tay Hà ôm chặt hông Sơn, Sơn đặt tay lên đó, và cầm lấy 1 bàn tay đưa lên môi hôn nhẹ 1 cái. Hà cũng bất ngờ vì đây là lần đầu tiên nắm tay Hà vs tư cách người yêu.
Chạy một hồi nhớ lại chuyện hồi này. Sơn liền nói:
- Áo này a thấy đẹp nhưng mà thấy nó mỏng manh wá vậy?
- Của anh lớp trên đưa em đó. Lúc đầu em cũng thấy vậy, có 1 chỗ chỉ cần kéo mạnh 1 cái là cái váy áo tụt ngay. Nhưng em đã sữa lại chắc chắn rồi. Hihi.
Sơn đúng là lo xa, Hà thông minh hơn Sơn tưởng nhiều, đúng là.. rồi cười cười. Hà thấy dc nụ cười ấy liền hỏi:
- Có phải anh đang nghĩ cái váy áo này sẽ tụt ra đúng k? Coi nụ cười của đồ dê xồm.
- Đâu, a cười chuyện khác kìa.
- Chuyện gì? Nói mau.
- Ch nãy, e hát bài hát đó đó. Nếu a chết em sẽ để tang a suốt đời chứ?
- Em sẽ để tang anh suốt đời. Còn anh thì sao?
- Me too. Hehe....
- I Love You, More Than I Can Say.
- Me too.
- Anh khờ, em nói tên 1 bài hát mà hjhj. Bắt chước lêu lêu...
Rồi Sơn chở Hà đi mua 2 kem cho Hà ăn. Ăn xong chở Hà về nhà. Xong xuôi Sơn nhớ lại vụ thằng Tiến "chắc nó đang ở quán xxx vs bọn kia nhưng làm sao dạy nó 1bài học đây? K lẽ gọi ĐK? ĐK mà biết nó bỉ ổi vậy chắc nó đi đời wa", đang suy nghĩ thì Sơn thấy 1 đứa bé đang bị mẹ nó kéo đi, nó dẫy nẩy wăng lun cái mặt nạ Tề thiên xuống. Mẹ nó kéo nó đi lun bỏ lại cái mặt nạ. Thấy thế trong đầu Sơn chợt nẩy ra 1 ý tưởng.
Chạy xe lại quán xxx như thằng kia nói, quan sát 1 hồi thấy Quán này mún lấy xe phải đi qua 1 đoạn đường vắng đây sẽ là cơ hội cho Sơn. Gửi xe xong xuôi, Sơn cầm mặt nạ, đứng chờ... khoảng 30p sau thì thằng Tiến cùng 2 thằng nữa trong đó có thằng Sơn đánh khi nãy.
Tay sai 1 (TS1): Mẹ nó, nãy tao trúng gió hay gì cái cổ còn đau wá nè.
Tiến : Cũng tại mày mà tao k dc thấy cảnh hay đó.
TS2 : Thôi bữa nào bày cái khác lo gì, còn nhiều cơ hội mà.
TS1: Cũng đúng. Hy vọng tao k bị trúng gió nữa.
Một tiếng nói vang lên:
- Mày k bị trúng gió đâu, bị ta đánh đó.
Cả 3 thằng bất ngờ quay lại:
- Mày là ai?
- Tao là tề thiên đại thánh đây. Từ trên trời xuống đây đánh mấy thằng bại quại như tụi mày. Khẹc khẹc.
- Thằng khùng này từ đâu ra đây thế. 2 thằng mày đánh nó cho tao.- thằng Tiến ra lệnh.
Hai thằng kia vừa bước lên 2 bước thì "bốp "bốp" 2 thằng kia trúng 2 cú đấm ngã về sau bất tỉnh. Thằng Tiến sợ wá định way người chạy thì "Tề thiên đại thánh" bay tới tung người đạp trúng lưng thằng Tiến, nó ngã úp mặt xuống đường, bồi thêm 1 cú đấm nữa nó ngất lun...
Khi nó tỉnh dậy bởi tiếng gọi của những người xung quanh, thì 3 thằng nó bị cột ở 1 trụ điện. Trên người chỉ còn 1 chiếc quần lót. Phía trên là 1 dòng chữ " Bọn này là phướng dâm tặc, ta là Tề thiên đại thánh chứng trị chúng, nếu lần sau còn tái phạm thì các ngươi k còn cái quần lót kia đâu khẹc khẹc"
Phần 2: Lời hứa 5 năm và Bi kịch cuộc đời - Chap 21: Âu cũng là duyên số mà thôi...
Từ hôm 20-11, Sơn và Hà đã chính thức trở thành 1 cặp. Hà thường ghé nhà T nấu ăn vs Sơn làm T cũng dc những bữa ăn ngon (Ăn xong là tôi biến liền k làm phiền bạn trẻ). Hình như khi yêu ai cũng trẻ con hết hay sao ấy.
- Anh à anh ơi...
- Đừng gọi a vậy mà, nghe nổi cả da gà nè..
- Thích, dc hông?
- Dc, dc. Em đọc truyện đi, a rửa chén cho...
- Hihi, giỏi ghê. Rửa đi e gọt trái cây cho ăn hihi.
Không chỉ T mà đến cả ĐK cũng cảm thấy "rùng mình"
- Hai đứa làm ơn đi. A sắp chịu k nổi rồi nè...
Tình yêu làm con ngta có thêm sức sống. Sơn bây giờ đi học hay đi làm lúc nào cũng vs nụ cười trên môi, mọi ng lấy làm lạ hỏi Sơn thì Sơn chỉ trả lời cho qua:
- Tại sắp lãnh lương.
- Tại thi hết môn dc điểm tốt...
Chỉ duy nhất 1 ng biết và ng đó cũng giữ khoảng cách vs Sơn hơn, đó là Phương. Dường như Sơn cũng nhận ra nhiều lần bắt ch vs Phương cũng lẫn tránh. Sơn nghĩ chắc do Phương mệt hay do chuyện gì đó nên cũng k tiện hỏi nhiều.
Tối nào Sơn và Hà cũng đi dạo, xem phim,ăn kem (Hà cũng trả tiền phụ Sơn nhé) hai đứa hạnh phúc lắm, người làm anh như tôi cũng mong như vậy.
Rồi Mẹ Hà biết ch Hà có bạn trai (nhưng k biết là Sơn) chắc do Dì nói lại. Mẹ Hà nói bóng gió vs Hà là k dc như vậy nữa và nhờ Dì quản lý Hà chặt hơn.
- Anh. Dì em muốn nch vs anh đó.
- Sao lại mún nch vs anh? Có ch gì hả em?
- Em cũng k biết nữa, nhưng dạo này mẹ cứ hay dt lên hỏi thăm em này nọ, hình như mẹ biết ch hai đứa mình rồi. Nên nói Dì gặp anh.
- Uhm. Ch anh và em cuối cùng cũng phải cho ng lớn biết thôi.
- Dì em nghe lời mẹ em lắm, Mẹ em bảo Dì là phải gặp anh, "chất vấn" anh là người ra sao đó, em sợ Dì k cho anh và em gặp nhau nữa, Dì khó hơn mẹ em nhiều hichic.
Một lúc sau, hai đứa đã có mặt trước cổng nhà Dì Hà, đối mặt vs nhiều trận đánh nhau Sơn k có 1 chút sợ sệt, mà bây giờ lại thấy lo lắng. Hà mở cửa cho Sơn dắt xe vào. Hà cố "trấn an" Sơn:
- Anh yên tâm đi có gì em sẽ nói đỡ cho mà. Cứ bthường như bữa ăn cơm nhà em đó.
- Anh thấy hồi hộp wá đi. Lúc trc về nhà em ăn cơm vs tư cách 1 ng bạn, còn bây giờ là bạn trai. Nó sao sao ấy.
- Lúc trc wa nhà em ăn cơm lúc đó đâu có thương em đâu phải k?- Hà bĩu môi giận lẫy.
- Lúc đó thương ít giờ thương nhiều hơn mà.
- Cái miệng anh dạo này dẻo lắm nha. Tôi mà biết anh lén phén anh coi tôi nhá.
- Giờ đang lúc "nguy cấp" em còn đùa.
- Hihi em mún a dc thoải mái thôi mà. Vào đi anh.
Trong đầu Sơn xuất hiện viễn cảnh: Sơn phải trả lời hàng tá câu hỏi từ ng thay mặt "Phụ huynh" trong nhà kia. Sơn đỗ mồ hôi như tắm. (Thím nào nói ra mắt phụ huynh k run em đi bằng đầu nhá, em có trãi wa rồi nên em biết, cũng may Ba vk và ng nhà vk em k khó lắm nên em cưới dc vk hehe)
Bao nhiu dự tính của Sơn bỗng nhiên tan biến vì người phụ nữ Sơn vừa gặp:
- Dạ, con chào cô...
- Là cháu, đúng là cháu rồi....
Đó là người mà Sơn đã giúp đỡ lấy lại túi xách (thím nào k nhớ xem lại Phần 2: Chap 4 nhé)
Hà : Dì vs Sơn quen nhau àh?
Dì : Hà. Con nhớ k? Lúc trc Dì kể cho con nghe Dì bị giật túi xách đó, là cậu này giúp Dì đó. K ngờ là bạn trai của con.
Sơn vẫn đứng chôn chân 1 chỗ, còn Hà cũng thừ người ra và Hà mỉm cưới "Phù, thoát rồi.."
Dì : Bữa đó Cô bận lên CA phường lập biên bản nên k đuổi theo cháu dc. Nay gặp cháu ở đây âu cũng là duyên số.
Thế là buổi nói ch đó diễn ra thật vui vẻ, Dì có thiện cảm vs Sơn nên k ngăn cấm gì chỉ nhắc nhở hai đứa đừng lo yêu đương mà ảnh hưởng học hành.
Khỏi nói 2 cái mặt "trẻ con" ấy tưới rói. Qua dc "cửa" của Dì là thành công 50% rồi. Lại típ tục tận hưởng ngày tháng hạnh phúc của mình.
Một buổi sáng thứ 7, Sơn chạy xe đi mua truyện cho T (đừng bảo T đày đọa Sơn nha, nó tình nguyện àh). Sơn thấy Phương đang đứng chờ Xe buýt, bên cạnh là 1 đóng đồ, tập sách, bánh, một số nhu yếu phẩm.. Sơn chạy tới:
- Phương, Đi đâu vậy? Đang đợi xe buýt à?
- Chào Sơn (hơi bất ngờ) Uhm. Phương định đi đây có chút việc. Sơn đi đâu đấy.
- Sơn đi mua đồ nhưng k mua dc (Bữa đó về T "sạc" Sơn wá trời nhưng Sơn dấu ch đi vs Phương, vì nó có lý do riêng). A Vinh đâu? Phương đi đâu thế giờ này khó bắt xe buýt lắm. Sơn làm "xe ôm" cho nè hehe.
- A Vinh có việc, Sơn k đi làm àh? Cũng khoảng 4 5km à.
- 1h Sơn mới làm. Gần mà để Sơn chở đi.
Thế là Phương cũng lên xe để Sơn chở đi.
Sơn chỉ nghĩ Phương là bạn, lúc này 2 đứa như có khoảng cách gì đó nên Sơn chỉ mún "bthường quan hệ" mà thôi.
Theo hướng Phương chỉ điểm đên là 1 ngôi chùa, chính xác hơn là 1 tịnh xá ở quận 9.
Dừng xe xách đồ vào (con trai phải galăng, Sơn thì k thiếu thứ đó). Thấy Phương lại những đứa bé ( 5đứa: 3 đứa mồ côi 2 đứa tu trả hiếu) sống trong chùa chạy ra mừng, thấy Sơn vác đồ, đứa lớn nhất (tên Phát khoảng 8tuổi) hỏi:
- Ai vậy chị Phương?
- Xe ôm của chị hihi.
Sơn : Chào mấy đứa, anh là xe ôm của quý cô đây. A tên Sơn. Còn mấy đứa tên gì nè.
Mấy đứa nhỏ rất ít gặp ng lạ nên k dám nói nhìu, chỉ có Phát là thường lên tiếng, Phương chỉ và nói tên từng đứa cho Sơn biết. Rồi bảo Sơn mang đồ vào trong để tý chia cho mấy em. Sơn hỏi nhỏ Phương.
- Phương mua hết chỗ này àh?
- Một phần mua 1 phần xin ng khác.
Sơn k nói nữa mà xách đồ vào trong, lúc này 1 Sư cô( SC 1) đi ra gật đầu chào Sơn và nói:
- Con tới lúc nào cũng mang quà bánh cho mấy đứa nhỏ thế, mấy đứa nhỏ thật có phước.
- Dạ. K có gì đâu. Đây là bạn học chung lớp của con tên Sơn. Con vào thăm Sư Tâm đây.
- Uhm. Con đi đi. Sư Tâm biết con hôm nay sang nên mong sáng giờ đó.
Sơn gật đầu chào SC1, bỏ đồxuốg rồi đi theo Phương vào trong gặp Sư Tâm. Thấy Sư Tâm, Phương kêu lên:
- Chào Sư, con đến rồi.
Sư Tâm: Con đến rồi àh? Có ai đi cùng thế?
Phương : Là bạn học của con tên Sơn ạh.
Sư Tâm khoảng 60tuổi, Sư k thấy đường từ nhỏ, nên nghe rất thính, đặt biệt Sư biết bói toán rất đúng.
Sơn : Dạ con chào Sư ạh.
Sư Tâm: Con lại đây, đưa tay ta xem nào.
Sơn chẳng hiểu gì cũng bước đến làm theo Sư Tâm. Nắm tay Sơn cầm sờ sờ vào lòng bàn tay Sơn một hồi chao mài lại và thở dài:
- Mọi chuyện Âu cũng là duyên số mà thôi....
Chỉ trong vài ngày Sơn đã nghe câu này 2 lần....
Phần 2: Lời hứa 5 năm và Bi kịch cuộc đời - Chap 22: Hãy từ bỏ khi có thể, Đừng cố chấp sẽ bi thương.
Ngồi trò chuyện cùng Sư Tâm 1 lúc. Phương và Sơn đi ra ngoài để Sư Tâm tụng kinh. Ra ngoài Phương dẫn Sơn tham quan xung quanh.
- Tuần nào Phương cũng tới tặng quà cho các em àh?
- Uhm. Cũng thăm mẹ Phương nữa.
- Mẹ Phương ở đây hả?
- Mẹ Phương mất, dc hỏa táng rồi đặt tại đây.
- Sơn xin lỗi. Sơn k biết là mẹ Phương k còn nữa.
- K sao đâu Sơn đừng bận tâm.
Rồi Phương dẫn vào 1phòng chứa nhiều bài vị, hình ảnh của ng đã khuất. Phương chỉ 1 tấm hình và nói.
- Mẹ Phương đó. Mẹ mất lúc Phương 14 tuổi...
- Phương giống mẹ thật.
Hai đứa thắp nhang xong đi lại chỗ mấy đứa trẻ dạy học cho nó. Lúc trc Sơn có mấy đứa em nên cũng dễ dàng.
- Chà, Sơn cũng giỏi wá nhé, còn giảng bài còn dễ hiểu hơn Phương nữa.
- Lúc trc Sơn có mấy đứa em cũng tủi này mà, vả lại Sơn đang là gia sư mà.
- Hèn gì. Thôi Sơn dạy đi Phương vào trong tý.
Phương bước đi dc vài bước thì lao đảo mún té. Sơn thấy thế chạy lại hỏi:
- Phương có làm sao k?
- Phương k sao, sáng đi vội wá chưa ăn gì.
- Con gái con đứa chẳng chú ý sức khỏe gì cả.
- Phương wên mà. Sơn ra dạy bọn trẻ đi, sắp tới giờ cơm rồi. Ở đây đúng giờ giấc lắm.
- Uhm. Phương vào trong nghĩ đi.
Cơm nước xong, thì Sư Tâm gọi riêng Sơn vào nói chuyện.
- Sơn, ta biết con là người hiền lành, tốt bụng nhưng số phận con lận đận lắm. Con hãy nhớ lời ta: Hãy từ bỏ khi có thễ, đừng cố chấp sẽ bi thương.
- Dạ. Con xin ghi lời Sư ạh.
- Thôi con về đi, rãnh rỗi lại đây dạy các cháu học.
(Sơn là người k tin vào số phận. Số phận là do con người tạo ra, nên mọi chuyện đi vs Phương hôm đó, Sơn k nói vs tôi. Sau này tôi mới biết, tôi viết vào đoạn này cho liên đới vs nhau. Các bạn cố gắng đọc nhé.)
Buổi chiều gần 6h, BCN đến gặp Sơn và nói:
- Tối nay có bận gì k?
- K có, chi vậy BCN?
- Gọi tui bằng gì thế?
- Mẹ Hạnh Sơn gọi là BCL nên Hạnh Sơn gọi BCN đúng rồi còn gì.
- Kêu tên k dc àh?
- Sơn là Ôsin mà. Nói đi, có việc gì?
- Tý chở đưa đón Hạnh đi học võ dc k? Xe Hạnh bị hư sửa k kịp.
- Nhưng Sơn đang làm mà.
- Nãy kêu Hạnh là BCN, thế BCN nói là phải nghe. Biết chưa?
Sơn cứng họng, k biết nói gì hơn đành phải làm theo lời BCN. Chở BCN cũng hãnh diện lắm chứ bộ, chạy ngoài đường mà mấy thằng con trai cứ liếc liếc. Đến nơi. Sơn cũng vào theo cùng vs BCN (BCN học Taekwondo) vì tò mò k biết Võ đường trên Sài gòn thế nào. Đang mãi mê quan sát thì thấy BCN đang cãi vã vs tên đeo đai đen. BCN giận dỗi bỏ về phía Sơn, thằng đó cũng đi theo. Nó nói
- Thì ra cô vì thằng này mà từ chối tôi àh?
BCN : Thì sao? Anh xem lại mình đi Hoàng à? Tôi đã bảo k thích anh sao anh cứ lẻo đẻo theo tôi hoài vậy? Anh muốn gặp Btrai tôi thì tôi dẫn đến rồi nè. A còn muốn gì nữa?
" Àh, hèn gì muốn mình chở đi thì ra vì lý do này, chưa bao giờ thấy BCN giận vậy đó" Sơn nghĩ thầm
Hoàng: Chỉ là 1 thằng nhóc sinh viên tỉnh lẻ. Có gì hay ho?
BCN : Uhm. Sơn sinh viên tỉnh lẻ những đã biết làm ra tiền tự ăn tự học, còn anh? A làm ra được đồng nào chưa? Hay ăn bám cha mẹ?
Không ngờ BCN đối đáp ghê vậy, làm nhất thời thằng Hoàng k nói gì dc lun. Nhưng k ngờ thằng "mặt dày" này nói dc 1 câu mà sau 10p nữa nó sẽ hối hận.
- Dù gì nó cũng k dám đánh tay đôi vs tôi, nếu nó đánh thắng tôi, tôi sẽ k làm phiền 2 người nữa.
BCN và Sơn nhìn nhau. Sơn lên tiếng.
- Chuyện tình cảm liên quan gì đến đánh nhau nhỉ? Và Hạnh k phải là đồ vật mà đem ra so hơn thua.
- Mày sợ thua thì nói đi tao tha cho. Cái thứ võ nghệ rẻ rách ở tỉnh thì về tỉnh sài đi cu haha.
Nói Sơn sao cũng dc, nhưng k dc bôi nhọ võ công mà ÔL truyền dạy.
Sơn : Mày sẽ phải hối hận vì câu nói vừa rồi đó.
Hoàng : Mày chứng minh đi. Haha.
Sơn lao vào ra đòn trc vs tốc độ cực nhanh (nhờ học thêm kinh nghiệm về di chuyển "footwork" trong boxing từ ĐK). 1 cú đấm thẳng vào mặt Hoàng, Hoàng lách người né, cú đấm chỉ xượt wa mũi Hoàng nhưng nó cũng khiến Hoàng chảy máu mũi, nếu đấm trúng chắc là Hoàng sẽ bị nock out. Đúng là thực lực của Sơn đã tăng lên rất nhiều.
Hoàng cũng là 1 đấu đối kháng chuyên nghiệp nên nhanh chóng lấy lại tư thế. Lúc này các học viên đều đổ dồn sang sân đấu của Hoàng và Sơn.
Sơn lại chủ động ra đòn trc là 1 cú đá tầm cao, Hoàng hụp nhưng chỉ là đòn nhữ thôi, đang lưng chừng thì cú đá của Sơn bất ngờ đổi hướng nhắm vào chân Hoàng (kỉ thuật của võ Tây Sơn) "chát". Do đổi hướng nên cú đá cũng nhẹ đi.
Sơn lại nhảy lên tung liên hoàn đấm trong boxing, rất nhanh, Hoàng k né dc hết trúng vài cú choáng váng, tức người Hoàng tung 1 cú đá về phía Sơn, cú đá wá "lộ" Sơn lách người né dc tiến sát vào Sơn rất nhanh. "Bốp" trúng vào ngực đối thủ, Hoàng gần như gục sau cú đấm đó, loạn choạng lùi về 2 bước. Sơn tung người đá bồi thêm 1 cú lảm Hoàng ngã bật về sau. Thắng thua đã rõ, nhưng Hoàng là 1 tên tiểu nhân.
- Nó dùng ám khí đánh tao đó, tụi bây lên đánh nó trả thù dùm tao đi.
Trong lớp Hoàng rất có uy, có thể nói là nhân vật thứ 3 trong lớp này. Nghe Hoàng nói vậy thì tất cả học viên (ngoài trừ BCN và con gái) lao vào Sơn. Thì có tiếng hét to
- Chúng mày làm gì vậy? Sao lại đánh hội đồng ngta.
Cả đám người way lại đó chính là Sư phụ của lớp học này. Thấy Sư phụ đi lại, các học viên cũng dạt ra 2 bên.
SP : Sao lại đánh nhau ở đây? Cậu là ai?-SP hỏi Sơn.
Sơn : Cháu là bạn của Hạnh, hôm nay Hạnh nhờ cháu chở tới đây.
SP : Thế sau lại đánh nhau?-SP từ tốn hỏi.
Sơn : Do Hoàng bị Hạnh từ chối tình cảm, nên mún kím ch vs cô ấy. Hắn ta còn dám sỉ nhục võ học do Sư phụ truyền lại cho cháu. Nên cháu mới đánh nhau?
SP : Cậu đã thắng nó. Vậy môn võ của cậu cao hơn Taekwondo của tôi?
Sơn : Dạ không. Mỗi môn học có sở trường riêng k ai hơn ai cả. Chỉ có người học võ, học k bằng người mới có thắng có thua thôi ạh.
SP : Tốt. Cậu còn trẻ mà hiểu dc triết lý này. Cậu cứ về đi ch này ta k truy cứu nữa.
Chào SP Taekwondo Sơn ra về, thì BCN cũng đi theo về. Sơn thấy vậy liền hỏi
- Sao Hạnh k ở lại học? Sơn ra đây chờ Hạnh mà.
- Học chi nữa, từ nay về sau Sơn sẽ dạy Hạnh học võ để tự vệ, còn k thì Sơn sẽ phải bảo vệ Hạnh....
Con gái đúng là chúa rắc rối....
Phần 2: Lời hứa 5 năm và Bi kịch cuộc đời - Chap 23: Noel và 4 món quà
- Sơn k dạy Hạnh dc đâu. TaeKwondo sẽ tốt hơn cho Hạnh. Vì chân Hạnh dài sẽ thích hợp vs các đòn đá. Tập võ của Sơn thì các cơ bắp sẽ phát triển lúc đó hết đẹp.
- Vậy hả? Vậy Hạnh sẽ học tiếp, chắc Hoàng sau khj bị Sơn đánh sẽ k dám lẻo đẻo theo Hạnh nữa đâu. Hihi. Cám ơn Sơn nha.
- Về thôi. Lên xe nào.
Lúc lên xe chạy về Hạnh ngồi sát, áp má vào vai Sơn. Sơn thấy lạ nhưng nghĩ Hạnh mệt nên k nói gì. Về đến nơi, BCN vừa bước xuống đi vào trong thì BCL bước ra.
- Chà, Hôm nay chở con gái chị đi học võ àh?
- Dạ. Hạnh bảo xe hư sữa chưa xong nên nhờ em chở đi đó mà.
- Xe nào hư? Chị nãy còn chạy đi mua đồ mà! - chợt hiểu ra- Con bé này, bày trò chọc ghẹo em rồi.
Sơn cũng bất ngờ trc lời nói của BCL, nhưng Sơn nghĩ chỉ là Hạnh mún Sơn đi cùng để Hoàng nó rút lui. (Đó là Sơn nghĩ thôi chứ Hạnh nghĩ khác- chap sau t kể hehe).
Vài ngày trc Noel.
- Em nè, bữa Noel a chắc bận ra quán rồi, nên k đi chơi vs em được. Em đừng buồn nha.
- Làm như em khó tính lắm vậy đó. Bữa đó em ra đó chơi, tới 10h em về đi lễ vs Dì cũng dc mà. Hôm khác a phải bù cho em đó.
- Còn nữa... Sắp cuối tháng nên a gần hết tiền rồi. (Sơn mua quà cho mấy đứa trẻ vs t mượn nó 500k để nạp game vì có event giáng sinh). A k mua quà dc cho em...
- A là món quà to nhất của em rồi. Em k cần gì cả.- Hà cầm tay Sơn lắc lắc.
Ngày 24-12-2005 NOEL
Đây là ngày tôi nhớ khá rõ, vì đó là ngày mà tôi "diện kiến" hết 1 lượt các cô gái có cảm tình vs Sơn hehe. Lúc đầu tôi định k đi đâu(Vì t lúc đó t nhát phải xuất hiện trc đám đông lắm) nhưng ĐK "ra tối hậu thư":
- Mày cứ tối ngày game và truyện k vậy Toàn? K chịu chơi thể thao gì cả, người da bọc xương như mấy thằng xì ke.
- ĐK ơi. Em k quen vận động đó jò rồi. Lười tập lắm. Tối nay ĐK đi đi, em cày event game rồi.
- Mẹ. Mày k đi, tao cho ng lại quậy tiệm game đó coi mày chơi dc k?
- Ấy. ĐK đừng làm vậy. Nhưng em...
- Mày k đi từ nay tao vs mày k còn là anh em nữa.
Thế là Tôi, ĐK và Hậu ra quán Sơn. Chọn 1 bàn phía trong có vị trí quan sát tốt (tụi tôi đi khá sớm nên bàn còn trống nhìu)
Sơn thấy ĐK chạy ra chào hỏi rồi đi làm nước và đích thân mang ra. Nói vài câu Sơn phải chạy đi làm tiếp. Rồi Hà tới, thấy tôi và ĐK, Hà cũng qua chào rồi ngồi vào 1 bàn khác vì Hà có hẹn Cô Chú và H.Yến nữa. 7h hơn...