Nhưng mà tâm hồn vẫn treo ngược cành cây.
Lội qua gần 4 tiết, đói bụng, tôi không còn tí sức lực nào. Về phòng, tôi nằm lì trên giường, chẳng muốn làm gì sất,
- Alo, a à, a về phòng rồi hả?…- e gọi cho tôi
- Hi, ừ, a về rồi, e về nhà rồi chứ, – tôi trả lời e, giọng cũng cố cười
- Dạ, e về rồi, vừa ăn xong, a ăn chưa?- e cười tươi trong điện thoại
- A chưa ăn nữa, tại chưa đói, – tôi nói vẻ hơi mệt
- Gì mà chưa ăn nữa, ăn đi mà chàng, trưa nay e định xuống chỗ a, nhớ a quá, nhưng má không
cho, hức, – tin buồn tới rồi, má e không cho e xuống thăm tôi, vậy là đã có chuyện, tôi càng lo hơn
- Tí a ăn, nằm tí đã mà, hi, thôi e nghỉ trưa đi nhé, – tôi giục e nghỉ trưa, tại tôi có việc cần làm mà, ăn để đi gặp má e
- Dạ, thế nhé a yêu, – e vẫn tươi, vẫn không biết tôi lo lắng, ,
Tôi bật dậy đi ăn, ăn tạm dĩa cơm mà nuốt không vào, tâm trạng đâu mà ăn nữa chứ. 12h hơn, tôi đạp xe xuống phố. Trời hôm nay nóng thật, mùa đông mà nắng ghê, những lúc thế này tôi chả thích trời nắng. Không có e bên cạnh, tôi buồn.
Cuối cùng cũng tới nơi, má e đã ngồi đó rồi, vẫn nụ cười ấy, thân thuộc mà xa lạ, tại tôi đang nghĩ mông lung…
- Cháu chào bác ạ, bác đến sớm vây, – tôi cười và chào bác
- Ừ, cháu ngồi đi, bác cũng vừa mới tới, – Bác vẫn thân thiện với tôi, nhưng tôi vẫn lo…
- Dạ,
- Cháu uống gì để bác gọi, – bác ấy hỏi tôi
- Dạ cho cháu một ly café sữa ạ, – Hôm nay tôi không gọi sting như mọi lần, vì lần này chẳng giống mọi lần tôi đi chơi với e gì cả, nắng nóng, khát nước, nhưng tôi uống café giải xui…
Bác ấy gọi cho bác vẫn ly sữa chua đánh đá mà Phương vẫn thường gọi,…mẹ con chăng? – Tôi tự hỏi. Tôi ngồi nhâm nhi ly café mà không biết bắt đầu từ đâu. Bác ấy mở lời trước
- Cháu năm nay học năm ba hả?-
- Dạ, cháu học năm ba bác à, thua Phương hai tuổi, – tôi nói luôn
- Ừ, Bố mẹ cháu vẫn khỏe chứ, ??
Bác ấy chỉ đang hỏi những vấn đề loanh quanh gia đình tôi, về việc học hành của tôi, về ý định tương lai. Mặt tôi nhể nhãi mồ hôi, hôm nay trời nóng mà, tôi đang sợ, cũng đúng thôi, vì người đang ngồi nói chuyện về tương lai của tôi là má e…
- Làm sao cháu quen con gái bác, – giờ thì bác đã vào thẳng vấn đề
- Dạ, là do tình cờ thôi ạ, do trời mưa nên chúng cháu đi chung ô, – Tôi thật thà trả lời
- Cháu có biết con gái bác là tiểu thư không?- “Dân đào mỏ- từ hiện ra trong tôi”
- Dạ trước khi gặp a trai, thì cháu không biết, sau này cháu mới biết, tại Phương cũng không nói, – tôi trả lời
- Vậy là sau khi bọn cháu yêu nhau à?, – bác ấy hỏi lại
- Dạ, sau này ạ,
Tôi đổ mồ hôi, tôi bắt đầu lo rồi đấy, sợ chuyện không hay rồi. Bác ấy cứ hỏi những câu vật vờ làm tôi lo. Mà đôi khi có chuyện thật, bác ấy không vui vẻ giống như lần trước tôi tới nhà, khó nghĩ quá…tôi runnnnnn
Chap 36:
Câu chuyện bắt đầu kéo dài hơn, đã hơn 1h30 chiều rồi, bác ấy vẫn chưa nói gì về chuyện cho hay không cho tôi yêu e cả. Dòng người đi lại ngoài phố càng đông, hai người, một lớn một trẻ đang ngồi nói chuyện, câu chuyện dài bất tận…
- Mai hai bác về lại nhà rồi, – bác ấy nói
- Vậy hả bác, sao bác không ở lại đây đón tết dương lịch đã, ở đây vui mà bác, – tôi hỏi
- Ừ, không, bác có việc ngoài kia rồi, – tôi vẫn lo
- Dạ,
- Thật ra trước đây bác có tìm hiểu về cháu rồi, trước khi vào Đà Nẵng…- bác ấy bắt đầu kể
- Thế hả bác, thế mà cháu lại không biết, cháu có làm gì sai không bác, – tôi bối rối, cũng bất ngờ vì điều đó
- Không, cháu rất tốt, đối xử với con gái bác rất tốt, bác rất thích cháu, – bác ấy khen tôi
- Dạ, – trong lòng tôi vui sướng
- Lần trước, khi hai bác mắng cháu, cháu chia tay Phương, nó khóc, nó điện về hỏi hai bác có nói gì với cháu không, và bác biết cháu vẫn giấu chuyện gia đình bác ép cháu, bác cũng thấy thương nó, lần đầu tiên bác thấy nó khóc dữ vậy, bạn bè nó trong này đều nói với bác thế, nhưng mà bác nghĩ cháu sẽ không quay lại,…
- Tại cháu biết mình không thể phạm sai lầm, tại cháu yêu Phương, và Phương cũng yêu cháu, nên cháu quyết định vượt qua khó khăn, cảm ơn bác đã đồng ý cho cháu, – tôi nhỏ nhẹ, vẫn không cười, vì tôi đang lo
- Ừ, cháu cứ cố gắng đi, sau này có gì bác giúp, con gái bác là tiểu thư nên khó bảo lắm, bác giao con gái bác cho cháu, – bác ấy cười
- Dạ, bác yên tâm- tôi cười, nụ cười thật tươi, hóa ra bác ấy không phải tới đây để ép tôi chia tay, mà là giao phó, bác ấy tin tưởng tôi rồi…
Tôi như trút bỏ được gánh nặng, cười nhiều hơn, bác cũng vậy. Trời bắt đầu dần về chiều, rồi bác chào tôi về, tôi tiễn bác. Tôi cũng ngồi một tí trong quán rồi đạp xe ra biển, chiều hôm nay thật là đẹp. Tôi quyết định chờ đón hoàng hôn, hoàng hôn một mình tôi.
- Alo, a ở đâu vậy, sao chiều nay không gọi hay nhắn tin cho e vậy, quên e rồi hả?- e dỗi tôi, tại tôi mãi nói chuyện với bác gái nên quên bẵng mất, hi
- Hi, a đang ở biển nè, e ra ngắm hoàng hôn với a đi, – tôi nói
- A đi ngắm với ai à? Giờ mới bảo e ra…- cô ấy dỗi hơn
Tút tút, tút, , cô ấy tắt máy, hình như giận tôi rồi, tôi gọi lại mà cô ấy không nghe máy. Hi, khùng thật, tôi chưa kịp giải thích mà, e giận tôi thật sao, lần đầu tiên đó…
Mặt trời dần tắt rồi, hoàng hôn đang đến. Một mình ngồi giữa biển, biển đang hát, tôi cũng du dương theo, tâm trạng thật…
Rồi bàn tay ai đó vòng từ sau lại bịt mắt tôi…Bàn tay ấy tôi đã quá quen thuộc rồi, là e, người con gái tôi yêu.
- Đố đoán ra ai, – Hi, e làm như tôi ngốc lắm không bằng…
- Ai? Không quen, – tôi giả vờ,
Em bỏ tay ra, ngồi sát bên tôi làm mặt giận…hi…tôi cố tình mà, chắc e giỗi thật rồi. Tôi nhẹ nhàng hôn lê má cô ấy,
- Làm sao a quên chứ, a giả vờ thôi, – tôi phải nịnh
- Chả tin, miệng con trai toàn thế, – e lại giỗi
- Thôi mà, a nói thật mà, không tin a thì a xuống biển chết cho e xem,
Nói rồi tôi đứng dậy, chạy nhanh ra biển, e đuổi theo tôi, biết tôi giả vờ nên e cũng chọc,
- Đưa dép đây e mang về, xuống dưới mua đôi khác chàng ơi, – éo le con tê tê, lại còn chọc a
- Cho e chết nè, – vừa nói tôi vừa lấy tay khoát nước vào người e,
E đuổi tôi, hai đứa chạy dọc bãi biển, cả biển lúc đó chắc đang nhìn tôi, mà tôi kệ, hề hề, đang vui với e mà…
Tối đó chúng tôi ở lại biển, ngồi ngắm bầu trời đêm thật đẹp, lâu lắm rồi tôi không ra biển vào buổi tối. Tôi ôm e trong vòng tay, cái ấm áp dịu dàng của những ai đang yêu. Tôi hôn nhẹ lên môi em, ngọt ngào mùa đông…
11h, tôi đưa e về nhà rồi tôi quay về phòng. Nằm dài trên giường, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay…
Chap 37:
Một tháng sau, chúng tôi tạm xa nhau, mỗi người về quê để đón tết. Những ngày xa e tôi nhớ kinh khủng, và e cũng vậy, ngày nào hai đứa cũng gọi điện, rồi nhắn tin, buổi tối thì lên mạng chát chit. Tết năm nay dù có người yêu nhưng tôi vẫn buồn, buồn vì xa e. E bảo ba má mời tôi ra đón tết, nhưng mà ra sao được chứ, quê e xa tôi, và chúng tôi còn học, chưa thể đi tới đâu được…
2 tuần xa e, mà tôi tưởng chừng chúng tôi xa nhau lắm rồi ấy. Tại lúc trước ở gần nhau, tôi nào cũng café, cũng hóng giờ, giờ không nhớ sao nỗi. Tối tối cứ onl skype, xem cái mặt e nó tí rồi ngủ, tết mà cứ ru rú ở nhà, bố mẹ lại la tôi.hi. Yêu đương thật tuyệt, tôi chả dám nhậu say, vì say thì e sẽ phải đợi tôi, e buồn…
Ngày mồng 6 tết, tôi lên tàu vào lại Đà Nẵng, e cũng vậy, dù cho e chưa phải học, nhưng mà vào gặp người yêu mà. Mồng 10 này là valentine rồi, tôi hóng mãi, năm đầu tiên valentine tôi có người yêu…
5h sáng tôi đã tới đà nẵng rồi, còn e thì chiều, vì e đi máy bay…Trưa đó tôi đợi mãi, chả ngủ được, cứ hết nhạc rồi game…
3h30, chiều,…
- Alo, anh à, e vào rồi, – Hi, cô ấy gọi cho tôi ngay vừa xuống sân bay
- Vậy à, có cần a qua đón không?- tôi hỏi, mà đáng lẽ ra tôi phải đi đón chứ nhỉ?, tôi ngốc thật
- Dạ thôi, e bắt taxi về được rồi, vậy tối mình gặp nhau a nhé, – nói rồi e tắt máy,
Tôi thì đâu chờ tới tối được, tôi mặc vội quần áo. À mà quên chưa giới thiệu với các bác là ra tết tôi có chiếc sirius chạy…Tôi phóng xe qua nhà e, e vẫn chưa về, tôi đợi, trên tay cầm bông hoa hồng đỏ rực…
Chiếc taxi từ từ dừng lại, trước tôi, ngay cổng nhà nàng. Tôi biết chắc là e, tôi chạy lại. E mở cửa ra vừa nhìn thấy tôi thì đã chạy đến ôm tôi liền, hạnh phúc thật. Lâu rồi không được ôm e mà,
- Ủa, a qua giờ hả, e tưởng tối cơ, – e hỏi tôi
- Hi, tại a nhớ e quá, chờ tối hỏng có chịu được, hihi, – tôi cười lại với e
Tôi chuyển đồ xuống xe và đừa vào nhà cho e. Con gái đồ nhiều ghê, chả bù cho tôi, chỉ mỗi cái cặp đựng Lap và cái vali nhỏ quần áo. Cũng phải, con gái mà.
Vào nhà tôi rót nước cho e, vì yêu nhau mà, ngại gì chuyện đang ở nhà ai, hi. Tôi từ phía sau vòng qua ôm ngang bụng e, cằm đặt ở vai e, cảm giác đó, giây phút đó dường như chỉ có trong phim hàn thôi. E cười, nụ cười thật hồn nhiên như ngày nào, tôi hôn lên môi em, nụ hôn kiểu pháp…
Tối đó tôi ở lại nấu cho e ăn, dạo này tôi nấu ăn giỏi hơn rồi, cũng là nhờ e. Duy chỉ việc cắm cơm là tôi ngại nhất, tại vì mỗi lần cắm, tôi toàn sợ không được nên cứ một là cho nhiều nước thì nhão, hai là cháy, vậy là tôi dành phần cao cả đó cho e…
- Về quê có e nào theo đuổi a không đó, – e hỏi tôi
- Hi, có, mẹ làm mối cho a, cũng xinh và dễ thương e à, – tôi chọc, nhưng mặt lạnh lùng lắm,
- Vậy à, vậy sao không ở nhà chơi với e ít hôm nữa hẵng vào, vào sớm làm gì vậy?- e dỗi tôi
- Hi, thì vào sớm để gặp ai đó, lâu rồi không gặp mà, – tôi nói
- Gặp làm gì, có ai ở quê rồi còn gặp, – e dỗi hơn
- Thì một e ở gần một e ở xa mà lị, – tôi nháy mắt cười
- Không thèm ăn nữa, – e đẩy chén qua chỗ tôi
- Thôi ăn đi, a đùa đó, a chỉ có e thôi, trẻ con gì hay giận người lớn à, – tôi cười, mà e không cười
- Kệ e, ghét a, biết người ta nhớ rồi còn chọc thế, dỗi luôn cho a chừa, – e nó là dỗi tôi chứ vẫn cầm chén qua ăn, hi, sao e giận tôi được chứ
Tối đó hai đứa không ra ngoài mà ở nhà xem phim, chúng tôi muốn có giây phút riêng tư bên nhau sau những ngày xa cách, . Hạnh phúc đôi khi nhỏ nhoi là vậy, được ăn, được nói chuyện, được tâm sự và xem phim cùng ai, dù cho đó chỉ là những thứ bình thường nhất của cuộc sống…
10h hơn tôi ra về, về để e còn đi ngủ nữa, hôm nay e cũng mệt lắm mà,
Chap 38:
Nhật kí ngày…tháng…năm…
Valentine tình yêu đầu tiên của tôi cũng tới…
Sáng tôi thức dậy, việc đầu tiên tôi làm là gọi cho e nói “anh yêu em” trong lúc e vẫn còn đang mớ ngủ. Tôi đánh răng, rửa mặt và quyết định dành cả ngày hôm nay cho e.
Chúng tôi lại đi chơi bốn người, tình cảm của a Huy với nhỏ Hoài vẫn sâu đậm, giống chúng tôi. Chúng tôi quyết định ra Huế, đi xa một ngày mà, lâu rồi không đi chơi cùng nhau. Cả bọn vui lắm,
Sau hơn hai tiếng ngồi xe, cuối cùng chúng tôi cũng tới Huế. ở Huế, một ngày nắng đẹp. Điểm đầu tiên chúng tôi tới là kinh thành Huế, đi thăm thú tất cả, những gì hay, những gì đẹp chúng tôi đều lưu lại trong máy ảnh, cái khoảnh khắc ấy mà giờ tôi ngắm lại vẫn thấy vui…
Trưa 12h, chúng tôi ngồi dưới gốc cây to ở gần bờ sông Hương, Sông Hương mộng mở, mộng mở chỉ khi ngồi cùng người yêu thôi, chứ cũng không đẹp bằng sông Hàn lúc về đêm. Tôi với anh Huy để hai cô con gái ở lại đó, chúng tôi đi ra có việc, chắc hai người họ nghi ngờ chúng tôi làm gì nên cứ hỏi dò, nhưng hỏi mãi không được nên họ đành ngồi đó đợi chúng tôi.
Sau hơn 30p lặn lội trên con đường của Huế, mỗi đứa chúng tôi quay trở lại chỗ con gái với một bó hoa hồng thắm, và một chú gấu to. Lại tặng gấu, thật sự chúng tôi không biết tặng gì vào ngày này cả.
Hai cô gái, hai ánh mặt nhìn ngơ ngác, . Họ ôm gấu như chưa từng được ôm vậy, có lẽ cũng đúng, vì valentine đầu tiên cho cả hai mối tình mà.
Ở dọc hai bên sông Hương, người ta trồng thật nhiều hoa, đẹp lắm, . Ngồi ở đây thật sự rất mát, chúng tôi ngồi ở đó khoảng 1 tiếng rồi cùng đi thăm thú nơi khác…Một ngày valentine đáng nhớ.
5h chiều, chúng tôi bắt chuyến xe cuối cùng vào lại Đà Nẵng, e ngồi bên tôi, ôm lấy tôi và chú gấu, miệng cười, và tôi biết chúng tôi hạnh phúc. Cả xe ai cũng nhìn, nói gì gì đó, như thể họ nói chúng tôi hạnh phúc thì phải…Cảm ơn e, cảm ơn tình yêu của a, a yêu em…
Qua tết, e cũng bước sang kì cuối cùng, và e chuẩn bị đi thực tập. Nhưng may mà e thực tập trong thành phố, nếu không chúng tôi cũng khổ sở vì xa nhau…Nhưng vì thực tập nên chúng tôi cũng ít gần nhau hơn mọi ngày…
Bây giờ, mỗi tuần chúng tôi chỉ đi chơi được 3 tối với nhau, còn nữa thì e bận hoặc là tôi bận. Tôi cũng bận học thêm tiếng anh, ngành IT mà, lao lực nhiều lắm, tôi cố gắng hết năm nay là có thể xin vào công ty phần mềm nào đó làm tạm lấy kinh nghiệm.
Ai cũng hiểu cho hoàn cảnh của nhau, và càng yêu nhau hơn. Có lần e nói với tôi, e mệt, muốn gặp a, lúc đó đã là 11h hơn rồi, tôi cũng phóng xe xuống chỗ e. Em nằm trong lòng tôi mà ngủ ngon lành, cứ như một đứa trẻ vậy, tôi yêu em cũng vì những giây phút như thế, những giây phút mà tôi- một người ít tuổi hơn có thể chứng tỏ rằng mình có thể che chở cho e, bảo vệ e, và làm điểm tựa cho e mỗi khi e mệt mỏi trên đường đời…
Chap 39:
Hôm nay sinh nhật nhỏ bạn e, tôi cũng được mời đi cùng e, vì họ biết hết rồi mà. Bạn tổ chức tiệc tại một quán kara, uống bia. Tôi thì là thằng ít uống bia, mà gặp mấy thằng cà khịa, a bực. Bọn nó cứ thi nhau chuốc tôi say, tôi cũng có mấy lần từ chối nhưng cũng có lần phải uống, vì bọn nó ăn nói khó nghe quá, không uống lại thành đàn bà…
Đêm đó cũng vui, e ngồi bên tôi, mà có thằng cứ chọc chọc e, e cầm tay tôi chặt hơn. Có lẽ tại vì tôi ít tuổi hơn bọn nó nên bọn nó không tôn trọng tôi chăng? Tôi nghĩ vậy cũng bực, nhỏ nhưng tán đổ e đó tụi mày…
Mình say, tôi cảm nhận được điều đó., vì lần trước tôi cũng có say vậy mà, tuy không đến nỗi không biết gì nhưng cũng khó làm được gì. Tôi nằm dài trên ghế. Bạn nhỏ kia có mấy thằng không tử tế cho lắm, tụi nó chọc e…Tôi mơ màng, hình như tụi nó chọc dữ hơn. Tôi đứng phắt dậy, ,
- Đây là người yêu tao, bọn mày đừng có chọc lung tung, – tôi nói trong men say
- Thôi kệ nó đi, – có thằng nói vậy,
Một thằng cầm ly bia tới chúc e, e đã không chịu uống rồi còn ép e. Tôi bực, tôi tu hết một lượt, nó nhìn tôi, vẻ mặt cà khịa. Nó cầm tay e tính kéo đi, nhỏ bạn đó lại ngăn, nhưng nó vẫn kéo. Tôi bực, sôi máu rồi, tôi cầm lấy chai bia, đập phát mạnh lên đầu nó, hình như hơi mạnh, đầu nó chảy máu,
Mấy thằng bạn nó tính nhảy vào đánh tôi, nhưng có người cũng chạy lại can, cuộc ẩu đã lớn hơn, khiến nhà hàng phải cho người can thiệp. Chúng tôi phải lên công an phườngtôi bị cho là có lỗi vì tôi say, tôi phải đền bù cho thằng kia…e khóc…tôi không nhớ rõ nữa…
Tối đó e chở tôi về, đi cả đoạn đường dài mà e với tôi không nói câu gì, không khí thật ảm đạm. Về phòng, tôi nằm trên giường mà không biết gì hết, e thay áo, cởi giày cho tôi. E chăm sóc tôi, lần thứ hai sau lần ốm ấy. E pha nước gừng giải rượu cho tôi,…tôi ngủ thiếp đi. E vẫn ngồi đó, bên cạnh tôi. Con trai say thật khó xử, chả biết gì,
Sáng hôm sau tỉnh dậy tôi thấy e gục giữa bàn, tôi thương e biết mấy. Tôi hứa sẽ không bao giờ quá chén để e phải lo lắng như vậy, và e cũng khóc vô cớ vì tôi lần thứ hai. Đó là lần đầu tiên tôi say…
Ngày e tốt nghiệp ra trường, tôi đến dự, e tốt nghiệp lại khá…Tôi đến bên e với một bó hoa và chúc mừng lễ tốt nghiệp. Em hôm nay mặc chiếc áo tú tài, thích thật, tôi cũng hi vọng mình sớm tốt nghiệp, để có thể đi tới lâu dài với e. E nhận bó hoa từ tôi, e cười, và e giờ không còn là cô bé nữa, e lớn rồi, lớn hơn tôi, một người còn đi học.
Sau khi tốt nghiệp thì e xin vào làm ở tại thành phố, e nói e không đi nơi khác vì ở đây có tôi. Tôi vui lắm, yêu nhau lâu rồi mà, tình cảm của bọn tôi cũng đi qua nhiều thử thách nên ai cũng hiểu cho nhau, yêu nhau nhiều hơn…
Nhật kí ngày tháng năm…
Hơn một tháng hè tôi phải xa e, vì ở nhà bà tôi ốm, tôi phải về. Lúc về e khóc dữ lắm các bác ạ, tôi cũng thương e, vì lần đầu tiên xa nhau lâu thế. E cũng muốn về cùng tôi mà mới xin việc, nên không dám nghỉ…cuộc đời yêu xa thật khổ…
Về quê hơn tháng, chả đêm nào tôi ngủ ngon cả, đêm nào cũng chat chit với e, nhớ e đến kinh khủng trời đất. E hay gọi điện cho tôi vào lúc sáng sớm., lúc mà tôi mới đắm vào giấc mộng có e,…nhưng tôi vui, vui vì người đầu tiên sáng sớm e nhớ tới là tôi.
Ở quê tôi làm nông các bác ạ, về hè làm mệt bở hơi tai ra, ngày mùa thì 5h sáng dậy đi làm, làm miết tới 10h trưa về, hề hề, tại nắng nóng nên 10h là trưa lắm rồi chứ không giống đi làm công ty đâu. Chiều đi làm tới 7h tối. Có nhiều khi e gọi mà không nghe máy được, chỉ là e nhắn tin, cả mấy tiếng sau tôi mới nhắn tin lại, đó chính là thời điểm tôi thấy khó khăn nhất. Giờ sắp phải xa người yêu 3 năm, tôi thấy lo.
Chap 40:
Sau hơn một tháng ở quê, tôi vào lại Đà Nẵng, nhưng đi cùng tôi lúc này có một e hàng xóm, cũng xinh, vừa mới đậu đại học vào cùng.
Tôi với e này nói chuyện cũng hay hay, tại cái tính tôi hài hước nên ai cũng dễ nói chuyện cả. Và hình như e này thích tôi.
5h sáng xuống ga tàu, tôi với nhỏ hàng xóm đi ra. Mà nhỏ tên Thủy, gọi tên cho nó tiện, hè hè. Tôi xách va li cho Thủy, còn Thủy cầm tay tôi. Lúc đó tôi chẳng nghĩ gì, cứ tưởng là e nó sợ cái đất Đà Nẵng, ai ngờ, hi, e nó thích tôi.
Biết tôi sáng nay vào nên e định đem lại bất ngờ cho tôi, e đến đón tôi. Nhưng tôi không cho e biết là tôi đi cùng Thủy, thế là e thấy cảnh tượng đó. Tôi vẫn không hay biết gì, không biết e ghen và giận tôi., lần đầu tiên e giận tôi thật.
Về phòng, tại Thủy chưa thuê phòng nên Thủy ở phòng tôi. Tôi thu xếp đồ đạc, dọn lại cái phòng rồi ra mua đồ ăn sáng cho tôi và Thủy. Tôi vui vì sắp được gặp e.
7h tôi điện cho e,
- Alo e à, hôm nay là chủ nhật, e dậy chưa?- tôi tưởng ngủ nướng, tại e có tính đó mà
- E dậy rồi, – e chỉ trả lời vậy, lúc đó tôi không biết gì, nên thấy lạ
- E sao vậy? có chuyện gì à?- tôi hỏi
- Không, e chỉ hơi mệt thôi.- e nói
- Vậy à, e ăn gì chưa, để a mua qua cho e luôn, – tôi vẫn hồn nhiên
- Không, e đang ở phòng bạn, a không phải qua đâu, – e ấy nói vậy thì tôi thua
Rồi e tắt máy, để lại dấu hỏi lớn trong tôi. Hụt hửng thật…Tôi gọi lại...