đáp.
- Được, ngày nào? Mình nhất định đến – Lâm Phong không suy nghĩ nhiều, lập tức gật đầu. Sau đó trao đổi số điện thoại cho nhau rồi mới ra về. Gia Huy nhìn theo bóng dáng Lâm Phong, trong lòng cậu bỗng mơ hồ một điều gì đó.Năm xưa, cậu không trực tiếp giúp đỡ hai người bọn họ, chỉ nghe kể lại mọi chuyện, luôn cảm thấy có chút gì không đúng. Dù không tiếp xúc với Lâm Phong nhiều, nhưng cậu yêu mến tính tình của lâm Phong, cậu không nghĩ Lâm Phong là loại người bỏ rơi Ngân hằng như thế. Còn nữa, vừa từ máy bay trở về, vì sao lại đến nơi này trước tiên, tìm kiếm muốn gặp Ngân Hằng chăng. Gia Huy cảm giác hình như mình hiểu được tấm lòng của Lâm Phong dành cho Ngân hằng qua đôi mắt buồn bã kia. Cậu muốn giúp họ gặp nhau nên cố tình mời Lâm Phong đến dự đám cưới của mình với Nhật Tân.
Khi Lâm Phong bước vào nhà, ông nội của cậu tức giận quăng cây gậy chống của mình vào cậu. Lâm Phong thấy cây gậy chống văng tới cũng không buồn tránh né, cứ đứng im lặng đón nhận. Điều này càng khiến ông cậu tức giận hơn nữa, tay ông run run chỉ vào cậu nói:
- Mày còn về đây làm gì. Sao không chờ tao chết rồi hãy về.
Bà Ngọc lan thấy ba chồng nổi giận, lại thấy sắc mặt ông không tốt, hơi thở khó khăn bèn mắng lâm Phong mong ba chồng bớt tức giận:
- Phong, con mau xin lỗi ông nội mau. Tại sao bây giờ này mới chịu về nhà, mẹ đã gọi điện cho con biết bao nhiêu lầu rồi. Con xem, Minh Nhật vừa nghe ông bệnh lập tức vê ngay, còn con ở mãi tới bây giờ. Làm sao không khiến ông nội con không tức giận đây hả.
Lâm Phong nghe mẹ mắng, thở dài định bước đến đỡ ông nội thì ông đã nói:
- Không cần thiết. Bây giờ ba không muốn nhìn mặt nó. Mau đỡ ba vào phòng nghĩ đi.
Bà Ngọc Lan nhìn con trai oán trách rồi bất đắc dĩ dìu ba chồng về phòng. Sau khi bà Ngọc Lan đi rồi, ông nội Lâm Phong mới từ từ đi lại kệ sách, ông lấy trên kệ một cuốn sách dày cộm, mở một trang sách, bên trong có kẹp một tấm hình của hai ông cháu rất thân thiết.
Sau khi Lâm Phong ra đời, tự cảm thấy mình đã già, ông giao công ty lại cho con trai mình, dù vẫn đứng chủ quyền. Con trai và con dâu bận bịu công việc, để lại hai đứa cháu cho ông chơi đùa. Lâm Tịnh đã lớn lại là con gái nên hai ông cháu không thân thiết, còn Lâm Phong, từ nhỏ đã thích đeo bám ông, cùng đi câu, cùng trồng cây…làm sao mà ông không thương cho được.
Dù ông biết Minh Nhật cũng là cháu nội ruột của mình, nhưng tình cảm đối với cậu ấy rất nhạt nhòa. Tình cảm ông đều dành cho Lâm Phong hết, dù tuyên bố gia tài sẽ để cho người giỏi giang, nhưng ông chưa từng có ý định giao cho Minh Nhật. Chỉ có điều đứa cháu này của ông vì chuyện năm xưa mà bỏ đi mất 7 năm trời mới chịu về. Khi ông quăng cây gậy cũng không buồn né tránh, có phải vì không còn để ông trong mắt hay không? Nghĩ đến đây, ông không khỏi đau lòng.
Đám cưới trang hoàng rất đẹp mắt trong một nhà hàng tiệc cưới, tuy không thật sự sang trọng như rất ấm cúng. Chúng đủ thể hiện tình yêu của cô dâu chú rể hạnh phúc trong ngày này qua nụ cười vô cùng hạnh phúc của họ.
Nhóm bạn thân được ngồi riêng một bàn, tụ họp xôn tụ, cười nói đủ điều. Ngân Hằng cùng Quang Khải và Gia Bảo đến tham dự tiệc cưới. Ba người họ giống như một gia đình nhỏ vậy.
Nhật Tân và Gia Huy đi từng bạn mời rượu, đến bàn của họ bị Sơn Hải và Bảo Duy giữ lại trêu.
- Này! Nhật Tân của tụi mình từ nay gã cho Huy, phải chăm sóc cho tốt, không được ăn ở hai lòng nha. Nếu không tụi mình sẽ không tha đâu.
- Không được thấy Nhật Tân hiền lành mà bắt nạt
- Không được gia trưởng, là đàn ông thì phải giúp vợ việc nhà.
…
Mỗi người một câu, rồi cùng cũm ly vui vẻ, Gia Huy liếc nhìn Ngân Hằng rồi nhìn Quang Khải đang ngồi kế bên cô đầy thân mật, trong lòng bỗng nãy lên một nỗi âu lo. Có phải cậu đang sai lầm hay không? Có phải cậu nên chọn thời điểm thích hợp hay không? Ánh mắt bất giác chuyển ra cửa nhìn.
- Sao thế, chờ ai à? – Nhật Tân thấy Gia Huy cứ nhìn ra cửa thì tò mò nhìn theo rồi hỏi.
- Một người bạn cũ, đã lâu không gặp. Nhưng có lẽ cậu ấy không đến – Gia Huy khàn giọng trả lời, cũng không biết nên vui hay buồn.
Sơn Hải đứng lên dùng muỗng vỗ vỗ vào cái ly trên tay cho kêu để thu hút ánh nhìn của mọi người trong bàn:
- Sau đây, nhân ngày cưới của Gia Huy và Nhật Tân, mình xin cóng hiến một bài thơ con cóc thu lụm được để khuyên các đứng lang quân có ý định mèo mỡ.
Nói xong Sơn Hải bưng ly bia uống một ngụm sau đó hắng giọng đọc trong tiếng vỗ tay hoan hô của mọi người.
“ Bồ là bạn nhậu có mồi
Vợ là có mùi đáy nồi hẩm hiu
Bồ là nơi tỏ lời yêu
Vợ là nơi chút bao nhiêu bực mình
Bồ là rượu quý ở trong bình
Vợ là nước ở ao đình thấy ghê
Nhìn bồ con mắt nó phê phê
Nhìn vợ cón mắt nó ghê ghê gườm gườm
Bồ tiêu thì chẳng tiếc tiền.
Vợ tiêu một cắc thì liền kêu than
Bồ giận thì quỳ lạy thấp nhang
Vợ giận thì bị mắng bị phan cây liền
Một khi túi hãy còn tiền
Bồ ôm thắm thiết hôn liền lấy anh
Một mai hết sạch sành sanh
Bồ đi vợ lại đón anh về nhà
Bồ là lều, vợ là nhà
Gió lớn lều sập
Cái nhà còn nguyên.”
- Xin cho một tràng pháo tay – Sơn Hải đọc xong cúi người ra vẻ khiêm nhường nói.
Một người lập tức vỗ tay vang dội, tán thưởng bài thơ của Sơn hải vừa đọc.
- Hay lắm, thích nhất là 2 câu cuối. Nói đúng lắm, vợ là người ở bên cạnh ta mãi mãi, dù là ốm đau bệnh tật hay nghèo khó. Cho nên đàn ông chúng ta không nên có mới nói cũ, có vợ rồi mà còn ngó nghiêng – Bảo Duy cũng lên tiếng ủng hộ.
Đang trong lúc náo nhiệt, một người lặng lẽ từ cửa sảnh bước vào. Dáng người cao lớn, áo vest màu xám khoát lên người càng làm nổi bật thân hình. Gương mặt đẹp góc cạnh toát lên vẻ lạnh lùng, đôi mắt đen sâu ẩn chứa nhiều điều khiến người ta khó lòng nắm bắt. Chỉ có thể nói, khi người đó bước vào, tiến lại gần bàn nơi cô dâu chú rể đang đứng, từng bước chân đều thu hút cái nhìn của nữ giới.
- Chúc mừng hai bạn – Giọng nói trầm ấm nhưng mang theo sự ơ hờ không cảm xúc.
Mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn người có giọng nói quen thuộc đó. Sau đó là những phút giây sững sờ kinh ngạc. CHỉ có Ngân Hằng vẫn ngồi im lặng, nhưng trong tim cô không ngừng run rẩy.
- Phong
Sơn Hải và Bảo Duy là hai người đứng bật dậy chào đón Lâm Phhong.
- Cái thằng này, về bao giờ. Sao không thông báo gì hết vậy – Bảo Duy lớn tiếng trách.
- Đáng đánh – Sơn Hải đứng lên cung tay đấm nhẹ lên vai Lâm Phong, sau đó ôm chầm lấy cậu vui mừng.
- Ai mời cậu ta mà cậu ta xuất hiện vậy – Bảo Trâm ghiến răng tức giận nhìn trừng trừng Lâm Phong hỏi.
- Là mình mời – Gia Huy lên tiếng đáp.
- Tại sao – Xuân Phượng nhìn Ngân Hằng rồi cũng tức giận mà hỏi – Cậu chẳng biết là…
- Thôi đi, hôm nay là đám cưới của Gia Huy và Nhật Tân, cậu ấy muốn mời ai thì mời – Hà Nhi vội vàng ngăn cản cơn thịnh nộ của hai người bạn gái.
Bảo Trâm và Xuân Phượng hậm hực trừng mắt nhìn Lâm Phong một cái rồi ngồi xuống bàn, giận luôn cả Sơn Hải và bảo Duy khiến hai anh chàng cực kì khó xử.
- Vào ngồi cùng luôn đi – Gia Huy vỗ vai Lâm Phong mời.
Lâm Phong không khách sáo, chọn ngay cái ghế trống đối diện với Ngân Hằng ngồi xuống. Ánh mắt chậm rãi trên gương mặt đang cúi đầu của Ngân hằng.
Họ xa nhau đã 7 năm trời, lại như đã xa cách cả một thế giới vậy. Lâm Phong vốn muốn định ổn định rồi mới dò la tin tức của Ngân Hằng, nào ngờ gặp lại trong hoàn cảnh thế này.
Sự sững sờ trong khoảnh khắc khiến cậu không rời mắt khỏi Ngân Hằng. Dù Ngân Hằng không nhìn cậu, nhưng đôi tay siết chặt đôi đũa, cơ thể cứng đờ, hoang mang nhìn xuống dưới khiến Lâm Phong cảm thấy cô không hề vô tình như cô đang cố tỏ ra.
Lần này quay về, cậu muốn hỏi rõ năm xưa vì sao thay đổi lòng dạ, nhưng không thể không oán không hận.
Khẽ mĩm cười bình thản nhìn Ngân Hằng, Lâm Phong cười nói:
- Lâu quá không gặp. Không muốn chào đón người bạn này sao.
Tất cả mọi người gần như cứng đờ, im lặng không dám nhúc nhích. Ngân Hằng nghe Lâm Phong cũng trấn tĩnh lại cười nhẹ đáp:
- Vui chứ, tất nhiên là vui rồi. Chỉ là thời gian lâu quá, Phong thay đổi nhiều quá, nhất thời không nhận ra.
Cái đau khổ nhất của con người là nhìn thấy người mình yêu ngay trước mặt lại không thể chạm vào, chỉ có thể dùng sự lạnh lùng xa cách nhìn nhau. Hai tay Ngân Hằng đặt dưới chân, bấu chặt vào bắp đùi của cô, để có thể tỏ ra bình tĩnh thờ ơ đến lạnh lùng, cô nhận ra đã 7 năm xa cách, thời gian dài như vậy, mà cô vẫn không thể quên được .
7 năm, quả thật có thể làm thay đổi một con người. Một Lâm Phong của 7 năm trước luôn bốc đồng, nóng tính nhưng ở người cậu lại có sự chân thành, khiến người ta ấm áp, ánh mắt lúc nào cũng trong sáng như một đứa trẻ con hay hờn hay giận. Còn hiện tại, Lâm Phong đã trở thành một chàng trai trưởng thành. Từ sắc mặt lẫn thân hình khiến cho người ta cảm giác xa cách vô cùng. Vẫn là ánh mắt đó, nhưng sự trong sáng được thay bằng sự thâm trầm chất chứa đau buồn, gương mặt gầy hơn và dài hơn cho thấy sự trưởng thành rõ rệt của một người đàn ông, càng khiến vẻ mặt lạnh lùng xa cách hơn.
- Vậy sao? – Lâm Phong cười nhạt rồi quay sang Gia Bảo đang ngồi ăn chiếc đùi gà hỏi – Gia Bảo có nhớ anh là ai không?
Tuy Lâm Phong và Gia Bảo tiếp xúc không nhiều, nhưng lần
nào cậu đến cũng mua cho Gia Bảo món quà nho nhỏ nào đó như một chiếc xe, một con rô bốt nên đối với một đứa bé như Gia Bảo dễ dàng ghi nhớ người cho quá nó.
- Dạ nhớ. Anh là anh Phong ạ – Gia Bảo lễ phép đáp.
- Haiz, xem ra trí nhớ của một đứa bé tốt hơn trí nhớ của một người lớn – Lâm Phong hừ mũi cười khinh miệt ánh mắt không ngừng chiếu lên Ngân Hằng.
Mấy cô gái tỏ ra bực tức vô cùng nhưng bị mấy chàng trai giữ chặt lại. Ngân Hằng mím môi không đáp. Lâm Phong chuyển ánh mắt về phía Quang khải cười nhạt lần nữa hỏi:
- Sao không giới thiệu bạn bè biết thế.
Từ lúc Lâm Phong bước vào, không khí bỗng trở nên khác lạ, là người giàu kinh nghiệm như Quang Khải không thể không nhận thấy. Nghe Lâm Phong nhìn mình hỏi như thế, Quang Khải cũng thẳng thắn đáp trả:
- Xin chào. Tôi là Quang Khải, tôi là người bảo bọc cho Ngân Hằng.
Lâm Phong hơi nhíu mày trước câu trả lời của Quang Khải, sắc mặt có chút tái đi. Nếu như Qung Khải trả lời rằng anh ta là bạn trai của Ngân Hằng, cậu sẽ có thể cười châm chọc cô. Nhưng không ngờ Quang Khải lại nói là “người bảo bọc”, nó giống như nói rõ quyền sở hữu của mình với Ngân Hằng, giống như người chồng đối với vợ là thuộc về mình. Mà Ngân Hằng với lời nói này hoàn toàn không có ý phủ định. Lâm Phong cười ngượng nói:
- Vậy sao? Khi nào thì hai người đám cưới.
Lâm Phong nhìn bàn tay Quang Khải, ngón áp út không có chiếc nhẫn nào, cậu biết rằng hai người bọn họ vẫn chưa thật sự tiến tới hôn nhân.
- Chỉ cần Ngân Hằng đồng ý thì một nữa gia tài của tôi thuộc về cô ấy – Quang Khải nhìn thẳng lâm Phong đáp.
- Không ngờ anh lại sảng khoái đến như vậy – Lâm Phong cười châm biếm nói.
- Đó là vì tôi yêu cô ấy – Quang Khải nắm lấy tay Ngân Hằng, đan từng ngón tay mình vào tay cô siết chặt bày tỏ tấm chân tình của mình với Ngân Hằng.
- Phải đó, chỉ có loại người không biết quý trọng tình yêu, xem nặng vật chất thì không thể nào hiểu được – Bảo Trâm không nhịn được lên tiếng công kích lại Lâm Phong, mặc kệ Bảo Duy đang trừng mắt với mình.
Lâm Phong hừ mũi một cái, không muốn đối đáp nữa. Nhưng lát sau cậu lại nói:
- Còn nhớ khi xưa Hằng hát rất hay mà, sao không đứng lên hát một bài tặng cô dâu chú rể đi.
- Hát chỉ để khiến chính bản thân mình vui vẻ mà thôi, cho nên mình chỉ hát nhạc buồn, chỉ sợ không hợp không khí trong này.
- Chỉ là một bài hát thôi mà. Hai người sẽ không để ý chứ? – Lâm Phong ngước mặt nhìn Gia Huy và Nhật Tân hỏi.
- Được, cứ tự nhiên đi – Gia Huy đáp thay lời Nhật Tân.
Lâm Phong liền đưa mắt nhìn Ngân Hằng khiêu khích. Ngân Hằng biết bản thân mình không còn có đủ khả năng cự tuyệt được nữa, nhất là khi phải đối diện với ánh mắt lạnh như băng khiến người ta phát run kia, thì lên sân khấu hát một bài lẫn tránh cũng tốt. Cho nên cô nhận lời.
Lâm Phong lập tức giơ tay lên gọi người dẫn chương trình nói nhỏ vài tiếng, người dẫn chương trình liền gật đầu bước lên giới thiệu.
Ngân Hằng đứng bật dậy, đi lướt qua Lâm Phong lên bục sân khấu, được người dẫn chương trình trao micro cho cô, hỏi cô chọn bài nào. Ngân Hằng vô thức nói ra tên bài hát “ Cảm giác lẫn lộn”
Nhạc điệu từ từ vang lên, Ngân Hằng mới giật mình, vì sao cô lại ngốc ghếch chọn bài hát này. Diệu nhạc đã vang lên không thể vãn hồi, Ngân Hằng đành siết chặt micro bước ra sân khấu. Ánh mắt cô cụp xuống, ẩn chứa một nỗi buồn, âm điệu của bài hát vang lên lần nữa, Ngân Hằng cũng cất tiếng hát giọng trong tr3o chết chứa nỗi buồn của mình.
Tình cờ mình thấy nhau trên con đường
Người mà em nhớ thương từ lâu lắm
Giờ tim em chẳng biết phải nên vui hay nên buồn
Vì ngày xưa anh đã bỏ em mà đi!
Ngồi bên anh chẳng biết phải nói gì
Dù lòng em có bao điều muốn nói
Từ ngày anh bỏ đi lòng em đau đến điên dại
Những lúc này em chẳng biết phải làm sao!
Phải cười lên để anh thấy em đã quên anh rồi
Dù bao đêm mình em khóc nước mắt rơi cũng vì anh
Phải cười lên để anh thấy em đang vui trong lòng
Làm sao biết em đau đến thế nào
Buồn hay vui dẫu sao cũng không thay đổi được gì
Vài giây nữa là anh sẽ đứng lên đi xa thật xa
Buồn hay vui dẫu sao cũng không thể giữ anh lại
Anh đi rồi em vẫn cứ ngồi chờ anh
Lâm Phong nhíu mày, lắng nghe từng lời hát mà Ngân hằng thể hiện, tay cậu siết chặt lại. Cậu hy vọng bài hát đó của Ngân Hằng là dành cho cậu, giống như bài hát “ Duyên phận ý trời” năm xưa. Chỉ khác là lần này Ngân Hằng không nhìn cậu mà rơi nước mắt nữa.
“Phải cười lên để anh thấy em đã quên anh rồi
Dù bao đêm mình em khóc nước mắt rơi cũng vì anh
Phải cười lên để anh thấy em đang vui trong lòng
Làm sao biết em đau đến thế nào.”
Đoạn hát lần nữa khiến cho nhiều người xúc động vô cùng, thương cho người con gái bất hạnh kia. Dù đau nát tâm can nhưng vẫn phải cố gượng cười. Nhật Tân vốn là người nhạy cảm, cô bật khóc trong vòng tay của Gia Huy. Nhưng người còn lại có căm phẫn, có thở dài.
Kết thúc bài hát, một tràng pháo tay dành cho Ngân Hằng vang lên, cô đi đến bàn rồi khẽ nói một câu:
- Mình đi tolet một chút.
Nói rồi cô đi thẳng ra ngoài.
Lâm Phong siết chặt tay, đứng bậy dậy quyết định đuổi theo. Bảo Trâm và Xuân Phượng định đứng dậy thì bị Sơn Hải và Bảo Duy giữ tay lại nói khẽ:
- Chuyện của họ, cứ để họ giải quyết với nhau đi.
Hai người kia nhìn Quang Khải đang ngồi im lặng gấp đồ ăn cho Gia Bảo đành nén lòng ngồi lại.
Ngân Hằng nhìn sắc mặt mình trong gương, cô cứ nghĩ mình có thể…có thể bình tĩnh đối diện với Lâm Phong, có thể bình tĩnh đáp lại ánh mắt của cậu ấy. Nhưng hóa ra cô không làm được. Bức tường xa cách hờ hửng mà cô đã xây dựng trong bảy năm qua cuối cùng cũng sụp đổ chỉ bởi một ánh mắt mà thôi.
Chẳng những trái tim mà cả cơ thể của cô không ngừng run lên, đó là cảm giác vừa yêu vừa hận, vừa muốn chối bỏ đồng thời cũng muốn tiến đến gần. Cô bất lực, cô hoàn toàn bất lực trước sự thổn thức của trái tim mình. Đã bao nhiêu lần cô cố quên đi, nhưng hình bóng của Lâm Phong vẫn cứ hiện về. Hình ảnh và cảm xúc của lần đầu tiên trao nhau đó vẫn hiển hiện trong tâm trí của cô.
Từng nụ hôn ngọt ngào đến tê dại, từng hơi thở ấm áp phủ đầy, những rung động đầu đời làm xúc cảm không ngừng ngân lên. Từng sự vuốt ve va chạm mang hương vị yêu thương khiến cơ thể cô nóng rực lên. Những khao khát mong muốn trao cho nhau sự yêu thương vụn dại.Giọng Lâm Phong ở bên tai cô thì thầm lời yêu thương, như mật ngọt rót vào tim không ngừng.
Từng ký ức hiện về khiến gương mặt của Ngân Hằng nóng bừng lên, cô vội vàng và nước để dập tắt sức nóng mảnh liệt kia. Nhiều đêm nằm thao thức, cô nhớ lại những năm tháng đau khổ ập đến khi Lâm Phong ra đi, cô không biết mình có nên hận cậu hay không? Bởi vì khi đó nếu cô ra đi thì sẽ không thể nhìn mặt ba mình lần cuối trước khi ông được đưa vào quan tài, cũng không thể chịu tang ông làm tròn đạo hiếu cuối cùng của người con. Còn Gia Bảo, nó sẽ thế nào, có oán hận cô hay không khi mà tất cả những người thân đều bỏ rơi nó. Nhất là cô, đối với Gia Bảo, cô chính là niềm tin và chỗ dựa duy nhất của nó.
Đôi khi cô nghĩ, Lâm Phong lúc đó ra đi, cũng là cách tốt nhất cho cả hai người bọn họ. Bởi vì trong cuộc sống không chỉ tồn tại tình yêu mà còn tồn tại mâu thuẫn. Nếu như cả hai có thể nương tựa nhau mà sống thì thật là hạnh phúc, còn nếu không cả hai sẽ thế nào? Nhất là đối với một công tử nhà giàu như Lâm Phong, liệu có phải nhất thời cuồng dại yêu đương mà suy nghĩ như thế. Đến khi ra đời, cuộc sống hoàn toàn khác biệt, không thể đối mặt với sóng gió, cậu sẽ tiếc nuối và hối hận vì đã ra đi, thì lúc đó cô sẽ còn đau khổ hơn nữa.
Có lẽ giây phút biết mình bị bỏ rơi, cho rằng cậu yêu chưa đủ, cho rằng so với cô, trong lòng Lâm Phong vật chất quan trọng hơn cho nên mới sinh ra hận. Nhưng trải qua nhiều năm như vậy, cuộc sống của cô từ sự vấp ngã đau thương kia mà kiên cường hơn đổi lấy những ngày tháng êm ả như hiện giờ. Có lẽ hận cũng đã theo gió tan biến đi, chỉ có điều, tình yêu vẫn còn đó, vẫn còn thổn thức mãi trong trái tim cô. Cho nên giờ gặp lại, cô không có tự tin đối mặt với Lâm Phong, cô sợ bản thân sẽ yếu đuối trước ánh mắt kia.
Nhắm mắt định thần giây lát, Ngân Hằng quyết định trở ra, cô trước sau gì cũng đối mặt với Lâm Phong mà thôi. Chỉ lần này thôi, sau này hai người vẫn tiếp tục đi trên con đường của mình, mãi mãi là hai đường song song.
Khi Ngân Hằng mở cửa bước ra bên ngoài, dự định tiếp tục tham dự đám cưới thì thấy Lâm Phong đang đứng dựa vào tường, tay khoanh lại, mắt nhắm ghiền, hai chân mày chau lại trạng thái vô cùng mệt mỏi. Nghe tiếng mở cửa, cậu khẽ mở mắt ra, chậm rãi xoay người nhìn cô. Ánh mắt sâu nhìn thẳng vào cô tựa như một hố đen không đáy khiến tim cô run lên từng...