về méc Phương nha, mới đi lúc sáng mà tối này đã có e khác rồi, – a chọc tôi hay là thật nữa biết…
- Đâu có, e với nhỏ vừa mới quen mà, đang tán dốc thôi, – Haiz, tôi có thói quen, mình cũng nhỏ tuổi, mà hay gọi con gái là nhỏ…
- Không có gì đâu a, bạn bè thôi mà, a nhỉ, – e nó nháy mắt, giỡn với a họ tôi mà,
- Thấy chưa, còn tình tứ kìa, để a gọi giờ, – nói rồi a cầm điện thoại bấm bấm, dọa gọi cho Phương
- Thôi đại ca à, e biết e sai rồi, a đừng có phá e, coi chừng Phương giận thật thì nguy e, không lẽ giờ chạy xe vào Quãng Ngãi, – vừa nói tôi vừa chộp lấy cái điện thoại của a Huy
- Ờ, chú trình bày vậy thì a nghe, mà giờ chú phải đi nhậu với a, – tèng tèng teng…bị tống tình rồi đây
Thế là tôi phải chào e kia rồi đi nhậu cùng a Huy, e kia cũng kia kịp hỏi sdt của tôi, thế là
lần đầu và lần cuối gặp nhau, nhưng tôi cũng chả quan tâm…
Vừa bước ra quán, e gọi tôi, may ghê, không thì tèo từ trên đèo rớt xuống mái chèo…Đôi khi không có chuyện gì nhưng mà sau khi được theo hoa dệt gấm với cái đầu nhạy bén cộng trái tim ghen tuông của con gái thì con trai nên dè chừng, không thì forever alone cả năm luôn chứ chả chơi. Tôi cười, tôi mà, rất chi là lãng…xẹt…hè hè…
- Hẹ ngô e, nhớ a hả?- tôi chào rất chi là tươi
- Không, nhớ cái gì chứ, gọi hỏi xem a ở đâu, với ai, và đang làm gì thôi, – đó nạ các bác, chưa cưới mà e điều tra tôi tới từng mili giây rồi đó, ai có vợ chắc cũng hiểu
- À, lúc nãy a gặp một cô bé xinh tươi, ngồi nói chuyện, giờ thì gặp một chủ quán nhậu cũng dễ thương chẳng kém, – tôi nói vừa thật vừa giỡn
- Vậy á, hèn gì không nhớ tới em, mà vừa xa e a đã nhậu hả? ăn mừng ngày độc lập à?- e hỏi tôi, chọc hay giận đây nữa?
- Đâu có, ăn mừng gì đâu, chỉ là mở cái tiệc nhỏ nhỏ cho a e độc thân đón a vài ngày thôi mà, – tôi chọc, nhưng chắc là e giận
- Thế thì a vui đi, e không về luôn cho a sướng, – e giận, giận thật rồi, thế là tôi lại phải nịnh, khè khè, cái miệng mọc ở ngay cái mồm mà
- E giận hả, a chọc e thôi, giờ a về nhà ngủ nè, không đi đâu nữa, về ôm gấu của e nha, – tôi nói
- Gấu giặt chưa mà đòi ôm thế? E toàn gác chân thôi, chả thèm ôm, haha, – e cười tôi
- Gì, con gấu tượng trưng cho a mà e dám gác chân hả?thế hôm sau a mua con búp bê baby cho e, rồi a đưa về cho chú gấu gác chân cho e chừa, ghét e, – tôi nói như đang giận
- Con gấu xấu ngoec, k gác chân không lẽ ôm?xì, e không có ôm gấu xấu đâu…- e lại chọc tôi
- Xấu kệ nó, a ra lệnh cho e là phải ôm nó ngủ, nhớ nha, lần sau về nhớ là a có đòn cho e đấy,
- Lêu lêu, dọa đi, đánh giờ đi này, mà thôi e đi ngủ đã, sáng mai phải đi làm sớm rồi, chào a nhé, gác chân a…- e cười rõ vui,
- Ghét luôn, ngủ ngon nhé e…
Nói chuyện xong rồi thì tôi với a Huy đi nhậu, nhậu với bạn a, bạn a toàn đi làm cả rồi. Đêm đó tôi nhậu, có lưng lưng, nhưng cũng mò được về tới nhà mà ngủ, chứ không ngủ đường, may thật, say mà về được tới nhà là oai rồi, hè hè
6h sáng, e gọi, tôi không nghe thấy gì, tại đang chưa hết men say…
7h, e lại gọi, và tôi vẫn nằm im, dù cho tiếng trẻ con ngoài đường với tiếng mấy e gọi nhau chí chóe rồi, hôm nay không có tôi ra chào đón, mấy e vẫn vui như hội, hè
9h sáng, e gọi, tôi nghe máy, nhưng đang trong tình trạng đau đầu, tôi say,…
- Alo, ai vậy?- tôi điên thật, e nó gọi 3 lần mới nghe mà quên không xem là ai, có người yêu mà không biết phòng trừ trường hợp gì cả…
- Người dưng, e chưa dậy à?- là e, và lại xưng e cho tôi, gán mác e cho tôi, nghĩa là e đang giận rồi
Tôi bật phắt dậy, I như có luồng điện kích vào, tôi biết chuyện gì đang xảy ra rồi mà,
- Em à, tại a ngủ quên, – tôi nói, tỉnh hoàn toàn
- A say phải không?- e hỏi
- Ừ, tại hôm qua a uống hơi quá chén, xin lỗi e nhé- tôi khai thật, vì không dám lừa e
Tút, tút, tút, bên kia ngừng hẳn, tôi sợ rồi…mình sao lại ngốc thế này, tôi muốn đập đầu tôi vào chăn bông quá, mà thôi…
“Thuê bao quý khác vừa gọi, hiện đang trong tình trạng giận bạn, xin bạn vui lòng ngồi khóc trong chốc lát, vài ngày nữa gọi lại sau…”, thôi rồi, e tắt máy…
Chap 51:
Tôi choàng dậy, tỉnh hẳn, chả còn tí men nào trong người nữa. Tôi có phải ngốc không nhỉ, e mới đi công tác mà giờ đã say rồi quên gọi cho e nữa, cái này thì tèo đời rồi. Dạo này tôi hay làm e giận, cái giận của con gái, kèm theo giông.
Tôi gọi điện mấy lần mà e cũng chưa mở máy lên nữa, mà dại thật, hôm qua không xin số chị bạn đi cùng e, sao mình ngốc quá vậy trời. Tôi buồn, mà e nào biết giờ đây tôi buồn. Tôi bắt đầu chơi trò nhắn tin, e không mở máy, thì tôi nhắn tin, nhắn tin để e biết tôi nhớ cô ấy từng phút từng giờ ấy mà. Tôi tính là nhắn cho tràn bộ nhớ máy cô ấy, mà máy cô ấy là No, nhắn tới đời nào cho sập?…bố cái thằng No, hôm qua biết thế đổi cho e con 1202 rồi, ngu thật…
Tôi, người đang mang trong mình cái tội với e, quyết định chạy xe xuống Quảng Ngãi…xa thế chạy xuống mà e không gặp chắc tôi chạy thẳng vào sài gòn quá…Chạy xe, oai thật, lần này tội hơi nặng, tôi mua nguyên hẳn bó hoa hồng, cầm trên tay vừa chạy vừa amen, đi đường ai cũng tưởng tôi đi cầu hôn quá, nhưng mà, nhưng mà lần này tôi quên đội mũ bảo hiểm, tạch, lo quá mà, mà hôm nay công an siêng, đứng nhiều, mà tôi lì, sợ chi ai nựa, phi nước đại. Và rồi chú công an đẹp trai tuyên tôi được chìa ra 300 nộp phạt, tôi đành mua tạm cái mũ đi tiếp.
Chạy khoảng 5 tiếng thì tôi vào Quãng Ngãi, khổ nổi tôi chả biết e ở ngóc ngách nào, chỉ biết e ở thành phố. Mà hoa dập nát vì gió rồi, mắt tôi lờ đờ vì mệt.
Tôi gọi e, e vẫn chưa bật máy, tôi bắt đầu tim khắp thành phố, . Hôm nay trời mưa, có thằng nào đó đi tìm thứ gì giữa dòng người đông đúc, điên, tôi bắt đầu điên, người tôi ướt như chuột cống. Tôi khóc ròng…
Tôi chưa ăn trưa nữa, tôi lã người vì đói, vì cái rét ở đất Quãng, .
5h, hình như e đi làm về, tôi thấy máy báo gửi tin nhắn thành công. Mà e không nhắn tin lại cho tôi, dù cho tôi đã nhắn tin là tôi đã vào Quãng Ngãi. Tôi mất hết niềm tin rồi, e giận tôi tới cỡ này rồi. E ít khi giận tôi lắm mà
7h, tôi vẫn chưa ăn, lần đầu tiên trong đời không phải tôi cố tình nhịn ăn, mà là do không thể nuốt nổi, cổ họng tôi nghẹn đắng, tôi nấc trong tiếng mưa…
Điện thoại tôi kêu, là e gọi…
- Anh đang ở đâu đấy?- e hỏi tôi
- Anh không biết nữa, trời tối rồi…- tôi trả lời lại e, giọng buồn…
- Vậy nói chỗ đi e ra…
Rồi tôi ghi địa chỉ cho e, e nhờ bạn e đưa e ra, e cầm chiêc ô che cho tôi. Che gì nữa chứ, a ướt hết rồi mà e…Rồi tôi ôm lấy e, khóc như một đứa trẻ, e cũng khóc,…
Đó là lần tôi phải rút kinh nghiệm, cô ấy là trẻ con, ừ, thì là trẻ con thật, nên khi giận, tôi chả biết phải làm gì cả. Cuộc sống mà, dù a biết khó khăn đang chờ a và e, nhưng a vẫn không thể tránh qua hết được, và e cũng vậy, e là ngọn núi a muốn chinh phục nhất cuộc đời mình…
Nhật kí ngày…tháng…năm…
Cuối cùng thì tôi cũng học xong năm thứ năm đại học, tôi tốt nghiệp, và làm ở gần công ty e, không gì tuyệt vời hơn trong tình yêu chúng tôi. Dường như cả hai đã biết yêu nhau quá nhiều, quá lâu và đã quá hiểu nhau. Tình yêu không phải lúc nào cũng đẹp, người mình yêu không phải là hoàn hảo, nhưng tình yêu, khác với tất cả mọi thứ, vì yêu, nên chấp nhận mọi thứ của nhau, và chính điểm xấu đó chính lại là sự khác biết, là sức hút kì lạ của tình yêu…
Hôm nay sinh nhật tôi, cũng như hai năm trước, tôi có e, và tôi tổ chức sinh nhật lần thứ 23 của mình. Tối nay tôi định cầu hôn cô ấy trong ngày đặc biệt này, trước tất cả mọi người, . Và tôi nghĩ đó là kết quả đẹp cho một mối tình hơn tuổi ba năm. “Chị”cũng tới tuổi lấy chồng rồi mà, và tôi cũng không muốn chờ nữa. Ba má e cũng đồng ý rồi, còn gì phải chờ chứ, tôi vui lắm. Cưới vợ mà, ai chả thích…
Bạn tôi đến đông vui, bữa tiệc sinh nhật lần thứ 23 của tôi thật sự đặc biệt. Ai cũng chúc mừng tôi, và e sánh bước bên tôi…
- Anh, mình tạm chia tay anh nhé…!- cô ấy bất ngờ nói với tôi…
- Sao? E nói gì vậy? –tôi hoảng, e nói trước tất cả mọi người mà,
- Mình tạm chia tay đã a nhé, e phải đi học đã, a sẽ đồng ý cho e đi học chứ.- cô ấy nhìn tôi, vẻ mặt suy tư,
Tôi im lặng…
Chap 52:
E nói bất ngờ quá làm tôi thấy hụt hững. Đang tính cầu hôn e mà như vậy, nhẫn tôi cũng mua rồi, còn chọn ngày đẹp nữa…
- E đi học à? Có lâu không?- tôi hỏi e
- Ba năm a à, mình cố gắng a nhé, đó là ước mở của e, – e nói với tôi, là ước mơ của e sao giờ mới nói chứ??
- Ừm…- tôi chỉ biếtnói vậy, khoảng lặng trong tôi
Mọi người cũng bất ngờ với quyết định của e, và ngay cả ba má e cũng vậy, nhưng không ai ngăn cản e cả, tôi cũng không muốn làm người ích kỷ…Cũng muốn thử thách một lần, hi vọng là lần cuối e xa tôi.
Buổi sinh nhật của tôi vẫn diên ra bình thường, tôi vẫn cố tỏ ra vui vẻ, e cũng vậy, chắc e cũng buồn vì phải rời xa tôi. Lần thứ tư mình xa nhau, nhưng lần này lâu hơn mọi lần…những ba năm mà. Tối đó sau khi tan tiệc, đã khuya rồi nên tôi không hỏi e gì nữa, rồi ai về nhà nấy, tôi thẩn thờ và chỉ chúc e ngủ ngon…
Sáng hôm sau tôi dậy sớm, tại tôi không thể chợp mắt nổi…
- Alo lô, a à…- e gọi tôi, hình như e cũng chỉ mong sáng sớm để gọi cho tôi
- Ừ, e ngủ ngon không?- tôi hỏi e
- Dạ ngon, mình gặp nhau a nhé, – e đề nghị gặp thôi, yêu nhau mà, vẫn như mọi hôm
Chúng tôi đi ăn sáng với nhau, rồi lại vào quán café cũ, café Ánh Dương…
- Anh đồng ý cho e đi học chứ?- e hỏi tôi
Tôi im lặng một lúc…
- Ừ, a sẽ đồng ý cho e đi học, nhưng sang bên đó e phải tự chăm sóc bản thân, và nhớ yêu anh như giờ e nhé…- tôi nói với e
- Dạ, qua bên đó có anh hai e nữa mà, không sao a à, e chỉ lo cho a ở nhà…- e nói
- Ừ, không sao, a sẽ sống tốt và đợi e…
- Dạ, nhớ a nhé, -
- Bao giờ e đi, – tôi hỏi e
- Một tuần nữa a à, xin lỗi vì đã nói với a quá muộn, e cũng suy nghĩ thật nhiều, – e nói, giọng hơi buồn
- Ừ, a sẽ đợi, bên e ba năm, giờ xa ba năm, không sao mà, a yêu em…
Rồi cả tuần hôm đó chúng tôi dành nhiều thời gian bên nhau. Tôi như đếm ngược từng ngày, từng giờ, e chuẩn bị xa tôi, sang một môi trường mới không có tôi- người con trai đi cùng e suốt ba năm trời.
Nhật kí ngày…tháng…năm, ngày e lên máy bay cũng tới…tôi tiễn e ra sân bay, có cả ba má e nữa…
Tôi khóc, và e cũng khóc. Giây phút này đây, tôi muốn mình ích kỉ, muốn giữ e lại bên mình, riêng a, chỉ riêng a thôi…
- A đừng quá buồn nhé, cười đi nào, a mà khóc là e khóc theo luôn đó, – e nói với tôi
- Hi, a cười nè, vui lắm nè, – tôi cố gượng cười, nhưng trong lòng tôi đang khóc
- Dạ, e cũng cười a nhé, em yêu a, -
- Qua tới bên đó nhớ gọi về cho a liền nha, a đang đợi e đó…a đợi nhé,
Máy bay cất cánh, tôi hững hờ ngồi ở ghế đợi cả tiếng đồng hồ, ba má e thì về trước, tôi khóc, khóc như đứa con nít…
8h tối, tôi lủi thủi một mình về phòng, giây phút đầu tiên tôi xa e, thật khó, thật khó để có thể quen với những ngày tháng này. Tôi đóng cửa phòng, bật nhạc du dương, và bắt đầu yêu xa…
Chap 53:
Những ngày đâu tôi xa e, tôi giống như người mất hồn, không thiết làm gì cả. Hàng ngày bọn tôi thường hẹn tới giờ rồi lên mạng nói chuyện, skype…và cứ thế, nối nhớ càng nhiều hơn, e nói nhớ tôi, nhớ nhiều lắm…
Những ngày tiếp theo tôi quen dần với hiện tại, quen ăn cơm một mình, quen uống café một mình, và quen…quen cái cảm giác một mình. Chuyện tình của chúng tôi vẫn diễn ra tốt đẹp. Bên kia e có a trai nên tôi cũng không phải lo nhiều, chỉ là những lúc e buồn, e ốm, cần tôi mà tôi không thể ở bên, yêu xa mà…
Rồi ba tháng qua đi, ba tháng mà tôi tưởng chừng nó dài lắm vậy, mà sao yêu nhau ba năm tôi thấy nó chẳng dài tới như lúc này…Một tối e gọi cho tôi, bằng skype…
- Anh à, e nhớ a…- e nói với giọng buồn buồn
- Ừ, a cũng nhớ e, e cố gắn học nhè, ở nhà còn có a đợi e…
- E về a nhé- tự nhiên e nói vậy
Lúc đó tôi vui lắm, e về, nhưng tôi nghĩ lại, e đang đi học mà, chắc là mới qua nên chưa quen, chưa quen tôi ở xa, chưa quen không có ai chọc, chẳng có ai cãi nhau cùng, và không quen thiếu vòng tay của tôi.
- E cố gắng đi, a cũng đang cố gắng nè, đi học là ước mơ của e mà, a sẽ thực hiện ước mơ đó cùng e, – tôi ngốc thật, nhưng ngốc vì e
Rồi e khóc, e khóc nức nở, tôi chẳng biết làm gì, chỉ biết ngồi đó, và khóc theo e…
Còn tháng nữa là tết, tết này e có về, tôi vui lắm, e cũng vui, vui vì sắp được gặp nhau, xa quá lâu rồi. Tôi đếm từng ngày, từng giờ để đến tết. Trẻ con mong chờ tết vì được nghỉ học, được ăn bánh, được mừng tuổi, còn tôi, tôi mong tết vì ở đó đang chờ tôi và e chung bước…
Ngày 25 âm lịch tết, tôi đón e ở sân bay. Vừa gặp thấy tôi e đã vứt lại hành lí, chạy lại ôm tôi. Tôi dang rộng vòng tay ôm em, nhấc bổng e lên, chúng tôi hạnh phúc…
Chúng tôi ở lại Đà Nẵng một ngày rồi sau đó lên xe về quê tôi. Bố mẹ tôi cũng mong có con dâu với cháu nội lắm rồi, (con đầu mà), nhưng e đang đi học, bố mẹ buồn vì tôi. Biết làm sao được,
Về quê tôi, vẫn như mọi năm, tôi đưa e đi thăm a e hàng xóm, đi chăn trâu với tôi , e cười thích thú, vì lần đầu tiên e được đi chăn trâu, mà e sợ trâu.hi. Dạo này tới mùa xuân rồi, nên hay mưa, cơn mưa bắt đầu tình yêu, chuyện giữa chúng tôi có quá nhiều kỉ niệm với mưa, tôi và e thích mưa…Ngồi bên bếp củi, e ngồi trong lòng tôi, hạnh phúc, ấm áp ngày tết ở quê, trước nồi bánh chưng đang sôi…
- Em ở lại luôn a nhé, -
- Sao, e không đi học nữa à, ước mơ của e mà, – tôi hỏi lại e
- Nhưng giờ e biết ước mơ thật sự của e rồi, – e nói lại,
- Vậy ước mơ của e giờ là gì?- tôi giả vờ, vì tôi biết rồi mà
- Là anh, a chính là ước mơ của e, chỉ cần a bên e là đủ,
Tôi im lặng, vẫn chưa nói gì. Tôi chỉ sợ tại dạo này e nhớ tôi quá, với lại về quê bố mẹ tôi cũng buồn, e thấy thế, tôi sợ sau này e hối hận vì đã không đi học tiếp…tôi chưa nói gì…
Chap 54: Happy ending
Ngày tết trôi qua thật êm đềm, hạnh phúc bên e và gia đình của tôi. Ngày mồng 4 tết e về với Ba má, e bắt tôi theo cùng.
Ra ngoài nhà, ba má quý tôi ghê lắm, chưa cưới được, nếu không tôi đã là người trong gia đình rồi. Ngày e đi học chính ba má e cũng bất ngờ, tại e yêu tôi vậy mà, những tưởng tôi ra trường là chúng tôi sẽ đến với nhau luôn.
Nhật kí ngày…tháng…năm…
Hôm nay e lên đường sang Mỹ, tiếp tục học, tôi buồn…
- Anh, dậy đi, tiễn e ra sân bay chứ, – e gọi tôi
- Thôi e đi nhé, a không muốn tiễn, e giữ gìn sức khỏe nha.- tôi nói mà còn nhắm mắt., chắc là e khóc, tôi nghe giọng e nghẹn ngào…
- Dạ, vậy a nghỉ đi, e đi…- cô ấy chỉ nói thế với tôi…
Ba và má cô ấy tiễn cô ấy vào sân bay,
Tôi choàng dậy, mặc lại đồ, và phi xe đi, tôi quyết định…
Xuất hiện ở sân bay, trước mặt e, tôi ôm một chú gấu bông thật to và một bó hoa…
- Em, làm vợ a nhé, – tôi quỳ xuống, đưa nhẫn về phía cô ấy, .-
Bố mẹ cô ấy hững hờ, cả sân bay nhìn tôi. Tôi đang sợ, tôi đã quyết định trao e chiếc nhẫn tôi mua cách đây năm tháng.
Em ôm mặt, nước mắt rưng rưng, e không nói gì, chỉ đưa tay về phía tôi. Tôi đeo chiếc nhẫn cho cô ấy, rồi đứng lên ôm cô ấy. Khoảnh khắc đó thật tuyệt, chúng tôi đến bên nhau, cả sân bay vỗ tay. Má cô ấy cười thật tươi,
- Thế không định đi học à, máy bay sắp cất cánh rồi, vào thôi…, má cô ấy nói
- Không!, chúng con cưới, – bọn tôi đồng thanh nói
Và thế là đám cưới được tổ chức một tháng sau đó, tháng hai âm lịch, e làm vợ tôi, không đi du học nữa.
Em, anh yêu cô bé của a,…
Nhât kí mình yêu nhau…
Chap 55
Nhật kí ngày…tháng…năm…
Cuối cùng thì chúng tôi cũng có một cái kết đẹp cho 3 năm yêu nhau. Bao nhiêu kỉ niệm bên nhau. Càng lâu chúng tôi càng nhận ra rằng hai đứa sinh ra là dành cho nhau. Thích thật, tôi có vợ ở tuổi 24.
Như đã giới thiệu với các bác, bọn e quyết định tháng hai âm lịch làm cái lễ gọi là vu quy, bến đỗ chuyến bay tình trường, giờ đã tới lúc cất cánh chuyến bay gia thất rồi. Lớn rồi mà, (“tôi thì đôi lúc nghĩ vậy chứ thấy mình còn non quá…”)
Dạo này bọn tôi bận biết bao nhiêu là việc để chuẩn bị cho đám cưới, chạy đôn chạy đáo khắp nơi, lo đủ mọi chuyện nhưng mà vui. Và cũng có cảm giác lo lắng đan xen, cưới mà đâu giống mấy lời thề thốt lúc yêu.
- Này ck! Vk mệt quá…- e cười nói với tôi,
- Ck cũng mệt nè, vk đấm lưng cho ck đi, đau quá,
- Xí, vk kêu mệt mà ck còn bắt vk đấm lưng, giờ thế này rồi thì sau này có làm việc nhà giúp vk k đây?…- e làm mặt giỗi nghi ngờ
- Hi, giờ thương chồng đi, sau này về nhà ck thương, k thì cho vk làm mình chết luôn…tôi chọc e,
- Vậy thôi e đi Mỹ nhé, – e giả vờ giỗi,
- Hè hè, nhưng mà giờ hủy rồi, đi qua bển làm gì cô e?…- tôi giờ không sợ rồi, vì cũng biết e chọc,
- Thôi e ứ nói chuyện với ck nữa, vk đi ngủ…- e nói rồi quay lưng lại với tôi, tại vì ngồi chung trên ghế sofa mà…
Tôi kéo e dựa vào đùi tôi mà ngủ, cảm giác thích thật, cái cảm giác đẹp của vk ck
- Này ck làm gì đấy?…cấm lợi dụng khi vk ngủ nhá…- e nói trong lúc còn nhắm mắt, miệng cười mỉm,
- Xí, thèm vào, có mà e ước được a lợi dụng ấy, ghét…- tôi cũng đâu có kém cạnh gì, chọc a a chọc lại cho biết mặt.hehe
- Ừ, nhớ đó nhé, nhà vk có camera theo dõi đó, đừng có làm gì dại dột kẻo vk tống ra đường đấy, lêu lêu…—hi, giọng e trẻ con thật,
- Hả. Pháp luật cho phép rồi, đừng có mà chưa gì đã dọa ck nha, ck hồi cấp 1 cô có dạy về luật hôn nhân và gia đình đó, hồi đó chắc vk mãi ngủ gật nên k biết chứ gì, đồ học dốt…haha, tôi cười đắc chí…
- Kệ a, ghét, k nói chuyện nữa…
10h, chuông đồng hồ đã điểm, tôi cũng thức giấc, không biết tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay nữa, nhìn xuống e vẫn nằm ngủ ngon lành trên cái đùi khổ thân của tôi. Tôi lay e nhẹ nhàng, hình như e đang mơ về tôi thì phải, tại tôi thấy nụ cười e nở trên môi, tôi cùng cười cho e,
- Này vk, nước miếng vk làm quần ck ướt hết rồi này…- tôi chọc, tại vì hình như e tỉnh rồi nhưng giả vờ ngủ khi tôi lay tiếp
Em bật dậy, vội lau bên miệng, cái kiểu lau thật làm tôi cười đau cả bụng, em e thẹn đến là lạ lùng,
- Em làm gì đó? A đùa thôi mà, – Haha
- Ghét ck, đùa gì mà ghét…- e làm mặt giỗi tôi
- Hi, thì tại e có thói quen đó nên mới sợ chứ gì, mà ướt thật rồi nè, nhưng mà mồ hôi thì phải, hix – tôi nhíu lông mày, tay thì chỉ xuống chỗ e nằm, nhưng mà…chả thấy ướt, hi
- Xì, ướt...