* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Nước Mắt Sao Bắc Cực Full

nhưng không con bé kia nó đã bỏ thằng bé để chạy theo một người đàn ông khác, có nhiều tiền hơn và lành lặn hơn, nó sợ phải chăm sóc và phải ở bên một người tàn tật suốt đời, thế là suốt thời gian thằng con trai bố nằm viện con bé kia không đên thăm nó được một lần, từ đó nó trở nên bất cần đời, và chìm trong đau khổ, mọi vết thương ở trên người đã lành nhưng nó nhất định không chịu phẫu thuật chỉnh hình mặt, bố và thằng Minh đã hết lời khuyên can mà nó không chịu nghe, bố cũng hết cách, như con cũng đã biết bố con và bố là bạn làm ăn đã lâu, một lần tình cờ nhìn thấy tấm ảnh của con, bố đã thấy ngay rằng con và thằng
con trai của bố có thể nên duyên vợ chồng, nên bố đã ngỏ lời xin bố con gả con cho con trai bố, nhưng hôm nay, thấy chuyện này xảy ra, bố cũng không muốn ép con, con đã biết hết mọi chuyện rồi, tùy con quyết định, nêu hai đứa mà nên duyên vợ chồng thì đó là điều mong ước lớn nhất của bố, nếu không thể thì con giúp bố làm cách nào cho nó chịu đi phẫu thuật lúc đó con sẽ được tự do ra đi, con có thể trở thành con gái nưôi của bố và nủa tài sản gia đình này sẽ thuộc về con.
Nghe ông nói một hồi, tôi bàng hoàng không tin vào tai mình nữa, vậy là hắn không biết gì về vụ hôn nhân này cả, chỉ có hai ông bố bàn với nhau, đặt tôi và hắn vào tình huống đã rỗi, dù không muốn thì mọi chuyện cũng đã xảy ra, tôi có cho mình hai lựa chọn, nhưng không đời nào tôi chịu ở bên hắn, người gì mà thô lỗ cục cằn, sờ lên cánh tay, tôi thấy nó vẫn còn ê ẩm, và hắn cũng không thể nào chấp nhận tôi vì hắn căm thù đàn bà mà.
- Vâng, con nhận lời, nhưng nếu không thể thì con chỉ xin bố cho con tiếp tục học tập và con cũng không cần tài sản của bố đâu.
- Cám ơn con vì đã hiểu cho bố, bố biết làm như vậy là thiệt thòi và đòi hỏi ở con quá nhiều, nhưng ta cũng hy vọng là con có thể làm nên điều kỳ diệu, bố chỉ có mỗi mình nó, nếu không nên duyên bố cũng muốn con sống ở đây như em gái của nó, bố rất quý con, mong con đừng từ chối yêu cầu của bố.
- Vâng con sẽ suy nghĩ lại điều này, con chào ba, con xin phép về phòng.
- Ừ thôi con đi đi và đừng buồn con nhé.
Tôi rời khỏi phòng, vừa đi vừa nghĩ không biết mình có làm nên điều gì hay không, nhưng tạm thời tôi phải gác bỏ chuyện ly hôn sang một bên, vì tôi đã trót hứa với bố chồng tôi mất rồi, nhất định tôi phải làm cho hắn chịu đi phẫu thuật mới được, nhưng mà làm cách nào đây, tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra được cách gì, tôi phải đi hỏi anh Minh xem tình trạng của hắn như thế nào rồi, dù gì tôi cũng là vợ hắn và hơn nữa tôi cũng là bác sĩ trong tương lai mà.
Tôi núp ở ngoài cửa chờ anh Minh khám xong cho hắn, tôi mới gọi anh lại vì có chuyện tôi cần hỏi anh, chúng tôi cùng nhau đi dạo ngoài vườn, tìm được một ghế đá sạch tôi và và anh cùng ngồi xuống. Tôi hỏi:
- Anh Minh, tình trạng của anh Huy thế nào rồi, nếu phẫu thuật bây giờ liệu có còn kịp không.
Anh mỉm cười nhìn tôi đáp:
- Tình trạng của nó không tốt lắm, nếu nó không phẫu thuật ngay e rằng sẽ muộn mất, nói rồi anh lại thở dài.
Mặc dù tôi không ưa hắn, nhưng đứng trước tình thế hiện nay, nếu tôi không làm tròn bổn phận của mình thì tôi sẽ mắc kẹt ở đây mãi mãi, không được nhất định tôi phải tìm ra cách.
- Anh biết là tính của nó bề ngoài thì hơi cộc cằn một chút, nhưng thực ra nó là một người tốt.
- Vâng, tôi dáp nhưng tôi biết là anh chỉ cố an ủi tôi, cho tôi bớt sợ mà thôi, làm sao tôi có thể sống với một người như anh ta được.
- Nếu đưa nó ra nước ngoài phẫu thuật thì cơ hội thành công là rất cao.
- Vậy tại sao anh lại không đưa anh ấy đi.
- Em cũng biết rồi, nó là một thằng rất ngoan cố, nó không chịu nghe ai cả, vết thương lòng và tính cố chấp của nó quá cao, anh và bác Tài đã dùng hết mọi cách mà không lay chuyển dược gì, khi nghe kế hoạch của bác và niềm tin mà bác giành cho em, anh cũng hơi hoang mang, anh không biết là liệu em có làm nổi không?
- Em cũng thấy thế anh ạ, vì em chưa bao giờ gặp tình huống nào như vậy trong đời mình cả, ngước nhìn bầu trời cao tôi tự nhủ là mình phải cố gắng lên không để cho hoàn cảnh làm cho mình ngục ngã.
Cuộc nói chuyện với anh Minh đã cho tôi biết một vài điều về chồng tôi, thì ra hai người vốn là bạn thân từ nhỏ, họ cũng giống như tôi và Hoa, tôi rất cảm động về tình cảm mà anh ấy giành cho chồng tôi, tôi cũng muốn làm được một cái gì đó cho những con người tốt bụng này.
Bữa tối, tôi xin phép bác Lý cho tôi mang cơm vào phòng hắn, bà lạnh lùng giao nó cho tôi và bỏ đi, biết tính bà như vậy nên tôi không nói gì, rồi bưng cơm đến phòng hắn gõ cửa.
- Ai đó, bác Lý hả, vào đi.
Tôi muốn lên tiếng đính chính lại là không phải bác Lý mà là tôi, nhưng thôi nếu vậy thì hắn sẽ không cho tôi vào phòng mất. Tôi khẽ đẩy cửa bước vào, rồi dặt mâm cớm lên bàn, tôi thấy hắn đang viết cái gì đó, không muốn làm động tới hắn tôi định bước ra, nhưng xui cho tôi là tôi đá vào cái chân bàn, chiếc cốc rơi xuống vỡ tan tành, hắn giật mình quay lại và đã thấy tôi, tôi không có đủ thì giờ để rút lui nữa rồi. Trong chốc lát tôi cảm thấy như mình sắp chết đến nơi, mặt hắn đã chuyển sang màu đỏ, tôi nghĩ là hắn đã tức giận đến cực điểm rồi
- Ai cho phép cô vào phòng tôi hả, mà cô có biết là cô vừa làm cái gì không?
Hắn tóm lấy tay tôi bóp mạnh, không biết tay hắn làm bằng gì, sắt thép hay sao mà khiếp quá, hắn nhìn thấy từng mảnh vỡ của chiếc cốc hắn tức giận đến nỗi đã đẩy tôi ngã nhào xuống đất, mắt hắn vằn máu lên hắn nhặt từng mảnh vỡ nhỏ một cách nâng niu, tôi nghĩ chắc là một vật kỷ niệm mà hắn muốn cất giữ, không may là tôi đã làm vỡ nó.
Tôi lý nhí:
- Tôi xin lỗi.
- Cút, cút ra khỏi đây, và tôi đã bảo cô là đừng bao giờ để tôi thấy mặt cô rồi mà, cô không nghe hả.
Quá uất ức tôi buông rơi chiếc mâm và chạy ra khỏi phòng, thì gặp bố tôi và ông Tú, bố thấy tôi khóc nên hỏi
- Có chuyện gì xảy ra hả con, con không sao chứ?
Quẹt nước mắt, tôi bảo:
- Dạ, con không sao, rồi xin phép về phòng, nhưng đi được mấy bước thì tôi loạng choạng ngã xuống, ông Tú vội chạy lại đỡ tôi, bố thấy vậy thì lo lắng hỏi:
- Con bị sao thế?
Tôi bị một vết thương dài ở chân và bị ra máu nhiều, chắc là lúc bị hắn đẩy ngã xuống đống mảnh vỡ của chiếc cốc thủy tinh, chân tôi bị băng bó, không thể chạy nhảy nhiều, suốt ngày quanh quẩn ở trong phòng tôi thấy bức bối quá, thỉnh thoảng bố chồng tôi cũng đến thăm tôi những lúc ông không bận việc ở công ty, và anh Minh cũng đến thay băng cho tôi hàng ngày, tôi coi anh như anh trai của mình, nói chuyện với anh tôi cũng vơi đi phần nào buồn chán, càng nghĩ tôi càng tức hắn, không biết hắn là loại người gì mà có thể đối sử với tôi như thế chứ, nếu vậy thì bây giờ tôi nhất quyết ly hôn với hắn, tôi sẽ thỏa ước nguyện không muốn nhìn thấy tôi của hắn, được anh hãy đợi đấy, tôi không sợ anh đâu.
Thế là tôi phải nghỉ học mất một tuần chỉ nằm, rồi ăn, thỉnh thoảng đi dạo trong vườn với chiếc nạng ở chân, tôi không biết là hắn có thấy hồi hận về những gì mà hắn đã gây ra cho tôi không, chắc là không đâu, với một người lạnh lùng và vô cảm như hắn thì làm sao hắn lo cho tôi được, tôi phải mau chóng lành bệnh, để kết thúc chuyện này cho xong.
Cầm tờ đơn ly hôn trong tay, tôi tiến tới phòng hắn, dù lúc đầu tôi hùng hổ lắm, nhưng khi đứng trước cửa phòng này thì ý chí của tôi tiêu tan đâu hết cả, không được Hương ơi tôi cố tự nhủ với mình, mày không được yếu đuối lúc này, nếu mà mày mềm lòng thì chuyện này đến bao giờ mới dứt, nghĩ là làm tôi gõ cửa, một giọng cộc lốc vang lên.
- Ai đó, tôi đã bảo đừng làm phiển cơ mà.
Tôi mặc kệ hắn, tôi vẫn tiếp tục gõ cửa, có lẽ không thể chịu đựng được hắn đạp cửa đánh xầm một cái, hắn nhìn xững tôi, còn tôi thì sửng xốt nhìn hắn, dáng hắn cao cao che khuất tầm mắt của tôi, chắc là vết thương nơi mặt đau lắm nên trông hắn có vẻ đau đớn. Tôi vội hỏi:
- Anh có sao không?
- Lại là cô, tôi đã bảo cô bao nhiêu lần rồi, là đừng để tôi nhìn thấy mặt cô nữa, nói thế nào thì cô mới hiểu hả. Hắn hét lên.
Người tức điên lên là tôi mới đúng, dù tôi có làm vỡ chiếc cốc của hắn, thì hắn cũng đã trừng phạt tôi bằng cả tuần với chiếc chân nạng rồi còn gì, không biết hắn còn muốn gì ở tôi nữa, dù hắn có ghét đàn bà, nào tôi có phải muốn làm phiền hắn đâu, chỉ là chuyện của tôi và hắn chưa giải quyết song, chìa giấy ly hôn ra, tôi bảo:
- Anh ghét tôi lắm phải không?
- Hừ, bây giờ cô mới biết hả, nếu biết rồi thì cút ngay đi.
- Vậy thì anh ký vào giấy ly hôn này cho tôi, chuyện của chúng ta sẽ chấm dứt, và anh sẽ không bao giờ phải trông thấy tôi nữa.
Trong mắt hắn có một chút kinh ngạc nhưng nó trôi qua rất nhanh.
- Ha ha ha, hắn cất tiếng cười hắc ám.
- Cô muốn tôi ký vào tờ giấy này, cô muốn chia bao nhiêu hả, chắc là tôi không dược như mong ước về một người chồng lý tưởng của cô đúng không, ha ha ha…
Nghe hắn nói song, sự căm tức trong lòng tôi chỗi dậy
- Bốp, tôi tát vào mặt hắn, tôi nói cho anh biết, dù anh có là ai đi chăng nữa thì với tôi cũng vậy thôi, anh nghĩ mình là ai hả, tôi hét lên, đúng anh phải chịu một nỗi đau quá lớn, anh tự cho phép mình ngục ngã, nhưng anh đã nghĩ đến những người thân luôn bên anh chưa, họ luôn lo lắng cho anh, anh là một kẻ ích kỷ, anh chỉ biết có mình, anh chỉ quan tâm đến cảm giác của mình vậy còn những người luôn yêu quý anh, anh có bao giờ nghĩ cho họ, quan tâm đến cảm nghĩ của họ không, tôi không cần tiền của anh, anh tưởng ai cũng yêu tiền hay sao, anh tưởng mọi người đều may mắn hơn anh hay sao, anh là một thằng hèn.
Tôi hét lên như diên, tôi quên mất là tôi đến đây để cầu xin hắn ký vào giấy ly hôn cho tôi, và cầu xin hắn đi phẫu thuật, vậy là hỏng hết cả, hắn đứng sững nhìn tôi, có lẽ hắn nghĩ tôi là một con điên, hắn dơ tay lên, tôi hành động mà không nghĩ đến hậu quả, tôi nghĩ thế nào hắn cũng cho tôi một cái tát, nhưng không hắn đóng xầm cửa lại bỏ tôi đứng chơ một mình ngoài cửa phòng. Tôi không hiểu hôm nay tôi đã ăn phải cái gì, mà tôi dám quát lại hắn như vậy, thôi thế này là hỏng hết, không biết hắn có ký giấy ly hôn cho tôi nữa hay không, vừa đi tôi vừa vò đầu bứt tai, mọi chuyện xảy ra trong cuộc đời tôi đều hỏng bét hết cả, học hành thì chưa xong, mà chuyện chồng con thì dang dở, ôi đau đầu quá chắc là tôi phải về phòng tìm thuốc uống thôi, mà cũng đến giờ uống thuốc rồi.
Sáng hôm sau thức dậy,việc đầu tiên của tôi là tìm hắn để giải quyết chuyện hôm qua, tôi gõ mãi mà không thấy ai trả lời, hỏi cô Hồng, bác Tú và bà Lý thì không ai biết là anh ta đã đi đâu, bố chồng tôi thì vẫn chưa về vì còn bận công chuyện làm ăn, chỉ có mình tôi trong căn nhà rộng lớn này, anh Minh cũng không thấy đến, nhưng thôi cũng đã đến giờ đi học rồi mọi chuyện khi nào về tôi sẽ tính tiếp, tôi cắp sách đến trường, gặp bạn bè sau một tuần thật hạnh phúc, cái cảm giác vui tươi, hồn nhiên lại ùa về, tôi cố gắng mỉm cười với chúng nó, con Hoa hỏi:
- Thế nào, mày sao rồi, hôm trước mày gọi điện cho tao mày bảo mày bị bong gân, tao lo quá, xin lỗi vì không đến thăm mày được.
- Không sao đâu, tao khỏe rồi mà, à mà này, trong lớp mình có ai biết chuyện của tao không?
- Mày yên tâm đi, tao phải nói dối chúng nó là mày bị ốm, chúng nó bảo tới thăm, nhưng tao bảo là mày về quê dưỡng bệnh rồi, nếu không thì chết chắc.
- Cảm ơn mày, tôi nhìn nó cười buồn.
Tôi phải dấu chúng nó vì chuyện này có gì vui đâu mà cho chúng nó biết, người ta kết hôn vì tình yêu con đằng này, tôi thở dài không dám nghĩ tiếp. Con Hoa cầm tay tôi, hai đứa tiến vào lớp, chúng nó thấy tôi, mỗi đứa hỏi một câu, làm tôi bối rối, và cảm động quá, tôi tự nhủ, mình xin lỗi các bạn thật lòng thì mình không muốn nói dối đâu, nhưng do hoàn cảnh mong các bạn hiểu cho mình.
Phần 2:
Đã mấy ngày nay, ngày nào tôi cũng gõ cửa phòng hắn mà không có tiếng trả lời, tôi cảm thấy hình như có chuyện gì đó đã xảy ra, chỉ có bác Lý trong nhà này là biết chuyện của hắn, vì hắn chỉ nghe lời bác ấy, bố tôi và anh Minh mà thôi, nhưng tôi không biêt số liên lạc của anh Minh, còn bố tôi vẫn chưa về, mà tôi thì lại không muốn làm phiền ông, vậy thì đành liều vậy nghĩ là làm, tôi núp sau chậu hoa gần phòng hắn khi thấy bác Lý bưng mâm cơm vào tôi liền chạy ngay theo sau, nhưng tôi chưng hửng vì không có ai ở trong phòng, vậy mọi hôm bác Lý bưng cơm cho ai ăn, khi hắn không có ở đây, tôi nhìn bác thắc mắc muốn hỏi:
- Bác Lý, bác có thể nói cho con biết, anh Huy đi đâu rồi không?
- Tại sao tôi phải nói cho cô biết, điều đó cô phải rõ hơn tôi chứ?
- Đi mà, con xin bác đấy.
Tôi cố năn nỉ bác nói cho tôi biết, mặc dù bác không ưa tôi, nhưng mà có lẽ thấy tôi năn nỉ quá nên bác bảo
- Nó theo thằng Minh sang nước ngoài làm phẫu thuật rồi.
- Thật không ạ, tôi reo lên sung sướng, có lẽ dây là nụ cười hiếm hoi nhất của tôi kể từ khi bước vào nhà chồng, vậy là lời hứa của tôi với bố chồng đã hoàn thành tôi có thể ra đi theo ý muốn, nhưng còn vụ ly hôn thì sao, tại sao anh ta ra đi mà không nói cho tôi biết, tại sao anh ta phải dấu diếm với tôi làm gì, và anh ta có đồng ý ly hôn với tôi hay không, thức suốt một đêm suy nghĩ, cuối cùng tôi quyết định tôi sẽ ra đi, để lại lá thư ly hôn trong phòng của hắn, tôi không muốn đợi ba chồng tôi về vì như thế sẽ làm khó cho tôi vì tôi biết ông thương tôi nên không thể nào đồng ý chuyện này được, tôi dậy thật sớm cố không đánh thức mọi người, quần áo mọi thứ mà tôi mang về nhà chồng chỉ gói trọn, vỏn vẹn trong chiếc va ly nhỏ, tôi quay lại nhìn khu vườn lần cuối, tạm biệt mày nhé, có lẽ tao sẽ không bao giờ quay lại đây đâu, khép căn phòng tân hôn lại, tôi mỉm cười, không biết người ta sẽ nghĩ gì nhỉ, khi có một cô dâu như tôi trên đời, nhìn cánh cổng màu xanh xa dần tôi đã sống một tuần trong cảm giác làm dâu, đó là một trải nghiệm thú vị trong cuộc đời tôi, không biết mai sau sẽ thế nào, nhưng mà liệu tôi có đủ dũng khí để yêu người thứ hai, hay kết hôn lần hai, tôi lắc đầu cố xua đi những ý nghĩ không hay, bây giờ mục tiêu của tôi là phải hoàn thành nốt chương trình học, chỉ còn lại hai tháng nữa thôi, mà tôi đã nghỉ mất một tuần rồi còn gì, phải cố gắng lên mới được.
Tôi quay lại nhà trọ với con Hoa, hai chúng tôi lại sống với nhau như xưa, tôi đã kể cho nó nghe hết mọi chuyện, hai đứa chúng tôi cố gắng động viên nhau học để tốt nghiệp với tầm bằng loại giỏi, mặc dù tôi cố dấu nhưng bố chồng tôi vẫn tìm ra.
- Hương, sao con lại bỏ đi như thế?
- Con xin lỗi, vì sắp thi rồi nên con đến sống với Hoa cho tiện.
- Ừ, thôi cũng được, nhưng mà có khó khăn gì thì cho bố biết nhé, bố cũng mừng vì thằng Huy cuối cùng nó cũng chịu đi phẫu thuật, cảm ơn con nhiều lắm.
- Con có làm được gì đâu ạ, chắc là anh ấy nghĩ lại nên đã thay đổi quyết định của mình.
- Chuyện của hai đứa con định thế nào, dù có chuyện gì bố cũng không muốn mất con.
- Bố ạ, bố cho con suy nghĩ lại đã, bây giờ với con chuyện thi quan trọng hơn, và khi nào anh Huy về thì mới tính tiếp được.
- Thôi được, vậy có chuyện gì thì con thông báo cho bố nhé, và năng về thăm nhà cho ta mừng nhe con.
- Vâng, con biết rồi.
Nhìn bố chồng tôi đi khuất, tôi biết lừa dối ông là không đúng, nhưng mà tôi không thể nào làm khác hơn, chuyện tôi làm con dâu ông, hay con gái ông là không thể được, vì hắn đâu có thích tôi, chỉ nghĩ đến mỗi ngày gặp nhau dù dưới thân phận gì, hắn cũng nhìn tôi với ánh mắt đó là tôi không thể nào chịu nổi rồi, hắn nghĩ tôi là một kẻ ham tiền khi chịu lấy một người tàn tật như hắn, không tôi thà chết còn hơn, con xin lỗi bố nhưng đó là cách tốt nhất, tạm biệt bố người cha thứ hai của con, dù chỉ được làm con của cha trong vòng có một tuần nhưng con luôn cảm nhận được sự ấm áp mà cha dành cho con như thế cũng đủ làm cho con nhớ suốt đời.
Liên tục trong hai tháng tôi luôn nhận được tiền ông gửi cho tôi, nhưng tôi không động vào một xu, tôi định gửi trả ông ngay, nhưng sợ ông buồn và ông sẽ tìm tôi hỏi tại sao nên tôi đành chờ khi nào tốt nghiệp sẽ hoàn lại đầy đủ cho ông.
Trên máy bay Quốc Huy đang thiêm thiếp ngủ thì có tiếng của Minh
- Huy, mày ngủ à, mà mày có nghĩ là Hương vẫn chờ mày ở nhà chứ?
- Tao cũng không biết được, chắc là cô ta vẫn ở nhà thôi, vì nếu không ở nhà tao thì cô ta còn đi đâu được.
- Mày tự tin quá đấy, nếu như cô ta đi rồi thì sao.
- Tao chắc là không đâu, vả lại tao có nhiều dự định giành cho cô ta.
Nhìn đôi mắt của thằng bạn, không biết nó đang nghĩ gì nhỉ, nhưng hình như nó đã có một chút ấn tượng nào đó đối với Hương thì phải, vì nếu không như thế thì làm sao mà nó thay đổi nhanh chóng như vậy, chuyện đi phẫu thuật mặc mình và bác Tài ra sức khuyên can và thậm chí dùng cả vũ lực với nó mà nó có chịu xoay chuyển đâu, thế mà từ khi Hương xuất hiện thì nó đột ngột thay đổi, không biết là nó có dự định gì, lắc đầu anh nhìn thằng bạn thích thú, hừm rõ ràng là đã bắt đầu chú ý đến người ta rồi, lại còn làm bộ.
- Ê, mày đang cười cái gì thế?
- Đâu tao có cười gì đâu, à mà mày nghĩ sao về Hương?
- Cô ta là một con quỷ, tao ghét cô ta, tao sẽ cho cô ta biết làm vợ của tao là như thế nào.
- Thật vậy ư, chứ không phải là mày đã bắt đầu thích Hương rồi sao?
- Mày bảo cái gì, tao mà thích cô ta à, trừ phi là tao chết.
- Đến lúc đó rồi tính.
- Mày nói cái gì.
Huy cố gắng hét lên, nhưng tiếng tiếp viên vang lên thông báo máy bay sắp hạ cánh.
Nhật phẫu thuật anh đã chỉnh hình lại đúng với khuôn mặt mình ngày xưa, nên ông không khó để nhận ra đứa con trai yêu quý của mình, ông ôm chầm lấy anh, ánh mắt nhìn anh trìu mến, đã bao lâu rồi nhỉ hai cha con anh mới có phút giây này, đã hết rồi những cảm giác lo lắng, sự đau khổ giằn vặt ở trong anh, bây giờ anh tự hứa với mình là sẽ làm cho người cha già yên tâm về anh hơn, và có thể mỉm cười nhìn anh mỗi ngày.
- Huy, trông con khác quá, nhưng đỡ hơn nhiều rồi.
- Vâng, con cũng cảm thấy vậy, ba tháng phải nằm chờ phục hồi sau ca phẫu thuật đã khiến cho con phát điên.
- Biết sao được, dù gì thì con cũng đã lành lặn trở...

<< 1 2 3 4 5 ... 12 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status