sướng vãi!
- Ai bày Vi nói năng kiểu đó đấy ?– Tôi trừng mắt quát
- Vi thấy mấy bạn nói mà, có sao đâu – Em nhăn nhó, cúi gằm mặt xuống
- Lần sau anh cấm không nói kiểu đó, biết chưa? – Tôi dịu giọng đi
- Dạ…em biết rồi, hức – Lại khóc :chan:
- Anh nói Vi biết vậy thôi, anh không muốn Vi bị làm hư, hiểu không, anh muốn Vi mãi là cô bé ngoan ngoãn của anh thôi! – Tôi nói rồi ôm em vào lòng
- Em xin lỗi anh! – Vi rúc đầu vào ngực tôi
2 đứa mải mê chìm trong hạnh phúc mà quên mất rằng lúc này còn có 2 vị khách trong nhà. Đang ôm Vivi thật chặt thì bỗng nhạc phụ cất tiếng khiến 2 đứa tôi giật mình mà bỏ nhau ra:
- E hèm, ba với Đạt về, con nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé
- Dạ ba về – Vivi mặt còn đỏ vì ngượng
Thằng Đạt lúc này mặt hầm hầm có vẻ cay cú tôi lắm đây, nó xán đến gần Vivi rồi gằn giọng tuyên bố:
- Tuần sau Đạt qua chờ Vi đi học nha
- Ơ…chuyện này thì…- Em nhìn tôi
Ông già nhạc phụ lại bồi thêm một câu khiến tôi tê tái cõi lòng:
- Ừ phải đấy, để thằng Đạt nó chở con đi chứ ba thấy để mẹ chở đi không ổn đâu, lỡ mẹ bận việc gì thì sao?
- Dạ…nhưng mà…- Vivi mặt hơi nhăn
- Đồng ý nha Vi, lâu rồi mình không đi học cùng nhau. – Nó nói xong quay qua nhìn đểu tôi
Và chưa lúc nào hơn lúc này, tôi cứng còn hơn cả đá, chạy lại kéo Vivi qua rồi ôm chặt lấy:
- Xin lỗi Đạt nhé nhưng Vi là của mình – Tôi cười có vẻ hiền từ nhưng thủ đoạn ẩn chứa bên trong
- Mày…mày…- Nó bắt đầu giở thói côn đồ
Tôi cũng chẳng ngán, mấy cái loại trẻ trâu to mồm này thì ngoài đường không thiếu với lại hồi nhỏ tôi cũng đi chơi điện tử với mấy ông giang hồ thứ thiệt, lâu lâu cũng tham gia quẩy vài vụ, cái thằng này
mới ở đâu vô đây, bố láo là tôi đấm cho vỡ mồm chứ chẳng chơi:
- Tao làm sao? – Tôi ngếch mặt lên khiêu khích, tay vẫn ôm Vi chặt cứng
- Thôi Đạt lên xe về đi con! – Nhạc phụ ra tay cứu nó khỏi tình huống đứng họng, quả thật ổng mà không kêu thì thách nó dám nói tiếp câu nào
- Dạ!
Nó theo nhạc phụ ra xe vẫn không quên gửi lại cho tôi một cái liếc mắt và chẳng biết tôi có nhầm hay không, nó đang…cười, một nụ cười cực kì đểu giả, tôi chợt rùng mình vì lo lắng cho những ngày sắp tới. Tôi hơi hoảng hồn, chợt Vivi hôn lên má tôi:
- Hihi, yêu anh dễ sợ! – Cô nàng cười tít mắt
- Hehe, hun cái nữa bên này cho cân coi – Tôi đưa má ra rồi lấy tay chỉ chỉ
*Chụt*
Em vừa đưa môi đến thì tôi quay phắt mặt ra, đôi môi 2 đứa chạm vào nhau, chúng tôi như hoà quyện làm một, một cảm giác hạnh phúc vô bờ bến, trái tim cứ như đang nhảy múa. Tôi và em cứ thế chìm đắm vào nhau, bỏ qua tất cả những gì phía sau và sẵn sàng đón đợi những thử thách phía trước, những thử thách cam go mà ở đó, thằng Đạt chắc chắn sẽ không để tôi có được em một cách dễ dàng. Nhưng có là gì khi chúng ta ở bên nhau, đúng không em?
Chap 34:
Nhạc phụ và thằng Đạt cùng nhau lên xe rồi mất hút chỉ vài giây sau đó, riêng tôi và em đang ngồi trong nhà, hờ hững nhìn theo với cái án tử vừa khai. “Học chung lớp” với thằng đó, chắc tôi đến mà điên mất. Quan trọng nhất là cái thái độ lúc nó từ biệt ra về, cái vẻ mặt khinh khỉnh, có vẻ nó đang chuẩn bị một kế hoạch để đánh bật tôi chăng hay nó quá tự tin vì được nhạc phụ chống lưng? Nhưng dù nó muốn làm những gì, tôi cũng sẽ quyết không bao giờ để Vivi rơi vào tay nó, nói có vẻ nghiêm trọng vì thực ra nó cũng chẳng hại gì em nhưng tôi không muốn thua trước một thằng nhãi mới chân ướt chân ráo đến đây và giành giật tình yêu của tôi. Nhắc đến mới nhớ, thái độ của Vivi lúc đầu là sao đây, tại sao em lại đứng hình một lúc sau khi gặp nó, chắc hẳn trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì rồi thì phải. Tôi tiến gần Vivi, kéo em ngồi xuống, ôm em lại, hỏi:
- Nào giờ có kể chuyện cho anh nghe được chưa?
- Chuyện gì cơ? – Vivi thắc mắc, chắc nàng chưa hiểu ý tôi
- Thì chuyện Vi với thằng đó đó, tại sao em lại ngơ mặt ra nhìn nó thế, 2 người đã từng có chuyện gì à? – Tôi hỏi bâng quơ
- Dạ thật ra là…
Vivi bắt đầu kể cho tôi một cách tường tận và chi tiết những gì đã xảy ra ngày trước. Đại loại câu chuyện là hồi nhỏ, em và nó ở gần nhà nhau ở Sài Gòn, 2 đứa chơi với nhau từ nhỏ đến hết cấp 2, có thể nói là thanh mai trúc mã. Em và thằng Đạt học cùng lớp luôn nên rất thân thiết, đi đâu làm gì cũng có nhau, thằng Đạt có vẻ thích em vì nó thường xuyên tặng quà cho em bất kể hội hè lễ Tết. Có lần nó còn tặng cho em cả phong Chocolate giữa lớp nhân ngày Valentine, Vivi biết điều đó nhưng em không đáp lại tình cảm của thằng Đạt vì em chỉ xem nó như một người bạn…cực cực thân mà thôi, không thể đi xa hơn. Nhưng thằng Đạt nó cứ suốt ngày khủng bố tinh thần, đó cũng là một trong những lý do mà em muốn chuyển về Nha Trang bên cạnh việc chuyển công tác của nhạc mẫu. Không ngờ là giờ đây, ông già nhạc phụ lại kéo thằng điên đó từ Sài Gòn ra tít ngoài này để phá đám tôi. Xét về tương quan lực lượng, nó được ông già nhạc phụ ủng hộ mà lại chỉ là một người cha đã bỏ bê gia đình, còn tôi, tôi được nhạc mẫu tin tưởng tuyệt đối, hơn nữa người quan trọng nhất trong câu chuyện này là Vivi thì lại đang ôm chặt tôi thế này, chưa đánh thì đã biết trước kết quả rồi. Tôi tự tin rằng mình sẽ vượt qua mọi khó khăn phía trước và chỉ chờ đến ngày rước Vivi về ra mắt bố mẹ “chồng” mà thôi . Tôi cười khúc khích, thấy vậy Vivi nhéo tôi một cái:
- Mấy người cười gì em đó?
- Cười gì đâu, hé hé! – Cơn vui sướng chưa dứt
- Đừng giở trò bậy bạ nha, em đang bệnh mà – Vivi bĩu môi rồi nhất thời buông tôi ra
- Nghĩ vớ vẩn gì đó con bé này, ai cho buông anh ra, ôm lại ngay – Tôi quát
- Anh đừng là em nữa mà – Vivi nhăn nhó nhưng cũng tiến lại ôm tôi
- Hí hí, vậy có phải ngoan không? – Tôi xoa đầu em
- Anh à! – Vivi đột nhiên nghiêm chỉnh lại
- Sao Vi?
- Anh có bao giờ nghĩ muốn làm “chuyện đó” với em hay chưa?
Quả thật là lúc này tôi khá sốc vì câu hỏi của em, Vivi mà tôi yêu là một cô bé ngoan ngoãn và ngây thơ, tại sao em lại hỏi một câu nhạy cảm như vậy nhỉ. Nhưng qua những lần đi “du học” từ Liên Xô đến Mỹ rồi sang cả Pháp, tôi mới rút ra được kinh nghiệm rằng con gái tuổi này rất hay nghĩ đến chuyện đó, thậm chí còn nhiều hơn cả con trai nhưng chẳng qua là không thể hiện rõ ra như con trai mà thôi. Tôi đang cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, không biết trả lời thế nào, nếu nói có thì chứng tỏ tôi quá là “mất dạy”, còn nếu nói không chẳng khác nào khiến em nghĩ rằng tôi bị “gay”. Chợt tôi nảy ra một câu trả lời rất hay, đẹp lòng đôi đường, câu nói này tôi đã từng đọc trong một câu chuyện gì đó nhưng hiện ngay lúc này thì tôi quên béng đi mất. Tôi nhẹ nhàng hôn lên tóc em rồi ôm chặt em hơn:
- Tất nhiên là có nghĩ nhưng anh sẽ không làm chuyện đó cho đến khi chúng mình cưới nhau, em đồng ý không? – Tôi cảm thấy bản thân lại trưởng thành hơn chút ít
- Dạ, tất cả những gì anh muốn Vi đều nghe vì anh là người duy nhất quan tâm đến Vi ngoài mẹ ra, anh phải hứa đửng có bỏ Vi được không? – Em thỏ thẻ, sao sến thế nhỉ?
- Ừ, anh hứa!
Tôi ngoắc tay với em, một lời hứa, một lời cam đoan mà tôi tự nhủ rằng mình sẽ phải giữ nó bằng mọi giá, bất kể có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
Quay lại với hiện tại, Vi đã uống thuốc xong, giờ đang lim dim ngủ. Tôi bế em lên phòng, chà nặng gớm. Tôi đặt em xuống giường, đắp chăn cho em rồi ngồi ngay ở đầu giường và tiếp tục…ngắm em. Vivi của tôi lúc ngủ chẳng khác gì so với khi tỉnh táo, vẫn xinh đẹp, dễ thương và nhìn rất…yêu . Tôi vuốt tóc mái em qua một bên rồi hôn nhẹ lên trán em, thực sự cảnh này tôi bắt chước trong phim, xem ra cũng tình cảm phết . Tôi nhìn đồng hồ, đã 9h24, hôm nay lớp tôi học 3 tiết nên chắc cũng gần ra về rồi, giờ chạy lên trường lấy cặp rồi về luôn. Tôi đứng dậy, chợt, tôi khựng lại, Vivi đang nắm lấy cánh tay tôi kéo lại:
- Anh đừng có đi, ở lại với Vi đi, trưa mẹ không về, Vi sợ ở nhà một mình lắm! – Giong em nài nỉ
- Thôi đi cô, bữa giờ ở nhà một mình có sao đâu, anh còn để cặp ở trường – Tôi nhéo đôi má đang ửng hồng của Vivi
- Nhưng bữa nay…em bệnh mà – Vi bĩu môi
Dù có cứng như thế nào thì khi nhìn thấy bộ mặt ấy rút cục tôi cũng phải xiêu lòng:
- Thôi được rồi, anh ở lại với Vi đến khi mẹ về được chưa? – Tôi thở dài
- Hihi, Vi cám ơn anh! – Em ngồi bật dậy ôm chặt cánh tay tôi và dựa đầu vào vai tôi
- Ừm, chờ anh chút!
Tôi móc điện thoại ra hí hoáy bấm số gọi cho thằng Tuấn, thằng này gần nhà tôi và tôi cũng chơi với nó khá thân, anh em suốt ngày đi học chung:
- Tuấn hở mày!
- Gì em?
- Lát mày cầm dùm tao cái cặp về được không lát chiều tao ghé lấy!
- Ok, mà mày đi đâu thế?
- À, bé Vi nó nhõng nhẽo quá không về được, thế nhé!
- Ờ
Tôi quay sang nhìn mặt em, làm bộ khó chịu:
- Được chưa?
- Dạ được, hì hì! – Lại cười tít mắt
- Đến chết với con bé này, giờ ngủ đi chứ còn thức làm gì nữa, anh xuống nhà ngồi!
- Anh ru em ngủ đi! – Vivi năn nỉ làm mặt tội
- Hâm à? Ngủ dùm tui cái đi má! – Tôi giãy nảy
- Ứ, hát cho em nghe đi không thôi em không ngủ đâu! – Lại mè nheo
Tôi đành xuống nước, chẳng biết tôi đã tan chảy trước Vivi bao nhiêu lần rồi, sau này cưới về lỡ bị đè đầu thì làm sao, chậc. Tôi thở dài nhưng rồi cũng ôm em vào lòng, tôi ngồi tựa thành giường, hát ngêu ngao theo bài hát kỉ niệm của chúng tôi:
- Có một con đường, mang tên là tình yêu…
Khi tôi vừa hát xong, quay ra thì thấy bé Vi đã ngủ mất rồi, tay vẫn ôm chặt lấy tôi không rời, làm tôi cũng không biết phải đi thế nào nữa. Lúc em ngủ trông thật bình yên, tôi vuốt ve mái tóc của em, tận hưởng và cảm nhận nó nhiều hơn nữa. Giờ đây tôi đã không còn là một thằng nhóc nữa mà càn phải trưởng thành hơn lên vì bây giờ tôi không chỉ sống cho riêng tôi mà còn cho cô bé này nữa, tôi phải luôn giữ được sức khoẻ và sự minh mẫn, tôi cần trở thành chỗ dựa cho em, một bờ vai vững chắc để em tựa vào, một người để em có thể sẻ chia những niềm vui cũng như nỗi buồn, người sẽ cùng em vượt qua hết những nỗi đau và sẽ cùng em đi tới suốt cuộc đời – hình như có vẻ hơi xa xăm quá. Tôi chỉ cần biết và nhớ rõ rằng, tôi không được phép gục ngã bởi bất kì chuyện gì, tôi phải luôn bảo vệ em và không cho cái thằng Đạt kia đạt được mục đích của nó. Tôi không biết và cũng không muốn biết nó sẽ giở trò gì tiếp theo vì thật sự thì tôi không sợ chuyện gì sẽ xảy ra với tôi mà tôi sợ chuyện gì sẽ đến với Vivi kìa, chỉ hy vọng là nó sẽ không làm gì Vi vì mục đích cuối cùng của nó là trở thành “người yêu” của em mà. Tôi cười một mình tự thì thầm:
- Nhưng mày yên tâm, Đạt à, một khi tao còn sống ở trên thế gian này, tao sẽ không để mày muốn làm gì thì làm đâu, tao hứa danh dự đấy!
Thế rồi, tôi cũng chìm vào giấc ngủ, giấc ngủ bình yên, vô tư và hạnh phúc, chỉ có 2 chúng tôi mà thôi.
Chap 35:
Tôi tỉnh giấc, mắt nhắm mắt mở, tôi thấy mình đang nằm trên giường, chăn đắp cẩn thận nhưng…Vivi biến đâu mất. Tôi hoảng hồn bật dậy chạy ngay xuống nhà để kiếm em. Và quả đúng như tôi lo ngại, cô nàng đang nấu ăn ở bếp, tay thì chốc chốc đưa lên quệt mồ hồi, nhìn mà thương . Tôi chạy lại gần rồi vòng tay ôm em từ đằng sau, tựa cằm lên vai em:
- Bị bệnh sao không nằm nghỉ mà xuống đây?
- Em nấu cơm cho anh – Nghe câu trả lời của em mà tôi sướng mê đi, nhưng vẫn phải tỏ ra nghiêm khắc
- Lần sau gọi anh dậy nghe chưa không có tự ý làm nữa, lnghe chưa?
- Vâng, Vi biết rồi, nói hoài!
- Á bữa nay bật anh nữa à? – Tôi buông Vi ra
- Hì hì, ngoan quá mấy người mắng tui miết sao? – Vivi xoáy tôi, tự nhiên thấy nhột nhột
- Không nghe lời là anh đi về – Tôi giả vờ giận dỗi bỏ về
- Đừng có…đi mà, em xin lỗi
Mặt cô nàng xụ xuống một đống, kể ra cũng tội, mỗi lần tôi doạ bỏ về là y như rằng Vivi nhăn nhó, biết thế nên mỗi lần em không nghe lời là tôi lại giở bài này ra, vẫn hiệu quả lắm tuy hơi…nhẫn tâm . Tôi nhéo má em rồi cười hì hì:
- Lại mếu, Vi suốt ngày mếu thế, lỡ một ngày nào đó anh không còn ở đây thì không biết Vi thế nào nhỉ? – Tôi vuốt cằm tỏ vẻ đăm chiêu
Vivi ôm tôi chặt cứng, chẳng hiểu sao dạo này tôi và em ôm nhau một ngày chắc cũng trăm lần, quả thật là lúc mới yêu thì tình yêu mới đẹp làm sao:
- Không cho anh đi đâu hết!
- Anh cũng không cho bé Vi đi đâu hết! – Tôi cũng ôm em
Và cũng như lần trước, hai đứa mải mê ôm, rút cục, món ăn lại “khét”. Vivi tá hoả cầm cái chảo đen xì dội nước lia lịa, tôi cũng như mọi lần đứng cười khằng khặc mặc cho em đang mếu xị:
- Sau này về nhà anh mà đoảng vậy là không được đâu đó!
- Ai thèm về nhà mấy người! – Em giận dỗi
- Ừ, không thèm thì về! – Lại giở bài cũ
- Về luôn đi! – Em dặm chân bình bịch
- Thích thì chiều! – Tôi hết muốn đùa, tự dưng đâm ra giận thật
Tôi đi thằng một mạch ra cổng trước ánh mắt ngỡ ngàng của Vivi nhưng vẫn hy vọng em sẽ níu kéo tôi lại, đây là lần đầu tiên 2 đứa giận nhau, tôi thích những lúc như thế này vì nó sẽ làm tình yêu đẹp hơn mà không quá nhàm chán nhưng cũng sợ nếu giận nhau lâu quá thì tình yêu sẽ dễ hao mòn. Hơn nữa giận nhau vào lúc này không phải là một cách hay, thứ nhất em đang bị bệnh, tôi mà về thì em làm sao, thứ 2, mới xuất hiện một tình địch là thằng Đạt, nếu tự dưng giận em bây giờ chẳng phải 2 tay dâng tình yêu cho nó sao? Không được, không thể được. Tôi gạt bỏ chút tự ái cá nhân, chạy vô lại bếp và…ôm Vivi vào lòng:
- Anh xin lỗi, Vi đừng giận anh ha! – Tôi vuốt mái tóc em
- …- Em gục mặt vào ngực tôi, im lặng
- Được không?
- Dạ…
- Hí hí lâu lâu thấy 2 đứa mình sến quá nhỉ, tởm tởm thế nào ấy? – Tôi chọc
- Nhưng mà…Vi thích thế – Em thỏ thẻ rồi ôm chặt lấy tôi
- Anh cũng thích cơ mà thấy giống phim Hàn xẻng quá, anh ghét Hàn xẻng lắm!
- Hàn xẻng là gì cơ ạ? – Em ngây thơ hỏi
- Thì phim Hàn Quốc đó mà! – Tôi cười
- Sao lại gọi là Hàn xẻng ạ?
- Thì người ta gọi thế nên anh gọi theo chứ có biết đâu, hề hề – Tôi gãi đầu cười trừ
- Anh khùng! – Em tát yêu tôi
- Anh khùng nên mới không dám bỏ em đi! – Lại sến
Và như thường lệ 2 đứa tôi lại đứng ôm nhau cả chục phút, chắc có lẽ tôi và em đã bị…nghiện ôm rồi chăng?
Một lát sau, tôi dắt bé Vi đi về nhà tôi luôn, giờ cũng khoảng 1h30 rồi nên nhà tôi chỉ có mình bà chị cả, mà bả lại ủng hộ tôi dẫn “em dâu” về nên theo chỉ thị tôi dẫn Vivi về. Nhưng em lại chối đây đẩy:
- Thôi em không qua đâu! – Em xị mặt
- Sao thế? Qua ăn cơm rồi anh chở về
- Nhưng mà qua đó…- Em ngập ngừng, nhìn yêu cực
- Qua đó sao?
- Qua đó…
- Sao nói nhanh coi! – Tôi hối
- Không có được…ôm – Em bẽn lẽn
Phải nói là lúc đó nếu người khác nhìn vào lại nghĩ tôi là thằng điên, cười như rồ dại, quả thật nghe em nói câu đó có đến tài thánh cũng phải mềm lòng chứ đừng nói một thằng như tôi, không đẹp trai, lười học và chẳng có gì nổi bật ngoài con Wave ghẻ . Nói rồi tôi quay lưng ra rồi nói:
- Leo lên đây anh cõng lên phòng!
- Ơ làm gì ạ?
- Thì cứ leo lên đi!
- Em tự đi được mà! – Em vẫn bướng
- Giờ có lên hay không ? – Tôi quát
Thế là cô bé lí nhí dạ vâng rồi leo lên lưng tôi, lúc đó bản tính của thằng con trai trỗi dậy, 2 tay tôi đang vòng qua cặp đùi trắng nõn của Vivi, em lại mặc quần short ngắn nữa chứ, sao tôi có thể chịu nổi đây? Vì sợ lẽ đó, tôi cố gắng cõng em thật nhanh lên lầu, có hơi nặng nhưng vì tình yêu, chuyện này có hề gì. Trên đường đi, em tựa đầu vào lưng tôi, ấm áp và hạnh phúc thế nào ấy . Tôi đặt em lên giường, nhéo má rồi dặn:
- Anh đi mua gì cho ăn, cấm bước xuống giường nửa bước, cãi nữa là anh uýnh à nha!
- Biết rồi, anh mắng em hoài – Em bĩu môi rồi lấy chăn trùm kín mít
Tôi đóng cửa rồi mặc chạy xe ra chỗ khu Bình Tân, nơi đây là tụ điểm của dân lao động, cứ đến trưa là hàng trăm người kéo đến mua cơm hộp rồi phở, bún đủ loại. Tôi biết em thích ăn phở nên ưu ái mua cho một tô, còn tôi thì cũng vậy . Lúc mua phở, tôi tình cờ bắt...