tự cho mình cái thờ gian gọi là giải lao nhanh chóng chạy xuống nhà lấy lon 7up uống cho nó đã cái cổ họng.
- Đã quá 7up ơi!!! Chặc… – Tôi uống xong rồi chặc lưỡi khen^^.
Vừa uống xong lại phóng như bay lên cái căn phòng giành cho người con gái mà mẫu thân tôi quan tâm phải dọn dẹp cho nó xong nếu không muốn bị chửi như tát nước vì không hoàn thành công việc được giao. Làm xong tôi ngủ trên cái giường của căn phòng đó khi nào không hay đến 11h45’ thì…
- T, dậy trộm vào kìa.
- HẢ…trộm…trộm…trộm đây – Tôi nghe từ “trộm” nhanh chóng bật người dậy đứng tư thế thủ chiến đấu của Vịnh Xuân.
- Haha – ông anh ba tôi ôm bụng cười.
- Hừ – Tôi lườm ổng.
- Thôi dậy xuống ăn cơm kìa mầy.
Tôi hậm hực bước xuống một lần nữa làm trò cười thiên hạ vì cái tội ngu ngơ ngáo ngáo mà chẳng bao giờ bỏ được. Xuống rửa mặt rồi lao vào cái bàn ăn cơm, suốt buổi ăn toàn nghe hai ông anh báo công với cấp trên là bố với mẹ, tôi nghe mà tức cái lỗ tay nhưng nghĩ đến bị hai ổng dập nên đành ngậm ngùi ăn cơm…
- Ôi vãi cái đệch hai ổng có làm gì đâu, toàn mình làm ông trời thật bất công – Tôi hét trong bụng.
Ở một nơi nào đó trên tận 9 tầng mây có người…
- TỔ CHA MẦY,Tao đang ăn cơm mà nhắc cơm chạy vào mũi rồi, nhắc nữa tao kêu thiên lôi “chụp hình” mầy giờ – Cái bạn cũng biết ai rồi chứ ^^
Cuối bữa cơm mẹ không quên dặn dò việc tiếp đãi người con gái đấy…
- Chiều nay tầm 2,3h em nó lại nhà, ba đứa giúp nó khiên đồ đạc vào nha. – Giọng mẹ ngọt như mía
- Dạ. – Hai ổng thì hớn hở trả lời tôi chỉ ỉu xìu, chắc là người khiên cũng chính tôi chứ ai.
Dạ thì dạ 12h45
mẹ tôi đi làm thằng T điện qua rủ ra Net làm vài kèo CS chơi khỏi phải nói tôi đồng ý liền, lần này thì hai ông anh coi nhà nếu không tôi sẽ đem chuyện lúc sáng kể lại hết thế là hai ổng chấp nhận
Trời vào tháng 8 buổi trưa không nắng gắt cũng không mát gì mấy có vẻ hầm hầm trong người nên tôi cảm thấy mệt khi đạp xe ra đường lúc này, vừa vào Net tôi mở ngay một máy gần ngay thằng T với thằng C đang đợi.
- Trễ thế mầy- Thằng T hỏi nhưng cái mặt nó không rời màn hình máy tính.
- Mệt quá – Tôi uể oải đáp.
- Vào làm mấy ván xả street mầy – Thằng C đề nghị
- Ok
- 6- 4 nha T mầy chấp
- Ờ chơi luôn xuống dưới rủ bọn nó đi – Đang chán nên có kèo tôi không từ chối
Thế là
- Oằng.
- Đkm đâu thế.
- Bằng bằng…
- Má nó đục cửa kìa.
- ĐÈN KÌA.
- Oằng.
- Bằng bằng chíu.
- Từ từ thôi ông nội – Thằng T nói.
- Bên trái kìaT – Thằng C soi máy.
- Oằng.
- Mẹ thánh rồi, một mình nó clear cả team – Tiếng ở dưới vang lên.
- Thằng cờ hó nào bắn ghê thế – Thằng kia chổng miệng lên hỏi.
- Thằng MT team tao hê hê – Thằng C vinh hạnh vãi lờ ^^.
- Chán cầm bốn ba đen mà đéo kill được thằng 46 – Ở dưới bọn nó đang hậm hực trách thằng đội cuối cùng bị tôi cho vào bảng tỷ số.
- Mầy vào mà kill nó bắn nhanh như thánh.
- Thôi tụi bây chơi đi tao về – Tôi cũng thấy chán với cái tỷ số ở hai lượt trận là 317- 176 nên nói chia tay thằng T, C và lũ cờ hó kia.
Ra tính tiền đồng hồ lúc đó là 3h14 phút, thấy vậy mới hai trận đã hai tiếng rồi nhanh thật,tôi thầm nghĩ cái nhân vật quan trọng lúc này đang ở nhà mình rồi, hai ông anh đã khiên đò vào nhà nên đạp xe nhanh về. Buổi chiều trời mát mẻ hơn lúc buổi trưa bầu trời cũng trong xanh những cơn gió biển có hơi nồng thổi rì vào, những ánh nắng cuối ngày không quá gắt không quá dịu vừa đủ để con người ta cảm thấy dễ chịu. Trên đường đạp xe hàng chục câu hỏi xuất hiện trong đầu tôi giống trong lúc ăn cơm buổi trưa. Đang lay hoay với một đóng dấu chấm hỏi trong đầu thì ngôi nhà quen thuộc đã hiện ra phía trước mặt tôi cái cánh cổng màu xanh nước biển xung quanh là dãy hàng rào màu trắng. Tôi loàng tay qua cái cánh cổng ấy mở chốt ra nhưng cánh cổng không có khóa chốt…
- Oầy hai ông này để thế này trộm vào thì sao – Tôi thầm chửi đổng.
Dắt xe vào nhà thì phát hiện cánh của nhà vẫn mở vậy là hai ổng có ở trong, bước vào phòng khách thì không thấy ai:
- Ngủ rồi à, hehe biết tay đệ – Tôi nghĩ ra kế chọc hai ông anh bá đạo
Bước chân nhanh lại cầu thanh để lên phòng thì tiếng nước từ phía nhà vệ sinh phát ra.
- Oầy…nhát được một người thôi…thôi kệ có đỡ hơn không – Tôi nghĩ kế hoạch chỉ nhát được một trong hai người
Bước nhanh lên cầu thang mở cửa phòng của mình ra chạy nhanh lại cái hộc bàn lấy cái mặt nạ hình quỷ mà dịp Hallowen mua chơi đeo vào cái mặt ngay.
- Hehe…sắp có người tè trong quần – Tôi nghĩ đến cái cảnh một trong hai ông anh bị nhát là vui cười thầm một mình ^^
Chạy thật nhanh qua phòng hai ông anh mở cửa thật nhẹ nhàng ra…
- Cạch… – Cánh cửa phòng hé mở
Và rồi…
- hahaha – Tôicười lớn
Nhưng sau đó…
- ax…không có ai là sao – Tôi ngưng cười kế hoạch phá sản hoàn toàn vì trong phòng không có ai.
Tôi đứng đó mà gãi đầu các sợ nơ- ron trong đầu cứ chạy qua chạy lại bộ não hoạt động hết công sức có thể.
- Ơ, thế ai dưới nhà vệ sinh lúc nãy ta? Ủa mà lúc vào nhà không thấy xe đạp của hai ổng? không lẽ là…là…TRỘM – Tôi điếng hồn nhận ra
Nhanh chóng quay mặt xuống chuẩn bị chạy xuống nhà thì…
- aaaa…
- A1aaaA…
- Bốp
- Ơ
- Phịch – giống như tiếng bao cát rơi…
Chap 17:
Hai tiếng hét vang lên làm vang dội cả nhà chỉ có hai người đang hiện hữu, tiếng hét chưa dứt thì cùng lúc đó một khúc cây đập vào đầu tôi. Chỉ nói được một chữ duy nhất “ơ ”trong bảng chữ cái rồi thấy mình bị choáng váng cái đầu và hai mắt từ từ dần nhắm lại ngất đi chìm vào bóng tối.
3h56 phút (Tính từ lúc tôi thức mới nhìn được đồng hồ còn sự việc từ lúc hét đến lúc xỉu thì chả biết cái mô tê sất gì nữa, không biết có bị…^_^).
- Oầy…Tôi ngồi dậy thấy đau ê ẩm cả cái đầu liền lấy tay xoa xoa cái chỗ đau, đáng thương không hiểu ra gì bị ăn cây.
Vừa xoa cái đầu vừa đưa con mắt nhìn xung quanh hiện giờ tôi đang ở căn phòng mà lúc sáng dọn dẹp đây mà:
- Sao mình lại nằm ở đây nhỉ? Lúc nãy ở trước cửa phòng hai ông anh – Tôi nói trong miệng.
- Cạch – Tiếng mở cửa.
- aaa – Tôi giật bắn cả người rồi lại hét lên.
- Hihi – Người đó còn đeo cái mặt quỷ nên tôi không thấy được gương mặt chỉ nghe được tiếng cười kèm theo là đưa tay lên miệng cười khúc khích, tay kia thì cầm cái gì giống như quả trứng gà.
Bất chợt nghe giọng cười đó của con gái nên có phần yên tâm vì đó không phải trộm, tôi lấy lại bình tỉnh không ngờ gậy ông lại đập lưng ông cái mặt nạ đó lại hù tôi thế^^:
- Cậu…cậu…là ai? – Tôi lấp ba lấp búng hỏi giống như gà mắc đẻ.
- Người của nhà này – Tiếng nói đầy nhẹ nhàng của người con gái vang lên.
- Hả – Tôi nhìn qua nhìn lại căn phòng xem có phải đi nhằm nhà người ta không ^^.
Nhìn qua nhìn lại thì chắc chắn rằng đây căn phòng của nhà mình lúc sáng mới dọn dẹp đây cái bóng đèn tôi treo ngay bàn học kìa, cái cửa sổ còn mở kìa, đang suy nghĩ thì:
- Cậu là ai sao vào nhà này – Người con gái đó tiến gần lại cái bàn học kéo ghế ra ngồi.
- Nhà của tớ thì tớ vào? – Tôi chả hiểu cái mô tê sất gì khi vào nhà mình còn bị người lạ tra hỏi.
- Cậu tên gì?
- Tớ tên là T- Tôi thì cứ ngao ngáo trả lời y như thằng khờ chưa hiểu ra chuyện gì.
- Ừa…thì ra vậy- Người con gái ấy nói rồi vuốt tóc mai mượt đen huyền sang một bên.
- Cậu là ai?Sao ở trong nhà tớ? – Tôi liền đổi ngay “vị trí”.
- Tớ là con của bạn mẹ cậu sẽ ở đây để đi học – Thản nhiên hơn mức bình thường để trả lời con gái có khác.
- À thì ra vậy- Tôi chợt nhớ ra những gì mẫu thân nói lúc sáng. – Mà cậu tên gì?
- Cứ gọi tớ là Như.
- Ừa sao Như vào được nhà vậy.
- Tớ gọi cho bác gái bảo xem nhà không khóa thì vào, thì chẳng phải nhà không khóa đó sao – Như trả lời từ từ rõ ràng đến từng câu từng chữ của giọng miền Nam.
- Còn hai ông anh của tớ đâu?
- Tớ không biết khi vào nhà đã không có ai – Như nhún vai.
- Hihi – Tôi gãi đầu cười trừ vì khách vào nhà mà chủ nhà lại không có để đón.
- Mà sao tớ ở đây – Tôi xoa xoa cái đầu không biết lý do.
- À tớ xin lỗi- Như cuối mặt xuống có vẻ giống người có lỗi lầm đối với tôi
Nhưng…
- Cũng tại cậu ai bảo đeo mặt nạ vào làm gì?
Em ấy hỏi một câu tôi chỉ biết cứng đơ cái miệng chứ chẳng biết trả lời làm sao cho ra lý với lẽ ấy, ban ngày đeo cái mặt nạ quỷ thấy ghê kia rồi lại cười to trong căn phòng người ta không biết tưởng tôi ăn trộm hay ăn cướp gì đấy, nói ra cái chuyện đeo mặt nạ nhát hai ông anh thì ra cái gì gọi chút sĩ diện cho ba anh em, để người ta nói mất hòa khí trong nhà thì không còn mặt mũi. Thế nên tôi đánh sang chuyện khác để không khỏi bị điều tra nữa:
- À…ừ…thì…ủa cậu cầm hột gà chi vậy – Tôi bỗng thấy cứu tin trứng hột gà đang trong tay em.
- Nè xoa đầu đi – Như lại gần đưa cho tôi cái trứng hột gà.
- Sau gáy làm gì xoa được, để đó đi một tý tớ mượn hai ông anh xoa giùm.
- Đưa…đưa đây tớ xoa cho – Như ấp úng cực khổ lắm mới nói hết được cậu
- Ừa cảm ơn cậu trước nhé. – Tôi hồn nhiên trả lời và xoay cái lưng lại.
Như ngồi kế bên cạnh tôi trên cái giường, bất chợt tôi hít thở cảm thấy có một mùi hương dịu nhẹ êm ái phản phất đâu đây trong căn phòng khỏi phải nói tôi cũng đoán ra đó mùi hương trên người của em ấy, tôi ít khi sài nước hoa còn cái căn phòng này lúc nãy dọn dẹp không ngửi thấy mùi gì suy ra đó là mùi hương của em. Công nhận tôi thông minh thật đấy chứ chẳng đùa đâu ợ.
- A…aa…đau – Tôi khẽ nói khi hột gà từ từ lăng qua
- Tớ…tớ xin lỗi- Như trả lời ấp úng có vẻ lo lắng
- Hìhì…không sao – Tôi nói một câu không thể lọt tai hơn vừa lúc nãy còn than đau mới chỉ một câu nói của người ta thôi mà trả lời hết đau rồi ^^.
Tuy hơi đau thật nhưng không dám nói nữa bậm môi chịu, cái mùi hương nhẹ nhàng tạo cảm như những con gió thổi đâu đó cái lỗ mũi tôi, dễ chịu dễ sợ luôn đấy. Trong đầu tôi chợt ra cái hương hoa của một năm trước, mùi hương ở căn nhà người con gái xinh đẹp ấy hai thứ nó khác nhau. Một bên có chút nồng nàn quyết rũ của người congái xinh đẹp mang lại cảm giác đâu đó tao nhã và bình yên khi nó cũng có phần dịu nhẹ, còn một bên là mùi phản phất từ từ chứ không dồn dập không quá gay gắt như những loại nước hoa ở ngoài mấy cái tiệm mỹ phẩm nhưng nó cũng đủ làm con người ta cảm thấy dễ chịu và có phần nào đó ấm áp trong người. Đó là cảm nhận của tôi lúc đó về hai thứ hương hoa của hai người con gái, mỗi người mỗi vẻ mỗi loại khác nhau.
Trên thế gian có rất nhiều loại hương hoa mỗi thứ mang một ý nghĩa khác nhau, đặt trưng riêng, nó đem đến cho người hít vào mang một cảm giác nào đó mà khó có thể diễn tả chỉ biết nhắm đôi mắt lại trôi dạt theo cảm xúc thả lỏng cơ thể cho tâm hồn cảm nhận nó thôi. Mỗi người con gái họ chọn cho mình loại nước hoa riêng,phù hợp với tính cách lẫn sở thích của mình, nó cũng là vũ khí giết chết phái mạnh đấy chứ chẳng phải đùa đâu, người con trai có thể ngây ngất bởi nụ cười xinh đẹp, khuôn mặt dễ thương, ánh mắt trìu mến, đôi môi mềm mại, mát tóc thướt tha…đó là những thứ bên ngoài còn bên trong tâm hồn phái nữ hạ phái nam bằng một loại hương hoa nào đó làm cho cái người kia phải ngây ngất từng phút từng giây để rồi ghi nhớ nó mãi mãi không phai nhạt. Tôi là một ví dụ gần một năm mà chả thể nào quên được cái mùi hương hoa của nhà người con gái xinh đẹp như tiên kia, bây giờ là người đang lăn hột gà cho tôi. Sau này tôi được trải qua những thăng trầm của cuộc sống, gắn liền với đó là những mùi nước hoa trở nên quen thuộc, mỗi hương hoa với một vẻ tượng trưng cho tính cách của mỗi con người, làm tôi đây phải chết mê chết mệt khi ở bên cạnh người này mà mấy hương hoa của người kia cứ phản phất…nó khó đỡ vậy đó ^^…ông trời trêu tôi hay sao ấy.
Quay lại với quá khứ của 8 năm trước, tôi đang được một người con gái xoa trứng gà cho tuy còn đeo mặt nạ nhưng qua cách ăn nói, cử chỉ, hành động một phần nào đó tôi đoán được chắc cũng thuộc dạng dễ nhìn dễ thu hút ánh mắt của người khác phái.Đang ngây ngất ở những 9 tầng mây, lần tiên được một người con gái xoa trứng gà cho kèm với mùi hương đó thì tôi phải thả hồn theo không gian thôi…
- aaa- Anh hai dỡ chẳng thua gì tôi khi chỉ nói được một chữ trong bảng chữ cái ^^.
- AAAA…Maaaa- Anh ba tỉnh táo nói được hai chữ chứ chẳng đùa.
Từ tầng mây thứ 9 bị đạp cái té xuống đất, hoàn hồn lại nhìn ra cái âm thâm phát ra cửa thì thấy hai ông anh đang đứng như Từ Hải chết đứng giữa trận chiến không có một chút gì gọi là phản ứng cả. Như cũng nhưng xoa đưa ánh mắt nhìn về hai giọng nói đực rựa vang lên. Tôi cũng chưa kịp nói gì…
- Cái…gì…vậy nè? – Tiếng của anh ba bá đạo.
- Ai…ai vậy T- Giọng anh hai run run như cầy sấy, ông này nổi tiếng sợ ma.
- Em chào hai anh ạ – Như lễ phép kính cẩn cuối đầu chào làm mái tóc mượt xõa xuống nhìn trong xinh phết (dáng người) chứ chẳng cần xinh cái mặt làm gì.
- À, ừ thì ra là Như – Anh ba ấp úng trả lời
- Trời, em làm anh đứng tim chứ chẳng chơi làm gì đeo mặt nạ thế kia – Anh hai tôi lúc này mới hoảng hồn.
- Hehe hai huynh đi đâu về thế – Tôi nhanh chóng chen vào nếu không sẽ lộ bí mật quân sự quốc gia.
- À…ừ ra biển chơi.
- Hehe tắm biển tý ấy mà.
Nghe hai ổng nói biết chắc dốc tổ chứ chẳng đùa đi ra biển tắm mặc quần Jean lại còn áo sơ mi thì bơi bằng mắt à, tôi thấy Như đang cười chắc biết hai ông anh mình dốc tố nên chẳng thèm phanh phui ra làm gì cho mệt. Hai ổng thì quay mặt qua nhìn tôi với ý định muốn ăn tươi nuốt sống:
- Cái đầu mầy sau u lên một cục thế, haha – Anh ba phát hiện ra đá đểu.
- Ôi…cái thằng này đi chọc gái bị đánh đây mà – Anh hai không để mất cơ hội.
- Cái con…khỉ nè, nguyên nhân là do… – Tôi nói đến đó tự nhiên cái miệng cứng đơ.
- Hehe quá phải đi còn gì – Anh hai tôi thừa cơ hội.
- Như em lớn quá rồi – Anh ba thấy gái là thế
- Dạ, hihi – Chỉ cười nhẹ.
- Đã hơn 8 năm rồi không thấy em nữa, bây giờ lớn dữ bây. – ông anh hai kể lại sự tích hồi xửa hồi xưa.
- Đâu tháo mặt nạ ra cho anh xem nào – Anh ba hớn hở
- Thôi đi mấy cha, đi ra ngoài phòng con gái của người ta – Tôi kéo hai ổng ra, chẳng biết sao làm dậy nữa.
Hai ổng có vẻ không thích thú cho lắm nhưng cái lý do của tôi đưa ra hoàn toàn không thể chối cãi nên đành chấp nhận bước ra cùng tôi trong khi chưa nhìn được cái mặt của người con gái ấy mà ở chung một nhà từ đây trở về sau gặp nhau 24/24 đâu cần phải biết ngay.
- Lịch sự vê lờ mầy – Vừa đi trên cầu thang anh hai vừa nói.
- Hehe em đó giờ,
- Lúc nhỏ nhìn cũng được không biết bây giờ sau nữa – Anh ba lại đem việc con gái muôn thuở ra bàn tán.
- Nhìn thân hình chuẩn đấy không biết khuôn mặt ra sao đây – Máu gái anh hai trỗ dậy.
- Chắc xinh – Anh ba đoán già đoán non
Tôi thì im lặng cứ việc đi nên sinh ra nghi ngờ của hai ổng:
- Mầy làm gì chưa T – Anh hai hỏi với vẻ mặt nghi ngờ, mọi ngày nghe đến gái tôi cũng không kém hai phần hai ổng.
- Chắc làm gì rồi con gái người ta không chịu nên bị đánh u đầu này – Anh ba nói một câu làm tôi lạnh cả người chứ chẳng đùa.
- Ờ phải phả iý chú phải. – Anh hai hùa theo.
- Ơ, đệ không có làm gì nhe…tại…tại…à…té nhà vệ sinh u đầu – Tôi đành dốc tổ.
- Thật không?- Anh hai đem chiêu tuyệt cú mèo ra đe dọa
- Thật
Đang lúc anh ba chuẩn bị tra tấn thì…
- Reng…Reng…Reng… – Chuông điện thoại vang lên như một cái phao cứu tôi khỏi hai ông anh.
- Để đệ nghe. – Khỏi phải nói tôi giành rồi phóng ngay xuống chỗ bàn điện thoại
Nhấc ống nghe lên…
- A nhô, T xin nghe đây.
- Nhô nhô bẻ cổ bây giờ – Giọng trầm bổng quen thuộc kèm theo cái tuyệt chiêu bẻ cổ bắt tôi phải để ống nghe cách xa tay 1m chứ chẳng đùa, đó không ai khác mẫu thân.
- Dạ có gì không mẹ.
- Tối nay mẹ với bố qua nội mấy đứa ở nhà tự nấu cơm ăn nghe.
- dét ma- đam.
- Như đến chưa?
- Dạ rồi.
- Ba anh em mầy liệu hồn đó – Mẹ không quên thả ra một lời đe dọa đầy hàm ý.
- Dạ…ủa 3 anh em con đâu ai biết nấu cơm đâu – Bỗng nhiên tôi nghĩ đến cái sở đoản mà ba anh em cùng sở hữu.
- Nhịn đói – Mẹ nói ngắn gọn đầy xúc tích vừa đủ ý nghĩa.
- Ơ…mẹ…
- Cụp…tút…tút…tút…
- Cái gì đây?- Tôi cầm ống nghe tự hỏi khi đầu dây bên kia đã gác máy.
Không biết mẹ có đùa không nữa chứ ba anh em tôi chả biết nấu nướng gì cả ngoại trừ nấu mì mà nhà thì hết mì rồi, chắc kiểu này chiều cạp đất ăn rồi chứ ở nhà toàn mẹ nấu ăn, khi mẹ vắng nhà thì bố làm công việc đó.
- Thôi rồi lượm ơi – Tôi hét thầm
Thấy mặt tôi như trái dưa leo chảy dài đến tận đất hai ông anh biết chuyện chẳng lành:
- Ai vậy T.
- Mẹ.
- Mẹ bảo gì mà mặt mầy giống mới hốt phân trâu thế thằng kia – Anh ba lúc đó còn giỡn được.
- Ác…Chuẩn bị hơi đi chiều nay nhịn đói, bố với mẹ đi sang nội rồi – Tôi lườm hai ổng rồi nói.
- Ôi cái đệch – Anh hai giật người khi nghe đến câu “chiều nay nhịn đói”.
- Thôi xong rồi cái bụng của tôi – Anh ba lúc này cũng không thèm bơm đểu nữa.
Nói gì nói nhịn cái gì cũng được trừ hai thứ đó là ăn với uống, nhịn hai thứ này chắc chết cái bụng với cái cổ họng nó biểu tình chả chịu nghĩ chứ chẳng chơi, tôi đưa mắt nhìn hai ổng thì nhận lại ánh mắt muốn nói:”tao giống mầy “.
- Nghĩ cách đi hai huynh.
- Hai đứa mầy còn tiền không.
- Còn.
- Em còn nhưng ít.
- Thế chiều đi ăn hủ tiếu gõ. – Cái món vừa rẻ vừa ngon miệng.
Thề là một hồi quyên góp tài sản cống hiến hết “máu” trong người cho ngân sách “quốc gia” thì ba người cộng lại 75 ngàn, khổ ơi là khổ.
- Đủ ba tô hủ tiếu gõ, 3 lon pepsi, hehe. – Anh hai cười mãn nguyện.
- Bốn lận đại ca ơi – Tôi thều thào nói rồi chỉ tay lên lầu ý nói vị khách mới đến.
- Ừa he, thế bốn tô còn nhiêu hai thằng tao uống mầy nhịn – Anh ba bá đạo hết sức.
- Ơ…ơ…luật rừng à, không công bằng tý nào cả – Tôi chống cự.
Nhưng người đang đứng trước tôi là hai ông anh bá đạo với những thủ đoạn cực kỳ gian xảo,hai ổng đưa tay lên chuẩn bị sử dụng “tuyệt cú mèo”, “cú thần cú” đe với tôi, tất nhiên một mình thì không thể nào chống lại đám đông nên từ không công bằng phải chuyển sang công bằng nếu không muốn ăn đòn.
- Công bằng được chưa
- Được,hehe- Hai ổng cười đểu
- Thôi đi tắm rồi đi đói...