ai nào, là người nắm rõ tất tần tật mọi thứ về tôi!
Xem như mọi chuyện xấu đều bị bố lôi ra bằng hết.
Nhưng không sao…
Tôi nên cảm thấy may mắn vì người không có tế bào cảm xúc kia không lên tiếng, chỉ lẳng lặng ăn…
Phù!
Nếu anh lên tiếng có lẽ tôi tự cắn đứt lưỡi mình mất.
Rồi bỗng nhiên, bác Duy Khánh hỏi tại sao cá trong bể…chết mất một nửa.
Tôi đã không ngần ngại gì mà chỉ luôn vào người bên cạnh mình:
- Bác Khánh, là do anh Duy Phong cho cá ăn nhiều quá đấy ạ.
Lí do rất chính xác nhưng mà…thủ phạm đích thực lại là tôi.
Tại lúc chiều mải mê chơi đểu con cá ham ăn kia mà tôi lỡ tay trút luôn hai hộp thức ăn cá đầy vào bể…
Chúa ơi…
Cái này cũng một phần là do lũ ham ăn kia, nếu chúng không màng đến thức ăn được rải khắp nơi mà cứ bơi bơi, chơi chơi quanh bể thì đâu chết…
Bác Khánh mang ánh mắt kì lạ nhìn tôi rồi nhìn anh.
Anh cũng chỉ ừ hử một tiếng.
Oa, may thật! Vy Anh ơi, đổ tội thành công rồi!!!
Lúc xong bữa tối, bác Khánh và bố rủ nhau chơi cờ tướng, còn mẹ Diệp thì mệt nên về phòng nghỉ.
Và anh, rất nhanh đã không thấy bóng dáng ở đâu nữa rồi.
Nhiều lúc, tôi còn phải nghĩ đi nghĩ lại xem có đúng là lúc nãy, anh ăn tối cùng mọi gười không nữa.
Phòng khác rộng lớn nhưng cũng chỉ có mình tôi ngồi xem hoạt hình.
Vừa mới lúc nãy ở dưới bếp, Vy Anh ngoan ngoãn đang còn nói câu “Bác để cháu rửa bát cho ” thì đã bị mẹ anh dúi cho một ly kem hạnh nhân rồi bắt tôi lên đây ngồi đợi.
- Con đang xem gì thế?
Tí thì giật cả mình! Vừa nhắc đã thấy bác ấy rồi!
Mẹ anh ngồi xuống cạnh, xoa đầu tôi hỏi.
Tôi ngơ ngẩn quên cả trả lời.
Sao từng ấy bát đĩa mà bác ấy rửa nhanh thế nhỉ?
Tôi chỉ mới ngồi đây được vài ba phút thôi mà…
Thấy vẻ mặt khó hiểu của tôi, mẹ anh bật cười:
- Mẹ vứt cả vào sọt rác rồi. Lần sau, lấy cái mới dùng là được. Tiện!
- …
Được thôi!
Vy Anh, cứ xem như là mình chưa nghe thấy gì đi.
Cứ xem như là bác ấy dị ứng với xà phòng nên không thể làm được những việc như thế đi…
- Cháu đang xem hoạt hình.
Mẹ anh nhìn thoáng qua chiếc ti vi rồi nói:
- Ừ, con dâu này, con về đây làm mẹ rất vui!
Tôi vân vê ly kem trong tay, e dè lên tiếng:
- Bác có thể đừng gọi cháu là con dâu nữa được không ạ?
Mẹ anh cứ gọi thân mật thế này khiến tôi rất khó thở.
Tôi còn chưa nhận lời cầu hôn của con trai bác ấy cơ mà.
Sao có thể là con dâu được kia chứ!
Mẹ anh gật đầu, mỉm cười:
- Ừ, con dâu này. Ở đây có gì không thích thì nói ngay với mẹ nhé.
- …
Thôi được rồi, Vy Anh!
Xem như đây là một thói quen lạ trong cách xưng hô của bác ấy đi!
- Không đâu ạ, cháu rất thích nơi này.
- Con thích à? Vui thật! Nhà này không còn vắng tanh vắng ngắt nữa rồi.
Mẹ anh khẽ thở dài:
- Mẹ mà biết trước thì mẹ đã bắt con từ lúc bé về đây nuôi rồi. À, mà lúc đó, bố mẹ cũng không ở đây được. Lúc đó, bố mẹ phải đi khắp nơi để mở rộng qui mô của tập đoàn.
Tôi giảm nhỏ tiếng tivi, chăm chú nghe mẹ anh kể chuyện.
- Duy Phong trầm tính lắm. Chả bao giờ nói với ai quá một câu đâu. Duy Phong à, lúc nhỏ đã không giống với những đứa trẻ khác. Lao vào học tất cả ngoại ngữ của các nước mà Khánh Phong đặt trụ sở.Ghế nhà trường, Duy Phong hiếm khi ngồi mà chủ yếu được bố Khánh đặt lịch đào tạo.Rồi thì theo bố đi khắp nơi để tích lũy kinh nghiệm. Ở bên theo dõi và quan sát tất cả. Đến năm 9 tuổi, Duy Phong đã nắm vững được hết những kỹ năng cơ bản. Từ đó, Duy Phong đảm nhận luôn vị trí tổng giám đốc.
Ánh mắt của mẹ anh vừa ấm áp lại tràn ngập tự hào:
- Thời gian đó, tập đoàn tập trung chủ lực để tấn công vào Mỹ. Khánh Phong lập hẳn một chuỗi công ty con ở đó. Mà lúc ấy, bố mẹ còn đang phụ trách bên Ý nữa nên quyết định điều Duy Phong sang để vừa học tập lại vừa làm việc.Duy Phong bên ấy cùng với sự hỗ trợ của thư kí Hoàng chịu trách nhiệm trụ sở lớn bên Mỹ.
Vậy là, 10 năm trước anh ấy sang Mỹ…
10 năm trước anh ấy sang Mỹ?
Cảm giác mất mát tột độ đột nhiên xâm chiếm lấy tôi.
Có một số thứ dường như là tôi biết rõ nhưng nghĩ kĩ thì lại không có gì…
- Lúc Duy Phong sang Ý để dự cuộc họp lãnh đạo cấp cao thì bị bọn lưu manh bắt cóc. Bố mẹ khi đó sợ Duy Phong không thích nên đã không cho vệ sĩ theo. Mẹ đã sợ tới mức mê man mấy ngày trong viện! Cũng may là chỉ hai ngày sau, cảnh sát đã giải quyết được mọi chuyện.
Giọng mẹ anh có chút mơ hồ, không rõ ràng:
- Sau chuyện này, bố mẹ tìm những vệ sĩ thật gỏi để bảo vệ Duy Phong và để Duy Phong nắm luôn quyền quản lí. Rồi Duy Phong thành lập Black Company, có hẳn trụ sở và hoạt động rất bí mật.
Black Company?
Tại sao lại không phải Colorful Company nhỉ?
Anh cái gì cũng đen tối như thế…thật là không nên!
- Trang phục của họ là màu đen, kính đen và găng tay đen nữa. Xuất quỉ nhập thần lắm, ngay cả bố Khánh cũng không biết đây này! Có điều, họ đảm bảo an toàn tuyệt đối!
Trang phục màu đen à…Kính đen, găng tay đen?
Hừm…thấy ở đâu rồi nhỉ!!!
Xem nào…
A! Chai nước sốt!
Đúng rồi! Đúng rồi!
Là lần đó, ở siêu thị biến thái!!!
Xuất quỉ nhập thần! Đúng luôn! Là họ rồi!
Mà như thế thì không lẽ nghề tay trái của Black Company là làm nhân viên siêu thị?
Hợp lí không?
Hình như là không…
Vậy thì…mục đích của họ lúc đó là gì?
- Mẹ, con gặp một người trong số đó rồi thì phải.
Do để mình quá mải mê cuốn theo Black Company kì bí nên tôi vô tình gọi mẹ lúc nào không hay…
Mẹ anh cũng như tôi, không để ý gì đến việc đó, vẻ mặt đăm chiêu:
- Thế à? Họ có khuy hiệu gồm hai kí tự B.C trên ngực áo đấy! Mẹ cũng gặp nhiều rồi nhưng không biết mặt ai cả! Hỏi họ cũng không nói gì đâu, tuyệt đối giữ im lặng!
Mẹ anh khẽ thở dài:
- Chẳng có ai chịu nói chuyện với mẹ cả! buồn!
- …
Thật tâm trạng!
Mà mẹ anh vừa nói gì cơ?
Khuy hiệu gồm hai kí tự B.C ư?
Tôi lập tức hét toáng lên:
- Mẹ, con biết rõ một người trong số ấy!
Ngay sáng nay, tôi vừa gặp đấy thôi.
B.C!!!
Dám lừa tôi là Best CEO à! Best CEO à!
Bây giờ thì tôi hiểu rõ mọi chuyện rồi!
Nhân viên siêu thị gì chứ! mình quá ngây thơ mà!
Anh ấy là cho người hạ nhục chiều cao của tôi!
Quá đáng lắm rồi!
Hay thật, người đó lại ngang nhiên lấy chai nước sốt ngay trước mặt tôi và Vũ, còn tưởng họ có ý tốt chứ, hóa ra là giấu diếm ý đồ đen tối phía sau!
Thật quá mất mặt mà! hừ hừ!
Được lắm!
Tôi tức giận đặt mạnh ly kem lên bàn:
- Mẹ, là anh Duy Phong ấy!
Mẹ anh giật mình, nhưng sau đó nhìn tôi vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ:
- Duy Phong là thủ lĩnh!
À ừ nhỉ…
Anh ấy thành lập ra B.C cơ mà…
- Mà Duy Phong thì lại càng không nói!
Mẹ anh cũng có vẻ rất hiếu kỳ về B.C này.
Trong khi tôi đang nghĩ cách moi tin thì mẹ anh lại chuyển chủ đề, kể chuyện ngày xưa theo đuổi bác Duy Khánh.
Mẹ anh học khối dưới của bác Duy Khánh tại trường trung học.
Bác Khánh cũng như anh, rất xuất sắc và điển trai.
Nhưng mẹ anh không mờ nhạt như tôi mà ngược lại cũng rất rổi bật.
Ngày nào, mẹ anh cũng mang đồ ăn đến cho bác trai.
- Đàn ông là phải tấn công từ dạ dày.
Mẹ anh nói với vẻ dạn dày kinh nghiệm và đầy tự tin.
Tôi có hơi rùng mình.
Ừm thì…mặc dù bác trai có bị cưa đổ thật nhưng mà…theo cách hợp lí nhất thì chắc chắn là bác trai muốn tự giải thoát mình khỏi cách tấn công đầy tàn ác đó của bác gái.
Bởi vì chỉ cần bác gái tấn công thêm vài giây nào nữa thì có lẽ bác trai ôm theo cái dạ dày đầy thương tật mà hy sinh mất.
Tình yêu có hay không cũng được.
Còn mạng sống nhất quyết phải giữ.
Điều này, tôi có thể hiểu!
Vẻ mặt mẹ anh mơ màng chìm trong những ký ức xưa cũ, mặt chợt sáng lên:
- Chú Thức ngày xưa gái theo cũng nhiều lắm!
Không biết tại sao nhưng tôi lại có cảm giác rất quen thuộc với người chú ruột của anh.
Mặc dù bác ấy là đối thủ nặng kí nhất của bố Nhật vĩ đại!
Sắc trời về đêm càng thêm tối…
Chiếc kim đồng hồ càng nhích dần đều theo từng tích tắc.
- Nhưng mà chú ấy à, cứ vùi đầu vào những bản thiết kế, gái theo thế nào cũng mặc kệ. Mẹ cứ phải đứng ra dẹp yên cho chú ấy. Thật mệt!
Bác Duy Thức may mắn đấy chứ, may là chưa bị tấn công bằng đường dạ dạy không thì kỹ sư thiên tài không tồn tại mất.
Có nên dành 1 phút mặc niệm không đây…
Mẹ anh lại khẽ thở dài:
- Chú Thức ấy, chẳng biết tại sao lại bỗng nhiên đi mất.
Ồ! Hóa ra ngay cả mẹ anh cũng không biết tới lí do mất tích của bác Duy Thức à.
Anh cũng rất quí người chú này.
Không biết là anh có nắm được thông tin gì không nhỉ?
Hẳn là phải có rồi…! Anh là ai chứ!
Mẹ anh xoa đầu tôi, dịu giọng:
- Cũng vui thật! Chú ấy bây giờ về đây lại còn đem theo cả con cưng này chứ!
Sao cơ? Tôi không khỏi ngạc nhiên!
Bác ấy đã về đây ư?
Sao chuyện này không hề được ai nhắc đến nhỉ?
Lại còn mang theo con cưng?
Trong chuyện này có chút kì lạ…
Một nghi vấn mơ hồ chợt lóe lên nhưng nhanh chóng bị dập tắt ngay tắp lự.
Đừng nghĩ linh tinh như thế…
Nếu vậy thì tôi và anh làm sao đến được với nhau!
- Mẹ, con đâu thấy bác Duy Thức đâu?
Vẻ mặt mẹ anh trở nên có chút do dự, phức tạp nhưng chưa kịp trả lời thì một giọng trầm nhẹ nhàng vang lên thình lình cắt ngang:
- Vy Anh!
Tôi và mẹ anh đều giật mình nhìn.
Đứng trên bậc cầu thang, anh đút một tay vào túi, nhìn tôi với ánh mắt tĩnh lặng, giọng điệu nghiêm nghị:
- Đi ngủ!
Anh hướng mắt về chiếc đồng hồ ra lệnh cho tôi.
Hừm…
10 giờ rồi cơ à, đến giờ giới nghiêm rồi cơ à!
Nhưng mà tôi vẫn còn chưa muốn ngủ, vẫn còn muốn cùng mẹ anh…tâm sự!
Hơn nữa chiều tôi đã ngủ rồi mà và cho dù không thì đã sao.
Anh có quyền gì bắt tôi đi ngủ chứ!
Mặc dù ý nghĩ trong đầu táo bạo là thế nhưng trước dáng vẻ đầy uy quyền của anh thì đừng nói đến chống đối hay phản kháng mà ngay đến cả mở miệng năn nỉ tôi cũng không dám.
Đã thế, mẹ anh cũng không lên tiếng bảo vệ hay níu kéo tôi lại…
Thật đau lòng.
Tôi ôm đầy một mớ ấm ức, miễn cưỡng đứng dậy, chậm chạp đi về phía anh.
Vẻ mặt anh vẫn không hề biểu lộ bất kì cảm xúc nào.
Lúc đi ngang qua, anh giữ tay tôi lại, âm điệu trong chất giọng trầm lạnh pha lẫn sự cảnh cáo:
- Về phòng nhé. Không được trốn sang phòng mẹ chơi!
Sao anh biết hay vậy…
Biết luôn tôi định len lén đến chỗ mẹ Diệp nằm vạ chứ…
Tôi lườm anh với ánh mắt đầy oán giận, giọng điệu ghê
gớm:
- Anh nhớ đấy! Những chuyện anh làm với em, em sẽ tính hết một lượt. Em sẽ không bao giờ bỏ qua đâu!
Nói xong, tôi hứ một tiếng rồi quay phắt người chạy thật nhanh lên tầng trên.
Tôi đứng trước của phòng, tim đập liên hồi, thở không ra hơi…
Sợ bị anh tóm thì chỉ có tiêu đời…
Hù dọa anh có một tí mà tự mình muốn đứng tim ngay tức khắc.
Thảm! Quá thảm!
Gian phòng khách rộng lớn được bao quanh bởi ánh sáng trắng mạnh mẽ.
Không gian tĩnh lặng chỉ còn phát ra tiếng ti vi thật nhỏ.
Tiếng bước chân trên những bậc cầu thang vang lên…
Thấy anh vừa ngồi xuống, bà Hoàng liền lên tiếng:
- Con trai vừa mới làm việc xong đấy à?
Anh nhìn lướt qua chiếc tivi còn đang chiếu bộ phim hoạt hình nhí nhố, ánh mắt sâu thẳm đan xen những cảm xúc khác nhau.
Giọng nói anh có phần âm u:
- Con hi vọng là mẹ sẽ không để việc này xảy ra lần nữa!
Hãy cứ để Bé con từ từ nhớ ra mọi chuyện…
Bà Hoàng mỉm cười gật đầu, nụ cười len lỏi những tia đau lòng:
- Con trai, yêu con dâu của mẹ nhiều vào nhé!
Anh im lặng, vẻ mặt mang nét trầm tư…
Một lúc sau, đưa tay lấy ly kem vẫn còn nguyên trên bàn, anh đứng dậy nhìn bà Hoàng:
- Mẹ cũng đi ngủ sớm.
***
Treo lơ lửng trên cao, ánh trăng mờ ảo ban phát hàng ngàn tia sáng tinh tú bao quanh căn biệt thự trắng tráng lệ…
Căn phòng có những bức tường được phối màu tươi sáng.
Chiếc rèm cửa sổ màu vàng nhạt được những cơn gió hè lướt qua làm lay động.
Vũ Vũ: Anh Duy Phong nhà cậu quá lắm! Dám hạ nhục hai đứa mình như thế. Thật không chấp nhận nổi!!!
Tôi ngồi trước máy tính, hậm hực mà đem hết mọi chuyện kể với Trúc Vũ qua Yahoo, đương nhiên là nhận được sự ủng hộ rất lớn từ Vũ.
Vũ Vũ: Vy Anh! Cậu phải vùng lên. Cậu phải cho anh Duy Phong thấy cậu mạnh mẽ cỡ nào!
Cỡ chữ của Trúc Vũ lớn đến nỗi chỉ một câu đã chiếm gọn hết màn hình.
Cơn tức giận đọng ứ lại khiến mặt tôi hằm hằm, gõ chữ ầm ầm như muốn đập nát luôn cả bàn phím.
Kem Bebe: Tất nhiên! Rồi tớ sẽ cho anh ấy thấy, thấy rõ là đằng khác!!!
Vũ Vũ: Đúng thế! Đúng thế! Vy Anh của tớ, từ giờ trở đi cậu phải như thế nhé. Không được dễ bảo như thế nữa đâu. Đừng để càng về sau càng nép mình dưới anh ấy.
Kem Bebe: Hứ, Vũ ơi là Vũ! Tớ chưa bao giờ sợ anh ấy cả. Nói cho cậu biết nhé, anh ấy mới là người sợ tớ gần chết ấy chứ.
Vũ Vũ: Thôi Vy Anh, cậu không cần như thế đâu.
Kem Bebe: Thế nào hả?
Vũ Vũ: Nói láo chứ gì! Cậu giỏi như thế sao hôm ở sân bay lại diễn cảnh thê thảm vậy?
Lúc ở sân bay…trước mặt mọi người bị anh một tay kéo tuột đi…
Mặt tôi liền tối sầm nhưng tay vẫn đánh máy lia lịa.
Kem Bebe: Cậu thôi đi nhé. Đấy là do tớ hiểu chuyện. Cậu nghĩ thử xem, nếu hôm ấy tớ phản kháng thì anh ấy sẽ rất mất mặt. Ai lại để bạn trai mình như thế. Không gì thì anh ấy cũng là Hoàng Duy Phong mà. Duy Phong bất bại gì chứ, bại dưới tớ từ lâu rồi.
Vũ Vũ: Vy Anh à, cậu quay về trái đất với tớ đi. Ở trên sao hỏa bây giờ người ta hay phóng tên lửa lên đấy lắm, cẩn thận không là dính đấy. Sao cậu toàn nói những điều mà người tin là không hề tồn tại thế hả? Tớ dám cá là chỉ cần anh Duy Phong ho nhẹ thì hồn vía của cậu đã bay xa rồi.
Hứ! Gì mà anh ấy ho nhẹ thì tôi đã thất xiêu như thế chứ!
Trúc Vũ coi tôi là cái gì đây! Lá gan của tôi bé tí thế thôi sao?
Thật nực cười!
Nói năng nhảm nhỉ và không đúng sự thật một chút nào cả!
Phải là…chỉ cần nhìn thấy ánh mắt sẫm màu nguy hiểm của anh ấy là tôi…chết đứng rồi…
Bặm môi lại, tôi gõ chữ một cách hùng hồn.
Kem Bebe: Được rồi! Cậu cứ chờ nhé Trúc Vũ mắt to. Vy Anh này sẽ cho Hoàng Duy Phong kia rơi vào thảm cảnh không bao giờ gượng dậy nổi. Đến lúc đó, Trúc Vũ mắt to thân yêu đừng có ngạc nhiên vì chuyện thường này nhé!
Đánh xong dòng chữ đó, đột nhiên tôi bật cười khoái chí cứ như là anh đã thê thảm lắm rồi!
Vũ Vũ: Haiz…Vy Anh à, tớ thấy trình độ tự sướng của cậu cao như thế hay là tìm Nguyễn Phương so tài xem.
Kem Bebe: Cậu im ngay!!!!!!!!!!!! Người tầm thường như cậu thì làm sao hiểu được người cao siêu như tớ hả. Cậu còn ăn nói linh tinh nữa tớ sẽ bay qua đánh cậu tơi bời đấy nhé!
Vũ Vũ: Hahaha. Làm ơn đi Vy Anh ngây thơ của tớ. Cậu nghĩ tớ dễ bị dọa nạt như cậu à? Lấy tớ làm gương đi, tớ nhé, nói một thì Mạnh Vũ không dám cãi hai, mà tớ nói hai thì đố anh ấy dám cãi một.
Tôi xí một tiếng đầy khinh thường!
Kem Bebe: Tưởng gì! Duy Phong nhà tớ cũng ngoan như thế đấy. Tớ mà đã không nói thì anh ấy cũng chẳng dám cãi nhé!
Vũ Vũ: Vy Anh à, cậu không nói thì còn có gì để cãi đây???!!!
Trúc Vũ thêm và dấu than cảm thán đầy não nề phía sau…
Vũ Vũ: Vy Anh, Vy Anh, Vy Anh! Cậu là sướng nhất đây! Ngày ngày được ngắm anh Duy Phong đến chán chê!
Kem Bebe: Ừ, haha. Rất sướng!
…
Gì thế…Tôi vừa nói gì cơ…
Thật mất hình tượng…Sao vừa rồi lại có thể phấn khích thái quá như thế!
Đáng lẽ ra phải như thế này…
Kem Bebe: Vũ ơi, thật ra tớ cũng không hay nhìn anh ấy đâu. Tớ làm gì có thời gian! Mà cậu cũng biết đấy, trai đẹp xung quanh bọn mình đâu thiếu gì nào!
Vũ Vũ: Cậu hà tất cứ phải nói láo làm gì? Vâng, trai đẹp không thiếu nhưng mà không ai đẹp bằng anh ấy! Trời ạ, càng nói càng tức! Cậu làm sao mà lại được anh ấy thích nhỉ!!!!
Kem Bebe: Hứ, cậu phải hỏi tại sao tớ có thể thích người như anh ấy mới đúng. Cậu không biết anh ấy tệ hại như thế nào đâu.
Vũ Vũ: Vy Anh à, hai đứa mình là bạn bè cả đấy. Nói thật đi nhé, không thì ngày mai tớ sẽ hùa với lũ kia xử đẹp cậu! Cậu đừng quên, anh Duy Phong là thần tượng số 1 của tớ, mà fan thì nhất định phải bảo vệ thần tượng. Cho nên, dù cậu với tớ có thân tới cỡ nào nhưng một khi cậu dám nói xấu anh Duy Phong thì cậu chết chắc! Ngay chưa Vy Anh!
Kem Bebe: Sặc! Đồ tàn nhẫn, đồ nhẫn tâm! Tớ đương nhiên là không nói dối! Anh ấy nhé, ở ngoài thì hào quang chói lóa thế thôi chứ thật ra bên trong đen tối! như chuyện hạ nhục bọn mình đó.
Vũ Vũ: Á! Cậu nói việc này làm tớ tức điên đây! hai đứa mình đâu thấp lắm đâu, chỉ có điều không cao hơn ai thôi mà.
Kem Bebe: Yeah! Chính xác! Rồi nhé, riêng việc ấy là một. Thêm nữa đây, ai cũng nghĩ anh ấy tài giỏi xuất sắc. Sai lầm lớn, tất cả đều đã mù quáng rồi! Ngay đến việc mà trẻ sơ sinh cũng biết như mở tủ lạnh mà anh ấy không biết thì thế nào? tài giỏi ư? Hừ, còn lâu. Quá sai lầm!
Vũ Vũ: Anh ấy không biết mở tủ lạnh? Tớ không tin. Cậu nói anh ấy không biết tủ lạnh nằm ở đâu thì tớ còn tin được. Vy Anh à, cậu ngủ nhều quá nên bị chập luôn rồi phải không?
Kem Bebe: Thôi bỏ đi! Không nói nữa! các người đều bị anh ta làm cho u mê rồi, đâu còn phân biệt được trái phải nữa. hừ, để mà xem. Đã vậy ta cũng mặc, không thèm khuyên can hay xen vào nữa đâu, cứ để anh ta nhuộm màu đen tối hết thế giới này đi. Hừ hừ, rồi những người mê trai như các ngươi sẽ rơi hết cả vào địa ngục.
Vũ Vũ: Diễn thuyết đấy à? Đừng quên, cậu cũng nằm trong số đó đấy Vy Anh!
Kem Bebe: À ừ. Cậu ăn tối chưa?
Vũ Vũ: Cậu bị ốm à?
Kem Bebe: Đâu có chứ. Sao lại hỏi vậy?
Vũ Vũ: Hơn mười giờ còn ăn tối. bình thường không?
Kem Bebe:…
Tại vì tôi thấy đề tài cứ chỉ quay quẩn xung quanh anh nên muốn đổi đấy mà…
Vũ Vũ: Vy Anh à, thời gian vừa rồi xảy ra nhiều chuyện nhỉ. Bây giờ qua hết rồi, thích thật. cũng may là tính trẻ con ăn sâu vào đầu cậu nếu không sẽ phải mệt mỏi lắm!
Kem Bebe: Mệt gì cơ? À mà trẻ con à, quên đi. Cậu làm ơn đừn dựa vào bề ngoài mà phán xét người khác.
Vũ Vũ: Tớ đâu phán xét. Ai cũng bảo thế, vừa mới lúc chiều mạnh Vũ còn bảo tớ với cậu chỉ như trẻ con.
Kem Bebe: Ồ, giỏi đấy nhỉ! cậu để Mạnh Vũ nhà cậu nói thế mà được à? Cậu phải đánh cho anh ta một trận! Cậu quá ngoan hiền thế thì Mạnh Vũ sẽ lấn lướt đây!
Vũ Vũ: Nhắc lại, nhắc lại. Tớ không phải cậu. Ok? Mà cậu biết tin gì chưa? Mạnh Vũ nhà tớ, anh Bùi Quang và chị Minh thư năm sau sẽ học chung trường đại học kinh tế đó.
Kem...