* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Nói Yêu Em 7 Lần Full Chap

mối đâu. Huhu
Về đến nhà, Tùng Linh liền lên mạng tra cách làm mai làm mối ngay lập tức, thật may mắn là nhỏ đã thoát khỏi giai đoạn giam cầm rời xa công nghệ thông tin, trở về thời tiền sử rồi.
Đọc một loạt xong, nhỏ lập tức lập ra kế hoạch mai mối ngay lập tức.
Vấn đề đầu tiên mà nhỏ nhìn thấy là:
1. Bắt đầu xác định đối tượng: Nhỏ đã tìm ra được đối tượng, chẳng ai khác ngoài chị gái xinh đẹp mà lần trước bị nhỏ bắt gặp tỏ tình với anh Tuấn Anh. Chưa biết tình tình thế nào, nhưng về gương mặt thì đúng là OK.
Sáng hôm sau, Tùng Linh đi học thật là sớm, nhẫn nại chờ ở cửa trường đợi chị gái xinh đẹp đó bước vào…bởi vì nhỏ chẳng biết chị gái đó học ở lớp nào cả.
Nhỏ ngồi chờ đến ngáp ngắn ngáp dài luôn, cuối cùng thì cũng gặp được chị gái xinh đẹp kia
Nhỏ nhanh chóng tiến hành bước thứ hai là “Chuẩn bị “dữ liệu”.
- Chị… – Tùng Linh giả vờ gấp gáp gọi chị gái xinh đẹp tỏ tình thất bại kia. Sau đó nắm tay lôi lôi kéo kéo người ta sang một bên để mà thì thầm to nhỏ, nhỏ nhìn chị hái kia cười vui vẻ hỏi – Chị! Chị còn nhớ em không?
Chị gái kia đương nhiên là nhớ nhỏ, nhớ đến tận xương tủy vì bị mất mặt như thế, nhưng vẫn cười nhẹ gật đầu.
Người ta đã lịch sự như thế, đương nhiên nhỏ phải chớp thời cơ ngay. Tùng Linh làm ra thân tình khoát tay chị gái đó:
- Chị à, chị đừng hiểu lầm. Em với anh Tuấn Anh không có gì đâu, anh ấy chỉ là gia sư cho em mà thôi.
Sau đó nhỏ ngồi kể lể dông dài chuyện mình bị Tuấn ANh ức hiếp ra sau và nhỏ đã oán hận thế nào với Tuấn Anh để phủ nhận hoàn toàn mối quan hệ đang bị nghi ngờ kia. Sau đó nhỏ kết luận một câu:
- Em thấy chị với anh Tuấn Anh rất ư là đẹp đôi. Chắc là anh ấy ngại cho nên mới như thế, hay để em lựa lúc nào đó giúp anh chị gặp nhau làm quen nha.
Quả nhiên chị gái xinh đẹp ấy nhìn nhỏ với ánh mắt thân tình, dùng giọng ngọt ngào nhất hỏi khẽ:
- Thật sao?
- Đương nhiên rồi – Tùng linh ưỡng ngực gật đầu.
Tuy nói vậy, nhưng từ trước đến giờ, không tự dưng có người tốt bụng với mình, nên chị gái ấy cũng nhìn nhỏ đầy cảnh giác. Sau đó e dè nói:
- Nhưng mà, sao tự nhiên em lại muốn giúp chị…
- À, thật ra em chỉ là vì em mà thôi. Ai lại tốt bụng đi giúp người khác không công đâu. Chị nghĩ xem, nếu anh ấy có bạn gái thì sẽ không còn thời gian quản thúc em, vậy thì em sẽ không phải khổ sợ ngồi học bài với anh ấy rồi, chị nghĩ có đúng hay không?
- Cũng đúng – Chị gái kia gật đầu bảo.
- Thì đó, thế nào, nếu chị không đồng ý thì cũng không sao, em tìm người khác là được – Nhỏ cố tình tỏ vẻ bất mãn, bước mấy bước bỏ đi.
Lập tức chị gái kia đã giữ tay kêu nhỏ lại.
- Được rồi, chị đồng ý mà, nhờ em giúp chị quên với anh ý, mai này chị sẽ cảm ơn em thật hậu hĩnh.
- Hehe, chị yên tâm đi, em nhất định sẽ giúp chị mà. Nhưng trước tiên chị phải học thuộc mấy cái này.
Nói rồi nhỏ đưa ra một tập giấy được ghi chú cẩn thận cho chị gái xinh đẹp kia.
Trên tiêu đề tập giấy có ghi: Cưa đổ chàng trong 7 ngày.
Để mọi chuyện tiến triển tự nhiên là như thế nào? tất nhiên là một cuộc sắp đặt gặp mặt thật tình cờ, tốt nhất là kiểu anh hùng cứu mỹ nhân, ra tay khi thấy người gặp nạn.
Và theo kế hoạch của nhỏ là, chiếc xe của chị Quỳnh Chi, tên chị gái xinh đẹp đó, nói thật thì người đẹp tên cũng đẹp, đúng là ông trời hơi bất công quá đi mất. Chiếc xe sẽ bị hư ngay trước cửa nhà nhỏ.
Tất nhiên là chiếc xe vẫn nguyên vẹn khi đến trước nhà nhỏ, nhưng ngay lập tức bị nhỏ dùng kỷ xảo chuyên nghiêp của mình làm cho nó bị hư một cách chuyên nghiệp ><
Tất nhiên là nhỏ không biết sửa, và nhiệm vụ vinh quang này thuộc về Tuấn anh. Nhỏ nhanh nhảu bấm chuông cửa gọi Tuấn Anh ra ngoài. Vừa thấy Tuấn Anh mở cửa, nhỏ liền nói ngay.
- Anh! Xe của chị Quỳnh Chi bị hư, anh ra xem giúp chị ấy được không?
Tuấn Anh đương nhiên không từ chối, mặc dù cậu không biết cô bạn tên Quỳnh Chi mà Tùng Linh gào thật lớn cái tên là ai. Cậu ra xem thì phát hiện ngay ra xe chỉ bị xúc dây sênh mà thôi, nhưng dây sên bị kẹt chặt cứng ngoắc khó lấy ra gắn vào được. Tuấn Anh phải loay hoay một lúc thật lâu mới có thể sữa xong.
Mồ hôi túa ra như tấm, ướt hết vầng trán của Tuấn Anh, Quỳnh Chi vội vàng rút khăn giấy trong túi xách ra giúp Tuấn Anh lau mồ hôi.
Tùng Linh khá bất ngờ trước hành động của Quỳnh Chi, nhỏ nhăm mặt than thầm trong bụng. Tuy nhỏ không chưa hiểu rõ tính tình của Tuấn Anh lắm, nhưng theo nhỏ nhận xét, Tuấn Anh không phải loại con trai thích con gái chủ động, nhất là những cử chị thân mật như thế.
Nhỏ nhăn mặt nheo mắt nhìn phản ứng của Tuấn Anh, chờ đợi sự khó chịu vốn có của Tuấn Anh nhưng đáng tiếc là không hề xảy ra.
Tuấn Anh khẽ cười với Quỳnh Chi và nói:
- Cám ơn em.
- Em phải cám ơn anh mới đúng chứ – Quỳnh Chi e thẹn rút tay lại lắc đầu nói – Anh vì giúp em mà vất vả như thế mà.
- Chút chuyện nhỏ mà thôi – Tuấn Anh cười trông cực kì đẹp trai, Tùng Linh khẽ liếc nhìn Quỳnh Chi, nhỏ thấy chị ta cười tít cả mắt. Đúng là thấy trai đẹp thì mắt sáng rỡ chẳng sai tí nào. Cơ mà, hình như thấy Tuấn Anh cười, tim nhỏ cũng đập mạnh lắm nha. Chắc không phải là tim nhỏ có vấn đề đấy chứ.
- Xe sửa

xong rồi, em mau đi đi – Tuấn Anh vừa phủi tay vừa giục.
Thấy Quỳnh Chi còn nấn ná, Tùng Linh vội vàng lại gần huých tay ra hiệu với Quỳnh Chi, chị gái nọ bất đắc dĩ phải lên xe rời đi sau khi để lại một nụ cười cực kì rạng rỡ như hoa hướng dướng dưới ánh mặt trời.
Tùng Linh nhẹ nhàng thở phào, chỉ sợ Quỳnh Chi ngốc nghếch bị trai đẹp làm ngu muội đầu óc mà làm hỏng kế hoạch của nhỏ thì khổ.
Thấy Tuấn Anh đang định quay vô nhà, Tùng Linh vội vàng moi cuốn sổ tay mà nhỏ ghi chi chít lại kế hoạc cưa chàng trong 7 ngày kia ra xem lại:
“Ngày 1: Đối với chàng lúc này, bạn chỉ đang ở mức “biết tên, biết tuổi” (hoặc thậm chí là tệ hơn thế). Con trai sẽ không bao giờ có đủ thời gian để nhớ tất cả mọi chi tiết hay-ho-nhưng-linh-tinh của một cô nàng quen-sơ-sơ, nên tốt nhất là hãy tập trung tạo cho chàng ấn tượng về một đặc điểm nào đó thật nổi bật của bạn.Nếu bạn không phải là fan của bóng đá, xe cộ hay những thứ vốn hấp dẫn với các chàng trai, ok chẳng sao, hãy nói cho chàng một sở thích quái quái nào đó của mình.Hãy lấy tư liệu từ chính bạn, đừng dại dột thêu dệt về một sở thích hay ho nào đó, để rồi sau này bạn lại tự đánh bẫy chính mình khi lỡ miệng nói hớ hay tệ hơn, quên mất về cái sở thích hay ho đó.Những sở thích made-by-tui đó sẽ cộp vào não chàng dữ liệu thông tin rõ ràng và vừa đủ, để khi nhắc đến bạn, chàng sẽ dễ dàng nhớ ra ngay.”Đọc xong, Tùng Linh gấp nó lại rồi nói: – OK, giờ thì mình chỉ cần giới thiệu một chút về chị Quỳnh Chi là được.Tùng Linh liền nhảy chân sáo theo Tuấn Anh vào nhà chú của nhỏ, nhỏ cười cười làm như vô tâm hỏi: – Anh! Anh biết chị lúc này không?Tuấn Anh không nhìn nhỏ một mực lắc đầu phủ nhận một câu: – Không.Tùng Linh nuốt khan nước bọt một cái khẽ thương xót cho Quỳnh Chi, rõ ràng cấm thư đến tỏ tình với người ta, đã vậy còn bị nhỏ phát hiện thế mà vẫn không được Tuấn Anh ghi nhớ một chút nào. Đúng là quá bi thảm mà.Tùng Linh khẽ đưa mắt lườm Tuấn Anh từ sau lưng, trong lòng thầm rủa “Cái tên này đúng là quá ư mặt lạnh mà, lạnh còn hơn tiền, đem cục nước đá lại mà chạm vào. Đố đứa nào biết đâu là mặt người”Nhưng dù sao nhỏ cũng có chút an ủi là trên thế gian này không phải chỉ có mình nhỏ là gặp số phận hẩm hiu bị tên xấu xa đáng ghét này đối đãi tệ bạc.Trước sự phủ nhận của Tuấn Anh, Tùng Linh không nản lòng, chạy đến bảo: – Anh à, chị ấy tên là Quỳnh Chi, khối 11, ban A. Là học sinh giỏi đó nha. Vừa xinh đẹp, vừa học giỏi, lại hiền, có rất nhiều anh theo đuổi, thầy cô thương yêu…Nhỏ nói một tràng dài ơi là dài những lời tốt đẹp cho Quỳnh Chi, nhưng chỉ nói về những mặt ưu tú chứ chẳng dám nói đến những sở thích lặt vặt. Cố tình nhấn mạnh cái sở thích mà Tuấn Anh cũng thích để tạo dấu ấn.- Nhà chị ấy có rất nhiều sách, bởi vì chị ấy rất thích đọc sách. Nào ngờ Tuấn Anh hờ hững đáp một chữ.- Ờ.Tùng Linh xém chút ngất xỉu vì tức, sao lại có tên con trai vô cảm đến mức một cô gái ưu tú như thế mà vẫn không hề hỏi thêm chút gì. – Anh – Nhỏ dậm chân kêu lớn.Tuấn Anh cau mày quay lại nhìn nhỏ hỏi bằng giọng không hài lòng lắm: – Có chuyện gì?- Em muốn xem phim – Nhỏ liền giở giọng mè nheo.- Thì xem đi, anh chẳng phải cho em thoải mái rồi sao?- Em muốn xem phim chiếu rạp kìa. Anh bắt em học hành vất vả như thế, có phải cũng nên khen thưởng em một chút hay không? Tuấn Anh có chút ngạc nhiên nhìn nhỏ, Tùng Linh nói tiếp: – Em sẽ mua vé, không bắt anh bao đâu. Xe em hư rồi, anh chỉ có nhiệm vụ là chở em đến rạp xem rồi chở em về thôi. Nếu không ba mẹ sẽ không cho em đi chơi buổi tối đâu. Nha anh…nha anh…Nhỏ chưng ra bộ mặt cực kỳ đáng thương, mắt long lanh nhìn Tuấn Anh cầu xin.- Được rồi.Thấy Tuấn Anh nhận lời, nhỏ vui vẻ vô cùng, nhảy lên hoan hô.Nhỏ chờ đợi đến buổi xem phim tối nay, hehe.
Đến giờ chiều, sau khi cả hai cơm nước xong xuôi, xin phép bố mẹ của nhỏ đi xem phim và được sự chấp thuận của họ, Tùng Linh vô cùng phấn khởi. Nhỏ lên lầu sắm tuồng đi xem phim.
Khi mở cổng nhà ra thì nhỏ đã thấy Tuấn Anh ở trước cửa nhà nhỏ đợi sẵn rồi.
Tùng Linh vừa nhìn thấy Tuấn Anh, nhỏ xém chút chảy nước miếng. Cái tên này, sao lại đẹp trai đến như thế chứ, huhu
Tuấn Anh bận một chiếc áo thun trắng ngắn tay đi kèm chiếc áo sơ mi kẻ sọc xanh trắng, quần jean đen cùng giày sandan. Phải nói là trông cậu cực kỳ cool.
Nhỏ không thể không thừa nhận, tên này quá ư là đẹp trai, hắn chỉ cần ăn bận hết sức bình thường vẫn hơn hẳn bao nhiều người khác.
- Lên xe đi, anh chở em – Giọng Tuấn Anh vang lên cắt đứt vẻ u mê của nhỏ
Tùng Linh lắc lắc đầu thầm mắng mình bị cuốn hút mà quên mất nhiệm vụ chính của mình. Nhỏ vội vàng từ chối:
- Không cần đâu. Em tự mình chạy xe là được rồi.
Tuấn Anh thấy nhỏ lắc đầu từ chối thì có chút lấy làm lạ, cậu nhìn nhỏ với ánh mắt nghi ngờ. Không biết có thật là nhỏ muốn đi xem phim thật hay không?
Tùng Linh đương nhiên tinh ý nhận ra ánh mắt của Tuấn Anh, nhỏ vốn là sắp đặt để Quỳnh Chi giả vờ như cùng ngồi xem phim kế bên Tuấn Anh, sau đó rủ nhau đi ăn, đương nhiên là Quỳnh Chi sẽ không đi xe và Tuấn Anh sẽ chở chị ấy. Cho nên Tùng Linh phải đi xe riêng một mình, nhỏ vội vàng giải thích trước khi bị nghi ngờ:
- Thôi đi. Để anh chở em, lỡ bị bạn bè nhìn thấy. Họ lại đồn ầm lên là em với anh đang cặp kè bồ bịch thì khổ. Em thì không sao, chỉ sợ là phiền phức cho anh mà thôi.
Tuấn Anh thấy nhỏ nói có lý thì gật đẩu:
- Ừ.
Tùng Linh lập tức mở rộng cửa rồi lấy xe đạp của mình chạy ra ngay lập tức.
Sau khi nhỏ đóng cửa lại thì lập tức trèo lên xe phi đi ngay.
Đó là một sự khác biệt…
Không chỉ là khác biệt ở thể lựa giữa nam và nữ. Mà là sự khác biệt giữa hai chiếc xe: Một chiếc là xe đạp bình thường và một chiếc là xe đạp bất bình thường được chạy bằng…điện.
Cũng may là Tuấn Anh không có phóng vù đi bỏ mặc nhỏ mà nhẫn nại chạy với tốc độ rùa bò theo nhỏ. Tùng Linh thấy thế cũng ái ngại, nếu cứ thề, lần sau Tuấn Anh chưa chắc chịu đi với nhỏ nữa, mà nếu không đi thì làm sao nhỏ tạo cơ hội cho Quỳnh Chi gặp mặt được. Nghĩ tới nghĩ lui, Tùng Linh bèn hắng giọng nói:
- Anh! Để em kể anh nghe một câu chuyện cười ha.
Không để Tuấn Anh đồng ý, nhỏ bắt đầu kể:
Có ba người thi xem ai chịu được mùi hôi của heo lâu nhất:
- Người thứ nhất: vào chuồng heo được hai ngày thì chạy ra bảo:” Hôi quá chịu không nổi”
- Người thứ 2 vào được ba ngày thì chạy ra không nói được gì?
- Chỉ còn lại người thứ 3 ở trong đó. Sau một tuần, anh biết chuyện gì xảy ra không?
- Chuyện gì – Tuấn Anh không đoán ra bèn lên tiếng hỏi – Chẳng lẽ heo lại chạy ra sao?
- Haha, chính xác là heo đã chạy ra – Tùng Linh bật cười lớn bảo – Anh nghĩ xem, cái người thứ 3 đó khủng khiếp như thề nào mà đến nỗi heo ở bẩn còn phải bỏ chạy trước anh ta cơ chứ.
Tuấn Anh cũng bật cười, lắc đầu khẽ mắng:
- Em đúng là bi hâm, toàn kể chuyện gì đâu không?
Bị Tuấn Anh mắng mình hâm, Tùng Linh chẳng chút buồn mà còn cười khoái chí bảo:
- Khi ai đó nói bạn “HÂM”
Có nghĩa là ai đó:
+ Đang luôn (H)ạnh phúc khi có bạn
+ Đang luôn (Â)m thầm quan tâm bạn
+ Và luôn (M)ong nhớ bạn..
Sau đó Tùng Linh quay sang Tuấn Anh nói một câu trêu ghẹo:
- Anh à, không phải là anh đang âm thầm tỏ tình với em đấy chứ?
Tuấn Anh bậc cười lắc đầu nói:
Hâm ở đây có nghĩa là:
+ Khủng khiếp như (H)ung thần ác quỷ.
+ Sợ đến nổi (Á)m ảnh trong giấc mơ
+ Lánh xa vì (M)ê trai đến ngu ngốc
- Toàn nghĩa là, nhìn em trông chẳng khác nào hung thần xấu xí chẳng muốn nhìn, mơ mà thấy em có nghĩa là thấy ác mộng, và bộ dạng mê trai của em khiến người ta không biết có bao nhiêu sự ngốc ngảy ra ngoài phải tránh kẻo bị lây sự ngốc nghếch đó.
Tùng Linh nghe Tuấn Anh nói thế thì bĩu môi giận dỗi không thèm nói tiếp. Hậm hực đạp xe cầu mong cho au đến rạp chiếu phim.
Cuối cùng, cả hai đã đến rạp chiếu phim.
- Em thích xem phim gì? – Tuấn Anh quay sang nhỏ hỏi, dù sao cũng là đi vì nhỏ, nên để nhỏ tự chọn phim mình thích xem nhất.
- Để em xem đã – Tùng Linh đưa mắt tìm hiểu mấy poster phim trên tường, dù sao chỉ là kết đôi cho hai người bọn họ, cho nên cần phải chọn phim nào đó kinh dị một chút, đáng sợ một chút để cho Tuấn Anh có cơ hội làm anh hùng che chở cho người đẹp chứ. Hehe
Nhỏ nhìn cái poster kinh dị trên tường, hứa hẹn một bộ phim đầy sự rùng rợn tha hồ cho Quỳnh Chi ở bên cạnh Tuấn Anh mà không bị nghi ngờ gì hết.
Đang định nói cho Tuấn Anh biết bộ phim mà mình định xem thì chuông điện thoại của Tùng Linh vang lên.
Là Quỳnh Chi gọi
Tùng Linh hơi cau mày, chẳng phải đã bảo là khi nào nhỏ mua ba vé xem phim, sau đó đi vào rồi mới gọi điện cho nhỏ biết để nhỏ lén chuồn ra đưa vé cho Quỳnh Chi vào.
Tất nhiên lúc đó Tuấn Anh sẽ ngồi giữa nhỏ với Quỳnh Chi, Quỳnh Chi sẽ nhân cơ hội đó mà…hehe…đầu óc nhỏ qúa ư đen tối mà.
Sợ Tuấn Anh nghe thấy nhỏ bốc điện thoại nói thật khẽ:
- Chị, em đây, chờ em mua vé đã nha chị.

- Chị nói cái gì? Không đến được
Thấy Ánh mắt mọi người có vẻ tập trung về phía mình, Tùng Linh hơi chột dạ, Tùng Linh nhỏ tiếng hỏi:
- Vậy đến cuối giờ chị có đến được hay không?

- Vậy em chờ chị đến lúc đó nhé, nhưng nhớ là phải giả vờ theo kế hoạch của em đó nha – Tùng Linh sau khi nghe Quỳnh Chi bảo sẽ đến trước khi phim chiếu xong và coi như mình vừa xem phim xong đi ra. Kế hoạch đành bỏ qua bước đầu tiến thẳng đến bước thứ 3 luôn.
Tùng Linh nói xong thì cúp điện thoai, vừa quay lưng lại thì đã thấy Tuấn Anh đứng sừng sững sau lưng mình. Nhỏ đúng là có tật giật mình, mặt mày bỗng tái mét, nhỏ không biết Tuấn Anh có nghe được những gì nhò nói hay không?
- Sao anh lại nghe lén người ta nói chuyện điện thoại chứ? – Nhỏ sững cồ nhìn Tuấn Anh quát.
Tuấn Anh liền giơ tay gõ đầu nhỏ một cái rồi mắng:
- Anh mà thèm nghe lén em sao, anh đứng đây từ nãy giờ rồi.
- Vậy anh đứng đây làm gì?
- Anh đang hỏi em, muốn xem phim gì?
- Thì phim đó đó – Tùng Linh giơ tay chỉ ngay bộ phim kinh dị mà lúc nãy nhỏ định mua vé phục vụ kế hoạch chua đổ Tuấn Anh của nhỏ mà diễn viên chính là Quỳnh Chi.
Mà diễn viên chính giờ đã vắng mặt, khiến nhỏ không khói chán trường. Đang xa sầm nét mặt thì nhỏ chợt nhận ra một điều:
- Khoan đã – Nhỏ nhằm Tuấn Anh kêu lớn, muốn ngăn Tuấn Anh mua vé xem phim, nhưng đều đã muộn, trên tay Tuấn Anh là hai vé xem phim kinh dị mà lúc nãy nhỏ vừa chỉ vào tấm poster.
Nhỏ nuốt nước miếng cái ực rồi nhìn hai tấm vé trên tay Tuấn Anh với những hình ảnh máu me đáng sợ trong đầu. Cái poster này đúng là không dành cho người yếu tim mà.
Hồi nãy chẳng qua là nhỏ muốn để cho Quỳnh Chi có cơ hội sợ hãi đặng nép vào Tuấn Anh một cách công khai thôi, còn nhỏ thì cứ lén lút đi ra là xong rồi. Nhưng bây giờ thì…
- Anh à, nếu anh không thích phim này chúng ta có thể đi đổi lại phim khác cũng được.
Tùng Linh kéo tay Tuấn Anh định lôi cậu trở về phòng bán vé để đổi hai tấm vé phim kinh dị này nhưng không ngờ Tuấn Anh đã giữ tay nhỏ lại và Bảo:
- Không cần đâu. Anh cũng thích xem thể loại phim kinh dị này, cũng định xem phim này từ khi nó giới thiệu. Anh nghĩ em không thích xem phim kinh dị, không ngờ em cũng thích nó. Vậy thì cứ xem thôi.
Sét – đánh – giữa – trời – quang khiến Tùng Linh có hối cũng không kịp. Ai nói nhỏ thích xem phim kinh dị chứ, trên dời này nhỏ ghét nhất là phim ma, thứ hai là phim kinh dị, vậy mà…thôi thì tự làm tự chịu vậy.
Âm thanh mở đầu đã đủ khiến người ta sởn tóc gáy rồi, da gà lông vịt gì gì đó của nhỏ đều nổi lên hết không xót cọng nào, tóc nhỏ thiếu điều dựng đứng lên nữa thôi.
Rõ ràng lúc nãy còn thấy bình thường, vậy mà chỉ sau khi âm thanh nổi lên thì đã thấy lạnh ngắt, nếu có điều ước, nhỏ chỉ muốn mình có hai cục gòn nhét tai để không phải nghe âm thanh khiến người ta sợ hải đến như thế.
Mặc dù sợ vô cùng nhưng nhỏ quyết làm anh hùng cho nên cắn răng nhắm mắt cong ngón chân lại để…ngồi run.
Một bộ phim kinh dị rùng rợn từ giây phút đầu tiên và xuyên suốt tập phim…khiến cho cơ thể nhỏ luôn luôn sợ hãi, không ngừng thay đổi
5 phút đầu: Hít thở nhanh
15 phút sau: Tim đập mạnh gần nhảy ra ngoài, người lạnh toát, chân tay co quắp, bám chặt thành ghế.
Tuấn Anh mua hai phần nước, một phần bắp, nhỏ muốn ăn cho quên đi cảm giác sỡ hãi, ấy vậy mà nhỏ thò tay qua bốc có nắm bắp mà còn khiến bắp rơi vun ***, nhưng sợ Tuấn Anh phát hiện ra vẻ nhát cáy của mình, nhỏ cố cười ha ha bảo:
- Phim này hay ghê ha, nhưng vẫn chưa kinh dị lắm.
Nhìn sắc mặt bình thản không chút sợ hãi nào của Tuấn Anh mà nhỏ muốn đập đầu dễ sợ. Phải chi Tuấn Anh cũng sợ thì nhỏ cũng đâu cần sợ mất mặt tỏ vẻ anh hùng, thực chất là anh hùng rơm, mà nhỏ sẽ giống biết bao người, co chân lên ghế ngồi run công khai như thế.
Đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, Tùng Linh thấy muốn khóc vô cùng, đúng là ông trời quá nỗi bất công với...

<< 1 ... 12 13 14 15 16 ... 23 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status