* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Voz Cô giáo chủ nhiệm của tôi Full Chap

không được hả?

- Em á?

- Ừ, em biết là lỗi gì mà.

- Thì biết, nhưng cài lại máy thì em không rành, ở nhà có cái đĩa cài win nhưng chưa cài bao giờ hết à.

- Vậy thì cài thử.

- Ể, cô dám giao trứng cho ác á?

- Em thì làm gì được máy cô chứ?

- Lỡ phá hư là em không đền đâu đó nha.

- Không đền cái này thì đền cái khác.

- Dạ?

- À, không có gì đâu, hì, thôi mai cô đem lên trường nhờ thầy Tín vậy.

Xong rồi đó, buổi nói chuyện có tí khởi sắc thì giờ đã lụi tàn, tôi thở dài dắt xe ra cổng xong gật nhẹ đầu thay cho lời chào từ biệt rồi đạp xe về, ếu dám nhìn lại xem cô giáo có nhìn theo hay không. Thiệt chứ, sao cứ làm lòng người ta cảm thấy tội lỗi thế hả cô giáo??

CHAP 56: SINH NHẬT BÀ THÍM (Phần 1)

Ngày hôm trước khi về đến nhà tôi còn lo sợ là cô Phương sẽ biết chuyện tôi đến nhà cô Yến mặc dù có vẻ như bà thím nhà tôi chẳng hề biết chuyện đã xảy ra giữa 2 chúng tôi. Nhưng là người hay có tật giật mình nên tôi cũng hơi nghĩ ngợi vớ vẩn. Tuy nhiên ngày hôm sau tôi đã phải nhảy tưng tưng lên vì nhớ ra rằng thứ 2 tuần sau là sinh nhật của người yêu. Chuyện thế này cũng quên được hở trời.

Mà nói đi cũng phải nói lại, tôi là người vô tâm vô tư vô cảm vô tình vô dụng nên rất hiếm khi tôi có khái niệm ngày tháng, cứ như sinh ra là để chờ ngày tháng trôi qua để chết đi vậy. Nên giờ nói đến chuẩn bị quà để tặng thì ếu biết phải làm gì.

Tặng quần áo? Lỡ bả mặc ko vừa rồi sao?

Tặng socola? Có mà điên, hình như chỉ áp dụng vào 14/2 thôi, nghe giang hồ đồn vậy.

Tặng xà phòng nói thiệt chứ hồi đó đứa nào mà mời tôi đi ăn sinh nhật thì chắc chắn sẽ được ngay cục xà phòng thơm phức do mẹ tôi mua. Vừa xài được và vừa có lòng nữa. Nhưng tặng phải chọn đúng đối tượng, tôi mà đem xà phòng tới cá nhiêu cũng cá bị bả đập vô mặt liền, ngay và lập tức.

Tặng gì đây nhỉ???

- Làm gì ăn rồi tối ngày đọc mấy cái báo vớ vẩn vậy??

- Vớ vẩn gì, tui xem tử vi mà, hơi bị đúng - Nhỏ Trâm chẳng thèm nhìn tôi luôn.

- Biết rồi, coi giải trí chứ có đúng được cái gì đâu chứ. Bà với nhỏ Tiên sao mà giống nhau dữ.

- Kệ người ta đi, hứ!!!

- Ể!!!!

- ...............?

- Mượn tí nào...!!

- Gì, không được đụng vô, nãy chê của tui mà.

- Mượn tí, tí thôi..

Giành giật quyển báo Mực tím với nhỏ Trâm đã đời tôi cũng xem được cái cần xem. Đó là một ngôi nhà bằng gỗ được sơn mà trắng, có 1 cái cửa sổ nhỏ ở bên và cửa chính được khoá lại bởi cái ổ khoá cực xinh. Họ đào đâu ra cái khoá đó nhỉ? Đi đặt à??

- Mấy cây gỗ này kiếm đâu ra nhỉ??

- Ông đui hả? Có thấy ở dưới người ta nói là que kem không??

- Giỡn hả? Ăn bao nhiêu cho hết chứ.

- Thì ráng mà ăn, tui đâu có biết.

- Sao nhỉ, hay tui mua cho mấy bà ăn rồi xin lại cái que nhỉ!?

Đang hỏi thì tự nhiên ngó qua thấy nhỏ Trâm nhìn tôi như thú, nhỏ cố dụi dụi mắt, lại chuẩn xài xể nhau đây mà.

- Ông mà tốt vậy hả?

- Chứ hồi đó bà không thấy tui bao cho bà vs nhỏ Duyên ăn quài hả?

- Cái đó do ông là con trai, đâu tính.

- Ầy, ko nói nữa, để tui nghiên cứu xem, thế quái nào giờ mình lại phải bao nhỉ.

- Thấy chưa, đâu có tốt lành gì, mà tính làm cái nhà này cho tui hả?
Đến lượt tôi nhìn lại nhỏ như động vậy mới xổng chuồng, hơ, nghĩ sao vậy trời.

- Mà chưa chắc cái này làm từ que kem đâu, thấy mấy cái que này nó bự hơn.

- Que kem đó, cãi thầy núi đè. - Nhỏ Trâm cố gắng dụ ghiền tôi đây mà.

- Bé im ngay để anh nghiên cứu nhá. Cho mượn cuốn báo, cuối giờ trả.

- Làm cho tui cái đi, tui cho mượn.

- Chờ đi.

- Haha, chừng nào lấy hàng???

- Tết Công gô.

Đáp đến đó tôi chả quan tâm đến sự có mặt của nhỏ Trâm nữa mà ngồi phân tích cái nhà. Thiệt chứ nhìn vô là khoái liền, tặng bả cái này chắc bả nguyện cho hôn suốt đời cũng nên, hê hê. À, tôi hơi bị biến thái nhỉ?!

***

Tốn hết giờ truy bài, 5 tiết tiếp theo và cả giờ ra chơi ngày hôm ấy, tôi luôn bật chế độ miễn nói chuyện với tất cả, ngay đến thằng Khôi lượn qua lượn lại mấy vòng mà tôi còn chẳng buồn cười với nó cái nào. Chứ sao nữa, bồ tao quan trọng hơn!!!

- Cho tui mượn về nhà nhá.

Nói đoạn tôi ôm cặp và cuốn báo chạy biến ra bãi xe bỏ ngoài tai lời gọi với lại của mụ la sát ác nghiệt. Nhưng về nhà tôi lại dính cái nạn khác.

- Sáng mai không học gì phải không Nguyên?!

- Dạ? Dạ, con toàn học thêm buổi chiều mà mẹ.

- Ừ, vậy sáng mai đi phụ mẹ chích ngừa, tối nay học bài hết đi rồi mai đem đồ theo.

- Là chích xong ăn cơm rồi đi học luôn hả mẹ?? - Nghe thảm rồi đó, phi xe từ cơ quan mẹ về chắc tôi nằm luôn chứ khỏi học hành gì nữa.

- Ừ, mai mẹ chở, chiều học về mẹ rước.

- Yê yê..!!!

Gì chứ được mẹ chở là nhất, hế hế.

Chiều tối hôm đó sau khi cơm nước xong, tôi học bài, cũng không quên nghiên cứu tiếp cảnh vật xung quanh ngôi nhà, chắc nên làm cái xích đu hay gì nữa, chứ thấy trống quá cũng kì. Cơ mà... việc đầu tiên là đào đâu ra ngần ấy que kem cơ chứ?!

Nhưng mọi điều trên thế gian này luôn có sự liên kết, cũng như vạn vật sinh ra không phải ngẫu nhiên mà đều có lí do riêng để xuất hiện trên cõi đời.
Nói cho thực tế nhất là chuyện mà thím nhà tôi. Bả đến để làm gì? Giúp tôi thoát ra khỏi cái cuộc sống hằng ngày lặp đi lặp lại, khiến cuộc sống của tôi có màu sắc hơn. Không như hồi cấp 2 chỉ biết có ăn với học, mà ngay đến cái việc học cũng không có mục đích. Chỉ là vì người ta muốn tôi thế nào thì ok, tôi sẽ thế đó.

Tôi vẫn luôn tâm niệm rằng dù mọi chuyện sau này có đổi dời, thì ngày hôm ấy, quyết định từ bỏ lý để thi toán của tôi luôn là một sự lựa chọn chuẩn xác. E hèm, dù hơi xót xa...

Quay lại với hiện thực cách đây 5 năm trước, tôi đang mắt nhắm mắt mở vì mới 6h đã bị dựng đầu dậy bắt ăn sáng rồi ngồi trên xe gục lên gục xuống cho mẹ chở đi. (Phải đến năm 12 ba tôi mới cho tập xe máy).

Ngồi ở trước cơ quan mẹ mà ngáp đến chị bác sĩ mới tới cũng phải che miệng cười, tôi quê quê bò vào phòng mẹ rồi làm bộ bận một việc gì đó. Nói đến chích ngừa cho mấy đứa nhóc 1 2 tuổi thì tôi quá quen rồi, từ nhỏ đến lớn là toàn đi giúp mẹ hay mấy dì trong cơ quan kiềm tay hay chân lũ nhỏ lại để dễ chích. Cứ mà đang chích tự dưng gãy kim thì ăn cho hết.

Và ngày hôm ấy, tôi đã được trả công xứng đáng sau 3 tiếng miệt mài, khi nhìn thấy một cái hộp giấy hình chữ nhật.

- Ủa mẹ, cái này là gì vậy mẹ??

- Que đè lưỡi.

- Cây nào cũng như vầy á? Thấy giống que kem ta.

- Ừ, mà que kem nhỏ hơn mà - Chị bác sĩ cười cười.

Chợt đầu óc tôi lại loé lên một chuyện, bay ngay vào phòng khám riêng của mẹ, tôi moi cuốn báo ra và dòm thật kĩ, so đo một hồi thì kết luận một câu: Báo điêu dân, rõ ràng làm cái nhà trong hình bằng que đè lưỡi thế mà dám giới thiệu là làm bằng que kem. Kệ, giờ thì ta đã phát hiện ra rồi.

- Ủa mẹ, bao nhiêu tiền một cây que này vậy mẹ??

- Cái này là do Tỉnh phát mà, ở nhà mình thiếu gì.

- Ớ, sao con không thấy???

- Mày thì có bao giờ để ý cái gì.

Lạy chúa, cái thứ mà mình điên đầu tìm kiếm hoá ra lại ở trong nhà mình bấy lâu nay.

Thế là chiều hôm ấy, sau khi được mẹ rước, tôi tót ngay ra Văn phòng phẩm cô Kim để mua vật liệu cần thiết. Đầu tiên là một cây dao rọc giấy loại tốt để ngồi mà cưa gỗ, tiếp theo là cây bút lông ghi chữ này, tấm thiệp mừng sinh nhật, còn chai keo dán sắt loại đắc nhất để có thể kết dính những miếng gỗ lại. Rồi sau đó tôi lượn mua kẽm và ổ khoá nhỏ. Cái ổ khoá nhỏ lúc đầu còn tính đặt, ai dè người ta bán luôn, nhìn nhìn chắc to bằng đầu ngón tay cái thôi.

Vậy là xong quá trình chuẩn bị, tối hôm ấy lụi cụi trong phòng đến 9h khuya, nhìn 2 bàn tay đầy keo dán sắt mà thấy thảm. Quần 2 tiếng tôi mới ngộ ra được là nên kết dính những miếng gỗ bằng một que gỗ để ngang, chứ mà dán theo bề dày là đừng hòng nó dính.

Thôi, dù sao cũng xong 4 miếng để ghép thành tường nhà, tôi hí hửng dẹp đồ đạc vào rồi lại xụi lơ thì nhớ ra mình không làm cửa sổ. Thiệt chứ, nhà gì kín mít, dòm thấy ghê.

- Alo!

- Sao tối giờ im im vậy?

- Hê, nhớ em hả? Biết mà.

- Hừ, còn lâu. Mai có kiểm tra gì không??

- Không, mới học thôi mà cô, kiểm két gì.

- Mai hứng lên tui cho kiểm tra cho biết mặt nha.

- Thôi mà cô, thôi mà, em lạy cô.

- Hứ! Mà chưa trả lời, tối giờ làm gì mà tui gọi mấy cuộc không thèm nghe máy.

- Bận làm công chuyện ấy mà. - Tôi lấp lửng.

- Giúp mẹ em hả?!

- Hử, ừm, làm sổ sách ấy mà, sáng này chích ngừa nên gì tổng kết - Tôi nhanh chí xạo ke.

- Ừ, làm xong chưa?? Tắm chưa??

- Giờ đi tắm nè, làm chưa xong đâu, mai phải làm tiếp.

- Ừ, tui biết rồi. Đi tắm đi, người ngợm chua lên rồi kìa.

- Sao cô biết người em chua???

- Thần giao cách cảm, hì hì.

Thiệt chứ, nghe bả cười hì hì là mọi mệt mỏi, cả cái tay đầy keo dán sắt này cũng chẳng sá gì. Hôm ấy còn thiếu điều muốn chạy đến nhà bả hôn phát cho đỡ thèm mà. Ôi, bây giờ tôi mới biết cái cảnh phải kiềm chế thú tính nó khổ biết bao.

***

Quần quật cả buổi sáng thứ 6 với cái nhà và bỏ luôn bữa trưa vì quên nấu, tôi ôm cặp đi học mà trong bụng vỏn vẹn bịch sữa có đường mà thằng Kha mua đã rồi không uống. À, còn 1 cái phô mai con bò cười nữa. Anh em nhà tôi toàn gầy guộc, xương với xương nên mẹ cứ phải mua mấy thứ béo béo về thôi.

- Hôm nay thầy có việc bận nên chiều lớp học thêm nghỉ nhé!

Lời thầy Hoá vừa phán ra là lớp tôi như muốn nhảy tưng lên và tôi là đứa muốn hú nhất.

Vậy là từ chiều thứ 6 đến sáng thứ 7 hôm sau tôi châu đầu vào cái công trình mơ ước. Làm thì hết ức chế với keo dán, sơ sẩy tí là mấy ngón tay dính chặt vô nhau, mặt khác thì mấy cái que đè lưỡi yếu đến nóng mặt. Cứ cưa 3 cây là thế nào cũng có 1 cây gãy, nhiều khi nản chí mà nhớ đến mặt bả, tưởng tượng ra cái ảnh bả ôm cái nhà mà cười thì thiệt, có chết tôi cũng làm.

Quần quật đến 10h sáng thứ 7 cũng xong, cái nhà ở một góc của sân, bên phải là xích đu, bên trái là cái bàn nhỏ với 2 cái ghế bé bé. Tôi là loại không khéo nhưng được cái đã thì phải thiệt giống mới chịu. Công đoạn cuối cùng là tìm một cái hộp để vào, lục tung lên trong kho thì trời cũng thương, tôi bò ra với cái hộp đựng bộ ấm trà mà người ta biếu khi Tết, dòm sang vỡi. Mà có nên sơn lên không nhỉ???

Quyết định cuối cùng: Ếu thèm sơn.

CHAP 57: SINH NHẬT BÀ THÍM (Phần 2)

Chiều thứ 7 hôm ấy, như thường lệ, tôi lết xác lên trường và ngồi phịch xuống ghế, hic, giờ chỉ muốn ngủ thôi.

- Ông làm gì vậy, ngồi dậy tui truy bài coi.

- Truy đứa khác đi, tui mệt lắm, buồn ngủ chết được - Vẫn áp mặt vào mặt bàn, tôi xua tay đang tìm nút để ấn cho nhỏ Trâm biến mất.

- Không có mệt mỏi gì hết, buổi chiều chứ có phải buổi sáng đâu mà buồn ngủ, lười vừa thôi..!!

- ................!

- Có nghe không vậy? 2 sẹo nha..!!!!

- Gì, giỡn mặt hả? Mắc gì 2 sẹo??? - Nghe đến câu đó là cả người tôi như nhảy dựng lên luôn.

- Lớp trưởng không học bài thì gấp đôi dân thường. - Nhỏ nhún vai đáp tỉnh rụi.

- Hừ, được rồi, truy thì truy.

Nguyền rủa nhỏ Trâm thật!

Tiếp theo đó là 1 tiết Sinh cùng 1 tiết Sử và môn cuối cùng trước khi bước vào tiết Sinh hoạt chủ nhiệm là Toán hình.

Các bác ạ, có lẽ ai trong chúng ta khi yêu đều mang cái cảm giác giống em nhỉ, tức là khi mệt mỏi hay cần một nguồn động viên thì muốn nhìn thấy nhất chính là người mình đang để ý, lớn lao hơn là người yêu, lớn thêm nữa là vợ và khi ế cmn ra thì lại là mẹ. Ở đây em không đề cập quá sâu về điều này, cái em muốn nói là hiện tại lúc đó, em đang quật quờ quật quại chờ đến 3 tiết cuối ngày để gặp bả, để cười đê tiện với hàm ý là đã chuẩn bị đâu vào đó cho ngày sinh nhật rồi nhé!!! Thách bả biết.

- Về nhớ ôn lại 3 bài nhé, tuần sau cô cho làm kiểm tra 30 phút!

Cô giáo dạy Sử vừa thu dọn cặp sách vừa dặn dò lũ học trò. Chả biết tụi nó có buồn ngủ không chứ tôi thì gần chết rồi.

- ......................!

- ...............????

- Thầy Khoa hử??

- Ờ..!

< Alo... Thông báo, Ban Giám Hiệu trường Trung học phổ thông Nguyễn Thị Minh Khai thông báo danh sách các em đạt giải trong cuộc thi Olympic của Tỉnh>

- Ể..??? Nhanh vậy?? - Tôi ngóc đầu dậy ngay, bọn lớp tôi cũng đang xì xầm. Cả cô Sử cũng đứng chựng ở gần cửa ra vào để nghe.

Tôi nói thiệt chứ lúc đó máu trong người tôi nó chạy rần rần rồi các bác ạ, thế là tôi đã tiếp tục nối tiếp truyền thống của mấy đàn anh khủng bố sau 3 năm bị gián đoạn, ôi thôi lũ lớp tôi la làng như sấm dậy, thằng Cẩn thì bay ngay lại tôi mà quàu đầu tôi lia lịa, nhỏ Trâm thì ngồi vỗ tay nhìn tôi không rời mắt, thêm thằng Khải cứ lựa xương sườn tôi mà thúc vào. Ôi cái lũ này.

- Giờ sao? Thưởng tui cái gì đây?!!

- Về thì lo về đi, theo cô làm gì, người ta dòm kìa. - Bà thím vừa tra ổ khoá vào xe vừa đuổi tôi như đuổi tà.

- Này, người ta đậu rồi nha, lo mà thưởng tui đi chứ...

- Tránh ra, mặt gian quá đi, tránh ra coi, thả ra!!!!!

- Không, nói một hồi là bị bác bảo vệ nhốt luôn đó nha, thưởng đi chứ.

- Em có điên không vậy, về nhà rồi tính..

- Hê, nói rồi đó nha, mà tất nhiên phải phấn khích rồi.

- Ở đó, nhì tỉnh thôi mà có gì đâu tự hào, con người ta được nhất Tỉnh còn không nói gì..

- Ớ.. Thì.... thế nào nó cũng về bắt ba mẹ nó thưởng thôi. - Tôi lớn giọng, bà này chơi chiêu quá độc.

- Hờ, thôi về đi.

Tự nhiên nhớ lại cái cảnh thông báo danh sách lúc đó, người đoạt giải nhất mà cô Phương nhắc đến không ai khác chính là nhỏ Quỳnh, ghê thật, nhất môn Sinh luôn mới chịu, thế mà hôm đó nói lo lắng gì tùm lum... mà tự dưng tôi.. hơi bị nhục =='.

***

Sau khi nghe xong việc tôi đậu vòng Tỉnh, tin tức lan rộng từ mẹ tôi, sang ba. Rồi 2 người tiếp tục loan tin ra 2 bên nội ngoại, kết quả cuối cùng là sáng mai các dì sẽ tụ tập về bên ngoại làm tiệc chúc mừng. Còn bên nội thì chờ cho đến khi thi đậu vòng Khu vực sẽ đãi luôn một thể. Ôi, ngày đó có tồn tại sao trời.

Nghĩ nghĩ cũng vui, thế là tôi được thời cơ vênh mặt với ông Trung rồi, sướng rân óc các bác ạ.

Tối hôm ấy chỉnh chu vài thứ trong ngôi nhà handmade xong, tôi ngồi "lập kế hoạch" cho ngày mai. Thể nào cũng chúc mừng gì gì đó rồi ăn uống đến tận chiều. Chắc khoảng 5h là về tới nhà thôi. Ô kê, tôi sẽ nói là lũ thằng Cẩn thằng Khôi rủ ăn nhậu rồi ngủ lại nhà bạn. Ôi thôi sẽ có một đêm quành tráng với bà Phương, há há. Việc duy nhất cần làm là xi nhang cho thằng Cẩn.

- Hé lô con trai.

- Hê, anh tưởng chú đã chết trong men rượu rồi chứ - Từ cái giọng cười khà khà của thằng Cẩn qua điện thoại, tôi có thể mường tượng được cái mặt của nó bây giờ.

- Mai mới chết chú ạ, mà nè, anh cần chú giúp một chuyện.

- Giề, nhờ vả tao mà xưng anh là thế nào???

- Thôi, mày tao luôn đi. Ngày mai á, cũng có thể là tối mai, mẹ tao gọi hỏi thăm thì mày nói là tao đang ở nhà mày và say bí tỉ. Ok?

- Thế lúc đó mày đi đâu??? Á à..

- Gì?

- Mày nha mậy, đến nhà bồ chơi ngủ qua đêm luôn à?? Ba nó không vác chổi mà đáp mặt mày à??

- Hờ, đi đâu kệ tao, vậy nha, tao lạy mày, giúp tao lần này đi. - Cái thằng sao mà đoán hay quá chứ lị, lỡ mà nó động não tí nữa thế nào cũng nắm được đuôi của tôi.

- Trao đổi đi.

-Ớ...!!!

- Ớ gì, giúp tao cưa nhỏ Hạnh nào con trai.

- Mày... tao nhờ mày có chuyện nhỏ vậy thôi mà, tán con Hạnh là cả một quá trình đó.

- Hê, thôi mà anh trai...

- Đâu ra.. Mày...

- Thôi mà, cố giúp thằng em này một lần, em đội ơn anh suốt đời.. Hê...

- Hờ, giỏi cho một thằng lắm bồ..

- Giờ mày có giúp không??? - Thằng Cẩn giở giọng đại ca phố núi.

- Hừ, ok, được rồi.

- Được thì sau này gọi đại ca luôn, nha đại ca.. Haha.

- Tao táng à, biến mày.

Cúp máy cái cụp, tôi không thể tưởng tượng ra cái độ đê tiện của thằng Cẩn là đến mức này. Mệ cái thằng thay đổi thái độ nhanh như gió, thèm đáp gạch vô mặt nó kinh.

Nhưng thôi, vì sự nghiệp ngày mai muôn năm, biết đâu sẽ lại được.... à, chuyện này các bác con trai sẽ hiểu và các bác con gái thì tôi không tiện nói đâu. Nói chung là tôi đang hoang tưởng một chút ấy mà.

Chuẩn bị đâu ra đó, tôi leo lên giường và đánh một giấc ngon lành. Trong mơ thấy mình tạch Olympic Lý vòng Huyện, lựu đạn thật chứ.

***

Sáng hôm ấy, cả gia đình nhỏ về nhà ngoại với cái nụ cười đang phỡn trên môi. Quả là lần này những cố gắng đầu tư cho môn Toán của tôi là không sai vì khi nghe đến chuyện tôi đâu Olympic Toán vòng Tỉnh thì nhóc Kha đã ngồi vào bàn ngay và lấy Toán ra học, trường hợp hi hữu đó các bác ạ.

Vừa đặt chân vào nhà ngoại thì tôi bật chế độ "nhe nanh ra cười" hết công suất, rồi cái đầu chắc hơn cả chục người vỗ. Đến cả ông Trung cũng nhìn tôi với ánh mắt khác. Chứ gì nữa, em trai của ổng thì phải như ổng chớ. À không, biết đâu còn hơn cả ổng, hê hê.

Ngày hôm ấy tôi đã làm cái điều mà ai cũng bất ngờ, đó là xuống nhà bếp phụ lặt rau với mẹ và các chị. Lúc nào cũng vậy, theo kinh nghiệm vờn hơn 15 năm thì mẹ tôi tuy là đầu bếp trưởng trong nhà nhưng về ngoại thì 2 dì lớn xếp sòng, mẹ cùng dì út và các chị chỉ ngồi lặt rau này, dọn thức ăn ra dĩa này. Hết!

- Nay Nguyên lớn rồi nha, biết xuống phụ luôn kìa.

- Nguyên nó gần tốt nghiệp ra trường rồi mà, có bạn gái chưa vậy??

- Ầy, em thế này nghĩ sao có bạn gái chứ - Tôi nói câu dối lòng trắng trợn, vì vừa nói vừa nhìn nét mặt của mẹ tôi mà.

- Ở đó, gái nó bu đầy ra mà chắc tại kén quá thôi. Đẹp trai trắng trẻo mà thêm cái...

- Thôi được rồi Diễm, con nói 1 tí là nó nổ lỗ mũi luôn đó - Mẹ tôi trêu, mà thiệt, nghe bả khen mà phê.

- Mà có bạn gái thì phải đâu đó gần gần nghe chưa?!!! - Chị Trân ngồi gần đó hắng giọng.

- Ủa? Sao vậy chị??

- Thì em không thấy anh Hiếu khổ hả? Cưới chị Lan trên tận Đắk Lắk, năm này ăn Tết chỗ chồng, năm sau ăn Tết chỗ vợ, đâu có sướng gì chứ.

Nhắc mới nhớ hôm nay hai anh chị ấy không về nhưng chị Lan hôm qua nghe tin tôi đậu đã hứa sẽ tặng tôi...

<< 1 ... 33 34 35 36 37 ... 55 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Voz: Thằng hề của Em Truyện Voz: Thằng hề của Em
Truyện Voz: Hồi ký - Lời hứa 5 Năm Truyện Voz: Hồi ký - Lời hứa 5 Năm
Truyện Voz: Truyện Dòng Đời Trôi Nổi Truyện Voz: Truyện Dòng Đời Trôi Nổi
Truyện Voz: Nghiện voz và cuộc tình đẹp như mơ Truyện Voz: Nghiện voz và cuộc tình đẹp như mơ
Truyện Voz: Chuyển trường và những biến cố Truyện Voz: Chuyển trường và những biến cố

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status