* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Sự Nhầm Lẫn Diệu Kỳ Full

Như Tuyết đã rùng mình lần thứ N vì dị ứng âm thanh điệu chảy nước của cô ta, chỉ lo thần kinh không chịu nổi cường độ mạnh này.
- Anh thật vô tâm… Bị thương mà chẳng bảo gì người ta? Đã hai năm cũng không thèm liên lạc với người ta lần nào? Nếu lần này anh Tiệp không bảo, chắc người ta cũng chẳng có cơ hội tìm anh trước.
Cô gái tiếp tục giọng điệu nũng nịu trách móc của người yêu bé nhỏ. Hai mắt đo đỏ, khoa trương thút thít.
Lúc này Minh Vương đã nghe ra điểm mấu chốt: Cô ta biết Tiệp? Vậy chắc cũng biết mình thật rồi… Nhưng tại sao anh không có chút ấn tượng nào nhỉ? Mặc kệ, chỉ cần rõ một điều là cậu ta bảo cô ta đến đây… Chẳng lẽ là…
Mắt anh lóe lên, liếc nhanh người im lặng ngồi bên cạnh… Có vẻ hiểu được ý ngầm của cậu bạn, Minh Vương mới kiên nhẫn chịu đựng cô gái kinh khủng này.
Tiếp tục bày ra điệu bộ mê hoặc, cô gái ra vẻ ngại ngùng, e thẹn nhìn Như Tuyết rồi mập mờ nói với anh:
- Chúng ta nói chuyện riêng nhé, để em kiểm tra xem vết thương của anh thế nào? Sau đó… Chúng ta sẽ tiếp tục chuyện dang dở…lần trước? – Cô ta nháy mắt ra hiệu cho Minh Vương.
Rùng mình lần thứ N + 2, Như Tuyết lạnh lùng đứng dậy. Cô không muốn nhìn thấy cô gái này thêm một giây nào nữa vì cô không chắc mình có nổi điên mà bẻ gãy dáng vẻ õng ẹo của cô ta không.
- Em ra ngoài một lát. – Cúi người xuống gần mặt Minh Vương, cô nhìn anh đầy ẩn ý, sau đó gằn từng tiếng rõ ràng – Anh – tự. mình. giải. quyết. dứt. điểm. đi.
Nói xong, Như Tuyết đang định đứng thẳng dậy, nào ngờ đã có người nhanh hơn.
Cô gái bên cạnh trước đó còn như cây tầm gửi ẻo lả, đứng không nổi vậy mà đùng một phát hóa thành mụ đàn bà chanh chua, đanh đá, ru mạnh Như Tuyết ra ngoài, chỉ thẳng vào mặt cô quát:
- Con đàn bà vô liêm sỉ này… Thì ra mày ở đây câu dẫn người ta. Không tự soi gương xem, nhan sắc không có lại thấp hèn như vậy còn đòi mê hoặc, dựa dẫm đàn ông để leo cao? Đúng là mặt dày táo tợn.
- Không phải việc của chị…tốt nhất đừng lắm điều… Chị cũng không có quyền nhục mạ người khác.
Sau mấy lần hít thở khó khăn, Như Tuyết mới kìm lòng được, hai tay nắm chặt lại, cắn răng thốt ra những lời vô hại nhất có thể.
Chưa từng bị ai nói nặng lời trước mặt mình, vậy mà hôm nay bị một nhân viên bé xíu trắng trợn cãi lại, cô gái trợn trừng mắt vì nỗi tức giận bất ngờ xông thẳng lên ót.
Bước đến, cô ta xấn sổ đẩy vai Như Tuyết, miệng không ngừng lăng mạ:
- Con ả chết giẫm, *** trơ trẽn! Mày nghĩ mày là ai mà dám cãi lời bà? Hôm nay bà nhất định phải cho mày một bài học, cho mày chừa cái thói mơ tưởng cấp trên đi.
Vừa nói cô ta vừa giơ tay lên định tát vào mặt Như Tuyết. Nhưng cô đâu phải cục đất hay đứa ngốc không biết phản kháng?
Dễ dàng túm lấy bàn tay gầy yếu có phần mềm nhũn với những móng tay dài sơn nhũ trắng xóa của cô ta, Như Tuyết nhanh nhẹn tát vào khuôn mặt đáng ghét mà trong đầu vẫn hình dung điều này từ vừa nãy.
Tiếng “chát” thanh thúy vang lên, không gian bỗng tĩnh lặng như tờ.
Cô gái vẻ mặt hùng hổ cứng đờ, ngơ ngác nhìn Như Tuyết không tin được.
Vị đau rát, nóng bỏng ở mặt khiến cô ta dần nhận thức lại, vội la lên oai oái như con khùng, chỉ vào mặt Như Tuyết, gào lên:
- Mày dám đánh tao? Mày thực sự dám đánh tao à?
Vừa hét cô ta vừa vội vàng chạy đến túm lấy cánh tay Minh Vương lắc mạnh, ủy khuất chỉ vào người cô lên án:
- Anh xem, nó dám đánh em kìa… Anh nhất định phải giết chết nó… À không, anh phải cho người hành hạ nó sống dở chết dở, phải bắt cả nhà nó chịu tội em mới hả dạ…
Cô gái ra sức lắc tay anh, miệng không ngừng nói những lời tàn độc nhất. Không còn một chút dáng vẻ thùy mị và yếu đuối nào.
Con gái là vậy, thay đổi còn nhanh hơn gió độc, nhất là những loại kém cỏi, ngu dốt và điêu ngoa như này.
Kinh tởm và chán ghét hất mạnh cánh tay bám trên người ra, Minh Vương lạnh lùng thốt lên đúng một chữ:
- CÚT.
- Anh…anh…anh… – Cô gái lắp bắp như gà mắc tóc, khiếp sợ nhìn anh, thậm chí vẻ mặt còn kinh khủng hơn khi bị Như Tuyết đánh.
- Trong vòng năm giây nếu không biến khỏi đây, những lời vừa rồi sẽ ứng nghiêm ngay trên người cô. – Minh Vương lạnh lẽo nhìn cô ta, cả người tỏa ra hơi thở nguy hiểm.
Thực ra khi người đàn bà này vừa lên tiếng mắng *** Như Tuyết anh đã muốn xé xác ả… Nhưng vì nghĩ đến lời dạy của Quang Tiệp, anh cố kìm xuống.
Với lại bây giờ anh đang rất vui vì vẻ mặt tức giận đến mất lý trí của cô cho nên chỉ muốn nói chuyện với cô ngay, còn mụ điên kia anh cho vào sọt rác từ lâu rồi.
Giờ phút này cô gái không còn ngu ngốc như lúc đầu, hiểu rõ ánh mắt anh biểu hiện điều gì.
Cô ta căm hận nhìn hai người nhưng lại sợ ánh mắt băng lạnh đến âm độ kia, đành hậm hực bỏ đi.
***
Căn phòng một lần nữa chỉ còn hai người.
Không khí yên tĩnh đến nghe rõ tiếng hít thở khe khẽ của Minh Vương và tiếng nắm tay răng rắc của Như Tuyết.
Anh đứng im nhìn chăm chú vào cô, còn cô vẫn giữ tư thế vừa đánh người, quay lưng về phía anh.
Một lúc sau, vẫn không thấy cô có ý định động đậy. Minh Vương nhẹ nhàng đứng dậy, đi về phía cô, đặt tay lên vai cô, cười vui vẻ nói:
- Em tức giận?
Nhún vai tránh khỏi bàn tay anh, Như Tuyết quay lại nhìn chằm chằm Minh Vương, mím môi hỏi:
- Tôi tức giận anh vui lắm sao?
- Tất Nhiên. – Anh hồn nhiên đáp – Như vậy nghĩa là em đang ghen, đúng không?
Vẻ mặt vênh váo, dào dạt niềm vui của anh làm cô bùng phát. Nở một nụ cười trước giông tố, cô nhẹ nhàng đáp:
- Được… Vậy tôi sẽ tức giận cho anh xem.
Không suy nghĩ nhiều, Như Tuyết giơ tay lên giáng thẳng vào mặt anh.
Cú tát này cô dùng toàn bộ sức lực trong người. Trên mặt anh rõ ràng năm dấu tay đỏ lửng.
Những ngón tay đau đến run rẩy.
Vậy là chưa đầy mười phút, Như Tuyết đã ra tay đánh người đến hai lần. Đây là lần đầu tiên trong đời cô mất bình tĩnh như vậy.
Mặt bị lệch sang một bên, cái đau nóng rẫy chẳng khác nào vết bỏng ở mặt không bằng một hạt bụi trong lòng. Anh ngơ ngác nhìn cô, đau đớn hỏi:
- Sao lại đánh anh?
Cô không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn anh. Con ngươi đỏ thẫm đầy sát khí, răng cắn chặt môi tím bầm. Tay để thẳng hai bên sườn nắm chặt lại đến thân thể run lên như bị phát sốt.
Bộ dạng của cô khiến anh sợ hãi vô cùng.
Vội vã bước lên nắm lấy vai cô, Minh Vương hốt hoảng đảo mắt khắp người cô hỏi:
- Em sao vậy? Nói anh biết, rốt cục là sao?
Rối rắm đến phát điên, anh chẳng còn nhớ chuyện cô vừa tát mình.
Bất chợt Như Tuyết vùng lên, gạt mạnh tay anh ra, hai mắt long sòng sọc nhìn anh như nhìn kẻ thù.
Cô bột phát tất cả lên người anh, nắm lấy bất cứ thứ gì gần đó ném về phía anh cùng với tiếng gào thét:
- Trần Minh Vương, anh là tên *** nhất trên đời này. Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa. Tôi hận không thể xẻ thịt uống máu anh ngay lập tức… TÔI HẬN ANH… Tôi HẬN ANH… TÔI HẬN ANHHHHHH…
Bỗng vơ phải cái gạt tàn thuốc trên bàn, Như Tuyết liền mạnh mẽ ném đến.
Nuốt ngược nước mắt vào trong, cô giật mạnh cánh cửa rời khỏi đó, chỉ vứt lại một câu tuyệt tình và lạnh lùng nhất:
- Anh chết đi.
Tiếng “ầm ầm” bật đi bật lại của cánh cửa cùng tiếng gạt tàn đập vào vật gì đó rồi rơi mạnh xuống đất. Minh Vương không quan tâm, trong đầu chỉ vang vọng toàn câu nói của cô “ TÔI HẬN ANH…TÔI HẬN ANHHHHH…”.
Một thứ nước ướt đẫm chảy qua mắt rồi rơi xuống nền nhà, vẻ mặt anh chết lặng nhìn theo, trong lòng trăm ngàn câu hỏi không lời giải đáp.
Sau đó anh chầm chậm gục xuống sàn gỗ, bên tai vẫn là những lời mắng nghiệt ngã nhất của cô.
Ánh nắng rọi vào căn phòng bừa bộn như vừa bị giặc càn quét.
Hình ảnh người đàn ông nằm bất động trên sàn phản chiếu trong cửa sổ kính sát đất trước mặt.
Chuông điện thoại bất chợt vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Chẳng cần điều gì hơn đâu. Chỉ cần được ở bên nhau
Sẽ chia quan tâm mỗi ngày. Cảm ơn tình yêu, em đã cho anh
Bên em anh thấy bình yên. Không lo toan muộn phiền
Hạnh phúc thật nhiều. Từ khi anh gặp được em…
Âm thanh vang rền, kéo dài…
…Kéo dài…
Kéo dài…
…Rồi lịm đi…
Chap 37: Thuyết nhân quả.
Bầu trời âm u và nóng bức đến không một chiếc lá rung rinh càng khiến con người khó chịu và bực bội.
Ngày cũng như đêm nóng bỏng, nóng rát, nóng bốc hơi… Đủ loại nóng.
Không khí bao chùm một chữ “nóng”.
Ngồi ngoài sân mong có cơn gió bay qua, Hân mặc áo ba lỗ màu xanh và quần đùi mát mẻ, vừa ăn táo vừa thở dài than:
- Nóng chết mất…Làm ơn có chút gió đi mà. – Cô ngước mắt lên trời nói to, ước gì mình có khả năng hô mưa gọi gió như trong phim.
- Ăn lê cho giải nhiệt. – Đức Minh ở bên cạnh xun xoe vừa phe phẩy quạt vừa lấy lê cho vợ.
Nghe anh nói

vậy cô liền lườm anh, tố cáo:
- Anh còn nói nữa? Do béo mới nóng đó… Suốt ngày bắt em ăn với ăn thôi. Cứ làm như em là lợn sắp đến ngày xuất chuồng không bằng.
Nói xong cô hừ lạnh quay đi.
Biết vợ lại giận dỗi về việc vóc dáng, anh vội vàng cười lấy lòng, ngọt ngào dỗ:
- Em ăn là để tốt cho con mà… Với lại em đang có thai, tăng cân là chuyện tất nhiên. Thử hỏi bà bầu nào không béo chứ?
- Nhưng người ta béo ở mức cho phép còn em là vượt mức đó từ lúc chưa có thai rồi. – Hân hậm hực phân bua.
- Bậy nào. Em không béo. Anh thích vợ anh có thịt, ôm mới thích. – Nói rồi anh cúi xuống thơm nhẹ vào má cô.
Hân vừa xấu hổ vừa hạnh phúc cười, nhìn cái bụng đang dần lộ ra, lại không nhịn được càm ràm:
- Nhưng không nhất thiết vào mùa hè chứ? Anh có biết phụ nữ mang thai sẽ nóng gấp đôi người bình thường không? Lại thêm em là động vật máu nóng… vậy là gấp ba liền.
Với sự lý sự “lô gic” của vợ, Đức Minh đành bó tay, ngước nhìn trời cảm thán sao không nổi sét đánh chết anh đi? Chuyện này anh đâu có tính toán? Đây rõ ràng là điều tự nhiên… Nhưng biết vợ mang thai, thời tiết lại nóng khủng khiếp thế này, anh chỉ ngoan ngoãn làm bia đỡ đạn, để cô trút giận một chút cho thoải mái hơn.
Lúc này, bà Hoa từ trong nhà bước ra, ngồi xuống ghế tre bên cạnh, thở dài não nuột, mặt buồn thỉu không nói gì.
Hai vợ chồng anh liếc mắt nhìn nhau rồi dè dặt hỏi mẹ:
- Mẹ ơi… Sao rồi ạ?
Ngẩng mặt nhìn hai con, bà tiếp tục thở dài rồi mới chậm chạp đáp:
- Vẫn thế… Mẹ hỏi nó không chịu nói, cứ bảo để nó yên, đừng ai làm phiền là được.
- Haiz… chắc chắn là hai người cãi nhau rồi… – Hân cũng thở dài cúi đầu, đột nhiên trở nên tức giận nói tiếp – Mà anh ta cũng kì. Con gái giận dỗi là chuyện bình thường, dỗ dành một chút là xong… Nào ngờ bây giờ vẫn chưa thấy mặt mũi đâu.
Tay để trên cằm vuốt ve, Đức Minh ngồi bên lặng lẽ nhíu mày suy nghĩ.
Mãi sau anh mới lên tiếng:
- Anh nghĩ hai người chắc chắn có chuyện nghiêm trọng…Tuyết đâu phải là đứa thích giận dỗi hay để tâm việc vặt vãnh. Mà con bé cũng chưa bao giờ tức giận và nóng nảy như vậy.
- Đúng thế… Cậu ấy thậm chí còn quát cả Ánh Dương và bực bội với tất cả mọi người. – Hân gật đầu nhìn chồng tán thành.
Nhớ đến chuyện đó, cô vẫn vừa lo lắng vừa giận bạn.
Mặc dù đã qua vài ngày nhưng cục tức trong ngực chưa hoàn toàn tiêu tan, cô buồn bực cắn mạnh miếng lê, nhai ngấu nghiến.
Buổi sáng đó Như Tuyết đi làm, mọi chuyện vẫn rất bình thường.
Đến tối cô về nhà một mình trong bộ dạng bơ phờ, hai mắt đỏ hoe và khuôn mặt thất thần.
Phát hiện sự lạ lùng của cô, bà Hoa đến gần quan sát mặt con, nhẹ nhàng hỏi:
- Có chuyện gì vậy con? Sao hôm nay về một mình?
- Không có gì ạ. Mẹ đừng hỏi… con mệt rồi, muốn đi ngủ luôn. Mọi người không cần gọi con ra ăn cơm đâu ạ. – Cô quay đi né tránh mắt mẹ, mệt mỏi đáp.
Dứt lời định bước vào phòng Hân đã kéo tay cô lại, nháy mắt cười đoán:
- Hai người có chuyện gì đúng không? Cãi nhau à?
Lạnh lùng gạt tay chị dâu ra, cô nhìn thẳng vào mặt chị nói đúng một câu:
- Yên phận làm bà bầu của cậu đi, đừng xen vào chuyện người khác.
Nụ cười đùa giỡn cứng ngắc trên mặt Hân vì câu nói đó của bạn, ánh mắt bị tổn thương nghiêm trọng.
Chứng kiến biểu hiện xúc động và đau lòng của cô, Đức Minh vội vàng bước lên đỡ lấy cô và cũng không thể tin nổi những lời như vậy thoát ra từ miệng em mình.
Mọi người đều bị câu nói của Như Tuyết làm cho đờ ra.
Không khí bắt đầu đóng băng, các phân tử oxi ngừng chuyển động, dần dần tạo ra những vết nứt.
Dường như tất cả có thể cảm nhận rõ chúng đang nới rộng ra như chính chỗ nào đó trong tim họ đang bị loang ra, nhòe đi vì một thứ ẩm ướt.
Đúng lúc này, Ánh Dương từ bên ngoài chạy vào, không phát hiện điều bất thường, vừa thấy mẹ liền réo vang:
- A mẹ về rồi! Bố đâu ạ? Con muốn bố mua cho đồ chơi giống của bạn Hạnh.
Vừa nói bé vừa lắc tay mẹ liên hồi.
Mãi không thấy mẹ trả lời, bé mới đưa mắt ra xung quanh rồi ngước nhìn mẹ, dè dặt hỏi:
- Mẹ, mẹ ơi… Hôm nay … bố không đưa mẹ…về sao?
Hai tay Như Tuyết bóp chặt gấu áo. Những tiếng “bố” thốt ra tự nhiên và đơn giản từ miệng con chói tai và âm vang làm cô muốn điên lên.
Cố mím chặt môi kiềm chế, mãi sau cô mới bật ra được vài chữ:
- Đừng hỏi về bố con nữa.
- Tại sao ạ? – Ánh Dương nghiêng đầu nhìn mẹ thắc mắc. Tại sao bé không được hỏi về bố? Đó là bố của bé mà? Mẹ không cho bé hỏi bố vậy thì hỏi ai đây? Thật vô lý. Bé chu môi bất mãn.
Bất chợt, Như Tuyết quay phắt lại, nắm chặt tay con, nhìn chằm chằm mắt bé mạnh mẽ yêu cầu:
- Mẹ nói, không được hỏi là không được hỏi. Sau này mẹ không muốn nghe thấy bất cứ tiếng “bố” nào từ con nữa, rõ chưa?
Câu cuối cô gần như gắt lên. Sau đó không chờ mọi người kịp phản ứng đã chạy nhanh về phòng sập cửa lại.
Độ dao động của cánh cửa đập thẳng vào không gian, tạt một làn gió lạnh về phía sau.
Mọi người thẫn thờ nhìn nhau như trúng thuốc mê, chẳng hiểu và chẳng biết chuyện gì vừa xảy ra, cũng chẳng kịp phản ứng.
Sau một hồi bàng hoàng và sợ hãi, nước mắt nhanh chóng tụ lại trên mi, từng giọt từng giọt rơi lã chã xuống hai má bầu bĩnh của Ánh Dương. Sau đó bé khóc to lên, nức nở gấp gáp như tắc nghẹn ở ngực.
Bà Hoa xót xa trong lòng, vội vã đến ôm chặt cháu, vỗ về an ủi.
- Ánh Dương ngoan…đừng khóc… Có bà đây.
- Hu hu… sao mẹ lại nổi giận với con?
- Ừm… Có thể do mẹ đang có chuyện không vui. Con tha lỗi cho mẹ, được không? – Bà nhẹ nhàng dỗ dành, lau nước mắt cho cháu.
Ánh Dương gật nhẹ đầu, nấc thêm vài cái rồi quệt mũi ủy khuất nhìn bà hỏi tiếp:
- Vậy tại sao mẹ không cho con nhắc đến bố ạ?
Câu hỏi của cháu làm bà Hoa đớ người, ú ớ vài câu tìm lý do.
- À…ờ… chắc mẹ đang giận bố… Ánh Dương nghe lời mẹ đi… Bao giờ mẹ hết giận, mẹ sẽ không cấm con nữa, có được không? – Bà cười dịu dàng, vuốt vuốt mái tóc như nhung của cháu, sau đó đề nghị – Hôm nay con ngủ với bà nhé!
Quay ra nhìn cánh cửa đóng chặt kia một lúc, Ánh Dương mới quay lại gật đầu đồng ý.
Khuôn mặt đáng yêu buồn bã và ỉu xìu. Bé cúi gằm đầu, chậm chạp lê từng bước về phòng bà. Vậy là hôm nay không được mẹ ôm ngủ rồi. Bé rất buồn đồng thời cũng tức giận. Mẹ chưa bao giờ la mắng bé như vậy.
Mọi người cũng không dám tin những gì vừa xảy ra là thật.
Xưa nay Như Tuyết chưa bao giờ nặng lời với con chứ đừng nói đến sự cấm đoán bá đạo. Vậy mà chỉ trong chưa đầy nửa phút cô đã để cho cả hai điều đó xảy ra cùng một lúc.
Trong nhà vì chuyện này mà thấp thỏm và trao đảo mạnh.
Cái nóng lại được đà tiến tới.
***
Một người đàn ông tóc tai bù xù, quần áo sộc sệch, bên trán phải có tấm vải trắng che gần kín mắt, không nhìn rõ cảm xúc trên mặt. Anh ta đang ngồi dưới đất, tay trái gác lên đầu gối trái, ngước ánh mắt thờ ơ nhìn ra ngoài trời.
Những tia nắng như thiêu như đốt chói lọi khắp nơi. Mọi người trên đường tranh nhau tránh nắng và hạn chế đi lại.
Lạ thay người đàn ông hoàn toàn không cảm nhận được sự nóng bỏng và ấm áp của nó.
Đột nhiên anh đứng dậy mở tung cửa sổ cho phân tử “nhiệt” bay vào xua đi cái lạnh trong phòng…hay trong chính trái tim mình?
Nở nụ cười đáng để nhiều chuyên gia phân tích như monalisa, anh ta giơ bình rượu trong tay tu một hơi.
Giờ mới chú ý, dưới chân anh, trên sàn nhà la liệt vỏ rượu bia.
Trông căn phòng lúc này chẳng khác gì bãi rác, còn anh ta chính là người chuyên đi bới rác.
Bất chợt có tiếng chuông điện thoại kêu, người đàn ông hờ hững nhìn màn hình sáng lấp lánh bên cạnh chân mình đang dịch chuyển theo quỹ đạo tròn do chế độ rung, tiếp tục uống rượu cho đến khi nó ngừng động.
Không gian trở về yên bình như trước. Người đàn ông tiếp tục ôm những bình rượu vào lòng như tri kỉ.
Nào ngờ điện thoại lại reo tiếp. Lần này cường độ mạnh hơn, gan lì như thách đấu cùng chủ nhân.
Chán nản nhặt điện thoại lên, anh ta ấn nút nghe, uể oải đáp:
- Chuyện gì?
- …
- Không.
- …
- Tôi nói là không. – Giọng điệu bắt đầu mất kiên nhẫn.
- … – Bên kia vọng lại tiếng nói gấp gáp và bất bình.
- Tôi – vẫn – bình – thường.
Người đàn ông gằn từng tiếng qua kẽ răng rồi ngắt máy luôn.
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi không đến ba mươi giây.
Sau đó anh ta lạnh lùng ấn nút tắt nguồn.
Lần này màn hình im lặng đen xì mãi mãi. Không còn bị thứ gì quấy rối, chủ nhân của nó tha hồ say sưa, đắm chìm với hương rượu của mình.
***
Trong căn phòng màu xanh, hai đứa trẻ đang ngồi với một đống đồ chơi.
Chiếc tàu hỏa thu nhỏ chạy vòng quanh chúng trên đường ray rải khắp phòng.
Bé trai mặc áo phông quần sooc là Hoàng.
Hai tay loay hoay tháo lắp phụ kiện của mô hình máy bay tàng hình loại mới nhất của Mỹ, cậu bé nhàn nhạt hỏi Ánh Dương đang bực mình vặn đầu con maruko:
- Em ghét nó sao còn lấy?
- Ai bảo em ghét? – Ánh Dương bĩu môi cãi lại.
- Vậy em đang làm gì? – Hoàng liếc mắt coi thường, tay vẫn không ngừng thao tác đều đặn.
Nghe vậy, cô bé bí từ, lườm anh tức giận không nói nữa.
Hai đứa bé tiếp tục quay về với trò chơi của riêng mình.
Được một lúc, Ánh Dương lại bắt đầu mất kiên nhẫn, trọc trọc mặt hình nộm trên tay.
Chứng kiến cảnh đó Hoàng thở dài, đặt đồ chơi xuống sàn, quay sang hỏi:
- Em muốn nói gì?
- Em đang rất tức giận, mẹ không để ý đến em, bố thì không thấy đâu… Hai người thật quá đáng. Mẹ còn mắng em, bố cũng bỏ mặc em… Em ghét hai người, ghét hai người… – Ánh Dương giận dữ xả hết mọi ấm ức và tức...

<< 1 ... 66 67 68 69 70 ... 74 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status