thế, nó uống nhiều lắm đấy, ngủ đc 1 lúc rồi em mới gọi cho anh
- Ừ T hiểu nhầm anh, may mà sang đây với em chứ ko đi đâu cả
- Nó sang khóc lóc xong nằng nặc đòi uống rượu, lúc đầu em ko cho thì nó bỏ đi về, em đành phải để nó uống ở đây còn hơn
- Ừ
Không nói gì nữa ngồi xuống cạnh em, khoé mắt em vẫn còn đọng nước, đưa tay lau nhẹ rồi nắm lấy bàn tay em, khổ quá cơ, lúc nào cũng cứ đùng đùng lên ko chịu tìm hiểu gì cả. Im lặng ngồi cạnh em 1 lúc lâu thì em khẽ cựa mình mở mắt ra nhìn thấy mình em lại nhắm mắt lại và khóc, nhờ H pha 1 cốc nước chanh cho em uống, mình nhẹ nhàng nói
- Sao lại thế này, có gì phải nói với anh chứ, sao em làm thế em biết anh lo lắng lắm ko
- Anh về đi, về với người ta đi ko người ta đợi
- Ai cơ
- Thì chị Nhung chứ còn ai, anh còn giả vờ nữa em biết hết rồi huhu
- Biết gì cơ, em phải nghe anh nói đã chứ, cứ thế này làm sao anh nói đc
- Em ko muốn nghe gì cả, anh về đi
- Sáng nay, chị qua nhà chơi, anh bảo chị đi nghỉ còn anh đi mua đồ ăn – mình cứ nói – lúc em đến anh đi mua đồ ăn mà, làm gì có nhà đâu
- Sao chị ấy lại ở phòng anh, lại còn ko mặc quần áo nữa chứ huhu
- Giời ạ, đấy là chị của anh mà, em nghĩ gì thế
- Chị ấy với anh đâu có họ hàng gì đâu huhu
Ừ nhỉ, mình với chị đâu có họ hàng máu mủ gì đâu, thảo nào ko ghen mới lạ hì nghĩ vậy nhưng vẫn ngồi nắm tay em thật chặt, ghé môi
vào hôn em nhưng em quay đi, đưa tay kéo em lại đặt lên môi 1 nụ hôn mình bảo
- Em phải tin anh chứ, anh chỉ có mỗi em thôi, lúc đấy chị vừa đến nơi là anh đi luôn mà, chị tắm xong nên mới thế mà, em phải tin anh chứ.
- Anh nói thật ko?
- Anh thề, anh nói điêu người yêu anh…
- Người yêu anh làm sao.
- Ờ thì người yêu anh xấu, được chưa hahaa.
- Ghét anh lắm.
- Thôi giờ dậy uống cốc nước cho dã rượu đi, khiếp con gái gì mà người toàn mùi rượu, uống cho lắm vào.
Chờ em uống hết cốc nước chanh, định đưa em về nhưng mà nhìn tình hình có vẻ ko ổn, đưa về trong trạng thái này thì chắc phụ huynh em cấm cửa mình luôn mất, đành nhờ H gọi điện xin phép hnay SN về muộn quá nên ngủ lại nhà H vậy, sau 1 hồi tra hỏi cuối cùng bố em cũng đồng ý với đk sáng hôm sau về sớm. Vậy là xong, rủ 2 người sang nhà mình chơi nhưng em ko chịu, lấy lý do vẫn chưa tỉnh hẳn nên ko dám sang, mình ngồi lại chơi 1 lúc nữa rồi bảo em đi ngủ, dặn H chăm sóc em hộ mình xong mình mới yên tâm về nhà, mệt quá cơ…
Dắt xe vào nhà, đang định đi tắm rửa cho tỉnh thì nghe tiếng cười nói ở phòng bên, ngó sang thấy chị Nhung và em mình đang ngồi với nhau, 2 chị em nc có vẻ vui lắm, hỏi han vài câu xong mình về phòng đóng cửa chui vào bồn tắm, vừa nằm ngâm mình trong bồn nước vừa hút thuốc thật sảng khoái. Đang nghĩ ngợi lung tung thì nghe tiếng chị bên ngoài.
- V ơi tắm xong chưa chị ngồi nhờ máy tính nhé.
- Ơ 2 chị em ko nói chuyện nữa à.
- Nói xong rồi, giờ muộn rồi còn đi ngủ chứ.
- Thế chị cứ ngồi mà chơi.
Vẫn nằm ngâm mình trong bồn nước, tự nhiên hình ảnh chị lúc trưa hiện lên trong đầu mình, rồi cả câu nói của em rằng chị với mình chả họ hàng gì với nhau, rồi chợt nghĩ…Chết thật, ko đc thế, lặn hẳn xuống để đầu mình ngập trong nước cho dịu đi những suy nghĩ vớ vẩn đấy, làn nước mát khiến mình tỉnh ra được 1 chút và tạm thời loại bỏ được suy nghĩ ko hay kia. Tắm xong vớ quần áo định mặc, ơ bỏ mẹ, quên ko cầm vào rồi, mình quen với việc toàn 1 mình trong phòng nên mỗi khi về đến nhà chui vào phòng là cởi bằng sạch, giờ chị ngồi ngoài thế kia làm sao bây giờ, ngó quanh xem có cách nào ko thì nhìn thấy 1 chiếc khăn tắm treo trên móc, hình như khăn của chị chứ trước giờ mình có dùng khăn tắm bao giờ đâu, thôi đành dùng tạm chứ biết làm sao. Với cái khăn xuống, 1 mùi hương ngọt ngào toả ra, đúng là đồ của con gái có khác, cái gì cũng thơm chả bù đồ của mình toàn mùi thuốc quấn tạm cái khăn che đi phần cần che, nhẹ mở cửa ngó ra, chị vẫn đang chăm chú vào màn hình máy tính, chắc lại chat chit gì đây, bước hẳn ra tiến thật nhanh về phía tủ quần áo, vừa mở tủ thì chị quay lại
- Đã tắm xong rồi à, ơ mà sao lại quấn khăn của chị.
- Em quên ko mang quần áo vào nên mượn tạm, tí em giặt trả ko phải lo.
- Nào ai đã nói gì đâu mà phải thế, dùng thì cứ dùng xong để đấy chị giặt cho.
Cười hì 1 cái xong lấy bộ quần áo chui vào buồng tắm để mặc, liếc thấy chị vẫn nhìn theo mình. Mặc xong quần áo đi ra ngoài thì thấy chị đã tắt máy tính, đang ngồi cầm đt của mình
- Này này xem trộm cái gì đấy, chán chat với zai rồi à.
- Chat chit gì đâu, chị ngồi định nghe nhạc 1 tí thôi mà.
- Thế lấy đt của em làm gì đấy, ko chơi trò đọc trộm tn đâu nhé, trả đây – vừa nói mình vừa chạy đến giằng lại đt.
- Chị mượn xem 1 tí, có gì bí mật hay sao mà giấu ko cho xem – giấu cái đt ra sau lưng ko cho mình giật lại mặt chị vênh lên ngứa mắt cực kỳ
- Ơ hay con gái con đứa duyên nhỉ, trả em đây.
Vừa nói mình vừa vòng tay với lấy cái đt, chị thì cố tìm cách giấu đi ko cho mình lấy, bất chợt trước mắt mình hiện lên bầu ngực của chị, chị ko mặc áo lót, giằng co với mình 1 lúc khiến chiếc váy bị xộc xệch đi lộ hẳn ra nửa vòng 1 đẫy đà đầy nhựa sống, giật mình đứng thẳng dậy đi ra giường ngồi mình hơi ngượng với chị, hình như chị cũng phát hiện ra nên đưa tay chỉnh lại chiếc váy, kéo cái ghế đến cạnh giường chị đưa trả mình chiếc đt.
- Đây trả này, mượn tí mà ko cho.
Cầm lại cái đt, nhe răng cười với chị xong ngồi hỏi han lung tung chuyện gia đình chị, công việc của bác được biết sau vụ đấy thì bác Tâm và bác Hùng đã giành lấy địa bàn của Long Rùa, thì ra Long Rùa ngày xưa đã từng mang ơn bác Hùng lần này chuyện xảy ra như thế nên ko dám đối diện với bác nữa đành chuyển đi nơi khác làm ăn. 2 chị em ngồi nói chuyện với nhau chả mấy mà cũng quá nửa đêm, mình bảo
- Chị về phòng đi, em đi ngủ đây, hnay mệt quá.
- Thì V cứ ngủ đi, chị chưa muốn ngủ.
- Chưa muốn ngủ thì cũng ra để em ngủ chứ, em quen đi ngủ là khoá cửa rồi, ko bị ai quấy rầy.
- Nhưng chị ko thích, chị thích ngồi đây xem V ngủ cơ.
- Vô duyên, tự nhiên thích ngồi ngắm người ta ngủ.
- Vô duyên đấy thì sao nào, chả nằm ở nhà người ta ngủ mấy ngày liền rồi ai còn lạ gì.
Đến chịu với bà này, thôi thì trời ko chịu đất đất đành chịu trời vậy, nhẩy lên giường kéo cái chăng mỏng chùm qua đầu mình nói.
- Thôi thì kệ chị muốn làm gì thì làm, em đi ngủ đây.
Nằm xuống nhắm mắt mà mình chả thể nào ngủ được, 1 phần vì ko quen ngủ mà vẫn mặc quần áo (đến giờ vẫn vậy ^^ cứ đi ngủ là sạch sành sanh), 1 phần là mải nghĩ xem chị đang làm gì, mấy lần định hé chăn ra nhưng sợ chị thấy mình chưa ngủ lại đòi nói chuyện tiếp thì chết. Được 1 lúc thì thấy đèn tắt, hề hề chắc ngồi chán rồi nên cũng chịu đi ngủ đây, mãi mình mới thoải mái để ngủ được. Mắt nhắm mắt mở vòng tay cởi quần áo ra xong ngủ tiếp, đang thiu thiu ngủ thì tự nhiên cảm thấy có ai nằm sau lưng, maaaaaaaaaaaaa
- Chị làm gì đấy, giật hết cả lùi, sao ko đi ngủ đi – ngồi bật dậy nhìn thấy chị mình hỏi.
- Chị ko ngủ được, sợ lắm.
- Sợ gì mà sợ, ko ngủ được nên sang đây phá luôn ko cho ai ngủ hả – vẫn đang ngái ngủ nên mình hơi cáu.
- Cho chị ngủ bên này đi, nằm bên kia 1 mình sợ lắm, trời đang mưa nữa sợ sấm lắm..
- Con ạ mẹ, ông thiên lôi ông í mà biết mẹ thế này có khi ông í sợ ko dám làm sấm nữa chứ mẹ thì sợ gì sấm
Vừa nói mình vừa vùng vằng định đứng dậy tỏ thái độ cáu gắt vì bị làm mất giấc ngủ, bỗng nhớ ra là vừa cởi sạch rồi còn đâu, hic khổ thế chứ lại, giờ thì tỉnh hẳn rồi.
- Quay mặt sang bên kia đi.
- Quay sang làm gì- chị ngơ ngác hỏi.
- Quay sang để em mặc quần áo vào chứ làm gì, hành người ta quá cơ.
Chị ko nói gì quay lưng lại, nhẩy xuống mò quần áo mặc vào, xong xuôi mình ra bật đèn lên và bảo chị.
- Thôi thế chị ngủ đi, em ngồi chơi đt vậy, em ko quen ngủ mà mặc quần áo có nằm cũng chả ngủ được.
- Nếu V ko đồng ý thì thôi chị sang bên kia vậy, chị xin lỗi vì làm phiền V.
- Thôi cứ nằm đấy đi, giờ em cũng chả ngủ được nữa, ngồi chơi thôi.
- Thế chị cũng chả ngủ nữa hì hì.
Em ạ chị, phá người ta cho bằng được xong bây giờ cũng ko thèm ngủ, chị nằm sấp trên giường 2 tay chống cằm quay về phía mình, chiếc váy ngủ trễ xuống khiến cả bầu ngực căng tròn lộ ra, tuy 2 tay chị đã che đi 1 phần nào nhưng vẫn khiến mình cảm thấy rạo rực trong người.
- Nằm lại đi, con gái con đứa gì chả ý tứ gì cả – đành nói thẳng luôn chứ ko thì dễ xảy ra án mạng lắm
- Ơ…đồ vô duyên, tự nhiên nhìn trộm người ta.
Ôi giời ơi, ngày xưa thị Màu oan thế nào thì mình chả biết chứ giờ đây mình rơi vào hoàn cảnh này chắc còn oan gấp vạn, cứ hơ hớ trước mặt xong kêu vô duyên, với chả nhìn trộm, đây nhìn thẳng chứ có trộm đâu. Lại nói vớ vẩn với nhau vài câu chuyện, mình vừa nói vừa ngồi đánh tá lả trên mạng, 1 lúc sau thấy im im quay lại thì chị ngủ từ bao giờ, với tay kéo chăn đắp cho chị mình mở cửa ra ngoài ban công, sau cơn mưa không khí mát lạnh, hít 1 hơi dài vươn vai vài cái cho đỡ mỏi mình nhìn đồng hồ thì đã hơn 4h sáng, thôi giờ này còn ngủ nghê gì nữa, thức luôn sáng còn đưa em về sớm chứ ko thì chết với bố mẹ em.
Chị ở chơi nhà mình 1 tuần, sau đó lên đường đi du học, trước khi đi chị còn gửi lời chúc mình và em hạnh phúc, hì dù sao thì mãi mãi chị vẫn là chị của em mà. Tình yêu của mình và em cứ thế lớn dần theo năm tháng, thời gian trôi qua chả mấy mà mình cũng đã học sang năm cuối cùng, mọi chuyện tưởng chừng sẽ cứ thế diễn ra một cách tốt đẹp nếu như ko có việc cậu của em từ nước ngoài về chơi và có ý định đưa em sang cùng.
- Anh ơi, cậu Đông về rồi, cậu muốn em sang phụ cậu mợ bán hàng bên đấy, cậu mới mở thêm cửa hàng nên cần người quản lý
- Em nói gì thế? Tự nhiên sang đấy làm gì? Ở nhà anh thừa sức lo cho em mà.
- Em ko muốn đi đâu nhưng bố mẹ đồng ý với cậu rồi, có lẽ em phải đi thôi
Nghe em nói thế mình cảm thấy hụt hẫng, 1 cảm giác đau đớn xuất hiện trong mình, không còn nghe thấy em nói gì nữa lẳng lặng mình đứng dậy, em chạy theo kéo mình lại
- Em biết là anh ko muốn để em đi, em cũng ko muốn nhưng ko thể cãi lời bố mẹ được anh để em đi 1 thời gian thôi
- Em có thể sống vì em 1 lần này ko, tại sao lúc nào cũng bố mẹ, bố mẹ – mình gắt lên – bố mẹ có sống với em cả đời được ko
- Đừng quát em thế, em không còn sự lựa chọn nào khác, em ko thể huhu
- Đừng khóc nữa, bây giờ anh chỉ muốn em sống thật với lòng mình thôi, em sang đấy làm gì, đừng nói với anh là kiếm tiền, anh có thể lo cho em đầy đủ, vậy em sang đấy làm gì
- Nhưng bố mẹ em muốn em sang với cậu, xong còn cho em Ngân sang học nữa, em ko thể cãi bố mẹ được huhu
Không còn muốn nghe em nói tiếp nữa, mình giật tay em ra và quay lưng đi, mặc kệ em khóc gọi theo mình lên xe bỏ về, đúng là ko thể hiểu nổi em nữa, chẳng bao giờ dám sống vì bản thân mình, lúc nào cũng chỉ lo lắng cho người khác mà quên lo cho chính mình.
Không về nhà vì biết thế nào em cũng sẽ tìm đến, lượn qua bar HGX, chỗ quen thuộc của mình trước khi yêu em, gọi 2 chai rượu và ít hoa quả rồi lôi đt gọi ông anh
- Lên HGX đi anh, em đang ngồi đây, lên ngay nhé
- Tao đang bận tí, lúc nữa tao qua, cứ ngồi đấy đi
- Qua nhanh ko đéo còn gì mà uống đâu
1 tí sau trên bàn đã bày 2 chai Blue. Đưa cho em tiếp viên 1 tờ tiền rồi phẩy tay ra hiệu ko cần phục vụ, mình với chai rượu tự rót, cầm cốc rượu lắc qua lắc lại nhếch mép cười 1 cái mình uống cạn, đúng là sự đời, khi mọi chuyện chưa đến thì chưa chắc chắn được gì cả. Cứ thế rót, hết cốc này đến cốc khác, chai rượu đầu tiên đã gần cạn, chả thấy ông anh đâu cả, kệ đến thì đến chả đến thì thôi, anh với chả em mỗi lần cần thì toàn mất hút. Đang ngồi thì tự nhiên có 1 giọng nói vang lên
- Sao lại ngồi 1 mình buồn thế này, có cần em ngồi cùng không
Liếc sang thấy 1 đứa con gái tóc xoăn tít, quần áo thì như kiểu thiếu tiền mua vải nên cái nào cũng ngắn cũn, hở hết những chỗ cần che, thể loại này lại là gái vớ vẩn đây mình là mình ghét nhất kiểu này, coi như ko nghe thấy gì mình đưa cốc rượu lên định uống thì cô nàng bồi thêm 1 câu
- Khổ thân, trông đâu đến nỗi nào mà lại điếc
Bố tiên sư nhà nó nữa, chả nhẽ ông lại vả cho 1 cái thì răng môi lẫn lộn bây giờ, được cái từ trước tự hứa với lòng là ko bao giờ động đến đàn bà con gái dù là bằng 1 cành hoa (mà phải dùng khăn mùi xoa gói thêm cục đá), đặt cốc rượu xuống bàn mình nói
- Thích thì cứ tự rót mà uống, uống chán thì ai đi đường nấy anh ko có nhu cầu
- Ơ hoá ra cũng biết nói đấy, cứ tưởng vừa câm vừa điếc rồi
- Này, ăn nói cho cẩn thận
Vẫy tay gọi 1 cái cốc cô nàng tự nhiên rót rượu vào xong đưa lên
- Cụng cái làm quen nào
Cầm cốc lên xong ko cụng, mình uống hết rồi bảo
- Anh ko có nhu cầu làm quen, em cứ uống tự nhiên nhưng đừng hỏi gì cũng đừng nói chuyện với anh, OK?
- Không thích thì thôi vậy, làm gì mà ghê thế
Rút đt ra gọi cho ông anh lần nữa xem có định qua hay ko để còn biết, chưa kịp bấm số thì thấy lão gọi
- Mày ở bàn nào đấy, tao đến rồi
- Em đang ngồi phía trong
- Hâm à, tự nhiên chui tít trong đấy, chờ tí
…
- Sao hôm nay có gì mà lại mò lên đây sớm thế – ông anh vừa đến nơi đã hỏi – còn em nào đây
- Biết chết liền
- Thằng này hay nhở, có 1 em xinh thế này mà lại kêu ko biết, mày ko biết thì để anh hỏi vậy
Thế là lão quên luôn mình quay sang bên cô nàng kia, cả 2 cứ ríu ra ríu rít coi như ko có mặt mình, khốn nạn thế chứ, anh với chả em có cũng như ko, biết thế kệ mẹ đéo thèm gọi còn hơn. Ngồi thêm 1 lúc mình ngà ngà say, loạng choạng đứng dậy thế nào va phải bàn phía sau làm đổ chai rượu
- Mẹ thằng mù này thích chết hả
1 thằng ranh con vắt mũi chưa sạch đang ôm ấp 1 đứa con gái lên tiếng chửi mình, quay lại chẳng nói chẳng rằng cầm luôn cái chai đập thẳng vào đầu nó, máu nó văng cả vào áo con bé kia khiến nó rú lên, 2 thằng nữa ngồi cùng bàn vụt đứng dậy
- Bố mày đang thích chết đây, thằng nào đủ bản lĩnh nhẩy vào xem – tay cầm cái chai đã vỡ giơ lên trước mặt mình lớn tiếng
1 thằng cũng vớ cái chai định đập mình thì rầm 1 cái, cả cái ghế từ đằng sau đập thẳng vào đầu nó, thì ra ông anh đã rời được cô nàng kia ra để trợ giúp thằng em, hoá ra cũng còn có mắt để nhìn chứ tưởng rúc vào ngực con kia chẳng biết trời đất gì rồi. Định đập nốt thằng còn lại thì hội security đã lao đến lôi tất cả ra ngoài, thằng ranh kia vừa ôm đầu vừa quay lai chửi mình, đang say nên giằng mãi ko đc 2 thằng security chứ ko thì bố cho mày chết, ra thanh toán xong đâu đấy ông anh móc đt gọi người đến, thằng cha quản lý nhận ra người quen nên cũng chả làm khó dễ gì mình, luôn miệng bảo bỏ qua cho thằng ranh kia và gọi người dẫn nó ra ngoài trước. Khoảng 15p sau thằng cha quản lý cũng để 2 anh em về, ngoài cửa thấy mấy thằng đã đứng đợi
- Việc gì đấy anh, đánh nhau với thằng nào, nó đâu rồi
- Thằng quản lý xin xỏ mãi xong để nó về trước rồi, chúng mày đến lâu chưa – anh Minh hỏi
- Đến đc mấy phút, có phải cái thằng vỡ đầu đấy không, biết thế lúc nãy chặn lại đập bỏ mẹ nó rồi
- Thôi đi về, thằng nào đưa thằng V về đi nó phê rồi – vừa nói ông í vừa nhẩy lên xe phía sau em tóc xoăn tít kia đã ngồi ôm cứng ngắc từ bao giờ – tao đi trước đây có gì mai tao lên nhà
- Em có nhà ko, anh vào – cuối cùng cũng bật đt để gọi cho em, tắt máy cả tuần rồi còn gì
- Em ở nhà, anh đi đâu cả tuần này mà ko đi học, cũng ko liên lạc gì với em
- Tí anh vào thì nói chuyện
1 tuần qua mình suy nghĩ rất nhiều, bây giờ mình muốn nói rõ ràng với em 1 lần nữa. Vào đến nhà em thấy có mấy người lạ, thì ra là vợ chồng cậu em, chào hỏi xong xin phép đưa em ra ngoài, đi loanh quanh 1 hồi mình dừng lại ở 1 quán café gần nhà em
- Mình vào đây nói chuyện nhé, anh muốn nghe em nói 1 lần nữa
- Vâng
Gọi nước xong mình bắt đầu
- Bây giờ em nói lại 1 lần nữa quyết định của em cho anh nghe
- Em vẫn không thể thay đổi, em vẫn sẽ sang cùng cậu, giờ chỉ xin xong thủ tục ở đại sứ quán là đi
- Vậy là em quyết định bỏ anh để đi
- Anh chờ em được không
- Chờ, chờ đến bao giờ, anh sẵn sàng chờ em miễn là em cho anh 1 cái hẹn, anh sẽ chờ
- Chờ em 3 năm thôi, 3 năm nữa em sẽ về, em hứa
Châm 1 điếu thuốc, mình chậm rãi
- Anh nghĩ nhiều rồi, tính em như thế anh đã ko thể sửa được thì anh đành chấp nhận, giờ anh sẽ tôn trọng quyết định của em, nếu em đã quyết thế anh sẽ ko cản nữa
- Em cảm ơn anh đã tin em, em hứa 3 năm thôi em sẽ về
- Thôi được rồi, anh muốn từ giờ đến lúc em đi chúng mình thật vui vẻ bên nhau, vì cả anh và em
Uống nước xong đưa em về, trên đường về em chỉ ôm mình ko nói gì, về đến nhà em thì mọi người đang ngồi chơi nên mình đi về luôn. Trên đường về vừa đi vừa nghĩ, ừ 3 năm quãng thời gian cũng chả phải là dài, mình sẽ chờ.
Suốt quãng thời gian trước khi em đi chúng mình đã bên nhau thật hạnh phúc, bỏ qua hết những ý nghĩ sẽ phải xa nhau mình dành cho em tất cả những gì có thể khiến em hạnh phúc, tuy nhiên càng gần đến ngày em đi thì mình càng cảm thấy buồn, cố gắng ko biểu hiện ra nhưng trong lòng thì đau như cắt.
Cuối cùng cũng đến ngày đó, 7 tháng 12 năm 2007. Sáng sớm mình đã vào nhà em, hôm nay hứa đưa em ra sân bay, trong nhà em mọi người đã tụ tập đông đủ để chia tay, ở bên em mà mình cảm thấy em đang dần rời xa mình, cố nuốt nước mắt vào trong, miệng gắng mỉm cười mà lòng thì chua xót. Lúc ra đến sân bay làm thủ tục phải cố gắng lắm mình mới ko rơi nước mắt, hôn em lần cuối rồi nói nhỏ
- Nhớ những gì đã hứa với anh nhé, đừng làm anh thất vọng
- Em hứa, 3 năm em sẽ về, anh ở nhà giữ sức khoẻ, đừng hút thuốc uống rượu nhiều nữa
Em quay lưng đi vào, nhìn em qua tấm kính chắn, em đang dần rời xa khỏi vòng tay mình, khoé mắt mình cay cay, khi em đi khuất mọi người cùng ra xe đi về, lấy lý do có việc bận nên đi nửa đường mình rẽ về trước, để dì út và em Ngân xuống xe chuyển sang xe khác mình quay xe đi, lúc này nước mắt trào ra ko kìm lại được, bao nhiêu năm bên nhau giờ phải xa nhau quả thật là quá khó để mình có thể kìm nén cảm xúc được nữa, dừng xe lại bên đường gục đầu xuống và khóc, mình khóc như chưa bao giờ được khóc
Xa nhau nhưng ngày nào mình cũng gọi điện tâm sự với em,...