rồi.
Thế là sau ba mươi phút tắm gội của ba ông tướng ai cung chỉnh tề thơm phức trong quần sọt áo thun.
- Hehe mát ghê- Tôi là người tắm cuối
- Thôi đi nhanh 5h30 đói rồi – Anh hai tôi dục
- Ừa ai lên kêu Như đi – Anh ba đôi lúc khôn đột xuất nè.
- Thằng T đi nhanh mầy.
- Cái gì, em hả- vừa nói vừa tự cong tay chỉ vào mặt.
- Mầy chứ ai, đi nhanh.
- Không.
Nhưng hai ông này bá đạo cứ sài hai cái tuyệt chiêu “cú thần cú”, “tuyệt cú mèo” ra dọa tôi:
- Brừ…Brừ… – Chỉ cần tôi nói một tiếng là hai ỗng xong vào ngay.
- Thôi…thôi được rồi để em đi – Vừa nói vừa lắc đầu ngao ngán.
- Anh em gì mà, phải gái xinh nhường thế còn gì bằng nhỉ^^ – Tôi vừa đi vừa nghĩ
Phóng như bay lên cầu thang để kêu cái người khách đó đi ăn chứ thật ra đói bụng lắm rồi:
- Cốc…Cốc…Như ơi!
- Tớ đây – Tiếng nói vọng ra.
- ĐI ăn bữa nay không ai nấu cơm – Tôi nói vọng vào.
- Ừ đợi tý.
30 giây…
1 phút…
1 phút 30 giây…
2phút…
Một tý của con gái thế đó…
2 phút 30 giây…
3 phút…
- Cạch – Tiếng mở cửa vang lên, tôi quay đầu lại về phía cánh cửa mở.
- Hihi…đi thôi – Như mở cửa ra nói kèm theo nụ cười để lộ hàm răng trắng tinh…
ÔI CÁI ĐỆCH
Lúc đó mặt nạ đã được tháo ra…
Chap 18:
Tôi thần người ra như không tin vào đôi mắt mình nữa, chỉ biết chùi qua chùi lại đôi mắt xem có nằm mơ không, rồi đứng đó nhìn không chớp mắt như bị ma hớp hồn, à không người đang hớp hồn tôi không phải là ma mà là…một tiên nữ.
Thật đứng trước mặt tôi lúc này là một tiên nữ với khuôn mặt thanh tú đầy chất phác mộc mạc giản dị đó là những
gì của vẻ đẹp tự nhiên mang lại, kèm trên khuôn mặt là đôi môi mỏng màu hồng nhạt chúm chím lại rất ư dễ thương nhìn muốn…cắn một phát ^^, má itóc được xõa dài hai bên vai đầy mượt đen huyền,hai hang long mi đen huyền cong lên trong quyến rũ phết, khi cười có hai đồng tiền nhỏ hiện ra tô đậm nét xinh đẹp. Có thể nói sặc đẹp tuyệt vời trên cả ông mặt trời, lung linh như một vì sao, ảo trên từng hạt gạo chứ chẳng chơi, nhìn sốc thuốc chứ chẳng đùa, tuyệt tác của tạo hóa người nào mà lấy làm vợ chỉ ngắm thôi khỏi ăn cơm cũng được ^^.Tôi lúc đó chỉ biết đứng nhìn và nhìn chứ không các bộ phận trên cơ thể bị liệt hết rồi.
Em cũng đứng trố mắt ra nhìn tôi làm nhìn sâu được vào đôi mắt đầy long lanh kia nhưng có lẽ là tôi quá lố rồi cứ đứng nhìn người ta chần chần thế này làm cho người đối diện cảm thấy hơi ngại thằng con trai lúc đó đâu có suy nghĩ được như thế đâu chỉ biết nhìn, em cũng biết được điều đó nên đành giúp tôi.
- Hihi, T này- Vừa nói vừa qua cánh tay qua lại trước mặt tôi.
Bất chợt giật mình cũng biết hành động ngắm quá lâu của mình:
- Hả…ừ tớ đây- Tôi gãi đầu.
Như che miệng lại cười khúc khích nhưng cũng mai là bữa nay tôi có nhiều “phao cứu sinh”:
- T mầy chết rồi à – Tiếng của anh ba vang lên
- Mầy định cho hai thằng tao chết đói à – Sau khi giọng anh ba đến anh hai kèm theo vẻ bực tức.
- ĐỆ XUỐNG NGAY – Tôi nói to xuống.
- Xuống thôi Như – Quay lại ngọt ngào với người đẹp @@.
- Hihi, ừa – Nụ cười đầy ấm áp
Hai đứa tôi từ từ bước xuống cầu thang để xuống phòng khách nơi hai ông anh bá đạo đang đợi.
- Gia cát dựl à hai ông này không đứng hồn cũng đứng cả người, hehe – Tôi thầm nghĩ ba anh em cùng dòng máu mà lị.
Và…
Một bước…
Hai buớc…
Ba bước…
Và rồi…
- Đi thôi hai huynh,
Thấy hai ổng nhìn ra sân tôi với Như vừa bước xuống cầu thang nên chủ ý gọi cho hai người họ quay đầu lại nhìn về phía này. Đúng như tôi dự đoán sau khi nghe tiếng gọi hai người họ quay người lại nhìn và cũng thần người ra như người mất hồn chắc chả khác tôi lúc nãy tý nào đâu.
- Hihi – Như cười nhẹ với hai người họ lộ ra hàng răng trắng tinh như tôi lúc nãy.
Thấy tình cảnh của hai ông anh chắc đang thẫn thờ trước sắc đẹp của người con gái đang đứng bên cạnh tôi rồi, Như thì quay sang nhìn tôi cười khúc khích trong bụng chắc đang nói:” ba anh em nhà này như một”. Tôi đành phải vì nghĩa diệt máu mê gái, cầu cứu lấy sĩ diện cho phái mạnh nhà này:
- E…hèm…đi ăn tôi – Tôi rằng giọng lớn
- À…đi thôi – Anh hai đã tỉnh
- Ừ đi…đi ăn – Ông anh ba cũng quay mặt đi hướng khác chắc sợ không thể cưỡng lại dòng máu trong người ^^.
- Let’s go – Tôi hô
Thế là từ conđ ường nhà tôi đến đầu ngỡ nơi có xe bán hủ tiếu gõ phải làm vệ sĩ cho ba người họ, hai ông anh thì mê gái khỏi nói quên cả an hem, anh ổng dành đi trước cho tôi đi sau lưng với lý do chết tiệt:
- T, mầy đi sau đi – Anh hai ra phán quyết
- Tại sao – Tôi đưa cái mặt ngu ngơ của mình ra
- Mầy đi sau đi bộ mà đi hàng 4 cho chúng chửi à.
Ổng vừa nói hết câu thì cùng thằng anh ba chạy lên đi hàng ba với Như không cần đợi tôi phải chống cự để lại ánh mắt đe dọa:” mầy không đi sau về nhà chết với tao” nên tôi đành phải ngậm ngùi đi sau lưng.
- Hừ thù này ta phải trả – Tôi hậm hực bước theo sau
Hai ổng vui vẻ tươi cười nói chuyện rơm rả cả lên để thằng em bực tức đi phía sau, hai người họ đi hai bên còn Như thì ở giữa nhìn phát tức máu cứ trào ngược lên đỉnh đầu sắp bóc khối cháy hết cả tóc chứ chẳng chơi. Ấy vậy mà đi suốt dọc đường cứ sử dụng tuyệt chiêu “chém gió thần khẩu” ra làm cái lỗ tai tôi thấy lùng bùng khó chịu:
- Anh nhá năm sau thi học sinh giỏi văn đấy – Anh ba khoe khoang cái tài nghệ chuyên văn của mình.
- Trời ơi đời nào đi nói với con gái ta đây giỏi văn chương chẳng khác nào nói với người ta mình chẳng thua gì ông “tám” – Tôi thầm rủ sự ngu ngốc của ông anh ba.
- Hihi – Đáp lại là nụ cười đầy ấm áp.
- Con gà, lớp anh năm nay hạng hai giải bóng đá của trường đấy mà em cũng biết trường đấy gần 120 chứ chẳng phải đùa, anh là vua phá lưới của trường – Đến lượt anh hai tung ra “chém gió thần khẩu” làm cho “thiên hạ” phải có chút e sợ.
- Em cũng thích xem bóng đá nữa, hihi – Như nói chứng tỏ mình là một cô gái sắc xảo, nếu mình chỉ cười không giống câu của ông anh ba thì không đẹp phép cho lắm, chỉ một câu nói của em thôi tôi chắc là làm ông anh hai phải ngây ngất.
- Ui zùi ui chém gió vãi lọ ông có sút đi ra ngoài cho người ta lụm banh chứ vua phá lưới, phá nhà thì có chắc nói nhầm “vua phá banh “. Hôm trước nghe anh ba nói ổng ghi thua ông phá lưới một bàn mà ta, chém gió kinh thật – Tôi ngao ngán nói trong bụng chứ không dám phanh phui ra, dù gì cũng anh em không lẻ bán rẻ thế để sau này bán được cao cao rồi hả làm một vố lấy lại lãi lần lời.
- “Bác ơi, Đừng chém nữa ở cây không ngã đè phải người ta, chim nó bay ra hết rồi không có chỗ ở cho nó, tội lắm các bác ạ”- Tôi nhìn lên trời nói.
Hai ông anh chuyển sắc mặt ngay nhưng không dám làm gì tôi, sợ bị vạch trần ra cho Như xem thì hết đường mà tán hai ổng là người thông minh nên thừa biết việc này. Như thì cười khúc khích nhiêu đó cũng làm cho tôi thấy vui vui. ^^. Dạo vài bước thì đến nơi bán hủ tiếu gõ cái mùi nước ăn thơm phức làm cho cái bụng tôi cứ biểu tình mãi.
- Cho bốn tô hủ tiếu – Anh hai kêu
- Ba hủ tiếu, một hủ tiếu mì – Tôi kêu lại vì ăn hủ tiếu không thì ngán lắm.
- Hai hủ tiếu, hai hủ tiếu mì nha bác – Tiếng ấm áp của Như vang lên.
Khỏi phải nói lúc đó buổi chiều có nhiều người ăn, khi nghe tiếng người con gái dễ thương tất nhiên điều đầu tiên là ngoái cái đầu lại đưa mắt nhìn…Ôi thôi mấy thằng ở xóm cứ há miệng mà chẳng nói được một chữ trong bảng chữ cái khi đưa mắt nhìn Như. Còn hai ông anh sau khi nghe Như kêu muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy, và rồi bác bán hủ tiếu bị xoay như chong chóng…
- 1 hủ tiếu, 3 hủ tiếu mì bác ơi – Anh hai gọi lại.
- 4 hủ tiếu mì luôn nhé – Anh ba cũng thay đổi ý định.
Cùng lúc đó…
- Hủ tiếu mì nhé bác.
- Đổi hai hủ tiếu mì.
- Hủ tiếu mì đê.
- Một tô hủ tiếu mì.
Bác bán hủ tiếu chưa hiểu ra vấn đề gì cả hơn cả chục thằng thanh niên đổi ý định từ ăn hủ tiếu sang hủ tiếu mì, làm bác đơ cả người cuối cùng cũng quay sang cái bàn của tôi nơi mà phát ra nghi vấn. Bác nhìn thấy Như rồi lắc đầu tỏ ra vẻ “Phát hiện ra nghi vấn của bọn này”. Có thể nói vì một đứa con gái xinh đẹp…cả chục thằng con trai làm theo ý người con gái ấy chứ chẳng chơi tình hình đó đang hiện hữu trước mặt tôi.
Hai ông anh cứ ngồi kế bên người đẹp mà chém gió, tôi thì đưa mắt nhìn xung quay thấy vẻ mặt có vẻ tức tối, ghen tỵ với ba anh em nhà này của mấy thằng kia.
- Cho tụi bây thèm chảy nước khỏi ăn luôn, haha – Không ngờ tôi độc ác đến thế ^^.
Rồi cũng có thằng một tý cũng chém vì gái…
- Á…cay…sau chú bỏ ớt – Một thằng ngồi cách song song với bàn tôi la lên
- Ơ chú hỏi cháu bỏ ớt không cháu gật đầu mà – Bác bán hủ tiếu nói đồng thời bên này Như đang cười làm tên kia đứng cả người chấp nhận kêu tô khác.
- Haha bỏ cái tội ngắm gái nghe con. Hahahah – Tôi nói thầm trong bụng tỏ ra vẻ khoái chí.
Bỗng có luồng sét ý tưởng trong đầu tôi…
- À há…trả được thù rồi. hehehe – Tôi tủm tỉm cười khi tìm ra dịu kế
- Sau vậy T? – Như thấy khi tôi người không nói gì mà cười.
- À không có gì – Tôi trả lời vì phát hiện ra nghi vấn điên của mình ^^.
Lúc đó chính cơ hội bơm đểu của hai ông anh hạ thấp tôi để loại trừ đối thủ để dễ dàng cưa Như hơn.
- Nó vậy không đó em lâu lâu cười một mình. – Anh hai bơm đểu
- Mắc bệnh tự kỷ đó em – Anh ba không kém.
- Hehe – Tôi cười không chống cự vì một tý sẽ trả được thù.
Và rồi…
- Hủ tiếu mì đây
Bốn tô hủ tiếu mì nóng thơm ngon được bác bưng ra nhìn thèm cái bụng đang biểu tình nữa, hai ông anh tôi còn ngắm gái nên đấy là cơ hội để tôi thực hiện cái kế hoạch trả thù của mình…
Chap 19:
Kế hoạch bắt đầu, tôi lấy hủ ớt “chia phần”:
- Như có biết không ở nhà hai ông anh tớ ăn ớt nhiều lắm, mỗi lần ăn cơm phải có từ 5 đến 10 muỗng ớt mới chịu đấy.
Tôi dùng kế mượn tay người khác để giết hai ông anh, người đó chính là Như. Vừa nói vừa múc ớt thật nhanh vào tô hủ tiếu mì nóng của hai người họ. Đang ngắm gái nghe tôi nói đến đó thì hai ông anh giật bắn cả người lên vì biết thằng em đang chơi mình nhưng đến lúc đó đã không kịp ớt nằm trong tô. Ở nhà ba anh em tôi ai cũng không ăn được cay cho lắm, nhất là hai người họ nghe nói món gì có ớt dù ngon đến đâu cũng không ăn, tôi thì còn ăn được chút ít, lợi dụng cái sở đoản này để trả thù hai người họ cú này hơi đau chứ chẳng đùa.
- Giỏi quá ta,em thì ăn được tý à – Như nhìn hai ông anh tôi mà khen.
Hai người họ khi nghe người đẹp khen mát cả lòng nhưng không dấu được nhũng giọt mồ hôi trên trán đang chảy xuống, bị tôi cài vào cái tình thế khó đỡ khi Như đã lên tiếng khen rồi thì không còn đường để rút lui nên đành ngậm ngùi nhìn tô hủ tiếu mì ngon kia bị thằng em nó bỏ đầy ớt, tôi lúc đó thì vui mừng tưởng kết hoạch của mình thành công sẽ trả được mối thù từ sáng giờ nhưng nào có ngờ hai ổng không thua gì tôi:
- Hehe hiền đệ ở nhà cũng hay ăn ớt lắm, để huynh múc cho đệ – anh ba bá đạo vừa nói vừa cười để tôi.
- Ừ một tý nữa anh đây quên sở thích của đệ rồi huynh nhường nè – Đến lượt anh hai vừa nói vừa múc phần ớt trong tô mình qua cho tôi.
Hai người họ nhanh chóng vớt cái phần ớt vừa rồi tôi đã “tặng” trao trả về cho “chủ” của nó, tôi chả kịp phản ứng gì nên một lần nữa bị gậy ông đập lưng ông, đau vãi:
- HẢ? – Tôi cảm thấy lạnh sống lưng với hai ông này.
- Hả gì đệ, hehe ăn đi – ông anh ba vừa nói vừa đẩy cái tô của tôi lại.
ÔI CÁI ĐỆCH
Thế xong ớt đầy trong cái tô của tôi còn của hai ổng thì chỉ còn lại một ít, đành ngậm ngùi lựa những chỗ không có ớt ăn nhưng mà đời nó khổ ăn hai ba đũa thì cảm giác cay cay nó xuất hiện đồng nghĩa với việc nghĩ ăn dù cho cái bụng đang biểu tình:
- Ăn ít vậy T- Như ăn nhẹ nhàng tế nhị sợ cộng mì cộng hủ tiếu đau.
- Hihi, no ùi- Tôi đành dốc tổ chứ chẳng dám nói cái tô toàn ớt nên cay ăn không được.
- Bác ơi cho con tô hủ tiếu đê – Anh hai hớn hở gọi.
- Ơ…ơ…tô đấy chưa ăn gì hết mà kêu tô mới, ai ăn? – Tôi ngạc nhiên khi cái tô của ổng chẳng khác gì tô của tôi.
- Hehe, huynh không ăn mì đâu quên là mỗi lần ăn sẽ bị mụn – Anh hai biện ra cái lý do hợp lý.
- Chết cha anh nhắc em mới nhớ, hai anh em mình ăn mì sẽ nổi mụn – Hết lượt anh hai rồi đến anh ba dốc tổ.
Rồi…
- Bác ơi cho con thêm tô hủ tiếu – Đến lượt anh ba gọi hủ tiếu.
Thế là tôi chẳng nói được gì thêm đành ngậm ngùi nuốt cay nuốt đắng vào bụng nhìn hai người họ ăn ngon lành với vẻ mặt khoái chí trong khi đó cái bụng mình đang biểu tình.
- aaaa thù này không trả không phải T – Tôi chửi thầm trong bụng.
Và tự nhủ với bụng:
- Nhịn đi bụng ơi, mai ta cho ăn bù – Tôi khổ sở xoa xoa cái bụng van xin nó.
Hai ông anh bá đạo ăn ngon lành hết tô hủ tiếu, ăn xong còn chọc tức thằng em nữa chứ:
- haiz…đói thì cái bụng nó không chịu, no thì cái bụng không tha – Cái điệp khúc than thở sau mỗi bữa ăn vang lên.
Còn Như nãy giờ thì cười khúc khích tôi chả biết cười cái mô tê sát gì nữa không biết có một người đang khổ sở vì đói bụng đây sao. Thế là xong bữa ăn, tôi quay về nhà trong sự tức, hậm hực không sau tả xiết, vẻ mặt cố gắng giữ bình tỉnh hết sức để cười nhẹ xã giao. Chả ăn được gì mà còn bị chơi khăm nữa chứ đau kinh khủng.
Về tới nhà phòng ai nấy tôi được ưu tiên phòng riêng cạnh phòng của Như, kế bên phòng tôi là phòng của hai ông anh bá đạo (ở chung). Nhìn đồng hồ đã 20h45’ rồi chắc tối nay bố mẹ không về nên cái hy vọng là sẽ người cứu nữa trong ngày hôm nay tan biết theo mây khói.
- Oầy…ngủ đi con sáng ăn bù có việc gì mà xoắn kêu hoài thế, ngủ đi tao ngủ nữa chứ – Tôi xoa xoa cái bụng đang biểu tình.
Nhắm mắt lại rồi sao đó suy nghĩ về những thức ăn đang dọn trên bàn sẵn đợi mình đến ăn nào là: gà chiên nước mắm, thịt heo xào lăng, cua ram chua ngọt, mực nướng, bò kho…Ôi thôi tưởng tượng ra đầy đủ các món cao lương mĩ vị trên đời.
Và…
Khò…khò…khò…khò tôi ngủ khi cái bụng đang biểu tình và sự thèm khát của cái họng.
Nhưng nó đâu có dễ dàng vậy đâu ngủ được một lát thì do tôi quá đói nên chợt thức dậy, lòm còm ngồi dậy bật đèn lên nhìn đồng hồ thì lúc đó 23h18’ rồi toi ngao ngán mở cửa phòng bước xuống nhà mong tìm được cái gì đó ăn cho đỡ đói, tôi tiến nhanh lại cái tủ lạnh xem có gì để lót dạ không.
- Oầy…Toàn những thứ độc địa không vậy nè, ông trời ơi sao con xui thế – Tôi nhìn tủ lạnh thầm hét lên
Ở một nơi nào đó…
- Hắt xì…TỔ CHA…đứa nào thế đang ngủ cũng kêu tên – Vừa nói vừa nhìn xuống dưới
- Cái đệch, ai biểu ngu chi kệ tía nhà ngươi cho chết luôn ta ngủ tiếp…Khò…khò
Ngay tại đó…
Trong tủ lạnh toàn thịt cá chưa chế biến gì cả, rau, trái cây nhưng toàn thứ đói bụng ăn không được nào cam, bưởi, quýt, xoài, ổi…ôi thật là cái số nó khổ.
- Thôi ăn bưởi thay cơm vậy, dù gì cũng đẹp da – Tôi cầm lên miếng bưởi đã được bốc vỏ sẵn,nói ra miệng vì chắc giờ này ngủ hết rồi.
Nó lạnh chả biết có chua không mà thấy ê cả cái răng nhưng cái bụng nó cứ đòi hỏi nên đành cắn răng làm liều một lần. Tôi từ từ đưa miếng bưởi vào miệng chuẩn bị cắn nó…
- T Không được ăn – Một giọng nói ấm áp vang lên từ bậc thang quen thuộc.
- Ôi cái đệch- Tôi thầm nói trong bụng
Cái miếng ăn đến miệng rồi chuẩn bị cắn nữa thôi mà cũng bị cản số nó khổ thật chứ chẳng có đùa khi nào đâu, tôi lấy cái miếng bưởi ra chứ để nó trong đó sợ không cưỡng lại được cắn luôn.
- Hả – Tôi đơ người ra
Như từ từ đi lại về phía tôi đang đứng với vẻ mặt ngu ngơ chưa hiểu ra vì sao bị cản.
- Trong bưởi hàm lượng acid citric rất cao ăn vào lúc đói dễ bị tổn hại bao tử lắm đó – Em từ tốn nói.
Tôi thì cứ nhìn cái miệng đang phát ra những âm thanh, Như thì vừa nói vừa lấy miếng bưởi từ trong tay tôi ra bỏ vào tủ lạnh đóng cửa tủ lại. Em mặc một bộ đồ ngủ màu hồng không mỏng lắm ^^, rất tế nhị nhưng không giấu đi được vẻ xinh đẹp đáng có của người con gái đang đứng trước mặt tôi.
- Vậy à, cảm ơn cậu nhé – Tôi gãi đầu vì biết tý nữa mình hành động ngu, thiếu hiểu biết.
- Hihi, đói rồi phải không – Như cười tủm tỉm cái miệng trong dễ thương phết.
Tôi lúc đó thì không biết phải nói sao vì bị người con gái đấy phanh phui ra tận mặt,không ngờ em lại biết tình hình cái bụng của thằng dốc tổ đang đứng trước mặt thế.,
- Ừa…hihi – Tôi lại với cái màn quen thuộc là gãi đầu cười trừ cho qua.
- Nhà còn mì không?
- không
- Đợi Như tý đi mua mì cái ha – Em vừa nói vừa nghiêng đầu
Tôi chỉ biết đứng nhìn cái sự dễ thương kèm theo sắc đẹp, không ngờ mới quen nhau mới có mấy tiếng tôi chưa biết em thế nào nhưng đã vì một thằng không máu mủ ruột thịt gì cả giữa khuya thức dậy và còn hiểu được cái bụng của người đó nữa chứ. Tôi có mộ tcảm giác gì đó khó tả nói chung hình như lúc đó cảm giác biết ơn kèm theo là thương thương sao ấy. Dù cái tiệm bán tạp hóa không xa nhà cho lắm nhưng giờ này đã khuya rồi lại còn một mình ra đường mua mì nữa, khỏi phải nói tôi không để em đi một mình:
- Tớ đi với
Không cần đợi em đồng ý vừa nói tôi vừa chạy ra khỏi cái bàn Vào lúc đã khuya lắm rồi có thể nói người ta ngủ hết nhưng cái tiệm tạp hóa gần nhà tôi thì bán cả ngày lẫn đêm nên không sợ, bước ra sân một cảm giác lạnh lạnh người hiện ra đèn đường thì còn loe loét ánh sáng vàng, hai chúng tôi im lặng mà đi trong không gian tĩnh mịt của bầu trời vào đêm khuya không gian vắng lặng, đâu đó có những tiếng côn trùng kêu, những tiếng chó sủa. Đi khoảng 5 phút là đến cái tiệm tạp hóa:
- Bán cho em 10 gói mì gấu đỏ sợi phở- Như lên tiếng nên tôi chả kịp phản ứng gì cả.
Lúc đó trong túi không còn đồng bạc nhưng tôi đi theo Như nếu để người con gái ấy trả tiền thì mặt mũi để đâu mà khổ nỗi một cái em mua tận 10 gói chứ chẳng đùa đành ngậm ngùi nói với bản thân sau này phải xin tiền mẹ dự trữ chứ để lần thứ hai xảy ra chuyện này thì mặt mũi con trai của tôi bỏ đâu. Lang thang đi ngược lại vẫn có gì khó nói đối với tôi, chắc tại hai người mới quen nhau nên ít nói, âm thanh tĩnh lặng lại vang lên cả hai bên, về đến nhà thì tôi đóng cửa cẩn thận lại em ấy vào bếp làm mì cho tôi ăn.
Tôi bước vào nhà thì nghe cái mùi thơm nấu ăn thổi ra từ bếp khỏi phải nói cái bụng đang đói, phóng như tên lửa...