với ông bằng tuổi đó.
- Bằng tuổi thì tính tháng. Hơn nữa thì ngày.
- Tui sinh tháng 11. 27-11.
- Vậy anh sinh tháng 9, hơn em hai tháng. Không gọi anh thì gọi gì nữa?
- Có hai tháng chứ mấy.
- Nhỏ hơn là nhỏ hơn.
- Dạ, thì anh.
- Em gái ngoan. Ha ha
- Vậy anh là phải chăm sóc chiều chuộng em gái đó.
- Thì anh cũng quen rồi mà. Nhiều em gái quá mà.
- Vậy anh bao nhiêu cô em gái? Nhiều vậy hả mà quen rồi?
- À....
- Anh không nói nữa hả?
-.......
- Nhanh.
- Ờ thì....
- Thì sao?
- Đang đếm.
- Đếm này.. Và véo hông thần công, hình như đám con gái đều học chung skill này hết sao ý.
Véo xong lại làm mặt dỗi, gì đây? Ai nên dỗi bây giờ?
- Không chịu đâu, thế giờ em là út à?
- Tạm thời chắc thế.
- Vẫn nữa à?
- Ờ thì chưa biết.
- Chưa này.
- aaaaaaaaaaa..... Đứa em tiếp theo đó, giờ lại hưởng thêm skill mới nữa là véo tay vào đùi non. Đau bm, mà nó cũng bạo thật gần ... của em mà vẫn dám véo. Tưởng không dữ mà hoá ra dữ không tưởng.
Thêm một cô em gái à? Chắc là cách dễ nhất để không mất đi một người quan trọng mà cũng không làm khó sử cho cả hai. Thay vì để quá trễ, hãy rõ ràng ngay từ đầu. Và bây giờ bao nhiêu đứa em rồi nhỉ? Mà ban đầu mình là con một cơ mà? Thế này chắc chết.....
5
Hôm nay đi học bình thường, nhưng đến lớp thì vẫn không thấy D. Ngồi chờ thêm đến đâu tiết một vẫn không thấy đâu nên tôi đâm lo. D thường ngày ngoan ngoãn chăm học đâu phải là dễ dàng nghỉ liên tiếp mấy ngày không phép như vậy? Tôi thực sự muốn giải đáp thắc mắc này. Bỏ luôn tiết học.
Chạy đến nhà D bấm chuông thì lát sau có người phụ nữ đi ra.
- Cháu tìm ai?
- Cô cho cháu hỏi đây có phải nhà cô chú XY không ạ?
- Trước đây thôi.
- Sao ạ?
- Ừ, cô mới mua căn nhà này.
- Vậy họ đâu rồi cô?
- Họ đã chuyển đi mấy hôm rồi. Chuyển đi đâu thì cô cũng không rõ.
- Cháu tìm họ có việc gì à?
- Dạ có chút việc thôi cô.
- Vậy cháu quen biết gì với chủ nhà cũ?
- Cháu là bạn học của D. Con gái cô chú ấy.
- Bạn học của D? Vậy cháu tên gì?
- Dạ cháu tên P.
- P. Vậy chờ cô một lát. Cô đi vào nhà, lát sau đi ra mang theo một cái hộp nhỏ.
D nó nhờ cô đưa cho cháu cái này, nó bảo chắc chắn cháu sẽ đến và nhờ cô giao tận tay cho cháu.
- Vâng. Cháu cám ơn cô. Chào cô.
Tôi chưa vội mở hộp, nhưng D chuyển đi như vậy chắc chắn ở trường sẽ biết. Sao tôi chưa nghe gì?
Chạy lại về lớp thì vừa hết tiết đầu. Thăng S thấy mình thì kéo ra ban công.
- Sắp đến đá bóng.... Nó định nói tiếp
- Chuyện đó giờ không quan trọng. Tao muốn hỏi mày chuyện.
- Chuyện gì?
- Nói tao nghe xem mày và cả lớp giấu tao chuyện gì phải không?
- Hả?
- Không phải giả vờ, chuyện của D.
- Chuyện gì cơ?
- Tao đã biết rồi, giờ nói rõ tao nghe.
- D đi Úc rồi, D kêu cả lớp đừng nói gì cho mày nên....
- Ừ.
- Mày có sao không đấy?
- Sao là sao. Thôi nha. Vậy là em lằm ra bàn ngủ, ngủ để tạm quên đi hiện tại, nhưng càng lằm càng tỉnh. Chán nản bỏ về luôn.
Ừ vậy là người con gái bên tôi thời gian qua đã ra đi, bỏ lại tôi một mình không lời từ biệt.
Về quán coffe leo lên tầng 3, tìm một bàn góc khuất yên tĩnh nhất rồi kêu nhân viên lấy món quen thuộc, 1 đen và một bao ba số. Cứ ngồi như vậy cho đến tối muộn, lúc này nhớ ra chiếc hộp. Mở ra thì bên trong có một lá thư và hai chiếc nhẫn bạc nhỏ.
Nhẫn bạc ư?
Từ ngày làm quen trên mạng, lang thang nghịch thì thấy ních một cô bé, bằng tuổi mình luôn. Trẻ con thật, ban đầu chỉ nói chuyện làm quen, xong sau một lần nói trêu.
- Mình thấy thích bạn rồi đó. Em
- Thích thì yêu luôn đi. D
- Vậy gọi vk ck nha?
- Dạ.
- Vậy giờ D sẽ là vk của P.
- Vậy vk ck phải có nhẫn chứ. Trẻ con thật
- Nhẫn làm gì?
- Thì vk thấy bố mẹ như thế. Vk thích nhẫn cơ.
Vậy là em chạy ra mua một đôi nhẫn bạc nhỏ, gửi cho D kèm lá thư.
"Đó nhé, giờ giữ nó đi, khi nào đến lúc tự ck sẽ đi tim vk để đeo nó cho vk" chỉ ngắn ngủi vậy thôi mà lại là niềm tin cho một cô bé ngây thơ như vậy.
Em cũng ngố thật đó.
Vội mở lá thư ra.
" Chào P, khi anh đọc thư này chắc em đã ở rất xa anh, và có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại.
Chắc anh sẽ giận em lắm, ra đi mà không cho anh biết. Em cũng buồn lắm chứ, nhưng là do bố mẹ em quyết định nên em không thể không nghe theo được. Em xin lỗi và chỉ xin anh cho thêm lần này, lần cuối này thôi cho em gọi "ck" nha.
Ck yêu à. Hì vk muốn gọi mãi như vậy thôi, nuốn làm lũng hay bắt nạt ck, dù sao ck cũng sẽ dỗ dành hay chịu đựng vk nhỉ, yêu ck nhất đó. Nhưng vk sẽ tìm lấy một người khác để yêu nhì thôi. Nhất vẫn mãi là ck đó.
Vk đi lần này là sẽ định cư luôn bên Úc với bố mẹ, sẽ không quay về VN nữa, dù gì bên này cũng đã không còn ai thân thích nữa, chỉ có ck, nhưng ck đâu phải là dành cho vk nhỉ? Vk muốn như vậy lắm, nhưng chưa đủ tham lam để dành một tình yêu chắc chắn không thuộc về mình? Lần này vk sẽ ích kỉ sẽ ra đi mà không báo cho ck biết, để ck sẽ giữ, ít nhất là chút ghét vk, để hình ảnh vk luôn có bên ck.
Thời gian qua bên ck dù sao vk vẫn thấy rất hạnh phúc, dù biết đó không là thật. Nhưng nhiêu đó đủ rồi ck ạ. Vk đã chờ để bên ck như vậy, đã từ rất lâu. Bên ck vk thấy có một cảm giác lạ lắm, ngay từ khi quen trên mạng không hiểu vì sao vk lại có suy nghĩ như vậy rồi, muốn cùng ăn kem, cùng xem phim, cùng ăn, hay là chỉ cùng đi ăn. Và đã thực hiện được điều đó là vk đã rất hạnh phúc rồi.
Ở lại thật hạnh phúc nha ck, vk đi đây. Cảm ơn vì tất cả.....
Vk D của ck P. Mãi mãi
Tái bút nè, ck ở lại cố gắng kiếm một người con gái thật tốt nhé, hãy mở lòng mình ra đi ck, vk sẽ như vậy nên ck cũng vậy đó, đôi nhẫn bạc ck nhớ chứ? Lời hứa đó nữa, nhưng chắc nó không hợhp với vk rồi, chiếc nhẫn bạc đó vk trả ck, hãy tìm một người xứng đáng để ck đeo nó nhé.. Không vk giận à. Vk sẽ không xem được ck đá bóng, nấu ăn hay trong cuộc thi, nhưng cố lên nha ck, thi cả phần của vk nha"
Ai sẽ là người phải nói cảm ơn đây? Tôi còn chưa kịp nói câu ấy cho em mà, em mới là người xứng đáng được nghe câu đó. Tôi ư? Không đâu.
Vậy là tôi lại cô đơn ư? Chỉ mới cảm thấy thực sự muốn mở lòng với ai đó thôi mà. Thực sự muốn vậy, cùng với đó là ít nhất muốn bù đắp gì đó cho D thôi mà? Sao em phải dấu tôi. Nếu thực sự em muốn đi thì tôi đâu thể dữ. Em cho toàn thể bạn bè thầy cô biết, nhưng cuối cùng tôi lại là thằng không biết. Làm vậy thì càng làm tôi thấy mình vô tâm vô dụng mà thôi. Tôi có thể tiễn em đi, có thể mỉm cười chào em mà. Em đi đến phương đó thì sẽ hạnh phúc hơn tôi ở đây em nhé. Và sẽ tìm được người tốt hơn tôi. Mà chắc ai cũng sẽ tốt hơn tôi thôi, so sánh ư? Tôi chẳng bằng ai cả. Hạnh phúc nhé, chào em cô nàng lắm chuyện mà anh đã từng ghét.... Đã từng.
Tâm trạng tôi lúc này sao nhỉ? Chả thể diễn tả hết được, muốn đi đâu đó thật xa, muốn tự do, hay chỉ là muốn có cảm giác được ai đó quan tâm. Đâu nhỉ? Chắc là sẽ về nhà, tạm xa mảnh đất thủ đô phồn hoa, chắc tôi không thuộc về nơi này, hoặc là nơi này không có những thứ thuộc về tôi.
Chạy xe về nhà trong đêm lạnh, chỉ mong sao về thật nhanh để hưởng cái ấm cúng gia đình, chắc đó sẽ là liều thuốc tốt nhất.
Về đến nhà thì đã hơn 10h đêm. Cũng không muộn lắm. Giờ này chắc mẹ vẫn bận bên đống bàn giấy. Hình ảnh mẹ thức khuya bên đống giấy tờ mỗi đêm ư? Là quá quen với tôi nhưng giờ, mãi lúc này tôi mới hiểu bố mẹ đã hi sinh cho mình nhiều như thế nào. Mà mình đã làm gì được cho họ chưa? Chưa gì cả, luôn là nỗi lo lắng, quan tâm từ bố mẹ chứ đâu có hướng ngược lại.... Bấm máy gọi mẹ.
- Mẹ.
- Gì đây?
- Mẹ mở cửa cho con.
Bóng mẹ dần hiện ra sau cánh cửa cổng, chỉ như vậy thấy thân ghương quá.
- Về làm gì mà khuya vậy? Đi vậy nguy hiểm lắm, mà mệt lắm không?
- Thì về thăm bố mẹ này, chắc con ở mấy hôm.
- Thế còn quán xá, học hành.
- Con muốn nghỉ ngơi chút thôi.
- Vậy đi đường mệt không? Cơm nước tắm rửa gì chưa?
- Hì con ăn rồi, nhưng tắm thì, chưa ạ.
- Vậy tẳm rửa rồi nghỉ ngơi đi, mẹ làm nốt chút biệc.
- Vâng con tắm qua đã, mà mẹ nghỉ sớm đi.
Khi tôi tắm rửa xong quay ra vẫn thấy mẹ ngồi đó, vẫn cặm cụi với công việc, lúc này tôi lại càng thấy minh vô tâm quá, chạy vào bếp nấu vội nồi cháo, mong sẽ làm mẹ bớt đi chút gì đó mệt mỏi, hay ít nhất là giúp tôi vơi bớt cảm giác vô tâm của mình.
Đặt bát cháo xuống bàn rồi quay qua nói với mẹ. Không hiểu sao nói được như vậy, nhưng đó là thật lòng.
- Mẹ ăn rồi nghỉ sớm đi, thức đêm suốt vậy?
- Mẹ làm vậy là cho ai hả?
- Mẹ giờ phải nghỉ ngơi chứ, con tự lo được rồi, giờ mẹ phải nghĩ cho bản thân nữa đi.
- Vậy thật à? Biết quan tâm đến bà già này rồi à?
- Mẹ đã già là thế nào? Ra đường ối đứa con gái còn phải tỵ nữa ý.
- Lại còn nịnh nữa. Hay là có chuyện gì?
- Không có chuyện gì hết ạ. Mẹ không tin con hay sao?
- Thật không?
- Thật 100%.
- Ừ nhớ mồm đó con trai.
- Dạ. Mà mẹ ăn đi kìa.
- Ngủ đi cho tôi nhờ, tôi ăn xong thì đi ngủ đươc chưa?
Vậy là em lên phòng ngủ, không biết bì đi đường xa, một ngày mệt mỏi hay là vì đây thực sự là nhà tôi mà giấc ngủ đến dễ dàng đến thế, thực sự ngủ ngon lành.
Vậy đó, nhà luôn là nơi ta có thể tìm thấy sự yêu thương, sự quan tâm hay là nơi giúp ta vơi bớt đi những nỗi muộn phiền. Vậy hãy cố luôn hướnng về nhà khi cần nhé, vì nơi đó không bao giờ chối bỏ bạn, luôn có những người quan tâm đến bạn.
6
Nãy type xong lỗi hết cả tag, mà mệt quá nên chịu thôi, mong mọi người thông cảm, mai đền sau. Chứ ngồi type lại giờ nản lắm
Ai đợi chap thông cảm cho mình nha
7
Chưa kịp sáng thì bị dựng dậy vô cùng dã man. Hai cái vung xoong ốp liên tục ngay kế bên tai. Bỏ mặc tất cả vì sự nghiệp ngủ nghỉ, vùi sâu đầu vào chăn với gối thì chưa đầy 3s sau bị ngay một quả tạ 50kg ngồi ngay lên người nhún nhún.
- Chị tha cho em đi mà. Hôm qua mệt quá.
- Hông. Lâu lắm anh mới về, giờ phải phạt.
- Thằng người yêu cô đâu, kêu nó đi, anh mệt lắm.
- Người yêu thì có thể thay nhưng anh trai thì không.
- Lý gì đây? Mà dạo này béo lên à?
- Á em không béo.......
- Nặng sụn xương tôi rồi, ngồi đó mà không.
Nói vậy thì thấy ngay hiệu quả. Bằng chứng là đau như đứt luôn một bên tai sau khi Linh thò mồm xuống cắn luôn vào tai em.
- Thôi tha cho anh, để anh vscn rồi còn đi.
- Sao bác bảo là anh về mấy ngày?
- Ơ hay. Thế bảo là phải ở à?
- Thì anh nói rồi đó, nói là phải làm mà.
- Ừ thì anh cũng vừa nói là đi đó, giờ làm này.
- Ơ... Anh ở với em đi mà, không ai chơi cùng hết á. Buồn lắm nè.
- Xấu tính quá à? Mà không ai chơi? Cười gian.
- aaaaaaaa..... Anh bảo ai xấu tính hả?
- Đâu ai ý nhờ?
- Đồ anh đểu. Hu hu
- Ơ, thế anh đểu đi đây.
- Đi luôn đi.
- Ừ, ở nhà ngoan nhớ. Troll thôi chứ em thừa biết sẽ kéo em lại ngay.
- Ơ ơ ơ anh.......hết đểu rồi á. Ở lại chơi với bé đi. Ngây thơ vô số tội
- Rồi sáng nay thôi nhớ. Chiều nhất rồi đó.
- Dạ. Quý anh nhất đó.
- Thế quý ai nhì?
- Anh luôn, ba tư năm..... Luôn.
- Ơ thế người yêu cô?
- Ơ...... Đỏ hết mặt.
- Thôi xuống đi. Anh vscn xong đưa đi.
Vậy là toi gần hết buổi sáng. Mãi mới thoát được cô em gái để chuồn về HN.
Nhưng có một điều làm em vẫn thấy lạ. Khi đi cùng Linh qua một quán coffee thì có nhìn thấy "cô ấy" đang ngồi cùng một thằng, không nhìn dõ vì Linh đang dục đi. Nhưng em chắc chắn 80% thằng kia là thằng...Hậu. Chuyện gì đây? Sao lại loạn hết cả lên thế này?
Trưa thì cũng về đến HN, giờ chẳng muốn làm gì, vậy là chạy ra trông quán. Quán mình mà tới ít hơn quán ông L luôn.
Vào quán thì là buổi trưa nên chỉ xem qua loa sổ sách rồi lên tầng 3, cái chỗ hôm trước ngồi nhâm nhi. Mà không hiểu sao lại ngủ quên được. Đang lơ mơ thì có động. Tỉnh dậy thì chỉ kịp nhìn thấy nhân viên đang mặc đồng phục quán.
- Chào ông chủ.
- Ừ. Mà....
- Giờ không thèm nhận người quen à?
- Sao......?
- Hì ngạc nhiên à?
- Ừ. Ngọc được chưa.
- Không thì ai? Chủ quán vậy đó à.
- Tưởng ai đi lạc, vậy đây là lý do bí hiểm của bạn?
- Hì, thì thấy ông chủ nên chào vậy.
- Làm ở đây à?
- Ừ, nhân viên đó, nên mới chào ông chủ. Mà quán của bạn thật à?
- Không.
- Sao?
- Của bố mẹ chứ mình có gì.
- Vậy cũng nói được.
- Không thì nói sao giờ. Thực sự có làm được gì đâu.
- Nghe hâm mộ quá.
- Đồ dở. Ai khiến.
- Hứ.
- Mà tiểu thư sao lại chọn quán nhỏ của tôi làm?
- Quán này mà nhỏ á? Mà ai là tiểu thư?
- Nãy tôi thấy rồi, đi bưng bê coffee mà có 4 bánh đưa đón. ( Chém như thần, ngủ thì biết cái éo gì)
- Thì mình muốn thử chút, muốn thử xa vòng tay bố mẹ. Ơ đúng cmn luôn.
- Đừng nói thế, tiểu thư mà có làm sao em đền thế nào?
- Xí.
- Mà đây là tôi đang giúp hả?
- Ừ, gián tiếp.
- Nể người quen, không thu phí nhưng làm không lương nhá.
- Gì vậy?
- Thì trường đời mà. Giá vậy là quá rẻ.
- Hông chơi vậy. Không nhìn nhưng em biết giờ đang có vẻ mặt như thế nào. Nhưng kệ, đang troll vui
- Vậy muốn thế nào?
- Tui sẽ cố gắng, còn lương thì trả tui nha.
- Còn tuỳ vào thái độ. Mang lên cho sếp 1 coffee đen, tự pha nhớ, xem tay nghề.
Lần này thì đã rõ, nhân viên à? Nhưng mà lỡ Ngọc nói cho ai biết thì chắc chắn cái trò mà mình đầu tư từ đầu đến giờ là vô nghĩa à? Xuống giọng ngay.
- Giữ bí mật giúp mình nha.
- Bí mật gì?
- Mọi chuyện bạn biết về mình.
- Được thôi, nhưng phải có thoả thuận.
- Thoả thuận gì?
- Thì đưa đón tôi đi làm ở đây với đi học. Và...
- Gì nữa?
- Và làm bạn trai tôi. Gì đây
- Gì? Dở à?
- Thì đôi bên có lợi.
- Đôi bên hả? Sao tôi thấy lợi cho cô hết mà.
- Ngọc, không phải cô. Mà nãy ai kêu giữ bí mật dùm.
- Rồi, còn tuỳ thời gian hay bận gì không? Còn bạn trai thì được, nhưng chắc chắn người yêu thì never.
- Hì....... Giờ mới nhìn kĩ lại N. Cái điệu cười ấy, vóc giáng, mà có khi cả tính cách ấy....sao lại giống đến vậy chứ? Cả cái tên mà đã không bao giờ muốn nghe lại đó nữa. Phải chăng trò đùa của tao hoá là có thật, và nó đang chơi đùa với tôi.
Tôi nhìn N mà nhớ lại "Ngọc" kia, sao tên em là thứ thuần khiết trong sáng mà con người em lại hoàn toàn trái ngược nó vậy? Khi xưa khi bắt đầu quen em đâu có như vậy? Thời gian, nơi trốn, hay là thứ gì khác đã làm em như vậy? Nếu có thể xin em trả lại anh cô bé ngây thơ hồn nhiên khi xưa không? Anh sẽ trả em bất cứ giá nào, trả lại cho anh cô bé của anh.....
Bạn nhận xét con người qua cái gì? Vẻ ngoài, cuộc sống, gia cảnh.... Chắc tôi chỉ muốn cảm nhận nó bằng sự tiếp xúc, còn gia cảnh ư? Điều kiện mỗi người mỗi khác ư? Không, nó giống nhau hết cả thôi, chỉ là bị ngăn cách bởi vật chất. Nếu bỏ đi những thứ phù phiếm ấy thì sẽ có những người bạn hay chi âm chi kỉ, chứ không phải "bè" những người chỉ coi trọng vật chất mà bỏ quên tình người . Còn cuộc sống màu hồng ư? Nó làm gì có màu, nó tồn tại nhưng chỉ tồn tại như vậy, vô hình. Nếu chỉ nhìn ai đó qua cuộc sống, qua vẻ bên ngoài thì, chả chắc chắn điều gì hết. Với tôi cuộc sống chắc toàn màu đen, nhưng nhiều người nhìn vào sẽ bảo là màu hồng, vì vẻ ngoài ư? Hay tiền? Chả có ngĩa gì hết, tiền nhiều lúc đem lại bất hạnh nhiều hơn là hạnh phúc. " tiền bạc " mà, bạc này chắc là bạc bẽo, vì con người nhiều khi sẽ thay đổi chỉ vì đồng tiền, bỏ hết những thứ khác để chạy theo tiền. Thực sự, đồng tiền nó bạc bẽo lắm.....
8
Thôi, từ giờ lại thêm gánh nặng tên Ngọc này rồi. Chấp nhận thương đau thôi, kết thúc trò chơi của mình thì cũng tự do thôi mà.
Sáng ra nhận ngay hậu quả cho phi vụ trao đổi lỗ nặng này.
- Dậy chở tui đi học đi "ông chủ".
- Lát qua. Xong tắt máy dậy chuẩn bị rồi lại em "giấc mơ tàu khựa" sang đón Ngọc đi học.
Cái nhà à biệt thự này đủ đoán ra tiểu thư này "xinh" rồi. Nhỏ đứng ở cổng, dễ thương ngây thơ trong bộ đồng phục.
- Xe ôm. Nháy mắt tinh nghịch khi thấy em.
- Xin lỗi, chưa đến ca làm.
- Đi mà.
- Được rồi. Gấp hai tiền.
- Ăn kem được không?
- Tạm.
Vậy là chở L đi học. Đến trường thì nhỏ tót luôn về lớp.
Về lớp chán nản ngồi cắm tai nghe nghe nhạc.
Đang ngồi nghe nhạc thì thấy có cái gì đó vụt đến, né sang một bên rồi nhìn ra hướng xuất phát của nó.
- Thằng chó kia mày trốn đi đâu? Cả lớp nhìn hoảng vler
- Quân, Hoàng à? Hai thằng mày dai vãi l. Không buông tha tao được à?
- Mày có chạy đằng trời.
Túm lại cái cặp kia, ném thẳng vào hai thằng. Lao lên túm thằng Q. Khoá tay nó luôn. Còn thằng H thụi ngay cho em một đấm ngang hông. Đau thấy bà nội luôn. Nhưng cố gượng nhanh tay túm cánh tay vừa đám của nó. Giật lại và khoá nốt.
Khoá tay hai thằng xong cho lằm úp người rồi ngồi lên người bọn nó, lưng mỗi đứa một chân.
- Ha ha, ngu chưa hai thằng. Tự sát à?
- Thả ra nói chuyện xem nào.
Hai thằng này là bạn thân nhất của em. Mà phải gọi là như anh em chứ. Thằng Q thì hết lớp 9 chuyển vào Đà Nẵng với gia đình, còn thằng H thì sang Thái Bình quê bà già nó, nên ba thằng tan rã, éo ngờ giờ bọn nó tìm đến đây. Thằng Q thì nói thật là đẹp trai nhất hội, nhà giàu, lãng tử và đánh nhau cũng được, quen nó từ nhỏ vì ông già em làm ăn với ông già nó. Còn thằng H thì nhiều người nhận xét là ngang với em thôi, là vẻ ngoài nhá, cũng đánh nhau khá, quen nó cũng như quen thằng Q vậy. Nhưng nhà nó là khá nhất. Mà bọn em chơi với nhau không phải là vì ông bà già mà là cái tính ham chơi với máu đánh nhau thôi. Được cái là cả ba gia đình đều thoải mái với cả ba thằng, nhà nào cũng quý ba thằng.
- Hai thằng mày về bao giờ? Mà lên đây làm gì?
- Thì tao với nó về hồi đầu kì học, nhưng mày biến rồi. Giờ lên học với mày.
- Sao tìm ra tao?
- Thì hỏi bà già mày, xong xin biến luôn lên đây.
- Thế không hỏi từ đầu năm.
- Lên thế này mới ấn tượng.
- Hai thằng bệnh.
- Bệnh cl. Lần này anh em gặp lại, sẽ lại vui như xưa thôi.
- Cái đấy tính sau.
- Ừ, làm quen lớp đã.
Nói xong với em xong hai thằng quay qua thám thính xung quanh luôn.
Thế là hai thằng mới đến thành tâm điểm của lớp. Kệ bọn nó, ngủ đã.
Mãi cũng hết buổi học. Lết ra đến cửa thì có tin nhắn."nhân viên dở"
" Nhớ chờ tôi nha, tôi ra sau chút"
Hai thằng Q, H thấy em ngồi ghế đá...