* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Voz Cô giáo chủ nhiệm của tôi Full Chap

ngày chứ ít gì. Tôi ngáp vài cái rồi ngủ luôn.

***

Nhiều khi ông trời ổng rất ưu ái tôi, cho tôi chất xám, cho tôi được gặp những người cô, những người bạn tuyệt vời, cho tôi một gia đình, à, mặc dù giờ đang có biến. Nhưng cũng lấy đi của tôi nào là căn bệnh run tay bẩm sinh tuy còn nhẹ, bệnh mất ngủ kinh niên và hôm nay, cái chứng đau lưng chết tiệt đang hành hạ tôi.

Mở mắt dậy nhìn đồng hồ, mới hơn một giờ, tôi ẹo qua ẹo lại cái lưng đang đau xong ngáp phát rồi định quay qua ngủ tiếp, nhưng chợt phát hiện ra cái giường trống trơn. Nhìn lại thì cửa phòng khép hờ, rồi tự nhiên tôi lại nghe thấy tiếng bật đèn, dòm qua khe cửa thì là phòng học. Đang đêm làm quái gì nửa đây trời. Hay là..??

Để mền qua một bên, tôi nhè nhẹ mở đẩy cửa ra một chút rồi lách người qua khe đủ rộng. Nhón chân tiến sát lại phòng học thì nghe tiếng nói.

- Dạ chị Vân, em là Phương,chủ nhiệm lớp của Nguyên nè chị!

- ..........!

- Dạ.. dạ, dạ chị ơi Nguyên nó đang ở nhà em, vừa nãy nó tới em cũng bất ngờ lắm nhưng không sao khuyên về ngay được..

- ....................!

- Dạ, dạ giờ nó ngủ rồi, chị yên tâm. Để sáng mai em sẽ khuyên nó về nhà.

- ................!!

- Dạ, dạ không có gì đâu chị, cũng là trách nhiệm của em mà. Chị nghỉ đi nha chị. Mai em chở nó về..

- ........................!

- Dạ, dạ chị nghỉ đi, em chào chị!

Bất giác tôi thở phào, thôi thì cô làm vậy là đúng. Tôi thật trẻ con và ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho thân mình, không bao giờ quan tâm đến cảm nhận mẹ cả. Tự nhiên lòng tôi chợt thắt lại.

Nhưng...

- Hic..hức...hức....!!!

Gì vậy? Âm thanh này...

Tôi mở rộng cánh cửa phòng học và ngồi trên chiếc ghế đẩu quen thuộc là người tôi xiết bao yêu quý, trong tay hãy còn cầm cái điện thoại và.. hình như là danh sách lớp, chắc moi ra lấy số điện thoại mẹ tôi. Và trên khuôn mặt xinh đẹp ấy đang lăn dài những giọt nước mắt trong trẻo làm tim tôi nhói lên một nhịp.

Bước vào phòng rồi cúi xuống thật thấp để nhìn khuôn mặt đang cố tránh né mình, nhẹ đưa tay định lau nước mắt...

- Em về mà lau nước mắt cho mẹ em ấy! Em có biết là mẹ em đã khóc khan cả cổ không hả?!? Hức! - Cô giáo vừa nấc lên vừa gạt tay tôi ra, rồi quay qua hướng khác đưa tay lên lau những hàng lệ đang rơi như những giọt mưa ngoài kia vậy.

- ....................!

Tôi ngồi bệch xuống rồi nhìn ra cơn mưa như trút nước. Chắc hẳn mẹ tôi khi nãy đã chạy đi chạy lại khắp nơi để tìm tôi. Trong cái lạnh giá buốt của cơn mưa đầu mùa mang đến, con người đã yêu thương tôi hết lòng đó chắc đã gọi tên tôi cả ngàn lần, nước mắt cũng hoà cũng với những giọt mưa. Ôi thôi sao mà tôi lại bốc đồng thiếu suy nghĩ đến mức đó kia chứ? Bất hiếu... quá bất hiếu.

Giây phút ấy tôi muốn lấy cả cuộc đời mình mà chuộc lại tất cả những sai lầm đã gây trong ngày hôm nay. Tôi muốn báo hiếu, muốn mẹ sẽ không bao giờ vì tôi mà phiền lòng nữa. Tôi muốn, tôi muốn làm nhiều thứ lắm.

Đang suy nghĩ miên man, tôi chợt tỉnh khi cô giáo đã ngồi xuống mặt đối mặt với tôi tự lúc nào rồi. Tôi nhìn cô, bằng chính đôi mắt mẹ ban cho, bằng chính trái tim mẹ tạo ra. Như cả con người tôi dường như sinh ra là để yêu cô giáo vậy (À mẹ, con yêu mẹ hơn nhé!).

Vào lúc ấy, tôi có thể nghe thấy tiếng mưa dần vơi đi và nhường chỗ cho những cảm xúc lâu ngày dần được bộc lộ.

Cô giáo ôm lấy tôi, thật nhẹ nhàng, vòng tay qua lưng rồi áp má vào bờ vai vừa đủ để cánh mũi tôi khẽ chạm trán cô. Tôi có thể cảm nhận được bằng tất cả mọi giác quan, từng thớ thịt đang áp sát vào nhau, từng hơi thở phả nhẹ vào hõm cổ, rồi đến đôi bàn tay đang ôm xiết lấy lưng. Ừ thì.. tất cả.

Cả đời này tôi vẫn nghĩ rằng, hay nói đúng hơn là chắc chắn rằng: Mọi ngôn từ vào lúc ấy đều trở nên vô nghĩa.

CHAP 40 - SIÊU CHAP

Nhìn đồng hồ cũng đã gần 3h sáng, chúng tôi cứ ngồi đó, tôi dựa lưng vào đầu giường và cô ngồi bên phải mà dựa vào lòng tôi. Hôn lên mái tóc đẹp, tôi chỉ muốn giây phút này kéo dài mãi không thôi.

Bất giác cảm thấy từng ngón tay trái dãn khoảng cách với nhau vì giờ đây có một bàn tay khác đan xen vào.

- Tay em đẹp nhỉ? Thon thon dài dài.

- Phải nói quá đẹp chớ - Tôi nhướng mày.

- Hoang tưởng, khen chơi thôi. Mà sao cái bàn tay lại trắng hơn cái mặt nhỉ? - Cô kéo đôi tay đang dính chặt nhau tạo thành nắm đấm tọng nhẹ vào cằm tôi.

- Uầy, mà không tính ngủ à?

- Em buồn ngủ rồi hở? - Cô dựa hẳn vào lòng tôi.

- Muốn chớ, còn hành sự nữa chớ, hề!

- Nói cái gì đó? - Cô quay lại trừng mắt.

Không muốn nói gì hơn, ngắm nhìn dung nhan trước mắt là đủ để tôi rơi vào mộng mị không thể thoát ra rồi.

Này thì...
_Hôn một phát lên trán này!
_Hôn một phát lên cái mũi nhỏ nhỏ xinh xinh này.
_Hôn lên.....

[Bụp]

- Ừm.. ứm..ưm ưm?!??!!??

- Đầu óc đen tối vừa thôi nhé - Cô giáo lườm một phát rõ sắc.

Vừa tính thả tay cô ra mà kéo cái tay đang bụm miệng tôi lại thì thấy tiếc tiếc. Vậy là "chiến đấu" vài phút thì cái miệng mới được thả tự do.

- Thì chỉ là nói chơi thôi mà - Tôi ra vẻ sừng sộ.

- Chơi gì, rõ ràng em có ý đồ. Liệu hồn!!

Nói rồi cô quay lại mà dựa tôi tiếp.. Lạy chúa, chả hiểu nổi người con gái này nữa. Cấm cho đã rồi khích nhau à?

- Mà nãy giờ để ý nha, sao nói trống lốc vậy? Không xưng hô gì hết?!

Được cô "gợi ý" lòng tôi như nở từng khúc ruột, đúng là người yêu tôi tâm lí mà!

- Vậy giờ mình kêu anh em nhá? Hay vợ chồng đây ta?! - Tôi hớn hở...

Nhưng 3 giây sau thì từ phòng ngủ cô giáo đã rú lên một tiếng kêu thảm thiết như thú hoang bị trúng đạn... Và 1s sau con thú biết nói tiếng người đó đâm đầu xuống nệm (không dám miêu tả âm thanh).

- Cho mà chừa nhé, kêu cô xưng em đàng hoàng cho tui nghe chưa? - Cô giáo vẫn cắm 2 móng tay cố định trên hông của tôi. Hic!

- Ừ, biết rồi.. Biết rồi mà..!!!!

- Dám “Ừ” hả? - Hai ngón tay cắm sâu hoắm luôn.

- Dạ, em biết rồi... Biết rồi.. Cô thả ra COI!! - Tôi vừa la làng vừa nhảy dựng.

- Biết điều đó!

Rồi ngay sau đó cái con người vừa hành hạ tôi xong lại quay qua xuýt xoa thổi phù phù cho chỗ vừa mới bấm khi nãy, rồi còn tự hỏi da gì mới bấm tí đã đỏ chét rồi. Da người chứ có phải da trâu đâu trời!!!

Ôi tôi yêu phải ai đây..!! Giờ phát hiện ra đã quá trễ rồi. Tôi đúng là bị mỹ nhân kế dụ hoặc mà.

- Ác độc!! – Tôi nhăn mặt xừa xoa xoa hông nhìn cô giáo.

- Vậy thì đi thương người khác đi!

- Ớ, có ai đâu mà thương chứ?

- Đầy ra đó, xạo không!!! – Bà thím nhà tôi trề môi.

- Kệ, thương mình cô thôi mà – Hôn cái chóc vào má này.

- Chắc không? – Cô quay lại nhìn tôi mỉm cười.

- Trời ơi, chứ hồi đó giờ cô nghĩ em mết ai nữa, lê lết theo cô không thôi!

- Ai biết được em chứ! – Đánh yêu vào má tôi phát rồi quay lại dựa vào lòng tôi, biết ngay mà, thím này thuộc dạng thừa biết nhưng vẫn muốn người ta nói ra.

- Thiên thần của…. Trần Hoàng Nguyên mà – Tôi lại đặt môi lên hôn vầng trán cô giáo.

- Ai là thiên thần của em chứ?! – Cô ngước mặt lên.

- Thì em mặc định đó giờ mà, mỗi lần nhớ là tự hỏi: “Thiên thần của tui đâu rồi?!” (chém tí cho bả phê).

- Không tin nổi.

- Thôi mà, nhớ cô tường giờ từng phút luôn ấy..

- Thiệt hả? Nhớ luôn hả? – Cô giáo làm giọng lém lỉnh.

- Ừ, nhớ lắm.

- Vậy.. cô buồn thay cho mẹ em!

- Ớ, tại sao?

- Thì sinh rồi nuôi lớn cho đã, giờ lại đi nhớ người khác, chịu nổi không? – Cô vừa nói vừa cười.

- Ở đó, em cũng buồn thay cho mẹ cô.

- Ê ê, tui không có nhớ mấy người nha – Cô giáo quay lại nheo mắt.

- Ủa? Em có nói là buồn thay cho mẹ cô vì lí do đấy đâu? Làm gì mà bức xúc vậy ta? Hay là nhớ em đứt ruột luôn nè – Tôi cười đểu.

- Làm.. làm gì có chứ, tại nãy giờ đang nói chuyện này mà! – Cô giáo phản ứng cực yếu ớt luôn, hề hề.

- Thôi thôi, tất cả chỉ là ngụy biện thôi!!

- Nhưng mà đâu có đến nỗi đứt ruột đâu, vậy chết rồi còn gì? – Cục cưng nhà tôi đang tiu nghỉu mà phồng má ra đấy, hế hế.

- Thừa nhận luôn, hì hì.. em cũng thế! - Tôi nhìn thật sâu vào đôi mắt ấy.

- Không tin! – Rồi cô lại dựa vào lòng tôi tiếp.

- Sao không tin tưởng nhau thế nhợ?

- Nịnh quá đáng,

- Phải nịnh vợ nhiệt tình chớ! – Tôi cười cầu tài.

- Gì? Ai là vợ em, nói lại lần nữa coi?! – Ngồi bật dậy và “xù lông nhím – ing”

- Thử gọi cho mát lòng thôi mà, thôi mà, cho ôm cái đi – Không cần cô đồng ý, tôi kéo sát cô vào lòng.

- Liệu hồn đó. – Bà thím nhà tôi cũng chịu đặt cằm lên vai rồi vòng tay ôm tôi chặt lắm các bác ạ.

- Ớ! Ôm người ta cho đã rồi nói vậy đó hả?

- ……….!

Hình như thấy chột dạ nên cô giáo cố đẩy tôi ra nhưng nghĩ sao tôi ôm sát rạt vầy mà đẩy được cũng nể, hê hê.. Đẩy 2, 3 cái thấy không ép phê cô im luôn.

- Giỏi chọc thôi – Cô giáo khẽ dụi vào hõm cổ tôi thỏ thẻ.

- Thì thua nhau cả chục tuổi mà – Tôi kéo tay ra mân mê từng ngón tay thon đẹp.

- Gì? Đâu ra cả chục tuổi chứ, em đừng nói là em không biết tuổi cô nha!

- Chứ cô có bao giờ nói đâu chứ?! – Tôi làm mặt tỉnh bơ.

- Ừ ha.. thì…

- Khỏi, biết mà. Ngày 19 tháng 10 năm 1986 là ngày thiên thần của đời em oe oe phải không?! – Tôi ôm chặt hơn.

- Ủa sao biết chứ?

- Hôm trước đi Củ Chi ấy, cô Trang có hỏi cô sinh năm 86 phải không mà, em đang đi bên cạnh nghe hết.

- Ừ.. ừ ha.. mà sao biết ngày sinh của cô?

- Mới sáng qua thấy cô lấy sấp hồ sơ lỉnh kỉnh đó, rồi cái chứng minh nhân dân bị tuột ra, dòm là thấy thôi, à mà.. cái hình thẻ… hahaha.. ngố không chịu được… haha!!

- Không được cười chứ… [Bụp].. không được cười!!!!!

- Ưm.. ưm…. Ưm..ỨM ỨM…..!!!! – Bả bấm móng tay vô bắp tay tôi tiếp. Lạy chúa cứu con.

- Hừ!!

- Mà giờ chịu ngủ chưa?! - Mặt tôi méo xệch.

- Ừ, ngủ chứ. Cấm em làm gì đó nghe chưa!!!

- Uầy, mà xưng hô kiểu vầy nó hơi kì đó!

- Không có kì gì hết, cấm cãi!

- Hay giờ mình xưng hô theo Đoàn Đảng gì đi cô - Rồi không đợi cô giáo thắc mắc, tôi tiếp lời luôn - Ví dụ như là đồng chí á. Đồng chí Nguyên đang ôm đồng chí Phương nè. (Cái vụ này tôi thừa nhận mình bắt chước, vì ở nhà ba tôi hay gọi mẹ là “đồng chí mẹ”).

Luồn tay qua eo kéo sát cô vào lòng hơn nữa, tôi khẽ đặt môi lên hôn cái má ửng hồng. Thật chứ tôi mong giây phút này từ mấy ngàn năm rồi chứ ít ỏi gì.

- Vậy giờ ngủ chưa đồng chí Nguyên? - Cô thỏ thẻ, chắc cũng thấy ý kiến của tôi quá hợp lí, hê hê.

- Tuân lệnh....uỷ viên Đoàn trường, hề!

Rồi tôi nằm xuống trước để tay gác ngang xong hất mắt ý kêu cô gối đầu lên đi. Bả ngại các bác ạ, rõ ràng khi nãy chủ động ôm tôi này, rồi sau còn dựa sát vô người tôi nữa. Thật chẳng hiểu nổi.

Nhưng dù sao tôi cũng thắng, sau màn đấu mắt đầy cam go thì chú mèo lông trắng nhà tôi đã chịu nằm xuống để tôi ôm eo kéo sát lại. Ôi cảnh tượng này nó....còn hơn vợ chồng son nữa.

Hôn thật sâu thật chậm lên cái trán cao xinh đẹp, tôi cố nhắm mắt lại, đôi lần có hí hí để xem cô ngủ chưa. Khoảng 10 phút sau khi nghe hơi thở đều đều, tôi khẽ khàng chạm môi hôn lên cái mũi nhỏ xinh.

Tôi không biết tạo hóa có ưu ái cho tôi quá không khi ngày hôm nay, nằm trong vòng tay tôi là một người con gái có thể nói thanh cao xinh đẹp tuyệt trần nhất mà tôi từng có cơ hội gặp mặt. Cô đẹp từ đầu đến chân, một mẫu người quá hiếm có. Còn nhớ khi nhỏ lúc xem một bộ phim, có một tên trẻ trẻ dạng tôi đang học trung học đã hùng hồn mà nói người yêu của ổng sau này phải có chân tay đẹp. Lúc đó tôi rất lấy làm khó hiểu, nhưng giờ thì thấy ổng nói cũng không có gì sai. Gì chứ mặt đẹp nhiêu mà khi mân mê bàn tay thì bật ngửa cũng khổ.

May phước, tôi không nằm trong hàng ngũ phải bật ngửa đó. Tay đẹp thế này thì.. mà cô à, cô làm ơn đẹp ít ít lại dùm em đi cô, cho em bớt cái cảm giác không tương xứng.

P/s: À, ai đồng ý bà thím nhà tôi trẻ con quá đáng thì giơ tay

P/s 2: Bả sinh năm Dần đó là cọp chứ ếu phải mèo con đâu.

CHAP 41: Review 20/4/2009 Phần 1

Trong một căn nhà rất khang trang trên con đường YS đông đúc kẻ qua người lại đang hối hả với những công việc của riêng mình trong ngày đầu tuần, có một thằng con trai đang phê giấc trên cái giường màu hường, à.. thằng đó không gay nhé.

- Oạp.. … ừm..ừm..

Vâng, nó đang hít lấy hít để cái hương thơm của người yêu nó và ôm cứng ngắt….cái gối.

Hôn cái chóc vào gối ôm mà hằng tưởng là người yêu, cậu bé lớp 10 chợt tỉnh…

“Ủa kì vợi, sao mặt mày gì thẳng băng vậy??? Ôi đệch….!!!”

_Phần tường thuật của Hoàng Nguyên 21 tuổi đến đây là hết rồi_

Từ từ ngồi thẳng dậy, tôi ngáp một phát cho đã cái cuộc đời rồi dòm cảnh vật xung quanh. Ờ.. vậy là vẫn ở nhà cô, chưa bị mẹ bắt về.

Ngẫm lại mọi việc từ tối qua, thật cứ như đang nằm mơ vậy. Gì mà vừa khóc lóc, xong bỏ nhà ra đi, rồi đến đây với hàm ý xin ngủ ké. Và bây giờ là người yêu chính thức của nhau, công khai 4 kẻ biết (các bác tự hiểu).

Mà phải là người yêu không vậy các bác?! Hơi bị lựng khựng chỗ này nha. Người yêu gì mà xưng hô y như bình thường. Không công bằng, sai lệch hoàn toàn khỏi chế độ Dân chủ. Mẫu hệ lên ngôi và cần phải đả đảo!!!! Đả đảo đả đảo đả đảo!!!!!

Hờ, đả một hồi là tôi ra đảo luôn cũng không biết chừng.

Nhìn đồng hồ cũng gần 8h, hic, ngủ siêu ít luôn. Nhưng mà đến nhà người yêu không dậy sớm thì thôi chứ không có quyền ngủ nướng.

- Cô làm gì á?! – Tôi vừa đi ra vừa ngáp.

- Ngáp che miệng lại nghe chưa?! Đang làm đồ ăn sáng chứ gì! – Cô nhăn mặt.

- Uầy… – Tôi sử dụng “Lăng ba vi bộ” lụt nghề phóng lại chỗ cô giáo đang đứng, nhẹ nhàng đặt cằm lên vai cô – Có ngon không đó?!

- Không nha, đi đánh răng!! Miệng hôi quá nha..nha!! – Bả đẩy vai hất mặt tôi ra, phũ phàng quá thể.

- Hầy..!! – Mới sáng ra đã bị quê, tôi thử bụm miệng hà hơi thử. Ể, có gì đâu, răng lợi chắc khoẻ thì lấy đâu ra hôi miệng chớ.

Nhưng thôi, cũng đành ôm cây bàn chải mới được phát tối qua mà cà cưa. Ủa mà sao đủ đồ nghề cho người ở ké hết vậy?! Lạ à nha!

Tiếp tục nhây nhây đem cằm đặt tiếp lên vai cô, tôi làm cái mặt say ngủ dòm xuống nồi súp cô đang nấu.

- Ủa? Ăn cơm sáng mà cũng cần súp à?

- Đâu có, ăn bún mà, nãy cô mới đi ra ngoài trước mua.

- Có sẵn luôn, tiện dữ - Tôi tặc lưỡi rồi tiếp lời.. – Đúng là số làm chồng, sướng gì đâu á.

Vừa tính trang thủ luồn tay ra trước ôm eo cô thì [bụp] một phát, đệch..

- Cô làm gì á?! – Tôi ôm trán tru tréo, nghĩ sao mà lấy cái giá (vá) khỏ ngược vô trán người ta vầy nè.

- Gì là gì?! Ai nhận em là chồng bao giờ?! – Cô liếc mắt rồi giữ cái sự thư thái mà khuấy nồi súp.

- Ở đó, không thèm thì người khác thèm – Tôi đâm quạu, mà hễ quạu là lòi cục ngu.

- AI…!!?

Bà thím nhà tôi gằng giọng nhưng tuyệt nhiên vẫn không quay lại, tự nhiên nghe nó lạnh sống lưng các bác ạ.

- Ờ..thiếu gì.. – Tôi lại bàn ăn ngồi chống cằm nhìn vu vơ.. Kệ, phóng lao phải theo lao thôi.

- Đang hỏi là ai mà!? – Lần này bả quay ngoắt lại. Thấy ớn quá, lỡ dại, hic.

- Uầy… Ừm..nấu đi cô, em đói – Tôi làm mặt thảm.

- Về đi, không cho ăn!!

- Ớ, gì..gì kì vậy!!? – Bị mất miếng ăn một cách lãng nhách vậy trời?!

- Đâu có kì, thì em nói đầy người nhận em làm chồng mà, tới nhà người ta mà ăn đi, ăn ở đây làm gì?! – Coi bả kìa!! Mắt sát khí ghê chưa.

- Thôi mà cô, nấu cho em ăn đi, đói quá, hic.

- Không cho ăn, về đi! Người ta học giỏi lại trắng trẻo đẹp trai thì thiếu gì người theo ha! Đi đi, ngồi đây làm gì? – Cô cao giọng, vẫn lặp lại ý tứ ban nãy nhưng có phần gắt hơn.

- Ngóng bữa ăn sáng – Tôi chống cằm đáp tỉnh bơ tỏ ra một bậc nam nhi “Điếc không sợ súng”.

- Không cho ăn – Cô quay ngoắt đi.

- Chời ơi, cái bịch bún mua cả nửa kí vầy thì chắc ăn tới mai ha cô?! – Tôi giở giọng tiếc nuối vỗ bẹp bẹp vào bịch bún trên bàn.

- Kệ tui, ăn đến khi nào chết thì thôi.

- Vậy em sẽ ăn phụ để chết phụ ha, hê hê – Tôi tiến đến gần cô giáo rồi khẽ vòng tay qua eo.

Bà thím nhà tôi vẫn không nói gì, cứ đứng chựng ra đó mà khuấy cái nồi. Thiết nghĩ với cái đà này thì tí nữa tôi sẽ ăn bún với cám luôn chứ súp nỗi gì.

- Chỉ giỏi làm lung lạc người khác thôi. – Cô trề môi.

- Lung lạc cô là đủ - Hôn cái chóc lên má, rồi cạ má mình và má cô. Dòm y như 2 con Sư tử âu yếm ấy.

Dọn chén dĩa súp sáp các thứ, cô và tôi ngồi vào bàn. Tất nhiên là cô tô nhỏ còn tôi thì tô bự, tính ra sức ăn của tôi vào năm cấp 3 nhiều lắm. Ăn nhiêu cũng hết nên nửa kí bún của cô chỉ một loáng là xong. À, nên nói đến nồi súp của bả nấu ngon hết xẩy nữa, không là bả giận.

- Nè, định chừng nào về nhà đó.

- Thì buồn buồn là xách xe về thôi, có gì đâu.

- Về sớm đi, trưa còn đi học nữa – Cô đứng dậy vớt thịt trong nồi canh để qua tô tôi.

- Lo gì, giờ còn sớm mà!

- Mà đồng chí Nguyên nhỉ? – Cô giáo nhà tôi triều mến gọi nhưng tôi lại nghe cái mùi khét đâu đây.

- Sao cô?!

- Chừng nào thi học kì vậy nhỉ?! – Cô vẫn cười.

- Ờ thì…

- Dám chắc đồng chí Nguyên chưa học một chữ phải không?! – Cô cười híp mắt.

- Uầy, còn cả chục ngày nữa mà cô! … - Tôi cười cầu tài rồi cúi xuống húp nước súp.

- Không có mà mà gì hết, sáng mai đem cặp sách đến đây tui ôn cho. Mà.. 10 ngày tức là giữa tuần sau ha?

- … Thứ 6…

- Thi môn gì trước?!

- Thì thể dục (Học kì 2 trường tôi xếp lịch thể dục cho lớp là thứ 6).

- Ráng mà thi đó, thể dục dễ lấy điểm nhất rồi, vậy còn thứ 7 có thi gì không?! – *Hỏi cung – ing*.

- Giáo dục quốc phòng.

- Rồi em học gì chưa?! À không, phải hỏi là biết cái gì không? – *Xài xể - ing*.

- Uầy, môn đó thầy Đan nói là ôm sách ra mà chép, thầy cho đề mở, không 9 cũng 10 điểm à – Tôi tự tin tuôn một tràng.

- Hừ, em thì chỉ mong có nhiêu đó thôi. Vậy là có 2 tuần để ôn. – Cô giáo tự nói tự gật gù.

- Vậy là đến nhà cô ôn nữa hả?! – Tôi trơ mắt ếch, ếu biết nên buồn hay nên vui đây. Giống y như vừa quay lại cái cảnh như hồi đó, và gia sư này giờ là…đa chức năng luôn...

<< 1 ... 23 24 25 26 27 ... 55 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Voz: Thằng hề của Em Truyện Voz: Thằng hề của Em
Truyện Voz: Hồi ký - Lời hứa 5 Năm Truyện Voz: Hồi ký - Lời hứa 5 Năm
Truyện Voz: Truyện Dòng Đời Trôi Nổi Truyện Voz: Truyện Dòng Đời Trôi Nổi
Truyện Voz: Nghiện voz và cuộc tình đẹp như mơ Truyện Voz: Nghiện voz và cuộc tình đẹp như mơ
Truyện Voz: Chuyển trường và những biến cố Truyện Voz: Chuyển trường và những biến cố

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status