* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Sẽ Mãi Bên Nhau Full Chap

nhăn nhó.
- Đó là phần đặc biệt của Khánh mà. – Nguyệt bật cười đặt xuống bàn một dĩa bưởi.
- Tại sao nhỏ lại được ưu tiên như vậy chứ? – Nguyên nhíu mày – Không lẽ…
- Anh hai đoán trúng rồi đó. – Minh cười lớn, ôm Khánh vào lòng.
- Sao bảo đợi bé Hạnh đi học rồi mới có thêm đứa nữa.
- Tại em bị lỡ kế hoạch chứ bộ. – Khánh đỏ mặt nói, đưa mắt lườm Minh.
Nguyệt cười nhẹ trong khi rót trà ra từng tách cho mọi người. Phương nhìn Nguyệt làm rồi quay nhìn Nguyên:
- Em vẫn luôn thắc mắc sao anh thích uống trà sau bữa ăn, thì ra…
- Vốn nó là thói quen của gia đình mà. – Khánh nói. – Làm sao bỏ được, phải không anh hai?
Phương cố lờ thái độ khó chịu của Khánh. Không hiểu sao, Khánh tỏ ra ghét Phương ra mặt như vậy không biết nữa.
- Quen với anh, riết rồi em cũng mê uống trà. – Phương cười nói – Mà loại trà anh hay uống mua ở đâu vậy nhỉ? Em tìm hoài không ra.
- Đó là loại trà đặc biệt – Khánh thản nhiên cắn múi cam nói – Chỉ có anh hai mới có đó, không có trên thị trường đâu.
Nguyên đưa mắt nhìn Khánh dò hỏi.
- Để em nhờ xem nào. – Khánh nói – Cái hè đầu tiên, chị hai về được một tháng. Chị hai dành ra hai tuần lên tận Lai Châu, học nghề của một bậc thầy đó. Lần đó, em cũng đi cùng nhưng chịu không học nỗi. Người thầy đó nói chị hai có cái tâm dành cho người uống nên trà chị hai làm rất đặc biệt. Sau đó, cứ mỗi ngày đầu xuân, là tết đó, chị hai đều lên Bảo Lộc 3 ngày. Ngày nào, chị cũng thức từ ba giờ sáng ra vườn trà hái những đọt trà còn đọng sương sớm, về nhà tự tay làm lấy đó. Cả nhà chỉ được giữ lại một ít còn bao nhiêu gửi sang cho anh tất cả đó.
Nguyên nhìn Nguyệt khẽ siết tay cô. Nguyệt nhìn Khánh, mắng khẽ:
- Nhỏ nhiều chuyện quá rồi đó nha.
- Lỡ mang tiếng nói nhiều rồi, em nói luôn – Khánh khúc khích – quà tết gửi sang cho anh hai mỗi năm đều do chi hai chuẩn bị cho anh hai đó. Tất cả, từ đồ ăn, thức uống đến quần áo và cả những vật dụng sinh hoạt hằng ngày. Lúc nào cũng đảm bảo cho anh hai đủ dùng cho cả năm, phải không anh? Chị hai bảo anh hai là chúa lười, có hết đồ cũng chưa chắc chịu đi mua, cứ chuẩn bị sẵn.
- Em hay đùa thế này – Minh cười cười – Anh hai thiếu gì bạn gái, chị lo làm gì? Anh hai biết chị hai nói sao không? Làm sao họ mua đúng ý anh hai được chứ?
- Mẹ cũng phải công nhận, mẹ cũng khôn gbiết anh hai thích cái gì, quen xài loại nào. Chỉ có chị hai biết thôi. Vậy nên năm nào, mẹ cũng chờ chị hai về mới chuẩn bị đồ cho anh hai.
- Hai cái đứa này – Nguyệt mắng khẽ khi Nguyên cứ nhìn chăm chăm vào mình – hôm nay hai đứa có ăn khoai ngứa không mà nhiều chuyện quá vậy?
Nguyên khẽ xoay Nguyệt lại đối diện mình:
- Sao em ngốc quá vậy? Anh có đáng không?
- Ai biết. – Nguyệt khẽ lắc đầu. – nhưng nếu bỏ cho anh tự lo, em còn lo hơn đó.
Nguyên phì cười, kéo Nguyệt vào tay, ghì chặt.
- Nhà có khách nha. – Nguyệt la lên.
Phương dù rất khó chịu nhưng khẽ nói:
- Em quen rồi mà. Anh Nguyên có rất nhiều bạn gái.
Nguyên bật cười:
- Hình như Phương hiểu lầm rồi. Nguyệt đâu giống như những người đó chứ? Có lẽ anh quên giới thiệu với em. Nguyệt là vợ chưa cưới của anh. Giữa tháng 12 năm nay, tụi anh cưới.
- Sao chứ? – Phương thảng thốt.
- Cưới thì cười cho người ta xem vậy thôi, – Minh nói – Chứ hai anh chị đã đắng ký kết hôn rồi mà.
- Sao Minh biết? – Nguyệt thảng thốt.
- Thằng Hải, làm ở ủy ban là bạn em mà. Nó vừa thấy hai anh chị ký giấy tờ xong là alo cho em liền. – Minh cười lờn – Anh hai chị hai nha. Không chờ được mà phải tiền trảm hậu tấu hả?
- Sao anh bảo ở đó không qen ai hết? – Nguyệt nhìn Nguyên dò hỏi.
- Có lẽ lâu quá không gặp anh quên. – Nguyên nhún vai cười đểu.
Nguyệt đánh vào vai Nguyên:
- Còn gì là quà sinh nhật cho ba hả ông tướng? Ai cũng biết hết rồi?
- Em thề, – Minh hí hửng nói – Em sẽ giữ bí mật chuyện này.
- Cả em nữa. Em cũnh không nói với ai đâu – Khánh nhanh nhảu.
Phương nhìn Nguyên ôm Nguyệt vào lòng, cười nhẹ vào tóc Nguyệt như chốn không người mà thấy lòng tan nát. Bao hy vọng mà Phương ôm ấp khi về đây bỗng nhiên tan như bọt nước.
- Em hơi mệt – Phương nói – em xin phép về phòng trước đây.
Nhìn Phương bước đi, Nguyệt quay nhìn Nguyệt,Minh và Khánh:
- Ba người cố ý đúng không?
- Nói sớm thì hơn em à? – Nguyên nói – Anh sợ sự đeo bám cả Phương lắm. Anh gọi cho Bảo rồi. Hắn sẽ biết tự lo cho em gái mình thôi. Anh không muốn có thêm một Tiểu My trong nhà nữa đâu.
Minh và Khánh bấm nhau lẳng lặng rút lui, đi về phòng mình còn Nguyên đưa Nguyệt ra vườn.
Nguyên đặt Nguyệt ngồi xuống ghế rồi dịu dàng kéo cô vào vòng tay mình, im lặng.
- Muốn nói gì thì nói đi. – Nguyệt ngả đầu vào vai Nguyên nhẹ giọng – Nhưng em không thích nghe ” Cám ơn” và ” Xin lỗi” đâu nhà.
Nguyên giấu nụ cười vào tóc Nguyệt thì thầm:
- Anh yêu em, bà xã.
- Trà đó uống có ngon không? – Nguyệt khẽ hỏi.
- Cũng đủ ghiền thôi – Nguyên nhỏ giọng. – Em biết không? Trong những ngày đông giá, ngồi trong phòng nhìn tuyết rơi, chỉ thèm uống một chén trà do chính tay em pha.
Nguyệt im lặng rồi rúc sâu hơn vào vòng tay Nguyên:
- ấm ghê vậy đó?
- Sao cơ? – Nguyên ngạc nhiên hỏi.
- Vòng tay anh, ấm ghê vậy đó. Những năm qua, em luôn ước mình được ngồi trong vòng tay anh như thế này.
- Nửa cuộc đời còn lại anh sẽ chỉ để dành chỗ này cho mình em. – Nguyên khẽ nói.
Nguyệt mỉm cười, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ. Nguyên hôn nhẹ vào má Nguyệt, rồi đưa Nguyệt về phòng.
Đêm dần trôi trong niềm hạnh phúc của những người yêu nhau.
Phương thoáng giật mình kinh ngạc khi thấy Bảo đứng trước cổng công ty.
- Anh hai. – Phương đừng lại trước mặt bẢo khẽ gọi.
- Sao về nước mà không báo cho ba mẹ và anh hả? – Bảo nghiêm giọng – Nhỏ coi gia đình là cái gì đây?
- Sao anh biết em về mà lên đây?
- Em chưa trả lời câu hỏi của anh.
- Vẫn là câu trả lời khi năm xưa em chọn sang Úc thôi. Vì em muốn theo đuổi tình yêu của mình, vì em muốn có anh Nguyên.
- Em biết là Nguyên không được rồi má? – Bảo nhăn mặt.
- Sao lại không? Em biết anh yêu anh ấy từ những ngày em còn nhỏ cơ má.
- Em lầm lẫn rồi. Đó không phải là tình yêu. Đó đơn giản chỉ là sự ngỡng mộ khi gặp người con trái như Nguyên thôi.
- Không, đó là tình yêu. Không có sự ngưỡng mộ nào kéo dài qua ngần ấy năm được. Em biết đó là tình yêu.
- Cứ cho là tình yêu đi. Nhưng mười năm của nhỏ có bằng 28 năm của Nguyên và Nguyệt không?
- Họ đã xa cách nhau 7 năm. Trong suốt thời gian đó, em đã ở cạnh Nguyên.
- Cũng vậy thôi. – Bảo lắc đầu. – Em đừng quên, Nguyên đang chuẩn bị làm đám cưới nhưng chỉ nghe Nguyệt bị nạn, Nguyên thậm chí còn không qan tâm cô dâu của mình thế nào chạy vào với Nguyệt. Dù họ có xa nhau bao lâu thì họ vẫn là của nhau. Từ bỏ đi Phương à.
- Không. – Phương thét lên.
- Đúng
là 7 năm họ xa nhau nhưng đó chĩ là sự xa cách về địa lý thôi, còn tình yêu và trái tim họ vẫn dành cho nhau. Em có đủ tự tin để nói rằng em hiểu Nguyên hơn Nguyệt hay không?
- Em không từ bỏ đâu. – Phương nói – em không như ấy, chịu can tâm từ bỏ khi mình chưa thử cố gắng đâu.
Bảo sững người nhìn Phương rồi buồn rầu nói:
- Em cho rằng anh chưa từng cố gắng sao? Không, anh có cố găng nhưng Nguyệt đã không hề cho anh một cơ hội. Anh từ bỏ vì anh biết anh cành cố chỉ cang chuốc thêm đau đớn về mình.
Bảo nhìn Phương:
- Anh không muốn sau này em phải đau đớn đâu, Phương à.
Phương mím môi im lặng làm Bảo khẽ thở dài.
- Chính Nguyên gọi cho anh báo tin về em thì em hiểu ý Nguyên rồi đó. Về nhà đi. Ba mẹ mong em lắm đó.
- Em sẽ về nhưng chưa phải là bây giờ. – Phương nói.
- Còn gì núi kéo em nào? Là Nguyên ư? Em đừng quên Nguyên và Nguyệt sắp lấy nhau rồi.
- Không. Vì chỉ ở đây, em mới có cơ hội phát triển sự nghiệp của mình. – Phương nói nhanh – Ở đây còn có kẻ thù truyền kiếp của em, em phải đá cô ta ra khỏi công ty này, em mới cam tâm.
Bảo trố mắt nhìn Phương, không tin được em gái mình đã thay dổi đến mức độ này.
- Anh về đi. Cuối tuần em sẽ về nhà. Dù sao thì so với Úc, ở đây vẫn gần nhà nhiều hơn mà.
Bảo đặt vào tay Phương một chùm chìa khóa.
- Đây là nhà của chị dâu nhỏ đó. Về đó ở đi. Đừng ở nhà Nguyên nữa.
Phương gật đầu rồi đi vào công ty.
Vừa ra khỏi thang máy thì Phương thấy Nguyệt đang đứng với một cô bạn làm cùng bộ phận của mình.
- Em chịu khó một thời gian đi. Mọi người cùng làm việc với nhau hiểu nhau sẽ dễ làm việc hơn. – Nguyệt nói – Có thể Tiểu My hơi khó chịu nhưng Tiểu My biết tài năng của từng người mà. Em cũng nhận ra, Tiểu My đã giúp nhiều người phát triển khả năng mà.
- Em biết. Nhưng cái cách Tiểu My nói chuyện với mọi người… khó chịu lắm chị à?
- Có lẽ Tiểu My gặp nhiều áp lực quá đó thôi. – Nguyệt cười nhẹ. – Để lúc nào đó, chị sẽ nhờ tổng giám đốc nói với Tiểu My. Mỗi bên nhường nhau một chút thì sẽ dễ hơn nhiều.
- Em sẽ cố gắng.
- Chị cám ơn em. Em là một tài năng mà công ty không muốn đánh mất đâu. – Nguyệt cười – Em về làm việc đi.
Phương mím môi. Thì ra đây là lý do mà bộ phận Mar chưa tan tành. Thì ra là chị Nguyệt giúp Tiểu My trấn an nhân viên ở sau lưng.
- Chào Bích – Phương đi ngang hàng với cô gái lúc nãy.
- Chào Phương. Đi làm sớm vậy? – Bích cười nhẹ.
- Bích còn đi sớm hơn Phương mà. Hôm qua, Tiểu My nặng lời vậy, Bích có để bụng không?
- Nói không thì mình nói dối nhưng Tiểu My cũng bị nhiều áp lực quá mà. Sau vụ chị Liên nghỉ việc, mọi người cũng rục rịch nộp đơn.
- Mình thấy Bích hiền quá đó. Tiểu My làm quá với mọi người lắm mà.
- Mình cũng giận lắm nhưng nghe chị Nguyệt nói chuyện thì thấy cũng dễ chấp nhận. Dù sao thì Tiểu My cũng biết cái tài mỗi người ở đâu mà bố trí công việc hợp lý.
- Mình mới vào nên không hiểu lắm. Nhưng hình như mọi người rất quý chị Nguyệt.
- Chị Nguyệt ai mà không quý chứ? – Bích cười – chị Nguyệt hay giúp đỡ mọi người lắm. Tài giỏi, thông minh nhưng lại hòa đồng với mọi người. Đặc biệt chỉ có chị Nguyệt mới trị được ông tổng tính nóng như lửa của chúng ta.
- Vậy à? – Phương thoáng khó chịu.
Nghe Bích và mọi người nói chuyện làm Phương tưởng Nguyệt là một vị thánh luôn rồ
i. Hừ, chẳng qua vì chị ta may mắn gặp anh Nguyên trước Phương thôi. Phương không tin Phương không bằng chị ta.
Khánh vui vẻ nhìn Nguyệt bước ra từ phòng thử đồ.
- Woa. Đẹp quá. Nhưng em vẫn thích cái màu hồng lúc nãy hơn đó chị hai.
Nguyệt ngắm mình trong gương cười nhẹ:
- Chị thích màu trắng hơn. Với lại, cái áo đó hở cổ quá, nhìn kỳ lắm.
Khánh bật cười khúc khích:
- Người ta thì muốn khoe, còn chị thì chê. Anh hai mà thấy chị lúc này chắc đừng hình luôn quá. Mà sao hôm nay anh hai không đưa chị đi mà phải nhờ em?
- Anh hai nhỏ bận việc đột suất mà, – Nguyệt cười hiền.
- Bận gì cũng phải bỏ chứ. Chuyện chung thân đại sự chứ có phải chuyện đùa đâu. – Khánh dẩu môi nói.
Nguyệt cười nhẹ, quay qua nói với cô nhân viên tiệm áo cưới vài chỗ cần sửa chửa.
- Thêm một bộ nữa ha chị hai. – Khánh đi đến bên dãy áo cưới lựa chọn.
- Thôi đi cô nương, đã là bộ thứ ba rồi đó. Cô muốn tôi chết vì thay đồ trong đám cười đó hả? – Nguyệt trợn mắt – dắt cô theo quả là sai lầm mà.
- Hiếm khi lắm mới có dịp tiêu tiền của anh hai mà chị hai. Còn nhận lệnh không cần tiết kiệm nữa chứ? – Khánh cười khúc khích – Ngu sao không tiêu, phí hoài cơ hội hà.
- Bộ cô muốn đám cưới xong hai anh chị chết đói đó hả? Chị làm công cho người ta nên không vó nhiều tiiền như vợ vhồng hai đứa đâu nha.
- Hai anh chị mà đói thì trời sập – Khánh dài giọng – lương cao ngất ngưỡng mà hai anh ch5i cứ la hoài hà. Tiền làm ra la để ăn tiêu chứ cất dành để làm gì hả chị hai.
- Chị thua cái miệng nhỏ luôn – Nguyệt cười nhẹ – đúng là đệ tử của Khánh có khác.
- Danh sư xuất cao đồ mà lị. – Khánh tự hào.
Nguyệt khúc khích cười vui vẻ.
Ra khỏi tiệm áo cưới, Khánh dành phần đi lấy thiệp mời còn Nguyệt đi về công ty.
Đẩy cửa bước vào phòng, Nguyệt nhìn thấy Phương đang ngồi đối diện với Nguyên.
Nguyên mỉm cười với Nguyệt làm Phương quay đầu lại nhìn Nguyệt:
- Chị Nguyệt. Em đang rủ anh Nguyên tới võ đường đấu một trận. Anh Nguyên lâu rồi không đấu chắc không đánh lại em đâu.
- Em có muốn đi không? Sẵn qua chào sư phụ luôn. Khổ, mới gặp tuần trước lại đã gọi điện nhắc rồi. Làm đệ tử cưng cũng có sung sướng gì đâu.
Nguyệt cười khúc khích:
- Em sẽ nói với thầy cho thầy sút anh khỏi sư môn bây giờ.
Phương khó chịu khi nghe hai người nói chuyện thì thấy Tiểu My đẩu cửa vào:
- Quả nhiên cô đang ngồi đây mà. Đây là phòng làm việc của cô đó hả? – Tiểu My nhìn Phương gay gắt.
- Đã hết giờ làm việc của ngày hôm nay rồi nha. – Phương đáp trả.
- Em tìm anh có việc gì không Tiểu My? – Nguyên lên tiếng trước khi chiến tranh nổ ra.
- Em chỉ muốn mượn anh của bà trợ lý một ngày thôi. – Tiểu My nhìn Nguyệt – Có mấy người bạn của chúng ta từ úc sang công tác, muốn rủ anh đi đánh Tennis để rửa hận ấy mà.
- Xem ra hôm nay mình đắt hàng ghê ha. – Nguyên cười phì. – Em thích đi đâu?
- Võ đường thầy đang tu sửa rồi. – Nguyệt cười nhẹ – Đi sân tennis đi anh.
- Không biết anh Hải còn làm ở đó để mình lậu vé không ta.
- Rất tiếc là không? – Nguyệt cười nhẹ – người ta lên làm sếp cấp cao rồi, anh lạc hậu thông tin quá. Nhưng mà chúng ta có thể lậu vé như thường.
- Em lại dụ dỗ dược anh cháng soát vé tội nghiệp nào hả?
- Không phải em mà phải nhờ tới cái mặt anh. – Nguyệt nói vui – Nhỏ Mai đang quản lý sân đó mà. Anh alo cho nó là ok liền thôi.
- Ra vậy. – Nguyên gật gù.
- Thử tưởng tượng lúc hai người gặp lại nhau xem nào? Gặp lai người xưa, cả hai sững người, kỷ niệm xưa ùa về rồi…
- Stop. – Nguyên ôm bụng người – Em nói một hồi nữa ch8ác ba mẹ không nhận ra được anh luôn quá.
- Tại sao? – Nguyệt vờ nhíu mày.
- Vì bị chồng Mai xử đẹp chứ sao? Tha cho anh cái mạng này, anh còn muốn làm chú rể của em.
Tiểu My và Phương ấm ức đi sau lưng hai người, nghe hai người nói chuyện mà thấy mình như là không khí vậy?
- Anh hai, chị hai. – Khánh vui vẻ níu tay Nguyệt – Thì ra đây là lý do, chi hai muốn về sớm ha. Đi chơi với anh hai mà không rủ em theo, sợ em làm kỳ đà hả? ấy mà quên, – Khánh nhìn Phương và Tiểu My – Ở đây cũng có hai con kỳ đà mặt dày.
Tiểu My và Phương mím môi nhìn Khánh. Hai người đắc tội gì với cô ta mà cứ gặp mặt là cô ta xỏ xiên móc nghóe vậy trời.
- Còn nhỏ làm gì ở đây? Đây là sân tennis đó. Đừng nói ra đây chơi nha. – Nguyên khẽ cốc đầu Khánh.
- Thì sao? Anh chị chơi được em không chơi được chắc.
- Bầu bì mà cứ ham hố là sao?
- Không phải đâu anh hai. – Minh nhăn nhó. – Không biết cổ nghe ai nói bậy bã gì đó mà cứ đòi theo em để kiểm tra.
Khánh hất mặt chỗ khác không thèm nhìn mặt Minh.
- Anh đã nói là người ta nói bậy thôi. Em không tin anh mà tin người khác là sao hả?
- Trên đời này, thứ không đáng tin nhất chính là đàn ông
Nguyệt cười ngất làm Minh quay qua trợn tròn mắt:
- Sao chị hai nỡ cười trên sự đau khổ của em vậy?
- Cậu ba. – Nguyệt vỗ vai Minh – Con bé muốn ra ngoài chơi nên phá mi đó. Mi cứ nhốt nó trong nhà, nó chưa quậy tưng nhà lên là nó thương cậu lắm rồi đó.
Minh ngẩn người rồi cười nhẹ.
- Chị hai kỳ ghê – Khánh nhăn mặt – người ta đang chơi vui mà.
- Phá phách – Nguyên mắng khẽ.
Tiểu My và Phương khởi động xong nhìn Nguyên đang phun thuốc vào cổ chân Nguyệt. Tiểu My cười khẩy:
- Không chơi được thì đừng ham hố nha chị Nguyệt.
- Phải đó, chưa khởi động mà chị đã phải dùng thuốc rồi ư?
Nguyên khẽ lắc cổ chân Nguyệt:
- Không sao chứ em?
- Em hêt đau rồi mà. Cả tuần rồi còn gì. – Nguyệt cười nhẹ – đừng quên chính anh làm em trật chân đó nha.
- Hay em đừng chơi. Ngồi đây được rồi.
- Vậy thà em về hà còn hơn. – Nguyệt khúc khích – Chỉ chơi nhẹ nhàng vài ván thôi, không sao đâu.
- Chưa vào sân mà đã có tâm lý thua trận thì đừng chơi tốt hơn đó, – Tiểu My cười nhẹ, khiêu khích Nguyệt.
- Chưa biết ai thua đâu à nha, – Khánh ngồi cạnh Nguyệt khó chịu.
Nguyên và Nguyệt cùng vào sân, phía bên kia là Phương cùng với một anh bạn từ Úc về của Tiểu My. Minh ngồi xuống cạnh Khánh:
- Đấu đôi hả trời. – Khánh than thở – Chán thế.
- Làm vậy cho nhanh mà em. – Minh cười phì. – Tại có người không biết trời cao đất dày khiêu chiến với hai người đó mà.
- Còn anh? Sao ngồi đây? Không vào sân hả?
- Anh chơi, cho em ngồi đầy một mình thì tối về ngủ sàn nhà hả? – Minh rùng mình – Em không nói sớm, mình đi xem phim rồi ra ngoài ăn cơm.
- Vào đây coi anh hai chị hai đấu không vui hơn hả? – Khánh dựa người vào Minh.
Chưa đầy 5 phút, Phương đã vác vợt vào sân. Dĩ nhiên, thảm bại.
- Tưởng hay lắm chứ? Ra là thùng rỗng kêu to.
Phương mím môi im lặng. Tiểu My cười khẩy:
- Xem người có đẳng cấp ra sân này.
Minh và Khánh cười khúc khích như chế nhạo làm Tiểu My đi vào sân với vẻ tức tối.
- Cũng chưa đầy 5 phút sau, Tiểu My thất bai đi vào sân.
- Đúng là người có đẳng cấp. – Khánh cười lớn – không ỡ lấy được một bàn luôn.
Minh cũng cười nói:
- Đúng là không biết trời cao đất dày mới khiêu chiến với anh hai chị hai, cặp bài trùng bất khả chiến bại.
- Í, anh hai dổi sân rồi kìa. Màn hay đến rồi kìa anh. – Khánh reo lên.
- Ai thắng? – Minh hỏi.
- Anh chịu mất gì? – Khánh hỏi lại.
- Một chầu lẩu ở làng nướng. – Minh đáp nhanh.
- Em chọn chị hai, – Khánh nói – Anh chuẩn bị hầu bao đi.
- Đừng hối hận đó nha. – Minh cười,
Trong lúc hai người lo dàn xếp vụ cá cược thì Tiểu My và Phương trố mắt nhìn Nguyên và Nguyệt giao đấu. Không thua gì thi đấu tranh giải của các tuyển thủ chuyên nghiệp.
Khánh hỉ hả gắp cho Nguyệt một miếng thịt thật bự, cười nói khúc khích:
- Cám ơn chị hai, nhờ chị hai mà chúng ta mới có phước được hưởng bữa này.
Nguyên cười lớn:
- Sao Minh dại dột quá vậy? Cái món này có khi nào anh thắng được chị hai em đâu?
- Em cứ hy vọng sau ngần ấy năm anh phải khá khẩm hơn chứ? – Minh ỉu xìu – Chị hai còn đang bị trọng thương nữa. Không ngờ…
- Cũng phải thôi, – Khánh nhìn về phia Tiểu My và Phương, luc này Khánh đã định đuổi đi nhưng chị hai đã mời thì đành vậy, mỉa mai – Suốt ngày chơi với những người mới biết chơi bảo sao anh hai khá lên được.
- Con nhỏ này, có tin anh cho mày biết thế nào là no đòn không hả? –...

<< 1 ... 20 21 22 23 24 ... 31 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status