thật mạnh vào mặt lão dê già này. Cô tức giận nhìn gã mắng:
- Đừng có để bàn tay ghê tởm của ông lên trên người tôi.
Lão béo bị Hiểu Đồng tát một cái thì tức giận vô cùng, lão buông người đẹp bên cạnh mình ra. Bước đến bên cạnh Hiểu Đồng nhếch môi khinh bỉ:
- Cô tưởng cô là ai. Cô tưởng cô có giá lắm à. Cô chẳng qua là một món hàng, bị cái tên công tử Vĩnh Phong kia chơi chán chê rồi bỏ. Tôi đây chỉ là thấy cô có chút nhan sắc mới muốn chiếu cố đến cô. Đừng có mà không biết điều như thế.
Hiểu Đồng tức giận nhìn hắn ta bằng ánh mắt đỏ rực trợn lên, môi mím lại như muốn ăn tươi nuốt sống lão ta:
- Đồ dê già, mau cút đi cho tôi.
- Cô … – Giám đốc Vương tức giận tím mặt trừng mắt nhìn Hiểu Đồng – Đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt à.
Nói xong lão xấn tới kéo tay Hiểu Đồng lôi đi, nhưng cô đã vùng ra:
- Buông tôi ra, nếu không tôi la lên đó. Nói cho ông biết, thà là tôi trao thân cho một tên cùi hủi còn hơn là bán thân cho một lão già khốn khiếp như ông.
Giám đốc Vương tái mặt, nhất là khi có một người đẹp đang đứng đó trố mắt nhìn hắn. Tuy cô ta không tỏ ý gì nhưng hắn vẫn cảm thấy nhục khi bị Hiểu Đồng nói thế. Mà một kẻ vô liêm sỉ như hắn ta có thể mất mặt trước người quyền thế hơn mình nhưng tuyệt đối không muốn mất mặt trước những cô gái dưới ta mình.
Để lấy lại danh dự của mình, lão ta muốn trừng phạt kẻ đã sỉ nhục mình để gỡ gạc lại danh dự. Lão đưa tay lên định đánh Hiểu Đồng thì một bàn tay đã nhanh chóng chụp lấy tay gã và bẻ ngoặt ra phía sau lưng. Lão béo bị đau la lên một tiếng.
- Á …
Lão muốn vùng ra và nhìn ra sau xem kẻ nào đã cản trở lão nhưng cánh tay kia cứng cáp khỏe mạnh làm cho lão ta càng vùng quẫy càng đau đớn nhiều hơn.
Hiểu Đồng cũng nhìn lại người đã cứu mình. Đó là gương mặt quen thuộc với chiếc kính đen to che tới mũi, mái tóc lòa xòa phủ xuống che luôn một phần mắt kính. Vẫn là cái áo khoát da mà đen và chiếc đàn ghi ta sau lưng. Gương mặt đó nhìn cô đầy lo lắng hỏi:
- Em không sao chứ?
- Em không sao – Hiểu Đồng lắc đầu cười yếu ớt nói, sau đó nhìn mặt giám đốc Vương đang nhăn nhó đến buồn cười, cô nói với Thành Vinh – Thả lão ta ra đi.
Thành Vinh miễn cưỡng thả lão ta ra, sẵn tay cậu đẩy cho lão một cái chút nhũi về phía cô tình nhân đang xanh xao sợ hãi của lão, nhếch môi lớn tiếng cảnh cáo:
- Cút! Sau này ông còn đến làm phiền cô ấy thì đừng trách tôi.
Giám đốc Vương tức lắm nhưng chẳng thể làm gì được, lão tức giận nhổ xuống đất một bãi nước bọt rồi kéo tay cô tình nhân bỏ đi.
Hiểu Đồng nhìn giám đốc Vương bỏ đi rồi quay sang ngượng cười với Thành Vinh nói:
- Cám ơn anh.
Thành Vinh không nói gì chỉ nắm tay kéo Hiểu Đồng đi rồi nói:
- Anh đưa em về.
- Em không muốn về – Hiểu Đồng lắc đầu nói, cô kìm bước chân lại, không muốn bị Thành Vinh kéo đi.
Thành Vinh nhìn sững Hiểu Đồng một chút, rồi buông tay ra ảo não nói:
- Vậy em phải cẩn thận một chút. Sau này đừng uống rượu nữa, con gái ra đường đêm khuya lại say xỉn dễ bị người ta sàm sỡ lắm.
Nói rồi luyến tiếc nhìn Hiểu Đồng một cái rồi quay lưng bỏ đi. Nhưng Hiểu Đồng đã ôm lấy eo cậu từ phía sau nức nở nói:
- Đừng đi. Anh đừng đi, ở lại đây với em thêm một chút có được không.
Cả người Thành Vinh cứng lại, nghe sóng trào trong tim, cậu vội vàng gỡ vòng tay của Hiểu Đồng ra, sợ rằng nếu cứ tiếp tục như thế cậu sẽ không thể nào từ bỏ được.
- Anh xin lỗi, anh không thể.
Bàn tay Hiểu Đồng bị gỡ ra bỗng cảm thấy hút hẫng đáng tiếc và đau buồn. Hiểu Đồng không nói gì chỉ im lặng nhìn theo thân hình đang đứng im trước mặt mình, môi run run muốn nói điều gì đó.
Thành Vinh thở dài tiếp tục bước đi thì Hiểu Đồng lại lên tiếng cầu xin:
- Chỉ một chút thôi. Hôm nay là sinh nhật em, em…em không muốn một mình cô đơn trong ngày sinh nhật của mình. Là sinh nhật lần thứ 20 của em.
Thành Vinh ngạc nhiên quay lưng lại nhìn Hiểu Đồng thì bắt gặp ánh mắt cô đơn tuyệt vọng đầy đau buồn của cô. Một chút quyết tâm còn sót lại của cậu cũng vỡ tan ra, trong lòng chỉ còn cảm giác muốn ôm chặt lấy cô. Thành Vinh chạy đến ôm chặt lấy Hiểu Đồng, để cô tựa vào ngực mình. Vuốt mái tóc dài của cô thở dài nói:
- Em thật là ngốc.
Hiểu Đồng cứ thế khóc nức nở trong vòng tay của Thành Vinh. Trút hết những đau khổ dằn vặt mà mấy ngày nay cô đã chịu đựng.
Hiểu Đồng cảm thấy lồng ngực kia rất ấm áp, rất bình yên, chỉ cần gặp Thành Vinh thì lòng cô cảm thấy rất thanh thản. Mọi gánh nặng trong lòng đều có thể bỏ xuống. Có lẻ vì Thành Vinh luôn đem lại nụ cười cho cô.
Lúc này Hiểu Đồng mới hiểu tại sao năm xưa mẹ cô lại ngã vào vòng tay của bác Nguyên – ba Vĩnh Phong, bất chấp việc bác ấy đã có gia đình, bất chấp việc mình sẽ chở thành người thứ ba phá hoại gia đình người khác. Bởi vì lúc đó bà cũng vô cùng tuyệt vọng, vô cùng khổ đau và mệt mỏi, cho nên bà cần vòng tay ấy. Cần một người làm điểm tựa vững chắc cho bà dựa vào, cần một người sưởi ấm trái tim đang lạnh giá của bà.
Hiểu Đồng lúc đó tuy không trách mẹ nhưng cô cũng giận bà đã quên ba cô. Nhưng giờ đây, cô cũng hiểu được cảm giác của bà lúc đó. Một người phụ nữ dù mạnh mẽ tới đâu thì cũng có lúc họ thấy cô đơn mệt mỏi cần một bờ vai để nương tựa.
Trên sân thượng của một căn biệt thự phía ngoại ô thành phố, Thành Vinh và Hiểu Đồng cùng ngồi sát bên cạnh nhau ngắm nhìn những vì sao trên trời. Bầu trời sao rất sáng, rất đẹp nhưng lại không làm Hiểu Đồng cảm thấy thích thú, bởi vì trong tâm tưởng của cô, chỉ có bầu trời ở căn nhà cũ của cô mới là đẹp nhất.
Những ký ức của Hiểu Đồng lại chập chờn trong tâm tưởng cô.
Lúc Hiểu Đồng cùng bé Đường ở lại nhà Vĩnh Phong, cô phải ngủ với bé Đường. Cô lo bé Đường thức dậy mà không thấy cô thì sẽ sợ. Cho nên Hiểu Đồng và Vĩnh Phong đến giờ ngủ là ai về phòng người ấy.
Sau đó, có bà Cẩm Du đến ở chung. Vĩnh Phong và Hiểu Đồng cứ như hai người xa lạ, chỉ có ánh mắt là có thể truyền đến nhau, chứ trước mặt bà Cẩm Du cả hai không dám có bất cứ cử chỉ thân mật nào cả. Hiểu Đồng có thể khống chế bản thân mình nhưng Vĩnh Phong thì không.
Cậu muốn được ôm lấy cô, hôn lên mái tóc thơm mùi hương thoảng thoảng của cô. Nhưng mà sự có mặt của bà Cẩm Du làm cậu phải kìm nén. Có một hôm, cậu gỏ cửa phòng của ba mẹ con họ. Hiểu Đồng ra mở cửa, Vĩnh Phong nhìn cô đầy yêu thương cầu khẩn, giọng khàn đặc nói:
- Chúng ta lên sân thượng đi.
Hiểu Đồng lo sợ nhìn mẹ và bé Đường đang ngủ say, e dè hỏi lại Vĩnh Phong:
- Để làm gì.
- Ngắm sao – Vĩnh Phong đáp gỏn lọn như thế rồi nắm tay Hiểu Đồng kéo ra ngoài nhẹ tay đóng cửa rồi kéo cô cùng lên sân thượng.
Vừa lên sân thượng
Vĩnh Phong đã bày tỏ nỗi khao khát trong lòng mình. Cậu ôm lấy cô thật chặt rồi áp môi mình lên môi cô một cách cuồng nhiệt trút hết những nổi mong nhớ trong mấy ngày qua.
Sau đó hai người ngồi tực vào nhau cùng ngắm các vì sao trên bầu trời.
- Lúc nhỏ, em thường đòi ba hái sao cho em – Hiểu Đồng thì thầm – Ba liền bảo, ngày mai ba sẽ hái cho em. Sau đó, ba mua rất nhiều những ngôi sao phát sáng dán đầy trong phòng cho em. Bây giờ thì không còn nữa rồi, em nghĩ lúc sữa nhà người ta đã tháo ra hết.
Sau đó cô nghĩ đến những truyện tình kinh điển khi hai người yêu nhau cùng ngắm sao. Cô gái sẽ đòi người yêu hái sao trên trời cho mình và chàng trai nói: ” Anh sẽ vì em hái một giỏ đầy những ngôi sao sáng để em ngắm nhìn chúng mỗi khi ngủ”
Hiểu Đồng quay sang nhìn Vĩnh Phong cười lém lỉnh hỏi:
- Nếu bây giờ em muốn anh hái một vì sao trên trời cho em ngắm nhìn thì sao.
Vĩnh Phong nghe xong quay lại nhìn Hiểu Đồng cười bí hiểm rồi kéo cô ôm thật chặt vào lòng mình nhưng không trả lời. Hiểu Đồng tất nhiên muốn nghe câu trả lời dù rằng cô biết Vĩnh Phong cũng sẽ nói như các chàng trai kia, nhưng con gái vốn dĩ thích nghe những lời ngọt ngào như thế mặc dù rằng mãi mãi chẳng ai có thể vì người con gái mình yêu hái những vì sao ấy muốn.
Hiểu Đồng nhéo vào eo Vĩnh Phong một cái, nghiến răng nói:
- Mau nói đi, anh chịu hái hay là không hả.
Vĩnh Phong trân mình chịu cái nhéo của cô rồi cười nói:
- Cần gì phải hái, nếu em muốn ngắm nhìn sao trên trời thì chi bằng ngắm nhìn anh đây này. Bởi vì anh là ngôi sao của em, anh còn sáng và đẹp hơn những vì sao trên kia cộng lại ấy.
Nghe một câu trả lời thật khác với mong đợi nhưng lại khiến trái tim Hiểu Đồng cảm thấy ấm áp hơn gấp trăm lần. Đúng là so với câu trả lời không bao giờ thành sự thật thì câu trả lời của Vĩnh Phong lại chân thật vô cùng. Anh đúng là ngôi sao sáng của lòng cô.
Tuy vậy Hiểu Đồng vẫn lườm Vĩnh Phong một cái rồi trề môi nói:
- Tự tin thấy ớn.
Nhưng Vĩnh Phong đã nhanh chóng chiếm lấy đôi môi đang cong ra của cô khiến nó chìm trong biển lửa tình yêu.
Vậy là lâu lâu hai người lén lút gặp nhau trên sân thượng ngỡ rằng không ai biết cho đến một hôm bà Cẩm Du chuẩn bị đi thăm một người bạn nói:
- Mẹ đi thăm bạn, chắc tối sẽ ngủ lại nhà thím ấy. Hai đứa cứ ở trong nhà ngắm sao đừng lên sân thượng nữa kẻo bị bệnh.
Khi bà nói xong câu đó thì Hiểu Đồng và vĩnh Phong đỏ hết cả mặt xấu hổ, còn bà Cẩm Du nhìn cả hai người cười trêu.
- Hiểu Đồng! Em không sao chứ?
Tiếng gọi làm Hiểu Đồng thoát khỏi hồi ức của mình, cô quay sang Thành Vinh ngượng ngập cười.
- Em không sao.
Cả hai lại im lặng cùng nhau ngắm nhìn những vì sao lung linh trên bầu trời đầy thơ mộng kia. Lát sau Hiểu Đồng quay sang Thành Vinh hỏi:
- Nếu như cô gái anh yêu bảo anh hái sao trên trời xuống cho cô ta thì anh sẽ trả lời thế nào.
Thành Vinh không quay lại nhìn Hiểu Đồng, cậu tiếp tục ngắm những vì sao trên trời sau đó trả lời:
- Anh là người rất thật tế. Anh sẽ trả lời thẳng với cô ấy là anh không thể. Nhưng nếu cô ấy thích thì anh có thể xây một căn phòng đầy sao cho cô ấy ngắm nhìn thỏa thích, hoặc anh sẽ cùng cô ấy ngày ngày ngắm sao trên trời.
Hiểu Đồng gật đầu tỏ ý hiểu. Nhưng Thành Vinh lại nói tiếp:
- Nhưng nếu thực tế có thể hái những vì sao trên trời kia xuống thì dù có phải vào dầu sôi lửa bỏng, anh cũng tình nguyện vì người con gái mình yêu mà nhảy vào để có thể hái những vì sao trên trời kia xuống cho cô ấy.
Những câu nói chân thật luôn có thể làm cảm động lòng người, nhất là những cô gái. Hiểu Đồng cảm thấy rất xúc động trước một Thành Vinh thẳng thắn như thế. Nhưng sau đó cô cười trêu cậu.
Hy vọng anh còn có thể sống sót sau khi nhảy vào dầu sôi lửa bỏng nếu không cô gái đó sẽ mồ côi mất.
Thành Vinh cũng bật cười trước sự trêu chọc của Hiểu Đồng.
Hiểu Đồng cũng cười lớn rồi vô tình quay sang nhìn Thành Vinh, nụ cười trên môi dần biến mất khi cô chăm chú nhìn nữa bên mặt của Thành Vinh. Gương mặt cậu có gì đó rất quen. Cậu có cái mũi rất cao và thẳng, đôi môi đầy đặn đầy quyến rũ. Chỉ là cậu đem một cái mắt kính cỗ lỗ sĩ và có mái tóc trông rất rối phủ che cả cặp kính làm người ta nhìn cậu trông giống một thằng ngố vậy. Cả gương mặt cậu bị che dấu dưới mái tóc và cặp mắt kính kia.
Hiểu Đồng bỗng đưa tay muốn kéo cái mắt kính của Thành Vinh xuống, nhưng đã bị Thành Vinh giữ lại. Gương mặt cậu có vẻ hơi hốt hoảng. Cô ngây người nhìn Thành Vinh.
Thành Vinh nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt của Hiểu Đồng, cậu vội vàng cười lấp liếm:
- Em có biết là đôi mắt kính này chính là sự tự tin của anh hay không hả. Nếu em lấy xuống thì anh sẽ không còn tự tin nữa.
Nhưng vẫn bắt gặp cái nhìn chăm chú của Hiểu Đồng, cậu bèn thở dài nói:
- Thôi được rồi, anh đành thú nhận với em vậy. Thật ra mắt anh vốn bị lé. Chứ em nhìn xem, anh đường đường là một thằng con trai mình cao tám thước, vai u thịt bắp thế này – Cậu vừa nói vừa làm động tác gồng người – Mũi miệng đều được cả thì phải có khối cô theo đuổi mới đúng chứ. Nhưng mà, ai cũng vừa nhìn cặp mắt anh khi tháo mắt kính xuống thì đều bỏ chạy . Riết rồi anh không dám tháo mắt kính xuống nữa. Em làm ơn để cho anh chút ấn tượng phong độ được không?
Nghe Thành Vinh than thở về đôi mắt của mình khiến Hiểu Đồng bật cười. Thật chẳng biết mắt cậu xấu đến đâu mà cậu lại nhăn nhó đến vậy. Nhưng cô không nở ép buộc cậu nên đành le lưỡi cười trừ, lát sau mới nói:
- Thật ra, nhìn nghiêng thì anh rất giống một người.
Thành Vinh nuốt nước miếng khan một cái rồi tằng hắng hỏi:
- Ai vậy?
Hiểu Đồng thở dài nói:
- Là một người tốt, nhưng lại bị kẻ xấu như em lợi dụng.
Sau đó Hiểu Đồng quay người lại nhìn Thành Vinh cười:
- Nhưng thật ra, anh không thể nào là anh ấy. Phải nói là anh thua xa anh ấy gấp trăm lần về phong cách thời trang. Anh ấy lúc nào cũng mặc âu phục thẳng tắp, tóc lúc nào cũng được vuốt keo ngược ra đằng sau trông rất đẹp trai. Cách nói chuyện bước đi đều rất phong độ. Còn anh – cô thở dài nhìn cậu – Ây da, em chẳng biết phải nói sao nữa. Nếu anh mà xách cây ghi ta ra đàn ở ngoài chợ bảo đảm người ta đi qua sẽ để tiền lại tha hồ làm giàu.
Nói xong cô run run người kìm nén nụ cười của mình.
- Này em có cần phải hạ thấp anh xuống đến như vậy không hả. Anh đây tuy không bằng anh ta nhưng cũng đâu đến nỗi tệ như thế chứ. Mà em có biết trên đời này có bao nhiêu người giống nhau không hả. Anh và anh ta tuy có hơi giống nhau nhưng là hai người khác biệt đó nha. Em đừng có mà nhầm lẫn.
Nhưng mà cậu nhìn thấy bộ dạng kìm nén cười của Hiểu Đồng đành thở dài bât lực nói:
- Thôi được rồi em muốn cười thì cười đi, nếu nhịn dễ bị đột tử lắm.
Chỉ chờ câu nói này của cậu, Hiểu Đồng liền phá ra cười nắc nẻ. Trêu chọc cậu đúng là làm cô quên đi những đau buồn kia.
Sau đó, cả hai trò chuyện rất vui vẻ, những câu chuyện của Thành Vinh khiến Hiểu Đồng cảm thấy rất thú vị. Rồi cô mệt mỏi ngã vào người Thành Vinh ngủ lúc nào không hay biết. Chỉ cảm thấy một vòng tay ấm áp đang ôm lấy mình, xua đi những lạnh giá xung quanh. Cũng không biết từ lúc nào Thành Vinh đã gục đầu lên đầu cô ngủ thiếp đi.
Chỉ khi Hiểu Đồng giật mình thức dậy vẫn thấy vòng tay ấm áp ôm chặt lấy mình. Gương mặt say ngũ trông thật thánh thiện. Ngồi một chổ khiến Hiểu Đồng cảm thấy đau cả người cô hơi khẽ cựa mình một chút nhưng không ngờ lại làm Thành Vinh thức giấc.
Ánh sáng ban mai từ từ len lõi vào mắt cậu, khi cậu mở mắt ra, trước mặt cậu là ánh bình minh tuyệt đẹp.
- Woa! Thật là đẹp.
Hiểu Đồng cũng quay lại nhìn, một quầng hào quang ngũ sắc rất đẹp với ánh sáng nhè nhẹ đẹp đến mất hồn.
- Đúng là rất đẹp.
Ánh mắt Hiểu Đồng chợt cụp cuống một cách buồn bã rồi luyến tiếc nói:
- Chỉ tiếc rằng vẻ đẹp ánh sáng này không hợp với em. Chỉ có vẻ đẹp của ánh hoàng hôn mới hợp với em vì nó mang màu tàn lụi, màu của sự kết thúc.
Thành Vinh nhíu mày nhìn Hiểu Đồng rồi gõ đầu cô cái cốc, mắng yêu:
- Đồ ngốc! Bình minh và hoàng hôn đều có những vẻ đẹp riêng. Nếu chỉ có bình minh mà không có hoàng hôn thì con người sẽ rất mệt mỏi. Nhưng nếu chỉ có hoàng hôn mà không có bình minh thì con người sẽ chìm trong cô đơn lạnh lẽo. Cho nên hãy cứ để bình minh và hoàng hôn cùng tồn tại song song bên cạnh nhau. Đừng bao giờ mang hoàng hôn đặt vào lòng mình mà chối bỏ ánh bình minh.
Rồi cậu nhìn thẳng mắt Hiểu Đồng chân thành nói:
- Nếu không có ánh hoàng hôn tàn lụi thì sẽ không có ánh bình minh rực rỡ. Ánh bình minh này chính là tương lai của em.
Đó có phải là một lời hứa hay không? Một lời hứa hẹn của một chàng trai với một cô gái, lời hứa mang lại cho người con gái một cuộc sống hạnh phúc rạng rỡ, một tương lai tươi sáng.
Ánh mắt và lời nói êm dịu chân thành của Thành Vinh khiến Hiểu Đồng xúc động. Cô đáp lại cái nhìn trìu mến của cậu rồi nhẹ nhàng nói:
- Cám ơn anh, Thành Vinh. Nếu không có anh em không biết ngày sinh nhật lần thứ 20 tuổi này của mình phải trải qua như thế nào.
Thành Vinh bỗng phá ra cười xoa xoa đầu cô:
- Đừng khách sáo. Chúng ta là bạn bè mà.
- Ừhm, chúng ta là bạn bè – Hiểu Đồng gật đầu mĩm cười .
- Tiếc là bây giờ còn quá sớm nếu không anh nhất định phải cùng em ăn bánh kem và thổi nến – Thành Vinh luyến tiếc nói – Nhưng dù sao ngày vẫn còn dài, chiều nay anh và em sẽ gặp nhau để cùng ăn mừng sinh nhật. Còn bây giờ chúng ta phải về nhà tắm rửa thay đồ mới được – Cậu vừa nói vừa giả bộ kéo tấm áo khoát của mình lên ngửi ngửi – Em có tự tin nhưng anh không có tự tin mặc như vậy đến chiều đâu. Được không?
Hiểu Đồng bật cười gật đầu: ” Được”
- Được, vậy chiều nay 3 giờ anh chờ em ở đây, chúng ta sẽ cùng nhau ăn mừng sinh nhật thật hoành tráng.
Vĩnh Thành vừa vào đến văn phòng của mình thì Khương Thái cũng vào theo, trên tay là một xấp tài liệu cần được giải quyết. Nhưng Khương Thái chưa kịp nói gì thì Vĩnh Thành đã ngẩng lên hỏi:
- Chiều nay có cuộc hẹn nào không?
Bởi vì Vĩnh Thành không cần thư ký cho nên Khương Thái phải kim luôn nhiệm vụ này. Khương Thái vội đặt xấp tài liệu lên trên mặt bàn rồi báo cáo:
- Chiều nay tổng giám đốc có hai cuộc hẹn với …
- Hủy hết cho tôi – Vĩnh Thành vừa nghe thì cắt ngang, đầu cúi nhìn xấp tài liệu lật qua xem xét – Gọi Bích Trâm vào đây cho tôi.
Mặc dù theo Vĩnh Thành chưa lâu nhưng Khương Thái cũng hiểu rất rõ tính cách của Vĩnh Thành. Từ xưa đến nay cậu rất ít khi nào thất hẹn với khách dù bận thế nào cũng sắp xếp thời gian để đến đúng giờ. Điều bất ngờ hơn là cậu lại cho gọi nhân viên nữ vào văn phòng của mình. Từ trước đến nay chưa từng có nhân viên nữ nào bước vào phòng của Vĩnh Thành, mọi việc đều thông qua tay Khương Thái, lần này cậu đích thân gọi Bích Trâm vào.
Mang theo sự hờ nghi, Khương Thái đi ra ngoài đến bàn Bích Trâm gọi cô vào.
Công ty vốn có rất nhiều nhân tài trẻ tuổi, nam có nữ có. Không ít cô dù đã có người yêu hay chưa có đều có lòng để ý đến anh chàng tổng giám đốc đẹp trai lạnh lùng và tài giỏi của họ. Chỉ có điều, tổng giám đốc quá xa cách quá lạnh lùng cho nên chưa có ai tiếp cận được.
Hôm nay nghe tổng giám đốc gọi Bích Trâm vào phòng thì ngạc nhiên vô cùng. Cả đám người ồ lên nhìn Bích Trâm đang vừa bối rối vừa hãnh diện.
Bích Trâm vốn là một cô gái xinh đẹp học thức, đặc...