Không thì phá hỏng bữa tối mất.
Bà Diệp lúc đầu còn hơi ngại, nhưng rồi cũng dần cuốn theo vẻ tự nhiên thân mật của bà Hoàng.
Hai người cười nói, chia sẻ rất nhiều thứ.
***
Rèm cửa màu vàng tung bap trước gió.
Ngoài kia, sắc trời mang màu xam xám.
Có một giọng trầm ấm vang lên bên tai:
- Vy Anh!
Thật là ồn ào!
Tôi nhăn mặt, cuộn tròn người trong chăn, mặ vùi sâu vào gối.
Người kia kéo chăn tôi ra…sau đó…leo lên giường nằm kế bên tôi.
Thôi kệ đi, không ồn ào nữa là được mà.
Người kia lại khẽ gọi:
- Bé con, dậyi.
Thần trí nửa tỉnh nửa mê của tôi dần trở nên tỉnh táo, giọng mơ màng:
- Anh Duy Phong để yên cho em ngủ.
Anh đưa tay vuốt mái tóc ngắn của tôi, giọng cười:
- Em đã ngủ rất lâu rồi. Dậy ăn tối.
Hử? Ăn tối?
Đã tối rồi cơ à…
Tôi chậm chập mở đôi mi còn đang nặng trĩu, lơ ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hmm…màu đen…vậy đúng là tối rồi.
- Em ngủ luôn đây. Mai sẽ dậy sau.
Dứt lời, tôi liền nhắm nghiền mắt, thả người theo cơn buồn ngủ đang xâm chiếm mạnh mẽ.
Căn phòng thoáng chốc lại trở nên thật yên tĩnh.
Gió nhẹ len lỏi mang theo vả mùi hương cỏ dại bay vào.
Đầu của tôi nhẹ bẫng…thần trí lại bay đi…
Nhưng chút lý trí còn sót lại mách bảo rằng có điều gì đó cực- kỳ- không- ổn.
Điều gì thế!!!
Aaaaaaaaa!!!
Anh đang nằm trên giường tôi ư?
Dù rất rất khó khăn, nhưng tôi vẫn phải quay người để kiểm chứng điều cực kỳ không ổn đó, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt điển trai của anh.
Cơn tức giận ngay lập tức bị nuốt gọn một cách vô điều kiện và chỉ trong chớp nhoáng.
Một bằng chứng nữa cho thấy sát thủ thường là những người đẹp trai có trong phim ảnh không phải là điều viển vông!
Mắt tôi vẫn còn ríu, giọng ngái ngủ:
- Anh vào phòng em sao lại không gõ cửa?
Anh cười một tiếng:
- Là do em không nghe thấy.
Tôi đờ đẫn một lúc, sau đó hiểu ra vấn đề thì xấu hổ:
- Em ngủ say như vậy cơ à?
Anh ừ một tiếng, tay vẫn ôm tôi.
- Bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ?
Mắt tôi lờ đờ nhìn chiếc đồng hồ trên tường.
Ồ, đã hơn bảy giờ rồi!
Theo quán tính, tôi đưa ngón tay ra nhẩm trong đầu.
Hmm…vừa tròn mười tiếng. Nhưng vẫn không muốn dậy thì làm thế nào nhỉ.
Mắt tôi lại có tình trạng muốn khép lại!
Anh nhìn tôi, ánh mắt hiện lên tia cười lại xen lẫn sự chiều chuộng:
- Rất mệt à!
Đúng thế!
Mặc dù là ngủ li bì như thế nhưng tôi lại bị những giấc mơ kỳ lạ cuốn lấy.
Những hình ảnh chập chờn hiện ra, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, không ngừng đan xen nhau.
Tôi chưa kịp hình dung kĩ thì đã biến mất và thay vào đó là hình ảnh khác!
Đầu tôi bây giờ nặng trịch, người cũng không muốn nhúc nhích nữa rồi.
Tôi thở dài ưm một tiếng, thể xác tưởng như rệu rã đến nơi.
Anh tiến lại gần, đầu chạm vào trán tôi:
- Thấy khó chịu ở đâu?
Tôi chậm chạp lắc đầu sau đó đột ngột ôm ghì lấy anh, vùi mặt vào ngực anh.
Anh mất mấy giây mới nén được ngỡ ngàng, thở nhẹ ra:
- Sao rồi?
Tay tôi bấu chặt lưng áo anh, sự đau đớn và hoảng hốt bỗng dâng lên nuốt trọn lấy tâm trí tôi một cách ghê sợ.
Tim anh đập những nhịp bất thường, ánh mắt sẫm màu nghi vấn:
- Vy Anh, em làm sao?
Người tôi khẽ run lên.
Trong chuỗi giấc mơ kì dị kia, tôi không hề thấy anh…
Và vĩnh viễn không tìm thấy anh…
Những cảm xúc ấy chân thật đến đáng sợ, ngực tôi co thắt lại, căn chặt môi, vẫn ôm ghì lấy anh cứ như sợ anh sẽ đi mất…
Mũi tôi nghẹt lại, giọng nói rất khẽ:
- Anh đừng biến mất lần nữa nhé. Em sẽ rất sợ.
Vẻ mặt anh nín lặng, bất động.
Mất một khắc định thần mới vỗ về tôi bằng chất giọng trầm ấm:
- Được.
Hết những cơn run rẩy, hết những cơn hoảng loạn, tôi bắt đầu lấy lại được cảm giác…
Tôi buông anh ra, mặt nóng bừng, cơn xấu hổ trỗi dậy một cách mạnh liệt, mất bình tĩnh nói:
- Em…ngủ đây!
Mắt anh hiện những tia khó nắm bắt, âm điệu trong giọng anh rất dịu dàng khiến tôi có chút lạ lẫm:
- Vy Anh không ăn tối à?
Tôi lắc đầu, tinh thần đã hoàn toàn kiệt quệ:
- Em không muốn ăn. Lát anh ăn thêm đi, bù cho phần của em là được rồi.
Ánh mắt anh thoáng trầm ngâm, ngồi dậy bên mép giường nhìn tôi:
- Một chút!
Tôi đưa đôi mi nặng trĩu ngước nhìn anh thở dài:
- Một chút cũng không. Em không muốn ăn mà.
Anh không nói gì nhưng đột nhiên bế xốc tôi lên làm tôi giật mình la lớn:
- Anh làm gì thế?
Anh im lặng cúi người, lấy đôi dép nằm dưới sàn đi vào trong chân cho tôi, nhìn nghiêng, vẻ mặt lạnh lùng của anh có nét cao ngạo khó đoán:
- Mọi người đợi.
Mọi người đợi? Mọi người đã về rồi sao?
Ôi trời ơi! Sao anh lại không chịu nói sớm, làm tôi cứ tưởng là chỉ có mình tôi và anh chứ.
Má ơi, má ơi! Cứ như thế này thì ấn tượng về tôi trong lòng mọi người sẽ tụt dốc không phanh một cách thảm hại cho mà xem.
Tất cả…đều tại người này cả đây!
Khi tôi đang còn lẩm nhẩm trong đầu thì người đột nhiên nhẹ bẫng…
Đã bị anh bế ra khỏi phòng từ khi nào.
***
Ánh sáng trắng lóa mạnh mẽ của chiếc đèn chùm nơi gian phòng bếp làm tôi chói mắt, không thấy rõ được mọi người đang cười nói vui vẻ.
Bố Nhật ngoắc tay ra hiệu cho tôi ngồi vào bàn.
Não bộ tôi bắt đầu báo hiệu một trạng thái vô cùng thê thảm, bây giờ tôi mới nhận ra rằng là mình đang đứng lờ đờ với đôi mắt ngái ngủ ở giữa bếp…
Thảm!
Tôi cúi mặt đi đến nhỏ giọng chào mọi người một tiếng rồi tìm chỗ ngồi của mình.
Xung quanh chiếc bàn lớn, bố mẹ anh ngồi một phía đối diện với bố mẹ tôi.
Anh ngồi một phía, bên cạnh là chiếc ghế trống còn sót lại.
Hm…
Kiểu này thì tôi có ngồi dưới đất cũng không bao giờ ngồi với anh đâu!
Dư âm chuyện lúc nãy vẫn còn bám chặt lấy tôi chưa dứt ra đây.
Hừ…
Thật ra là…do tôi quá xấu hổ thôi mà!
Tôi đi đến bên cạnh, ghé tai bố nói nhỏ:
- Bố đổi chỗ cho con nhé?
Bố Nhật cười phá lên, xoa đầu tôi:
- Con gái sao lại muốn thế?
Ánh mắt mọi người đều đang chú ý đến tôi.
Không gian nơi đây lại thật yên tĩnh.
Tôi hít thở sâu, đứng cạnh bố, hạ giọng đầy quyết tâm:
- Con…đứng thế này ăn cũng được.
Bác Duy Khánh cười lớn.
Còn mẹ anh lại khá khó hiểu, không biết đang xảy ra chuyện gì.
Anh vẫn ngồi im với vẻ mặt thờ ơ nhưng chỉ cần một cái liếc mắt thì tôi đã phải ngoan ngoãn dẹp bỏ hết sự xấu hổ, thù hận sang một bên mà đến ngồi cạnh anh.
Tim đập liên hồi những nhịp hỗn loạn. Mặt lại bắt đầu nóng ran…
A!
Đừng nghĩ nữa! Làm ơn đừng nghĩ nữa!
Chuyện lúc nãy không có gì đâu mà.
Tôi không ôm anh, không làm gì anh cả.
Là do anh tự nguyện…đúng rồi, là do anh tự nguyện…
Cái lí lẽ vừa được đưa ra khiến tôi vững dạ hơn nhưng vẫn phải ngồi tít ngoài mép ghế một cách chật vật, cố gắng tăng tối đa khoảng cách so với anh.
Tay tôi vịn vào ghế một cách căng thẳng, nhìn bố mẹ anh, giọng nói rất nhỏ:
- Cháu…mời hai bác ăn tối.
Nói xong, tôi thầm thở phào.
Hai bác ấy mỉm cười gật đầu.
Oa, vậy là cửa ái khó khăn này tôi cũng hoàn thành rồi!
Tôi nhìn bố mẹ, nói rất tự nhiên:
- Con mời bố mẹ ăn tối!
Đúng lúc mọi người đang chuẩn bị ăn thì một giọng nói vang lên:
- Con không mời anh Duy Phong sao?
Mẹ anh nhìn tôi đầy ý cười.
A!
Vẻ mặt tôi trở nên cứng ngắc, tay đang cầm chiếc thìa khựng lại!
Thật sự là tôi chưa từng nghĩ tới điều này.
Thấy tôi bối rối không biết xử sự ra sao, bác Duy Khánh khoát tay:
- Vợ chồng cần gì mời nhau!
Rầm!
Tôi ngã khỏi ghế, muốn trốn đi cho xong.
Bây giờ thì đã hiểu quyền năng làm người ta chết đứng thì anh được thừa hưởng từ ai rồi.
Tràng cười lớn vang lên, ngay cả mẹ Diệp cũng nhìn tôi phì cười.
Một cánh tay đưa ra kéo tôi dậy, vừa ổn định chỗ ngồi, tôi liền nhìn anh, cố tình nhấn mạnh từng chữ:
- Em- mời- anh- Duy- Phong ăn tối!
Mắt anh hiện lên tia cười, giọng điệu vô cùng mờ ám, nhẹ nhàng đáp lại:
- Ừ, vợ ăn ngon nhé!
Tôi đờ người một lúc rồi lập tức cúi gằm mặt, cúi thật sát như muốn cắm mặt luôn vào đĩa ăn.
Mẹ anh nhìn tôi dịu dàng:
- Vy Anh, đều là bố mẹ cả. Lần sau con mời một lần luôn thể, mà không cần cũng được. Phép tắc nghi lễ không cần thiết đâu.
Tôi ngượng ngùng dạ một tiếng thật nhỏ.
Tôi làm sao mà ngăn được bản tính lễ phép vốn có của mình kia chứ, đâu như ai kia…im lặng ăn không thèm chào hỏi người khác lấy một câu. Hứ!
Bố Nhật mỉm cười:
- Con gái, cứ như là ở nhà nhé!
Tôi le lưỡi.
Mới ngày đầu mà, mặc dù tôi biết bố mẹ anh rất thoải mái nhưng cũng cần thời gian để tôi thích nghi dần.
Mọi điều hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của tôi.
Đặc biệt là thái độ của bố mẹ anh.
Bây giờ, tôi lại có cảm giác như…hai bác ấy và anh không liên quan tới nhau…
Hai bác ấy hay cười còn anh…
Rõ ràng là người ngoài hành tinh!
Nhưng có điều, bố anh làm ơn đừng hù dọa tôi như lúc nãy…sợ thật!
Nhìn thức ăn trên bàn, mắt tôi sáng lên.
Cứ tưởng là đồ ăn sẵn như lần trước đến đây nhưng hóa ra là do mẹ Diệp làm cả.
Thế này thì khỏi phải lo người kia ăn uống bừa bãi rồi!
Mẹ Diệp vẫn im từ lặng từ nãy bỗng nhiên mỉm cười nói với anh:
- Con ăn nhiều một chút nhé!
Anh gật đầu, giọng nói không cảm xúc:
- Cảm ơn mẹ.
Ồ…cảm ơn mẹ à?
Anh gọi mẹ Diệp là mẹ à?
Tôi trừng mắt nhìn anh, bực dọc:
- Ai cho anh gọi mẹ! Mẹ là của em chứ đâu phải mẹ anh!
Anh không có phản ứng, nhưng không hề nghe thấy tôi nói, từ tốn ăn với vẻ mặt bàng quan.
Hứ!
Tôi tức giận đưa một thìa cơm lớn vào miệng, không để ý rằng có những ánh mắt vẫn đang theo dõi tôi đầy ý cười.
Bác Duy Khánh có vẻ thích thú:
- Nhà có trẻ con vui thật.
Thìa cơm suýt nữa thì nghẹn lại trong miệng, phải cố gắng lắm tôi mới nuốt được trôi.
Trẻ con ư?
Vy Anh! Phải khẳng định địa vị của mình đi! Phải thể hiện cho mọi người thấy độ trưởng thành của mình đi!
Tôi hít sâu một hơi, lại hít sâu một hơi, nhìn bác Duy Khánh với vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí có vài phần nghiêm trọng, nói một hơi đầy dứt khoát:
- Bác Khánh, thật ra cháu 17 tuổi rồi ạ!
Tôi, 17 tuổi, học lớp 11, năm sau sẽ là lướp 12, sau nữa sẽ lên đại học, sau sau nữa sẽ đi làm.
Đã thấy tôi lớn chưa! Làm gì lại trẻ con ở đây!
Bác Duy Khánh nghe tôi trình bày xong thì có vẻ ngạc nhiên:
- Con 17 tuổi à?
Tôi gật đầu chắc nịch.
Bác Khánh bỗng cười phá lên:
- Con giống như mới chỉ 10 tuổi thôi.
Mọi chí khí ban nãy của tôi lập tức vụt tắt một cách tàn nhẫn.
Mặt nghệt ra, ấm ức nhưng cũng chỉ vâng một tiếng yếu xìu rồi cắm mặt vào ăn một cách đáng thương giữa tiếng cười lớn của mọi người.
Thậm chí, ngay cả người bẩm sinh đã không có tế bào cảm giác như anh cũng cười ra tiếng.
Thôi Vy Anh, mình như thế nào thì chỉ có mình mới đánh giá được chính xác!
Đừng để bị ảnh hưởng bởi những phán xét khách quan kia!
Bố Nhật để vào bát tôi một miếng gan rán:
- Con ăn đi, cái này tăng chiều cao đấy.
Lại nữa…
Bố con mà còn như thế đấy…
Tôi thiếu chút nữa là bật khóc, biến thù hận thành hành động, đem miếng gan kia mà hung hăng cắn xé.
Tôi chợt nín thở…Biết ngay mà…
Đã bắt đầu cảm nhận được những ánh mắt kì lạ dừng trên người mình.
Mẹ anh nhíu mày hỏi:
- Tăng chiều cao?
Bố
Nhật cười cười, đưa mắt nhìn tôi rồi giải thích:
- Ừ. Haha. Con bé luôn bảo thứ gì tăng chiều cao thì chỉ cho con bé ăn.
Hm…
Tôi làm như không nhìn thấy, không nghe thấy.
Như thể người mà mọi người đang nói đến không phải là mình, tôi vẫn cắm cúi ăn từ đầu đến cuối.
Trời ơi là trời ơi!
Sao cứ phải dồn ép con đến đường cùng của sự xấu hổ thế này chứ!
Chẳng qua là vài lần nói God biến thái thôi mà, Ngài là đấng tối cao sao có thể ôm hận mà thù dai như thế chứ.
Mà cũng là do…anh hết!
Nếu anh thấp đi thì tôi cần gì cao nào!
Trừ anh ra, ánh mắt mọi người đều lóe lên những tia kỳ lạ đầy ẩn ý, giống như thấu hiểu hết thảy mọi chuyện.
Bữa tối vẫn tiếp tục diễn ra.
Tôi thì cúi gằm mặt, nhét một đống thức ăn vào bụng để đè bớt cơn ấm ức, xấu hổ của mình.
Còn người lớn thì kể chuyện rất vui mà hầu như là chỉ mình mẹ anh và mẹ Diệp là lên tiếng!
Ăn mãi, ăn mãi…Tôi không khỏi than thầm một tiếng.
Ăn nhiều quá nên bây giờ có cảm giác như không thể cử động được nữa vậy!
Tôi ngồi im, vẻ mặt khổ sở.
Anh cũng đã dùng xong bữa, nhàn nhã nhấm nháp nước canh.
Ấy…Lỡ nhìn anh rồi thì tôi không thể dứt ra được, đôi mắt thẫn thờ cắm chặt vào người anh.
Anh nghiêng mắt nhìn tôi:
- Muốn không?
Tôi gật gật đầu.
Đã biết tôi rồi chứ? Gật đầu thế thôi nhưng là…phản xạ có điều kiện cả đấy.
Còn thật ra là ngay chính bản thân tôi cũng không biết anh đang đề cập tới vấn đề gì…
- Lát nữa cứ để tôi dọn cho, chị nấu từng này mệt rồi. Nghỉ sớm nhé. – Mẹ anh mỉm cười.
- Ôi, mệt gì đâu chị. Mọi người ăn ít quá, ế hết cả rồi.
Anh đặt bát canh nóng vào tay tôi, giọng trầm ấm:
- Cho em đấy.
Tôi lại gật gật đầu, hai tay ủ quanh chiếc bát màu trắng đơn nhã.
Ánh mắt anh hiện rõ nét cười.
Mẹ anh có vẻ nghĩ ngợi một lúc rồi lên tiếng:
- Nhà mình thêm người rồi. Mà bây giờ ai cũng có việc riêng. Hay kêu cô Mai giúp việc nhỉ?
Cô Mai giúp việc…
Đầu tôi đột ngột choáng váng như bị va mạnh.
Sắc mắc phút chốc trở nên trắng bệch, nhợt nhạt.
Hồn phách bủn rủn, hơi thở dồn dập.
Tay tôi run rẩy, thuỗn đơ.
Vụt qua một tia sáng nơi đáy mắt anh, bằng cú đưa tay chớp nhoáng, anh giữ lấy bát canh mà suýt nữa bị tôi đánh đổ đặt lên bàn.
Không gian trở nên thật im lặng trong giây lát.
Mọi người nín thở nhìn cảnh tượng trước mắt.
Tôi hoảng loạn, cắn ghì môi dưới, cảm giác sợ hãi tột độ khiên người tôi run lên từng đợt.
Ánh mắt anh bị bao phủ bởi làn sương mờ mịt, nhẹ giọng gọi tôi:
- Vy Anh!
Vừa nghe thấy giọng anh, nước mắt tôi đột nhiên tứa ra.
Nỗi sợ hãi cứ dần lớn lên bóp chặt lấy khiến tôi không thể làm chủ được mình.
Những ảo ảnh kinh hoàng hiện ra, vồ lấy tôi mà cắn xé.
Có người ôm chặt tôi, mang theo hơi thở nặng nề.
Giọng bố Nhật đầy gấp gáp:
- Duy Phong, con đưa em về phòng đi.
- Đừng để em cắn môi nhé, mẹ lấy thuốc rồi sẽ lên ngay – Mẹ Diệp đứng dậy nói nhanh.
Bố mẹ anh đầy hoang mang…
Trước mắt tôi bỗng nhiên tối sầm lại…cả người chợt nhẹ bẫng…
***
Ánh trăng lấp sau những áng mây, treo tít trên nền trời đen tuyền ảm đạm.
Vứt xuống những tia chiếu yếu ớt, hắt qua chiếc rèm cửa màu vàng rồi nhanh chóng hòa lẫn vào bên trong.
Căn phòng tĩnh lặng phút chốc lại vang lên những tiếng nấc.
Bao quanh không gian là thứ ánh sáng xanh dịu phát ra từ chiếc đèn ngủ có hình thù rất đáng yêu.
Một chàng trai ngồi dựa vào tường, đôi chân dài duỗi thẳng, vẻ mặt lạnh lùng, nơi đáy mắt thấp thoáng một nỗi đau thâm trầm.
Bên cạnh cửa sổ, bóng người cao lớn của anh được kéo dài.
Anh cúi đầu, mắt dõi theo người đang nằm gọn trong lòng mình.
Một cô bé có mái tóc đen mềm mại, ngắn cũn, người co lại nép vào anh một cách sợ sệt.
Bàn tay nhỏ nhắn bám lấy áo anh thật chặt.
Hơi thở nặng nề, hàng mi cau lại đầy căng thẳng.
Đôi khi, toàn thân không ngừng run rẩy, từng tràng nấc dại lại vang lên.
Môi đã muốn cắn lại thật chặt.
Anh nhẹ nhàng áp đôi môi lạnh lẽo của mình vào làn môi ấy, có vị tanh của máu…
Anh cảm nhận được cả người Vy Anh bỗng trở nên cứng ngắc.
Hơi thở đột ngột ngưng lại, hàng mi giãn ra, tay cũng rời khỏi áo anh.
Đến lúc ngủ mà vẫn bị anh làm cho bất động thế này.
Ánh mắt anh hiện lên tia cười phức tạp.
Lần đầu tiên, anh hôn Vy Anh cũng là vì thế…
Trong chiếc xe có điều hòa ấm áp…
Ngồi trên chiếc ghế phụ, Vy Anh đã tự cắn môi mình…không có dấu hiệu ngưng lại.
Anh cũng chẳng còn cách nào khác nên mới làm như thế…
Căn phòng lại trở nên thật yên ắng.
Dần về đêm, trời càng lạnh.
Anh kéo chiếc chăn mỏng lên đắp cho cả hai, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi người Vy Anh lấy một giây.
Vẻ mặt anh tĩnh lặng, có chút suy tư.
Vy Anh cựa mình, vùi đầu vào người anh.
Tay anh ôm Vy Anh chặt hơn, hơi thở lạnh lẽo.
Cánh cửa màu trắng được mở ra một cách nhẹ nhàng.
Có người bước tới gần, thì thầm với anh:
- Duy Phong, đã khuya lắm rồi con ngủ một lát đi. Vy Anh không sao nữa đâu!
Bà đã để Vy Anh uống thuốc an thần rồi, sẽ ngủ ngoan thôi.
Từ lúc Vy Anh bị ngất đi đến bây giờ, Duy Phong chẳng rời lấy nửa bước.
Anh cũng chỉ mới tỉnh lại sau vụ tai nạn kia, như thế này thì không ổn mất.
Anh lắc đầu, ánh mắt sâu thẳm tựa đáy hồ.
Bà Diệp thở dài…
Bây giờ, không chỉ Vy Anh mà Duy Phong cũng phải chịu sự đau đớn rồi, thậm chí phải chịu gấp bội.
- Em ấy nhớ lại thì sẽ thế nào? – Giọng anh trầm lạnh nhẹ vang lên.
Vẻ mặt bà Diệp thoáng biến sắc.
Vy Anh chưa gì mà đã như thế này…nếu nhớ lại thì…
- Có thể con bé sẽ bị sốc nặng, rối loạn tâm thần – bà đè nặng những âm run run – sẽ không được như người bình thường.
Hơi thở của anh như bị bóp nghẹn, cố kìm cơn ho dữ dội lại.
Bà Diệp nở nụ cười yếu ớt:
- Có anh Duy Phong, con bé sẽ không sao đâu.
Sẽ không sao đâu…
Anh đưa tay chạm nhẹ vào má Vy Anh, thứ ánh sáng trong mắt anh dập dờn như sóng nước.
Cho đến rất lâu sau, khi bà rời khỏi phòng vẫn thấy anh giữ nguyên vẻ mặt sâu lắng đó.
Cửa phòng màu trắng vừa được khép lại…
Có tiếng động nhẹ phát ra gần phía cửa sổ ngoài kia…
Một giọng nói không cảm xúc vang lên:
- Thủ lĩnh. Ngày mai, bọn chúng sẽ tụ tập đua xe ở đoạn đường gần bìa rừng.
Duy Phong không nhìn người áo đen, âm điệu trong giọng của anh sắc bén, mang mùi vị nguy hiểm:
- Tôi săn!
Ánh mắt người áo đen lóe lên tia kì lạ…
Chỉ trong tích tắc sau, căn phòng lại trở nên yên tĩnh…
là lá la ^^ chap sau DP sẽ đụng độ băng đảng kia nhé mọi người, hihi ^^
Mùi sương sớm bay vào phòng mang theo hơi lành lạnh.
Tôi đưa đưa tay mò mẫm tìm chiếc chăn, mắt vẫn díp lại không thể mở ra nổi.
Trời!!! Cái chăn phản chủ này, nằm ở đâu kia!!!
Tôi vừa cựa người để tìmcho dễ thì…
Rầm!
Cả người tôi nằm gọn dưới sàn nhà.
Hừm…
Lại rớt khỏi giường rồi.
Tôi lồm cồm bò dậy, tay vò vò đầu còn đau điếng, mắt vẫn còn bị cơn ngái ngủ làm cho lờ mờ, nhưng vẫn có thể thấy được ngoài kia, ngày mới đã buông.
Tối hôm qua ngủ lúc nào cũng chẳng nhớ nổi.
Đầu óc cứ mông lung, chứa toàn mớ lộn xộn xếp chồng chéo lên nhau.
Hình như hôm qua…tôi ăn tối…ăn nhiều quá…mệt nên ngất thì phải…
Tôi còn nhớ ánh mắt mọi người vô cùng hoảng hốt.
Vật vờ…vật vờ...