lớn, cuối cùng chỉ là một thành phố…
Và ta loay hoay giữa những cô đơn riêng mình…
Sài Gòn có tất cả bao nhiêu ngã tư đường…
Bao nhiêu lần giao thông và bao nhiêu lần đèn đỏ…”
Trích: Sài Gòn bao nhiêu đèn đỏ – Phạm Hồng Phước.
Chương 15: Mưa đi rồi nắng.
- Anh ơi! Ăn cam nhé.
- Haizz… đang giờ làm việc mà em, mà em lấy đâu ra cam vậy?
- Lấy trong nguyên liệu của Linh đấy anh.
- Thôi chết, em mau trả nó lại chỗ cũ đi.
- Anh không ăn hở?
- Ừa, anh không thích ăn cam.
- Vâng, để em trả lại.
Nó bắt đầu một ngày mới với công việc rước nàng tiểu thư, rồi khi đến trưa lại bị em ra làm baby để nào là đút ăn rồi nhõng nhẽo riết rồi đôi khi nó cũng hơi ngượng một chút.
Dưới ánh đèn đường Sài Gòn thơ mộng như vang một bài ca, nó cùng em lang thang qua những con phố. Nó im lặng chạy xe trong khi phía sau lưng, em đang ôm chặt lấy nó. Những cơn gió lướt qua nhẹ nhàng mặt trên mặt sông Sài Gòn, các cơn sóng nhỏ lăn tăn chạy đua vào bờ. Em dựa vào vai nó khe khẽ hát. Nó nhắm mắt nằm ra giữa bãi cỏ, cảm nhận một chút không gian yên bình, có trăng, có trời và có em.
- Ở đây đẹp ghê hen anh.
- Ừa.
- Mấy tòa nhà đó nhìn từ đây lung linh thật.
- Ừa.
Những tòa nhà cao ở Quận 1 được ngắm nhìn từ phía dòng sông Sài Gòn vào buổi tối luôn tạo cảm giác lạ lẫm cho người địa phương cũng như người bản xứ. Những tòa nhà cao khoác lên mình bộ áo với ánh đèn lung linh huyền ảo tỏa sáng trời đêm. Những con thuyền qua lại nhẹ nhàng trên dòng sông cứ như một hình ảnh làng quê đang hòa vào với Sài Gòn.
- Anh ơi, mua kem ăn đi.
- Trời lạnh mà em cứ thích ăn kem nhỉ?
- Vậy mới vui chứ anh, mà anh có bị sốt không vậy, mùa hè mà lạnh à?
- Ý anh là ngồi đây gió cũng hơi lạnh.
- Hihi, được ăn những thứ lạnh ở nơi lạnh mới vui chứ.
- Ừa.
- Chờ em chút nha, em đi mua.
- Ừa, cẩn thận.
- Vâng ạ!
Nếu bây giờ có ai đặt câu hỏi liệu rằng nó đã yêu nhỏ hay chưa, thì chắc có lẽ nó sẽ trả lời là: “Đã yêu”. Nó yêu em vì em đẹp ư? Ừ thì chắc có lẽ một chút, nhưng đôi khi nó lại thích tính cách của em hơn. Lạnh lùng mỗi khi đông người, nhõng nhẽo, trẻ con khi bên nó. Em là một tiểu thư, nó hiểu, em đanh đá, em ích kỷ trong tình yêu, tất cả cũng là vì em yêu nó.
Bỗng nhưng bên má phải nó cảm thấy lạnh buốt, vội giật mình quay lại thì thấy em đang cầm hộp kem mà mỉm cười.
- Quậy quá.
- Hihi, nè anh, đút em ăn đi. – Em đưa nó cái muỗng rồi nheo mắt cười.
Nó cũng phì cười mà đút từng muỗng kem cho em, em ngồi im trong lòng nó im lặng ăn kem. Cũng phải mất một khoảng thời gian khá lâu thì hộp kem mới cạn đáy, em bảo nó ôm chặt lấy em vì lạnh. Nó vòng tay ôm em, không biết vòng tay này có thể giữ em được bên nó hay không? Vì bàn vòng tay của nó cũng không đủ lớn.
Đưa tay vuốt nhẹ mái tóc em thì đột nhiên nó nhận ra trên tay nó có nhiều sợi tóc sợi rụng. Nó ngỡ ngàng nhìn em thì chợt nhận ra em cũng đang tái mặt khi nhìn tay nó. Rồi em khẽ thở dài buồn bã rồi ôm lấy nó khóc òa lên.
- Huhu, giờ em không biết xài dầu gội gì nữa anh ơi, xài loại nào tóc em cũng rụng hết anh ạ?
- Thôi thôi, nín đi, không sao đâu. Ngày mai em hỏi chị Hoa đó, chắc chị ấy có vài
loại.
- Vâng.
Ngồi chơi thêm một lúc thì nó cũng thấy đã khuya nên vội chở em về. Đến trước cửa nhà em, em bước xuống hôn nhẹ vào má nó rồi chúc nó ngủ ngon và đi vào nhà. Nó vòng xe, cảm nhận có vài giọt nước rơi trên tay, cơn mưa từ từ kéo đến, nó siết ga và lao trên màn mưa đêm.
Về đến nhà mà cơn mưa cũng chưa có dấu hiệu gì là tạnh, cứ ào ào một cách thô bạo, cứ ào ạt rơi tàn nhẫn. Dắt xe vào nhà, mở cốp xe lấy điện thoại thì có tin nhắn của em.
- Anh ơi, anh có bị ướt không.
Nó sợ em lo lắng nên đành nói dối:
- Không, anh có đem áo mưa.
- Vâng. Thôi em đi ngủ nha, anh ngủ ngon.
- Ừa, ngủ ngon.
Cất điện thoại, nó vào nhà tắm, xả những giọt nước lạnh đến run người để xua tan đi sự mệt nhọc của một ngày rồi làm tạm một gói mì để lót dạ. Tiếng mưa rơi ngoài hiên cứ thế, mặc kệ con đường đang vắng lặng vì mưa, những ngọn đèn đường cũng nhòe đi trong mắt nó. Cảm thấy hơi nhức đầu một chút, nó nằm nghĩ ngợi lung tung một chút rồi ngủ lúc nào không hay. Lại một đêm mà Sài Gòn ồn ào vì tiếng mưa.
Sáng, ngoài trời vẫn cứ mưa. Cứ hễ một khi Sài Gòn mưa thì trời cứ mưa một cách dai dẳng, chắc đôi khi Sài Gòn cũng lì thiệt chứ. Một khi đã nắng thì nắng muốn cháy da, còn một khi đã mưa thì mưa cho đáng. Ngồi dậy, nó cảm giác đầu nó quay như chong chóng, đồ trong phòng cứ thi nhau mà xoay vòng, nó vội nằm phịch xuống giường rồi thở dài. Người nó cảm thấy rất nóng, dù phía trên đầu là máy lạnh, còn ngoài hiên nhà thì trời cứ đổ mưa, và nó cũng đổ mồ hôi.
Tiếng điện thoại vang lên dồn dập, nó quơ tay tìm rồi áp vào tai nghe, bên kia giọng nói của em vang lên nhỏ nhẹ:
- Hôm nay anh khỏi đón em nhé, em đi taxi qua tiệm rồi, anh khi đi nhớ mặc áo mưa nha.
- Ừa, anh biết rồi.
Nó cố gắng đáp bằng một giọng nói hết sức bình thường để em không phát hiện rằng nó đang phải liệt giường vì nội công có phần tổn thương do tẩu hỏa nhập ma vào đêm hôm qua. Nó cố hết sức nhưng cũng không thể đứng lên, trước mắt nó mọi thứ đang mờ dần, mờ dần rồi tối đi.
Mở mắt ra, ập vào mắt nó là một màu trắng vô vọng, nó nghĩ không lẽ nó đã lên thiên đường. Đảo mắt nhìn xung quanh, nó phát hiện em đang nằm ngủ gục trên giường. Vội kéo mền đắp cho em, rồi ngồi ngắm nhìn em ngủ. Đây là lần đầu tiên nó nhìn em ngủ, đôi mi cong cong khép lại trong đáng yêu vô cùng, đôi môi chu chu ra trong thật dễ ghét. Nó định bước xuống giường nhưng bị cản lại vì cây kim truyền nước vẫn còn nằm trong tay, nó bất lực dựa lưng vào thành giường rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn bầu trời kia đang có những áng mây trôi lững lờ.
- Anh dậy rồi sao?
Nó nhìn qua em, em đang dụi mắt nhìn nó.
- Ừa.
- Anh đói không?
- Chút chút.
- Hihi, anh ngủ một ngày rồi mà bảo chút chút.
- Anh ngủ một ngày luôn sao?
- Vâng.
- Ủa mà đây là đâu vậy?
- Bệnh viện chứ đâu, anh hỏi lạ.
- Anh tưởng mình ở thiên đường rồi được gặp thiên thần rồi chứ.
- Anh này, nói bậy không à.
- Anh có nói bậy đâu, gặp thiên thần thiệt chứ bộ, có điều không phải ở thiên đường.
- Huhu, đừng trêu em nữa mà.
- Rồi rồi.
- Anh ăn gì để em mua cho.
- Thôi em cho gì thì anh ăn đó.
- Rồi, em đi mua đây.
- Ừa, mua luôn phần em nữa đấy.
- Vâng, em biết rồi.
Khi bóng em khuất sau cánh cửa thì nó thở dài mà nhìn trong vô định, trong đầu nó trong rỗng không một suy nghĩ gì. Cánh cửa phòng mở ra, cứ tưởng là em nhưng lại là bé Linh cùng chị Hoa đi thăm nó.
- Khỏe chưa em?
- Cũng thấy bớt rồi chị.
- Ừa, mau khỏe đi, bé Linh với bé Phụng cứ thay phiên chăm lo cho em làm chị cũng đóng cửa tiệm mà vào đây chơi luôn.
Nó lắc đầu bó tay với chị Hoa, bệnh viện mà chị ấy bảo vào đây chơi, nó không biết chị Hoa vào đây chơi với ai nữa.
- Phiền chị quá rồi.
- Không sao đâu em, khỏe rồi làm bù, có gì chị trừ lương thôi, không sao đâu.
- Trời.
- Haha.
Bé Linh nhìn nó ái ngại rồi hỏi:
- Anh ăn gì chưa?
- Chưa.
- Vậy anh ăn chút đồ nhé, em với chị Hoa có mang cơm nè.
- Thôi em với chị Hoa cứ ăn đi, chút chờ Phụng về anh ăn cũng được, lỡ bảo Phụng đi mua rồi.
- Vâng ạ.
Nó thoáng nhìn qua bé Linh, cảm thấy cô bé có chút gì đó buồn bã tận sâu trong đôi mắt. Đưa tay xoa đầu cô bé, nó nói:
- Không sao đâu em, chút chờ Phụng về rồi mình ăn chung luôn, được không?
- Dạ được ạ.
Ngồi nói chuyện một lúc thì em cũng về, buổi ăn diễn ra cũng đầy ấp tiếng cười. Chỉ có nó ngồi im lặng, cảm nhận cái không khí vui vẻ mà từ lâu nay vẫn cứ diễn ra.
Ngày nó ra viện, mọi thứ cứ như đùa vậy. Khi biết nó chỉ bị sốt do nhiễm lạnh thì chị Hoa đã lật đật gọi xe cấp cứu mà đưa nó lên bệnh viện, khi em nghe được tin cũng gọi taxi mà lên thăm nó.
Trở lại với công việc hằng ngày. Sáng làm việc, trưa giao hàng, chiều thì đưa em đi chơi. Không biết chị Hoa có quá dễ hay không, cứ đến chiều thì nó với em cứ chạy đi chơi mà không thấy chị Hoa nói gì.
Ấy thế mà cũng đến cuối tuần, thời gian cứ trôi nhanh thật nhanh, mới đó mà đã nửa tháng quen em. Nửa tháng được bên một tình yêu mới.
Sau khi người khách cuối cùng của ngày bước ra cửa quán thì chị Hoa đột ngột thông báo:
- Ngày mai chúng ta sẽ đi Đà Lạt chơi, dù gì hè thì cũng phải đi đâu đó đúng không?
- À mà, hè thì phải đi biển chứ chị.
- Ừa, cũng có lí, em nghĩ sao Kha.
- Em thì sao cũng được.
- Còn em thì sao hả Phụng?
- Hi, anh Kha đi đâu em đi đó à.
- Eo ơi, hai đứa này sến ghê.
- Hihi, em đùa đó, hay mình đi biển đi, Sài Gòn cũng nóng quá.
- Được đó, vậy quyết định đi biển, nhưng mà Vũng Tàu thì gần quá nên chắc không vui, hay là đi Nha Trang được không? Chị nghe nói biển ở Nha Trang đẹp nhất Việt Nam mà.
- Vâng, em tán thành. – Bé Linh hớn hở nói.
- Em cũng đồng ý. – Em mỉm cười.
- Vậy quyết định, chúng ta sẽ đi Nha Trang.
- Ơ ơ, em chưa đưa ra ý kiến mà.
- Hơ, lúc nãy anh nói sao cũng được mà. – Bé Linh nheo mắt nhìn nó.
- Ừa thì sao cũng được.
Lúc đó nó đâu hay biết rằng, em đang nở nụ cười, một nụ cười buồn.
Chương 16: Chuyến đi.
Nó đèo em trên con phố Sài Gòn có nắng, có mưa bất chợt. Dừng chân tại nhà đang có bé Linh cùng chị Hoa đang đợi để cùng lên xe tiến về Nha Trang. Bước xuống xe thì em liền tươi cười mà trò chuyện cùng chị Hoa còn nó đi vào nhà để lấy những cái balo của mọi người xuống. Kim đồng hồ chỉ đúng hai giờ sáng thì xe cũng tới. Chị Hoa quyết định đi xe du lịch cho dễ ngắm cảnh đi đường và được bé Linh cùng Phụng đồng ý nhiệt liệt và có phần hoan nghênh.
Cất mọi thứ vào sau xe, nó chọn một chỗ ngồi kế cửa sổ, kế bên là em rồi tới bé Linh và chị Hoa ngồi ngoài cùng. Xe đi vòng thành phố để đón thêm một vài vị khách rồi bon bon trên con đường quốc lộ 1A tiến về Nha Trang.
Từng ánh đèn đường cứ nối đuôi nhau chiếu sáng trong màn đêm tĩnh mịt, những cơn gió lùa qua khe cửa sổ làm thoáng không khí cả xe, tiếng xe qua lại liên tục cứ như rằng hiện giờ đang làm ban ngày chứ không phải là đêm khuya. Em dựa vào vai nó mà thiếp đi, nó ngoái nhìn bên cạnh thì cả bé Linh và chị Hoa đều đã ngủ. Nó tựa tay và thành ô cửa kính nhỏ của xe, nhìn về một nơi nào đó xa xăm đang chìm trong bóng tối.
Xe chạy khoảng một tiếng rưỡi thì dừng lại đổ xăng, mọi người trên xe ai cũng xuống để đi vệ sinh hay mua một món đồ gì đó. Em và bé Linh kéo nó vào mà mua mấy gói snack để ăn dọc đường. Xe tiếp tục lăn bánh, nó cứ nhìn một nơi nào đó xa xăm, một nơi nào đó mà chỉ có ánh đèn lung linh của một ngôi nhà thắp sáng giữa màn đêm, một nơi nào đó đang hòa mình vào bóng tối.
Nó giật mình tỉnh giấc khi em dụi vào người nó, vai nó tê rần không còn cảm giác gì vì em tựa xuống đêm. Vươn vai một cái cho đỡ mỏi và vô tình ôm em vào lòng. Xe chỉ mới chạy đến Phan Rang, vẫn còn xa để đến nơi.
Nó đón ánh bình minh qua khung cửa mang bức tranh của biển Cam Ranh, những cơn sóng nhẹ nhàng trôi chầm chậm vào bờ, đôi khi cũng dữ dội mà leo trèo lên những tảng đá. Ánh mặt trời ban mai nhẹ dịu rọi xuống những giọt nước trong xanh ánh lên vẻ ngọc ngà, giữa màu xanh của biển và màu xanh của bầu trời, mặt trời từ từ đội biển nhô lên một cách huy hoàng.
- Đẹp quá anh ha.
- Em dậy rồi à.
- Hi, ai bảo anh ôm em làm chi.
- Vậy thôi.
Nó định rút tay về nhưng em ôm chặt lấy nó, dựa vào vai nó mà đón ánh bình minh trên biển.
- Ai cho anh lấy tay ra.
- Tay anh thì anh lấy thôi.
- Hi, kệ, giờ nó là của em.
- Ơ hay, tay anh sao lại là của em.
- Thì anh là của em mà.
- Lấy đâu ra cái quyền sở hữu đó vậy cô nương.
- Quyền đó là khi làm bạn gái anh thì nó mặc định mà có rồi.
- Uầy, thua em luôn.
Lắc đầu bó tay với em, nó nhìn ra cửa ô của kính, những không gian vui vẻ ấm cúng của phiên chợ sáng ven đường, những hàng quán nghi ngút khói đang lục đục để chuẩn bị mở hàng cho một ngày mới.
- Kha, đến đâu rồi em.
- Mới tới Cam Ranh à chị, cũng gần sắp đến rồi ạ.
- Thôi chị ngủ chút nữa, tới nơi gọi chị dậy đấy
- Vâng, em biết rồi ạ.
- Anh Kha! – Bé Linh gọi nó.
- Sao em?
- Biển như thế nào vậy anh?
- Hả, em chưa thấy biển à?
- Hihi, chưa ạ, em chỉ nghe nói là biển đẹp lắm thôi chứ chưa có dịp để đi biển.
- Ừa, chút nữa em được thấy biển rồi.
- Hi, vâng, em ngủ chút nữa nha.
- Ừa em ngủ đi.
Nó nhìn qua bé Linh đang dựa đầu vào vai chị Hoa, nó hiểu vì cuộc sống không mấy thảnh thơi đối với cô bé. Có lẽ trong tuổi thơ em chỉ gắn liền với những con trâu, con bò, gắn liền với những ngọn lúa thơm ngát mùi hương khi tới mùa thu hoạch. Hay những tiếng kéo xe qua lại hàng ngày trên con đường làng. Cũng như nó, chỉ có điều nó ngược lại với em, được thấy sông, thấy suối, thấy biển từ khi còn nhỏ. Nó lênh đênh trên những con đò nhỏ đi ngược những con sông để phụ mẹ buôn bán. Có lẽ hình hoàn cảnh có phần giống nhau, nên nó cũng hiểu cô bé một phần nào. Một tuổi thơ êm đềm nhưng có nhiều nỗi cơ cực.
- Anh đang nghĩ gì vậy?
- Một số điều linh tinh thôi em.
- Hi, em cũng chưa nhìn thấy biển bao giờ. Suốt ngày em toàn ở trong nhà, chán gì đâu.
- Ủa, là sao hả em?
- Hi, từ nhỏ thì ba mẹ em ít cho em đi đâu đó xa lắm, toàn đi những chỗ trong thành phố thôi. Đến ngày hôm nay em mới tự do mà đi đây đi đó đấy chứ.
- Ừa, anh hiểu rồi.
- Hi, đói bụng quá anh ơi.
- Chút nữa đến rồi em.
- Nhưng em đói quá à.
- Chờ chút đi em, gần tới rồi.
- Thôi em ngủ cho đỡ đói đây, anh thức chơi vui vẻ.
- Ủa ủa, ai cũng ngủ hết thì anh chơi với ai.
- Plè, tối qua anh cũng ngồi ngắm cảnh cả đêm rồi mới chịu ngủ, làm như em không biết vậy.
- À à, vậy là tối qua có người không chịu ngủ mà nhìn lén anh nhen.
- Hihi, thôi em ngủ đây, không nói chuyện với anh nữa. Không quậy đó nhen.
Em dụi đầu vào lòng nó rồi thở đều. Có vẻ như ông trời đang ban cho nó một món quà, món quà có mọi người bên cạnh. Có tiếng cười của chị Hoa, có sự ân cần chăm sóc của bé Linh và tình yêu thương của em dành cho nó. Đôi khi nó cứ nghĩ tất cả chỉ là mơ, chỉ là một giấc mơ đẹp về cuộc đời của một thằng sinh viên tỉnh lẻ.
- Còn nửa tiếng nữa tới nơi nhé mọi người, chuẩn bị đồ đạc đi, đừng để quên trên xe đó.
Tiếng anh phụ xe cất lên cũng đánh thức mọi người dậy, nó lấy điện thoại ra coi thì cũng gần chín giờ sáng, ngồi lâu trên xe nó uể oải nghiêng người cho bớt mõi, rồi lại tiếp tục lặng nhìn những ngọn cây ven đường trong khi bên trong mọi người đang cặm cụi kiểm tra lại đồ của mình. Đôi khi nó nghĩ sẽ đến một lúc nào đó nó rời xa Sài Gòn, và giờ đây thì nó đã có câu trả lời cho chính nó. Nha Trang không bon chen, không vội vã, không ồn ào như Sài Gòn, nơi đây chỉ ồn ào một cách tự nhiên, đôi khi thì vẫn lặng lẽ trôi như những cơn sóng biển tại đây. Một thành phố ven biển, nhẹ nhàng mà nên thơ.
Xe cập bến, mọi người lục đục xuống xe. Khi nó bước xuống, không khí man mát có mùi của biển như hòa vào người nó. Hít một hơi để không khí mới lạ tràn đầy lồng ngực, nó bắt đầu cảm thấy hớn hở để khám phá thêm một miền đất mới. Một mảnh đất có mùi hương của biển. Giống như quê hương nó.
- Trong anh có vẻ vui quá nhỉ?
- Ừa, anh chuẩn bị khám phá một miền đất mới mà.
- Coi bộ chàng thích thám hiểm ghê hen.
- Hè, nơi nào càng bí ẩn, càng nguy hiểm lại càng thích.
- Rồi rồi, em biết rồi, giờ phụ em lấy đồ kìa. Không thì chút nữa chị Hoa phạt cho.
- Rồi rồi.
Sau khi lấy đồ xong, chị Hoa bắt một chiếc taxi rồi thuê một khách sạn ở gần biển. Lúc đầu nó bảo chị Hoa lấy hai phòng, một phòng đôi và một phòng đơn nhưng do khách sạn hết phòng nên cả bốn người phải chọn một phòng đôi lớn. Khi ở nhà trọ, căn phòng trọ được ngăn cách ra bởi một tấm cửa kính nên nó cũng đỡ ngại, còn bây giờ thì không cửa kính mà còn là giường đôi thì nó cũng không biết đêm nay sẽ như thế nào nữa.
- Oa, mệt quá đi.
- Hi, em cũng mệt nữa, ngồi xe lâu mệt người dễ sợ.
Vừa vòng phòng, cả chị Hoa và em đều đưa balo cho nó mà nhảy lên hai chiếc giường mà nằm dài.
- Hi, để em phụ anh nhé.
- À thôi, em cũng nên nghĩ đi, anh để đây được rồi.
- Vâng.
Nó ngao ngán nhìn ba cô nàng chiếm hữu hai cái giường rồi đi về phía cái salon mà nằm ngủ. Ngồi trên xe hết tám tiếng đồng hồ cũng làm cơ thể nó mỏi nhừ, chưa kể là em dựa vào vai nó nữa. Nhưng cũng không sao, em ngủ ngon là nó an tâm rồi.
Khi giật mình tỉnh giấc thì cũng đã chiều, nó ngồi dậy vào phòng tắm để rửa mặt cho tỉnh. Ra kêu ba người kia dậy rồi xuống phố kiếm gì ăn, từ sáng đến giờ thì cả bốn người chưa có cái gì để bỏ vào bụng. Ghé vào một quán bánh căn, gọi vài dĩa bánh để chống lại bốn cái bụng đang biểu tình kịch liệt đòi hỏi phải cung cấp thức ăn.
- Bánh gì ngộ vậy anh? – Em nhìn nó rồi chỉ vào mấy cái bánh căn.
- Bánh căn đó em, kèm với nước chấm ngon lắm.
- Hihi, nhìn nó đẹp nghe anh ha, vàng vàng của trứng, trắng của bột, nâu nâu khi được làm chín nữa.
- Ừa, em ăn đi, lúc nãy em bảo đói mà.
- Hihi, vâng.
Xung quanh nó, ba người con gái đang thích thú với món ăn này. Bánh căn nơi đây khác với món bánh căn quê nó, nhưng hương vị vẫn ngon và đậm đà. Có vẻ đây là một nét mới của món bánh căn nơi đây.
Đi dạo vòng quanh phố một chút rồi quay lại khách sạn để tắm, rồi lại đi dọc theo đường Trần Phú nổi tiếng ở Nha Trang, con đường một mặt là biển, một mặt là những tòa nhà cao, những quán café rập rình tiếng nhạc. Chị Hoa chọn một quán café có phần ấm cúng, gọi một ly café đen không đường quen thuộc, còn bé Linh và em gọi nước cam, chị Hoa gọi một trái dừa lạnh. Nó ngồi ngắm nhìn thành phố nơi đây, yên ả mà lặng thầm. Nó cứ nghĩ ngoài Sài Gòn và Hà Nội, sẽ không có một thành phố nào tấp nập người qua lại vào đêm nữa. Nhưng khi tới Nha Trang thì phần suy nghĩ ấy trong nó đã thay đổi. Nha Trang, một nơi mà con người nơi đây vẫn đông đúc vào buổi tối, vẫn nhộn nhịp phồn hoa không kém Sài Gòn là bao. Chỉ có điều, Nha Trang không buồn như Sài Gòn.
Sài Gòn đôi khi chỉ cho những kẻ lang thang đâu đó mà thôi.
Chương...