thì phát hiện một điều nhà con gái có khác, các dụng cụ nấu nướng đặt gọn gang, láng bóng sạch trơn, nền gạch nhà thì sáng không có một hạt cát nào dính chân cả, rộng lớn hết biết. Bước vào nhà vệ sinh chỉ muốn ngồi trong đó chứ chẳng muốn ra ^_^, sạch sẽ, thoáng mái, dễ chịu để tôi giải quyết. Mà đậu măng nó đi không ra nhưng vẫn cứ đau bụng khó chịu ở chỗ đó, bước ra khỏi nhà vệ sinh thì nó bắt đầu đang bụng muốn kiếm nhà vệ sinh, bực bội gì đâu, đặc biệt nhà con gái người ta nữa. Một lát sau tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy em đang đứng ở bếp nấu cái gì đó với ấm nước rồi thái cái gì nữa ấy chẳng biết là gì.
- Cậu ra nhà trước đợi tớ tý nhé. Hihi – Em nheo mắt.
Bộ đồ áo dài đã được thay ra bằng một chiếc quần Jean đen và chiếc áo trắng trong xinh đẹp gì đâu…nói thật chứ ai mà không kiềm chế được chắc phải ngồi bốc lịch chứ chắng đùa. Ngồi xuống cái ghế salong cũng có cảm giác mát lạnh nữa, tôi chú ý đến cái bàn rồi ngắm nó, công nhận người ta khắc đẹp thật với hình đủ các con vật linh thiêng, nếu nhìn chăm chú sẽ bị cuốn hút vào trong những gì chiếc bàn đó, tôi phải tỉnh người chứ chẳng đùa, nó mang một cái gì đó âm- dương trong đó. Rất khó tả.
Một lát sao em bước ra với đĩa bánh cùng những chiếc bánh quen thuộc mà tôi thấy bắt đầu thèm thuồng, trên cái mâm gồm đĩa bánh và một ấm trà pha sẵn với một cái tách dạng bầu.
- Hihi – Vẫn là nụ cười xinh đẹp đó.
Nó làm tôi phải ngây ngất đến từng phút giây, em đưa cho tách đó thì ra trong đó là trà gừng đang nóng hổi.
- Uống đi cậu
Khỏi phải nói tôi uống nó nhưng nó có vị gì đó kì kì không giống như trà gừng mà tôi đã từng được Như làm cho uống:
- Cái này đâu phải trà gừng – Tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên.
- Hihi, trà gừng mật ong đó – Em luôn nở nụ cười xinh đẹp đó khi có tôi.
- Thì ra là vậy.
- Tớ có để một tý trà và mật ong với bốn viên thuốc sẵn trong một cái túi, tý về lấy nhé.
- Chi thế
- Lấy về uống đi, khỏi mua thuốc – Em nói đầy ngụ ý.
Khỏi phải nói tôi biết ra vấn đề ngay, không ngờ em lại quan tâm mình đến như thế nhưng lúc đó tôi có nào biết được cái sự lạ lùng đó đâu, phải biết cuộc đời nó không đi về những ngã rẽ oái ăm như thế này. Hai đứa ngồi trò chuyện cùng nhau thì tôi thấy trời đã tối nên đi về. Dẫn xe ra khỏi cái cổng màu xanh, khỏi căn nhà đầy yên bình kia.
- Tớ về nhé
- Ừa, cẩn thận
- Mai gặp
Tôi chưa đạp xe đi, đợi em bước vào nhà mới đạp xe đi, lần này giống
như lần đầu, em nhìn tôi, tôi nhìn em, bốn mắt nhìn nhau ^_^.
- Vào nhà đi – Lần này tôi lên tiếng đi
- À…ừ. Hihi – Em nở nụ cười xinh đẹp rồi bước vào nhà khóa cổng lại.
Thế là tôi đạp về nhà trong xe có một cái túi màu hồng làm bằng vải trong đó có một hủ trà nhỏ đủ pha cho 3 lần, một hủ mật ong nhỏ nhìn nó kẹo kẹo vàng vàng muốn ăn chứ không muốn pha uống và bốn viên thuốc màu nâu, em dặn là uống sau khi ăn cơm không được uống thuốc khác. Về nhà vẫn bị tào tháo rượt, sau khi ăn tô cháo gừng do Như nấu thì tôi pha trà đó uống xong khoảng 15 phút theo lời dặn của em thì mới uống thuốc. Thật sự buổi tối đó ngủ ngon lành và không còn bị Tào Tháo rượt nữa. Không biết sao chứ lúc đó nghe người ta nói uống trà rồi uống thuốc sẽ không tác dụng nhưng tác dụng lần đó của nó rất hữu hiệu. Một giấc ngủ ngon để chuẩn bị cho ngày mai, ngày thứ 7 của tuần học đầu tiên.
Buổi sáng hôm đó là một ngày đầy tinh mơ với những giọt sương long lanh trên những lá cỏ non trong khu vườn nhà tôi, tiếng ríu rít của mấy loài chim, không khí trong lành đầy mát mẻ. Một ngày đầy bình yên.
Buổi trưa đi học như bình thường, hôm đó học cũng vui với những câu chuyện tám và mặt thằng nào cũng đỡ không còn bơ phờ giống hôm qua nhưng bọn chúng báo cáo là phải đi tiêm thuốc vào mới hết khổ thân, tội nhân thiên cổ Khôi Đen được đem ra pháp trường trảm không thương tiếc với một ý kiến rất tồi báo hại anh em. Thằng Khôi Đen đời nó cũng đen như cái biệt danh vậy, cái phũ nhưng đến cái lớp 12 thì nó hết đen rồi ^_^.
Thứ 7 đến giờ của thầy chủ nhiệm, cái giờ mà tôi sợ xử bắn nhất vì hôm qua cả đám “trốn “tiết 3 nữa tiết 4 ở trong nhà vệ sinh, toàn dân đầu não của lớp nhất là tôi, kỳ này không biết có mời phụ huynh không chứ chẳng đùa, một cảm giác lo sợ dân trào.Nhưng từ đầu buổi sinh hoạt không nhắc đến chuyện đó làm cho tôi cảm thấy dễ chịu chỉ có một chuyện hơi phức tạp…
- Các em chú ý, sáng mai 9h tập trung tại sân trường cỗ vũ cho bốn bạn Minh Tâm, Bạch Yến, Tố Như, Thanh Mai – Thầy Khánh nói.
- Dạ – Cả lớp đồng thanh.
- Cố lên nha mầy – Thằng Tùng quay sang cỗ vũ trước.
- Chọn cấm trại với thăm rừng nhé – Nhỏ Huyền tự tin chưa thi đã biết thắng mà đưa ra hoạt động rồi.
- Tự tin thấy ớn- Thằng Khôi Đen nó thích bơm đểu bà Huyền hay sao ấy.
- Hứ
- Không biết vào được câu 2 không nữa – Tôi ngao ngán nói.
- Không vào được tao giết mầy – Thằng Sang quay ra đe dọa.
- Tao thịt mầy – Thằng Đ xạo hùa theo.
- Thịt nó không ngon toàn xương, đem ngâm rượu là thơm – Thằng Hùng bá đạo đưa ra phương án thâm thúy vãi lọ.
- Nướng đi – Nhỏ Trân bơm đểu.
- Quay như heo. Hehe – Bà Quỳnh cũng tham gia.
- …
- Tất cả im lặng tý nữa thầy quên – Thầy chợt nhớ điều gì đó.
- Gì vậy thầy
- Có gì hot
- Hot cái đầu ông. Haha – Nhỏ Nguyệt thì bơm thằng Tùng.
- Im lặng nào, theo ý của nhiều giáo viên đặc biệt là môn toán, em Minh Tâm sẽ làm cán sự Toán còn em Đức làm cán sự Hóa, Em Tùng làm lớp trưởng. – Thầy đưa ra danh sách cán sự.
Khỏi phải nói tôi mừng vì khỏe vì không có kinh nghiệm làm lớp trưởng với lại không thích, cả ba đứa đều chấp nhận.
- Thế trong bốn em Minh Tâm, Tố Như, Bạch Yến, Thanh Mai ai sẽ nhường chỗ cho bạn Tùng, vì bắt buộc phải có lớp trưởng – Thầy nhìn sơ qua bốn người chúng tôi.
Khỏi cần nói người đứng lên đầu tiên…
- Dạ em – Tôi chứ còn ai nữa.
Tưởng đâu mọi chuyện kết thúc ở đó thì…đời nó đâu chỉ có thế.
- Thưa thầy em- Ở trước mặt tôi có ba người con gái xinh đẹp cùng nhau bật dậy một lúc và nói.
Và…
- ÔI CÁI ĐỆCH – Tôi thầm nói vì chả hiểu mô tê sất gì cả.
- Cái shjt – Thằng Tùng phò ôm trán.
- Kỳ lạ cho ba người đẹp này lúc nào cũng nguyện chết vì thằng Tâm cả – Thằng Chung mê gái lâu lâu phát biểu cũng đúng ý dân số chứ chẳng đùa.
- Kiểu này mất cân bằng giới tính rồi – Thằng Sang không thua kém thằng Tùng.
- Gái xinh đẹp giỏi thì hiếm mà lại thích một thằng – Câu nói đáng để chú ý của thằng Khôi Đen.
- Mấy bà này sao thế – Nhỏ Kiều Oanh tỏ ra khó hiểu.
- Vê lờ
- Khó hiểu – Nhỏ Trang lắc đầu ngao ngán.
- …
- Sao thế? Vì mình à? Không phải mình có gì đâu mà cả ba phải thế này? không tài không phận cũng không sắc, chắc là trùng hợp thôi mà – Tôi tự trấn an mình theo hướng suy nghĩ khác của đám bạn trong lớp.
Lúc này các lớp khác cũng đã lần lượt ra về và bọn nó bu kín lại như kiến khỏi phải nói ngắm người đẹp, trong lớp tôi thì xì xào bàn tán, ở ngoài không khác gì mấy khi nghe đâu đó được chuyện vừa xảy ra. Tôi không quan tâm gì mấy chỉ biết có một dấu hỏi to đùn trong đầu mình là “vì sao ba người họ làm gì thế? “.
Thầy khánh thấy việc cũng khó xử vì cả bốn ai cũng học giỏi những người chủ chốt cảu lớp không biết bỏ ai chọn ai:
- Thôi, cả bốn tham dự vậy, thầy sẽ nói lại với bên Đoàn – Thầy đưa ra cách giải quyết.
- Dạ – cả bốn đồng thanh trả lời.
Khuôn mặt của ba người con gái họ vẫn giữ yên một nét lạnh lùng, Bạch Yến thêm một tý kiêu kì khác với khuôn mặt ở nhà mà hôm qua tôi đã gặp.
- Nhất là mầy nha Tâm – Thằng Chung mê gái quay sang cười nói.
- NHẤT ĐẦU MẦY – Tôi trợn mắt hét nhìn nó.
Vậy là xong lớp ra về “giặc ngoại xâm “canh me ngoài cửa, mặt thằng nào thằng nấy cũng háo hức đợi ba người đẹp bước ra, trong lớp còn lại đám bạn của tôi chẳng biết bọn nó xì xào gì cả nhưng quyết định hộ tống cả ba ra nhà giữ xe. Thế là bọn kia đành ôm mối hận với đám con trai lớp tôi mà ra về chứ chẳng dám làm gì. Hộ tống xong bọn tôi cũng ra về.
“Sau này tôi mới biết có lẽ kíp này ông trời đã sắp đặt sẵn rằng thằng con trai này như một loài ong, loài bướm, còn mấy nàng thì là các loài hoa xinh đẹp nhất của các loài hoa. Sinh ra để giành cho nhau, không thể mất, không thể tách rồi được. Vậy chăng các nàng đã thiếu nợ tôi ư? Sao phải nhất định trả trong kiếm này? thật là ích kỉ với tôi thế? Các nàng ai cũng xinh đẹp, tài giỏi có thể nói là hiếm nhưng tôi thì lại thấy mình quá bình thường. Không có gì gọi là đặc biệt hơn người cả. Ông trời, số phận luôn làm khó tôi, cài đặt tôi vào những tình huống mà chính bản thân mình chẳng tìm được một cái lối thoát nào cả. Thôi tôi đành chấp nhận cái số phận đầy nghiệt ngã này vậy. “
Tôi không đi thẳng về nhà mà lang thang ra khu bãi biển, lâu lắm rồi không ra biển, không ngắm hoàng hôn chiều tà, không nghe hương vị mặn mặn của nước, tiếng gió rì rào của hàng cây trên dãy đường đi, gió mặn nồng mùi muối của nước biển. Lúc nhỏ buồn phiền, bực tức tôi tìm đến biển, ngồi trên đóng cá nhìn ra xa xăm cuối chân trời cảm thấy lòng mình lắng dịu xuống, có khi những buổi chiều đá bóng mệt thì ra đấy nằm xuống nhìn lên trời nhắm mắt lại và cảm nhận thiên nhiên, mọi vật xung quanh. Tiếng song rì rào, tiếng gió ù ù bên tai cùng với tiếng cười nói của những người đi tắm biển, tiếng ghe, tàu của những ngư dân đánh cá. Những buồn phiền đó tự nhiên bay theo những làn gió, những con sóng lăn tăn trên biển.
Chạy nhanh lại cái chỗ thường lui tới, đó là một bãi cát hơi khuất nhưng nó rộng, hàng cây của rừng sau lưng, chỗ đó yên tĩnh lắm vì khuất với lại ít người lại đó. Vẫn như ngày nào tôi nằm xuống dưới mặt cát hơi ướt do sóng đập vào cảm giác thật thích thú, đưa mắt nhìn lên trời những đám mây cuối ngày hấp tấp hối hả bây qua bây lại,có những lúc trong xanh như nước biển, ánh mây cứ trôi, gió cứ thổi, sóng cứ đánh rì rào không biết mệt, hàng cây đun đưa theo gió biển. Có thể nói là mát và thanh bình, làm cho tôi chợt nhớ đến bản nhạc của Như đàn vào sáng hôm đó.
- Uớc gì có thêm bản nhạc đó thì hay quá – Tôi để tay dưới đầu và mơ mộng.
Cảm giác thật tuyệt, tôi nhìn những gì còn xót lại của một ngày, mặt trời dần dần lặn xuống dưới đường chân trời, đẹp thật đó. Lại một ngày bình yên nữa sắp trôi qua, đầy êm đềm. Định ngồi một tý nữa mới về thì…
- Sao cậu chưa về – Giọng nói của một người con gái kế bên phải tôi và người đó ngồi xuống
Bất giác tôi ngồi dậy theo phản xạ vì đang nằm nhìn trời nhìn mây và quay sang phải xem người con gái đó là ai…
Đó là…
Không ai khác…
Chính là…
Người Con Gái…
Chap 37:
Người con gái đó không ai khác chính là Thanh Mai, tôi rất bất ngờ vì không biết tại sao gặp em vào lúc đó.
- Gì thế? – Thanh Mai nhăn mặt, cái đường cao của mũi nhún lại giống con heo ghê.
- À, không có gì…Sao cậu ở đây?
- Dạo biển tý ấy mà – Thanh Mai nhìn ra biển với ánh mắt xa xăm.
Không biết lúc đó ở thành phố có phong trào mặc váy hay sao ấy, Thanh Mai mặc một chiếc váy dài, ngồi đưa hay chân ra, chân phải gác lên chân trái. Tôi cảm thấy lúc đó em đẹp thật đấy, tóc búi cao để lộ cái gáy, trong dễ thương gì đâu, chắc chắn rằng có thằng con trai nào mình thấy cái cảnh đó mà không kiềm được lòng thì nguy to, ăn tát ngay.
- Ừ, sao biết tớ ở đây?
- Tớ đi dạo trên kia kìa, rồi thấy bóng dáng của ai giống cậu – Mai chỉ về một dãy đá nhỏ chỗ khu hang cây, chỗ đó có thể nhìn thấy tôi.
- Ừa, nhà cậu gần đây à? – Cái tính tò mò của tôi không bao giờ thay đổi được.
- Cũng gần, gọi là Bạch Mai đi – Em vừa nói vừa nở nụ cười xinh đẹp không thua gì những ánh nắng của hoàng hôn lúc đó.
- Ừ, sao phải gọi thế?
- Yên bình, tỏa hương thơm, trắng buốt tinh khôi, thế thôi – Em càng nói làm cho tôi càng tò mò.
- Hả?
- Mai trắng ở miền nam đấy, tớ gọi là Bạch Mai.
- À, thì ra là thế – Tôi mãn nguyện.
- Sao cậu ở đây?
- Tại muốn ngắm hoàng hôn.
- Ui…tình cảm quá ta – em nheo mắt tinh nghịch.
- Hihi
- Thôi về nhà tớ chơi nhé?
Tuy là có một chút do dự nhưng tôi cũng đồng ý. Hai đứa đi ra chỗ gửi xe và tất nhiên tôi chở em về đến nhà nhưng trên đường đi thấy một tiệm tạp hóa có điện thoại công cộng, dừng lại để điện về cho nhà biết khỏi lo, vì lúc đó đã hơn 18h giờ rồi chứ còn ít gì nữa đâu.
- Sao thế?
- À, tớ vào điện cho nhà cái
- Cứ chạy đi
Tôi cũng không hiểu lý do cứ tiếp tục chạy theo lời của em, nhà Bạch Mai nằm trong một con hẻm nhỏ không cách biển mấy là xa nên nhanh chóng căn nhà hiện ngay trước mắt hai chúng tôi. Tính từ nhà tôi sang nhà Bạch Mai đi đường tắt Trần Hưng Đạo thì không cách xa là mấy khoảng 4km đối với chạy xe đạp là một chuyện bình thường và nhanh nữa. Trước khi bước vào em phải qua một cái cổng bằng sắt có màu kem, trên hàng rào có các sợi dây leo nhưng không có rể (người ta khắc ^_^). Trước nhà là cái gì không biết gì cánh cổng nó che khuất hết rồi chỉ thấy được cái nốc nhà. Sau khi Bạch Mai mở cổng vào thì ập vào mặt tôi là một hồ nước, xung quanh là đầy các chậu mai vàng và có cả những cây mai trắng tạo nên một khung cảnh đầy thơ mộng giống như một vườn hoa. Ai thích làm thơ lại đây ngồi cạnh cái hồ cá rồi ngắm nhìn khung cảnh chắc chắn sẽ sáng tác ra mấy bài thơ cực hay, sau này tôi cũng có thử nhưng toàn thơ con cóc với con nhái không hà ^_^. Còn giữa sân là khoảng trống, bên phải có một cây bàng to và một chiếc ô tô màu đen đậu ở đó, ngôi nhà lầu hai tầng được quét sơn màu vàng, với những ngói đỏ, trước nhà là hai cái cột to như hai trụ trời. Nhìn sơ qua tôi đoán đây là nhà giàu.
- Tiểu thư nữa, nhà mình không bằng một nữa – Tôi thầm nghĩ.
- Này vào đi
- À…ừ
So với sự hoàng tráng thì nhà Bạch Mai hơn nhà Bạch Yến nhiều lần, nhà Bạch Yến đơn sơ nhưng rất ưu nhìn với những cách trang trí kì lạ từ sân vào đến trong nhà. Tôi đi theo Bạch Mai vào nhà, nhìn những đôi giày được để dưới bật thềm là linh tính có người, nên cái phần nhát nó bắt đầu lấn chiếm trong con người tôi. Khỏi đợi cho lâu khi bước lên bậc thềm đá hoa cương thì…
- Con về rồi à? – Một người phụ nữ khoảng “28 tuổi “bước ra.
- Dạ, mẹ đây là bọn con tên Minh Tâm ạ – Bạch Mai nhìn mẹ nói rồi đưa tay ra giới thiệu.
- Dạ cháu chào bác – Tôi tỏ ra một người lịch sự.
- Ừa, vào nhà chơi cháu – Bác gái cũng niềm nở đón khách.
- Dạ
Phòng khách thiết kế khá là đơn giản so với vẻ bề ngoài của căn nhà, bộ bàn ghế bằng gỗ sang trọng, một chiếc tivi đặt giữa, cái đó để xem bóng đá là khỏi chê luôn đấy, trên tường với những bức tranh thiên nhiên đầy thơ mộng. Bạch Mai ngồi đối diện với tôi.
- Đọc số điện thoại nhà đi – Em rút ra một chiếc Samsung cảm ứng.
Tôi nghe lời đọc rành rọt từng chữ số một sau đó em đưa máy lại và phần việc xin phép mẫu thân của mình, được cấp trên duyệt kèm theo là Bạch Mai cũng nói giùm nên có thể hoàn toàn yên tâm đi chơi. Vừa nói điện thoại xong thì bác gái bước ra trên tay là một khay, trên đó có 2 lon pepsi và một ly cam, đĩa bánh quy. Tất nhiên tôi uống pepsi, em uống nước cam rồi nếu không muốn làm một thằng giới tính chưa xác định rõ ^_^.
- Uống nước đi cháu – Bác gái luôn nở nụ cười thân thiện.
- Dạ, cảm ơn bác
- Cháu học chung lớp với Mai hả?
- Dạ, Bạch Mai học chung với cháu – Tôi thản nhiên đáp nhưng bên kia Mai hơi bối rối rồi cắn nhẹ môi, bác gái có vẻ không hiểu lắm làm cho thằng con trai ngu ngốc như tôi cũng không hiểu chuyện gì.
- Minh Tâm mới gọi Mai là Bạch Mai à?
- Dạ
- Mai – Bất chợt bác gái gọi Bạch Mai
- À…dạ – bất chợt em giật thót người.
Sau đó mẹ nàng đưa cho nàng một nụ cười nhẹ nhàng có vẻ khiển trách một điều gì đó rồi đưa cái nụ cười hiền hậu kèm theo ánh mắt có vẻ hài lòng sang cho tôi, làm cho thằng con trai này chẳng hiểu cái mô tê sất gì cả, một lần nữa ôm cái mặt ngu ngu cho bàn dân thiên hạ ngắm.
- Thôi hai đứa ngồi chơi, bác vào nấu cơm, ở lại ăn cơm nhé Minh Tâm
- Dạ, cháu cảm ơn ạ. – Biết rằng mình đã bước vào nhà người ta thì khó lòng từ chối cái bữa cơm chiều lắm khi chủ nhà đã lên tiếng lại càng không thể.
Lúc này chỉ còn hai đứa tôi, hai dôi mắt nhìn nhau, bây giờ mới cảm thấy em có một nét đẹp đầy bí ẩn chứ không phải bộc lộ ra ngoài hết giống như Bạch Yến hay Như. Bạch Mai ở ngoài đã xinh đẹp rồi như cái cảm nhận của tôi nó nói rằng em đẹp còn hơn như thế nữa, chẳng biết vì sao lại thế.
- Mẹ cậu nhiêu tuổi thế
- 38 tuổi, trẻ lắm phải không. Hihi – Bạch Mai nói xong rồi cười, hình như đoán được cái ý nghĩ của người đối diện.
Tôi cũng không biết cái nghề đoán tuổi của mình nó ra sao nữa, lúc trước đoán tuổi của mẹ Như cũng sai hơn cả dự đoán, lần này sự chênh lệch đến 10 tuổi, không thể nào tưởng tượng được. Có khi nào sao này nghèo rồi mở một cái tiệm đoán sai tuổi không nhỉ, chắc là nhiều khách lắm chứ chẳng đùa tý nào đâu ạ. Hai đứa ngồi nói chuyện với nhau một tý thì…
- Kính…cong – Tiếng chuông nhà vang lên
Tất nhiên chủ nhà lúc này không ai khác chính là người con gái xinh đẹp mảnh mai ấy ra mở cổng, một lúc sau bước vào cùng em là một người đàn ông độ khoảng 35 tuổi (thật ra sai nữa rồi 40 tuổi ạ) ăn mặc lịch sử, bảnh bao.
- Bố, đây là bạn con – Em giói thiệu.
- Cháu chào bác – Tôi đứng lên lễ phép.
- Ừ, ngồi chơi đi cháu, cứ tự nhiên nhé – Bác trai cũng hiền hậu giống như bác gái.
- Dạ
Người ta thường nói khi có bia vào thì lời nói nó dễ đi ra hơn, trong những trường hợp như thế này không phải là không đúng, tôi không tiếc khi được hai ông anh huấn luyện cái tài năng uống bia để những năm tháng lúc đó đấu tranh liên tục và bây giờ trở thành con sâu bia.
- Cháu biết uống bia không?
- Dạ biết
- Thế gia đình có biết cháu qua nhà bác chơi không?
- Dạ có ạ
- Thế một tý hai bác cháu mình làm một ít nhé?
Chưa kịp trả lời thì…
- Bố này, mai con với Minh Tâm phải lên trường rồi – Bạch Mai đưa mắt sang người bố tỏ vẻ không chấp nhận ý kiến đó.
Nhưng nữ nhi thiên hạ như em thì đâu biết mấy cái vụ bia bọt của những thằng con trai đâu mà ngăn cản dù có lý do hợp lý, con trai mà nghe đến bia thì cách nào...