người con gái ở trên bờ thì cỗ vũ cho chúng tôi nhộn nhịp, lâu lâu cũng có lạc đạn văng vào họ nhưng không nhiều…
- Haha – Tôi thấy mép mồm thằng Hùng có râu.
- Haha – thằng Đức nhìn tôi cười.
- haha – Mỗi thằng nhìn nhau cười.
Rửa mặt sạch sẽ bước lên bờ mấy đứa con gái cười đau cả ruột lên, chẳng hiểu cái mô tê sất gì cả, mấy đứa tôi đưa ánh mắt nhìn nhau…
- Haha – Cả bọn lại cười theo.
Tưởng là rửa nước hết đi cái râu nhân tạo do bùn đất gây ra nhưng cuối cùng lại không hết, tôi có một nỗi lo lắng nhưng theo chị Thảo nói thì để một tý là hết à. Nên cả bọn yên tâm, đến cái phần xơi với mắm tôi cầm lên một trái cắn nhẹ thì nó chua kinh khủng định chấm vào mắm ăn giống bọn nó nhưng…
- Đừng – Giọng nói ngọt ngào kèm với hương hoa thuần khiết.
Khỏi phải nói tôi đoán chắc là Bạch Yến, quay qua nhìn em lắc đầu ý bảo không được ăn, tôi tin người con gái ấy nên ném trái bần cho nó trôi theo dòng nước, dòng nước êm ả thật, ước gì dòng đời mình cứ trôi như thế thì tốt biết bao nhiêu nhỉ.?
Về đến nhà cả bọn lạnh cúm cả lên, thằng Đức muốn trêu cả bọn hả gì, đến mức thằng Tùng la lên thì nó mới chịu đem đồ ra, tắm bằng cây nước nên mỗi thằng bơm mỗi thằng tắm, cực khổ kinh khủng nhưng mà vui. Vui thật đúng là có về vùng quê mới biết nó cực khổ như thế nào, trong lúc tắm tôi lại nhớ đến câu nói lúc trưa của bố kèm với đi thế này chưa xin phép, nhanh chóng tắm rồi chạy ra đi kiếm hai người con gái ấy.
Khỏi kiếm lâu thì gặp họ ở nhà bếp đang làm đồ ăn đám giỗ giúp mọi người đâu đó cũng nghe được tiếng khen đối với những người con gái lớp 10A3, đúng là ai cũng xinh, ai cũng tài giỏi hết.
- Hai cậu ra đây – Tôi kéo Bạch Yến và Như.
Ra ngoài sân..
- Gì thế? – Như hỏi tôi.
- Có chuyện gì hả cậu?
- Giờ tính sao? bây giờ về không được làm sao nói vói cả nhà?
- Tớ điện thoại rồi. – Hai người đồng thanh trả lời.
Họ nhìn nhau rồi mỉm cười, có lẽ trùng hợp nên tôi không để ý cho lắm…
- Thế tối nay sao tớ về thành phố?
- Yến kìa – Như quay sang nhìn em.
- Hihi, tối về được mà – Em nói ngắn gọn rồi cùng Như bước vào trong nhà.
Để một thằng đang gãi đầu không biết họ thuê máy bay ở đâu để đưa tôi về nữa…
Buổi tối hôm đó….
Mọi người đông đúc hơn bao giờ hết, những chiếc bàn ăn trải khăn đỏ rất tơm tất… Tôi và Bạch Yến đi về, khoảng 10 giờ mới về chung vui với cả bọn được vì theo thằng Đức bảo tối nay 10 giờ mới vào tiệc chính thức. Như bảo ở lại cùng đám bạn đãi tiệc nấu ăn giúp gia đình thằng Đức, tôi cảm thấy thương em hơn, Bạch Yến cũng muốn ở lại để tôi đi một mình nhưng năn nỉ mới chịu đi cùng. Bó tay thật.
Em không phải thuê máy bay mà hỏi địa chỉ ở đầu ngõ rồi điện kêu anh Tùng chạy xe đến rước, hai chúng tôi cũng không phải đi bộ ra ngoài đó được thằng Đức kiếm cho hai chiếc xe máy chạy ra đầu ngõ, buổi tối đầy bình yên và thanh tĩnh ở một nơi vùng quê…
Hai đứa tôi ra đứng đầu ngỏ một cảm giác lạnh lành, tự nhiên nhớ đến những buổi tối đấp chăn rồi chui vào đấy xem phim ma, hình ảnh huyền ảo bí hiểm ấy hiện hữu trước mặt tôi, những cành trước cứ đun đưa theo gió, nếu mà không có Bạch Yến chắc chắn là tôi chạy từ mấy đời rồi. Con đường lộ gì đâu mà vắng tanh như chùa bà đanh ấy, chẳng thấy một chiếc xe chạy qua, lại còn có những tiếng kì la của các con vật trên cái ruộng mênh mông thênh than kia, nói thật chứ tôi sợ ma lắm ^_^. Đứng đợi khoảng một tý nữa thì chiếc xe ô tô màu đen ấy chạy đến ngay, công nhận oai kinh khủng, anh Tùng bước xuống nở nụ cười.
- Hehe, chào em trai – Anh Tùng nở nụ cười nhìn tôi.
- Dạ, chào anh – Tôi hơi bối rối với hai từ ” em trai “.
- Chào anh – Bạch Yến lễ phép.
- Ừa, hai đứa lên xe đi. – Anh Tùng mở cửa hàng ghế sau của chiếc xe chứ không mở cửa trước.
Thế là hai đứa tôi ngồi ở đấy yên vị trí, đâu đấy thấy được nụ cười đắc ý của anh Tùng và ánh mắt đầy lạnh giác của Bạch Yến, chắc chắn anh Tùng đang trêu em gái mình đây mà. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, máy lạnh mở lên, tôi cảm thấy ấm áp hơn chắc có lẽ người con gái ấy ngồi bên cạnh. Tiếng hát cũng bắt đầu vang lên…
When that day I hear your voice I have some special feeling, Let me always think I don’t wanna forget you…
Tiếng nhạc nhẹ nhàng kèm theo tiếng đàn trôi chảy như một dòng nước đang xuôi dòng, thật thoải mái, tôi từ từ thưởng thức cái ca khúc ấy nhưng đâu có ngờ ràng người con gái ấy cũng từ từ cất giọng hát thanh thót của mình lên…
I remember at the day you are always on my mind eventhought I Just can think about you. If the day in the future this love will becomming true…
Cả đời tôi không bao giờ quên được cái buổi tối hôm ấy, cái điệp khúc mà tôi yêu thích nhất. Em hát giọng nhẹ nhàng thanh thót hơn những ca sĩ đang biểu diễn ca khúc ấy, tôi khâm phục người con gái ấy, tài săc vẹn toạn. Em hát xong quay sang nhìn tôi nở nụ cười nhẹ nhàng, tôi cứ tưởng ngỡ mình đang ở bồng lai tiên cảnh chứ không phải ở trong một chiếc xe lăn bánh. Tiếng nhạc vừa dứt…
- Hay quá ta. – Anh Tùng nhẹ nhàng nói.
- Dạ, hihi – Đáp bằng nụ cười ngọt ngào xinh xắn.
Phải lúc đó mà tôi biêt cái cảm giác trong người mình chính là yêu người con gái ấy thì tốt biết mấy, thật sự trái tim rất rung động từ cái buổi ấy… Chiếc xe từ từ chạy vào cái trốn thành thị vốn náo nhiệt, những ánh đèn vàng hiện hữu, những ngôi nhà cao tấng… Tự nhiên trong người tôi có nỗi niềm muốn ngắm biển vào bầu trời này, muốn ngắm nhìn những ngọn núi, ngọn hải đăng, những chiếc ghe chài đang miệt mài ngoài biển khơi.
- Anh chạy đường Trần Hưng Đạo ra biển ngắm biển tý rồi vòng đường Giải Phóng về Lý Tự Trọng. – Bạch Yến lên tiếng. ( Đã chỉnh sửa tên đường )
Tôi giật cả mình với câu nói vừa rồi, mình vừa ước là được ra ngắm biển thì chính em lại yêu cầu người anh của mình chạy ra biển. Không lẻ trùng hợp đến như thế sao,em như một con sâu trong bụng, bây giờ thì tôi nghĩ đến cái gọi là duyên phận. Bỗng chốc đầu óc tóm tắt lại những sự việc đã diễn ra trong thời gian gần đây và sự xuất hiện của em, không thể nào gọi trùng hợp được, tôi đang suy nghĩ thì…
- Biển đêm đẹp cậu nhỉ, những cơn sóng cứ đập vào bờ mà không biết mệt mỏi tý nào. hihi – Em nhìn qua cánh cửa sổ bên phía tôi.
- Ừa. – Tôi cũng nhìn ra ngoài đó, nơi mà màng đêm bao phủ có những cơn sóng cứ miệt mài đập vào bờ.
Khỏi phải nói tôi rất là thích điều này… Không lẻ giữa hai chúng tôi một sự gì đó liên kết với nhau sao, cái thứ mà trong phim kiếm hiệp gọi là thần giao cách cảm,… không lẻ giữa thế kỷ hai mươi mốt thế này vẫn có hay sao?….
” Cảm ơn em ”
Chiếc xe chạy từ từ qua cảnh biển, cửa sổ được bật xuống, anh Tùng hình như biết sở thích của đứa cháu gái yêu quý của mình, bỗng quay mặt xuống nhìn tôi nở nụ cười nhẹ nhàng đầy thân thiện làm cho tôi cảm thấy có một thứ gì đó vô hình ở đấy. Chiếc xe cũng nhanh chóng trôi qua con đường ấy, khuôn mặt xinh đẹp ấy rất tươi tắn, chiếc đồng hồ điện tử đặt trên xe cũng đã chỉ vào con số 19 giờ 20 phút, tức là còn 40 phút nữa. Chiếc xe bắt đầu tăng tốc, chắc là em có nói với người anh của mình làm sao để kịp giờ.
Cái ngôi nhà mới lúc trưa bước ra mà bây giờ quay lại cảm thấy nhớ làm sao, chắc tại đi xa quá rồi. Tôi bước lại bấm chuông thì Bạch Yến ngăn cảng bảo là không tốt lắm nên em bấm., một lâu sau mẹ tôi ra mở cửa, thấy hai đứa ” con ” của mình thì mừng húm cả lên.
- Hai đứa về rồi à.
- Dạ – Em còn cuối đầu lễ phép hơn tôi.
- Cháu chào bác. – Anh Tùng bước lại chào mẫu thân tôi.
- Ừa, Tùng khỏe không cháu.
- Dạ, cháu khỏe ạ.
- Ừ, chạy xe vào nhà đi cháu – Mẹ tôi mở cổng.
- Dạ, cháu cảm ơn ạ, cháu còn chở Tâm đây đi ra nhà thi đấu. – Anh Tùng lễ phép thưa.
- Làm phiền cháu quá, vào nhà uống nước rồi hẳn đi.
- Vào đi anh. – Tôi gọi.
- Dạ.
Bốn người chúng tôi bước vào nhà, gặp ngay người bố của mình với hai người anh đang đàm bạn, anh Tùng lễ phép kính cẩn thưa các bậc tiền bối. Mẹ tôi thì cười tủm tỉm, tôi cũng dự được rằng Bạch Yến đã nói mình ở nhà của tôi rồi, anh Tùng đối với tôi như anh em với nhau. Tôi nhanh chóng chạy lên phòng mà ở dưới nghe tiếng nói rơm rả của bố và anh Tùng, dự chắc rằng có mấy lon bia ra đi.
Tôi vào phòng lấy cái balô, bỏ bộ đồ võ vào cùng một số thứ cần thiết để đem lên nhà thằng Đức, lấy cây côn theo luôn vì dự rằng mình không thể trình diễn những cú đá được rồi do một số lỗi kỹ thuật rồi để có thời gian tính lại. Nhanh chóng phóng thoát xuống nhà thì thấy họ đang nói chuyện rơm rả với nhau nhưng chẳng thấy Bạch Yến với anh Tùng đâu, tôi hỏi bố thì mới biết anh Tùng và Yến đã ra ngoài xe đợi. Thế là chào gia đình và được mẹ đưa cho một số tiền làm quà đám giỗ nhà ngoại thằng Đức với cho tôi bỏ túi để sài. Mừng kinh khủng luôn chứ chẳng đùa, tâm trạng thoải mái bước ra ngoài cổng nơi có một người con trai bảnh bao với người con gái xinh đẹp đứng nói chuyện ở chiếc xe ô tô…
- Em Yêu đúng không?
- ……..
Tôi chờ đợi câu trả lời…
Chap 112: Xấu Không Phải Cái Tội.
Tôi nghe cái gì yêu yêu
trong câu nói của anh Tùng nhưng chẳng biết rõ là yêu cái gì cả chỉ nghe được cái câu nói ấy thôi, tự nhiên cảm thấy tò mò và cái đầu óc thông minh nhanh nhạy của tôi cho biết phải đứng lại núp vào cái cây mai trắng kế đó để nghe hết câu chuyện của hai người ấy.
- …. – Bạch Yến làm ra vẻ suy nghĩ.
- Sao anh nói đúng không? – Anh Tùng tra tấn đứa em.
- Không, đã bảo là Chuột Yêu Gạo rồi mà cứ đọc Em Yêu, em nói đâu có sai, anh với Tâm giống nhau mà. – Em tủm tỉm nói rồi ngỗ nghịch kiễng chân lên đánh vào đầu của người cậu của mình.
- Hừ.. Anh thích đọc thế đấy – Anh Tùng cự lại ngay.
- Lè, sai mà không sửa – Em cũng có những giờ phút ngộ nghĩnh đáng yêu như thế.
Chợt thấy lương tâm cắn rứt và thời gian hối thúc vì hai người anh không chịu đi nên bắt buộc tôi phải đi, đến chễ chắc có lỗi với người thầy đã từng dạy võ để có một thằng Nguyễn Minh Tâm như ngày hôm nay. Tôi bước ra phá vỡ cuộc nói chuyện trong gia đình của họ, thật sự nãy giờ đứng đằng kia nghe lén thôi, giả vờ ngu ngơ ấy mà.
- Ta đi thôi. – Anh Tùng mở cửa xe.
Hai đứa tôi bước vào vị trí lúc nãy, chiếc xe từ từ lăn bánh chạy bon bon trên con đường quen thuộc ấy, tôi rất thích được ngồi trên một chiếc xe ôtô, đóng kính cửa lại bật máy lạnh lên rồi thêm bài nhạc, sướng khỏi phải nói ấy chứ nhễ, gặp con gái thì bật kính xuống trêu đùa vài câu. Vẫn là bài hát ấy nhưng với giọng hát khác lạ không phải người ca sĩ lúc nãy trình bày, tôi cũng không hỏi nữa, chỉ biết thưởng thức mà thôi, hết cái bài nhạc ấy đến cái bài Beethoven Virus huyền thoại ngày nào. Những ký ức về cái đêm hôm ấy người con gái từ từ lướt nhanh những phím đàn trên chiếc piano Yamaha, tôi thì cầm cây sáo nhìn lên bản nhạc, công nhận tôi mới nhìn đến chỗ này thì em đã đánh đến chỗ kia, nhạc nhanh, kèm theo dài nên phải rất cực nhọc mới đoán được đoạn nào để xen vào hòa tấu cùng em. Nghĩ lại những âm thanh ấy, thích thú vô cùng.
Người con gái ấy không biết có lắng nghe khúc nhạc ấy không nhưng chỉ biết rằng nhìn qua cửa sổ ngắm nhìn một đoạn đường vắng lặng hiếm có ở cái thành thị bon chen như thế này. Mầy bài nhạc không lời, có lòi cũng có dần đi về những giai điệu cuối cùng của nó, nhà văn hóa cũng chính là nhà thi đấu hiện hữu trước mặt chúng tôi.
- Đông quá nhỉ. – Anh Tùng nhìn thấy cảnh đông đúc.
Tôi không bắt ngờ cho lắm vì người thầy của mình là một bậc võ sư có tiếng. những môn đệ của thầy ghi được những thành tích cao trong các giải đấu của tỉnh, thành phố. Có lẻ đó giờ những học trò mà thầy yêu quý thì có một mình tôi là khác lạ nhất, không chịu đi đâu thi đấu cả, không chịu đứng lớp dạy với thầy,.. Những môn đệ mà thầy truyền dạy ắt sẽ làm ngược lại với những gì của tôi, còn tôi thì như thế, lạ đời hơn người ta ấy nhễ.
Sau khi đợi cho anh Tùng chạy khuất hai đứa tôi mới bước vào, khuôn mặt từ một người vui vẻ ở trên xe đã biến đổi thành khuôn mặt giá buốt thường thấy của Bạch Yến khi ở chỗ đông người, tôi chẳng biết tại sao phải làm như thế, tự nhiên cảm thấy sợ sợ cái khuôn mặt như thế. Sau này mà có chuyện gì với chồng con thì em chỉ cần dùng ánh mắt ấy nhìn một phát là xong ngay, tôi còn sợ nữa nói chi đến người khác.
- Đông quá cậu nhỉ.
- Ừa.
Hai đứa tôi bước vào trong, rất đông người và những tiếng nhạc đầy hoành tráng, tôi đoán chắc là đã khai mạc rồi vì đang thấy những người họ trò khóa trước đang biểu diễn những cú đá đầy nhanh nhẹn và uy lực của taekwondo. Tôi đưa mắt nhìn quanh cái nhà thi đấu ấy thì thấy người thầy của mình đang đứng ở cánh gà xem các họ trò của mình biểu diễn, tôi dẫn em đi về phía ấy.
- Em chào thầy – Tôi chạy lại tủm tỉm chào người thầy mà lâu lắm rồi mới gặp.
- Ôi, Tâm – thầy mừng rỡ.
- Em chào thầy – Bạch Yến lễ phép cuối đầu chào làm cho mái tóc đen huyền ống ả ấy xõa xuống bờ vai mảnh mai, torng xinh vô cùng.
- Bạn của em đó thầy.
- Ừa, xinh nhễ – thầy cũng công nhận.
- Dạ, hihi, thầy quá khen. – Em ngượn ngùng nói chống đỡ.
Tôi đưa mắt nhìn thì thấy mấy đứa học trò của thầy cũng đang nhìn em không chớp mắt, chắc là đang chết mê chết mệt với sắc đẹp của Bạch Yến đây mà. Tôi cảm thấy không ghen tức hay bực bội giống mọi khi mà trái ngược là một niềm tự hào và vinh hạnh, giống như một thằng đậu trạng nguyên có vợ đẹp con ngoan dẫn dắt về làng xóm để đem lại niềm tự hào cho liệt tổ liệt tông, ba đời trong dòng họ.
- Em định biểu diễn gì? – Thầy đi vào vấn đề.
- Dạ, côn nhị khúc ạ.
- Một màn nữa đi – thầy Liêm yêu cầu.
Tôi nhớ đến mình không thể thực hiện được những cú đá thần sầu quỷ khóc như trước được nữa, không biết phải chọn cái gì để biểu diễn đây, tôi chợt nhớ đến cái phần đối kháng nên yêu cầu thầy cử một người ra thực hiện phần biểu diễn đối kháng tự vệ đường phố, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi đi thay đồ ra, buộc thắt huyền đai vào người, nhìn oai phong kinh khủng, cái màu trắng của võ phục với màu đen của cái đai, nhìn đã con mắt ấy nhễ. Tôi vắt côn vào lưng quần nơi mà dễ dàng lấy ra nhất.
Bạch Yến đã chọn một ví trí ngồi rồi, trên khán đài rất đông người, tôi cũng có một chút sợ hãi nhưng người con gái ấy nhìn về hướng tôi đang đứng nở nụ cười đầy ngọt ngào thay một lời động viên, chúc thành công. Đó là niềm chia sẽ lớn nhất của một người con gái, dù là một nụ cười nhẹ thôi.
- Nhất đẳng huyền đai Nguyễn Minh Tâm sẽ biểu diễn màn tự vệ đường phố, cảnh một đánh 3, cảnh hai côn phá dao – MC biểu diễn thông qua tiết mục mà người thầy vừa nói.
- Đệch – Tôi giật bắn cả người vì mình đá có được đâu mà tay không đánh 3, kỳ này không xong rồi.
Nếu tôi sử dụng Vịnh Xuân quyền thì đây là một điều kỵ nhất trong võ thuật, không thể đang biểu diễn môn này mà đi lấy môn võ khác ra, người ngoài nhìn vào sẽ nói như thế nào. Thời gian đã đến, tôi phải bước ra nơi có hàng nghìn con mắt nhìn mình, áp lực vô cùng.
Tôi đã thấy 3 người mặc võ phục đang giàn dựng tình huống, công việc của tôi là suy nghĩ ra những đường võ mang đậm chất taekwondo để biểu diễn. Đúng là ông trời thích trêu người khác đây mà, không chọn lúc nào để tôi biểu diễn mà chọn ngay cái lúc đang bị thương thế này, đúng là không công bằng tý nào.
Tôi đã chọn ra những phương án hữu hiệu nhất để biểu diễn, không loại trừ khả năng sẽ tùy cơ ứng biến. Ba người kia tôi không quen không biết nhưng là sư môn với nhau đâu đó cũng hiểu nhau, tôi sợ nhất là khi biểu diễn không tập cùng bạn diễn một lần nào cả, chẳng biết đường mà lần. Tiếng nhạc đậm inh ỏi ngay đầy hùng hồn, ba người ấy từ từ lấy đà chạy đến chuẩn bị đạp bây, tôi không biết phải làm thế nào nhưng biết rằng phải né nếu không hộc máu ra mà chết.
- Víu – tiếng xé gió bên kia.
Tôi có thể đánh người đó ngay ở phía trên không bằng sự nhanh nhẹn của bản thân nhưng không, như thế rất nguy hiểm. Nhanh chóng đối phương tiếp cận, tôi định rút côn ra đối phối rồi đấy nhưng lại nhớ đến phần giới thiệu lúc nãy, làm thì được nhưng mọi chuyện sẽ ra sao. Người kia tiếng tung một cú đá thẳng, tôi lấy hai tay đỡ xuống giống như đối kháng của taekwondon, người kia tiếp tục phản công.
Đến đây không thể nào di chuyển tiếp được nữa, tôi vừa gạt chân đối phương xuống đất, lướt người nhẹ nhàng, tung một cú chẻ từng trên xuống nhưng với khoảng cách an toàn không gây thiệt hại vì đây là biểu diễn mà. Bạn diễn cũng làm rất tốt, chân vừa mới đưa lên đã ôm mặt nằm xuống ^_^.
- Víu – Tôi tung cú đạp cho đối phương bây ra ngoài.
Đến đây hai người kia tạo thành một thế mà có thể quay người lại tung một cú đá vòng cầu trên không để dứt điểm cả hai một lượt, trong đầu đã dự tính kết hoạch như thế nhưng trong chớp mắt cái ý nghĩ ấy được vụt tan biến mất đi, tôi lại nhớ đến cái chân phải yêu quý của mình, không thể làm chân trụ hay chân đá khi bay lên. Hai người ấy đứng nhìn lâu quá không thấy tôi bay dứt điểm, trên khuôn mặt họ hiện hữu cái nỗi niềm khó hiểu về tôi. Họ nhìn nhau rồi cùng chạy về phía tôi, tâm trạng rối bời giữa việc thực hiện và không thực hiện. Thế là cơ hội đã trôi qua nhanh chóng, tiếng nhạc cũng đã dứt chỉ còn trong sự im lắng của bao nhiêu đôi mắt nhìn về phía tôi, người nằm ở dưới đất cũng đưa ánh mắt khó hiểu. Hai người kia chạy đến… và cuối cùng đã quyết định, tôi luôn thích mạo hiểm…
- Hâyyyyyyyyyyyyyyy – Tôi nhún người bay lên, đồng thời xong người lại,.
Tung ra một cú đá cực mạnh, quét vào vùng mặt của đối phương…
- Víu.
- Phịch – Tiếng rơi.
Tôi từ từ rơi xuống đất khi cảm nhận được bàn chân của mình đã chạm được vào cái gì đó mịn mịn và quên mất rằng mình đang biểu diễn, chẳng biết hai người kia sẽ ra thế nào…
- Bốp – Tiếng vỗ tay vang lên.
Cảnh một kế thúc, thời gian trong cánh gà….
- Aaa… đau thằng quỷ – Hai anh kia mượn những đứa bạn của mình lăn hột gà sau cú đá của tôi.
Tôi không ngờ được lúc sáng mình chưa đá được cú đá bay ấy nhưng mới tức thì lúc nãy đã thực hiện được, lại còn chuẩn xác đến từng mi- li- mét, báo hại hai người đó có một người bầm...