quan mấy lần nhưng đều bị Thái Khánh Ðồ đem tiền hối lộ để quan nha
ỉm đi. Nếu sư phụ mi dùng nhuyễn tiên giết Thái Khánh Ðồ thì là một việc rất dễ dàng, song ông không chịu làm việc gì phạm pháp. Còn Thôi mỗ trái lại, trộm gà,bắt chó, đĩ bợm, cờ bạc, giết người đốt nhà không từ việc gì hết.
Một đêm kia, Thôi mỗ nóng tiết, mò vào nhà Thái Khánh Ðồ, giết sạch toàn gia y hơn 30 người.
Tôi giết từ cổng giết vào, thẳng tới vườn hoa ở phía sau. Cả đến những người coi vườn nữ tỳ cũng không để sót một mống nào. Khi vào đến giữa vườn hoa, bỗng thấy trên cửa sổ một toà lầu nhỏ có ánh đèn lọt ra. Tôi chạy tuốt lên lầu, đạp tung cửa vào thì thấy đó là một chư phòng, những giá gác xung quanh xếp toàn sách vở, hoạ đồ.
Một đôi nam nữ thanh niên, ngồi sánh vai nhau bên bàn đang mở sánh xem. Thanh niên chừng 28 tuổi, phong độ thanh tao hoà nhã. Thiếu nữ còn ít tuổi hơn, ngồi quay lưng ra ngoài nên tôi không nhìn rõ diện mạo. Nàng mặc áo mỏng mầu lục nhạt, dưới ánh đèn lấp lánh trông rất thanh nhã. Con mẹ nó...
Thôi Bách Kế vốn dĩ nói năng rất văn hoa, trái ngược hẳn với hành vi trong lúc bình thường. Không ngờ bây giờ lại đột nhiên văng một câu chửi tục ra, mọi người đều lấy làm ngạc nhiên.
Thôi Bách Kế không để ý tiếp tục kể:
-Tôi giết một hơi ba mươi mấy người, đang lúc hứng bỗng thấy đôi trai gái chó chết này, con mẹ nó, tôi rất lấy làm kỳ vì những người trong nhà Thái Khánh Ðồ toàn là một giống thô lỗ hung dữ, sao lại mọc ra đôi nam nữ thanh tú này? Phải
chăng là Trương Quân Thuỵ và Thôi Oanh Oanh trong vở kịch? Tôi đứng ngẩn người ra nhìn hồi lâu, không muốn ra tay hạ sát.
Hồi 23
Quần Hùng Khiếp Vía
Ðoàn Dự nghe Thôi Bách Kế kể tới đây, trong bụng nhẩm tính: "thằng nhỏ 12,13 tuổi mà Huỳnh Mi tăng gặp cách đây bốn mươi ba năm với thanh niên Thôi
Bách Kế gặp trước đây mười tám năm không thể là một người vì thằng nhỏ kia tới ngày đó đã lớn tuổi hơn nhiều".
Thôi Bách Kế kể tiếp:
-Trong lúc tôi đang ngẩn người ra, bỗng nghe người thanh niên hỏi: "Nương tử!
Từ "quy muội" đến "vô vọng" bày hàng thế này có đúng chăng?".
Ðoàn Dự nghe đến "quy muội", "vô vọng" biết ngay là thanh niên nói những quẻ trong kinh dịch.
Thôi Bách Kế kể tiếp:
-Người đàn bà trầm ngâm một lúc rồi đáp: "Cần phải khởi từ góc Ðông Bắc đi xéo sang "minh di" rồi lại quay về "tốn vị", chàng coi có thể đi thông suốt được chăng?".
Ðoàn Dự giật mình ngắt lờ i:
-Những lời thiếu phụ nói đó rõ ràng là ở trong phép Lăng Ba Vi Bộ có điều vị trí hơi lệch lạc chưa đúng hẳn. Chẳng lẽ thiếu phụ này lại có liên quan đến pho tượng thần ở trong thạch động kia?
Thôi Bách Kế hoàn toàn không hiểu gì về câu hỏi của Ðoàn Dự, tiếp tục kể :
-Tôi thấy vợ chồng cứ giảng luận sách vở hoài, nóng ruột không nhịn được nữa,lớn tiếng quát: "Cặp trai gái chó dẻ này! mẹ chúng bay! Ta cho chết hết". Không ngờ hai người đó giả điếc, vờ như không nghe thấy, mắt vẫn nhìn vào sách, người vợ lại hỏi nhỏ chồng: "Từ chỗ này tới "tốn vị" mà chín bước thì làm sao mà đi tới được?".
Tôi lại quát mắng: "Ði đi... đi xuống cõi âm để gặp ông tổ 18 đời nhà mi à?". Dứt lời tôi toan nhẩy đến, thì thốt nhiên người chồng cả cười vỗ tay reo: "Hay lắm! Hay lắm! âm tức là quẻ"khôn", ông tổ mười tám đời, phải lắm, 9 lần 2 là
mười tám, bộ này chuyển đến "khôn vị" được. Thế là bộ pháp chỗ này ta thông hiểu được cả".
Ðoạn người chồng thuận tay chụp xuống chiếc bàn tính trên ngăn sách, không hiểu gã làm thế nào, đột nhiên ba con toán bay vút ra. Tôi cảm thấy trước ngực đau nhói, người mìnhnhư bị đóng đinh xuống, không nhúc nhích được nữa. Hai người vẫn chẳng thèm nhìn đến tôi, lại tiếp tục bàn luận nghĩa sách.
Tôi nghe chẳng hiểu gì cả, trong lòng sợ hãi không biết đến đâu mà kể. Sở dĩ người ta tặng tôi cái ngoại hiệu "Kim toán bàn" vì lúc nào tôi cũng mang theo một chiếc bàn tính đúc bằng hoàn kim. Trong đó có 17 con toán, chuyên dùng vào việc đả thương địch thủ khi cần đến. Có điều trong bàn tính của tôi phải đặt máy móc,dùng sức đẩy bằng lò xo. Còn bàn tính của người này chỉ là cái bàn tính thường làm bằng gỗ đỏ.
Tôi nhìn kỹ lại thì thấy một cái suốt tre ở giữa bàn tính của gã đã gẫy làm mấy đoạn. Rõ ràng đã dùng nội lực bẻ gãy chiếc suốt đó, đồng thời dùng nội lực bắn con toán ra, kỹ thuật gã tới mức độ thật không ai có thể tưởng tượng được.
Hai người đàm luận càng hứng thú bao nhiêu thì tôi càng sợ hãi bấy nhiêu,nghĩ thầm: "mình vừa mới gây nên huyết án, giết hết ba mươi mấy mạng trong nhànày. Bây giờ người bị cứng đờ, đứng trơ trơ ở đây, cử động không được, nói không ra lời. Ðã đành giết người khác đến thường mạng là cùng, có chết cũng chẳng oan nhưng e rằng thế tất nhiên phải liên luỵ đến sư huynh, điều đó làm tôi rất băn khoăn. Bị cầm chân hàng hai trống canh thật là cơ cực, cơ cực hơn 20 năm chịu khổ hình. Mãi đến lúc bốn bề xao xác tiếng gà gáy, người chồng mới vui vẻ bảo vợ:
"Mấy bộ pháp trước mình tưởng hôm nay không thể nào nghĩ ra được. Bây giờ chúng ta đi thôi chứ?". Người vợ đáp: "Kim toán bàn Thôi lão sư đã giúp huynh nghĩ ra được một bộ pháp kỳ diệu, vậy cũng nên tạ ơn vị đó mới phải chứ?". Tôi vừa mừng vừa sợ, không hiểu sao họ lại biết cả tính danh mình. Người chồng nói tiếp: "Ðã thế thì để cho y sống thêm mấy năm nữa. Lần sau gặp ta sẽ kết liễu tính mạng y". Ðoạn hai người thu nhặt sách vở, cầm tay nhau từ trong cửa sổ nhảy ra.
Tướng mạo người đàn bà thế nào thuỷ chung tôi vẫn không thấy rõ, chỉ có lúc ra đi nàng đưa tay trái về phía sau lưng tôi phất nhẹ để giải huyệt cho.
Tôi cúi đầu xuống nhìn thì thấy vạt áo trước ngực mình bị thủng ba chỗ, hai con toán đã lặn vào bên trên hai vú và một con nữa lặn vào chỗ chính giữa. Ba con toán song song một hàng và phân khoảng rất đều, tưởng lấy thước đo mà đặt vào chưa chắc đã đúng được thế. Ðây các vị thử coi xem!
Nói xong Thôi Bách Kế liền cởi áo ra, mọi người trông thấy đều không nhịn cười được. Ba con toán lặn sâu vào trong thịt thành một hàng thẳng tắp, phân quãng rất đều ở trước ngực mà không hiểu sao không tìm cách lấy ra.
Thôi Bách Kế lắc đầu, cài lại khuy áo rồi nói tiếp:
-Ba con toán lặn sâu vào trong da người là một tội khổ cực không gì bằng. Tôi định dùng giao nhọn khoét lấy ra nhưng đấy là những huyệt đạo, chỉ động tới một chút là ngất xỉu ngay tức khắc, mà phải lâu đến hàng 12 giờ chưa tỉnh lại được.
Còn lấy giũa hay giấy ráp mà mài cọ dần thì cũng đau đến phải la làng. Tội nghiệp này không có khác gì oan hồn ám ảnh suốt đời. Mỗi khi thời tiết thay đổi, mưa gió thất thường chỗ đó lại càng đau nhức không thể nào chịu được.
Thôi Bách Kế thở dài nói tiếp:
-Gã thanh niên ấy còn bảo: "Lần sau gặp y nữa là phải chết". Mạng mình mình phải giữ, khi nào để cho y kết liễu? Nhưng nếu vô phúc chạm trán y thì đừng có mà hòng sống sót. Muốn bảo toàn tính mạng chỉ có cách duy nhất là đừng để cho hắn bắt gặp nên bất đắc dĩ phải cao chạy xa bay, thay đổi họ tên, trà trộn vào làm người giúp việc trong phủ Trấn Nam Vương.
Tôi vẫn đinh ninh rằng nước Ðại Lý ở tận góc trời nam, hẻo lánh những nhân vật võ lâm ở Trung Nguyên chẳng mấy khi đến đây, vạn nhất mà quân chó đẻ đó có đến tìm, thì nơi đây còn có Ðoàn Vương gia, Cao Hầu và Lăng bằng hữu, bao nhiêu tay cao thủ, chẳng lẽ cứ giương mắt ra mà nhìn, để mặc cho y giết tôi sao? Ba con toán oan nghiệt này khảm vào trong người tôi, mỗi khi đau lên chỉ còn cách uống rượu say bí tỷ mê man cho quên đi mà
thôi, bao nhiêu hùng tâm tráng chí, danh vọng vứt mẹ nó ra ngoài chín tầng mây.
Mọi người đều thấy rằng cuộc tao ngộ của Huỳnh My tăng và Thôi Bách Kế đại khái giống nhau, chỉ khác ở phần tiểu tiết mà thôi, một người xuất gia tu hành, một người mai danh ẩn tích.
Ðoàn Dự thốt nhiên hỏi:
-Hoắc tiên sinh! (chàng quen miệng vẫn gọi thế). Sao tiên sinh biết đôi vợ chồng đó là Mộ Dung thị?
Thôi Bách Kế gãi đầu đáp:
-Ðây là do sư huynh tôi nghĩ ra. Sau khi tôi bị nạn ba con toán rồi tôi về bàn với sư huynh tôi thì người cho là: tất cả các phái võ lâm riêng nhà Mộ Dung mới dùng cái lối "gậy ông đập lưng ông". Cúng tôi tự lượng, không thể đối chọi được với các gia đình mà nhân vật toàn là yêu mà quỷ quái đó, chỉ có cách tránh đi là yên, đành làm cái kiếp con rùa rụt cổ vậy.
Thôi Bách Kế quay lại nói với Ðoàn Chính Thuần:
-Ðoàn vương gia! Sự tình tôi đã bộc bạch cả rồi. Vậy bây giờ xin kiếu đi tìm Mộ Dung thị đây. Sư huynh tôi với tôi khác nào tình ruột thịt, cái thù giết anh nhất định phải báo.
Ðoạn quay sang bảo Quá Ngạn Chi:
-Sư điệt! Chúng ta đi thôi.
Thôi Bách Kế cùng Quá Ngạn Chi vái chào mọi người rồi cùng cất bước lên đường. Mọi người đều ngạc nhiên trước thái độ thay đổi bất ngờ của Thôi Bách Kế.
Lúc trước đối với nhà Mộ Dung sợ hãi là thế, song nhắc đến sự báo thù cho sư huynh, biết rõ ra đi phen này tất chết mà vẫn quả quyết không chút rụt rè nên mọi người đều đem lòng kính trọng và cũng không tiện ngăn cản nữa.
Tuệ Chân hòa thượng đứng lên cung kính nói với anh em họ Ðoàn:
-Chưởng môn nhân, sư bá của tệ phái có gửi lời bẩm cùng liệt vị Bảo Ðịnh Hoàng Ðế là bậc chí tôn không dám làm phiền nhọc đại giá nhưng nếu được Trấn Nam Vương đến tệ xá mà chỉ giáo phương sách đối phó với nhà Mộ Dung cho thì thực là phúc lớn cho võ lâm. Sư bá tôi lại nói thêm: đáng lý ra người phải thân hành đến lãnh giáo ý kiến Ðoàn hoàng gia mới phải, ngặt vì trong chùa đã phái sư huynh đi mờicác bậc cao thủ khắp nơi về hội họp tại chùa Thiếu Lâm. Sư bá tôi là chủ nhân không dám đi đâu, phải túc trực ở nhà để đón tiếp các vị anh hùng thiên hạ cho khỏi mang tiếng thất kính.
Ðoàn Chính Thuần nghĩ bụng: "Thiếu Lâm tự mở cuộc đại hội anh hùng, đó là một cơ hội tốt hiếm có. Ði dự cuộc họp với khắp các nhân vật trong võ lâm ở Trung Nguyên là một điều rất hứng thú". Ông có ý muốn đi liền đưa mắt nhìn Bảo Ðịnh Ðế, chờ huynh trưởng phát lạc.
Bảo Ðịnh Ðế nghiêm trang trả lời:
-Họ Ðoàn chúng tôi nguyên cũng ở trong võ lâm tại Trung Nguyên ra, mấy trăm năm nay không bao giờ dám vong bản. Các bạn võ lâm từ Trung Nguyên đến Ðại Lý, chúng tôi đều đón tiếp nồng hậu. Duy có một điều: tổ tiên họ Ðoàn tôi đã có di chúc dặn con cháu không được tham dự vào những cuộc tư thù, chém giết giữa các phái võ. Ðoàn Chính Minh này lâu nay hằng ngưỡng mộ Huyền Bi đại sư về nhân cách cũng như về võ công. Tuy nhiên đối với việc đại sư dặn bảo đây, trái với gia quy tổ tiên chúng tôi nên không thể tuân mệnh được. Mong sư huynh chuyển lại lời cùng Huyền Bi đại sư lượng thứ cho.
Tuệ Chân thất vọng, không biết nói thế nào thì đột nhiên Tuệ Thiền quỳ hai gối xuống, khẩn cầu:
-Trấn Nam Vương tới Thiếu Lâm tự, không phải là chúng tôi dám mong ngài trực tiếp chiến đấu với bọn Mộ Dung đâu. Vương gia là bậc lá ngọc cành vàng, đâu có thể khinh xuất mạo hiểm được? Có điều là võ công của bọn Mộ Dung ở Cô Tô kỳ diệu khôn lường. Gia sư mời các bậc anh hùng tới, không phải chủ ý nhiều người để nắm lấy phần thắng, mà chỉ mong tập hợp nhiều ý kiến cho thêm phần bổ ích. Góp nhặt những điều sở trường của các phái để cùng Mộ Dung so tài cao thấp.
Họ Ðoàn nước Ðại Lý là một phái võ chính tông về môn Nhất Dương Chỉ ở miền Nam, anh hùng trong bốn bể ai cũng nghe danh và đem lòng kính ngưỡng. Trong cuộc đại hội anh hùng tại chùa Thiếu Lâm nay mai, nếu họ Ðoàn nước Ðại Lý không đến dự là một điều khiếm khuyết rất lớn. Chúng tôi e rằng sẽ không có tay địch thủ được với gia đình họ Mộ Dung.
Bảo Ðịnh Ðế phất tay áo một cái, mép tay áo khẽ lướt qua bả vai Tuệ Thiền.
Tuệ Thiền cảm thấy có một làn hơi êm dịu và hùng hậu nâng vai mình lên. Lão tự nhiên không tự chủ được, đứng phắt dậy, trong lòng rất là khâm phục la lên:
-Hoàng gia! Nội công Hoàng gia thật là tuyệt diệu.
Bảo Ðịnh Ðế ôn tồn nói:
-Thiền sư mới từ xa tới, còn đương mệt nhọc, hãy xin mời vào trong sảnh đường dùng cơm và nghỉ ngơi chút đã. Tại hạ được nghe chuyện hung tin của tôn sư trong lòng rất thương tiếc. Nhưng họ Ðoàn tôi không thể đặt mình vào trong vòng ân oán của võ lâm được, vì tổ tiên đã có minh huấn để lại, xin lượng thứ cho!
Lời Bảo Ðịnh Ðế tuy khiêm tốn ôn hoà song là lời tuyên bố của bậc chí tôn, tỏ ra tâm ý quyết định rồi, dù có khẩn cầu mấy cũng vô ích nên Tuệ Chân và Tuệ Thiền đành cáo từ ra đi.
Lúc đó trong nhà đại sảnh còn lại toàn người trong nước. Ðoàn Chính Thuần hỏi Bảo Ðịnh Ðế:
-Hoàng huynh! Cô tô Mộ Dung nếu quả có kỹ thuật thần diệu như thế thì tiếng tăm phải lừng lẫy thiên hạ mới phải, vậy mà sao trong võ lâm ít khi nghe thấy ai nhắc tới?
Bảo Ðịnh Ðế đáp:
-Một là vì họ ít hành động, hai là lúc tranh đấu với ai, không thổ lộ đúng họ tên.
Ngay như việc xung đột với hai phái Thiếu Lâm và Tung Sơn cũng chưa biết rõ người đối đầu là ai cả.
Huỳnh Mi tăng cũng nói:
-Chính Minh không chịu tham dự vào cuộc rắc rối này thật là cao kiến. Việc này khởi phát ra e rằng sẽ thành một cuộc tranh phong đẫm máu giữa các phái võ, sát hại không biết bao nhiêu nhân mạng đây. Nước Ðại Lý ta mấy năm nay quốc thái dân an, nếu họ Ðoàn đi dự cuộc đại hội ở Thiếu Lâm, sau này tất có những nhân vật võ lâm ở Trung Nguyên sẽ tìm đến Ðại Lý, khiêu khích sinh sự mãi mãi, không bao giờ dứt được.
Ðang lúc nói chuyện thốt nhiên có tên vệ sĩ vào bẩm:
-Trình Vương gia, ở cổng ngoài có vị đạo trưởng xin vào tham kiến. Người nói là cố nhân ở núi Thiên Thai tới thăm bạn cũ.
Ðoàn Chính Thuần vui vẻ nói với Bảo Ðịnh Ðế:
-Hoàng huynh! Thạch Thanh Tử đạo huynh đã đến.
Nói xong liền chạy ra nghênh tiếp. Bảo Ðịnh Ðế và Huỳnh Mi tăng nhìn nhau,tự nhiên thấy Huỳnh Mi tăng đứng dậy nói:
-Lão tăng lánh mặt đây.
Bảo Ðịnh Ðế mỉm cười đáp:
-Những ý nghĩ giận hờn trước kia, đến bây giờ mà sư huynh vẫn còn giữ mãi à?
Huỳnh Mi khẽ nhếch mép cười nói tiếp:
-Phật pháp tinh diệu, chính quả khó thành. Khi lão tăng khám phá ra được manh mối vượt khỏi chữ "sân", tức là lúc từ giã Ðoàn huynh rồi đó.
Nói xong đứng dậy ra khỏi nhà khách sảnh, đi thăm bệnh tình sáu đồ đệ. Một lát nghe tiếng cười oang oang từ cửa đưa vào, Bảo Ðịnh Ðế liền đứng dậy chờ.
Ðoàn Chính Thuần và một vị đạo nhân dẫn tay nhau bước vào. Ðạo nhân đội mũ, mặc áo vàng, da sáng như ngọc, phong độ thanh nhã như thần tiên dưới thế. Ðạo nhân cúi đầu chào Bảo Ðịnh Ðế và nói:
-Chính Minh ca ca! Bấy lâu nay ca ca phú quý tôn vinh, đại hưởng thanh bình hạnh phúc lắm đa.
Bảo Ðịnh Ðếkhoanh tay đáp lễ và mỉm cười trả lời:
-Anh chàng mũi trâu kia bôn tẩu giang hồ mãi mãi vẫn chưa dạn mặt phong trần nhỉ.
Thạch Thanh Tử cười khanh khách nói tiếp:
-Chưa chưa! Kìa anh Thăng Thái! Mạnh giỏi chứ? còn anh chuyên đào mả trộm gần đây có phát tài không? Phạm huynh vẫn tươi đẹp như thường, thêm được mấy vị cô ng tử nữa rồi? Anh chàng Thiên Thạch để nổi danh mỗi ngày một gày đét để nổi danh "Thiên hạ đệ nhất khinh công" kể cũng vinh dự lắm đấy! Lại còn anh chàng câu cá này nữa! đã câu được con rùa to nào chưa?
Thạch Thanh Tử gọi tên từng người ngồi trong khách sảnh, hỏi đùa giỡn như bạn cố tri một cách rất thân mật, không câu nệ lễ phép chút nào.
Ðoàn Dự biết rõ tính bá phụ hòa nhã nhưng chưa bao giờ nghe thấy ông nói đùa cợt với ai cả. Bây giờ vị đạo nhân này tới, làm cho bầu không khí vui tươi hẳn lên,đến bá phụ cũng gọi đùa đạo nhân là "chàng mũi trâu". Thế mới biết Thạch Thanh Tử quả khéo khôi hài và nói chuyện rất có duyên.
Ðoàn Chính Thuần gọi bảo Ðoàn Dự:
-Con mau chạy ra lạy chào đạo trưởng đi! Vị này là "Ðông Phương đệ nhất kiếm" Thạch Thanh Tử mà thường nhật ta vẫn nhắc tới đó. Người tinh thông kiếm pháp, có thể là "đệ nhất kiếm pháp" thời nayvậy.
Thực ra Ðoàn Dự chưa từng nghe phụ thân nhắc tới tên vị này bao giờ. Song bây giờ không tiện hỏi, chàng vâng lệnh tới lạy chào.
Thạch Thanh Tử vui vẻ khen:
-Cha nào con nấy, quả là một nhân vật phong lưu tuấn tú. Tử đệ nhà họ Ðoàn nước Ðại Lý, một nhà võ học uyên thâm, chắc võ công công tử phải cao siêu lắm.
Thạch Thanh Tử vừa dứt lời liền đưa tay đỡ Ðoàn Dự đứng lên nhưng trong tay đã vận chút ít nội lực chủ ý thử xem võ công Ðoàn Dự đã tới mức nào.
Ðoàn Dự vội kêu lên:
-Xin đạo trưởng nới tay, cháu chưa học võ công đâu.
Ðoàn Dự nói chưa dứt lời thì hai tay Thạch Thanh Tử đã chạm vào bàn tay Ðoàn Dự. Ðột nhiên ông giật mình đánh thót một cái. Kình lực vừa phát ra phút chốc đã biến mất tăm dạng, chẳng khác gì hòn đất quẳng xuống biển, thấy trong tay Ðoàn Dự có một hấp lực rất mạnh hút cuồn cuộn lấy nội lực trong người mình.
Thạch Thanh Tử đi di lịch khắp thiên hạ, thấy nhiều hiểu rộng, sau khi kinh hoàng miệng lẩm bẩm: "Ðây là môn hoá công đại pháp của phái Tinh Tú Hải ở núi Côn Luân. Họ Ðoàn nước Ðại Lý là một chính phái tiếng tăm lừng lẫy, sao lại để con cháu luyện môn tà thuật này? một môn mà hết thảy võ lâm đều thống hận, ghê tởm". Ông liền ngưng tụ kình lực, lật hai bàn tay đập mạnh vào trên mu bàn tay Ðoàn Dự mới gỡ được tay ra, khỏi bị dính chặt vào tay chàng.
Ðoàn Dự cảm thấy hai tay đau nhói, tựa hồ xương tay bị gẫy nát, chàng đem lòng oán hận Thạch Thanh Tử, lẩm bẩm một mình: "Lão này tệ thật, mình có nhã ý ra lạy chào lão mà lão lại trở mặt đánh mình đau thế này".
Chàng có hiểu đâu rằng Thạch Thanh Tử tưởng lầm là chàng đem tà thuật hại ông. Ông biết môn "hoá công đại pháp" có một ma lực ghê gớm, một người luyện võ suốt đời tâm khổ mới thành tài, nhưng chỉ trúng tà pháp này thì bao nhiêu nội công, ngoại lực đều mất hết, trở thành người không biết một chút võ công nào nữa. Có điều người dùng môn tà
thuật đó tuy làm tổn hại cho người nhưng cũng chẳng bổ ích gì cho mình cả. Khác với sức "chu cáp thần công" trong người Ðoàn Dự, mỗi khi đụng vào ai thì nó hút lấy nội lực người đó nhập vào nội lực của mình và cứ mỗi lần tiếp xúc như thế nội lực lại tăng thêm. Vừa rồi một ít nội lực của Thạch Thanh Tử cũng đã bị chuyển sang người chàng.
Bọn Bảo Ðịnh Ðế thấy trạng thái Thạch Thanh Tử có vẻ khác lạ đều lấy làm kinh ngạc.
Ðoàn Chính Thuần sợ Thạch Thanh Tử dùng độc thủ đánh con mình,tức khắc bước tới gần, mỉm cười nói:
-Anh chàng mũi trâu...