* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Sài Gòn Sau Ngày Mưa Full Chap

mày râu đang có mặt ở bãi biển. Bơi, đùa giỡn cả buổi rồi mới kéo nhau về khách sạn mà tắm lại nước ngọt xong rồi thì đi ăn tối. Cuối cùng là chọn một quán café gần đó mà thưởng thức những điệu nhạc vang lên trong cùng tiếng nói cười rộn rã khắp quán.
Nơi đây vẫn không vội vã bằng Sài Gòn.
Chương 19: Người lấy đi quá khứ.
- Nào nào, dậy mau mọi người. Đi sớm về sớm nào.
Tiếng chị Hoa hối mọi người chuẩn bị nhanh để kịp đi chơi Vinpearl đến tối rồi bắt xe về Sài Gòn. Suốt khoảng thời gian một tuần ở nơi đây. Nó và em cũng đã có nhiều kỷ niệm bên nhau. Nào là những trò chơi trong Nha Trang Center, nào là những đêm dạo quanh phố với những cái ôm trao cho nhau thật ấm áp. Hay những nụ hôn vội vàng mà đong đầy tình cảm của cả hai.
Chiếc cáp treo lơ lửng trên bầu trời. Từ nơi đây, nó có thể nhìn bao quát toàn bộ con đường Trần Phú. Trên đầu là bầu trời xanh thẳm, dưới là những cơn sóng trắng nhấp nhô trên mảnh lụa xanh nhạt đang uốn lượn trên bãi cát vàng đang nheo nhóc những người đi tắm biển. Trước mặt nó, chị Hoa cùng bé Linh, em cười đùa vui vẻ. Nó đưa tay tựa cửa mà lặng nhìn những cảnh sắc trước mắt. Một chút gì đó buồn, một chút gì đó vui. Lạ lẫm.
Ngoài kia khung cửa ca – bin đang chiếu rọi những tia nắng vàng tinh nghịch, trong lòng nó cũng biết đây là ngày cuối cùng ở nơi đây. Khi ngày hôm nay kết thúc thì nó lại sẽ trở về với cuộc sống hằng ngày, cuộc sống xô bồ ở Sài Gòn. Lại sẽ là những tiếng cười rộn rã trong một tiệm hoa – bánh nhỏ ở lòng phố Sài Gòn. Đôi khi những dòng suy nghĩ cô đơn của nó cứ ùa về, nó giờ đã khác, bây giờ đã có mọi người bên cạnh cũng phải chăm sóc cho bé Linh và phải yêu em chứ nó không còn là một thằng sinh viên nghèo bơ vơ trong một căn gác nhỏ ở một góc Sài Gòn, và cũng không phải là một thằng bất cần đời với cuộc sống này.
Những dòng suy nghĩ linh tinh cứ nhảy lung tung trong tâm trí nó để rồi khi chiếc cáp treo dừng lại lúc nào cũng không hay. Em lay nhẹ vai nó rồi cùng nhau ra ngoài. Cả nhóm đùa nghịch ở nơi trò chơi, cùng nhau chia phe ra mà chơi banh bàn, rồi xem bé Linh và em cùng đọ súng giết quái vật. Chơi game miệt mài thì cả nhóm lại đi về phía khu mua sắm trong sự thích thú của chị Hoa và em, chỉ riêng nó thở dài mà xách những món đồ mà chị Hoa cùng em mua. Đến trưa cả nhóm kéo nhau vào phố ẩm thực mà thưởng thức những món ngon, nó đặc biệt thích thú với món bò nướng xa tế, thật sự nó rất ngon. Vị ngon dai của thịt bò thấm gia vị được nướng lên vừa phải, ăn vào có thể cảm nhận được độ mềm, độ dai của thịt bò, độ cay của sa tế cùng những gia vị khách. Nơi đây như một buổi búp phê ngoài trời vậy, có điều là phải trả hơi nhiều tiền thôi.
Tiếp đến cuộc hành trình của cả nhóm là thủy cung, nó nghe nói nơi đây gồm 200 loài sinh vật biển khác nhau.
- Đi trong nơi đây giống như đang đi dưới đại dương vậy. – Bé Linh thích thú.
- Cá mập kìa Linh.
- Ủa, em thấy đâu phải đâu chị Phụng.
- Ơ, con đó là cá mập mà. Chị coi phim nhiều nên biết.
- Cá ngừ đại dương có cô nương ơi, không phải cá mập đâu.
- Em không tin, cá ngừ đâu có bự vậy.
- Haha, con này còn nhỏ đó, có vài con còn khủng hơn vậy nữa.
- Bãi san hô kia đẹp ghê.
- Có cá hề nữa kìa.
- Đẹp quá đi.
Mọi người ai cũng thích thú với những con cá đầy màu sắc, với những san hô lung linh.
Một ngày dài kết thúc với những con sóng biển nhấp nhô. Đang vui đùa cùng em bên bãi biển thì nó có điện thoại:
- Alo.
- Hi, chào Kha, Kha khỏe chứ.
Một giọng nói quen thuộc mà đã từ lâu nó chưa được nghe, giọng nói đó đã cách đây bốn năm nhưng nó vẫn ấm áp như ngày nào.
- À ừ, Lê à.
- Hi, mình đây.
- Ờ.
- Sao vậy, không vui khi nói chuyện với mình sao?
- À không.
- Hi, ngày mốt mình vào Sài Gòn thực tập đó, Kha dẫn mình đi chơi Sài Gòn nha.
- Cũng không biết nữa, hiện giờ mình không ở Sài Gòn.
- Ủa chứ giờ Kha đang ở đâu.
- À ừ…
- Hi, thôi không biết đâu, ngày mốt mình xuống Sài Gòn là Kha phải dẫn mình đi chơi đó.
- Ừ, được thôi.
- Thôi bye Kha, à mà nhớ lưu số mình vào nha.
- Ờ ờ.
- Hi, bye.
- Bye.
Nó im lặng cất điện thoại vào túi rồi thẫn thờ nhìn ánh trăng lên trên bãi

biển, một người quen cũ, một người mà nó đã từng rất yêu và cũng một người mà nó đã từng rất hận. Cứ tưởng năm tháng trôi qua sẽ không còn gặp lại nhau dù chỉ một lần nhưng rồi lại đột ngột như thế này, một cuộc điện thoại, một lời hẹn.
- Ai vậy anh?
- Bạn anh.
- Hi, thôi về anh ơi, không thì chị Hoa lại réo nữa.
- Ờ, về thôi.
Em nắm chặt tay nó, nhẹ nhàng dựa đầu vào vai nó rồi cùng nhau sánh bước trên những hạt cát vàng li ti. Ngoài kia xa xa, những cơn sóng cứ êm ả trôi vào bờ như một vào khép kín vậy. Nó tự nghĩ, không biết ai nói ra cái câu “người yêu cũ không rủ cũng đến” ôi sao mà đúng quá.
Về tới khách sạn thì thấy chị Hoa với bé Linh đang nhờ nhân viên khách sạn di chuyển hành lí xuống, nó vội vàng chạy vào phụ với anh nhân viên rồi cười trừ với chị Hoa đang đứng lườm nó. Đứng trước khách sạn đợi một chút thì xe cũng tới mà rước mọi người trở về Sài Gòn.
Chiếc xe lao nhanh trong màn đêm. Nó nhìn ra ô cửa kính, nơi có một màu đen bao phủ xen kẽ những ánh đèn đường lấp ló, chợt sáng rồi cũng chợt tắt. Nó không biết đây có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay không mà Khánh Lê dám hẹn nó như vậy. Trong chuyến xe đêm, những dòng suy nghĩ về quá khứ, về cuộc điện thoại. Tất cả cứ lãng vãng trong đầu nó mà không có lối thoát.
Nó nhắm mắt ngủ một chút, khi mở mắt ra thì Sài Gòn đã ở trong tầm mắt nó. Tiếng xe cộ ồn ào, những tiếng ồn đặc trưng của Sài Gòn cứ vang lên. Em dựa đầu vào vai nó khẽ thì thầm:
- Về Sài Gòn rồi hả anh.
- Ờ, về rồi.
- Oaaa, mới ngủ có chút mà tới nơi rồi. Chắc em về nhà ngủ tiếp quá.
- Thôi thì hôm nay tạm đóng cửa tiệm một ngày nữa vậy. – Chị Hoa đưa tay che miệng ngáp ngắn ngáp dài rồi nói.
Mới rời xa Sài Gòn có một tuần mà cứ như một khoảng thời gian dài vậy. Mọi nơi đều gợi cho nó nỗi nhớ gì đó rất mong lung. Cứ như Sài Gòn không buồn lấy một lời để chào nó trở về.
Về nhà, chị Thục tươi cười chào mọi người rồi chị cũng đi làm, mọi người ai cũng uể oải mà lên phòng ngủ. Nó vươn vai rồi ra trước nhà gọi một ly café quen thuộc rồi ngồi ngắm nhìn dòng người qua lại như thường lệ.
Ngồi nhấp từng ngụm café đắng, nghĩ về những điều quá khứ chợt qua. Nhỏ Lê như một người con gái đi ngang qua đời nó. Đi ngang và vô tình thành mối tình đầu, đã cho nó nhiều niềm vui rồi cũng có vô vàn nỗi buồn. Nó nhớ những con thuyền trôi êm đềm trên dòng sông quê. Bên tai, tiếng hát của Lê cứ vang lên trong không trung, ấm áp. Nó nhớ những trò đùa của bọn bạn cứ nhắm vào nó và Lê, để cả hai buộc phải tình tứ trước mặt bao người vì lo lắng cho người mình yêu. Ấy thế lại vui.
Khi những con đường rộn ràn ấy lên đèn thì cũng là lúc mà nó lại phải tấp nập với những con đường để đưa em về nhà. Con đường này tự nhưng đối với nó luôn quen thuộc. Quen thuộc từ những ngày quen em.
- Hi, đi chơi về vui mà mệt quá anh.
- Vậy vào nhà mà nghỉ ngơi đi.
- Hihi, vâng.
Em mở cổng bước vào nhà, nó đứng nhìn em một lát nữa rồi vòng xe lại rồi cứ lang thang mọi con đường. Nó không biết nó đã chạy đi đâu, đã tới nơi nào. Nó cứ biết là nó phải chạy, chạy chốn những quá khứ mà nó đã từng quên, đã từng bỏ lại phía sau để sống tiếp nhưng giờ thì có lẽ người mang quá khứ đã đuổi kịp nó đã đến bên nó và nhắc lại những quá khứ ấy cho nó. Và bắt nó phải nhớ.
Nó tập vào một xe bánh mì, mua một ổ bánh cùng một chai nước rồi lại tiếp tục là một kẻ lang thang. Nó chạy ngược về sông Sài Gòn, ngồi trên thảm cỏ quen thuộc mà nó cùng em hay ngồi. Nhìn những chuyến thuyền qua lại trên sông tự nhưng nó thấy nó dòng sông quê hương nó quá.
Chiếc điện thoai run trong túi quần, nó vội lấy ra bấm vào nút nghe.
- Alo, Kha hả? Mình xuống Sài Gòn rồi nè. Kha qua đón mình đi chơi đi.
- Đi xe mệt thì không nghỉ ngơi đi, giờ cũng khuya rồi.
- Hi, nghe nói ngắm Sài Gòn về khuya mới thú vị.
- Ừ sao cũng được, đón ở đâu.
- Kha tới trước trường Đại Học Sư Phạm đi.
- Ờ.
Chạy trên đường mà trong lòng nó cũng phải bất an đôi chút. Chạy gần tới trước trường đại học đã thấy nhỏ Lê đứng đó mà vẫy tay chào nó. Vẫn khuôn mặt tròn trịa năm nào, vẫn nụ cười rạng rỡ khi gặp nó trên môi. Vẫn cái vóc dáng nhỏ nhắn đó.
- Hi, lâu ngày không gặp trong xinh trai ra ta.
- Ờ ờ.
- Hi, thôi đi ăn nào, mình đói quá.
- Ờ ờ.
Nó nổ máy chạy đi theo yêu cầu của người yêu cũ, nhỏ Lê ngoài sau cứ liên tục nhắc những hoạt động khi học ngoài Huế, nhỏ Lê kể những ngày dài khó khăn khi mới bước chân lên Huế, hay những bức thư cưa cẩm mà cô nàng phải nhận hàng ngày, tiếp đến là quen một anh chàng kia. Nó không biết nhỏ có vô tình hay vô tư không, chính miệng nhỏ kể lại mối tình mà nhỏ sẵn sàng chia tay nó để chạy theo và giờ đây, ngồi sau xe nó mà kể lại như vậy, liệu có ý gì. Nó không thể nghĩ gì vào lúc này, một người con gái, một người xa lạ lại quen và một người quen đã từng trở nên xa lạ. Tại sao ông trời lại không cho nó những ngày tháng binh yên bên em, bên bé Linh… Nhỏ Lê tựa đầu vào vai nó rồi một tay để hờ lên trước bụng nó.
- Cho em mượn vai chút nhé, người yêu cũ.
Chương 20: Quá khứ nơi hoài niệm.
Nó cười nhạt nhòa trước câu nói của nhỏ Lê. Ờ thì là người yêu cũ thì đã sao? Ờ thì đã là một người từng qua đi, một người đã đến bên một cuộc đời khác và đã làm cuộc đời đó đau khổ. Ờ thì đã từng hạnh phúc, đã từng là những kỷ niệm nhưng bây giờ chỉ còn là hoài niệm. Một hoài niệm khó khăn giữa hai con người trên cùng một chiếc xe. Dù có một vòng tay ôm chặt nhưng vẫn luôn có một bức tường vô hình ngăn cản.
Nhỏ Lê chia sẻ với nó nhiều điều khi còn học ở Huế, nó vui vẻ lắng nghe, lâu lâu cũng góp ý hay nói một câu cho vui vui. Nó cố tình như vậy, tỏ ra thân thiện, tỏ ra quan tâm hay đôi khi lại trách móc để nhỏ Lê có thể hiểu rằng cả hai bây giờ chỉ là bạn chứ không phải với khái niệm người yêu cũ. Bây giờ nó muốn nhỏ Lê coi nó là một người bạn cũ lâu năm hay chỉ là một người quen không hơn không kém thì lúc đó mới có thể không cần ngại ngùng nói thật về những vấn đề.
- Dạo này Kha có quen ai không? Mặt baby thế này mà không lắm người theo mới lạ à nha.
- Ờ cũng có quen.
- Hi, cho mình xem hình được không, chắc xinh lắm nhỉ.
- Ờ chút cho xem.
- Hihi. Thôi ghé quán nào ăn chút gì đi mình đói quá, nãy giờ đi dạo đủ rồi.
- Ờ.
Nó tìm một quán phở đêm, gọi hai tô đặc biệt rồi bắt đầu thưởng thức. Nhỏ Lê vẫn vậy, vẫn thói quen gắp bớt đồ ăn của mình mà cho nó, để rồi với câu nói quen thuộc: “Ăn nhiều thì mập mất” trong khi nó cảm thấy nhỏ Lê đã gầy đi trông thấy, không còn là một cô gái mủm mỉm tròn trịa của những năm cấp 3 mà bây giờ ra dáng thiếu nữ vô cùng.
Nhìn nhỏ Lê, nó thấy mình như chìm lại với miền ký ức, với miền của những giấc mơ của thuở học sinh, cùng đám bạn chí cốt ngồi trên ghế đá mà nhìn những tà áo dài xinh xắn lướt qua rồi luôn miệng bình phẩm. Nó nhớ những ngày đầu tiên của năm học cấp 3, mối tình đầu của nó xảy ra khi cả hai tìm hiểu nhau trong vài tháng rồi với lời tỏ tình trước của nhỏ để rồi những ngày hạnh phúc kéo dài lê thê hết ba năm và làm nó cứ tưởng rằng, niềm hạnh phúc này mãi mãi tồn tại. Nhưng khi ấy, cái suy nghĩ nông cạn của nó đã rất ngây thơ, ngây thơ đến cả lời hẹn, mơ mộng đặt ra một tương lai cho cả hai để rồi một người phải từ bỏ và tương lai ấy chỉ còn là dĩ vãng.
- Ăn đi chứ, nhìn gì vậy tên ngố.
- Ờ ờ.
- Hihi, vẫn cái mặt ngây thơ đến ngố tồ.
Nhưng bây giờ, những suy nghĩ ấy đối với nó bây giờ đã không còn là một gánh nặng. Nó yêu em, vì vậy bây giờ cái nó cần làm không phải là cứ nhớ về những ký ức ấy để rồi làm cho con tim chợt nhói đau lên. Việc nó cần làm là phải yêu, thương, che chở cho em, tuyệt đối không phạm một sai lầm hay để vụt mất em như người con gái đang ngồi trước mắt nó.
Ký ức ấy, cất vào ngăn khóa riêng. Quá khứ ấy sẽ nằm ngủ yên. Đó là hai điều mà nó phải làm để biến nhỏ Lê trở thành một người bạn, một người bạn đích thực. Nó lắc đầu xua tan mấy cái ý nghĩ có phần điên rồ vừa mới nghĩ, nhưng dù là cái ý nghĩ điên rồ nhưng đối với nó thà điên lúc này còn hơn là tỉnh. Thà điên để rồi cho quá khứ, cho kỷ niệm lụi tàn đi trong một chiều không gian đã qua. Để rồi ngày mai, sẽ lại là ngày mới.
- Hihi, có chỗ nào ngắm cảnh không Kha?
- Ờ có, thôi tính tiền rồi đi.
- Kha tính tiền đi.Khao mình một bữa nha.
- Ờ.
- Cái tên lạnh lùng chết bầm, ờ nữa đánh cho giờ.
- Ờ ờ.
- Đồ cứng đầu.
Nó mỉm cười, lâu rồi nó mới nghe có người nhắc đến những cái biệt danh ấy của nó. Quá khứ mà, sao trách được sự lãng quên để rồi chợt nhớ.
- Ờ thì cứng đầu mà. Nhưng không giữ được một tình yêu.
Nói rồi nó lướt đi qua ngang nhỏ để trả tiền.
Nhỏ ngồi sau xe nó mà liên tục thở dài, nó hiểu ý nhỏ Lê vì mỗi khi hai đứa cãi nhau và khi thấy nó im lặng vậy thì nhỏ liên tục thở dài hoặc hát ví von để cho nó phải lo lắng mà hỏi hay mà bực mình mà kêu im lặng. Lúc đó thay vì nhăn mặt, giận ngược lại thì nhỏ lại chọn cách cười cầu tài với nó. Vậy nên nó chẳng bao giờ giận nhỏ được lâu. Thiệt tình.
Giờ đây, khi nhỏ liên tục làm lại những hành động ấy thì nó cũng khẽ cười mà trêu:
- Nóng gáy à nha.
- Hi, biết lỗi rồi mà, cứ nhắc mãi à.
- Lỗi gì.
- Thì cái chia tay đó.
- Ơ hay, giờ Lê là người nhắc đó.
- Hi, lại trêu mình.
- Chứ không trêu thì làm gì.
- Ôm nhau.
- Gì?
- Cho ôm bộ xương di động cái nha. Sài Gòn lạnh quá.
Nhỏ Lê vòng tay ôm nó rồi tựa mái đầu vào lưng nó mà thủ thỉ:
- Ấm quá.
- Gầy nhom vậy mà ấm sao?
- Ấm mà.
- Ờ.
Cái cảm giác quen thuộc ngày nào chợt ùa về. Giống như những buổi tan trường ngày xưa, nhỏ Lê cũng hay tựa vào nó, vẫn hay ôm nó như thế này trên chiếc xe đạp cũ băng qua những con đường làng thơm mùi lúa chín. Nó chợt mỉm cười, ờ thì cũng đã lâu rồi nó chưa về quê, đã ba năm rồi nhỉ? Chắc rằng mẹ nó mong nó lắm đây. Mấy năm nay, năm nào nó cũng phải lao đầu vào học và kiếm tiền để gửi về quê, nó biết mẹ nó đã nghèo, đã nhịn từng bữa ăn để nó đi học đến ngày hôm nay.Vì vậy, mỗi khi nó ra bưu điện gửi tiền về cho mẹ thì nó cứ nghẹn ngào mãi không thôi.
- Kha chưa về quê mình bao lâu rồi?
- Ba năm.
- Ừa, lâu quá nhỉ, tết với hè nào mình cũng tranh thủ về.
- Ờ.
- Sao Kha không về vào một dịp nào đó, chứ bác gái mong lắm.
- Bận.
- Bận gì?
- Bận kiếm tiền.
- Ừa. Cực nhỉ.
- Ờ.
- Nói chuyện gì mà cứ vẫn cọc lóc như ngày nào.
- Khác chứ.
- Khác gì?
- Thì lúc trước toàn ừ còn giờ thì ờ.
- Vậy mà cũng nói cho được.
- Ờ.
- Đáng ghét.
- Ờ.
- Thôi đầu hàng.
- Vậy đi.
- Xí.
Nó chạy về nơi quen thuộc đối với nó ở phố phường Sài Gòn này. Bãi có xanh hướng về dòng sông Sài Gòn đang phản chiếu những ánh đèn của những tòa nhà cao của ở Quận 1. Những cơn gió cứ thổi vi vu mặc cho trời đã về khuya và sương cũng rơi trên bờ vai gầy. Nó khoác chiếc áo khoác cho nhỏ Lê đang run cầm cập bên cạnh.
- Kha không lạnh sao.
- Không, mát.
- Cứ thích xạo không à, răng va vào nhau kêu mà mình cũng nghe tiếng luôn đấy.
- Làm gì có.
- Hihi, đó đó.
- Ờ thì gió thổi qua nên hơi hơi.
- Ngồi sát vô cho khỏi lạnh.
- Thôi.
- Trời ạ, bạn bè ngồi gần nhau không sao đâu.
- Ờ ừ.
Nhỏ Lê nhấn mạnh hai từ bạn bè đối với nó như một câu nói: “cứ tự nhiên, bạn bè cả mà”. Nghe lời nhỏ Lê, nó ngồi xích vô, đến khi hai cánh tay trần chạm vào nhau rồi cứ ngồi như vậy mà ngắm nhìn màn đêm đang từ từ thổi những hơi sương vào hai tấm thân gầy. Không biết hiện giờ nhỏ Lê đang nghĩ gì? Đó là câu hỏi trong đầu nó lúc này cứ nhấp nháy mà hiện lên, nó đã trốn tránh, ờ thì có nhưng trốn một cái điều gì đó trong tim, trong con người của nó nhưng giờ thì nó cũng đã đối diện, đối diện với người đã từng quen, đã từng yêu.
Những kỉ niệm êm đẹp có lẽ không quên, có lẽ không phai nhòa trong tâm trí nó. Cùng đám bạn và nhỏ Lê chạy nô đùa trên những bãi cỏ xanh để thả diều, hay những buổi tối đi mò ếch, bắt chuột đồng trên những thửa ruộng thơm mùi lúa mà cứ sợ sệt, ngập ngừng không dám đi vì sợ rắn. Hay rùng rợn hơn là những cuộc rình ma, cầu cơ ở nghĩa trang, chơi ma lon để rồi bị sưng mắt cá hay những giấc ngủ tập đoàn của cả đám tại một nhà thằng nào đó để rồi khi bình minh lên lại đánh nhau cho tỉnh táo.
Nó nhìn bầu trời đầy sao rồi nghĩ ngợi, không hiểu sao trong lòng nó bây giờ cảm thấy nhớ tụi bạn ở dưới quê quá. Cũng đã lâu nó không về quê, không biết còn đứa nào nhớ nó không nữa. Mà chắc tệ lắm cũng có một đứa nhớ nó và hiện giờ đang ở bên cạnh nó, dựa vào vai nó mà ngủ thiếp đi. Nó không muốn gọi nhỏ Lê dậy ngay bây giờ, nó muốn ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ khi ngủ, cái gương mặt đã lâu rồi nó chưa có dịp gặp. Khuôn mặt nhỏ Lê khi ngủ cứ như con nít vậy, làm người nhìn cũng cảm thấy muốn che chở cho nhỏ. Nếu cách đây bốn năm thì có lẽ nó sẵn sàng nhưng hiện giờ thì có lẽ không, sẽ có người sẵn sàng che chở cho nhỏ mà không phải là nó. Ngoài kia có nhiều người sẽ sẵn sàng làm điều đó thay nó thôi.
- Lê, dậy đi về này.
- Cho mình ngủ xíu.
- Dậy đi, không thì mình về đó.
- Kha dám…
- Hì, thôi dậy về ngủ, mai rồi lại đi chơi.
- Hứa nha.
- Ờ hứa.
Nhỏ ngồi dậy dụi mắt rồi chớp chớp mắt nhìn nó, nếu không phải quá quen với cái hành động đáng yêu này của nhỏ thì chắc nó cũng phải lặng người một hồi lâu mà nhìn cái khuôn mặt đáng yêu ấy. Nhưng giờ cái hạnh động đó đối với nó cũng trở nên bình thường mà thôi, có khi nhìn khuôn mặt mèo của em khi ngủ dậy còn xinh và đáng yêu hơn.
- À mai thì đi khoảng giờ tối như thế này thì được, chứ đi sớm không được.
- Sao vậy Kha?
- Tại bận làm việc.
- Ừa, mai 10 giờ vậy.
- Ờ. Cũng được.
- Thôi giờ về vậy.
- Ờ.
Con đường lúc về thì luôn có cảm giác thật nhanh, chốc lát đã đến nơi chỗ của nhỏ tạm ở trọ để thực tập, học hỏi và trao đổi kinh nghiệm với những sinh viên Sư Phạm nơi đây.
Vòng xe về đến nhà thì nó thấy em đang ngồi co ro...

<< 1 ... 8 9 10 11 12 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status