tôi biết “con bé “thông minh sắc sảo ấy tên là Dương Thị Trúc My, tên cũng đẹp đấy giống trẻ con vê lờ hèn gì không khác tý nào. Nói chuyện cũng dễ thương và dự chắc chắn rằng lớn lên sẽ xinh đẹp không thua kém gì Diễm Trúc và Như, có một điều rằng tôi chỉ biết họ quen nhau bình thường rồi Trúc My nhỏ tuổi hơn nên kêu hai người họ bằng chị thôi chứ không quan hệ máu mủ ruột thịt gì cả.
- Sau cậu bị bốn người đó xúc phạm thế – Tôi đi vào vấn đề chính.
- Ờ…thì – Em lấp ba lấp búng có điều khó nói.
- …
- …
Cả phòng của bệnh viện gồm 3 người con gái với 1 người con trai, ba người xinh đẹp họ đưa ánh mắt nhìn một đứa con trai với vẻ gì đó khó nói…
- Một tý cậu kể với Tâm giùm tớ nhé Như. – Diễm Trúc quay sang Như.
- Cũng được – Em cũng có phần khó nói
Ngồi nói chuyện với nhau thêm tý nữa nhưng không dính gì về chuyện lúc chiều thì tôi với Như dẫn xe ra về vì gần đến giờ bệnh viện tắt đèn cho bệnh nhân ngủ rồi, trước khi tôi ra về Diễm Trúc hai chữ một nghĩa đó là cảm ơn. Thôi thì kệ, bị đánh cũng bị đánh rồi, chửi cũng đã rồi, chỉ tiếc rằng không ăn thịt được bốn con ác quỷ đấy thôi.
Trên con đường về hai đứa chạy xe song song với nhau nhưng không nói gì cả làm cho không khí trở nên ảm đạm hơn bao giờ hết, những tiếng hú hí của những con vật bên vệ đường làm cho một cái cảm giác gì đó rùng rợn kinh khủng.
- Kể tớ nghe đi – Tôi mở lời.
- Kể gì?
- Thì chuyện của Diễm Trúc đấy.
- Cậu muốn biết à.
- Ừ – Vì tính tò mò mà.
- Một người con trai khối mười số đào hoa nhưng rất đểu, theo đuổi Diễm Trúc nhưng bị từ chối, những người yêu thương anh ta trong đó có bốn người con gái ấy, nên tìm đến Diễm Trúc, nhiều lần Diễm Trúc đã giải thích nhưng họ không nghe, lần trước có đánh bạn ấy nhưng có người anh nên không có sao, lần này thì nhờ cậu đấy – Em ấy nói giọng buồn bã.
- Ờ – Tôi cũng lặng câm luôn.
Giữa hai đứa tôi lúc này sao sao ấy, em thường cho ăn bơ nhiều hơn, chẳng biết tôi có tội tình chi nữa, người bắt chuyện đầu tiên cũng là tôi. Mệt con gái mấy người quá…Về nhà soi gương mới phát hiện cái mặt với cái môi của mình đầy là những vết thương thì ai mà không biết là đánh nhau chứ, có một sự mệt mỏi nhẹ nên nhảy lên giường làm một giấc…khò…khò…
Buổi chiều hôm sau…
- Cái mặt bị gì thế? – Thằng Tùng vừa thấy tôi bước qua ngưỡng vạch cửa là nó mở miệng.
- Chắc làm gì con gái người ta nên bị cào mặt đây mà.
- Bậy, chú ấy làm gì con mèo nên bị mèo cào.
- Haha
- Ý chú phải.
- NÍN HẾT ĐI – Tôi bực dọc.
Mới đi vào lớp chưa gì đã bị bọn bạn cờ hó này hạ thấp uy danh lừng lẫy bốn phương rồi nên cũng lấy làm nãn lắm chứ. Tôi quẳng cái cặp xuống ngồi tám với bọn nó, ôi thôi hỏi đủ chuyện tùm lum về những vết thương, bắt buộc tôi phải sử dụng tuyệt kỹ chém gió của mình ra và bọn nó cũng phải tin. Hôm nay là thứ ba nên cũng nhẹ nhàng học toàn là những môn xã hội, khỏe ghê.
Ra chơi thầy chủ nhiệm vào chốt lại danh sách những cầu thủ nữ tham dự giải bóng đá của trường và đến đây không biết mừng cho cái trường này hay buồn cho những người đẹp nữa: Kiều Oanh, Trang, Trân, Huyền, Thanh Mai, Nguyệt, Bạch Yến, Quỳnh, Tố Như, Kim, Ngọc. Thế là không khỏi ngoài dự đoán của tôi ba người đẹp ấy đều tham gia và có một điều lạ lùng là không ai trong số họ từ chối cả.
Chiều hôm ấy sau 5 tiết học mệt mỏi, những ánh nắng hoàng hôn dưới chân trời hiện rõ ra, những cây phượng đung đưa theo nhịp gió, tại sân bóng trường THPT PCT…
- Tốt rồi, đội hình nam và nữ đã đầy đủ, có em nào ý kiến gì không? – Thầy Khánh sẽ đảm nhiệm vị trí HLV
- Dạ, Không.
- Chúng ta bắt tay vào tập luyện nhé.
- Dạ
- Thầy ơi, em có ý kiến, đông thế này tập bằng gì hả thầy, nhìn trên sân kìa – Thằng Đức cũng có lúc khôn.
- Đúng rồi đấy,đang mặc đồ tây nữa, lỡ có gì thì… – Tôi chợt nhớ ra không chỉ có những thằng con trai đực rựa mà có thêm mười một người con gái.
- Bữa nay thứ ba rồi, mình tận dụng thời gian, đá đại đi không sao đâu – Thầy Khánh khẳng định như thế.
- Lớp khác người ta đá rồi làm sao bây giờ thầy – Thằng Hùng cũng có cùng chung những ái ngại.
Cả 22 người đứng nhìn nhau, không ai biết phải làm sao khi những lớp khác cũng đứng như trời trồng nhìn hai đội trên sân đang đá, sân tập chỉ có một nhưng đến tận 240 đội thì làm thế nào tập cho hết với khuôn viên như thế.
- Mình đi đến sân 30/4 đi thầy – Tôi chợt nhớ đến đó.
- À, đúng rồi,đi nhanh thôi để trời tối.
Thế là đám học sinh chúng tôi lũ lượt kéo nhau ra sân 30/4, đúng thật là ở đây không có ai cả chỉ có hai cái khung thành dựng sẵn bằng cây, những đám cỏ mọc chi chít trên làn cát nóng hổi. Có địa điểm cũng gọi là thích hợp vì diện tích không thua gì diện tích sân bóng đá ở trường.
- Vậy mình tập ở đây luôn nhé – HLV Khánh quyết định chọn địa điểm tập.
- Dạ
Thầy đem theo hai quả bóng, một cho nam và một cho nữ, chia nhau ra mỗi bên tập di chuyển, dẫn bóng, sút,…Do đội hình bên nam đã hợp lý và có những người biết chơi bóng nên thầy giao lại băng đội trưởng cũng như huấn luyện cho tôi, còn thầy dẫn đội nữ về nữa bên phần sân bên kia tập những bài cơ bản trong bóng đá.
Có thể nói hai đội đều mặc quần tây, một điều đầy ái ngại khi đá bóng, lỡ nghe một cái tiếng động đáng ghét ấy thì không biết như thế nào, tôi chỉ đứng một chỗ hỏi ý với mấy thằng bạn khốn nạn của mình để điều chỉnh lại cho hợp lý một tý.
- Thằng Chung,Đức, Mạnh, Anh một tý ra tao chỉ tao cản bóng, chuyền, phá bóng và án ngữ đối phương cùng với tuyệt chiêu. Thằng Tùng tập sút nhiều vào cho thằng Hùng chụp bóng. Thằng Dương, Sang, Khôi, Kiệt bốn đứa bây chạy lấy sức bền đi. – Tôi chỉ huy như một huấn luyện viên.
-
Rõ, thưa sếp- thằng Đức pha trò.
- Dép sờ – Thằng Khôi cũng tham gia.
- Ghê vậy thím.
- Ghê vậy cu tèo.
- Đi nhanh cho tao bảo – Tôi huýt dài.
Thế là chúng tôi chia nhau ra đến từng khu đất bên nữa phần sân bên này, bắt tay vào công việc vì chỉ còn những ngày ít ỏi nữa thôi là đến vòng loại của một sự kiện mà ai cũng trong đến từng giờ từng phút từng giây. Tôi không ngoại lệ. Tôi bắt đầu hướng dẫn cho hàng hậu vệ trước đây là một điểm yếu cần khắc phục.
- Thằng Chung mai mua trái bóng nhé mầy.
- Ok, mầy.
- thằng Anh với Mạnh nói thật hai đứa biết đá không? – Tôi sợ hai thằng này chém gió giống thằng Chung.
- Cũng biết nhưng sơ sơ à mầy ơi – thằng Mạnh thú nhận thật thà so với những gì nó chém gió.
- Tao giống thằng Chung, hihi – Thằng Anh nó còn cười được.
- Bắt đầu thôi.
Tôi dạy cho bọn nó những phần khởi động cần thiết trước khi ra sân để giảm trường hợp chấn thương không đáng có, tiếp sau đó đến cái phần dẫn bóng…
- Nhẹ thôi cha, mầy chuyền bóng như sút ấy.
- Hế hế…
- …
- Đúng rồi,chuẩn rồi, nhẹ thôi.
- …
-.Trời ơi, nhẹ nhẹ thôi tía, mầy dẫn như thế bóng rời chân hết rồi, xem nó như một phần trong người mầy ấy.
- …
- Cảm giác một tý vào.
- …
Công nhận bây giờ tôi mới biết được một cái khổ nữa, đó là chỉ một người không biết gì đến trái bóng để cho họ có thể chơi cũng có thể nói khó còn hơn lên trời. Dẫn bóng chỉ có việc cho lòng, mũi bàn chân tiếp xúc nhẹ nhàng vào bóng sau đó kết hợp với chạy bước nhỏ là ok rồi, ấy vậy mà bốn ông tướng đó chạy như xảy ngựa, lăn bóng cứ như sút ấy nó đi xâu cả tất. Mệt hết chỗ nói.
Chap 71:
Tôi ngồi nghĩ một lát cho bọn nó tập những động tác cơ bản nhìn qua phần sân phía bên kia thì thấy những người đẹp cũng đang tập luyện khổ sai, trên người họ cũng có những giọt mồ hôi, chắc chắn rằng họ muốn chơi bóng còn cực hơn bọn con trai tụi này, vì lẽ rằng sức lực không bằng, cái gọi là cảm giác cũng ít hơn, chỉ là dựa vào niềm tin nhưng tin rằng chắc chắn họ sẽ thành công.
Tôi cũng nhường phần hướng dẫn lại cho thằng Tùng đến lượt bản thân tập luyện lại những cú sút cho nhuần nhiễn. Thằng Hùng cũng rớt những giọt mồ hôi sau khi thấy tôi bước lại,nó biết rõ những cú sút đầy dũng mãnh đi quỹ đạo cực kỳ nguy hiểm của thằng đang đứng trước bóng.
- Hế hế, penalty trước nhé chú, góc xa khung thành đấy – Tôi chỉ hướng cho nó.
Tập trung hết mình có thể có, tôi nhìn sơ qua khung thành rồi đưa mắt nhìn thằng thủ môn là bạn của mình cũng căng thẳng, đã chọn được góc sút, tôi lùi về sau lấy một tý đà, rồi sau đó…
- Víu – Bóng đicực mạnh
Thằng Hùng vừa thấy tôi cong chân lên đã bay theo hướng phán đoán của mình nhưng rất tiếc nó ngã người sai hướng rồi, tôi sút góc thấp giữa chệch vị trí của thủ môn không xa còn nó ngã luôn về phía bên phải nên bất lực vào khung thành nhặt bóng.
Sau 5 cú sút ở cự ly penalty thì tỉ số 4- 1 nghiêng về tôi cho thấy trình độ của mình cũng tạm ổn đến thời điểm hiện tại, bắt đầu thực hiện lại những cú sút chạy từ các cánh, rồi đến trung tâm và không quên cú sút làm riêng thương hiệu cho mình đó là “tên lửa TF- A” trứ danh.
Tôi dẫn bóng từ nửa bên kia sân, thực hiện cú sút ở những cự ly khác nhau nhưng chủ yếu là khoảng cách rất xa khung thành, có khi đứng nửa sân rồi tung ra cú sút cháy phá ấy không chừng. Mấy người kia cũng ngừng tập đến xem cú sút cháy phá biết bao khung thành của tôi.
Đã đến khoảng cách có thể khai hỏa tôi dẫn bóng đi chệch một góc so với khung thành để quỹ đạo đường đi của bóng có thể đi về góc xa phía bên kia, nhanh chóng đảo người theo và cong chân phải lên, sử dụng má trong bàn chân và…
- Véo – Bóng đi với vận tốc cực nhanh.
Tốc độ của bóng đi rất nhanh do lực tiếp xúc cực mạnh, chẳng mấy chốc đã đi gần đến khung thành, thằng Hùng đã thấy được vĩ đạo đi vào khung thành cũng bóng, do lúc sút là bóng đi theo quỹ đạo một đường thẳng với vận tốc cực nhanh nhưng thằng Hùng có lẽ không biết cú sút đó sẽ giảm tốc độ ở pha cuối và thay đổi quỷ đạo thành tầm thấp.
- Lộp bộp…
Quả bóng đã rơi từ từ nhịp đi vào lưới khung thành sau cú nhảy đầy bất lực của thằng Hùng,và trên khuôn mặt nó có một nét gọi là khâm phục cú sút của thằng bạn mình. Qũy đạo cực kỳ khó đoán nhưng chắc rằng nếu thi đấu chỉ sử dụng được một lần, nếu muốn lần hai thì sử dụng “biến thể “do ngẫu hứng đem lại.
- Bốp bốp…
- Sút đẹp lắm – Thầy vỗ vai tôi.
Mấy đứa con gái cũng tròn xoe mắt với cú sút vừa rồi của tôi, đâu đó trong những đứa bạn con trai cũng có ánh mắt đầy khâm phục và kêu chỉ dạy lại cú sút đó. Tôi cũng rất sẵn lòng vì rằng nếu trong toàn đội ai cũng thực hiện được cú sút vừa rồi thì chắc chắn rằng sẽ đi vào vòng chung kết ^_^, thực hiện được nó không hề dễ dàng. Cả một quá trình dày công khổ luyện ở tuổi thơ của tôi mới được như thế đấy.Cái gì cũng có cái giá của nó.
Những ánh nắng cuối ngày đã dần tắt đi nhường chỗ cho màn đêm buông xuống, chúng tôi hẹn nhau ra quán nước mía uống một tý rồi mới đi về, nhìn thân hình của đám bọn con trai thì toàn cát với mồ hôi, những người con gái cũng có cát đấy nhưng họ đỡ hơn có những chiếc khăn giấy thơm tho lau mồ hôi. Điểm mà con trai thua con gái là ở chỗ đó.
Vui vẻ bước ra về với dáng vẻ mệt mỏi ở đôi chân, ba người con gái xinh đẹp kia cũng có nét gì đó mệt mỏi ở khuôn mặt nhưng họ cũng nở ra những nụ cười ngọt ngào, tỏa nắng…
Đến giờ phút đó thì mỗi đứa mỗi ngã đường ai nấy về, ngày mai gặp lại…
Một ngày nữa lại trôi qua…
Tôi với em đi về trên con đường 30/4 cùng với Bạch Yến, cả ba người không nói gì cả lâu lâu có những câu nói vui vẻ với nhau rồi cùng nở ra một nụ cười, tôi để cho hai người họ chạy hàng đôi với nhau vì lẽ rằng chạy hàng ba sẽ bị công an tóm chứ chẳng đùa. Suốt con đường về nhà những bài hát im lặng lại vang lên, nhường chỗ cho muôn loài thể hiện khúc ca của mình.
Đâu đó cũng có nhịp đập của trái tim…
Buổi tối hôm đó ăn cơm xong tôi nhanh chóng học bài để ngày mai còn đối phó với “đại ác ma “,bài nào bài nấy hai trang học mà muốn nãn.
- Thôi để sáng mai học – Đời học sinh là thế.
Tôi chợt nhớ đến lâu quá rồi không thổi sáo, chạy lại chiếc bàn học mở ngăn kéo ra lấy cây sáo gia truyền của ông tặng, vẫn như ngày nào với vẻ sáng loáng bóng cùng với những chữ Hán hay Nôm gì đấy đề lên đó cùng với hình một con rồng được khắc,trong rất sinh động.
Mở cửa nhảy ra ngoài sân thượng ngồi, bỗng muốn thổi một bài do mình tự chế nhưng ngước lên nhìn thấy những vì sao đang sáng tỏa cùng với ánh trăng đang khuyết nằm trên một mặt phẳng đầy đen tối thế là cảm xúc dạt dào. Bài Trăng được phát ra với những nốt nhạc đầy thướt tha của tiếng sáo trúc…
Nếu bài đấy được kết hợp với đàn piano thì không có gì để nói, sáo là chủ thể, piano dùng để đệm là bá cháy con bọ chết…
Tiếng sáo ngân nga khắp căn nhà ấy…
Đầy du dương…
Những tiếng sáo đầy vu vi…
Bài sáo đầy nỗi niềm của một người mang đầy niềm vui…
Thướt tha theo làn gió giữa đêm khuya thanh tĩnh…
Không gian đầy êm ấp, nốt nhạc đầy phấn khích…
Chìm vào trong hoang ảo của sự lâng la…
Tôi thể hiện bài Trăng như một người chơi sáo thuần thục kèm theo những cái lắc đầu của một người cần có khi chơi sáo trúc. Tôi đến với sáo cũng vì lẻ nó dễ và tiếng trong vẻo nhưng tiếng của muôn rừng.
Những phím bấm trên cây sáo trúc dừng hẳn…
- Hầy, giỏi ghê ta – Giọng nói đầy ấm áp kèm theo một bàn tay đầy ấm áp chạm vào vai tôi.
- Hihi, thổi đại ấy mà – Tôi biết người con gái ấy là ai, có ai khác ngoài Như chứ.
- Xí, thổi đại mà được như thế, chỉ tớ chơi với, hihi – Em mặc một chiếc quần Jean ngắn kèm theo chiếc áo sơ mi sọc hồng trong rất trẻ trung năng động.
- Khó chơi lắm^_^, để con trai chơi cho – Tôi biện ra lý do.
- Hứ,…ờ thì để con trai chơi sáo đi, vào phòng tớ đệm piano cho.
- Hả? – Tôi giật bắn người.
- Hả gì ông cụ,vào nhanh làm một bản cho dễ ngủ nào.
- Ờ.
Không biết ông trời có yêu thương tôi đến thế không nữa, vừa ước có người sử dụng piano đệm cho thì không có gì để nói nữa, hai từ sung sướng thôi.
Bước vào phòng có một mùi hương hoa quen thuộc bay vào mũi tôi, đó là hương hoa đặc trưng của em không giống ai cả, vừa dịu nhẹ nhưng cũng đầy thơm ngát mang đến một cảm giác ấm áp nơi đâu đó.
- Hihi, kéo cái ghế lại đây. – Em kéo tấm ren màng che cửa sổ rồi mở toạt cửa sổ ra luôn.
- Thôi, đứng mới thổi được, ngồi khó chơi lắm.
- Ừa, cậu nè,thổi qua một lần nữa đi. – Em ngồi vén tấm vải màu hồng phủ qua chiếc piano Yamaha.
- Không.
- Ơ.
- Chuẩn bị nhé.
- Ok.
Tôi bước đến nhìn ra ngoài phía cửa sổ, còn em ngồi ngay chiếc đàn piano gần khung cảnh cửa sổ, thiên thời địa lợi tất cả đều hiên hữu.
Tôi nhẹ nhàng thổi lại bài trăng, kéo giãn đoạn đầu một cách từ từ nhưng không ngờ em lại có thể đệm một cách chính xác như thế và điều đó cho tôi biết rõ lúc nãy em đang nghe được hết bài. Nên đành thổi theo nhịp thường của bài nhạc,…
Hai tiếng nhạc bắtt đầu vang lên…
Lúc đầu có người mở mắt nhìn ra ánh màng đêm đầy tối tăm để chơi bản nhạc ấy nhưng từ từ cả hai đều nhắm mặt lại, cảm xúc đã dâng trào…
Những ngón tay mảnh mai đang lướt thướt tha trên những phím đàn…
Những ngón tay đầy sức lực đang lên xuống thay phiên nhau trên những phím sáo…
Hai tiếng của hai loại nhạc cụ đang hòa quyện vào nhau trong từng khúc nhạc…
Một bản nhạc đầy những cảm xúc dâng trào…
Có lẽ không có hồi kết ở bản nhạc này…
Tôi cảm nhận được một điều gì đó mới mẻ đang hiện hữu trong bản thân mình qua khúc nhạc ấy, một khúc nhạc dùng để giải sầu trong đêm khuya của một kẻ chán đời nhưng bây giờ kèm theo tiếng đệm của piano đang được người con gái ấy càng làm cho khúc nhạc đầy màu sắc chứ không phải một sự ảm đạm ưu sầu vốn có.
Tôi cứ say mê thả những ngón tay của mình lên xuống trên những phím sáo, còn em thì thướt tha lướt theo nhịp của bài hát,…
Một không gian tĩnh mịt với những tiếng líu lo của muôn loài ngoài khung cửa sổ kèm với ánh đèn len lỏi trong căn phòng đấy có hai người, một người con trai, một người con gái đang thể hiện một bản nhạc không lời, một bản nhạc hòa tấu, tất cả cũng như chìm vào cái không gian đêm tối ấy…
Một bản nhạc có lẽ mang đến nhiều cảm xúc không thể nào ngờ đến cho cả hai…
Ngay cả tôi cũng thế…
Những nốt nhạc cuối cùng của bài cũng đã được hai dụng cụ nhạc ấy kết thúc một cách đầy dứt khoát tạo nên một điểm nhấn của bài nhạc qua đó cho thấy nỗi niềm gì đó của người thể hiện bản nhạc. Tôi cũng mang nỗi niềm đó, cảm thấy trong người thoải mái hơn bao giờ hết, một cảm giác gì đó cứ lâng lâng khắp người, mãn nguyện gì đâu.
- Hihi – Em nhìn tôi cười.
Một nụ cười đầy ấm áp cũng như trong đó len lỏi của sự sung sướng…
Chẳng khác gì người con trai đang đứng đưa ánh mắt muốn nói về người con gái xinh đẹp mảnh mai ấy…
Chap 72:
- Hihi – Tôi cũng nở nụ cười đáp trả.
- Hay quá hen – Em nghiêng đầu tinh nghịch hỏi tôi.
- Ừa, hay thật,cậu cũng giỏi thật đấy. – Tôi phải công nhận điều đó.
- Hihi, cậu khen tớ nhận – Câu nói nghe quen quen.
- À…ừ…thôi ngủ sớm đi nhé, ngủ ngon – Tôi chẳng biết nói gì thêm
- À, ừ, cậu cũng thế, hihi – Em cũng có chút gì đó bối rối.
Tôi bước về phòng trong tâm trạng đầy dễ chịu và thoải mái với bài Trăng vừa rồi, công nhận khi có piano đệm hay thật và sau này cũng biết rằng một điều sáo trúc nếu kết hợp với dụng cụ âm nhạc nào đó cùng thể hiện một bản nhạc thì sẽ làm tăng thêm tính du dương hơn mang cảm giác đầy thanh thản, hai nhạc cụ mà tôi đã qua trải nhiệm đó là piano với guitar.
Những bản nhạc không lời cũng biến thành có lời qua giai điệu lẫn không gian đang hiện hữu…
Một ngày cũng có mệt mỏi nhưng đâu đó cũng có dễ chịu…Khò…khò…khò…
Hôm sau, năm tiết học đầy may mắn, tôi không bị một giáo viên nào lôi đầu lên, một cảm giác đầy sung sướng ở cái tuổi học trò ngày ăn ba buổi là mừng rồi nếu không bị kêu trả bài, nếu có trả bài ngày đó cũng ăn hơi bị mắc nghẹn toàn là hột vịt với hột vịt ấy,
- Tùng,…Tùng… – Tên thằng Tùng vang lên là cả lớp mừng.
- Ốh yes đi đá bóng thôi – thằng Hùng mừng gỡ.
- Đi nhanh thôi mấy ông – Bà Quỳnh cũng đam mê với quả bóng rồi.
Hôm nay có thể dục nên cả đám mặc đồ thể dục không còn sự ái ngại khi chơi bóng do quần áo đem lại nữa, bọn tôi cùng với người thầy cũng đầy xì tin khi đi...