* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa Full

đời này, kiếp này, em phải ở bên cạnh anh rồi – Vĩnh Phong cười hề hề nói.
Hiểu Đồng cười bẽn lẽn, lấy tay đánh vào ngực Vĩnh Phong nói:
- Nhưng mà ướt hết trơn rồi.
- Đi thôi – Vĩnh Phong nói xong kéo tay Hiểu Đồng đi đến một cửa hàng thời trang cao cấp.
Thay đồ xong, hai người cùng đi ăn, Vĩnh Phong chọn một bàn gần cửa kiếng nhìn ra bên ngoài. Hiểu Đồng ăn với tâm trạng lâng lâng đầy hạnh phúc, cô vô tình nhìn sang bên kia có một cửa hàng áo cưới rất thanh lịch, có trưgn một tấm biển chụp cô dâu chú rể rất đẹp. Cô nhìn chầm chầm vào tấm hình đó, đột nhiên mặt đỏ bừng lên.
- Ăn xong chúng ta qua đó – Vĩnh Phong cười nói.
Hiểu Đồng vội vàng cúi đầu ăn, không dám nhìn bên đó lần nào nữa. Chỉ nghĩ Vĩnh Phong nói đùa, ai ngờ, ăn xong cậu kéo cô qua đó thật.
Hiểu Đồng ngượng chín hết cả người, không chịu bước vào nhưng lại bị Vĩnh Phong kéo vào. Nhân viên của cửa tiệm thấy hai người họ vào liền niềm nỡ đón tiếp. Sau đó những mẫu áo cưới mới rất đẹp được đưa ra cho hai người họ xem, Vĩnh Phong chọn một bộ rất đẹp rồi bắt Hiểu Đồng vào thay. Hiểu Đồng bị bắt đi thay đồ, còn bị băt trang điểm rồi làm tóc. Khi tấm màn bị kéo xuống, một cô dâu vô cùng xinh đẹp xuất hiện trước mặt Vĩnh Phong. Trái tim Vĩnh Phong bị trễ mất một nhịp đập khi thấy Hiểu Đồng cực kì xinh đẹp trong trang phục cô dâu. Còn Vĩnh Phong cũng chọn một bộ comple màu trắng rất đẹp. Hai người làm cho các nhân viên ở đây đều há hốc miệng ngưỡng mộ. Bà chủ thậm chí còn yêu cầu hai người làm người mẫu chụp hình. Toàn bộ hình họ chụp sẽ được miễn phí. Hiểu Đồng xấu hổ không nói gì, còn Vĩnh Phong cứ toét miệng cười đồng ý.
Ra khỏi cửa hàng áo cưới, hai người mệt muốn toát cả mồ hôi, quyết định chạy ra hướng biển đón gió. Chạy ngang qua một nhà thờ nhỏ màu trắng rất đẹp. Vĩnh Phong bỗng dừng xe lại. Quay người lại nói với Hiểu Đồng:
- Áo cưới đã mặc rồi, vậy thì chúng ta bước vào nhà thờ thôi.
Hiểu Đồng biết Vĩnh Phong nói gì, cô xấu hổ nói:
- Em đâu phải người nước ngoài, cũng đâu theo đạo thiên chúa, sao lại vào nhà thờ chứ.
- Nhưng mà từ nhỏ anh đã ở nước ngoài rồi – Vĩnh Phong cười nói kéo tay cô đi xuống.
Hiểu Đồng nghe vĩnh Phong nói bất giác nhớ lại lúc còn ở nàh Vĩnh Phong. Khi cô vất vả tra từ điể để làm báo cáo thì Vĩnh Phong đã đến bên cạnh dụ dỗ, nếu cô để cho anh hôn thì anh sẽ giúp cô dịch bài này. L1uc đầu Hiểu Đồng không tin, một chàng công tử có vẻ ăn chơi như Vĩnh Phong mà có thể dịch được một cách trôi chảy. Thế là hai người cá với nhau, cuối cùng Hiểu Đồng thua cuộc để người ta cưỡng hôn mình. Cảm thấy ấm ức trong lòng, rõ ràng cô học ngày học đêm mà lại thua một anh chàng tối ngày rong chơi như vĩnh Phong. Vĩnh Phong tấhy cô ấm ức mới tiết lộ bí mật chiến thắng của mình là do cậu từ nhỏ đã sống ở nước ngoài và mới vừa về nước mấy năm nay thôi. Bởi vậy Hiểu Đồng không chịu là mình thua, đồi Vĩnh Phong bồi thường, nhưng ngay sau đó, nhận ra bồi thường hay không bồi thường Vĩnh Phong cũng đều được lợi. Bởi vì nếu trả lại cô một nụ hôn thì đúng là cô thiệt rồi.
Nhà thờ đang làm

đám cưới cho một cặp vợ chồng trẻ, cô dâu chú rễ rất hạnh phúc nắm tay nhau đứng trước cha. Khi cha hỏi cô dâu chú rể có đồng ý bên nhau trọn đời không, cả hai đều nói: » Con đồng ý »
Bên ngoài Hiểu Đồng dựa vào lòng Vĩnh Phong nhìn họ hạnh phúc. Vĩnh Phong bèn thì thầm nói:
- Sau này chúng ta sẽ hạnh phúc hơn họ.
Cuối cùng hai người đã ra bờ biển, gió điều hiu mát mẻ thổi vào mặt họ, làm cơn buồn ngủ trỗi dậy, cả hai cùng ngồi trên xe, đầu dựa vào nhau mà ngủ.
Cuối cùng khi trời sẫm tối, Vĩnh Phong đưa Hiểu Đồng đến một nhà hàng gẩn bờ biển rất thơ mộng và rất đẹp từ cách bài trí cho đến phong cảnh bên ngoài.
Người quản lí đưa tay hướng dẫn hai người họ đến một cái bàn bên ngoài bờ biển. Trên bàn có cắm hai ngọn nến lung linh, một lọ hoa thủy tinh chỉ có độc nhất một bông hoa hồng. Hai bên đều có bày dĩa và dao nĩa một cách sang trọng. Người quản lí định đưa tay kéo ghế cho Hiểu Đồng ngồi thì Vĩnh Phong ngăn lại. Cậu đích thân đi đến kéo ghế cho Hiểu Đồng ngồi, chờ cô ngồi vào rồi mới kê ghế đúng chỗ. Hiểu Đồng mím môi cời trước hành động ga lăng của Vĩnh Phong. Quả thật là không quen lắm với phong cách người nước ngoài nhưng trong lòng nhen nhói một sự ấm áp nào đó.
Trước khi đồ ăn được đem ra, thì một bản nhạc nhẹ được đàn bởi đàn violong vang lên, bên cạnh là tiếng gió thổi rất em dịu. Dòng sông lấp lánh phản chiếu anh đến, phong cảnh cữc kì nên thơ và lãng mạn.
- Có thích không – Vĩnh phong dịu dàng hỏi.
Hiểu Đồng chỉ mĩm cười gật đầu. Lát sau cô mới nói.
- Thật ra không cần phải tốn tiền như vậy đâu. Em chỉ cần một bữa tối thơ mộng trong khách sạn là được rồi.
- Bởi vì hôm nay là ngày đặc biệt – Vĩnh phong giọng trầm trầm cười nói.
- Là ngày gì – Hiểu Đồng trố mắt ngạc nhiên nhìn Vĩnh Phong dò xét.
- Hôm nay là kỉ niệm một trăm ngày chúng ta quen nhau – Vĩnh Phong thủng thỉnh nói.
Vĩnh Phong vừa nói xong thì Hiểu Đồng sửng sốt vô cùng. Cô hoàn toàn không để ý đến chuyện này, vậy mà…, thông thường chuyện này con gái để ý nhiều hơn con trai…Càng ngày trái tim càng thấy ấm áp, hạnh phúc vô cùng, nhưng Hiểu Đồng không biết phải làm sao trước niềm hạnh phúc này, đôi mắt long lanh trực trào đầy cảm xúc.
Cho nên, những trái bong bóng đó, vốn là chuẩn bị trước, cho nên đi mua nẫhn cũng là chuẩn bị trước, rồi lời ước ở chỗ vòi phun nước cũng là chuẩn bị trước. Đi ăn ở nhà hàng đối diện tiệm áo cưới và đ ngang nhà thờ cũng là chuẩn bị trước. Cả bữa tiệc đầy thơ mộng và lãng mạn này cũng là chuẩn bị trước để kỉ niệm 100 ngày họ quen nhau.
Hiểu Đồng chỉ có thể ngước cặp mắt đầy âu yếm và hạnh phúc nhìn Vĩnh Phong mà không nói thành lời. Vĩnh Phong nắm tay Hiểu Đồng nói:
- Sau này anh sẽ yêu thương em mãi mãi. Sau này em phải luôn ở cạnh anh. Làm vợ anh đi có được không?
- Anh đang cầu hôn em hả – Hiểu Đồng giả vờ ngạc nhiên hỏi, miệng cười thầm trong bụng suốt.
Vĩnh Phong gật đầu.
- Vậy hoa đâu?
Vĩnh Phong rút ngay bông hoa hồng cắm trong lọ đưa lên mũi ngửi hôn nhẹ vào nó rồi đưa cho Hiểu Đồng. Rồi cậu đưa cao bàn tay đeo nhẫn của cô cười ranh ma nói:
- Em không từ chối được đâu bởi vì em đã đeo nhẫn của anh rồi. Suốt đời này em là người của anh. Haha…
- Cái này …cái này là em bị dụ mà, lừa gạt thì không tính là lời cậu hôn, cầu hôn phải chân thành hơn.
- Vậy thế này thì sao.
Vừa nói xong Vĩnh Phong đã đứng dậy bước đến bên ghế Hiểu Đồng rồi quỳ xuống dưới chân cô, ngước đôi mắt tỏa sáng lên cười nhìn cô. Hiểu Đồng lúng túng và mắc cỡ thấy rõ, cô vội vàng nói:
- Anh mau đứng dậy đi.
Quả thật cô vẫn không quen với phong cách tỏ tình của người nước ngoài. Nhưng Vĩnh Phong nhất quyết không đứng dậy, lắc đầu nói:
- Nếu em không đồng ý thì anh không đứng dậy đâu.
Có tiếng cười khúc khích của mấy cô tiếp viên, họ đang nhìn hai người đầy ngưỡng mộ. Hiểu Đồng đỏ bừng mặt, xấu hổ lí nhí nói:
- Em phải được mẹ đồng ý cái đã.
- Vậy coi như em đã đồng ý với anh rồi nha. Chờ xin phép mẹ em xong chúng ta kết hôn.
Hiểu Đồng không nói gì, cúi gằm mặt xuống gật đầu. Sau đó Vĩnh Phong vừa đàn vừa hát tỏ tình với cô, cô không biết bài hát đó là bài gì, chỉ biết đó là bài hát của pháp.
Sau đó hai người trở về khách sạn, Hiểu Đồng để quên bó hoa dưới xa, cô giục Vĩnh Phong lên trước còn mình quay trở lại lấy. Sau khi lấy xong cô trở lại, khi vừa mới hé cửa ra thì nghe tiếng Vĩnh Phong đang đứng ngoài ban công nói điện thoại, dường như là với Thế Nam.
- Là vậy đó, cậu mau chuyển tiền vào tài khoản cho mình đi. Ừm… Ừm… mình biết rồi. Cám ơn cậu trước nha.
Sau đó Vĩnh Phong tắt máy rồi gọi tiếp một cuộc điện thoại nữa:
- Anh! Mau mở lại tài khoản cho em…
Hiểu Đồng không muốn nghe tiếp, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi đi ra bờ biển.
Bãi biển vắng lặng bóng người, chỉ có tiếng sóng biển dạt dào và tiếng gió thổi vù vù bên tai. Cô nhìn mặt nước biển mông lung trước mặt, cô thấy một vật gì đó đang trôi bồng bềnh trên mặt biển, rồi một cơn sóng đến đánh ập nó chìm vào trong nước biển.
Trái tim Hiểu Đồng đột nhiên se thắt lại. Tình yêu của cô với Vĩnh Phong liệu có bị sóng biển nhấn chìm hay không?
Hiểu Đồng không biết mình đã đứng đó bao nhiêu lâu, cảm thấy đã có chút gì lành lạnh, bởi cô chỉ mặc một chiếc áo đồng có dây mà không mang áo khoát. Lúc nãy cô đi vội quá. Nhưng cô lại giang tay ra đón từng đợt gió biển thổi vào mặt. Tóc cô tung bay trong gió, cả vạt váy cũng phần phật bay.
Vĩnh Phong chạy tìm Hiểu Đồng khắp nơi, thấy cô đang đứng dang tay đón gió thì cậu mới thở phào. Cậu chạy đếm ôm cô từ đằng sau nói:
- Sao em chạy ra đây mà không nói tiếng nào. Làm anh chạy đi tìm em toát cả mồ hôi.
Hiểu Đồng không quay đầu lại, cô dựa sát vào người cậu, hai tay đặt trên bàn tay ôm lấy em mình nói:
- Vĩnh Phong, nếu có kiếp sau, em muốn được làm gió, gió thổi bên anh mãi mãi. Không có gì có thể thổi em xa anh. Và cũng vì kiếp này em yêu một chàng trai tên Phong, tên của gió.
Lâu thật lâu sau, hai người quay trở về khách sạn, Hiểu Đồng bị lạnh nên hắt xì một cái, Vĩnh Phong lo lắng liền hỏi:
- Lạnh à.
Hiểu Đồng gật đầu, cứ tưởng Vĩnh Phong sẽ cởi cái áo khoác da đang mặc trên người xuống cho cô mượn nào ngờ Vĩnh Phong chỉ im lặng, khóe môi còn ánh lên một nụ cười. Hiểu Đồng hơi giận dỗi nói:
- Bình thường, vào lúc này, nam nhân vật chính phải cởi áo khoác ra cho nhân vật nữ chính mượn mới đúng chứ.
Vĩnh Phong bật cười nói:
- Anh không phải nhân vật chính, anh không ngu vậy đâu, anh sẽ không cho em mượn áo khoác đâu.
- Tại sao – Hiểu Đồng tròn mắt hỏi.
Bước chân đang đi của Vĩnh Phong bỗng dừng lại:
- Tại vì, nếu cho nữ nhân vật chính mượn áo khoác thì cô sẽ không lạnh nữa, nam nhân vật chính sẽ không thể làm như vầy.
Vĩnh Phong nói xong kéo Hiểu Đồng vào lòng, kéo áo khoát phủ lên vai cô, rồi đặt một nụ hôn thật sâu lên đôi môi lạnh gái của cô, mít nhẹ, khẽ khàng luồng vào, truyền hơi ấm cho cô, chẳng mấy chốc hơi thở Hiểu Đồng dồn dập, cả người nóng lên, cơn gió lạnh đã hoàn toàn bị đánh tan.
Cuối cùng hai người cũng trở về khách sạn, tay Vĩnh Phong vẫn còn ôm eo Hiểu Đồng vào tận thang máy, đến trước cửa phòng. Nhưng khi vừa vào phòng thì không khí trong phòng mặc dù rất ấm áp nhưng lại có chút chút gì đó mờ ám.
Chẳng là khách sạn họ ở vốn là khách sạn dành cho tình nhân, phòng của họ đương nhiên là phòng tình nhân, chẳng những vậy còn là phòng tình nhân đặc biệt, bởi vì đây là phòng nệm nước. Trong công cuộc vận động mạnh mẽ của nam và nữ (>O<), chiếc nệm nước là vật hữu ích hơn so với những chiếc niệm bình thường khác (Mình ăn cắp ý tưởng trong truyện của người ta, nam mô a di đà phật). Lại còn chuyện khi họ đi lên gặp một cặp tình nhân cũng đang mùi mẫn quấn quít với nhau.
Người nam vừa đi, vừa hôn lên môi người nữ nói:
- Tối nay anh phải cho em sướng đến chết lên chết xuống, van xin anh mới tha. (ăn cắp, ăn cắp …đa)
- Đáng ghét, không cho anh đến gần – Cô gái đỏ mặt giả vờ đẩy chàng trai ra.
- Em chịu được sao – Chàng trai cười tít mắt trêu. (nói trước nha, đây ko phải suy nghĩ của mình mà là suy nghĩ của các tác giả truyện TQ)
Hai người còn nói nhiều nữa, vừa đi vừa cười vui vẻ đâu có biểt phía sau họ, Vĩnh Phong và Hiểu Đồng đều cứng người đờ ra.
Vừa vào phòng, Vĩnh Phong bèn buông tay ra khỏi eo của Hiểu Đồng, đưa tay gãi gãi đầu, xoay mặt ra nơi khác không dám nhìn mặt của cô. Gương mặt của Hiểu Đồng đỏ rực như lửa, tim đập thình thịch, cũng không biết nói gì, cũng quay mặt hướng khác, đưa tay xoa xoa bờ vai trần lạnh lẽo để xoa ấm. Không khí giữa hai người đầy ngượng ngịu. (*v*)
Cuối cùng Vĩnh Phong bèn lên tiếng trước:
- Em đi tắm trước đi, anh ra ban công chờ.
- Ừm…- Hiểu Đồng cũng ngượng ngùng đồng ý.
Cô vội mở tủ lấy quần áo, rồi lao vào bồn tắm, khóa chặt cửa lại, rồi đưa ta lên ngực giữ lại, tim cô đập không ngừng nghỉ. Hơi thở dồn dập, chân cũng run run ngồi bệch xuống bồn tắm.
Vĩnh Phong cũng chạy ra ban công đón gió biển. Mong gió biển dập tắt được cái nóng trong lòng. (>_<)
Dù đã tắm rửa xong nhưng Hiểu Đồng vẫn không dám bước ra ngoài, nhưng tấhy mình cứ đứng mãi ở trong đây thì càng kỳ cục hơn nên cô đành mở cửa bước ra. Vĩnh Phong nghe tiếng mở cửa thì quay lại, Hiểu Đồng nhìn thấy Vĩnh Phong quay lại thì trái tim vừa dịu xuống liền nổi trống thình thịch, cô đứng run rẫy, giấu hai bàn tay đang bấu chặt nhau dưới bộ độ dơ, môi mím chặt.
Vĩnh Phong đi đến trước mặt, khàn giọng hỏi:
- Tắm xong rồi sao.
Hiểu Đồng gật gật đầu, cứ tưởng là đầu muốn rớt ra bên ngoài luôn. Càng không dám thở mạnh. Cho tới khi Vĩnh Phong lấy quần áo, đi ngang qua người cô rồi đóng sầm cửa buồng tắm lại, cô mới thở ra một cách khó nhọc.
Hiểu Đồng chơi đùa cả ngày rất mệt mỏi, cô chỉ muốn đến bên giường nằm xuống ngủ một giấc thật thoải mái. Nhưgn bây giờ cái giường càng trở nên mờ ám vô cùng. Cái giường vốn có một ý nghĩa riêng của nó, cho nên cô càng không dám đến gần. Hiểu Đồng đành đến sofa ngồi xem tivi. Cô cố tình chọn kênh hài, còn cố tình mở tivi thật lớn hòng xua đi ý nghỉ đen tối lỡn quởn trong đầu mình.
Vĩnh Phong tắm xong ra khỏi nhà tắm, thấy Hiểu Đồng đang ngồi xem tivi liền nói:
- Khuya rồi ngủ đi.
Nói rồi cậu nằm bên một góc giường nhắm mắt lại, vẻ mặt khổ sở.
Hiểu Đồng định thoái thoát nói rằng mình chưa buồn ngủ thì cơn buồn ngủ ập đến. Cô bỗng ngáp một cái thật dài, đành cúi đầu chậm rãi thất thểu đi đến bên giường.
Người ta thường nói: » Đàn ông là loại động vật chỉ yêu bằng nữa thận dưới « . Lúc nào cũng có sự ham muốn, sự đòi hỏi với người bạn khác giới của mình. Huống hồ Vĩnh Phong lại là một người đàn ông khỏe mạnh, vốn dĩ vẫn thường hay kiềm chế, nhưng mà đêm nay lại thấy trong người cồn cào khó chịu (¬ouo!!!). Dục vọng trong người cứ như ngọn lửa bị tẩm xăng thổi bùng lên, lòng ngực nhức nhối phập phồng, hơi thở gấp gáp phả vào chiếc gối dưới mặt. Nhưng …
Những dục vọng trong lòng đang như lửa bừng lên lại bị một câu nói của Hiểu Đồng dặp tắt.
Hiểu Đồng đi đến bên mép giường còn lại, cuốn chăn lên chui vào, trước khi dùng chăn phủ lên người, cô nhẹ giọng nói:
- Vĩnh Phong! Em tin tưởng anh (ói máu không ^ _^)
Hai người nằm im hai mép giường, đấu lưng lại với nhau, không ai nói với ai tiếng nào, chỉ tập trung lắng nghe nhịp tim và hơi thở của nhau.
Không phải là hai người chưa từng cùng nhau nằm trên một chiếc giường. Lần thứ nhất là lúc cô cứu cậu đưa về phòng trọ, phòng trọ của cô rất nhỏ, cho nên hai người cũng nằm gần nhau nhưng cách một cánh tay. Lần thứ hai, ở giữa họ là bé Đường. Lần thứ ba, là lúc bé Đường bị bắt cóc, Vĩnh phong ôm Hiểu Đồng ngủ suốt đêm. Nhưng lúc đó cô đang lo lắng sợ hãi cần một vòng tay để nương tựa. Nhưng bây giờ, hai người vốn dĩ là đi chơi riêng như bao cặp tình nhân khác. Hôm qua Vĩnh Phong không có về phòng còn hôm nay…
Đồng hồ cứ từng nhịp từng nhịp gõ, sóng bên ngoài vẫn thét gào trong tiếng gió, hai người chẳng ai có thể ngủ được. Cuối cùng Hiểu Đồng quay người lại hỏi:
- Vĩnh Phong, anh ngủ chưa.
Vĩnh Phong đang cố dỗ dành giấc ngủ, nghe Hiểu Đồng hỏi thì vẫn nhắm mắt trả lời:
- Chưa.
- Em không ngủ được – Hiểu Đồng bứt rứt nói.
- Anh cũng vậy – Vĩnh Phong quay người lại, đối mặt với trần khách sạn thở dài nói.
- Mình chơi cái gì đó môt lúc đi – Hiểu Đồng bèn nói.
- Em muốn chơi gì – Cậu xoay người lại nhìn gương mặt vẫn còn đỏ hồng của Hiểu Đồng hỏi.
- Chơi đố đi.
- Được.
Vậy là hai người cùng ngồi dậy, dựa vào thanh giường đố nhau.
- Anh đố trước – Vĩnh Phong chỉ vào mình nói.
- Được, anh đố đi.
- Làm sao để đặt một con voi vào tủ lạnh.
- Cái này dễ mà, mua một cái tủ lạnh to bằng con voi, mở tủ lạnh ra, lấy hết đồ trong đó ra rồi nhét con voi vào, cả con nít lên ba cũng có thể giải được – Hiểu Đồng bĩu môi chế giễu.
Vĩnh Phong chỉ cười, rồi đố tiếp:
- Vậy làm sao để đặc con hươu cao cổ vào tủ lạnh.
- Thì mua thêm một cái tủ lạnh và đặt vào.
- Nếu em không đủ tiền mua hoặc giả cái tủ lạnh đó là cai duy nhất thì sao – Vĩnh Phong cười đặt giả thuyết.
Hiểu Đồng cắn môi, cúi đầu suy nghĩ, nhưng chẳng thể nào nghĩ ra, cô xụ mặt nói:
- Em chịu thua, anh giải đi.
Vĩnh Phong gõ đầu cô một cái rồi mắng:
- Ngốc, cứ việc bỏ con voi ra khỏi tủ lạnh rồi bỏ con hươu cao cổ vào là được rồi.
Miệng Hiểu Đồng há hốc không nói nên lời được luôn.
- Phượng hoàng là chúa của muôn loài, ngày sinh nhật của nó, tất cả mọi loài bắt buộc đều phải đi. Chỉ có một con không đi, đố em là con gì.
Hiểu Đồng bứt đầu bứt tai đoán hết con này đến con kia mà Vĩnh Phong vẫn lắc đầu, cúi cùng cô bực tức nói:
- Anh giải luôn đi.
- Đó là con hươu cao cổ, nó bị nhốt trong tủ lạnh thì làm sao đi.
Hiểu Đồng hóa đá toàn thân luôn. Còn Vĩnh Phong cười ngất. Sau đó Vĩnh Phong ra điều kiện.
- Phải hơn thua gì đó mới vui.
- Hơn thua cái gì.
- Nếu em thua thì phải để anh hôn.
Hiểu Đồng lườm Vĩnh Phong một cái rồi gật đầu chấp nhận, cô quyết tâm không để thua nữa.
- Vậy anh đố em, con thỏ trắng muốn qua bờ bên kia, nhưng con sông đó tuy không sâu nhưng đầy cá sấu, hỏi em không được dùng bất cứ cái gì, làm sao thỏ trắng có thể đi qua sông được.
Suy nghĩ mãi nhưng chỉ có một đàn quạ bay ngang qua đầu, Hiểu Đồng phụng phịu chấp nhận thua.
- Anh gạt người, làm sao mà không dùng cái gì hết mà thỏ trắng vẫn qua sông được.
- Ai thém gạt em. Thỏ trắng đang trên đường đến dự sinh nhật của chim phượng hoàng. Đàn cá sấu cũng chuẩn bị đi tham dự. Cho nên thỏ trắng đợi cá sấu đi hết rồi mới qua. Em thua rồi, ngoan ngoãn cho anh hôn.
Hiểu Đồng tức giận không nói nên lời, đành chịu thiệt thòi để người ta hôn. Sau đó cô quyết tâm trả thù nói:
- Tới lượt em .
Vĩnh Phong cười nói:
- Được, em đố đi.
- Anh nghe cho kỹ nha, em không nói lại lần thứ hai đâu. Đây là câu chuyện tình có bốn tập.
- Tập thứ 1: Chàng trai và cô gái...

<< 1 ... 48 49 50 51 52 ... 112 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status