biển. Bãi biển đầu mùa ko đông lắm nhưng vẫn có khá nhiều người, mỗi khi cả nhóm đi qua là để lại sau lưng bao ánh mắt thèm thuồng nhìn theo, thèm quá chứ sao nữa, có đến 2 mỹ nhân sắp sửa ngư ở đây cơ mà ^^
Cả nhóm vui đùa trong làn nước mát lạnh, chả mấy chốc trời đã tối. Trên bãi biển lúc này chỉ còn lác đác vài nhóm người, quyết định đi về ks nghỉ vì ai cũng mệt và đói. Trên đường về, S và T dắt tay nhau đi trước vừa đi vừa nhún nhẩy rất đáng yêu, bỗng từ quán nước chạy ra 1 thằng người đen thui, đầu trọc lốc đứng chắn ngang đường
- 2 người đẹp đi đâu thế này, vào đây ngồi chơi với bọn anh 1 lúc.
- Mày bị dở hơi à, tránh ra – S bốp chát.
- Gì mà nóng tính thế người đẹp, vào ngồi với bọn anh 1 lúc thôi mà – vừa nói nó vừa nắm lấy tay S kéo lại
Bốp! S vung tay tát nó 1 cái, thằng kia bất ngờ nên ko kịp tránh ăn trọn 1 cái tát, phía trong quán nước có 1 thằng phá lên cười, vừa giận vừa xấu hổ với bạn thằng kia dơ tay lên định tát lại S
- Đừng nóng ông anh, có gì cứ bình tĩnh đã – mình chạy
lên kịp lúc giữ lấy cánh tay nó.
- Mày là thằng nào, cút.
- Đây là bạn gái tôi, anh lịch sự 1 chút.
- Đm mày thích chết à, bố mày…éo thích lịch sự đấy.
Vừa nói nó vừa đấm vào mình, may mà cũng thường xuyên gây gổ đánh nhau suốt những năm học từ cấp 2 nên mình phản xạ cũng khá nhanh nhẹn, khẽ lùi lại tránh cú đấm mình vung chân đạp thẳng vào bụng nó, do mất đà vì đấm trượt nên nó ko tránh kịp ăn trọn cái đạp ngã lăn ra đất. Thằng ngồi trong quán thấy thế liền chạy đến, tay nó cầm theo chai nước ngọt đã đập vỡ, nhặt vội viên gạch bên đường mình nhẩy lên đập thẳng vào đầu thằng vừa ra trước khi nó kịp chọc cái chai vào mình, anh già cũng chạy lại cầm theo 1 thanh gỗ. Biết là ko làm gì được chúng nó, mình kéo tay T chạy thật nhanh về ks, dúi vào tay lễ tân 1 tờ tiền dặn nếu có đứa nào hỏi thì bảo ko có ở đây xong mình đưa cả nhóm lên phòng, vào cùng 1 phòng khoá chặt cửa mình đứng thở.
- Phiền rồi đây, kiểu gì chúng nó cũng sẽ tìm ra, cái chỗ bé tí này thì sớm hay muộn nó cũng tìm thấy thôi
- Hay mình đi về, em sợ quá – T bảo.
- Không kịp đâu, kiểu gì chúng nó cũng chặn đường thôi, bình tĩnh để anh tìm cách.
Vớ lấy cái đt gọi cho ông anh nhưng không liên lạc được, đm lại đang hú hí với con nào rồi đây, ấn số thằng Tùng may mà nó nghe máy với giọng ngái ngủ
- Gì thế, tao đang ngủ.
- Ngủ cái gì, dậy ngay, đi tìm ông Minh cho tao nhanh lên ko mai nhặt xác tao cũng không có đấy.
- Mày đang ở đâu, bị làm sao.
- Không hỏi nhiều, tìm được ông Minh thì phi ngay xuống TC càng nhanh càng tốt, nhanh lên ko tao chết ở đây đấy.
Tắt máy ko cho nó kịp hỏi gì thêm, gọi cho bác
- Bác ơi cháu đang ở TC, vừa đánh nhau ở đây, giờ ko về được mà sớm muộn cũng bị chúng nó tìm thấy, giờ làm sao.
- Mày lại gây gổ gì nữa đây, tao đang đi NA.
- Thế thì cháu chết chắc rồi, mai về bác đi gom xác cháu nhé, nhớ gom đủ đấy đừng để thiếu phần nào – nói với 1 giọng kiểu đang hấp hối.
- Thế mày đang ở chỗ nào TC, chúng nó đông không.
- Cháu đang ở ks…vừa đánh nhau với 1 thằng dân ở đây, chúng nó đang lùng tìm.
- Đc rồi, trốn cho kỹ vào, lúc nào tao gọi điện thì hãy đi về.
Tắt điện thoại mà tay vẫn run run, quả này xong rồi, ông bác mà ở HN thì may ra đêm nay được cứu chứ ở NA thì khỏi cứu rồi. Nhìn sang bên cạnh thấy em đang bám lấy mình mắt đỏ hoe, còn S và anh già thì đang ngồi nghệt mặt trên giường, đi với gái xinh cũng khổ thật :- S. Kéo T vào lòng mình vỗ về an ủi cho em đỡ sợ, nói thật lúc này đến mình còn cảm thấy run nữa là, dân QN có phải vớ vẩn đâu cơ chứ, giờ mà bị nó tìm thấy dễ nó lôi mình xuống biển làm thức ăn cho cá lắm. Lôi bao thuốc ra châm 1 điếu, mình ghé mắt nhìn qua tấm rèm cửa ngó xuống phía dưới, vẫn yên tĩnh lắm có vẻ chúng nó còn đang bận chăm sóc thằng bị viên gạch vào sọ. Quay lại nhìn mọi người thấy ai cũng ủ rũ mệt mỏi, mình liền bảo S và T đi thay đồ vì cả 2 vẫn đang mặc trên người bộ đồ tắm, xong gọi lễ tân mang cho mấy đĩa mì hải sản. Mì mang lên đến nơi nhưng chả ai còn tâm trạng nào mà ăn, mọi người cùng đang lo lắng, S và T ôm nhau ngồi trên giường thút thít làm mình càng rối. Gọi lại cho thằng Tùng xem tình hình ra sao
- Sao rồi, thấy ông Minh chưa?
- Chả thấy đâu cả, tao đang đi tìm đây này.
- Thôi ko cần tìm nữa, mày qua chỗ nhà ông Minh, thấy hội lão Khánh sứt ngồi đấy thì gọi cho tao để tao nói chuyện với lão í, đi nhanh đi ko là mất tiền vòng hoa cho tao đấy
Tắt điện thoại, lại đợi. Thời gian lúc này sao trôi lâu thế, bỗng thấy có tiếng ồn ào phía dưới, chạy vội ra vén rèm lên tim mình như ngừng đập, mồ hôi toát ra nhễ nhại. Sơ sơ cũng 30 mạng gậy gộc dao kéo đang đứng dưới chặn xe ô tô đi lại, chết cha rồi, giờ hi vọng mỗi thằng ku lễ tân giữ lời hứa với mình thôi. 20p sau có tiếng gõ cửa, S và T nhìn mình với ánh mắt sợ hãi, mình cũng run run chả biết phải làm sao nữa, tiếng gõ cửa càng ngày càng dồn dập
- Ai thế, có chuyện gì ko?
- Mở cửa ra.
- Nhưng ai đấy, tôi ko cần dọn phòng.
- Rầm! Rầm! Rầm!
- Từ từ để mở, làm…éo gì mà cứ ầm ầm lên – biết ko trốn được nữa mình đưa tay mở cửa.
Trước mặt mình là 5- 6 thằng mình trần trùng trục, có 1 thằng quấn băng kín mít chắc là thằng vừa nãy ăn gạch, nhìn thấy mình nó liền hét
- Đúng thằng này rồi chú ơi, nó là thằng đập vỡ đầu cháu đấy
Liếc nó 1 cái nghĩ bụng “tao còn tiếc là mày chưa chết cơ”, bỗng có 1 cánh tay đưa lên nắm lấy cổ mình, tay thằng cha này cứng như sắt, bóp nhẹ 1 cái mà mình khỏi thở luôn. Nhìn thấy tay lão có 1 con rồng cuốn từ vai xuống bàn tay mình nghĩ chắc cũng thuộc thành phần có số, quả này thì xác định rồi
- Mày khá lắm, dân ở đâu dám đến đây sinh sự.
- Anh từ từ cho em nói đã.
- Này thì nói này – vừa nói lão vừa vung tay kia đấm thẳng vào mặt mình, ôi sao với trăng ở đâu mà sáng thế, tự nhiên còn thấy vị tanh tanh nữa, hic chẩy mẹ máu mũi rồi
- Đi theo tao xuống đây, cả mấy đứa trong kia nữa xuống hết đây.
Lão thả mình ra quay lưng đi trước, mấy thằng lon ton kia lôi mình và mọi người đi theo xuống nhà, lúc này mình cũng chả kịp nghĩ gì nữa chỉ biết mặc kệ mọi chuyện đến đâu thì đến vậy. Xuống phía dưới, ngó qua thằng lễ tân thấy mặt nó xanh như tàu lá, thôi cũng chả trách nó đc, thấy thằng kia đang ngồi chỗ cái bàn uống nước, phía sau là 1 lũ lâu bâu đang hò hét ầm ĩ, bị đẩy lại trước mặt nó
- Sao giờ mày muốn gì, mày đánh cháu tao thế kia giờ tính sao
- Cũng tại thằng kia quá đáng quá nên em mới đánh lại, giờ anh cứ tính hết vào em là được
- Mày nghĩ tính vào mày là xong à, mày để 2 con bé kia lại đây coi như bồi thường thì tao bỏ qua cho
Quay lại nhìn thấy S và T đang bị 2 thằng giữ chặt lấy, nhoẻn miệng cười 1 cách khinh khỉnh mình nói
- Tưởng giang hồ thế nào hoá ra cũng chỉ đến thế – nói câu này là mình xác định tình huống xấu nhất rồi, dù sao thì cũng ko thể đồng ý với cách nó đưa ra được.
- Thằng này ngon, giờ tao cho mày chọn, 1 là làm theo lời tao bảo 2 là đánh nhau với 10 thằng kia thắng thì tao bỏ qua – thằng cha đưa tay chỉ đám lố nhố phía sau
Bố tiên sư mày nghĩ bố mày là sôn gô ku hay là supper man, đang ko biết phải làm sao thì có đt, lão kia liền giật lấy đt của mình đưa lên tai
- Alo, thằng có cái đt này chết rồi, muốn gọi nó thì gọi xuống âm phủ đi
Chả biết đầu bên kia nói gì, chỉ thấy lão này chăm chú nghe điện 1 lúc rồi vứt cái đt xuống bàn
- Thì ra mày là cháu ông Hùng râu, thảo nào cũng cứng cựa đấy, thằng Khánh sứt vừa nói với tao là bỏ qua cho mày nhưng đâu dễ thế được, có 2 cách để tao bỏ qua thôi, mày chọn đi, ông Hùng râu giờ cũng chả có mặt ở đây để cứu mày được đâu
- Thế cái mặt tao có cứu được không – 1 giọng nói cất lên từ phía cửa
Ai cứu cũng được mà, cứu xong đi đã hỏi làm gì nữa, vừa nghĩ bụng mình vừa nhìn ra cửa với 1 ánh mắt đầy hi vọng. 1 ông lùn lùn cởi trần đi vào, người vằn vện toàn hoa với lá nhìn như Lỗ Trí Thâm, thất vọng tràn trề, nhìn ông í bé tí thế thì cứu sao đc mình. Ông í còn bé hơn cả mình vớ vẩn thằng cha này nó cầm 1 tay lẳng ra ngoài cửa luôn mất. May sao ông í ko đi 1 mình, đi theo sau là 2 người nữa đầu trọc lốc, bóng loáng, người cũng như tờ báo luôn :- S. Tiến lại chỗ mình ông đẩy thằng nhóc đang giữ mình ra 1 bên rồi vỗ vai
- Càng lớn càng trắng trẻo đẹp trai đấy mày, nhớ bác ko
- Cháu…cháu…
- Bác Tâm đây mà, quên nhanh thế, ngày bé tao toàn bế mày đi ăn kém đấy.
- A cháu nhớ rồi, lâu quá rồi cháu ko gặp bác thì nhớ sao đc.
- Mày đứng ra kia để bác giải quyết chuyện này xong đã rồi tí nói sau- hất mặt về phía sau bác ra hiệu cho 2 người đi cùng tiến đến chỗ S, T và anh già để đưa họ sang đứng cùng mình
- Này Long Rùa, chỗ anh em tao nói thẳng, mày chơi thế này là ko đẹp, đường đường là 1 thằng giang hồ mà đi bắt nạt thằng trẻ con
- Việc này là việc của em, đây là địa bàn của em anh đừng xen vào.
- Mày biết nó là cháu Hùng Râu mà mày vẫn ko coi ra gì, tao đứng ra mà mày vẫn mặc kệ, giờ tao cứ xen vào thì mày làm gì tao.
Quay sang mình bác nói.
- Thằng V đi lên dọn đồ rồi theo bác, xem thằng nào dám làm gì.
- Này anh Tâm, anh đừng quá đáng, địa bàn của em mà anh tự tung tự tác thế có xem em ra gì nữa ko.
- Tao thèm…éo gì coi mày ra gì, cái loại ăn cháo đái bát như mày thì câm mồm vào.
1 trong 2 người đi theo bác dẫn bọn mình lên phòng thu dọn đồ, phù nhẹ cả người, giờ mới thấy đau, thằng cha kia đấm có 1 cái mà chảy mất cả lít máu, quả này đến mất máu mà chết mất. Nhanh chóng dọn dẹp quần áo, cả nhóm đi xuống dưới nhà, đưa chìa khoá xe cho ông anh lúc nãy xong bác Tâm bảo.
- Thằng Lân đưa các em về nhà tao trước, tao về sau.
Chui vào xe mà mình vẫn chưa hết run, vừa nãy đi qua cái đám lâu bâu kia dao kiếm sáng loà chỉ sợ thằng nào vung tay 1 cái chắc đầu mình lăn lông lốc luôn, lúc anh Lân nổ máy lái xe đi mình hỏi.
- Bác Tâm về sau liệu có sao ko anh, chúng nó đông quá.
- Không phải lo, chúng nó ko dám làm gì ông í đâu.
Đi khoảng 15p thì xe rẽ vào 1 cái cổng, chà nhà hoành tráng quá nhỉ, chỗ đất này mà vác được lên HN thì chắc đáng giá cả chục tấn vàng mất. Xuống xe dẫn mọi người vào nhà, vừa vào đến nhà mình tự nhiên thấy chóng mặt rồi không biết gì nữa.
Tỉnh dậy, thấy em ngồi bên cạnh đang nắm tay mình, nước mắt đẫm trên khuôn mặt, nhìn quanh thấy mọi người cũng đang ngồi nói chuyện xung quan, có cả bác Hùng. Đưa tay nhẹ lau nước mắt của em, mình ngồi dậy, nhưng sức lực biến đi đâu hết cả
- Anh tỉnh rồi à, từ từ thôi để em đỡ anh
- Bác đến lâu chưa – nhìn sang bác Hùng mình hỏi
- Tao ở đây 2 hôm rồi, may cho mày đấy không giờ này có khi lại đang ngồi trên nóc tủ rồi
- 2 hôm rồi cơ á, thế hnay là thứ mấy
- Thứ 2 rồi, anh ngủ hơn 2 ngày rồi, anh già với S về trước vì mai là tổng kết năm học, em ko yên tâm về được nên xin ở lại với anh
- Nó ngồi cạnh mày khóc mấy hôm nay rồi đấy, chả chịu ăn gì cả cứ ngồi khóc thôi ai nói cũng ko nghe – ông Minh đứng ngoài cửa nói với vào
Mình thương em quá, 2 ngày không ăn không ngủ nhìn em hốc hác hẳn đi, nắm nhẹ lấy bàn tay em an ủi
- Anh ko sao rồi, anh khoẻ rồi, tự nhiên đói đói em lấy gì ăn cho anh ăn với
- Đây rồi đây rồi, tránh ra nào nước sôi nước sôi – 1 cô gái tay bưng chiếc mâm đang vừa đi vừa hét, trên mâm là 2 bát cháo đang bốc khói nghi ngút
- Sao, nhận ra ai đây ko – bác Tâm hỏi
- Ơ…hình như là…
- Mày thì nhớ được ai, cái Nhung đấy
- Chị Nhung đây á, bác đùa thế nào chứ, ngày xưa chị í bé tí teo đen xì xì nữa cơ mà
Mọi người phá lên cười còn chị Nhung thì đỏ mặt đặt chiếc mâm xuống giường nhìn mình
- Vô duyên! Ngày xưa với bây giờ là bao nhiêu lâu rồi mà còn nói thế
Cũng phải, hơn 10 năm rồi còn gì, ngày ấy gia đình bác Tâm vẫn ở HN. Bác Tâm vốn là con nuôi ông ngoại mình, mọi người trong nhà coi bác là bác cả, mình với chị Nhung bằng tuổi nhau nên ngày bé toàn chơi với nhau, hơn 10 năm trước bác đưa ra đình đi về QN làm ăn sinh sống nên từ đấy mình cũng ít gặp lại gia đình bác, cả năm có dịp tết bác về chúc tết thì mình toàn đi chơi mà. Đưa mình bát cháo nóng hổi, giục mình ăn nhanh cho nóng xong chị ngồi xuống nhìn mình, nhìn chị bây giờ khác quá, làn da trắng mịn màng, mái tóc dài ngang lưng, thân hình thon nhỏ nhưng đầy gợi cảm. Đang mải ngắm chị chợt thấy ánh mắt của T mình giật mình quay sang đưa T bát cháo
- Em ăn bát này đi, em phải ăn luôn cùng anh đấy
- Em ko thấy đói đâu, để em xúc cho anh ăn
- Không cái gì mà không, mấy hôm ko ăn gì rồi đấy, em ko ăn anh đổ hết cả đi đây này
Vừa nói vừa với tay bưng nốt bát cháo kia lên, dứ dứ doạ đổ, em sợ quá giữ tay mình lại và ngồi ăn cùng, 2 đứa vừa ăn vừa nhìn nhau cười, ăn xong bát cháo thì cũng tỉnh táo lại 1 tí, đứng dậy ra bàn ngồi cùng 2 bác và ông anh mình bảo
- Hôm trước mà bác Tâm ko đến kịp thì chắc cháu chết, lão kia bắt cháu đánh nhau với 10 thằng mới sợ, có mà là siêu nhân
- Mày cũng vừa vừa thôi, có phải chỗ nào cũng là nhà mình đâu, phải biết trước biết sau chứ, may mà tao đến kịp
- Thì có phải tại cháu đâu, chúng nó gây sự trước mà
- Thôi im đi, để tao tính, chuyện này chưa bỏ qua dễ thế được – bác Hùng gằn giọng
Đứng dậy với tay lấy bao thuốc, kéo em đi ra ngoài vườn, vừa đi em vừa dựa vào người mình thút thít, nhẹ nhàng xoa mái tóc của em an ủi. Thương em quá, mấy hôm ko ăn ko ngủ vì lo cho mình, lại còn ở lại ko chịu về nữa, chắc bố mẹ em giận lắm đây. Kéo em ngồi xuống chiếc đu ngoài vườn, ôm chặt em trong tay, đặt lên môi em 1 nụ hôn, em nhìn mình khẽ hỏi
- Anh còn đau không, em thương anh quá, em chỉ sợ anh ko tỉnh lại nữa thôi
- Anh hết rồi, hôn xong cái hết ngay, lần sau anh có sao thì cứ hôn 1 cái là tỉnh luôn đấy – mình trêu
- Lại còn lần sau nữa à, từ sau chả đi đâu nữa hết, em sợ lắm rồi, mà vừa tỉnh lại hút thuốc đấy
- Hì, 2 hôm ko hút điếu nào rồi mà
Em ko nói gì nữa nhẹ nhàng dựa vào ngực mình, choàng tay ôm lấy em vào lòng mình lim dim đôi mắt mơ màng nhìn qua từng tán lá.
Nghỉ hè, thời gian ở bên nhau ko nhiều, nhà em với nhà mình cách nhau đến gần 20km nên mỗi tuần chúng mình chỉ gặp nhau được 1 vài buổi, mà trong thời gian yêu nhau thì xa nhau 1 hôm giống như là cả thế kỷ vậy, mỗi lần gặp nhau lại quấn lấy nhau, nhiều lúc mình nghĩ hay xin phép bố mẹ cho cưới em luôn đúng là những suy nghĩ của 1 tuổi trẻ bồng bột. Những ngày nào ko gặp nhau thì lại nt với gọi điện cho nhau cả ngày không biết chán, thời gian cứ thế trôi qua cho đến 1 hôm. Đang ngủ ngon lành tự nhiên chuông cửa kêu ầm ĩ, lồm cồm bò dậy ra mở cửa
- Ơ chị Nhung, chị đi đâu mà qua nhà em sớm thế?
- Giờ còn sớm, 10h rồi đấy ông tướng.
- Hì, em toàn ngủ dậy lúc quá trưa thì 10h ko sớm là gì, thôi chị vào nhà ko nắng, để em cầm túi vào cho.
- Mọi người đi đâu hết cả rồi, ko ai có nhà à?
- Vâng, giờ chị lên tắm rửa nghỉ ngơi đi, em chạy ra mua cái gì về tí chị em mình ăn chứ nắng thế này đi ra ngoài ăn nóng lắm.
Dẫn chị lên chỉ cho chị phòng nghỉ rồi vớ vội cái áo mình lấy xe đi mua đồ ăn, khoảng nửa tiếng sau về thì thấy chị đang ngồi ở bàn máy tính, trên người quấn mỗi chiếc khăn tắm, mái tóc búi cao để lộ bờ vai trắng ngần mịn màng đầy mê hoặc, ngẩn người nhìn 1 lúc mà quên cả đặt túi đồ ăn xuống, quay ra thấy mình chị mỉm cười
- Khiếp làm gì mà ngẩn người ra thế, mua cái gì cho chị ăn đấy.
- Hì tại chị đẹp quá, sao ko mặc đồ vào lại ngồi thế kia.
- Chị tắm xong định ngồi 1 tí xong mặc đồ nhưng mải nghe nhạc quá nên quên mất, chờ tí chị đi mặc quần áo rồi mình cùng ăn.
Chị quay lưng đi sang phòng bên kia, mình nhìn theo nuốt nước bọt đến ực 1 cái, 3 hôm rồi ko gặp em giờ nhìn thế này có chết không cơ chứ, vỗ vỗ tay vào mặt tự nhủ “chị mày đấy, đừng vớ vẩn” dẹp gọn cái bàn vào để bày đồ ăn ra, mở tủ lạnh lấy ra 1 lon bia và 1 lon nước ngọt để đấy, với tay châm 1 điếu thuốc đang ngồi mơ màng thì chị sang, chị mặc 1 chiếc váy mỏng ko đủ để che kín làn da trắng bên trong, lại còn ko mặc áo lót nữa chứ, 2 núm vú thoắt ẩn thoắt hiện bên trong làn vải mỏng. Dập điếu thuốc quay sang giả vờ cầm lon bia mình bảo
- Thôi ngồi ăn đi chị, em đói rồi.
- Ơ uống bia 1 mình à, bây giờ ai uống nước ngọt nữa chứ.
- Em sợ chị ko uống đc bia, để em lấy vậy
Mở tủ lấy 1 lon khác đưa cho chị.
- Nào, cụng 1 cái mừng gặp mặt hì.
- Zô
Ngửa cổ uống 1 ngụm bia mắt mình ko quên liếc sang chị, chị cũng ngửa cổ uống 1 ngụm lớn khiến bia trào ra bên khoé miệng chảy qua cổ xuống khoang ngực, thế này có chết người không cơ chứ, nhắm mắt uống thêm 1 ngụm nữa mình với tay lấy tờ giấy ăn đưa chị, vừa cầm tờ giấy lau chỗ bia ở cổ chị vừa nhìn mình mỉm cười, bỗng chị bảo
- À, vừa nãy lúc em đi mua đồ có cô bé hôm trước đến tìm đấy
- Ơ, T đến hả chị, thế T đâu rồi
- Hình như đi về luôn rồi, chị bảo đợi tí em về thì ko chịu bảo về luôn
- Thế T có nhắn gì cho em ko
- Ko chả thấy nói gì cả, lúc đấy chị đang ngồi đây thì thấy đi lên hỏi em xong đi về luôn
Chết cha, nghĩ lại hình ảnh của chị lúc mình về mà giật cả mình, điệu này lại mệt rồi đây. Gọi đt cho em, tắt máy. Gọi máy bàn thì bảo đi chơi chưa về. Xong rồi, quả này thì xác định rồi. Đứng dậy cầm chùm chìa khoá, chạy xuống nhà
- Chị ăn xong cứ để đấy ko phải dọn đâu, đi nghỉ đi. Em đi có việc
Nhẩy lên xe phóng đi mà chẳng biết đi đâu, loanh quanh 1 hồi mới trấn tĩnh lại, gọi đến nhà S xem em có qua đấy ko, S bảo lúc sáng có qua xong giờ đi rồi, cũng ko nói đi đâu. Gọi cho vài người bạn của em nữa nhưng cũng ko có. Chết mất thôi, giờ phải làm sao đây, đi chầm chậm vào nhà em vừa đi vừa chú ý, vào đến nhà em thì cũng chưa về. Quay xe lại mà lòng mình ngổn ngang, biết đi đâu tìm em đây. Lại đi ngược con đường vừa đi vừa nhìn quanh, bỗng thấy đt kêu. H gọi
- Anh sang nhà em ngay, anh làm gì mà T nó sang khóc đòi uống rượu suốt từ trưa
- Thế hả, anh đang đi tìm mãi, chờ anh tí
Ngu thế cơ chứ, chỗ gần ko tìm đi tìm đâu đâu. Phóng thật nhanh về nhà H dựng xe đẩy cửa chạy vào trong, em đang nằm trên ghê ngủ từ lúc nào, H thì đang dọn dẹp
- Đây rồi, anh đi mà dọn đi, bày bừa lung tung ra nhà người ta chán xong ngủ rồi, mà anh làm gì cho nó khóc...