* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Nhẹ Bước Vào Tim Anh Full

phải cứng rắn thôi.
Tôi lay mạnh anh, bực bội:
- Anh dậy đi! Phải làm rõ ràng mọi chuyện. Em còn không đồng ý lấy anh cơ mà! Vì thế, anh phải hủy ngay tờ giấy kia đi! Anh phải hủy ngay đi!!!
Anh vẫn nằm im, như thể không hề nghe thấy tôi nói gì với anh vậy, giọng anh trầm lại:
- Vợ à, anh muốn ngủ.
- …
Thế nào bây giờ…tôi đến phát khóc vì anh mất!
Làm ơn chỉ tôi cách nào để thoát khỏi đây đi!
Tôi hít một hơi thật sâu, hạ giọng đầy khí thế:
- Đã vậy, em chết ở đây luôn!
Sẽ không ăn, không uống, tuyệt thực và chết tại đây luôn…
Nhưng việc này làm tôi thấy có hơi mất mát, kem và đồ ăn ở đây nhiều thế kia…
Bỏ đi!!!
Việc lớn mà, ăn uống miễn luôn!
Tự thống nhất mọi ý nghĩ xong, tôi rất dứt khoát mà nhìn ra cửa sổ, bặm môi lại, không thèm để ý tới anh nữa.
Giọng anh có chút mệt mỏi:
- Đừng để ý! Em cứ xem như đó là lời cầu hôn của anh.
Tôi quay phắt người lại nhìn anh.
Cầu hôn ư?
Có thể xem là lời cầu hôn được không?
Nhẫn đâu, hoa đâu, một khung cảnh lãng mạn đâu?
A, còn có cả màn quì xuống đầy hoành tráng nữa chứ!
Đâu, ở đâu hả?
Anh còn nói là cầu hôn!!!
Tôi đồng ý hay không cũng có khác gì nhau đâu…
Đáng ghét!
Nắng hè càng ngày càng rực rỡ, hắt vào phòng một nhiều.
Anh hơi nhíu mày, hơi thở nhè nhẹ, mắt vẫn nhắm nghiền.
Mới sáng sớm mà sao trông anh có vẻ buồn ngủ thế nhỉ?
A…
Một ý nghĩ chợt lóe lên…
Tôi nín thở, liếc trộm anh, sau đó từ từ nhón người dậy một cách thật nhẹ nhàng.
Anh vẫn không có biểu hiện gì khác thường.
Nhưng ngay khi tôi vừa định đặt chân xuống giường thì anh mở mắt.
Chết! Không trốn được rồi…
Ngay lập tức tôi chớp mắt nhìn anh, giả vờ ngây thơ:
- Thấy anh chói mắt em định đi kéo rèm cửa sổ đó mà!
Đã thấy ai nhanh trí bằng tôi chưa?
Anh gật đầu:
- Cảm ơn.
Sau đó, anh hướng mắt về chiếc cửa sổ nằm ngay sát bên giường!
Tôi còn biết làm gì khác ngoài nhìn lảng đi nơi khác.
Anh ngồi dậy, nhìn tôi:
- Xuống nhà. Mọi người đang đợi.
Tôi lắc đầu lia lịa:
- Không, em không xuống đâu! Có chết em cũng không xuống.
Nói xong, tôi nép người vào góc giường, trốn trong chăn.
Anh ừ một tiếng.
Ha, thoát rồi…
Giọng anh có vẻ nghĩ ngợi
- Vy Anh, có phải lần trước em thấy nơi đây có điều bất thường?
Tôi ở trong chăn đáp lại:
- Vâng, vô cùng bất thường!
Lần đầu tới đây, nằm ngủ trên cỏ bỗng nhiên lúc tỉnh dậy lại là ở trong phòng anh.
Rất rất bất thường!
- Vy Anh, đúng là có ma đấy.
Ma…có ma?
Tôi bật người dậy, nhìn thấy anh đang đi về phía cửa thì hét lên:
- Anh Duy Phong, đợi em với.
***
Còn chưa xuống hết bậc cầu thang, tôi đã nghe thấy tiếng cười nói phát ra.
Tay vô thức bám chặt lấy áo anh, cúi gằm mặt đi theo sau anh, ngày một bước đến gần bàn trà hơn.
Anh chợt dừng lại, hơi cúi đầu.
Tôi trốn sau người anh, nhịp tim trở nên hỗn loạn, vô cùng căng thẳng.
- Chào mọi người đi chứ con gái. – Giọng ấm áp của bố Nhật vang lên.
Anh kéo tôi ra phía trước.
Tôi nhìn mọi người, rụt rè lên tiếng:
- Cháu…
Hết rồi…Không nói được gì nữa…
Bác Duy Khánh cười:
- Được rồi. Hai con ngồi xuống đi.
Tôi hơi thả lòng người một chút.
Bởi vì bác Duy Khánh luôn toát lên vẻ quyền uy, nghiêm nghị khiến cho tôi cảm thấy hơi sợ một chút.
Nhưng bây giờ, mặc dù bác ấy vẫn giữ nguyên dáng vẻ đó nhưng đôi mắt lại ngập tràn tia cười.
Bác ấy ngồi cạnh bố, tôi có hơi giật mình…
Sao bác ấy và bố lại có vẻ như rất giống nhau nhỉ, và lại còn thân quen nữa chứ?
Bỗng tay tôi bị kéo đi, đồng thời, một giọng nói vui vẻ vang lên:
- Con dâu, lại ngồi với mẹ nào!
Trong lúc tôi còn chưa kịp định hình được điều gì đang xảy ra thì cả người đã lọt thỏm trong lòng mẹ anh!!!
Mẹ anh có gương mặt nhu mì, đôi mắt rất đẹp đầy hiền dịu.
Trông bác ấy rất giống một mỹ nhân thời cổ!
Bác ấy xoa đầu tôi rất tự nhiên, cười:
- Con dâu ta xinh quá! Từ nay sống ở đây rồi, mẹ con mình sẽ rất vui nhỉ?
Tôi mở to mắt.
Cảm giác căng thẳng lúc nãy hoàn toàn biến mất, bây giờ, tôi đang rất ngạc nhiên và hoang mang!
Ánh mắt, cử chỉ của bác ấy đối với tôi thì chẳng khác gì là mẹ Diệp cả!
Không phải chứ, tôi mới chỉ gặp bác ấy lần đầu mà.
Có khi nào bác ấy nhầm tôi với ai khác không nhỉ?
Tôi đưa mắt nhìn anh ngồi phía đối diện, vẻ mặt anh điềm tĩnh, thậm chí là còn thờ ơ, giở một quyển tạp chí ra đọc.
Đúng là khác người!
Mẹ ở bên cạnh, nhìn tôi cười:
- Vy Anh, con nói gì với mọi người đi chứ!
Một dấu hỏi to đùng hiện lên trong đầu tôi.
Đáng lẽ ra mẹ phải đứng dậy, phẫn nộ mà quát mắng tôi chứ…Sao lại ra chiều đồng ý, ủng hộ thế kia?
Hay là mẹ đã thay đổi quan điểm rồi?
Ừ, chắc là vậy.
Có thể mẹ thấy thái độ của bố mẹ anh thân thiện nên không còn cái quan điểm khoảng cách xa vời xa xăm giữa hai nhà kia rồi.
Cũng có thể là do mẹ…bị ép buộc!
Khả năng thứ hai là lớn hơn!
Bác Duy Khánh và bố Nhật vẫn rất vui vẻ nói chuyện gì đó mà tôi không thể hiều nổi, còn mẹ anh thì vẫn cứ thích thú nhìn tôi rồi hỏi:
- Hai đứa định khi nào cưới?
Tôi mở to mắt, vẻ mặt trở nên cứng ngắc.
Mọi người đều hướng mắt về phía tôi giống như…chờ câu trả lời.
Tôi nhìn anh cầu cứu…
Cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh đặt quyển tạp chí xuống, nghiêm túc:
- Chờ em ấy tốt nghiệp 12.
Làm gì sớm thế! Mà tôi đâu nói là sẽ cưới anh?
Biết ngay mà! Cầu hôn gì chứ, ép hôn thì có!
Nhưng hình như chỉ có mình tôi là cảm thấy hoảng hốt trước câu hỏi của anh.
Bác Duy Khánh gật đầu ừ một tiếng.
Bố mỉm cười, nhìn anh:
- Duy Phong vội thế à?
Mẹ anh lại có vẻ hụt hẫng, thở dài:
- Lâu thế cơ? Phải năm sau? – Ngay sau đó, bác ấy lại cười vui vẻ – Thôi không sao. Chỉ là bữa tiệc thôi mà, còn Vy Anh đã là con dâu nhà này từ lâu rồi.
Tôi vẫn im lặng. Căn bản là không thể lên tiếng nổi.
Mẹ Diệp là người duy nhất góp ý:
- Vy Anh còn nhỏ, con bé vẫn rất khờ. Suy nghĩ không được chín chắn lắm, có lẽ vẫn còn quá sớm để con bé về làm dâu anh chị.
Tôi gật mạnh đầu đồng ý.
Mẹ anh chẳng cần suy nghĩ, phản đối ngay:
- Không sao đâu mà bà thông gia! Bây giờ đã là người một nhà cả rồi, Vy Anh cũng đã là con gái nhà này, thế thôi. Còn Vy Anh thế nào thì sẽ có Duy Phong lo. Phải không con trai yêu?
Tôi suýt chút thì phì cười bởi cách xưng hô của mẹ anh.
Con trai yêu à…Tôi cười thầm.
Anh gật đầu, lạnh nhạt nói:
- Vợ con thì con sẽ dạy dỗ.
- …
Tiếng cười thầm của tôi bị cắt phụt một cách tàn nhẫn.
Mẹ Diệp nhìn anh, ánh mắt rất dịu dàng:
- Duy Phong, con bé so với con thì rất nhiều khuyết điểm. Sẽ có rất nhiều sai sót. Bao dung nhé?
Bố Nhật cười:
- Con gái mình rất ngoan mà, em không cần lo lắng như thế đâu.
Mẹ anh nắm tay mẹ tôi đầy thân thiết:
- Tôi hiểu được những gì chị nghĩ! Con gái mình ngây thơ đúng lứa tuổi thôi mà, trách là trách con trai yêu ma mãnh quá!
Mẹ Diệp mỉm cười.
Bác Duy Khánh nhìn tôi hỏi:
- Con có thích phòng trên không? Là bản thiết kế đầu tay của ta!
Phòng trên, ý bác ấy là căn phòng rực rỡ lúc nãy mà tôi bị anh đẩy vào à?
Tôi không khỏi sửng sốt.
Không lẽ như lời anh nói, bác ấy lấn sân thật sao?
Căn phòng kia quả thực rất đẹp, độc đáo nữa, không lẽ…bố tôi phải cẩn thận thật sao?
Tôi ngượng nghịu gật đầu.
Mẹ anh cười:
- Còn mẹ trang trí đấy, con có thích không?
Về cách bài trí đồ vật…thì có hơi lộn xộn.
Tôi lại ngượng nghịu gật đầu.
Bác Duy Khánh có vẻ hài lòng, chất giọng nghiêm nghị:
- Mọi việc thống nhất cả rồi. Bây giờ, ta với Duy…à với Anh Nhật đi săn.
Ô, đi săn à? Có phải là sẽ rượt đuổi các con thú khắp rừng không nhỉ?
Tôi buột miệng thốt lên:
- Bác cho cháu đi với!
Mẹ Diệp ngay lập tức nhìn tôi cau mày:
- Vy Anh! Con lại thế nữa rồi.
Tôi biết lỗi ngồi im thin thít.
Bác Duy Khánh cười lớn.
Mẹ anh xoa đầu tôi:
- Máu me lắm, con sẽ sợ đấy!
Tôi gật đầu lia lịa một cách ngoan ngoãn.
Bố Nhật nghiêng người hỏi mẹ:
- Lát em sẽ ra bệnh viện để nối lại công tác đúng không?
Mẹ anh đặt một tách trà thơm vào tay tôi, nhìn mẹ:
- Ồ, lát chị phải đi à. Thế thì cùng đi chung đi. Mình tiện thể đi vài nơi.
Có lẽ mẹ anh muốn gần gũi mẹ Diệp hơn đây!
Tôi lại buột miệng:
- Con cũng muốn đi nữa!
Bác Duy Khánh và bố Nhật cười lớn.
Mẹ Diệp nhìn tôi cảnh cáo.
Anh từ nãy đến giờ vẫn thờ ơ đưa mắt lơ đãng nhìn vô định chợt ra lệnh:
- Em, ở lại!
Tôi than thầm một tiếng.
Bác Duy Khánh với bố Nhật chuẩn bị rời đi thì mẹ anh lên tiếng:
- Mình cũng đi luôn nhỉ. Không còn sớm nữa rồi.
Mẹ Diệp gật đầu.
Tôi nhìn theo mọi người, rụt rè nói:
- Mọi người đi cẩn thận.
Bác Duy Khánh gật đầu cười.
Bố Nhật nháy mắt với anh, sau đó nhìn tôi:
- Tối gặp lại nhé!
Mẹ anh nhìn anh với ánh mắt yêu chiều:
- Mẹ đi nhé con trai yêu.
Anh hờ hững gật đầu, không quan tâm lắm.
Mẹ anh xoa đầu tôi:
- Mẹ đi nhé con yêu!
Tôi hơi xấu hổ vâng dạ một tiếng.
Mẹ Diệp nhìn tôi, cảnh cáo:
- Con không được nghịch phá!
Đợi mọi người đi hết, tôi nói nhanh một tiếng:
- Em đi về phòng.
Dứt lời, tôi liền lao nhanh về phía cầu thang nhưng sau đó dừng đứng người lại, nhỏ giọng hỏi anh:
- Phòng em…ở chỗ nào nhỉ?

Khu rừng rậm yên tĩnh.
Bỗng vang lên một tiếng súng lớn.
Một người đàn ông cầm trong tay khẩu sung săn, cười như không nhìn con nai đang nằm thoi thóp:
- Vẫn chính xác!
Người đàn ông đứng bên cạnh mỉm cười:
- Ừ. Một phát là đi! Duy Phong cũng rất thích đi săn giống anh nhỉ?
Hoàng Duy Khánh cười lớn:
- Phải! Nhưng Duy Phong, là săn người.
Hoàng Duy Thức thay băng đạn, thở dài:
- Sẽ là một vụ thảm sát đây!
Hoàng Duy Khánh đưa mắt tìm con mồi tiếp theo, lên tiếng một cách lạnh lùng:
- Giết hết đi cũng được! Con bé đáng yêu là thế.
Hoàng Dức mỉm cười, ánh mắt tràn ngập yêu thương:
- Ừ. Từ nhỏ đã như thế rồi.
Tâm trí ông phút chốc quay trở về một ngày xa xưa…
Bệnh viện ngập mùi thuốc, ngập tiếng khóc…
Chiếc ghế đá ngoài trời lạnh ngắt, ông ngồi thẫn thờ trên ấy đã không biết bao lâu, vẻ mặt tuyệt vọng như người rơi xuống vực thẳm.
Thời điểm này, danh tiếng của ông bước lên tầm đỉnh điểm của cái gọi là huy hoàng.
Điều đó với ông chẳng là gì cả, điều mà ông để tâm đó là một gia đình như người anh trai mình.
Ông cũng đã không còn trẻ nữa rồi.
Vậy mà…
Ông nhắm mắt, cố gắng kiềm chế cơn đau.
Vô sinh à…
Ngực ông quặn lại, từng cơn tê tái trỗi dậy.
Ông mỉm cười chua chát.
Cũng may là ông ham mê công việc, chưa yêu ai, nếu không, nỗi đau sẽ còn lớn tới cỡ nào đây?
Bỗng một con thú bông đáng yêu lọt vào mắt ông, một giọng nói còn chưa tròn chữ vang lên:
- Bác thích gấu nhỏ không?
Ông ngạc nhiên, đưa mắt nhìn.
Là một nhóc con bé tí, mắt trong veo, miệng cười toe toét, bàn tay bé xíu chìa con thú bông trước mặt ông:
- Cháu tặng bác gấu nhỏ, bác đừng buồn nữa nhé?
Cô nhóc thấy ông không nói gì thì cắn môi, rụt rè hỏi:
- Hay là bác muốn gấu heo? – giọng cô nhóc nhỏ dần – nhưng mà bây giờ cháu chỉ có gấu nhỏ!
Đôi mắt ông ánh lên tia cười, đưa tay nhận lấy con gấu:
- Bác lấy nhé? Cháu không tiếc chứ?
Cô bé gật mạnh đầu:
- Có, cháu tiếc!
Ông cười phá lên:
- Tiếc sao còn đưa cho bác hả?
Cô nhóc lại lắc mạnh đầu:
- Không phải.

Cháu không tiếc!
Đúng là trẻ con mà…
Ông xoa đầu cô nhóc:
- Cháu tên gì?
Cô nhóc ra vẻ đăm chiêu:
- Mẹ Diệp bảo chờ bố đặt tên!
Ông mỉm cười, nỗi chua xót lại trỗi dậy:
- Cháu và mẹ rất yêu bố đúng không?
Cô bé lắc lắc đầu, tiu nghỉu:
- Cháu không.
Ông nhíu mày:
- Tại sao lại không?
Cô nhóc chắp tay sau lưng như người lớn:
- Bố không ngoan, bố đi chơi với mẹ khác. Mẹ Diệp buồn. Cháu không thích.
Ồ, là ngoại tình à?
Ông chợt nhận ra mình lại chưa bao giờ nhiều chuyện thế này, tính ông tuy không lạnh lùng như hai bố con nhà Duy Phong nhưng cũng rất kín tiếng.
Mà bây giờ lại đi nói chuyện thật nhiều với một nhóc con.
Cô nhóc đột nhiên cười hớn hở:
- Bác hết buồn rồi à?
Một tiếng súng vang lên cắt ngang khoảng ký ức kia.
Hoàng Duy Thức cười, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn:
- Đúng thế! Nên để bọn chúng chết đi!
Căn biệt thự trắng rực rỡ dưới ánh nắng…
Gió hè lay động chiếc xích đu gỗ nhỏ,
đem theo hương thơm cỏ dại lan tỏa khắp không gian.
Bước ra từ một chiếc xe hơi màu đen sang trọng, một người có trang phục màu đen đi ngang qua đài phun nước tiến thẳng vào bên trong.
Qua cửa kính phản quang, một chàng trai đang ngồi ở sofa, ánh nắng bao quanh người anh, đôi chân dài duỗi thẳng đặt lên bàn, mắt khép lại.
Toát ra từ anh là vẻ cao quỉ và đầy quyết đoán.
Nghe tiếng bước chân, anh mở mắt, nhìn người áo đen, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc:
- Thế nào?
Người áo đen cúi đầu chào rồi ngồi ở phía đối diện, mở chiếc cặp lấy ra một tập giấy đặt lên bàn:
- Thủ lĩnh, đây là danh sách tất cả những kẻ có liên quan tới vụ việc 10 năm trước.
Duy Phong hạ chân xuống, đưa tay cầm tập giấy lên, ánh mắt sắc lạnh.
Người áo đen đều giọng:
- Tổng cộng là có 8 người. Là bọn lưu manh, 10 năm trước được thuê… – người áo đen nhìn thái độ của anh với vẻ thăm dò rồi tiếp tục – để bắt nhốt Hoàng Vy Anh. Cô bé bị đưa đến một căn nhà gỗ vào lúc 6 tuổi, lúc ấy, Vy Anh học mẫu giáo được 3 tháng.
Ngồi phía đối diện, anh lướt qua từng tập hồ sơ, vẻ mặt tối dần.
- Vy Anh bị nhốt ở đấy gần 1 năm. Trong thời gian ấy, mẹ cô bé vẫn thường đến thăm. Và…cả hai mẹ con đều từng bị chúng đánh đập.
Những ngón tay từ từ siết lại…Hơi thở lạnh lẽo.
- Vụ việc cụ thể là ngày thủ lĩnh sang Mỹ. Bọn chúng đã được ra lệnh phải giết hai mẹ con. Hôm đó, gia đình Hoài Thanh và em họ của bà ta, là người từng giúp việc nơi đây – bà Mai cũng có mặt ở đấy.
Người áo đen nhìn sắc mặt anh đang dần dần thay đổi thì hít thở sâu:
- Chúng đánh hai mẹ con tàn nhẫn và rồi rời khỏi đó. Còn 8 người kia ở lại, được giao phá hủy căn nhà gỗ cùng…hai mẹ con trong đó. Rải xăng, đốt cháy. Nhưng hai mẹ con đã thoát được.
Đôi mắt đã bị ngự trị bởi bóng đen, anh ném phăng tập giấy kia lên bàn, từng chữ toát ra hơi lạnh:
- Săn đi!
Người áo đen gật đầu, có chút đắn đo:
- Thủ lĩnh. Hiện tại bọn chúng đã xác nhập vào một băng đảng Mafia khét tiếng có lực lượng đông đảo nhất nhì trong giới. Thậm chí, 1 trong số bọn chúng nắm quyền lãnh đạo ở đấy. Chắc chắn là khi Black Company bắt 8 tên kia thì băng đảng này sẽ nổi dậy, đối đầu với B.C chúng ta. Thủ lĩnh, ý kiến anh thế nào?
Đối đầu với Black Company?
Tốt lắm!
Dưới ánh nắng, cả người anh toát lên mùi vị lạnh lẽo.
Ánh mắt sậm màu đáng sợ, bao phủ bởi làn sương mờ mịt, như muốn nhấn chìm tất cả xuống đáy sâu của vực thẳm, vẻ mặt lạnh băng, vô tình.
Anh đưa tay chỉ vào tập giấy trên bàn, giọng nói lạnh lẽo, không cảm xúc:
- Thảm sát!
Người áo đen tay chạm vào chiếc khuy hiệu B.C màu bạc bí ẩn trên ngực áo:
- Vâng!
Thứ ánh sáng phát ra từ chiếc khuy hiệu kia thấp thoáng mùi chết chóc.
***
Siêu thị trung tâm thành phố về trưa trở nên rất tấp nập và nhộn nhịp.
Tất cả nhân viên có mặt ở đấy đều đồng loạt cúi chào một người phụ nữ có dáng vẻ thanh cao, còn có người e dè tỏ ý muốn giúp bà đẩy chiếc xe đồ nhưng bà mỉm cười từ chối rồi lại tiếp tục trò chuyện cùng người đi bên cạnh.
- Duy Phong khen chị nấu rất ngon!
Bà Diệp cười, bà cứ tưởng anh không bao giờ để ý đến những điều đó chứ.
Bà Hoàng nhấc một hộp sữa lên:
- Phải làm kem thôi. Lâu lắm chưa có cơ hội làm gì cho con trai yêu. Bây giờ còn có cả Vy Anh nữa, phải phát huy sở trường.
- Lạ thật. Sao cả hai đứa đều thích cá này nhỉ?
Bà Diệp nghĩ mãi mà cũng không thể lí giải được điều này. Từ sau khi tai nạn đó xảy ra thì thói quen kì lạ đó của Vy Anh mới bắt đầu hình thành.
Lúc đầy, bà cứ tưởng Vy Anh là trẻ con, thích kem là chuyện bình thường nhưng mà Vy Anh ngoài kem ra thì không ăn thứ gì khác nữa. Phải mất mấy ngày, bà mới bắt Vy Anh bỏ được cái thói quái quỉ đó.
Cũng may là Vy Anh biết vâng lời.
Bây giờ thì có thể bà đã hiểu ra được điều gì đó rồi.
Vì bố yêu mẹ, nên con cũng sẽ yêu bố.
Vậy thì…
Vì Duy Phong thích kem nên Vy Anh cũng mới thích kem này.
Bà Diệp lấy thêm một hộp sữa:
- Tôi cũng thử học làm. Con bé ăn rất nhiều.
Đến dãy hàng thực phẩm tươi, bà Hoàng cẩn thận lắng nghe bà Diệp chỉ cách chọn đồ.
Về mặt này thì kinh nghiệm của bà chỉ đạt con số âm.
Từ trước đến nay, nếu có thời gian bà cũng thường xuyên vào bếp.
Phụ nữ mà, ai lại không thích tự tay phục vụ gia đình cơ chứ!
Chỉ có điều, khi bà hì hục vật lộn mãi vài tiếng đồng hồ dưới bếp mới ra được một món thì hai bố con nhà kia ăn rất miễn cưỡng.
Cũng không trách được bà, số lần bà nấu ăn trước khi bước vào nhà họ Hoàng chỉ có thể nhẩm tính trên đầu ngón tay.
Bà cho ra được món ăn như thế đã là cố gắng lắm rồi.
Còn kem hạnh nhân thì lại là trường hợp ngoại lệ.
Lần đầu tiên bà làm cho Duy Phong ăn thử, anh im lặng một lúc sau đó gật đầu bảo được.
Thế là kể từ về sau, ngày nào bà cũng làm thứ đó.
Nhưng mà Duy Phong không đả động tới nơi.
Kệ, có sao đâu. Đây là thứ duy nhất bà làm mà Duy Phong lại có phản ứng, cho nên…không làm cái đó thì làm cái gì!
Bây giờ, có bà Diệp rồi, tay nghề của bà sẽ nhanh chóng được nâng cao thôi.
Bà còn cẩn thận hỏi xem Vy Anh thích ăn gì.
- Con bé rất dễ, hầu như không có gì là không ăn được cả. Nhưng cũng không có gì là khiến con bé đặc biệt thích.
Bà Hoàng cười.
Như thế còn hơn Duy Phong!
Anh lúc nào cũng lẳng lặng ăn, một chút cảm xúc cũng không để lộ, mặt lúc nào cũng lạnh tanh.
Nhiều lúc mặc dù Duy Phong là con trai yêu của bà…bà vẫn cảm thấy sợ!
So với cô nhóc Vy Anh kia thì đúng là hoàn toàn trái ngược nhau.
- À, Vy Anh rất ham ngủ – bà Diệp không kìm được cười ra tiếng – qui định của con bé là một ngày phải ngủ 10 tiếng.
Điều này đối với người khác là buồn cười nhưng Vy Anh lại là rất nghiêm túc, thậm chí là còn ghi chép tỉ mỉ số giờ ngủ thiếu để cuối tuần ngủ bù…
Bà Hoàng cười theo, ánh mắt dần dần trầm lắng:
- Chị đã phải vất vả nhiều rồi. Cũng may là còn có chú ba bên cạnh.
Bà Diệp bất giác mỉm cười.
- Nấu cái gì được đây, mà có lẽ chị phải xoay sở thôi – bà Hoàng cười lớn – tôi chỉ đứng bên cạnh phụ giúp thôi....

<< 1 ... 40 41 42 43 44 ... 68 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status