* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Cười Lên Cô Bé Của Tôi Full

coi…đánh nhau trực tiếp . À chỉ có riêng cô bé của tôi thì không. Cũng may là lúc nãy tôi đã ôm Vivi lại và quay qua hướng khác nên em không thể thấy những gì đang diễn ra lúc này, thế nhưng nghe tiếng hò reo cổ vũ, em hỏi tôi:
- Anh ơi có chuyện gì vậy?
Tôi giả ngu:
- Thằng Đạt đang nói chuyện với thằng Tiến đó mà, nó khoẻ rồi!
Vivi mỉm cười:
- Vậy tốt quá, hì hì!
Em định quay đầu ra và quan sát nhưng tôi ấn chặt đầu em vào ngực rồi vỗ về:
- Nhắm mắt ngủ đi coi, lát về anh gọi!
Vivi nhăn nhó:
- Nhưng mà…Vi muốn coi…
Tôi gằn giọng:
- Coi gì mà coi, nãy hứa gì với anh?
Em bĩu môi làm mặt dỗi nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, nhắm chặt mắt lại:
- Đáng ghét!
Tôi ôm Vivi thật chặt, đung đưa chiếc võng qua lại và bắt đầu…hát ru , sự việc có vẻ khá sến nhưng tôi thích thế, người yêu mình thì tội gì mà không…sến:
- Bé ơi ngủ đi……..Chúc bé ngủ ngon! – Tôi nhái giọng trẻ con khiến Vivi bật cười khúc khích
Tôi nhéo mũi em:
- Cười gì mà cười?
- Anh khùng, hihi!
Tôi giở trò văn vẻ:
- Kệ tôi, khùng mà được cô thương là được rồi!
Tưởng như Vivi sẽ lại bĩu môi mà phản đối hay chí ít là cũng lè lưỡi trêu tôi, thế nhưng cô nàng lại ôm chặt lấy tôi, thì thầm:
- Lát nữa Vi tỉnh dậy, anh hứa là anh vẫn ở đây được không?
Tôi đứng hình một lúc lâu, cảm xúc lại ùa về, tươi mới và ngọt ngào, chỉ mới đây thôi tôi còn giận Vi vì cái cách mà em thể hiện sự lo lắng cho thằng Đạt, thế nhưng em vẫn luôn tin tưởng tôi, em vẫn coi tôi là chỗ dựa duy nhất của em, chẳng có ai có thể giúp em vượt qua những nỗi đau và đem lại niềm vui cho em nhiều như tôi đã làm, tôi có thể làm mọi chuyện vì em và em cũng vậy. Tôi cười, nụ cười của một thằng con trai đã quá hạnh phúc trong tình yêu, tôi nắm lấy bàn tay của người con gái ấy, đặt lên một nụ hôn và giữ chặt trong lòng:
- Vi yên tâm, cho dù anh có chết anh cũng không bỏ Vi một mình đâu!
Vivi đưa tay lên che miệng tôi lại, nhăn nhó:
- Anh đừng nói thế, Vi không để anh có chuyện gì đâu, Vi hứa mà!
Tôi lắc đầu cười khổ trước tính cách và cách biểu hiện quá đỗi ngây thơ của cô nàng, có nhiều lúc tôi không dám nghĩ ở thời đại này lại còn có một cô gái trong sáng và đáng yêu như Vivi bé nhỏ của tôi, thế nhưng khi mở mắt ra, tôi có thể tự hào và hạnh phúc vì điều đó, rằng mình có một cô người yêu vô cùng dễ thương và tôi nguyện yêu em mãi mãi.
Chap 51:
Vivi đã ngủ khò trên vòng tay tôi, nhìn hình ảnh này, quả thật tôi cảm thấy như mình đang ôm cả thế giới, một cô bé quá đỗi dễ thương như thế này tại làm sao có thể là người yêu của tôi được, tôi không tin mặc dù đó là sự thật. Tôi chẳng nhận ra chút ít điểm tốt nào trong con người mình ngoài tài năng “chơi game” thiên bẩm và tính “hám gái” trời cho từ thưở mới lọt lòng. Vivi thì khác, em có quá nhiều điểm tốt khiến tôi luôn cảm thấy có chút gì đó ngại ngùng khi đứng cạnh em, Vivi xinh đẹp, ăn nói dễ thương mặc dù có chút hơi nhút nhát, em cũng là một trong những học sinh giỏi của lớp, không như tôi, Vivi rất chăm học, có nhiều lần trời mưa, tôi thì ở nhà vùi trong chăn ấm nệm êm mà ngủ thì Vivi vẫn có mặt đầy đủ trên lớp, em hay nhắc tôi phải học hành đàng hoàng. Dù điều đó khá khó khăn với một thằng có tính lười nhác như tôi, thế nhưng vì em, tôi sẽ cố gắng đến cùng bất chấp kết quả có như thế nào.
Quay về với thực tại, lúc này, trận đấu của A15 và A2 vẫn chưa thể diễn ra sau những xích mích giữa cầu thủ 2 đội và chính xác là giữa thằng Tiến và thằng Đạt “bạn” của tôi. Dù đã có
sự can thiệp và cảnh cáo từ thầy Thanh thế nhưng 2 thằng điên vẫn tỏ ra khá hổ báo và chực chờ lao vào ăn thua đủ với nhau. Xét về thể hình, 2 thằng đáng ghét này đều khá ngang nhau, thằng Đạt thì tập thể hình nhiều nên có vẻ đô con hơn một chút. Thế nhưng khi thằng Đạt chỉ toàn võ mèo cào, tôi biết vì chỉ với một cước của tôi, nó đã nằm vật vã ra sàn, thì thằng Tiến là một môn đồ của Karatedo võ phái, chẳng biết có phải không vì tôi đã từng thấy nó quay clip múa côn ầm ầm trên Facebook, xét về kinh nghiệm võ học thì tôi cá rằng tôi không phải đối thủ của nó, huống hồ là thằng bê đê kia. Sau một hồi giằng co kịch liệt, trận đấu cũng được bắt đầu trở lại, thằng Tiến bị cảnh cáo còn thằng Đạt thì rời sân và được thay thế bởi thằng Phúc đầu lõ.
Bên lớp tôi lúc này thì đã dẫn quá nhiều bàn nên bọn nó chơi khá cầm chừng, bọn A2 cũng biết thời gian không còn đủ để tung ra những pha phản công hay mong có cơ hội lật ngược tình thế nên bọn nó cũng thi đấu một cách khá hời hợt và kém chủ động, chỉ khi nào lấy được bóng thì bọn nó mới tổ chức những pha phản công nhỏ lẻ gọi là cho có lệ, còn không thì toàn co cụm lại ở phần sân nhà. Nhìn cách bọn A2 thi đấu, nếu ai không theo dõi từ đầu thì chắc nghĩ rằng bọn nó mới là những người đang chiến thắng và thi đấu phòng ngự để bảo toàn tỉ số:
- Hoétttttttttttt!!!!!!!!!
Tiếng còi kết thúc trận đấu của thầy Thanh vang lên, A15 chúng tôi giành chiến thắng cực kì áp đảo với tỉ số 12-3, nói không ngoa thì đây có thể được gọi là một bộ phim kinh dị thể loại 18+ bản HD không che . Trước khi trận đấu diễn ra, nào có ai có thể nghĩ ra được một tỉ số kinh hoàng như vậy, nói gì thì nói đây cũng đã là vòng bán kết, mà đã là bán kết thì dù cho đội nào đi nữa có mặt ở vòng này, đó cũng là thực lực. A2 rất mạnh, bằng chứng là tụi nó thắng như chẻ tre từ đầu giải đến giờ mà chỉ lọt lưới có 1 bàn. Thế nhưng rất tiếc cho thằng Tiến và đồng bọn của nó vì ngày hôm nay, lớp tôi quá mạnh với sự xuất hiện của 2 siêu sao trong đội hình, đó là thằng Lam và thằng Đạt. 2 đứa tụi nó mặc dù mới chỉ thi đấu cùng nhau có vài phút nhưng tốc độ phối hợp và sự ăn ý thì cứ như đã quen đến vài năm rồi. Bọn A2 chẳng có cách nào để kịp thở cả, cứ lên bóng là ăn bàn thua, dần dần như thế, bọn nó đã bị “hấp diêm” một cách vô cùng tàn bạo. Những tưởng trận đấu sẽ kết thúc trong môi trường hoà bình hữu nghĩ, à không, phải nói chuẩn là 2 đội đều rất “fair play” trong khi thầy Thanh còn có mặt, cả 2 bên cười nói rồi trò chuyện xem chừng khá thân mật. Thế mà chỉ sau khi thầy Thanh rời khỏi sân, cả 2 bên bắt đầu lao vào cắn xé và…chửi lộn.
Đội trưởng 2 bên bắt đầu lao vào và tặng nhau những lời lẽ vô cùng “ấm áp” và “ngọ ngào”, Phát khùng cứng cựa hơn, hổ báo:
- Cái đm coi cái thằng chó bên mày đá kiểu gì thế? Đ** mẹ thua rồi chơi mất dạy à?
Thằng đội trưởng bên A2 thì nhỏ con nhưng trước sự bảo kê của cả đám đằng sau, nó cũng tỏ ra xấc láo:
- Ờ đó rồi sao? Thích thì đánh nhau, đừng có nói nhiều!
- Á đm mày thách à?
Phát khùng lao đến túm lấy cổ áo thằng kia khiến nó sợ vỡ mật, nếu không có sự can thiệp của cả 2 bên thì lúc này thằng đó đã nằm sân rồi, cái tội nhỏ mà láo . Thế nhưng mọi chuyện chỉ thực sự nóng lên khi 2 nhân vật chính của buổi chiều hôm nay mặt đối mặt, cả 2 bên đều khá căng thẳng, tôi ngồi xa và vỗ tay cổ động một cách mãnh liệt, Vivi thì chắc do mệt nên vẫn ngủ say, chẳng hề biết sắp có một cuộc thư hùng đẫm máu ngay tại đây với sự tham gia từ thằng bạn thân nhất của em.
Thằng Tiến là người chủ động mở đầu “giao tranh”, nó quắc mắt nhìn thằng Đạt, một áp lực khá khủng khiếp:
- Giờ mày thích gì?
Thằng Đạt cũng chẳng vừa, nghênh mặt lên trêu tức đối phương mặc dù 100% là nó sẽ ăn đập nằm thằng cẳng, thế nhưng với tính cách lì lợm, coi trời bằng vung của nó và hơn nữa nó cũng chẳng biết được mình đang đối mặt với một cao thủ, khả năng nó kịp nhận ra và chạy là không có, thế nên dù thế nào đi nữa, hôm nay, thằng Đạt cũng sẽ ăn cứt mà thôi , tôi vui mừng vì điều đó, đơn giản là tôi ghét nó nhưng không thể nào làm gì nó được vì nó là bạn của Vivi, nhưng ngay lúc này đây sẽ có một người khác thay tôi dạy cho cái thằng mặt mâm này một bài học, dù rằng cái thằng giúp tôi thì tôi cũng ghét, nhưng 2 thằng mà mình ghét đánh nhau, dù có thằng nào bị thương thì người vui nhất vẫn là…tôi . Tôi ngồi rung đùi chờ đón tiết mục hay sắp diễn ra.
Bỗng một tiếng nói vang lên từ một người con gái, người con gái này sau đó đi ra níu tay thằng Tiến và kéo đi chỗ khác, vâng đó chính là Huyền, em lên tiếng mục đích chắc chắn là để kết thúc cuộc đối đầu này nhưng với danh nghĩa là gọi “người yêu”:
- Theo tui ra đây!
Thằng Tiến vừa mới mặt mày bặm trợn là vậy, thế mà vừa nghe gái gọi là mặt cứ ngu ra, nhìn đần thối. Nó ngơ ngác đưa tay gái đầu gãi tai, ú ớ gì đó nhưng rồi cũng theo Huyền bỏ “cuộc chơi”. Thằng Đạt thì làm ra vẻ chẳng ngán ai, cứ chửi đổng theo mặc dù tôi biết thừa là trong lòng nó đang thầm cảm ơn cô bạn cùng lớp “sắp tới”. Tôi – người mong muốn chứng kiến màn tranh đấu vừa rồi là người cảm thấy thất vọng nhất, chẳng còn gì sướng hơn khi 2 kẻ thù đáng ghét của mình đánh nhau và rồi 2 thằng đều què cụt và tôi đương nhiên là người chiến thắng cuối cùng, có thể hả hê cùng cô người yêu du sơn ngoạn thuỷ . Tôi tức một thì tiếc đến 10, giữa lúc quẫn trí, tôi định đánh tay lên đùi như mọi khi, thế nhưng tôi quên mất rằng trên đùi tôi lúc này là một cặp đùi khác, trắng trẻo và ngon lành hơn , đó chính là cặp đùi đáng yêu của Vivi bé nhỏ. Cô nàng đang say sưa giấc nồng thì bỗng nhiên giật thót người và tỉnh giấc, mặt nhăn nhó khi mắt mở chưa ra, nhìn tôi:
- Huhu, sao anh đánh Vi? Vi đang ngủ mà!
Tôi cười cười ra vẻ vô tội mặc dù thật tình thì tội lỗi đầy người, nhảy xuống sông Hồng cũng chưa rửa hết:
- Hì hì, anh…đập muỗi cho bé mà!
Vivi vẫn nhăn mặt, làm mặt sắp khóc đến nơi:
- Anh nói xạo, anh đánh Vi đỏ hết đùi rồi mà có con muỗi nào đâu, hức!
Tôi ấp úng:
- Ờ thì, anh…đập hụt, nó bay mất rồi!
- Không biết đâu, anh đánh Vi, lát Vi méc mẹ cho coi, huhu! – Vivi nhõng nhẽo, nhìn yêu không chịu được
- Thôi cho anh xin lỗi mà, Vi mách mẹ là mẹ đánh đòn anh đau lắm! – Tôi giả vờ làm mặt mếu, trông khả ố không chiu được.
Vivi vẫn chưa buông tha, lè lưỡi trêu tôi:
- Kệ anh ai bảo đánh em, plè!
Tôi cười không nói gì, lai…ôm Vivi vào lòng, lần này chặt hơn và ấm áp hơn:
- Miễn là Vi vui, đánh anh chết cũng được, hè hè! – Lại chết
Vivi có lẽ hơi bất ngờ vì câu nói của tôi, em hơi khựng lại nhưng rồi cũng nằm im ngoan ngoãn, tôi có thấy thấy tiếng nấc khe khẽ từ em, áo tôi chẳng biết từ lúc nào đã lấm tấm những giọt lệ của em, phải nói rằng 2 đứa chúng tôi có vẻ hơi sến quá mức và đi trước tuổi một cách kinh hoàng, thế nhưng điều đó chẳng là gì một khi đã…yêu. Tôi không nhận thức được câu nói của mình đã ảnh hưởng đến em như thế nào, đối với tôi nó chỉ là một câu nói thể hiện tình yêu theo trường phái đùa cợt, nhưng đối với Vivi, nó là tình yêu sâu đậm, em biết rằng tôi yêu em và em hạnh phúc vì đã có được một người con trai sẵn lòng “chết” vì mình. Vivi của tôi chỉ là một cô bé trong lốt người lớn, em ngây thơ và trong sáng đến lạ kì, em nhõng nhẽo và đáng yêu mọi lúc mọi nơi, em luôn nghe lời tôi và sẵn sàng làm bất kì điều gì chỉ vì tôi…thích. Cô bé luôn luôn muốn được che chở và bảo vệ cũng như muốn được yêu, Vivi rất thích mỗi khi được tôi ôm vào lòng, em từng nói rằng những lúc như thế, em cảm thấy rất hạnh phúc và ấm áp. Em cười tươi mỗi khi tôi tặng em một cái nhéo mũi hay xoa đầu, nhìn em chẳng khác gì một con mèo con bé bỏng, yếu ớt và cần được yêu thương. Tôi yêu em mỗi khoảnh khắc như thế này, mỗi khi em nép mình vào ngực tôi, tôi có thể nhận thấy mình lớn lao đến nhường nào, đủ để tôi có thể cảm nhận được khả năng của mình và nhẩn ra rằng tôi không phải là một đứa vô dụng.
Bỗng từ phía đằng xa, thằng Tiến và Huyền lù lù tiến tới chỗ tôi. Vivi bé nhỏ ngơ ngác nhìn trông khi tôi thì ngu mặt ra, thằng Tiến gằn giọng:
- Ra đây có chuyện chút!
Tôi lắp bắp:
- Tao á?
Bé Huyền bồi thêm:
- Cả 2 người!
Vivi níu lấy cánh tay tôi, mỉm cười trấn an vì khuôn mặt tôi lúc này thập phần lo lắng. Chẳng hiểu 2 đứa nó kêu tôi và Vivi ra để làm gì, tôi có làm gì tụi nó đâu cơ chứ. Hàng tỉ câu hỏi quấn lấy tôi khiến tôi mường tượng ra một khung cảnh không mấy tốt đẹp về cuộc “trò chuyện” này.
Chap 52:
Thằng Tiến và nhỏ Huyền dẫn tôi và Vivi đi ra khỏi sân bóng, ra đến chỗ có 2 chiếc ghế đá ở gần khu dân cư, nhỏ Huyền cất lời:
- 2 người ngồi đi, tui có chuyện cần nói!
Vivi thì vẫn nhí nhảnh như thường, cười tươi rồi kéo tay tôi ngồi xuống. Còn tôi thì tim đập thình thịch, chẳng biết chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo đây, nếu là đánh nhau thì chắc là tôi vô viện sớm, à mà chắc cũng chẳng phải là đánh nhau, nếu thế thì nhỏ Huyền không đời nào đi theo, không những thế lại còn rủ theo cả Vivi. Hay là trường hợp nhỏ Huyền công bố trước cả 2 rằng đã…thích tôi , cũng không đúng vì rõ ràng hồi nãy 2 đứa nó nắm tay tình tứ lắm và ở đây ai cũng thấy. Kể cũng lạ, lúc nào tôi cũng to mồm nói rằng Vivi cần một chỗ dựa vững chắc, thế mà giờ đây mới đối mặt với tí xíu rắc rối đã quýnh quáng hết cả lên trong khi em thì vẫn tươi cười và tự nhiên. Nhác chừng thấy được sự khác thường trên gương mặt tôi, Vivi nhăn nhó (?) nhéo tôi một cái vào hông, thì thầm:
- Không có được nhìn gái nữa!
Tôi đang căng thẳng tột cùng đột nhiên lại nhận được một câu ghen tuông rất ư là “đáng yêu” từ tình yêu bé nhỏ, tôi bật cười, kê sát lại tai em, lí nhí:
- Cảm ơn em!
Cô bé tròn mắt trước câu trả lời rất ư là…khó hiểu của tôi vì thực ra thì nó chẳng liên quan gì đến lời trách móc của em ban nãy, thế nhưng đó mới chính là những gì trong lòng tôi muốn nói ngay lúc này, nó giúp tôi bình tâm trở lại để có thể tiếp tục cùng em nắm tay đi đến cuối con đường .
Sau một hồi để cho 2 đứa chúng tôi tâm sự với nhau, nhỏ Huyền và thằng Tiến cũng giải quyết việc “gia đình” ổn thoả, tất cả đều nghiêm chỉnh trở lại để bước vào công cuộc tháo gỡ những vướng mắc bấy lâu nay hoặc là đấu tranh bằng “vũ lực” cũng chưa biết chừng. Nhỏ Huyền cười tươi và niềm nở như thường lệ:
- 2 người vẫn ổn chứ?
Tôi thật thà đáp, liếc mắt nhìn đểu Vivi:
- Ừ thì vẫn vậy thôi, lâu lâu ghen tuông chút đỉnh cũng vui!
Cô nàng giận dỗi nhíu mày đánh nhẹ tôi một cái, điệu bộ dễ thương của Vivi khiến ngay cả nhỏ Huyền là con gái cũng phải cười:
- Hì, thôi Vi với H làm lành đi để tui còn nói chuyện nè!
Chẳng ngại ngần gì, tôi đưa tay lên xoa đầu Vivi rồi tựa đầu em vào vai tôi:
- Xin lỗi mà!
Vivi vẫn làm mặt giận, chẳng nói lời nào nhưng vẫn nằm im ngoan ngoãn . Thằng Tiến nãy giờ ngồi lặng thinh chẳng trò chuyện gì sất, mặt nó vẫn câng câng lên nhìn khó ưa ra phết, thế nhưng dù có ưa hay không thì tôi cũng chẳng thể làm gì nó, trái lại, nếu muốn nó có thể đưa tôi vô bệnh viện nằm nguyên tháng cũng được. Thằng này tuy là con trai nhưng có chuyện lại để cho người yêu nói hết, thật chẳng ra làm sao, ít ra thì tôi cũng hơn nó được cái khoản này, vậy cũng tự hào phần nào.
Nhỏ Huyền hắng giọng bắt đầu câu chuyện, hỏi tôi:
- H còn đau hông không, nãy Huyền thấy H ngã nặng lắm! – Nhỏ liếc mắt nhìn thằng Tiến khiến nó bối rối quay mặt đi
Tôi cũng tương tự, trừng mắt nhìn thằng mất dạy đã khiến tôi ê ẩm từ nãy đến giờ, trả lời cay cú:
- Nhờ phước trời ban, đến giờ xương mới gần gãy thôi!
Nhỏ Huyền xem chừng ái ngại, tỏ vẻ có lỗi:
- H cho Huyền xin lỗi nha, chỉ tại…
Nhỏ Huyền thúc cùi chỏ vào cánh tay thằng Tiến buộc nó phải trở lại cuộc chơi, nó ấp úng:
- Cho tao…xin lỗi nha, tao tưởng…mày thích Huyền…nên tao, tao…
Tôi tiếp lời, làm mặt ngầu:
- Nên mày định chơi tao dằn mặt chứ gì?
Nhỏ Huyền có vẻ thấy tình hình không được hoà bình cho lắm, liền lên tiếng cắt ngang:
- Thôi mà, coi như hiểu lầm thôi, H bỏ qua cho Tiến ha?
Tôi vẫn còn bực nhưng dù sao thì nhỏ Huyền cũng...

<< 1 ... 22 23 24 25 26 ... 48 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status