị Hai mau.
- Dạ… – Con bé dạ ran rồi chạy biến đi.
Chùa Pháp Thiên đúng như ông Hai Triều nói, nằm bên một quãng sông vắng, cách đến hơn 30 phút đi xuồng. Nếu tính đường chim bay có lẽ cũng ngắn thôi, nhưng vì phải đi theo những khúc sông, rồi kênh rạch quanh co, chằng chịt nên thành ra đường đi khá xa. Cô bé Út Liên luôn miệng nói về những con nước, những vườn trái cây mà ba người đi qua nhưng Khánh Nam không để tâm lắm.
Khi chiếc xuồng cập bờ, Út Liên nói:
- Đến rồi đó. Đây là chùa Pháp Thiên.
- Anh tưởng nó phải là một ngôi chùa lớn lắm chứ?- Khánh Nam ngẩn ra nhìn ngôi chùa nhỏ nằm giữa một khu vườn cây trái lớn.
Út Liên cười khùng khục với một vẻ rất đáng yêu:
- Chùa Pháp Thiên thật đó anh. Nhưng ba má em nói là nó được dựng từ lâu lắc rồi nên thiêng lắm. Ở đây chỉ có mấy sư thôi. Cũng ít người viếng thăm nơi này lắm vì mới dựng một chùa lớn lắm ở trên thị trấn đó.
- Nhóc đi với anh đi, anh đâu biết anh Năm Sơn mặt mũi ra sao đâu.
Con nhóc cột dây xuồng vào gốc cây rồi nhảy tót lên bờ một cách nhanh nhẹn. Nó đi thẳng về phía ngôi chùa.
Chùa có hai gian. Gian trước có lẽ là nơi thờ tự nên vừa đến gần ba người đã ngửi thấy mùi nhang rất thơm. Còn gian sau có lẽ là nơi ở của những vị sư ở đây. Một người đang quét lá ở trước sân chùa, thấy ba người bước đến bèn ngừng lại, ngẩng đầu nhìn. Đó là một vị sư nữ.
- Dạ con chào sư cô. – Út Liên lên tiếng trước- Con là con gái ông Hai Triều ở bên cù lao Mây đó sư cô. Con đến tìm anh Năm Sơn và chị Hai con.
- Mô phật. Hai vị thí chủ đó đã rời chùa rồi.
- Rời chùa ạ?- Nam thốt lên đầy thất vọng- Đi lâu chưa thưa sư cô?
- Cũng được chừng nửa giờ rồi. Sáng hai vị đó qua đây giúp bổn chùa thu hoạch trái cây xong, vừa lên đường về ngay, nghe nói ở nhà có việc gấp.
- Trời đất. Chắc chị Hai đi đường khác rồi nên tụi con mới không gặp. – Út Liên lắc lắc hai bím tóc. – Mà năm nay thu được nhiều trái cây không sư cô?
- Nhờ Phật độ trì nên năm nay hoa trái nhiều. Các vị có muốn mang lộc chùa về nhà thì xin đợi một chút, tôi kêu Diệu Hư mang cho các vị ít trái cây.
- Dạ, cám ơn sư cô, bọn tôi sẽ ghé qua lần sau, giờ chúng tôi phải quay về vì có việc rồi. – Khánh Nam vội lắc đầu từ chối mặc dù anh bắt đầu dần yêu mến vẻ thanh tịnh của nơi này.
- Thưa sư cô con về. – Út Liên khoanh tay chào rồi vội đuổi theo Khánh Nam và Sang.
Mất thêm nửa giờ nữa ba người mới quay lại được về vườn trái cây của nhà Út Liên. Nhưng vừa về đến nơi đã lại nghe thấy Hai Triều la lên:
- Trời đất đi kiểu gì mà không gặp nhau hoài vậy?
- Anh Năm với chị Hai đâu ba? Tụi con đến thì sư cô nói hai người đã về rồi mà.
Hai Triều nhìn Khánh Nam phân trần:
- Hai người vừa đi thì con Hai điện lại cho tui. Tui nói có việc gấp nên tụi nó nói về ngay. Tui chạy theo gọi hai người lại mà đã đi mất rồi. Lẹ quá!
- Anh Năm Sơn đâu rồi bác?
- Lại không gặp tụi nó phải không? Con Hai vừa theo thằng Năm lên thị trấn bắt xe về Kon Tum rồi.
- Sao ạ?- Nam lại thêm một lần nữa rơi vào hoàn cảnh dở khóc dở cười này.
- Thì tui nói anh đến tìm nó vì có việc nhắn từ Kon Tum nên nó vội đi ngay. Con Hai theo nó lên đó chơi rồi. Tui kêu đợi hai người quay lại mà nó đi ngay cho kịp chuyến xe chiều lên thẳng Kon Tum ở trên phố đó.
- Họ đi lâu chưa chú?
- Nửa giờ trước. Nhưng hai người đi kiếm vô ích thôi. Xe đò đi cách đây 15 rồi.
Khánh Nam hơi lúng túng vì chẳng biết nên làm gì lúc này. Sang cười:
- Thôi anh ta về Kon Tum là được rồi. Mình về lại thị trấn kiếm chỗ nghỉ ngơi rồi mai lên lại đó là được mà.
Thế là cả hai tạm biệt gia đình Hai Triều và quay lại thị trấn để về Sài Gòn ngay sau khi đã lái xe cả quãng đường rất dài mà kết quả thu được có vẻ như là không được như ý của anh lắm. Rốt cục thì anh vẫn không gặp và đón được K’Brơi theo đúng ý của mẹ anh.
26. Tìm lại
Do bị kẹt trong một cuộc họp ban quản trị phía Nam của Lotus nên mãi hai ngày sau Khánh Nam và Sang mới lên được Kon Tum. Cả hai đều nóng lòng muốn biết liệu cái anh chàng Năm Sơn đó đã về đến nơi hay chưa và tình hình của Vân liệu có hy vọng hơn hay không?
Nhưng theo lời cô Hoài kể thì anh ta đã tức tốc vào rừng ngay sau khi về đến nơi. Khánh Nam thấy cảm động trước tấm lòng đầy nhiệt tâm của anh ta. Suy cho cùng thì em gái anh cũng chỉ là người xa lạ với cả anh ta và cô Hoài, nhưng họ có khi nào suy nghĩ tính toán thiệt hơn đâu. Năm Sơn đi khá lâu mà mãi không có hồi âm gì. Khánh Nam không thể đợi thêm để gặp anh ta nữa, anh phải về lại Hà Nội lo công việc, để mẹ anh trở vào đây chăm sóc cho Vân.
Đêm cuối ở lại Kon Tum, Khánh Nam không thể ngủ được. Đã gần hai giờ sáng, bên góc kia mọi người đã đều ngủ say. Gió núi lùa vào làm anh thấy hơi lạnh. Anh cứ suy nghĩ mãi về những con người kì lạ quanh mình. Phượng Vũ kiêu hãnh và đầy lòng tự tôn. Một anh chàng Việt chấp nhận quên mọi thứ một cách lạnh lùng. Một người thầy thuốc tận tâm đến kì lạ. Cách mà những người đó sống làm anh thấy cuộc sống còn quá nhiều lạ lẫm mà anh chưa bao giờ khám phá hết.
Đến gần ba giờ sáng thì Khánh Nam mới chợp mắt được một chút. Trong giấc ngủ anh mơ thấy một mùi hương thơm nhè nhẹ, dễ chịu, nhưng hình như đó không phải là mùi hương hoa hoàng lan…
Sáng hôm sau, không chỉ Nam mà cả Sang và cô Hoài cũng ngạc nhiên khi Vân hớn hở đem khoe một chậu hoa nhỏ được đặt trên bậc thang. Đó là một thứ hoa màu vàng thanh thoát, thân mềm, mùi hương của nó chính là hương thơm đêm qua anh đã ngửi thấy. Có ai đó đã đến đây đêm qua.
- Lại thêm một đóa hoa nữa… – Cô Hoài cứ nhìn mãi chậu hoa mà Vân đang ôm trong lòng đó lẩm bẩm.
- Đó là hoa gì vậy thưa cô?- Khánh Nam tò mò.
- Hoàng Thạch Liên, loài hoa kì bí nhất của vùng Tây Nguyên này.
- Kì bí? Nó không độc hại gì chứ cô?- Khánh Nam nghi ngại hỏi khi nhìn thấy Vân cứ ôm ấp đóa hoa mãi.
- Ngược lại…Nó đem lại mọi sự may mắn cho người có nó. Tôi thực sự cho rằng em gái cậu là người may mắn đấy. Đây là một cây thuốc có thể chữa bách bệnh.
- Thật ạ?- Anh thốt lên.
- Tôi được nhìn thấy nó lần này là lần thứ hai đấy. Lần trước học trò của tôi đã đem về một cây, và tôi đã chế nó thành thuốc chữa bệnh rồi. Có lẽ em cậu sẽ khỏi sớm thôi.
- Ai đã mang cây này đến ạ, nếu nó đã quý và hiếm như thế?
- Phải là người có duyên hoặc là người thực sự đang cần một may mắn thì mới có thể gặp được loại hoa này. Có lẽ cậu ta mang nó về đây, tôi vừa thấy trên cái sàng phía sau nhà có rất nhiều lá thuốc.
- Vậy anh ta đi đâu rồi ạ? K’Brơi ấy.
- Cậu ấy như cánh chim lớn của đại ngàn ấy mà, chẳng bao giờ tôi biết cậu ta đi đâu và khi nào trở về.
Khánh Nam thần người ra trong vài giây để nghĩ đến con người kì lạ kia. Anh ta có vẻ bí ẩn một cách lạ lùng. Rốt cục thì đó là con người như thế nào nhỉ?
Khánh Nam và Sang trở về Hà Nội với một niềm tin cực kì lớn là Vân sẽ mau chóng bình phục trở lại. Công việc lại cuốn hai người về lại với vòng quay của cuộc sống, với những lo toan và bộn bề cảm xúc. Lúc này bà nội Nam trở nên yếu hẳn và bà lúc nào cũng giục anh và Sang nhanh chóng kết hôn.
Khánh Nam đã không thể chần chừ lâu hơn được nữa, khi mà sức ép từ mọi người ngày càng gia tăng, và quan trọng hơn cả là tình hình bệnh của Vân tiến triển khá nhanh và tốt. Mẹ anh đã ở trong đó nhiều ngày để chăm sóc cho con gái. Bà dự định sẽ trở ra cùng Vân trong vòng một hoặc hai tháng tới.
Ngày Vân lành bệnh, không chỉ anh mà cả ba anh cũng lên Kon Tum để đón mẹ và em gái anh trở ra Bắc. Niềm vui đoàn tụ cùng với niềm vui tìm lại được đứa con gái yêu quý làm cho Hải Long không cầm nổi những giọt nước mắt hạnh phúc.
Buôn làng ở đây đã quá quen với Vân đến nỗi, ngày cô đi, mọi người đến chào rất đông. Vân đã lành bệnh, nhưng chẳng còn vô tư hồn nhiên như ngày xưa nữa. Cô trông hiền hơn, trầm lặng hơn, và trưởng thành hơn.
- Cô Hoài. – Khánh Nam nói với người thầy lang tốt bụng một mực từ chối lời đề nghị trở ra Bắc của bố mẹ anh- Cháu rất cảm ơn cô. Cháu rất tiếc là cô không muốn ra Hà Nội. Sắp tới chúng cháu sẽ kết hôn, cô không thể phá lệ được ạ?
- Ồ, tôi thì có công trạng gì đâu. Hai cô cậu kết hôn tôi nhất định sẽ gửi quà mừng. Còn ra Hà Nội thì có lẽ là không được rồi.
- Vậy còn K’Brơi? Cô biết anh ấy ở đâu chứ?
- Tôi vẫn chưa có tin gì của cậu ta cả.
- Cậu ta hả?- Người già làng lên tiếng- Cậu ta vào miền Tây rồi.
- Sao cụ biết ạ?- Cô Hoài tỏ ra ngạc nhiên.
- Dạo trước chính cậu ta nói thế mà. Đi cùng một cô gái đẹp lắm, vào miền Tây rồi.
- Cụ có gặp cậu ta ư? Khi nào vậy ạ?
- Dăm tháng trước đó. Một đêm cả nhà ta đang ngủ thì cậu ta cùng cô gái đến, xin ở nhờ. Cậu ta bị thương ở chân. Ta hỏi sao cậu ta không về nhà thì cậu ta không nói. Nghe nói cậu ta bị ngã từ trên núi xuống khi đi hái thuốc. Ở với ta được hai tuần lễ thì cậu ta đi cùng cô gái kia.
- Nó bị thương ư?- Cô Hoài lẩm bẩm rồi khẽ tự trấn an mình- Thôi, chắc chẳng sao đâu. Anh chị với các cháu lên đường đi kẻo muộn.
Sau những cái ôm hôn chia tay giữa những người phụ nữ, cả nhà Khánh Nam lên đường trở về. Sau bao nhiêu sóng gió thì bây giờ có vẻ như mọi chuyện đã bình yên hơn.
- Anh làm gì mà ngồi thất thần thế?- Sang ngồi xuống cạnh anh, mắt vẫn không rời cuốn tạp chí thời trang giới thiệu những bộ thiết kế cho mùa cưới này.
- À…Em chưa ngủ sao? Sáng mai phải lên máy bay về Hà Nội rồi đấy.
- Anh cũng có ngủ đâu. – Cô ngẩng đầu nhìn anh bướng bỉnh đáp.
- Anh cứ nghĩ mãi về Năm Sơn. Anh ta kì lạ quá!
- Em cũng thấy thế. Hay sáng mai đưa ba mẹ anh ra sân bay xong mình lại về miền Tây lần nữa đi. Em thấy thích nơi đó lắm. Về đó tìm và cảm ơn anh ta một câu.
- Ừ… – Anh gật đầu cười, Sang nghĩ thật giống anh.
Anh cần một người con gái chu toàn như thế làm hậu phương cho mình. Khánh Nam tự trấn an mình như thế coi như là một lý do để chấp nhận cô. Lễ cưới của hai người sẽ tiến hành không bao lâu nữa.
Điều làm anh bất ngờ nhất chính là việc ba mẹ anh đề nghị anh đưa Vân đi theo cho vui. Con bé cần được chăm chút hơn, và với Vân, Khánh Nam là một người cực kì quan trọng.
Phản ứng của Vân cũng không khác gì Sang khi lần đầu tiên đến với miền cù lao này. Cô cứ liên tục há hốc mồm, rồi rối rít chỉ những chùm chôm chôm hay những trái xoài vàng mọng lòa xòa xuống mặt nước.
Xuồng cập bến chỗ nhà Hai Triều, đúng cái chỗ mà ngày trước cậu bé Tư Nhái cho Nam và Sang lên bờ. Vân thích thú nhảy lên bờ, reo hò như một đứa bé đứng giữa vương quốc kẹo ngọt. Người đầu tiên mà cả ba gặp lúc này không phải là chú Hai Triều hay Út Liên, mà là một cô gái tuổi chừng mười tám, đôi mươi, má hồng, da trắng đang ngồi đọc sách dưới một gốc cây chôm chôm.
Thấy ba người, cô gái ngẩng đầu nhìn, ngạc nhiên lắm. Cô ta có lẽ cũng là con gái của Hai Triều vì trông khá giống Út Liên. Rồi gập sách lại, cô ta đứng dậy tiến lại hỏi:
- Anh chị tìm ai vậy?
- Chào cô, chúng tôi đến tìm anh Năm Sơn. – Khánh Nam mở lời trước.
- Anh Năm không có nhà, có chuyện gì không?
- Ồ, chúng tôi chỉ đến để gặp anh ấy cảm ơn một vài chuyện thôi. Anh ấy sắp về chứ ạ?
- Chắc vậy. Anh chị vô nhà đi.
Cô gái quay người dẫn đường cho cả ba.
Vừa ngồi được một chốc thì có tiếng nói từ ngoài sân:
- Chú Hai đi đâu rồi Lan ơi?
Giọng nói đó vừa cất lên, không chỉ Khánh Nam nhảy dựng lên mà Vân cũng đánh rơi cả chén nước đang đưa ngang lên miệng.
Người bước vào là Việt.
Hai bên nhìn nhau trân trân, không ai nói gì. Chỉ có Sang và cô gái kia là không hiểu gì.
- Anh Năm về hả?- Cô gái chạy lại túm lấy cánh tay anh- Sao toàn mồ hôi vậy? Lại giúp sư cô chuyện gì phải không? Có khách đến tìm anh đó.
Nhưng Việt- hay chính là Năm Sơn cũng như là Khánh Nam và Vân, lúc này đều đang hóa đá vì sự xuất hiện đường đột của đối phương.
Khánh Nam chưa bao giờ dám nghĩ rằng lại gặp lại Việt trong hoàn cảnh này.
Không phải ai khác, anh ta lại chính là ân nhân của gia đình anh.
Là định mệnh?
Hay là sự sắp đặt của ông trời?
Những người yêu nhau chân thành dù có cách trở bao lâu rồi cũng tìm lại được về bên nhau.
- Anh… – Vân đứng dậy lắp bắp, vừa mừng vừa kinh ngạc- Đúng là anh rồi…
Và con bé chạy vù đến, gạt Hai Liên ra, ôm chầm lấy người yêu.
- Em tìm thấy anh rồi.
Việt, ở cái tuổi 30, trông khác hơn một chút so với ngày xưa. Anh trông đen hơn, già hơn và mắt buồn hơn cả ngày xưa.
Một nét đau đớn thất vọng vụt qua trên gương mặt Hai Liên, và cô gái quay người chạy ra ngoài.
Việt chết đứng trong vòng tay của Vân. Anh nghe rõ trái tim đang đập nhanh thế nào. Và anh cảm nhận được cả những giọt nước mắt nóng hổi của Vân thấm trên ngực mình. Người con gái anh yêu bằng cả tính mạng của mình giờ đây lại đứng trước mặt anh, như một phép màu, và cũng như một trò đùa kì lạ của số phận.
- Xin lỗi. – Việt cuối cùng cũng nhẹ nhàng lên tiếng và gỡ vòng tay của Vân ra. – Không ngờ là lại gặp mọi người ở đây.
- Hóa ra người đó là anh. – Khánh Nam vẫn có vẻ như không chấp nhận được cái sự thật rằng người đứng trước mặt anh bây giờ chính là Việt.
- Phải…Chỉ là tôi không muốn có thêm rắc rối nên…
- Sao anh lại bỏ đi chứ?- Vân vẫn đứng chắn trước mặt anh, hỏi dồn- Em là gánh nặng của anh sao? Em đã nói có chuyện
gì thì cũng phải cùng nhau giải quyết mà.
- Anh xin lỗi, Trác Vân…
- Được rồi. – Khánh Nam đứng dậy- Tôi có chuyện muốn nói với anh. Vân, em để anh Hai nói chuyện với...