đầu gấu đó. Một thằng đang chém với mấy đứa bạn.
- Kìa nó đó, một mình đánh đám anh chị lớp 12 đó. Phải nó không, trông như vậy mà. Một đôi trai gái đứng ở góc phòng học tán phét.
- Vân vân và vân vân.....
Chỉ toàn là tiếng xì xào, bàn tán rồi chỉ trỏ vào tôi. Cũng bình thường, ngày bé tôi đã quen với điều này rồi.
Bước vào lớp là không khí im lặng bao trùm cả lớp. Cảm tưởng như cả tiếng thở cũng hạn chế. Trách ai bây giờ, lỗi của tôi mà, ai lại muốn gây chuyện với một thằng ham đánh nhau mà lại chơi với cả XHD như tôi chứ. Tự mỉm cười chua trát trách bản thân.
Nhi lạnh lùng với tôi, chắc coi như tôi không tồn tại vậy. Cũng tốt thôi, quên anh đi nhé.
Duyên thì từ ngày bị tôi mắng cũng không dám tới gần tôi nữa. Càng tốt
Đến cả đám thằng C và hội đực rựa kia cũng không đả động gì đến tôi.
Lỗi của mình mà.
Vì hầu như lúc nào tôi cũng trưng bộ mặt lạnh ra, mà chắc ai nhìn thấy cũng hiểu là tôi đang muốn một mình, đừng làm phiền.
Đôi lúc quá cô đơn muốn có ai đó ở bên, tôi lại gọi cho mẹ, chỉ gọi mà không nói gì, chỉ muốn có cảm giác ai đó quan tâm thôi, và mỗi lần như vậy tôi lại lấy lý do là " chắc bị đè vào bàn phím lên nó tự gọi",không biết me có biết tâm sự của tôi không chỉ thấy mẹ đều nghe máy, nói những lời hỏi han, và dăn dạy tôi.
Cứ như vậy cả tuần trôi qua. Vẫn cô độc tất cả thời gian trong ngày. Chỉ khi về đêm thì có coffe và thuốc lá làm bạn. Hôm nay cuối tuần lên muốn thay đổi không khí, đi ra quán coffe thì hai vk ck nhà anh L đang ngồi diễn phim tình cảm nản đi luôn ra ngoài, rự dưng muốn đi dạo.
Đành tản bộ đi theo một con đường không xác định, cứ bước thôi. Thả hồn ngắm dòng người qua lại, nhiều lúc thấy những cặp đôi đi trên đường mà lại nghĩ về em. Người cho anh hi vọng vào tình yêu và cũng chính em lại huỷ đi hi vọng đó. Để giờ đây anh không dám mở lòng với ai.
Vẫn thả hồn như vậy dảo bước với điếu thuốc trong tay. Không biết đã là điếu thứ bao nhiêu và đang ở đâu. Em chợt khưng lại vì phía xa hình bóng ấy, đúng rồi nhưng kia là..
Là Nhi, em đang tay trong tay với thằng Dũng. Cảm giác của em như mất đi một thứ gì đó. Không phải là như là thằng trẻ con mất đi một thứ đồ chơi, mà cảm giác nó to lớn quý giá hơn. Nhưng dù gì Dũng cũng là học cùng mình, cùng em và anh cũng tạm thời xác định là nó là người tốt, nó có thể chăm sóc cho em, ít nhất là hơn anh.
Vậy là em đã tìm được một nơi lương tựa. Đó không phải là anh, nhưng bên người mà anh có thể tin tưởng là anh cũng yên tâm rồi.
Lúc ấy tôi đã nghĩ như vậy. Nhưng hoàn toàn sai lầm( sau này nhá)
Vậy cũng tốt, anh không đem lại được cho em cái gì nhưng hãy để anh bảo vệ em từ phía sau. Hãy sống thật hạnh phúc nhớ, vì bên anh sẽ không được như vậy đâu...
Có lẽ tôi đã tự tách mình vì trò chơi mà tôi tạo ra rồi. Không bạn bè không người tâm sự.
Chap 28
Để hết cái cảm giác này tôi liền đi sapa một tuần để thoải mài thư dãn đầu óc.
Về đến nhà lại cái không khí ngột ngạt và cảm giác cô đơn ấy. Đi tìm anh L luôn nhưng anh và chị đã đi du lịch ở Nha Trang rồi. Thế là đi luôn vào bar, uống như chưa từng được uống, bước ra khỏi bar mà đứng vững cũng khó. Lấy xe về nhà, đang đi chậm chậm vì hơi say 65 thôi nhá. Thì bỗng từ đâu có một con sh đi sát bên rồi đạp thẳng đầu xe em. Vì đang say nên đo đường luôn, đang định bò dậy thì bọn nó quay lại, hai thằng ml nó thấy em đuối thì ra sức đạp đánh, em thì vừa vì say vừa vì cú pngã nên chỉ biết chịu trận. Thành ra đau lại cành đau, đỉnh điểm là một cú sút vào mạn sườn bên trái làm em ôm luôn bên đó ôm quằn quoại và một gậy vào tay trái luôn.
Tỉnh dậy trong bộ quần áo bệnh nhân, người đau ê ẩm.
Một lúc thì có một cô đi vào, cô chắc trung tuổi ăn mặc khá sang trọng, vào thấy mình tỉnh thì nói.
Cô thấy cháu lằm ở đường lên gọi xe đưa đi viện luôn. May là cháu không bị gì nặng, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi. Nãy bác sĩ tìm trong đồ cá nhân của cháu không thấy gì nên cô chưa gọi được người nhà cháu. Tiền viện phí và thuốc thì cô trả rồi. Cứ nằm đây mai ra được rồi. Giờ đọc sđt bố mẹ cô gọi cho.
- Bố mẹ cháu thù cháu không muốn cho biết, giờ lại không có ai thân thích.
- Vậy à, tội cháu quá
- Cô xin ra luôn giúp cháu mai cháu còn đến trường.
- Bị nhẹ thật nhưng bây giờ như thế này cháu đến trường làm gì?
- Cháu mới xin nghỉ một tuần rồi, không đi không được. Thôi cháu xin phép, mà cháu không nhận không đâu. Cô cho cháu địa chỉ và hoá đơn, cháu sẽ mang tiên trả cô.
- Tiền nong gì nữa. Đây là cô muốn giúp.
- Không được. Cháu không muốn thế. Cô giúp cháu như vậy là quá đủ rồi.
- Ừ. Vậy địa chỉ đây.
- Vâng vậy chào cô, sẽ gặp lại sớm thôi.
" Đến để diễn thêm một màn kịch, và làm cú trốt cho trò chơi" Em thầm nghĩ
Ngày hôm sau thức dậy lấy băng, bột cuốn cánh tay trái lại, vẫn không chử động mạnh được may là tím thôi nhưng làm thế này mới có trò vui.
Vẫn đến trường, vừa vào qua cổng thì tất cả ánh mắt hướng về em. Mạc kệ cứ bước tiếp.
Toàn là tiếng bàn tán, chỉ trỏ tôi.
Có việc l gì thế nhỉ? Sao vẫn là mình, chỉ có chuyện đánh nhau đã hơn tuần rồi mà.
Thôi kệ mẹ hết đi, đi thẳng lên lớp.
Vào lớp về chỗ ngồi thì mấy thằng bạn vào luôn nhibf em rồi nói.
- Sao tay chân mày bị như thế này?
- Không sao, xoè xe thôi.
- Mày như thế này không nên tới lớp.
-Sao có chuyện gì thế.?
- Thì có đám muốn tìm đánh mày.
- Bọn nó là đứa nào?
- Bọn nó là đám lớp 12 chơi cùng đám thằng hôm trước mày đánh ý. Ngay hôm đầu học chính bọn nó kéo tới tìm mày luôn.
- Thằng Vũ thì nói là có thù oán gì với mày đó nên nó cũng tìm mày tính sổ.
- Thằng Dũng thì bị Nhi lợi dụng để kích mày, nhưng mày không làm gì nên Nhi đá nó, giờ nó quay sang căm mày nên nhập hội bọn kia, lại kéo theo cả thằng Tùng nữa.
- Rồi bọn nó tìm mày không thấy nên gây sự ở lớp đánh bọn tao. Lúc này em mới để ý, cả bốn thằng mặt mày, tay chân toàn vết thâm tím. Đm bọn khốn này
- Mày cẩn thận đi, bọn tao biết mày đánh nhau giỏi nhưng dù sao bọn nó vẫn rất đông mà mày lại bị như thế này.
- Chết rồi bọn nó xuông đấy. Em mặc kệ, mấy thằng bạn đã vì em mà chịu đòn rồi. Ngồi thản nhiên lấy điếu ba số ta hút. Em muốn để làm một lần cho kết thúc đi.
- Hay mày gọi anh L đi.
- Việc tao gây ra nên tao sẽ là người kết thúc. Tao làm bọn mày chịu thiệt rồi, giờ đến tao.
Bọn nó đi vào, giờ điểm mặt xem nào. Toàn bọn lạ mặt, nhưng nhìn mấy gương mặt kia em thấy thất vọng nặng nề, thằng Dũng, Tùng và cả thằng Vũ( thằng mà em đoán là người yêu Duyên ý), mà sao hai thằng kia, thằng Dũng em tưởng là người tốt mà trao Nhi cho nó vậy mà.
- Giờ mày cũng chịu ra rồi, không lẩn nữa à.
Em chả nói gì, cầm điếu thuốc lên rít.
- Bố nói chuyện với mày đấy.
Mặc kệ nó. Giờ em cũng muốn khích để bọn nó lao vào cho em cái cớ tự vệ.
- Đcm thằng ml này mày vẫn vênh nhỉ, để bố cho mày chết cmm luôn. Lên đi bọn mày
- Bọn mày dám. Chung, Đăng, Nam, Sơn bốn thằng nó đang đứng cản bọn kia.
- Cái gì đây, làm trò à.
- Muốn đánh nó thì phải qua được bọn tao.
- Vì sao? Tao đập bọn mày chưa đủ à.
- Vì nó là bạn tao. Cả 4 thằng cùng đồng thanh
Bạn ư, bọn nó vẫn coi tôi là bạn? Tôi đáng sao?
- Bọn mày đã như thế kia lại còn bênh nó, muốn chết theo nó à.
- Kệ mẹ bọn tao, anh em bọn tao chịu chung cũng chả sao.
-Bọn mày không phải đánh, bọn nó muốn tao mà. Để tao cho bọn nó nhớ ngày hôm nay suốt đời. Em nói, giọng lạnh lùng hết cỡ
- Mày điên à. Tay mày như thế kia.
- Không phải lo cho tao. Ra đóng cửa lại, chỉ cần bảo đảm không thằng nào ra được là ok.
- Thằng chó nay muốn chết thật à. Đám bọn nó cười như được mùa. Sẽ biết thôi, vì hôm nay tao có quà cho chúng mày.
Lần này là vì những người đã coi tôi là bạn. Lôi một cây tuýp nhỏ nhét hết vào phần bó bột, rồi lôi cây police baton ra cây baton này mua bên nhật thép nguyên chất, lại phủ ngoài ghồ ghề bằng lớp kẽm khắc hình rồng, không phải chỉ vì đẹp đâu, chủ yếu tăng sát thương thôi. Cây baton này từng là vũ khí yêu thích của em, và cũng là loại vũ khí cận chiến mà sp chỉ dạy tận tình nhất. Đáng ra là một đôi nhưng vì tay kia như thế nên cho nó đi một mình vậy.
Tới lúc này bọn bạn đã ra chấn thủ ở cửa. Còn đám bọn kia khì đã hết hổ báo.
Chap 29
Bọn kia thấy em lôi cây baton ra thì ngơ luôn. Hoá ra cũng toàn bọn nhát chết chỉ biết ăn theo bầy.
- Bọn mày sợ đéo gì nó. Tao mói rồi tay trái nó ăn một gậy, hông nó thì cũng vẹo cmnr có mỗi cây kia thì cũng không thay đổi được gì đâu.
Em là em đợi câu này thôi. Quay ngay ra tìm thằng vừa nói.
- Vũ à. Tao đang tìm mà mày lại vác xác đến tận nơi rồi, hôm qua cắn tao sướng giờ mày chuẩn bị đi.
- Mày tối qua ăn đòn chưa no à.
- Tối qua tao say quá không tiếp được thất lễ quá.
- Có thay đổi được gì không khi chỉ có một tay và đang thương tích đầy mình.
- Tao sẽ cố thôi, khách đến phải tiếp chứ.
Em từ từ lôi cái băng tay ra, lấy nốt cây baton kia cho đủ cặp. Lần này cho hết chuyện luôn đi. Sau thì cho cái tay nghỉ ngơi dài hạn vậy.
Chỉ thẳng mặt hai thằng Tùng Dũng nói:
- Tao nể vì từng coi hai thằng mày là bạn nên tao cho hai sự lựa chọn. Một là đi ra ngoài rồi coi như chưa có chuyện gì sảy ra vẫn là bạn học bình thường. Hai là tao sẽ dùng nốt chút gọi là bạn với bọn mày để đưa mày đi viện.
Thằng Tùng nghe vậy thì lùi dần ra ngoài.
Thằng Dũng thì không như vậy, nó còn câng mặt lên rồi đi lên đầu đám:
- Mày đừng có mà doạ tao. Tao thách mày luôn đấy.
Em lao vào nó vụt ngay mạn sườn bên trái, tay phải em thì cho ngay bắp tay phải nó. Nhẹ nhàng bồi thêm một đạp vào bụng làm nó bật ngửa người về đằng sau xong gục luôn.
Đám còn lại thì toàn cũng chỉ mổi thằng một hai vụt là gục cmnr.
Chỉ còn thằng Vũ đang đứng ở góc cửa, thấy em nhìn nó thì nó định chạy nhưng mấy thằng bạn đã cản lại. Nhìn nó cười khẩy:
- Sao vậy mày. Chơi chứ
- Em xin anh tha cho em. Nó quỳ xuống luôn
- Đánh mày chỉ làm bẩn tay tao thôi. Tao hôm nay tha mày, nhưng lên nhớ là ngoài kia bọn nó không hiền như tao hôm nay đâu. Nhìn nó cười khẩy một cái rồi quay về chỗ.
Nhưng đời đéo như mơ mà. Chó cắn trộm thì mãi cũng vẫn chỉ là chó cắn trộm mà thôi.
Nó rút ra một con dao bấm nhỏ rồi lao lên găm thẳng vào phần hông của em. Đau không diễn tả nổi. Em khuỵu chân xuống thì nó đến bên ghé sát tai em nói:
- Tao không dễ thua thế đâu. Không thua trước một thằng như mày đâu.
"Thằng như mày" em ghét nhất kiểu nhận xét mình như thế. Gồng người đưa tay trái chộp thẳng cổ họng nó. Tay phải móc lên ngay bụng làm nó chỉ kịp hự lên một cái. Dùng tay phải túm gáy nó vít xuồng làm một sút vào ngay mồm nó. Thả tay ra cho nó ngửa ra sau thì co chân đạp vào giữa ngực nó, không thật lực nhưng đủ để nó văng chở lại cửa.
Kết thúc rồi em trở về chỗ ngồi nghỉ luôn. Nhờ một thằng đang đứng hóng ở cửa đi mua giúp non cofe rồi ngồi hút thuốc.
Đang ngồi xem lại vết thương thì có giáo viên đi vào. Là bác S may cho mình quá, mà cũng không hẳn, bác đã dặn không đánh nhau từ hôm đầu rồi.
- Lại đánh nhau à thằng cháu. Chưa bỏ đi tật này được à?
- Cháu tự vệ thôi. Chứ từ lần ấy thì cháu thôi rồi.
- Ừm, vậy để bác.
Bác S quay qua bọn nó nhìn mặt từng thằng:
- Lập bè kết phái đi đánh nhau à?
- Em xin thầy, thầy tha cho bọn em.
- Các cậu từ mai không cần đi học ở trường này nữa.
- Em xin thầy, bọn em lỡ dại.
Cái gì thế bác S đuổi học luôn cả đám kia.
- Sao dễ vậy bác. Đuổi học 20 thằng chứ ít đâu bác?
- Cứ hỏi bố mẹ cháu thì biết.
- Mà thôi bác tha cho bọn nó, có thằng Vũ kia thì đáng bị đuổi thôi.
- Vậy thì cậu Vũ, còn lại xuống phòng y tế, xong lên phòng gặp tôi.
- Cháu thấy hơi lạ rồi đấy.
Mượn luôn máy thằng Đ bấm số gọi cho bà già.
- Alo. Ai đấy?
- Con trai mẹ đây, mẹ không nghe ra giọng con à.
- Mày giỏi nhỉ, cả tuần mẹ gọi cho mày không được hoá ra là đổi số để tránh hai thằng già này à?
- Giờ không quan trọng, cho con hỏi đã.
- Hỏi gì?
- Nhà mình bố mẹ làm gì vậy, sao bác S kêu con tự đi mà hỏi bố mẹ?
- Mày giỏi nhỉ, bố mẹ làm gì cũng không biết.
- Vâng con xin lỗi nhưng tại bố mẹ không nói đó chứ.
- Mày không hỏi mẹ nói làm gì? Ax thế nữa
- Vậy nhà mình có những gì vậy. Sao lại liên quan cả đến trường con.
- Tối về nhà, mai xin nghỉ để tôi nói nói qua điện thoại không tiện.
Chap 30
Lại còn đợi về mới biết nữa hả mẹ làm em tò mò rồi đấy. Thôi kệ xử lý thiệt hại đã.
Thôi tay trái giờ buốt tận óc. Chắc quả này nó phải đòi nghỉ cả tháng mất. Còn vết dao nữa.
Vết dao này nhỏ với lại cũng không sâu lắm, không ảnh hưởng đến nội tạng, nếu là lúc bình thường thì tự khâu được nhưng giờ thì khó đấy.
Đành kêu gọi chợ giúp vậy:
- Lớp mình ai biết khâu vết thương không?
- Không biết. Gần như cả lớp đồng thanh vler.
Nhi và Duyên đều có vẻ muốn giúp nhưng chắc vẫn xấu hổ vì nhưng việc đã qua lên không dám ý kiến.
Hết cách rồi.
Mượn máy thằng Đ bấm số goi anh L:
- Ai đây?
- Em P đây.
- Vậy có việc gì thế cu?
- Anh xem có ai quen biết mà biết sơ cứu với khâu ở gần trường em không, kêu vào lớp em hộ chút việc.
- Để anh....
- Chị có đó. Chị dâu nhảy thẳng vào nói.
- Vậy chị giúp em.
- Lớp nào để chị kêu nó.
- Lớp 10a2.
- Ừ lát là nó qua đó.
Thấy một con nhỏ chạy như vịt tới cửa lớp em, nhưng cứ thấy lấp nó ở ngoài. Gọi lại chị dâu:
- Chị nhờ cái con vịt đó hả?
- Ừ nó tên Vi. Học cùng trường cậu đó, lại bằng tuổi nữa đó.
- Học sinh à?
- Thì nó biết khâu với sơ cứu đó. Nó ở nhà chăm sóc mấy con thỏ suốt à. Mà thôi bye nha
Giật mình hãi hùng quay sanh nhìn nhỏ, gọi to "Vi ơi" theo thói quen nghe thấy tên nhỏ "Dạ" rồi đỏ bừng mặt nhìn em.
- Xuống khâu đó hả.
- Dạ chị kêu xuống ạ. Dạ mà lại còn Ạ nữa
Đưa nhỏ hộp đồ sơ cứu:
- Bác sĩ "thú y" hả. Tin được không đó?
- Thì cũng chỉ là khâu thôi mà.
- Tôi hỏi làm được không. Còn tôi khác mấy con thỏ đó nhớ.
- Tôi biết làm mừk. Mặt ngố ngố xụ xuống trông đến là hài.
Gọi lại hỏi chị dâu:
- Chị tìm đâu ra sinh vật hiếm này vậy?
- Em gái chị đó.
- Ax chị nghĩ em tin không?
- Chị nói mà không tin hả?
- À dạ.
Tôi nhìn nhỏ phán câu xanh rờn:
- Sao chị dâu lại có một người em gái vừa ngố vừa hậu đậu như......aaaaa.....em hét đó. Nhỏ chắc là bực lắm rồi, xiên cái kim vào tay trái em. Rồi kéo tay áo lên cắn luôn vào phần thịt non dưới bắp tay. Thốn đừng hỏi.
- Cô ác vậy không thấy vết bầm à.
Nhỏ chợt hoảng khi thấy cái kim đang găm thẳng vào vết bàm của em.
- Người đâu mà.
- Tôi xin lỗi.
Đến phần bôi thuốc sát trùng mới khổ cái thân tôi. Nhỏ luống cuống thế nào chơi nguyên cả lọ vào vết thương. Thốn
- Aaaaaaaaa . Không nói lên lời
- mắt rơm rớm. Cho tôi xin lỗi.
- Xót quá tôi cứ nhúc nhích ngồi không yên, nhỏ hết khóc giờ lại bỏ bộ mặt cay cú ra.
- Ngồi yên cho tôi làm. Tôi làm hay anh làm hả????????????????? Nhỏ hét mà em muốn thủng màng nhĩ.
Em từ lúc ấy ngồi im, không dám ho he gì nữa. Láo nháo nhỏ đớp nốt vào tay còn lại thì khổ.
Xong xuôi rồi nhìn vết khâu cũng được đấy chứ. Cũng có tay nghề thật.
- Đưa nốt tay trái đây. Em ngoan ngoãn đưa tay lên cho nhỏ kiểm tra rồi thoa thuốc bóp.
Đã thế mấy đứa trong lớp cứ nhìn rồi cười cười, cay đéo thể nào tả được.
-Vâng xin cám ơn xin cám ơn các vị khán giả đã ngồi xem tiết mục là trò hề của em. là em đang ngồi lườm đám bạn trong lớp. Đéo hiểu sao lại nghe lời với sợ nhỏ vậy. Lúc nãy thì hổ báo mà giờ nghe lời nhỏ như cún.
Chap 31
Nhỏ khâu xong rồi, mà sao vẫn đứng đó:
- Chờ gì nữa à, hay là đòi tiền công.
- Tiền thì tôi không cần nhưng công thì phải có.
- Cứ về đi, lúc khác tôi sẽ tìm cơ hội trả.
- Anh trả kiểu gì? Tôi chỉ cần đi ăn thôi.
- Ok. Không phải lo, tôi nói thì tôi sẽ làm.
Học nốt buổi rồi về sạc lại em cục gạch. 325 cuộc gọi nhỡ, 78 tin nhắn. Kệ mệ nó, bấm số gọi mẫu hậu.
- Lại gì nữa thế?
- Nay con chưa về đâu. Chắc mai mới về.
- Ừ, nhưng có chuyện gì thế?
- Con đi trả ơn. Thôi nha.
Ra ngoài ăn tạm xuất cơm rồi về ngủ đã. Chiều 5h mới dậy.
Tắm rửa sạch sẽ ăn mặc hết sức đàng hoàng. Quần bò đen, áo sơ mi dài tay, thêm đôi giày conve, tóc tai đàng hoàng rồi lên đường.
Đến đúng địa chỉ cô ấy cho. Bấm chuông thì may là nhà có người. Cô ra mở cửa
- P à cháu. Sao không nghỉ ngơi ở nhà đi, qua có việc gì không?
- Vâng con đến để cám ơn và trả cô tiền đây. Tôi đưa trả cô tờ giấy hoá đơn và tiền. Kèm theo là 500k.
- Sao thừa 500k nè con.
- Dạ đó là con muốn cảm ơn cô.
- Cháu làm vậy là cô không thích đâu đấy. Trả lại tôi tiền luôn.
- Cháu xin lỗi.
- Thôi không sao. Mà vào nhà đi chứ.
Đi theo cô vào nhà.
- Cô ở nhà có một mình thôi cơ.
- Không, có con gái cô nữa. Để cô gọi nó xuống.
Cô gọi con gái ở trên phòng xuống.
- Bống ơi. Ha ha "bống" chắc trẻ con rồi, mà em lại thích chơi với trẻ con.
Nhưng từ trên tầng đi xuống là cái dáng đó. Lạch bà lạch bạch mà mới sáng nay tôi thấy. Nhưng tý thì xịt nước màu đằng mũi, nhỏ mặc ở nhà nên nhìn thôi rồi. Quần chắc 15cm áo rộng thùng gần che hết quần.
- P hả?
Thấy Vi gọi tên tôi cô quay sang hỏi.
- Hai đứa quen nhau à.
- Vâng cháu có quen mà mới lúc sáng à.
- Vậy là nhà ta và cháu có duyên đó.
- Vâng vậy ạ. Nhưng toàn lúc cháu bị đau à.
Ngồi nói chuyện mải quá quên cả thời gian tới lúc nhìn đồng hồ thì đã 7h tối rồi.
- Thôi chết mải nói chuyện với cháu quên chưa nấu cơm tối rồi.
- Vậy ra hàng ăn đi cô.
- Ừ vậy cũng được. Có khách mà như vậy ngại quá.
Đợi mẹ con Vi thay đồ rồi đi. Vi mặc có dài hơn nhưng chả thay đổi lắm.
Vậy là tôi và hai mẹ con Vi đi ra nhà hàng ăn.
Cô gọi phục vụ ra rồi nhìn tôi.
- Con ăn gì đây P.
- Cô cứ gọi đi, con dễ nuôi mà.
- Mang cho tôi mấy món này đi.
Cứ ngồi như vậy, thỉnh thoảng cô hỏi vài câu về việc học về gia đình còn nhỏ Vi thì cứ nhìn tôi bị tra khảo mà cười.
Rồi thức ăn được mang ra, tưởng thoát màn tra khảo ai ngờ vẫn không thay đổi.
Cô gắp cho tôi miếng gà.
- Mẹ thiên vị gắp cho P mà sao không gắp cho con.
- Thôi đi cô nương. Cô tự gắp đi. Tay P đau kìa.
- P...