* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Nơi Ấy ... Ngoảnh Lại Full Chap

Bạn với cô ấy đã không có gì thì monh anh để cô ấy cũng như tôi được yên.
- Mày nói nghe hay nhỉ? Tao đếu thích đấy, mày làm gì tao thằng tó?
- Anh An…cho nó một bài học đi anh, cho nó biết anh em mình là ai. – Một thằng tóc vàng cao lêu ngêu lên tiếng.
-
Thôi! Tha cho cái thằng chỉ biết lấp sau lưng “đàn bà” như nó đi em.haha
Đến lúc này thì dù mình, chưa biết đánh đấm là gì cũng hết chịu nổi. Mình lao vô với vận tốc nhanh nhất có thể. Một cú đấm thẳng vào mặt thằng chó tên An. Có lẽ quá bất ngờ nên thằng đó không tránh kịp. Còn em có lẽ lúc này đang há hốc mồm vì bất ngờ. Nhưng mình đâu ngờ, mình đã chúng kế khích tướng của tụi nó. Chỉ đợi có thể, mình ăn ngay một bạt tai như trời giáng, một cú đạp nghẹt thở…đau…nhưng ngay tại cái lúc này…trái tim mình còn đau hơn gấp vạn.
Em vội lao đến ôm lấy mình, cầu xin tụi nó tha cho mình. Nhưng em đâu biết em làm thế càng làm mình bị xúc phạm, lòng tự trọng của một thằng đàn ông bị xúc phạm. Cố gượng dậy, mình đẩy em qua một bên. Nhặt được khúc cây…sắn mình lao zô táng chúng nó. Cơ mà chưa đập được gậy nào thì mình đã lại ăn một đạp nữa vô bụng, sức chịu đòn kém nên mình nhanh chóng ôm bụng- mình gục. Có lẽ bọn này cũng đã một vài lần xung chận nên hiểu đối phương, còn mình từ nhỏ có đánh đấm gì đâu.
- Mày tính làm siêu nhân à con tó?? Cỡ mày cũng chỉ bám vày đàn bà thôi. Đi mà nhai lại “hàng” của bố con nhé? – Nó cười hềnh hệch.
- Có đánh nhau mọi người ơi…cứu…
Em la thật to, tiếng em như lạc đi…có lẽ lúc này…trái tim em…cũng đau như anh. Cơ mà mấy thằng tó đó nghe em la cái là lên xe chạy biến mất, nói đi nói lại thì dân quê vẫn khác dân thành thị.
Em đỡ mình vào lề đường, mắt em ướt đẫm nước mắt, nấc lên từng hồi…bất chợt…sao em giống EX thế?? Mỉm cười cho cái sự đời chớ chêu- cay đắng.
Ngồi được lúc mình lai em về. Giữa hai người là khoảng lặng vô hình, cũng tốt, bởi mình chẳng muốn nghe gì lúc này. Nhưng sao tự dưng mình thấy giận em, mình thấy…ghét em quá. Mình giận em không phải vì tại em mà mình bị đánh, mà trong mình có một cái gì đó, uất ức, vô cớ.
Trong em bây giờ như có EX trong đó, dư âm của EX lại ùa về…lại đau. Vô thức, mình rẽ vào một quán rượu. Mình lẳng lặng đi vào, em cũng lặng lẽ theo sau mình, im lặng.
- Chú ơi cho con chai rượu.
- Có ngay đây…
Mình ngồi và uống, tự dưng muốn say, muốn quên.
- Chú cho cháu cái chén nữa. – Em lên tiếng
- À! Ừm…có ngay.
Mình uống một chén, em dành chai rượu tự rót tự uống một chén. Nhưng phải nói rằng rượu quê ngon. Không quá sốc, nhưng cũng không quá nhạt, em ái…nhẹ nhàng thấm vào da thịt.
- Anh… – Có lẽ em phê cmnr!
- …
- Em xin lỗi…
- Không phải tại em đâu.
- Anh có muốn nghe chuyện của em không?
- Không…
- …
Lại uống, nhưng có em nên không thể mà tẹt bo được. Làm hết 1 chai là mình tính tiền đi về, và bây giờ mới thấy cái ngu của mình. Tí về nói sao với ba má em đây, đưa con người ta đi đâu mà để mắt con gái người ta đỏ hoe, rồi thì say khướt, tóc tai bù xù…mọi người nghĩ sao?
- Em…ợ…em…ợ…xin lỗi…
- Ngồi im đi cô bé.
- Em không ngồi im đấy…anh tưởng anh là gì chứ…ợ…anh ta chả là cái đếch gì cả…ựm…ợ…
Thôi kệ! Cố mà lai nhanh cái của nợ này về, cơ mà đừng có xả cái trong bụng vô áo ta là được. Em bắt đầu nói lung tung, mình lúc đó cũng phê phê nên chả nhớ rõ em nó nói gì, đại loại là về cái thằng tên An.
Về tới nhà thì…má ơi! Gặp ngay ba em nó đang ngồi ngoài sân.
- Con chào…ợ…ba…
- Cháu chào chú…
- Chết! Hai cái đứa này đi đâu mà say khướt thế, chú là chú có thấy cái Lan Anh uống rượu bao giờ đâu? Mà cái mặt cháu bị sao mà tím bầm thế hả Hell?
- Dạ…cháu đưa Lan Anh đi rồi gặp…
- Rồi gặp sinh nhật đứa bạn con…ợ…vui quá nên con quá chén…ợ…còn…cái…ọc…ọc… – Nôn ngay vô cái quần ba em nó
- Thôi thôi! Ba biết rồi, tỉnh rồi kể ba nghe. Gớm…khổ cháu rồi Hell…hey…
- Dạ! Không có gì đâu bác. Cháu về bác ạ! Cháu chào bác.
- Ừ! Về mà thay quần áo đi, chắc ngã xe hả?
- Dạ! Cháu về.
Phù! Có lẽ sau vụ này bác Cường hết cho em đi chơi với mình.
Lẽo đẽo vác cái bản mặt anh hùng rơm về nhà. Bà đã ngồi đợi ở cửa rồi, thấy cái mặt tôi là bà hớt hải.
- Chết…cái mặt mày sao thế H? (Từ giờ mình- sẽ gọi là H cho dễ nhé)
- Dạ! Con bị ngã xe bà ợ!
- Đi với đứng, lại còn mùi rượu nữa. Thế cái Lan Anh có sao không?
- Dạ! Tại vui bạn vui bè của Lan Anh nên con có uống một ít. Lan Anh không sao đâu bà ạ! Con lớn rồi chứ có còn con nít đâu.
- Hey…từ lúc mày rắt xe đi là bà đã không yên tâm rồi. Để tí bà luộc quả trứng mà chườm vào cho khỏi thâm nghe con.
- Dạ! Mà bà đun nước cho con tắm trước đi…hì hì…
- Mả cha anh! Rõ là khổ…
Song! Thoát kiếp, cái vụ này coi như song! Tôi vô phòng ngồi thẫn thờ. Lạnh, men rượu cũng hơi ngấm khiến tôi nghĩ linh tinh. Không biết giờ này EX đang làm gì nhỉ? Có nhớ mình không? Bỗng dưng muốn nghe tiếng EX, muốn nhìn nụ cười tươi như hoa của EX. Bởi tận sâu trong trái tim mình vẫn còn hình bóng của EX, rất sâu đậm. Nói thật lòng, nếu EX mong mình quay lại, mình vẫn sẽ tha thứ, sẽ bỏ qua tất cả- đơn giản chỉ là yêu!
Tắm táp, chăm sóc vết thương song thì mình lăn quay ra ngủ. Trong giấc mơ…lại là EX.
Mình ngủ khá lâu, tới tầm 7h thì mới dậy ăn cơm. Cuộc sống ở quê thực sự rất yên ả. Chỉ có ăn và ngủ, kể cũng thích, không như đô thị phồn hoa tấp nập rồi cũng chỉ là kiếm miếng ăn. Con người ở quê chân chất, thật thà, suy nghĩ đơn giản và rất tình cảm. Thế nên sau này nếu có kiếm được tiền thì mình cũng sẽ chỉ ở quê hương, ở cái nơi mà mình đã sinh ra.
Đang ngồi coi tivi thì Lan Anh tới. Chắc lại cái vụ chiều nay thôi. Thật ra thì mình chả trách gì LAn Anh cả, có trách là trách mình đã lôi cô bé đi nhậu. Nhưng mình lại thấy tò mò về con người LAn Anh, bởi cái chuyện chiều nay thằng An nói cũng làm mình để tâm khá nhiều. Phải chăng cái thân thể nõn nà, ngây thơ kia đã không còn trong trắng??
- Cháu chào ông! Em chào anh ạ!
- Lan Anh à cháu! Ngồi chơi đi con!
- Dạ! Ông cứ kệ con…
- hì hì nhóc tỉnh rồi ha? Đi dạo cùng anh không?
- Xí…cái đồ đáng ghét.
- Hề hề ông ơi con đi ra ngoài chút hem?
- À…ừm… – Ông mình đang chăm chú ti vi nên mặc kệ 2 đứa.
Mình và em lại ra chỗ cũ. Nhìn em xinh, phải nói là như vậy. Em khép nép ngồi bên mình. Cũng chả biết nói gì, mọi hôm mình là thằng khá bẻm mép, nhưng sau vụ chiều nay tự dưng…tịt hết vốn từ.
- Anh…em xin lỗi… – Cuối cùng em lên tiếng trước.
- Trời! Bao nhiêu lần rồi nhóc?
- Hic…tại em mà anh như thế? Có còn đau không? Em xem nào?
Đôi tay bé nhỏ của em nhẹ nhàng lần lên đôi gò má mình, được thể đôi mắt mình “vô tình” nhìn vô đôi bồng đảo nõn nà đang phập phồng theo hơi thở của em Má ơi! Em sờ tới đâu, mắt mình nhín tới đâu là mình phê tới đó. Tự dưng…mình đưa tay lên cầm lấy tay em…hai mắt chạm nhau…như nhận ra rằng mình đang làm điều gì đó…nói chung là mình không biết lý giải sao nữa. Đến bây giờ khi ngồi viết nên những dòng này, mình cũng không hiểu sao mình làm vậy, có lẽ là bản tính của giống đực chăng???
- Anh…anh…xin lỗi…
- Em…
Lại im lặng! Đôi gò má em ửng hồng…khúm núm…đôi mắt nhìn xa xắm…như em đang muốn né tránh một cái gì đó. Sau hành động đó thì mình…cũng chả biết làm gì, tự dưng thấy tay chân thừa thãi.
- Anh đang tò mò lắm đúng không?
- hì hì cũng bình thường.
- Anh không ngờ em như thế phải không?
- Anh…
- Em tồi lắm đúng không anh…
- Anh…
Đôi mắt em đã ngấn lệ. Trong sâu thẳm trái tim em giờ đây có lẽ là một vết thương lòng rất lớn. Giờ thì mình đã hiểu, có lẽ em còn đau khổ hơn mình, cả thể xác lẫn tinh thần. Rồi thì em bắt đầu kể, vừa kể em vừa khóc. Lúc này, mình như người anh trai đang nghe em gái tâm sự nỗi lòng. Tâm sự đó như dấu kín trong sâu thẳm trái tim em, và chỉ chờ có ngày hôm nay để em chút hết.
Mình tóm tắt lại thế này nhé. Em học trên thị xã từ hồi em vào cấp 3. Vì là gái quê nên em rất coi trọng việc học. Nhưng ngay từ khi sinh ra ông trời đã phú cho con người một trái tim biết yêu, em không phải là ngoại lệ. Là một cô gái ngây thơ, nên vẻ đẹp trai, hào phóng, ga lăng, lãng mạn của An đã nhanh chóng làm xiêu lòng em. Em yêu hắn rất thực, bởi em thấy hắn tốt, chu đáo nhưng em nào ngờ bên trong An là một con người sở khanh, háo sắc. Trong một lần sinh nhật An, hắn đã chuốc cho em say và xâm chiếm thể xác em. Mới đầu em rất ân hận và đau khổ, bởi em rất coi trọng trinh tiết và thấy có lỗi với bố mẹ. Nhưng với An, với những lời đường mật kiểu như anh sẽ lấy em, đợi 2 đứa ra trường thì làm đám cưới… nên em đã không quá để tâm mà thậm chí em còn cho An XH vài lần nữa, bởi em đã nghĩ An như chồng mình.
Nhưng cái sự thật về An không thể dấu mãi được. Vô tình em phát hiện An sở khanh, thậm chí rất ăn chơi, chè chén. Em quyết định chia tay. Em đau khổ trong một thời gian dài, và trong em luôn là sự hối hận với ba mẹ về những việc mình đã làm. Nhiều lân em quyết định tự vẫn vì ê chề, vì nhục nhã…vì yêu. Nhưng tình thương yêu ba mẹ, tình mẫu tử đã không cho phép em làm điều đó, em tự đeo cho mình một cái mặt nạ đến tận ngày hôm nay.
Mặc dù phần nào đó mình đã hiểu về chuyện của em, nhưng khi nghe em kể mình vẫn khá sốc. Chỉ biết há hốc mồm mà nghe. Và mình thấy thương em nhiều lắm, lúc đó mình đã làm bờ vai cho em dựa…em khóc nhiều.
- Chuyện gì cũng sẽ qua thôi nhóc! Bây giờ hiện đại rồi…mấy chuyện đó đâu còn quan trọng nữa.
- Nhưng em còn yêu hắn ta nhiều lắm.
- Ngốc ạ! Tình đẹp là tình dang dở mà! Rồi thời gian sẽ xóa nhòa thôi.
- Em sợ lắm! Mỗi khi đêm đến là em thấy tủi thân, em thấy có lỗi với ba mẹ quá…hức…hức…
- Vậy thì em phải cố gắng lên. Phải làm cho ba mẹ vui, phải là em của trước kia…em hiểu không?
- Em hiểu…em xin lỗi…
*Xin lỗi ít thôi không tôi tổn thọ cô ơi.* Mình với em ngồi thêm tí nữa, rồi thì chém gió cho em vui, sau đó đưa em về. Em cứ đứng hoài ngoài cửa chông thấy mình vô tận cổng thì em nó mới vào, cơ mà má em cứ nhìn mình tủm tỉm cười. Chắc muốn mình làm con “dê” yêu quý đây mù…
Sống cách biệt với tụi bạn quá cũng nhớ ghê lắm, phần cũng muốn biết tình hình ở trường thế nào nên mình mượn ông cái 110i lắp quả sim tứ phúc của mình vô. Nói chung tin nhắn khá nhiều nên không rivews hết được, của Popi là chủ yếu, may là không có cái nào của EX kêu mình đổ vỏ như mấy thánh phán. Mình rep tin nhắn của Popi thì cô ấy phone ngay lại. Đại loại thế này:
- Biến đi đâu đấy hả thằng khốn?
- Hề hề ở ẩn chứ đâu…
- Biết người ta lo thế nào không?
- Lo gì ta? Mới xa có tí mà ghê thế hem?
- Xí…thèm vào…xuống nhanh mà đi học đi…
- Đi học hay muốn gặp ta?? hehe
- Mơ đi sói ạ…hì hì
- Hỏi thật này? Nghiêm túc này…Có nhớ anh không? khai mau?
- Trả lời nè! Nghiêm túc nè…K…H…Ô…N…G
- Sóng điện thoại ở đây chập chờn không nghe rõ…nói lại coi.
- Hừm…không mà lại.
- Thế thui…tắt máy đây…
- Ế…có… nhớ được chưa?
- Hì…ngoan…
- Thôi không đùa nữa…H còn nhớ EX không?
Cái ệt! Đang muốn quên lại nhắc tới, cơ mà nói đúng rồi đấy.
- EX khỏe không? – Giọng mình trùng xuống.
- EX…vẫn…khỏe…có điều mình muốn nói cho H nghe có liên quan tới EX…H nghe không?
- Thôi khỏi…cúp máy đây.
Có cái gì đó, đâm sâu tim mình. Thật sự mình muốn nghe, muốn biết tất cả về EX…nhưng mình…không hiểu sao…mình muốn bóng hình EX trong trái tim mình mãi đẹp, mãi tinh khôi.
Sau cuộc điện thoại của Popi thì mình…lại quá đàn bà…lại nghĩ về EX. Mình đã cố, thật sự đã cố để không nhắc tới EX trong chuyện, nhưng không, ngón tay không làm theo đầu óc mà làm theo trái tim. Cũng không riêng gì mình, với nhiều người việc yêu- quên là rất khó. Ba năm, ba năm yêu, ba năm tình đầu…làm sao quên với hằng hà xa số kỉ niệm?
Hai ngày sau đó thì cũng không có gì đặc biệt tại vì mình cũng chỉ quanh quẩn ở nhà, thỉnh thoảng đi dạo với em, rồi tâm sự này nọ, hay nhắn tin chém gió với Popi nên mình không quá lan man nữa. Đến ngày tiếp theo, tức là ngày thứ năm ở quê thì có biến…và biến này cũng là quyết định mình sẽ lên trường mà không nghỉ thêm nữa.
Hôm đó ở xóm mình có đám cưới, ông bà kêu mình đi phụ họ dọn bàn ghế. Gì chứ đám cưới ở quê là linh đình và vui lắm, mổ châu mổ bò rồi thì ăn uống thâu đêm thế nên mình xung phong đi ngay. Mình thì cũng không khéo léo gì việc bếp núc cho lắm, với lại cũng không có nhiều bạn nên mình cũng không thấy mệt mỏi gì cả, mà rất vui.
Mình đi từ tầm 9h sáng. Hộ nhau làm cơm thiết đãi khách. Thanh niên thì nhiều thôi rồi. Giúp việc thì ít mà tới tối nhậu nhẹt thôi rồi…tới bến luôn nhé. Thấy mình lạ nên mình “bị” mời rượu khá nhiều. Phê vào thì mình không kìm nén được cảm xúc, bay nhảy rồi chém gió ghê lắm. Tới tầm 10 hay 11 giờ đêm gì đó, mình phê quá nhưng cũng nhận thức được phải về nên đành tiếc nuối nhảy lên con dream phi về.
Ngồi trên xe mà thực sự mình cứ nâng nâng, vặn ga tới bến luôn. Cũng chỉ cách một đoạn nên chỉ mất tầm 10p để mình về tới nhà. Và cái biến là ở đây. Trong vô thức, mình…thằng mình đâm thẳng vào nhà em. Mình hồng hộc sông vô thì gặp em đang ngồi ngoài hiên đan khăn thì phải. Cơ mà phê quá nên mình chạy vội ra góc sân nôn ồng ộc.
- Trời ơi. Anh H ơi…say quá rồi đấy.
- Ự…ừm…ợ…anh chưa say…zô…ừm…
- Say ngất ngưởng rồi, để em lau mồm cho coi…
- À…ừm…hôm nay…ợ…em đẹp thế?
- Anh…
Và các bạn biết gì không? Mình ôm chầm lấy em. Có lẽ lúc đó là bản chất của một thằng đàn ông đã biết đến XH là gì…biết chuyện chăn gối. *Viết đến đây chắc chắn mọi người bảo mình gió máy…*
Chả còn biết mình đang làm gì nữa. Đôi môi tham lam cắn lấy bờ môi em, chiếc lưỡi nham nhúa đi tìm vị ngọt cảm giác. Phản xạ của một người con gái, em đẩy mình ra. Nhưng hỡi ôi…con thú trong mình nào tha ai. Mình bế em zô ghế trong nhà, lại tìm lấy bờ môi em. Em bắt đầu yếu ớt dần trong vòng tay mình. Mình bắt đầu săn tìm đến những thứ tuyệt diệu nhất của người con gái. Đôi đào tiên săn chắc dần theo nhịp thở gấp gáp, miệng lưỡi mình bắt đầu hoạt động hết sức có thể. Từng thớ thịt, từ đôi môi tới vùng tam giác huyền diệu. Mọi thứ mới ngọt ngào, êm ái làm sao. Cơ thể nóng bỏng của em bắt đầu tê dại, ướt át. Cũng chả ngần ngại gì, mình tự lột hết mọi thứ trên người mình, sẵn sàng cho thú vui thể xác.
Tưởng như mọi thứ sẽ cứ thế diễn ra, nhưng đến khi…mắt em ngấn lệ…đôi mắt đó…sao nó giống EX thế…ùa về trong ký ức. Mình chợt nhìn em…khóc. Cảm giác tội lỗi ùa về. Mày đang làm cái quái gì đây H ơi, hóa ra mày cũng khốn nạn như thằng An thôi à? “Đi mà nhai lại “hàng” của bố con nhé?”…cái gì thế này.
- Anh…
- huhu…
- …
Em cứ thế ôm mặt khóc nức nở. Còn mình, có lẽ mình đã lại một lần nữa làm tổn thương em, cô em gái bé bỏng.
Mình và em đã mặc lại quần áo. Nhưng em vẫn khóc. Thật sự mình không biết nói gì nữa, quá khốn nạn rồi chăng?
- Anh về đi…
- Anh xin lỗi…tại…
- Anh về đi…
Không còn biết làm sao nữa, đành vác xác đi về. *Tiếc vì đến đấy rồi còn éo biết sơi, ngu vê lờ * Lên dường, và cả đêm đó mình chằn trọc.
Mọi thứ như sự chêu đùa của ông trời. Sáng hôm sau mình quyết định trở lại trường mặc cho ông bà ngăn cản, cũng mặc cho cảm xúc của em lúc này, nói đơn giản mình muốn tránh mặt em. Mình nhờ ông chuyển cho em một bức thư- cả đêm hôm đó mình ngồi viết, mà nội dung mình sẽ nói sau.
Những gì mình đã làm có ấn tượng thì mình khó mà quên được, và cái việc mình đã làm về em, bây giờ thật sự mình rất hối hận, chỉ mong sao một lần nữa đến bên em để nói lời xin lỗi…”tránh mặt không được thì hãy đối mặt”.
Mấy cái chuyện ở quê coi như end ở đây nhé. Để mình cố gắng Happy ending cho chuyện trong tầm 10 chap nữa, mà đến bây giờ cái kết đó…mình vẫn ngỡ như mơ.
***
Vừa bước chân ra khỏi xe với tâm trạng khá mệt mỏi đã gặp ngay…Popi. Thế quái nào mà Popi biết được nhể? Đúng là lời như đồn
- Đây nè!
- Biết rồi…
- Gớm…cái mặt sao bí xị ra thế…
- Này…
- Hey za…đang mệt nè! Lúc khác nói đi…
- Ôm cái coi…
- …
Nói là làm! Ôm thật mới đau chứ, đã thế là giữa bến xe (hôm đó bác nào thấy một đôi tầm 9h ôm nhau ở bến xe Yên Nghĩa thì là em đó ). Popi ôm chầm lấy mình, dúc dúc vô vai mình. Ngố lắm cô bé ạ! Sao lại đi yêu một thằng như anh chứ??
- Em…Em yêu anh…
WTF??? Cái lề gì thốn?? Hết cmn chỗ tỏ tình rồi à?
- Này…uống nhầm thuốc à. – Thế đếu nào lúc đó mình sến ếu chịu được.
- …
- Ở đây đông người lắm đấy?
- Kệ! Muốn thế…có đồng ý không?
- H…
- …em cho anh thời gian đấy…
Em vội vàng lấy tay che miệng mình rồi…vội vàng ngoảnh đi biến mất, cơ mà sao che được cái mặt đỏ như gấc hả cô bé?
Lại tất tả chạy theo Popi lên xe bus về mái trường mến yêu. Ngồi gần Popi lúc này mà mình nghĩ lung lắm. Có lẽ…vì một cái gì đó…một động lực gì đó mà Popi mới làm thế. Mình biết sau chuyện này là sự đấu tranh tư tưởng khá mãnh liệt của Popi, đủ biết Popi mạnh mẽ tới nhường nào. Nhưng thật sự, mình chỉ coi Popi là bạn…một cô bạn bé bỏng.
Popi cũng chả dám nhìn mặt mình, chắc ngại lắm rồi đấy. Chợt nhớ tới một câu nói của một thánh nào đó “chỉ có tình bạn thành tình yêu chứ không bao giờ có tình yêu chở thành tình bạn…”
Về trường, Tìm phòng trọ mới, mua đồ đạc mới cho cuộc sống mới, mất gần nửa ngày thì mọi thứ mới là tạm ổn, cũng may là có Popi nên mọi thứ dễ dàng hơn nhiều, đúng là có bàn tay phụ nữ có khác.
- Sao lại để bếp ở đó? Phải để đây nè?
- Trời ơi! Ai lại để giá để dép ở đầu dường thế kia?
Rồi thì lau nhà, giặt quần áo, nấu cơm,…Popi làm hết tất cả như cô vợ bé bỏng của mình vậy.
- Cái đồ ăn vụng kia? Cơ mà ngon không H…
- Dở ẹc… – Nói vậy chứ em nó nấu cơm ngon lắm ợ.
- Hả? Nói lại coi? Hừm…tí khỏi ăn nha?
- Xí…ta thèm đấy…á…á…
…bala…bala…
Cứ thế hai đứa mình vui vẻ đùa nghịch, quên đi mọi mệt nhọc của cuộc sống. Popi vui lắm, cô ấy cứ nhìn mình cười hoài, mình cũng vui…nhưng chợt nhận ra rằng mình đang làm khổ Popi, mình sợ trái tim Popi cũng sẽ bị tổn thương khi gần mình. Có lẽ mình cần phải giữ khoảng cách với Popi, mong rằng mọi thứ Popi dành cho mình chưa quá sâu đậm, mong ai đó tốt hơn mình sẽ khiến Popi yêu.
Popi về, mình mở cái máy cây cùi mía của mình lên, cắm dcom, bật một bài hát quen thuộc…
”Anh mơ gặp em, anh mơ được ôm, anh mơ được gần bên em
Anh mơ được nghe tiếng nói ấm áp...

<< 1 ... 3 4 5 6 7 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status