* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Sài Gòn Sau Ngày Mưa Full Chap

luôn, đây là Mỹ Phụng, bạn thân của em.
Một cô gái bước ra từ cửa của căn phòng lạnh mà thằng Tuân đã đặt trước, nó ngước nhìn cô gái ấy rồi cả hai cùng thốt lên:
- Anh!
- Cô!
Chương 9: Oan gia ngõ hẹp.
Nó cùng cô gái ấy nhìn nhau chằm chằm, ánh mắt của cô gái ấy như một viên đạn muốn bắn vào nó. Nó đột nhiên mỉm cười rồi ngồi xuống cạnh cô nàng, rồi gọi một ly café đen không đường quen thuộc khi phục vụ hỏi.
Trong khi nó đã thảnh thơi gọi đồ uống và ngắm nhìn Sài Gòn từ trên cao thì cô nàng ấy vẫn đang còn đứng ngây người ra đó mà nhìn nó.
- Này Phụng “hoàng”, có ngồi xuống không thì bảo. – Nhỏ My bạn gái thằng Tuân lên tiếng.
Nhỏ Phụng nhăn mặt, đáp với giọng ngọt ngào:
- Không được gọi như vậy nha.
Nó nghĩ thầm:
- Từ hổ hóa mèo rồi.
Tất cả chìm vào không khí im lặng khi nhỏ ngồi xuống rồi nhìn nó chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống nó. Mà nếu nghĩ đi nghĩ lại thì nó có làm gì nên tội mà con nhỏ này ghét cay ghét đắng nó vậy không biết. Nó chỉ gặp nhỏ ở quán, vì cứ một tuần là nhỏ tới tiệm một lần để mua hoa và lúc nào cũng hành nó lựa hoa rồi gói hoa cho nhỏ mặc dù chị Hoa cùng bé Linh vẫn niềm nở tiếp đón nhưng hình như nhỏ muốn trả thù riêng nó.
Nó ngồi nhấp từng ngụm cà phê mặc kệ thằng bạn cùng bạn gái của nó đang tâm tình, à mà dĩ nhiên là chuyện tình cảm của người khác thì nó quan tâm làm gì cho mệt. Chuyện gì thì nó cũng rất nhiệt tình và xông xáo giúp đỡ mọi người chỉ riêng cái vấn đề tình cảm thì nó hoàn toàn cư xử rất chi là “phủ phàng”. Không hiểu vì sao nó lại ghét tình yêu đến vậy, có vẻ từ ngày nó chia tay cô bạn gái năm cấp 3 và tới giờ nó vẫn không thể yêu ai mặc dù có rất nhiều cô gái

ngỏ lời trước.
Nó nhìn những dòng xe qua lại dưới lòng lề đường, mặc dù vẫn biết ngoài sau, chỉ cần quay đầu lại là nó sẽ bắt gặp ánh nhìn ăn tươi nuốt sống của cô tiểu thư kiêu kì “cục” kia. Dù gì trước sau gì cũng chạm mặt nên nó quyết định quay lại và ăn sáng cứ mặc kệ hai anh chị kia tâm tình và nhỏ cứ nhìn nó. Tính nó rất khó chịu khi ăn thì bị người khác nhìn nên đôi khi nó hơi nhíu mày tỏ về không đồng ý trước hành động kì quái của nhỏ. Sức người cũng có hạn, lựu đạn thì cũng có thừa nên nó buông đũa mà hỏi:
- Mặt tôi có dính gì hay sao mà cô cứ nhìn hoài vậy?
Nhỏ nhướng mày:
- Nhìn ai là quyền của tui.
Nó sững sờ trước thái độ của nhỏ nhưng cũng tức giận mà nói:
- Cô có biết cứ nhìn người khác chằm chằm như vậy là thiếu lịch sự không hả?
Nhỏ vẫn dửng dưng:
- Vậy tui không nhìn nữa là được phải chứ dzì.
Đến đây thì nó hoàn toàn tắt phép với con nhỏ này, mọi khi nó luôn mau mồm mau miệng để chọc cười người khác nhưng khi cãi nhau thì nó hoàn toàn không nói được gì để minh bạch cho bản thân của chính mình, vì vậy nhiều lúc nó bị nhiều người đổ oan cho mà không chối cãi một câu nào và kết quả là từ bồi thường đến no đòn.
Đó là quãng thời gian ba năm về trước, cứ nghĩ là ba năm sau trình độ cãi nhau để biện minh của nó đã được nâng tầm thì ngày hôm nay, con nhỏ Phụng này như dội một gáo nước lạnh vào đầu nó như một giọng mỉa mai: “Cỡ cưng mà đòi thắng chị à?”
- Này này, hai người đừng có gây nhau nữa. – Thằng Tuân lên tiếng can ngăn.
Nhỏ tươi cười đáp:
- Không có gì đâu, giỡn chút thôi.
Nó lầm bầm trong miệng:
- Giỡn cái kiểu này có mấy thằng khùng nó mới đi giỡn với mấy người.
Nhỏ My cũng tiếp lời:
- Nhỏ này kì ghê, thấy ảnh đẹp trai mà làm quen không được nên dùng cách này à?
Không hiểu phải “nhột” hay không mà cả nó và nhỏ đồng loạt lên tiếng:
- Còn lâu mới làm quen cái loại người này.
Sự song tấu hòa âm này của nó và nhỏ đã làm cho “vợ chồng” thằng Tuân – My tái mặt trong giây lát và rồi nhỏ My lại công kích:
- Chu choa, hai người đồng tâm đồng lời luôn kia. Hihi.
Nhỏ nhăn mặt, giọng ngọt như mía:
- Phụng không giởn với My đâu nha, không vui đâu đó.
Trái lại với sự khó chịu của nhỏ thì nhỏ My lại tiếp tục:
- Trời ơi! Phải nhỏ Phụng không vậy, hôm nay nói chuyện kiểu gì mà tao muốn nổi da gà quá nè. – Nói rồi nhỏ My cười lăn lộn.
Nó nhìn qua nhỏ, hai đôi má ửng hồng trong rất xinh. Nhưng rồi chỉ nhìn nó một thoáng đó thôi thì nó tiếp tục bầu bạn với ly café cùng khung cảnh ngoài đường trong khi thằng Tuân đang í ớ can hai cô nương kia sắp đang định bay vào choảng nhau đến nơi rồi.
Được một lúc thì sự tình cũng yên ổn, không khí cũng hòa bình trở lại nhưng con nhỏ vẫn đang khó chịu ra mặt với nó và nó không hiểu lí do là gì.
- Anh ơi! Em có việc phải về gấp. – Nhỏ My quay sang thằng Tuân bảo.
Thằng Tuân vội nói:
- Chuyện gì vậy, để anh đưa em về.
- Vậy đi nhanh đi anh, em trễ giờ rồi.
- Ừa. – Rồi thằng Tuân quay sang nó. – Tiền tao thanh toán rồi, chút khỏi trả.
Nó gật gù đáp:
- Ờ.
Khi bộ đôi của thằng Tuân khuất sau cánh cửa thì không khí trong căn phòng đang tỏa ra một cảm giác kinh dị, sát khí như tỏa trong hơi lạnh của chiếc máy lạnh ra. Sự ngột ngạt đến khó chịu, nó bắt đầu thở dài ra khi ánh mắt của nhỏ đang nhìn chằm chằm lấy nó, hai tay của nhỏ đang cầm một dao và một nỉa. Một trong hai thứ ấy thì thứ nào cũng có thể gây thương tích đầy mình cho nó và có thể chỉ trong một phút giây nào đó thì nó sẽ nói lời giã từ với cuộc sống này.
- Này, sao cứ nhìn tôi hoài vậy hả?
Nhỏ chu môi lên cãi cùn:
- Thích thì nhìn.
Như bắt được điểm mấu chốt nó liền bật lại:
- Thích tôi nên nhìn à?
Nhỏ liền đỏ mặt mà phân bua, cái kiểu nói chuyện chua như giấm vẫn cứ tiếp tục:
- Thích gì, tui mà thích anh à?
Nó cười nham hiểm:
- Vậy cớ sao lại cứ nhìn tôi như vậy.
Nhỏ bối rối:
- Ừa thì… thì…
- Thì sao?
- Ừa thì… anh có bạn gái chưa?
Nó há hốc trước câu hỏi của nhỏ, cái vẻ lạnh lùng, chanh chua lúc nãy hoàn toàn biến mất, cứ như nhỏ Phụng trước mặt nó đang là một cô nàng khác vậy. Vẻ e thẹn, giọng nói ngọt ngào với gương mặt xinh đẹp đang ửng hồng.
- Chưa.
Nghe câu trả lời của nó, nhỏ liền mở to mắt như không tin:
- Có lầm không vậy? Nói không phải khen thì anh cũng đẹp trai với cái vẻ ngoài lãng tử đó, vậy mà không có cô nào theo nhỉ? Không lẽ anh bị có vấn đề về giới tính.
Đụng chạm đến sự chuẩn men thì nó điên tiết:
- Này! Đừng có đụng gì, nghĩ gì rồi phán đó. Tôi không thích quen ai vì tôi không muốn. Vậy thôi!
- Tại sao anh lại không muốn quen. – Nhỏ hình như chưa có ý định buông tha cho nó.
- Định bức cung tôi đến khi nào đây?
- Chừng nào anh nói lí do anh không muốn quen ai nữa.
- Tôi nói là được chứ gì.
- Ừa.
Nó thở dài, nó không muốn kể cho nhỏ nghe về cái bí mật mà nó đã cố giấu, cố cho quên đi nỗi đau đã qua ba năm nay. Nó có một mối tình nhỏ, một mối tình cấp ba học trò đầy thơ mộng, nó đón cô bạn gái năm xưa mỗi buổi sáng đi học và cả khi ra về. Lúc nào cả hai cũng có nhau như không có điều gì có thể chia cắt được tình yêu của nó dành cho cô bạn gái năm xưa. Cả hai cũng có nhiều ước hẹn, cũng có nhiều dự tính riêng cho tương lai nhưng rồi mọi chuyện lại trở về con số không vào ngày nó nhập học ở Sài Gòn. Nó học ở Sài Gòn, còn bạn gái nó thì học ở Huế. Nó hiểu vì gia đình phải di cư nên tình yêu của nó phải chia cắt tạm thời về mặt địa lí, nhưng khoảng cách địa lí lại là một lí do tốt để “ngoại tình”. Một ngày nó chợt nhận ra tình cảm của cô ấy không còn như ngày xưa, những tin nhắn đáp cho có với những từ trả lời cộc lốc, hay những cuộc điện thoại đường dài vẫn luôn bị gián đoạn bởi nhiều lí do khác nhau. Chỉ khi nó vô tình được một cô bạn của cô ấy tại Huế cho biết tin rằng cô ấy đã có người khác đã qua lại với nhau mấy tháng, và trong những tháng đó thì vô tình cô ấy đã cho nó hai chiếc sừng.
- Hừm! Thiệt tình thì chắc nhìn anh khi mọc sừng đẹp lắm ha.
- Tôi không đùa.
- Hihi, tui xin lỗi. Chỉ vì vậy mà anh không dám yêu ai nữa sao?
- Chắc vậy.
Nó trầm ngâm nhìn ra ngoài đường, có lẽ cái thứ được gọi là “tình cảm” trong lòng nó đã không còn nữa, nó không thể yêu ai vì nó sợ cảm giác ấy. Nó sợ cảm giác bị phản bội lòng tin, phản bội lại những sự mong chờ và yêu thương của nó dành cho người đó.
- Nếu bây giờ có một người con gái muốn anh yêu người đó thì sao?
- Tôi cũng không biết, nếu tôi thấy được sự chân thành và tin tưởng thì tôi sẽ đáp trả tình cảm.
- Ừa.
Nhỏ trầm ngâm suy nghĩ, rồi lâu lâu lẩm nhẩm gì đó, ánh mắt đôi khi ánh lên vẻ thích thú. Nó ngồi nhấp môi ly café rồi cảm nhận bài nhạc Embrace đang vang lên từng hồi. Giờ đây nó nghĩ không biết giờ này chị Hoa với bé Linh đã dậy để ra mở tiệm chưa nữa, nếu không thì ngày hôm nay ở nhà không thì nó không biết làm gì cả. Chắc nó buồn đến phát chán mất thôi.
Tiếng nhạc vẫn vang lên đều đặn, như muốn đưa nó vào một miền thế giới nào đó không có tình yêu, không có những nỗi giận hờn vu vơ, không có những ghen tuông hờn trách. Một thế giới nói không với tình yêu hay là chính bản thân nó sợ yêu. Sợ những cảm giác khi xưa đã buộc nó phải phủ phàng với những tình cảm của người khác dành cho nó. Có phải nó đã quá ích kỉ?
Đang trong dòng suy nghĩ thì đột nhiên nhỏ tươi cười bảo nó:
- Tui sẽ làm anh yêu tui!
Chương 10: Chuyện đời và kế hoạch.
Nó không thể tin được vào câu nói chính bản thân vừa nghe thấy, nó bàng hoàng đến ngỡ ngàng, chỉ trong phút chốc ngắn ngủi và chỉ một câu nói mà nó nghe như sét đánh ngang tai.
Trước mắt nó, nhỏ đang mỉm cười tinh nghịch, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng nhìn nó với đôi mắt thích thú. Nó đưa mắt nhìn nhỏ, rồi với tay cầm ly café nhấp một ngụm rồi định đứng dậy đi về, thì nhỏ cất lời hỏi:
- Này, đi đâu đấy?
- Về chứ đâu
Nhỏ chu chu môi lên nói:
- Về định bỏ tui ở lại đây sao?
Nó nhăn nhó:
- Ơ hay.
Nhỏ cười:
- Anh chở tui về nhen, tui không có đi xe, lúc nãy tui với nhỏ My đi taxi ra mà.
- Haizz… Rồi rồi.
Nó bước xuống cửa mà mặt nhăn nhó, không biết nhỏ định dở trò gì nữa. Cái câu nói lúc nãy nhỏ nói làm nó hoang mang tột độ, nếu có bị tiền sử gì về bệnh tim thì có lẽ khi nghe câu nói ấy chắc nó theo về với đất mẹ rồi. Sock đến tận óc.
Nó đèo nhỏ đến Quận 7, trên đường đi thì nhỏ cứ liên tù tì kể chuyện trên trời dưới đất, từ Châu Á đến Châu Phi sang luôn tận Châu Âu còn nó thì chỉ biết im lặng mà nhìn đường chạy. Không biết cái cách suy nghĩ của nó về nhỏ có bị lệch lạc hay là không. Ấn tượng đầu tiên luôn khó phai, trong mắt nó giây phút đầu tiên gặp gỡ và oan gia thì nó cứ tưởng nhỏ sẽ là một cô nàng lạnh lùng, đanh đá, đỏng đảnh và khó gần vì cách nói chuyện chua như giấm mà thấm như ăn đấm vậy. Nhưng cho đến bây giờ thì chắc có lẽ nó phải suy nghĩ lại rồi, vì sau lưng nó bây giờ là một cô nàng cứ luôn miệng không biết ngừng nghỉ, giọng nói dịu dàng, ngọt sớt. Nhỏ đang ngồi sau lưng nó là một nhỏ Phụng khác chứ không phải là cô nàng mà nó gặp lần đầu trong tiệm hoa.
Dừng xe trước cổng nhà nhỏ thì lại thêm một lần nó được mở mang tầm mắt với ngôi nhà à không, với căn biệt thự trước mặt. Đứng ngoài nhìn vô như một tòa lâu đài nguy nga, rộng lớn. Nếu cho nó cái nhà này ở một mình mà không có người làm thì chắc cái khâu dọn dẹp nhà cửa cũng đuối quá.
Thấy nó cứ dán mắt vào ngôi nhà thì nhỏ Phụng lên tiếng:
- Làm gì nhìn ghê vậy, bộ nhà tui xấu lắm à?
- Ờ không, đẹp. – Nó đáp.
- Thôi về đi, cảm ơn anh đã đưa tui về.
- Ờ.
Vừa dứt lời thì nó vòng xe lại rồi lên ga vọt đi vì chợt nhớ rằng đã trễ giờ làm.
Đến trước cửa tiệm, nghe tiếng nhạc từ trong tiệm vọng ra với cái âm thanh muốn sập nhà của những bản Nonstop cực mạnh của chị Hoa. Nó đi vào cửa rồi ngó quanh quán thì thấy bé Linh đang che tai mình bằng cái tai phone bông của chị Hoa rồi cắm cúi xếp hoa lên kệ. Quay lại với chị Hoa thì phát hiện sếp của nó đang thong thả ngồi nghe nhạc vừa chơi game mà không chịu làm việc.
Nó tiếng tới chỗ bàn chị Hoa tắt nhạc rồi bảo:
- Trộm vô lấy hết mấy chậu hoa hồng rồi kìa chị.
Lúc này chị Hoa mới dừng tay, mắt mở to nhìn nó rồi đột nhiên hốt hoảng bật dầy ngó ra chỗ đang đặt những chậu hoa hồng, khi biết chúng vẫn còn nguyên và lời nói của nó chỉ là xạo thì chị Hoa quay qua lườm nó rồi trách:
- Chị chưa xử tội em đi chơi về trễ đấy!
Chị Hoa cứ trách móc trong khi cái mặt nó vẫn nhởn nhơ cười cười làm chị Hoa bực hay sao mà đưa ra hình phạt với nó là chạy đi mua cơm gà xối mỡ để về ăn trưa. Nó rầu rầu dắt xe ra rồi chạy tìm quán bán cơm. Trong đời làm sinh viên như nó thì cái món cơm gà xối mỡ là một món ăn quen thuộc nhưng khi ăn thì bốn ngày sau chắc suất là mì gói. Nó chạy ngược lên Quận 3 để mua, vì ở đây có quán cơm gà xối mỡ theo nó là ngon nhất tại Sài Gòn. Quán cơm này gần công viên Lê Thị Riêng và với cái tên nói lên chất lượng của quán “Quá Ngon”, chính nó cũng phải công nhận rằng món cơm ở nơi đây là quá ngon.
Nó đứng đợi dưới nóng bỏng da của Sài Gòn, nửa tiếng đồng hồ sau thì nó mới có thể mua được ba hộp cơm đem về. Về tới quán, được ngồi vào không gian mát lạnh thay cho cái không khí nóng bức ở bên ngoài thì tuyệt vời.
Ngồi nhâm nhi buổi ăn trưa, rồi giữa trưa đi giao hàng, rồi đến xế chiều lại lân la ra những quán café trước nhà trọ mà ngồi nghe chuyện đời. Khi nó ngồi đây, uống những ngụm café rồi cùng ngắm nhìn đường với dòng xe đông nghịt người qua lại vào những giây phút cuối ngày, nó luôn nghe được những câu chuyện của những chú lái xe ôm, những cô dì bán quán ở xung quanh hay trong chợ, mỗi người mỗi câu chuyện nhưng tất cả tạo nên một nét độc đáo của café bệt ở Sài Gòn.
Có đôi lần nó nghe một câu chuyện như thế này.
Có một người phụ nữ có chồng nhưng suốt ngày cứ bị đánh đập, người vợ không biết nghe ai nói mà hiểu sai ý nghĩa của câu nói “thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi” mà mỗi lần người chồng đi nhậu về thì cứ đánh, mà người vợ cứ nghĩ là đánh mình như vậy là thương mình và cứ thể để cho đánh. Mỗi ngày vào buổi sáng cứ lại ra ngoài quán café khoe chiến tích huy hoàng của người chồng theo nghĩa của cô vợ đó rằng những vết bầm trên khuôn mặt, tay chân là những dấu ấn của mỗi lần người chồng yêu.
Cũng có đôi lúc chính nó chứng kiến một việc. Buổi sáng hôm ấy, như thường lệ thì nó dậy rồi mò ra quán café mà nghe chuyện. Bỗng có một bác cao niên bị mù nên phải dùng gậy để dò đường đi để bán vé số. Đến chỗ nó thì nó thì bác ấy có mời nó vài tờ vé số. Tính nó thì không thích chơi mấy cái trò hên xui này nhưng thấy hoàn cảnh như vậy thì cũng mua hai tờ, rồi lấy tiền ra trả thì trong ví của nó chỉ còn lại tờ 500 nghìn, nghĩ là có tiền thối nên nó đưa cho ông bác. Cầm tờ tiền ông bác nói:
- Sao cậu đưa nhiều quá vậy, sáng sớm mới bán tui không có tiền thối cậu ơi!
Nó cười rồi bảo:
- Bác chờ chút để cháu đổi.
Nó ngồi đó rồi cất lời:
- Dì Tám ơi, tính tiền con ly café.
Nó lấy số tiền thối khi trả ly café rồi đưa cho ông bác kèm theo một câu hỏi:
- Bác có mù thiệt không đấy, sao biết cháu đưa tiền lớn.
Bác vé cười phúc hậu đáp nó:
- Cứ mù như thế thì lâu ngày cứ cầm thôi là biết đó là tiền gì, mệnh giá nào à cậu. Chứ lúc trước tui cứ bị người ta lừa thôi, cứ đưa cho tờ vé số đã dò rồi thay cho tiền, lúc ấy tui cứ nghĩ là họ đã đưa tiền cho tui rồi.
Nó cười rồi mời bác vé số ly café ngồi nghe câu chuyện về cuộc đời bác. Khi người ta sống trong lòng Sài Gòn thì phải tuân theo cái quy luật mà Sài Gòn đặt ra, hay là chính người ta đã đặt ra quy luật cho Sài Gòn.
Sau khi đóng cửa tiệm, nó cùng chị Hoa và bé Linh về nhà, ngồi coi tivi một chút thì nhỏ Phụng gọi nó rủ đi chơi, nó định từ chối nhưng khi nhỏ phán một cậu đã ở trước cửa nhà thì nó mới phải buộc lòng mà chấp thuận.
Vừa thấy nó thì nhỏ vui mừng như muốn nhảy cẩng lên vì vui mừng còn nó thì mặt chảy dài như dưa leo vì cái nhìn khó chịu của bé Linh mà không hiểu lí do vì sao.
- Tui muốn đi ăn kem. – Nhỏ nói khi đã bắt nó chở cho bằng được.
- Tối rồi mà ăn kem?
- Kệ, tui muốn ăn kem. Đi nhanh đi mà.
- Ờ.
Vòng vèo vài con phố thì mới đến chỗ mà nhỏ ưng ý, không biết nó đã chạy qua bao nhiêu quán kem và hơn nhiều lần ê cả mặt khi phải chạy xe lên lề rồi phải dắt xuống để đèo nhỏ đi quán khác với các nhìn khó chịu của các anh giữ xe.
Ngồi phịch ra ghế, nó thở phào nhẹ nhõm uống một hơi hết ly trà đá rồi đặt xuống bàn. Những biểu hiện vô tư để qua đi trạng thái mệt mỏi của nó đều được nhỏ lưu hình lại. Bằng chứng là từ nãy đến giờ nhỏ cứ nhìn nó.
- Làm gì nhìn tôi mãi vậy?
- Hì, anh đẹp trai nên tui nhìn.
- Haizz!
- Đùa thôi, tui xem coi anh có điểm yếu nào để tui làm anh yêu tui.
- Nói như đùa ấy.
Nhỏ nhăn mặt, khó chịu:
- Tui có đùa đâu, thật đấy chứ.
- À ừ.
Cuộc trò chuyện bị gián đoạn bởi người phục vụ mang kem ra. Nó vui vẻ cảm ơn trong khi cái mặt nhỏ lạnh như tiền, khi người phục vụ đi thì nhỏ mới trở lại trạng thái tươi cười như hoa, giọng ngọt chết người.
- Ăn kem đi. – Nó nói rồi nhìn ra ngoài cửa.
- Ừa.
Nó và nhỏ đều im lặng ăn kem. Một dòng suy nghĩ cứ chạy mãi trong đầu nó, liệu rằng nó có yêu cô nàng này hay không? Cái thứ còn gọi là tình cảm có còn đọng trong tim nó hay đã vô cảm với tình yêu.
Khi lên Sài Gòn, nó dẹp bỏ cái tính lạnh lùng để cố gắng hòa nhập vì không muốn cách biệt với mọi người ở một nơi mà chỉ cần sự vô tâm thì sẽ tự đánh mất chính mình. Nó cười, nó trò chuyện nhưng tình cảm có lẽ vẫn chưa. Vẫn chưa làm ấm lại con tim nó, để tim nó cảm nhận được nhịp đập của tình yêu.
- Nè, anh đang nghĩ gì vậy? – Nhỏ chọt chọt vào mũi nó.
- À không gì.
- Hì, anh đừng suy nghĩ nhiều, tui biết mà.
- Biết gì?
- Cái đó là bí mật. – Nhỏ nheo mắt tinh nghịch.
- Lại bí mật.
- Hihi, kem tan kìa, anh ăn đi không thì tui ăn hết à nha.
- Heo ham ăn. – Nó buột miệng nói ra cái biệt danh của bé Linh.
- Cái gì? Anh nói ai là heo. – Nhỏ liếc nó.
- À à quen miệng thôi.
- Hứ.
Đôi lúc nó cũng tự hỏi chính bản thân mình rằng nó có cảm tình với bé Linh không nhỉ? Đôi lúc trong thâm tâm nó cũng muốn yêu nhưng cái suy nghĩ đó chỉ thoáng qua đôi chút.
Chương 11: Kem, hoa và bánh.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang trong không gian yên tĩnh của quán kem. Nó vẫn ngồi đó,...

<< 1 ... 3 4 5 6 7 ... 12 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status