* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Sự Nhầm Lẫn Diệu Kỳ Full

mẽ, ổn định khiến Như Tuyết thấy ấm áp và yên bình. Giờ phút này cô mới tin nhân vật trong tiểu thuyết nói “không say vì rượu mà say vì anh”. Cô cảm thấy người mình lâng lâng, đầu óc choáng váng khi nghe những lời tỏ tình tuy giản dị nhưng lại chân thực và lãng mạn đó. Lúc này cô nghĩ anh nói gì mình đều có thể cho là thật cho dù là những câu nói như kiểu “anh có thể hái sao trên trời cho em”, “mặt trăng không có sự sống nhưng vì em anh sẽ tạo ra nó”… Cô không nói gì nhưng cô tin tưởng anh cũng cảm nhận được sự xúc động trong lòng cô.
Đôi khi cách bày tỏ tình cảm rất đơn giản, chỉ là một vài câu nói hay cử chỉ nhỏ nhặt, thân thiết nhất.
Như Tuyết ngập ngừng đưa tay ra ôm lại Minh Vương, đầu cô ngả sâu hơn vào ngực anh.
Hai người không nói gì nữa, chỉ yên lặng cùng nhau ngắm cảnh mặt trời mọc trên đê tuy rất quen thuộc nhưng hôm nay nó có vẻ rực rỡ và tráng lệ hơn.
Xa xa đã có lác đác người đi làm, nhưng họ không quan tâm những ánh mắt đang tò mò nhìn ngó bởi trong mắt họ giờ đây chỉ có một mình đối phương. Đây là thế giới của riêng hai người, không ai chạm đến được.
Một ngày lại sắp tàn, bà Hoa đang khom lưng thu dọn mấy bó tre đã khô trên sân.
Hân đi làm về thấy vậy, vội vàng chạy lại giúp.
- Mẹ để con thu dọn cho, mẹ ngồi nghỉ đi ạ.
Cô vừa nói tay vừa nhanh nhẹn vơ những sợi tre mỏng thành bó gọn gàng rồi buộc chặt lại.
Thời tiết càng ngày càng nóng, mùa hè với cái nắng gay gắt khiến người ta khó chịu đang đến gần. Bà Hoa đưa tay lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, cười vui vẻ nhìn con dâu ngoan ngoãn của mình.
- Con vừa làm về, đi vào ngồi quạt một lát cho hết mồ hôi rồi chuẩn bị tắm rửa mà còn ăn cơm. Mẹ cũng sắp xong rồi. – Bà cười dịu dàng, dặn dò con dâu. Cô con dâu này bà đã chứng kiến từng ngày trưởng thành của nó. Bà biết nó là đứa bé ngoan ngoãn và biết điều. Thực ra bà cũng chấm nó lâu rồi, hiện tại được như ý thật khiến bà vô cùng hài lòng.
Hân cười gật đầu với mẹ rồi vào nhà thay quần áo.
Cơm nước đã sẵn sàng, mọi người cũng về đủ. Trời hè nóng bức, vì vậy buổi tối họ ngồi ăn cơm ngoài hiên cho thoáng mát.
Là con dâu trong nhà, Hân thường ngồi đầu lấy cơm cho cả nhà. Hai tay đưa bát cơm cho bố mẹ, cô lễ phép mời họ ăn cơm.
Như Tuyết bên cạnh nhìn cô dịu dàng và nhỏ nhẹ như vậy liền cười cười trêu:
- Cậu càng ngày càng duyên dáng và e thẹn nha. Đúng là có khiếu làm con dâu bé nhỏ.
Đang cầm bát trên tay chưa kịp ăn, Hân trừng mắt với cô, xấu hổ gần như úp mặt vào trong bát. Như Tuyết thích trí cười ha hả, nhưng vừa cười thì bà Hoa đã gõ vào đầu cô một cái đau điếng:
- Con ranh này, dám hỗn với chị dâu hả? Mẹ đã dặn bao lần rồi, phải thay đổi cách xưng hô đi.
- Haiz, xem tình hình này con mới giống là con dâu của mẹ đó… Thì ra việc anh Minh kết hôn chẳng có gì tốt lành, vừa mất người mẹ luôn yêu chiều mình, lại còn mất luôn một người bạn thân nữa. – Như Tuyết mếu máo nói. Điệu bộ của cô trọc cười mọi người.
Bà Hòa đưa mắt lườm con gái một cái rồi gắp miếng cá vàng ươm vào bát Hân, cười hiền với cô:
- Con ăn đi, đừng để ý đến nó. Con bé này càng ngày càng nhí nhảnh, chẳng ra làm sao cả.
- Vâng ạ. – Hân nhỏ nhẹ đáp rồi đưa miếng cá lên miệng định cắn nhưng mùi dầu mỡ hòa với mùi tanh nồng của cá làm cô bỗng thấy ghê ghê cổ họng, vội vàng be miệng chạy ra vườn nôn.
Đức Minh bên cạnh thấy vậy, gấp gáp chạy theo, nhẹ nhàng vuốt lưng cô giúp cô thoải mái hơn, lo lắng hỏi:
- Em có sao không?
- Em không sao. – Hân vừa đưa tay chùi mép vừa yếu ớt nói.
Nhìn cô nôn cả mật xanh mật vàng ra, sắc mặt nhợt nhạt, Minh nhíu mày nói:
- Em đi thay quần áo, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra xem sao.
- Em không sao mà, nôn ra hết là được rồi. – Hân nhẹ nhàng từ chối. Cô rất ghét bệnh viện mà cũng chẳng muốn phiền phức như vậy, chỉ nghĩ do dạ dày không thoải mái.
Mấy người kia đứng gần đó nhìn vợ chồng họ thắm thiết mà cười phá ra. Bà Hoa bước đến gõ đầu con trai mắng:
- Anh ngốc thật. Lớn bồ rồi mà chẳng biết gì – Sau đó bà quay sang nắm tay Hân nhẹ nhàng hỏi – Tháng này con có kinh nguyệt chưa?
Bị mẹ chồng đường đột hỏi chuyện tế nhị làm Hân ngượng chín người, chẳng biết trả lời thế nào. Bà nhắc cô mới nhớ hình như nguyệt sự của mình bị chậm, chẳng lẽ là… Hân kinh ngạc mở to mắt nhìn mẹ. Khi thấy bà gật đầu hài lòng trước biểu hiện của cô thì lờ mờ nhận ra. Xấu hổ quá chẳng biết làm gì, cô đành quay sang đánh vào ngực chồng rồi vùi đầu vào lòng anh, không dám nhấc mặt lên nhìn ai.
Mọi người lại cười vui vẻ trước biểu hiện ngượng ngùng của cô. Chỉ có Đức Minh mặt đờ ra, ngô nghê chẳng hiểu gì. Thấy vậy bà Hoa đành thở dài nhìn con trai ngốc nói:
- Ngố vừa thôi, chắc là vợ anh có thai rồi. Mai anh đưa vợ đi bệnh viện sản kiểm tra cho chắc.
Nghe mẹ nói vậy, Đức Minh cảm thấy đầu mình vang lên một tiếng nổ lớn gần ngang vụ nổ Big Bang, người cứ đờ ra một lúc không biết phản ứng thế nào. Dần dần mới ý thức được mình sắp lên chức bố, thế là cứ cười một cách hết sức ngớ ngẩn, sau đó ôm chầm lấy vợ yêu quay tròn mấy vòng. Anh cười đến ghê cả răng, hớn hở nói:
- Đi bây giờ luôn được không?
Nói xong, anh định bước vào nhà thay quần áo thật. Hân vừa tức vừa buồn cười trước phản ứng mãnh liệt của chồng mình, vội vàng kéo tay anh mắng:
- Anh điên à…Giờ này bệnh viện nào còn làm mấy cái đó? Để ngày mai đi.
Đức Minh xấu hổ nhận ra sự thất thố của mình, đành đưa tay lên gãi đầu nhưng miệng vẫn nở nụ cười ngốc nghếch.
Mọi người lại nhìn anh cười nhạo. Ông Tần ra vẻ tự nhiên, cười khinh thường con:
- Anh thật kém cỏi, hồi tôi biết mẹ anh mang thai tôi vẫn bình tĩnh như chẳng có chuyện gì.
- Vâng, ông bình tĩnh đến mức mặc áo trái đưa tôi đi trạm xá mà không biết. – Bà Hoa bĩu môi với chồng.
Mấy đứa con nghe vậy liền cười ngặt nghẽo. Ông Tần mặt đỏ bừng vì xấu hổ, chỉ biết lườm vợ trách:
- Bà này, chẳng để cho tôi chút thể diện nào với con hết.
Tiếng cười ha hả lại vang lên. Bà Hoa đưa tay đánh yêu chồng thay cho một lời trách yêu.
Đứng bên cạnh nhìn hai đôi vợ chồng thuộc hai thế hệ khác nhau nhưng đều yêu thương và gắn bó thắm thiết với nhau như keo sơn, Như Tuyết vui vẻ cười, nắm tay con gái nói:
- Bé con à, nguyện vọng của con thành sự thật rồi. Con sắp có em bé để chơi cùng đó. Con nhớ khen ngợi bác Minh tài giỏi nhé. Mới kết hôn hơn một tháng mà đã làm mẹ Hân nôn nghén như bà chửa ba tháng rồi.
Vừa dứt lời cô liền bị Hân xông tới đập tới tấp, hai

mắt long sòng sọc như bị ma nhập, răng nghiến ken két chỉ hận không thể nhai xương cô.
Đức Minh sợ vợ kích động ảnh hưởng đến thai nhi, vội vàng ôm lấy nhẹ nhàng ngăn trở, bảo vệ cô trong vòng tay. Bà Hoa cũng cười trừng trị con gái thay con dâu.
- Cô nói vớ vẩn, coi chừng tôi cho trận đòn nát đít… Có chửa hơn một tháng nôn nghén cũng là chuyện bình thường, không biết gì còn nói linh tinh.
- Trời ạ, thời kỳ đau khổ của con đến rồi sao? Bây giờ trong mắt mẹ và anh Minh chỉ có Hân thôi. Hai người làm con đau lòng quá. Thôi con đành ở bên bố vậy, không thèm nói với hai người nữa. Bố con mình cùng chiến hào, bố nhỉ? – Như Tuyết cười chạy đến bám tay bố tìm viện trợ.
Ông Tần cười cười, âu yếm vỗ đầu con gái yêu. Ánh Dương cũng chạy đến ôm chân mẹ la lên:
- Con nữa, con cũng về phe mẹ, như vậy là cân bằng. – Sau đó bé lại nhíu mày nói – Không đúng, mẹ Hân sắp có em bé rồi, vậy là chúng ta sẽ thua một người… Bác Minh quả là lợi hại.
Nói xong, bé nhìn chằm chằm chiếc bụng vẫn còn phẳng lỳ của Hân tán thưởng. Mọi người thấy vậy liền cười ầm lên.
Khung cảnh trong sân vang khắp tiếng cười vô tư, vui vẻ của gia đình họ. Những ngôi sao đang lấp lánh trên cao.
***
Ở khung cảnh khác, cũng là một gia đình nhưng lại không có những tiếng cười vui vẻ hay những cử chỉ thân thương mà chỉ là quan hệ lạnh lùng được ràng buộc lỏng lẻo bằng huyết thống đơn thuần. Không gian cũng ầm ĩ vang vọng nhưng không phải là âm thanh của hạnh phúc mà là tiếng cãi vã của một đôi vợ chồng chững tuổi.
Trong phòng khách sang trọng, người chồng mặc comple xám đắt tiền, ngồi im lặng trên salong hút thuốc, lạnh nhạt nhìn người vợ đang tức giận la hét. Dường như điều đó chẳng liên quan đến ông, hai hàng lông mày rậm vẫn lạnh lùng dương cao, nhàn nhã rít từng hơi thuốc. Gương mặt tuy đã có vài nếp nhăn nơi đuôi mắt nhưng con ngươi tinh tường và khí chất hơn người chứng tỏ một thời là chàng trai nổi bật, thu hút ánh mắt của đông đảo các thiếu nữ.
- Ông có còn biết mình là trụ cột của cái nhà này nữa không? Ông xem một tháng ông về nhà được mấy lần? Con trai ông làm loạn, ông cũng không thèm quản. Trần Minh Tuyên, ông vẫn lạnh lùng đứng nhìn sao?
Bà Ella nhìn chăm chăm vào mắt chồng, người mà bà đã gắn bó hết tuổi thanh xuân của mình. Từ khi hai mươi tuổi bà đã làm vợ ông, nhưng vẫn không thể nắm giữ trái tim ông, càng không thể nhìn thấu suy nghĩ của ông. Bà cảm thấy mình là một người vợ thê thảm, là một người mẹ thất bại.
Người đàn ông này là người bà hận đến tím gan tím ruột đồng thời cũng yêu đến không còn lý trí. Nỗi đau luôn giằng xé trong tim khiến bà cảm thấy mình thật yếu đuối và hèn hạ. Biết rõ giữa hai người chỉ là cuộc hôn nhân thương mại nhưng vẫn không thể bảo vệ trái tim mình, mà đối với một cuộc hôn nhân thương mại, đó là điều nguy hiểm nhất.
Mỗi khi nhìn vẻ mặt lạnh nhạt, vô tình của người này, bà lại hận không thể moi tim ông ra xem nó làm bằng gì? Chẳng may bắt gặp ông sánh bước bên người phụ nữ khác, bà cũng muốn như bao người vợ có thể đàng hoàng đánh ghen, tỏ rõ sự tức giận của mình, có quyền yêu cầu chồng có mặt ở nhà mỗi ngày.
Mỗi đêm đơn côi nằm trên chiếc giường rộng lớn, lạnh lẽo bà lại sợ hãi và co ro tự mình nhấm nháp nỗi đau. Những lúc như vậy bà chỉ muốn cắt đứt hoàn toàn với ông, nhưng sau đó lại rùng mình với viễn cảnh không còn ông bên cạnh. Vì ông, bà cố gắng trở thành một người phụ nữ đảm đang, tề gia nội thất, mọi việc đều giỏi…Nhưng ông chưa từng cho bà cơ hội thể hiện. Vì vậy bà không bao giờ bước vào bếp nữa. Có lẽ bà chỉ vì ông mà nấu ăn, rất tiếc ông vẫn chưa từng biết đến điều đó.
Bà hận sự lạnh lùng, vô tình của ông đồng thời cũng hận sự yếu đuối và nhu nhược của mình.
Có lẽ người phụ nữ mạnh mẽ đến đâu khi đứng trước tình yêu vẫn trở nên yếu hèn và bé nhỏ vô cùng!
- Bà chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình là được.
Thản nhiên vứt lại một câu ngắn gọn, vô cảm như vậy, ông Tuyên đứng dậy rời đi mà không thèm liếc nhìn bà Ella lấy một lần.
Nhìn chồng lạnh lùng quay đi, bà giận run người, chỉ hận không thể chặt gãy đôi chân ấy để ông hết đường tự do. Bà muốn đóng đinh ông vào người mình để ông không thể nhìn bà bằng ánh mắt xa lạ đó… Đáng tiếc, phụ nữ là vậy, luôn có những suy nghĩ rùng rợn, kinh khủng và đáng sợ nhưng lại không bao giờ có thể tàn nhẫn với người mình yêu, thậm chí là sống chết bảo vệ, mặc cho trái tim đau đớn, rách bươn.
Chẳng thể làm được gì ngoài việc trút giận lên đồ đạc, bà Ella điên cuồng ném bất cứ thứ gì trong tầm tay, gào với theo:
- Tốt lắm, Trần Minh Tuyên, có giỏi thì ông đi luôn đi, đừng bao giờ quay về… Tôi ước gì không bao giờ phải nhìn thấy ông nữaaaaaaaaa…
Đáp lại tiếng gào xé màng nhĩ của bà chỉ là cái bóng mờ nhạt dần.
Bà Ella tuyệt vọng, gục xuống đất khóc nức nở. Tại sao ông không bao giờ chịu quay đầu lại nhìn bà dù chỉ một lần? Bao nỗi uất ức, oán hận bỗng trào dâng hóa thành nước mắt. Bà nghẹn ngào úp mặt xuống nền gạch lạnh lẽo khóc. Lúc này, chỉ có một mình bà với nỗi đau mặc sức phát tác.
Trên cầu thang không xa, có một đôi mắt to tròn, trong suốt nhưng lại bình yên đến vô cảm chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối. Nhìn những giọt nước mắt tuôn ra từ khuôn mặt tái nhợt của bà Ella, đôi mắt ấy cũng không dao động nhiều bởi nó dường như trở thành thói quen mất rồi.
Những cuộc cãi vã thường xuyên diễn ra khi ông Tuyên về nhà. Lâu dần, nó trở thành dấu hiệu nhận biết sự hiện hữu của ông trong nhà, cũng vì vậy Hoàng dần mất đi niềm hân hoan khi nghe tiếng còi xe của ông vang lên ngoài cổng.
Cậu bé không hiểu một người cao ngạo và quật cường như bà tại sao lại có thể yếu đuối và mất bình tĩnh đến vậy khi đứng trước mặt ông? Mặc dù ông không bao giờ nhìn thấy bởi ông luôn là người quay lưng đi. Bà chỉ khổ sở, khóc lóc khi không ai nhìn thấy, sự mạnh mẽ và lạnh lùng của bà hoàn toàn sụp đổ… Như bây giờ, bà chỉ là một người phụ nữ bình thường với nỗi đau bị chồng mình lạnh nhạt, hờ hững.
Hoàng nghĩ mình không bao giờ hiểu nổi thế giới của người lớn nhưng bé có thể cảm nhận rõ nỗi đau mà bà đang cố che giấu.
Điều đó có ích gì khi bé cũng chỉ là một đứa nhỏ yếu ớt và bị vây trong chính không gian lạnh lẽo này? Bé chỉ còn cách cố gắng biến nó thành thói quen, bình thản chứng kiến tất cả.
Thế giới xung quanh bé là vậy đó. Hoàng lắc đầu thở dài nhìn bà một lần nữa rồi quay người trở về phòng.
Căn phòng rộng lớn còn lại gì ngoài dáng hình đau buồn của bà Ella trải dài trên sàn nhà sáng bóng?
Không gian yên tĩnh vang rõ từng tiếng nấc khe khẽ kìm nén của bà và tiếng nước nhỏ giọt trên sàn.
Chap 34: Cần sự tuyệt tình để chấm dứt.
Tiếng chuông vang lên cũng là lúc cánh cổng của trường mần non Bình Minh rộng mở, cho phép phụ huynh đón con.
Ánh Dương khoác ba lô hình gấu đỏ trên vai, vẫy tay chào tạm biệt cùng các bạn.
Gần đây anh Hoàng không đến nhà bé chơi, thường được bà bảo mẫu đón sớm vì vậy bé không có nhiều cơ hội nói chuyện, chỉ có thể tranh thủ trong lớp cùng anh chơi đùa vui vẻ. Bé hỏi mẹ tại sao nhưng mẹ chỉ cười không giải thích.
Ngồi trên bậc thềm, Ánh Dương ôm ba lô xinh xắn của mình vào lòng, chờ mẹ đến đón.
Ngắm nhìn các bạn khác hạnh phúc trong vòng tay bố mẹ, bé nhíu mày đăm chiêu.
Đến bao giờ bố mẹ mới ở cùng nhau mãi mãi đây? Mình đã mong ngóng lâu lắm rồi. Đưa tay cụp hai cái tai dài che kín hai hạt nhựa đen giả mắt gấu trên balo, “chờ đợi thật là chán” bé thở dài nói nhỏ.
Từ xa, một chiếc Honda màu đỏ chở Tuyết Nhi mặc áo phông trắng quần jeans trẻ trung dừng lại ngoài cổng trường.
Vội vàng nhảy xuống xe, cô quay sang nói với anh chàng quần áo chỉnh chu, đeo kính cận, vẻ mặt ngố tầu của những kẻ nghiền chữ:
- Anh chờ ở đây một lát.
- Ừm…Em… tới đây đón…cháu hả? – Anh chàng ngập ngừng hỏi.
- Không phải… là con gái tôi. – Tuyết Nhi lạnh nhạt đáp.
Vẻ mặt kinh sợ đến mắt trợn trừng chỉ thấy lòng trắng của anh chàng khiến cô suýt kiệt sức vì nhịn cười.
Anh chàng cứ há miệng ra rồi ngậm vào, muốn nói lại thôi.
Mãi sau anh ta mới rụt rè nhìn cô dò hỏi:
- Là con gái em… thật sao?
- Đúng vậy, thì sao? – Tuyết Nhi nhướng mày nhìn anh thách thức.
Thấy vậy anh chàng sợ hãi, vội vàng xua tay, cuống quýt đến líu lưỡi, lắp bắp nói:
- Không…không…có…có…gì.
Tuyết Nhi lừ mắt cảnh cáo nhìn anh ta sợ hãi vội vàng cúi đầu xuống, sau đó cô mới hài lòng quay đi.
Vừa quay lưng lại cô đã ngoác miệng cười, cố gắng không phát ra tiếng.
Đúng là một chàng mọt sách nhát cáy!
Bóng dáng nhỏ xíu ngồi trước cửa lớp, hai tay đang dày vò con gấu nhỏ trong lòng đầy vẻ mất kiên nhẫn và bực bội của Ánh Dương lướt qua mắt Tuyết Nhi, cô đứng lại quan sát kỹ.
Bé đang mặc một chiếc váy đen kết hợp với áo cộc trắng thắt nơ xanh trên cổ rất dễ thương. Ánh mắt to tròn, đen láy như hai viên pha lê chốc chốc lại đảo quanh kiếm tìm. Khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn phụng phịu đáng yêu vô cùng! Một đứa bé như vậy, ai mà không mong?
Đôi lúc, Tuyết Nhi bỗng ghen tị với Như Tuyết chút chút. Cô cũng muốn được người đàn ông như Minh Vương yêu và có một đứa con gái thông minh, dễ thương giống Ánh Dương. Nhưng cô cũng biết, Như Tuyết đã phải trả giá và chịu đựng nỗi đau lớn thế nào. Trên đời này, không thứ gì là không phải trả giá! Cô hiểu rõ điều đó, vì vậy luôn cầu chúc cho bạn mình sẽ nhận lại niềm hạnh phúc trọn vẹn mà cô ấy xứng đáng có được.
Đúng lúc Ánh Dương quay đầu nhìn về phía này, bắt gặp vẻ mặt thất thần của cô.
Bé cau mày đứng dậy, chậm chạp bước về phía Tuyết Nhi. Thấy vậy cô cười vui vẻ đi nhanh đến đón.
- Mẹ con đâu rồi ạ? – Ánh Dương lạnh nhạt hỏi, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng.
Tuyết Nhi biết con bé đang giận dỗi, đành cầm lấy ba lô nhỏ trên tay bé, cười hối lỗi đáp:
- Mẹ con có chút việc bận cho nên mẹ đến đón con.
- Hừ, mẹ đến muộn quá đấy.
Lời giải thích của cô vẫn không làm Ánh Dương nguôi giận, khoanh hai tay trước ngực hừ lạnh nhìn cô.
Hết cách, cô đành ngồi xuống, giật giật áo bé, xun xoe lấy lòng:
- Mẹ nuôi mua đồ ăn cho Ánh Dương nhé, con thích gì mẹ liền mua, được không?
Nghe vậy, hai mắt Ánh Dương sáng lên, nhưng vẫn ra vẻ bất đắc dĩ gật đầu, rộng lượng nói:
- Thôi được rồi, mẹ đã có lòng như vậy cho dù con không muốn cũng khó.
Tuyết Nhi đen mặt đứng dậy dắt tay Ánh Dương ra ngoài cổng trong khi bé cười toe toét, nhảy chân sáo bên cạnh.
Vừa nhìn thấy anh chàng đeo kính đang ngồi trên xe máy đợi đằng xa, bé ngước mắt lên nhìn cô hỏi:
- Mẹ nuôi, chú ấy lại là bạn trai mới của mẹ ạ?
- Không, chỉ là một kẻ ngốc thôi. – Tuyết Nhi cúi xuống nháy mắt với bé.
- À, vậy là con hiểu rồi. – Ánh Dương gật đầu hiểu biết, sau đó bĩu môi tiếp – Chú ấy là một trong những con bò ngốc nghếch theo đuổi mẹ chứ gì.
Âu yếm xoa đầu bé, Tuyết Nhi cười, không mặn không nhạt đáp:
- Cứ cho là vậy đi…nhưng con tuyệt đối không được nói trước mặt chú ấy đâu.
- Mẹ làm như con ngốc lắm ý. – Ánh Dương lêu lêu chế giễu.
Đưa tay lau mồi hôi lạnh trên trán, Tuyết Nhi không dám tin bé chỉ là một đứa trẻ. Có khi nào giống trong tiểu thuyết, chá hồn không? Thể xác là một đứa trẻ nhưng linh hồn lại là một bà cụ tám mươi? Xem tình hình này thì cũng dám lắm.
-… Dạo này…Bố Huy có hay…sang nhà con chơi không?
Sau một hồi, cô ngấp ngứ hỏi Ánh Dương, thực lòng muốn biết tên khốn đó có còn nặng lòng với Như Tuyết nữa không nhưng lại không dám hỏi thẳng, đành chọn cách đi vòng.
- Bố Huy dạo này hơi bận, nhưng vẫn thường xuyên sang cho con quà. Hôm qua bố còn rủ bác...

<< 1 ... 58 59 60 61 62 ... 74 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status