lại gây ra thêm một bi kịch của gia đình.
Nó hỏi.
- Bác định làm gì bây giờ, không lẽ bác định nhận lại anh ấy hay sao, anh ấy đã đau khổ lắm rồi, bác đừng nên xuất hiện vào lúc này thì hơn…?
Bà Hường nói.
- Ta biết nhưng ta cần phải tìm ra nó, và đưa nó đi, bây giờ ta giàu rồi, ta không muốn nó ở bên ông ta một phút nào nữa, ta sẽ bù đắp lại cho nó…!
Hồng đau khổ bảo.
- Bác định tìm anh ấy ở đâu, biển trời mênh mông thế này, cháu sợ là cả đời này chúng ta cũng không gặp lại được anh ấy…?
Bà Hường tin tưởng vào khả năng của mình, bà nói.
- Cháu yên tâm đi vì trên đời này không có gì là không làm được cả, ta sẽ tìm được nó cho dù có đi tới tận cùng của trái đất…!
Hồng cười buồn bảo bà Hường.
- Cháu cũng hy vọng là bác tìm được anh ấy, và cầu mong là anh ấy không sao…!
Bà Hường nắm lấy tay của Hồng bà bảo.
- Khi ta tìm được nó rồi, cháu sẽ ở bên nó suốt đời chứ…?
Hồng khóc nấc lên nó nói.
- Cháu làm sao có thể ở bên anh ấy được, vì chúng cháu là anh em họ mà…!
Trường giở cái hộp nhỏ của mẹ anh ra, anh cười buồn, bà bảo anh là khi nào lớn lên hãy mở nó ra xem, anh cũng không biết đó là gì.
Anh thấy ở trong đó có một mảnh giấy và một lá thư, anh tò mò mở ra đọc.
” Con trai yêu quý của mẹ…!
Mẹ biết là khi con đọc được lá thư này thì mẹ đã mất rồi, mẹ yêu con và luôn yêu con kể cả khi mẹ biết con không phải là con ruột của mẹ”.
Trường buông rơi lá thư anh không thể nào tin được, anh không phải là con ruột của mẹ anh ư, anh run run nhặt tờ giấy kia lên và đọc tiếp.
“Mẹ biết khi con đọc lá thư này con sẽ xốc lắm, nhưng con ạ, sự thật thì vẫn là sự thật, mẹ đã chăm sóc cho con mặc dù mẹ bị mù nhưng con khác con trai của mẹ, nó ốm yếu và hay khóc, nó không thể nào khỏe mạnh và ngoan ngoãn như con được, đầu tiên mẹ đau khổ lắm, mẹ biết là có ai đó trong nhà này đã tráo đứa con của mẹ.
Mẹ đã nhiều đêm nằm suy nghĩ, ôm con trong vòng tay của mình, mẹ đã khóc, mẹ đau khổ quá. Thấy mẹ khóc con cũng khóc theo, mẹ vội vàng vỗ về con, con nằm ngủ yên, con là một đứa trẻ cũng giống như con trai của mẹ, mẹ không biết bây giờ nó đang ở đâu và ai đã làm gì nó.
Mẹ hàng ngày ngóng chờ tin tức của nó nhưng như giã tràng xe cát biển đông, không hề có kết quả gì, lại thêm chuyện bồ bịch lăng nhăng của bố con nữa, trái tim của mẹ đã suy tàn theo từng ngày, mẹ yêu con, nhưng con biết không, trong lòng mẹ vẫn có một khoảng trắng vô tận mẹ giành cho đứa con trai tội nghiệp của mẹ.
Con hãy vì mẹ mà đi tìm nó được không, lẽ ra mẹ đã nhờ con sớm hơn nhưng mẹ sợ con sẽ buồn vì mẹ biết khi mẹ chết đi và người đàn bà kia về nhà mình, con sẽ không thể nào sống yên ổn được, bây giờ con đã lớn rồi hãy đi tìm đứa con thất lạc của mẹ, nếu nó còn sống hãy mang nó về, còn nếu nó chết, hãy thay mẹ thắp cho nó một nén nhang…”
Trường khóc, anh tự hỏi anh là ai, anh không phải là con của mẹ anh, vanh cũng giống như Hồng được người ta nhận về nuôi, vậy là anh và cô ấy có thể đến được với nhau, nhưng lúc này anh không thể nào cười nổi, anh run run cầm nốt mảnh giấy kia lên xem.
Lá thư này hình như là mẹ của anh trước lúc chết viết cho anh, vì ngày tháng để trong này cách ngày mẹ anh ra đi không xa.
“Hôm qua mẹ nhận được tin về đứa con trai thất lạc của mình, mẹ mừng lắm, mẹ muốn được gặp nó trước khi chết nhưng cái tin mà mẹ nhận được khủng khiếp quá, nó đã chết rồi, mẹ đau khổ tột cùng trái tim của mẹ như muốn nổ tung ra, vậy là hy vọng của mẹ đã hết, mẹ không còn gì để cố mà sống nữa, mẹ định cả đời này không nói cho con biết con là ai, nhưng suy nghĩ lại mẹ thấy con cũng là một đứa trẻ vô tội nếu muốn trách thì hãy trách người lớn vì họ mới là người gây nên tội.
Con có biết con là ai không, con cũng là con của ông Sơn và người đàn bà mà mẹ vẫn yêu thương và tin tưởng ấy đã đánh tráo con với con trai của mẹ, bà ta tên là Thoa, người giúp việc và cũng là tình nhân của bố con.
Nếu con có gặp lại bà ấy thì hãy nói với bà ấy là. “Mẹ hận bà ta, vì bà ta mà mẹ không thể nào nhìn mặt được thằng con trai của mình lần cuối”, mẹ cầu mong con hãy tha thứ cho họ và đừng sống trong thù hận, vì cả đời của mẹ đã sống trong thù hận rồi, mẹ không muốn con cũng giống như mẹ bị vỡ tim mà chết”…”
Bà Hường cười bảo.
- Tại sao lại không được vì cháu và Trường đâu có quan hệ gì…!
Hồng vừa kinh ngạc, vừa vui mừng hỏi.
- Có thật không hả bác…?
Bà Hường cầm tay nó, bà âu yếm bảo.
- Bố cháu không thể nào sinh con được nên mẹ của cháu đã đi thụ tinh nhân tạo, và đã xin tinh trùng của một người đàn ông khỏe mạnh, người đó bây giờ là chồng của bác…!
Bà Hường vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên bước vào, ông nhìn nó đầy yêu thương, ông bảo.
- Chào con gái, bố là bố của con đây…!
Hồng đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, đầu tiên là anh Trường không phải là con của bác Thoa, bây giờ tới lượt nó là con của người đàn ông này.
Nó lắp bắp hỏi.
- Bác đang đùa
cháu đúng không, làm gì có chuyện phi lý như vậy được…?
Ông An bảo nó.
- Bố không hề đùa con, nếu con không tin thì bố con mình có thể đi xét nghiệm ADN…!
Hồng hai tay nắm chật vào nhau, nó hỏi ông An.
- Tại sao chuyện này Dì Thủy Tiên của cháu lại không biết…?
Bà Hường thở dài bảo Hồng.
- Bác cũng không biết là tại sao nhưng hình như mẹ của con không muốn ai biết chuyện này thì phải, lúc đó gia đình của ông Sơn như thế thì ai mà dám nói…!
Hồng ngồi bất động trên ghế, nó nhìn người đàn ông trước mặt của mình, nó run run hỏi.
- Tại sao hai bác không xuất hiện sớm hơn mà tới bây giờ mới nói là sao…?
Bà Hường khóc lóc bảo Hồng.
- Bác xin lỗi vì bác cũng mới biết chuyện này, bác đã bay sang đây ngay khi nghe tin báo của một bà bạn về tình hình của Trường, lúc đó nó cũng đã nằm viện được gần hai tháng rồi, khi nhìn thấy cháu, bác đã rất xửng sốt, bác liền cho người chụp ảnh của cháu lại và gửi cho chồng của bác, ông ấy cũng bay sang đây ngay khi nhận được tin…!
Hồng vừa buồn vừa sung sướng vì nó và anh Trường có thể đến được với nhau, nhưng anh ấy ở đâu, nó phải đi tìm anh ấy ngay, nó rơi lệ vì hạnh phúc nó bảo.
- Hai bác có thể về nhà của cháu không, vì cháu muốn hai người gặp gia đình của cháu…?
Ông An bảo.
- Bố cũng muốn đến nhà để gặp bố mẹ nuôi của con, bố muốn nói chuyện và cảm ơn họ đã chăm sóc cho con thời gian qua…!
Trường thấy mình chỉ là một đứa con rơi, và vì anh mà con trai của mẹ anh chết, anh càng thêm chán đời, anh đã bỏ đi thật xa.
Hồng và mọi người tìm Trường đã năm năm mà không thấy, nó cảm thấy trái tim của mình như sắp khô kiệt, nó lao vào học tập để quên đi, mặc dù bố mẹ và người thân khuyên nó nên tìm cho mình một tình yêu khác, nhưng nó lờ đi và tiếp tục sống trong đau khổ.
Nhìn đứa cháu gái kháu khỉnh mà chị Đoài sinh cho anh Khoa nó cười buồn, ai cũng có đôi, chỉ còn mình nó cô đơn.
Đăng và Loan đã có một đứa con gái hai tháng tuổi, Cúc và Tuấn vì mới cưới nhau nên chị ấy chỉ mới có bầu, còn Triều và Hà đã có được một đứa con trai một tuổi.
Nó đi lang thang một mình, nó buồn bã quá, nó đã học xong, năm năm quả là một thời gian dài cho những ai yêu nhau.
Nó tự hỏi là tại sao anh ấy không về, anh ấy ở đâu và đang làm gì, nó để cho nước mắt của mình rơi, nó nghĩ có lẽ suốt cả cuộc đời này nó không gặp lại anh cũng nên.
Hồng đã xin gia đình cho phép nó được đi xa, nó muốn đến một nơi nào đó mà nó có thể quên anh hay là hy vọng anh sẽ về, nhưng nó biết là anh Trường sẽ không bao giờ về đâu, vì anh ấy vẫn tưởng nó là em gái của anh ấy.
Nó đau khổ, không được yêu anh nó cũng đau, nay có thể ở bên nhau thì anh ấy lại bỏ đi mất.
Nó có thêm bố mẹ và thêm người thân nhưng trong lòng của nó vẫn còn trống vắng và khoảng trắng ấy chỉ có Trường là bù đắp được thôi, nhưng anh ấy ở đâu nó cũng không biết.
Nó đi theo hàng cây mà nó vẫn đi hàng ngày và đến nhà thờ mà nó vẫn hay đến, nó ngước mắt lên, nó muốn nghe được một tiếng chuông chùa, nó muốn cho tâm hồn của mình lắng lại.
Một tiếng bong vang lên như xóa tan đi u ám ở trong lòng nó, nó nên tìm về với chúa, dù cho có đau khổ thì nó vẫn đang sống và cố mà sống, nó đã qua cái tuổi mộng mơ rồi, tại sao niềm tin là anh sẽ về ngày càng ít đi.
Nó ở nhà được thêm hai hôm là nó tạm biệt gia đình và bạn bè, nó bắt một chuyến xe, nó muốn đi du lịch một mình, vì nó muốn về với biển, nó muốn xem biển hôm nay dữ dội như thế nào, nó cũng muốn đứng trước biển và hét to lên rằng nó yêu anh và nó hận anh, nó tự hỏi là anh còn bắt nó chờ đợi đến bao giờ nữa.
Nó đã đến được nơi mà nó muốn, nó mặc một cái váy màu trắng và đội một cái mũ nan, nó đi chân trần trên cát, sự đau khổ và sự phiền muộn của nó càng làm cho nó quyến rũ hơn, nó bước đi mà có nhiều chàng trai phải ngoái lại để nhìn nó, nhưng với nó đó chỉ là chuyện phiền phức mà thôi, nó ước ánh mắt kia là của Trường thì hay biết mấy.
Nước đang đùa dưới chân của nó, mắt của nó nhìn ra xa, nó cười buồn, đây là biển sao, nó cúi xuống nhặt cái vỏ ốc mà sóng đã đánh dạt vào bờ, nó cho lên tai nghe, có muôn vàn tiếng hát của biển đang gọi nó.
Nó bước xuống, nó càng đi càng xa bờ, nước đang dâng lên trên ngực của nó, nó cười và nghĩ mình nên chọn nơi đây để chết vì tình yêu của nó đã mất rồi còn đâu…
Hồng ngước nhìn lên bầu trời xanh, nó ngụm lặn xuống mắt nó của nó cay xè vì nước.
Nhìn mọi thứ xung quanh mình chìm trong nước, nó cố cười, nhưng chỉ có bong bóng nổi lên mà thôi, nó nghĩ mình có nên kết thúc mạng sống ở đây không, có lẽ đây là chỗ thích hợp cho những ai thất tình tìm cho mình một lối thoát.
Nó trồi lên khỏi mặt nước vì ngạt thở và nước chảy vào mũi nó làm cho nó bị sặc, nó chảy cả nước mắt ra vì ho, nhưng trên môi của nó lại nở một nụ cười.
Nó dang hai tay ra, nó cười thật tươi, nó sẽ dành cả đời này để chờ đợi Trường về, trái tim của nó lại đập nhanh khi nó nhắc đến tên của anh.
Mắt của nó mở to ra để nhìn mặt trời đang dần buông xuống, thế là sắp kết thúc một ngày, và cũng thêm vào một ngày nữa nó chờ anh, nó lại lặn ngụp xuống, nó muốn nếm trải thêm cái cảm giác được chết thử một lần nữa.
Nó ôm lấy bụng mà ho, nó lại cười và nó lại ngụp xuống như thế không biết bao nhiêu lần, nó cười như điên, vì trời đã tối rồi nên người ta đã về khách sạn cả nên chỉ có mình nó ngoài biển.
Nó bước loạng choạng lên bờ, cái váy ướt sũng và cái mũ của nó đã trôi ra biển từ khi nào rồi, nó run lên vì lạnh, nó nghĩ nếu mà nó còn giầm nước nữa thì nó sẽ ngục xuống đây vì ốm mất.
Nó cố lê cái thân đã mệt lả đi vì lạnh về khách sạn, nó tìm về phòng của mình, nó run run đi tắm và thay quần áo, nó lau khô tóc và mở điện thoại ra xem, đã có không biết bao nhiêu cuộc gọi và tin nhắn của người thân gửi cho nó, nhưng nó chỉ nhắn độc một tin là nó khỏe cho tất cả mọi người.
Nó lấy cái chăn đắp lên người vì nó cảm thấy lạnh, nó co ro ngồi đó nghe gió thổi từ biển vào, nó lại muốn được ra biển, nó hất bỏ cái chăn ra và tìm cho mình một cái áo khoác, nó khép cửa lại và bước đi.
Gió hất vào mặt nó mát rượi, nó cảm thấy hơi mặn của muối trên môi và trên mặt của nó.
Nó đứng lặng nhìn biển, nó khóc, rồi nó lại cười, nó sẽ rời khỏi đây vào ngày mai, và khi đó nó sẽ bỏ đi thật xa.
Trái tim của nó đau nhói, tự nhiên nó muốn hét lên, có con sóng đang xô vào bờ, nó bước gần lại cái mỏm đá, nó nghe từng tiếng sóng ào ạt xô về đây.
Nó hét lên thật to.
- Anh Trường ơi, anh ở đâu, anh có biết là em yêu anh lắm không và anh có biết là em không phải là em gái của anh, giá mà em biết anh ở đâu thì tốt biết bao…!
Nó khóc nấc lên, vai của nó run run, nó ôm lấy mặt của mình mà khóc.
Nó thấy có ai đó đang đi lại về phía nó, và khi nó ngoảng mặt lên, nó nhìn người kia như hóa đá.
Tất cả mọi giác quan và linh hồn của nó đều đang nhìn người đứng trước mặt của nó.
Nó không nói nên lời, chỉ có nước mắt của nó là rơi xuống.
Trường đã gầy đi nhiều, thậm chí anh còn không thèm cạo râu và cắt tóc, đôi mắt của anh nhìn Hồng đầy đau khổ và yêu thương, anh cũng đứng lặng mà nhìn nó.
Cả hai nhìn nhau không nói nên lời, nước mắt của Trường cũng rơi xuống, môi của anh mấp máy như muốn nói ngàn lời anh yêu em với Hồng.
Trong lòng của Hồng là muôn ngàn câu hát sung sướng và hạnh phúc nó muốn chạy lại và ôm lấy anh lắm, nhưng nó không thể cất bước đi vì chân tay của nó lúc này đã bị đông cứng rồi, năm năm nó chờ anh và nay anh đã quay về.
Phải một lúc lâu, Trường mới cất được một câu nói.
- Hồng…!
Anh chạy lại và ôm chầm lấy nó, anh siết lấy nó thật chặt, anh lấy mũi của mình cố hít lấy mùi hoa mà bao ngày qua anh mong nhớ, nước mắt của anh chảy ướt đẫm bờ vai của nó, nó cũng như anh, cả hai ôm lấy nhau mà khóc.
Hồng và Trường lắng con tim đang đập trong lồng ngực của nhau và cả hai đều nhận ra dù họ có xa nhau bao nhiêu lâu thì tình yêu mà họ đã trao cho nhau chỉ có thêm sâu đậm mà không hề mất đi.
Hồng run run hỏi Trường.
- Có thật là anh đấy không…?
Trường âu yếm bảo Hồng.
- Anh đã về với em đây…!
Hồng vừa khóc vừa bảo.
- Anh đã đi đâu mà bây giờ mới về, anh có biết là em đau khổ lắm không, mọi người lo cho anh, sao anh ngốc thế, dù em có là em gái của anh thì anh cũng không nên bỏ đi chứ…!
Trường đau khổ bảo.
- Sau khi anh biết đươc sự thật em là em gái của anh, anh đã đau khổ và chán đời lắm rồi, anh chỉ muốn mình biến mất khỏi cuộc đời này mãi mãi, nhưng anh lại không chết ngay cả khi bị xe tông, vì quá buồn đau nên anh đã bỏ đi ngay khi anh tỉnh dậy ở trong bệnh viện…!
Anh thở dài nói tiếp.
- Anh còn buồn đau hơn khi anh biết được anh chỉ là con rơi của bố anh mà thôi, và người mẹ mà anh kính yêu vì mẹ của anh mà mất đi đứa con trai, bà ấy cũng vì họ mà chết, anh đau khổ tột cùng nên anh đã quyết chí không bao giờ quay về đây nữa, anh muốn mình kết thúc cuộc đời ở một nơi nào đó, anh đã đến Mông Cổ, anh sống như một người tiều phu, cuộc sống của anh tuy nghèo khó nhưng anh được gần gũi với thiên nhiên và anh cũng yêu con người chân chất của những người dân sống ở đó…!
- Anh về đây vì anh muốn thắp cho mẹ của anh một nén nhang, hôm nay là ngày giỗ của bà ấy, sau khi làm xong việc đó, anh sẽ đi ngay nhưng anh nhớ em quá, anh không thể nào cầm lòng được, anh đã lén lút đứng ở ngoài cổng nhà em, anh chỉ muốn nhìn em dù chỉ là một lần thôi, nhưng anh đợi mãi mà không thấy em ra cổng hay là đi đâu đó, anh liền hỏi bác hàng xóm, bác ấy không hề nhận ra anh vì trông anh bây giờ khác quá, anh phải nói mãi bác ấy mới cho anh biết là em đã đi du lịch rồi, anh chán nản và thất vọng, vậy là ngay cả một cơ hội anh cũng không thể nào nhìn thấy được em.
Trường ôm chặt lấy Hồng, anh nói tiếp.
- Anh không đành lòng mà bỏ đi khi chưa nhìn thấy được em, anh lang thang trên con đường quen thuộc mà anh và em hay đi, anh nhìn thấy có một cô gái giống hệt em, trái tim của anh như bị đóng băng lại, nước mắt của anh rơi xuống khi anh thấy cô ấy đang mang bầu, anh tưởng đó là em, anh đau khổ bước đi…!
- Anh mặc dù trong lòng đã tan nát, nhưng anh mừng cho em vì em đã tìm được một người có thể mang lại hạnh phúc cho em, anh chỉ buồn đau cho kiếp của mình mà thôi, anh chẳng còn gì nữa, vì dù em không lấy ai, anh và em cũng không thể nào thuộc về nhau…!
- Anh đi được mấy bước, nhưng anh không kiêm lòng được nên đã quay lại nhìn em thêm lần nữa, anh chỉ muốn hình ảnh này của em in mãi trong trí nhớ của anh, để anh không bao giờ tìm gặp em hay nhìn lén em nữa, nhưng cô gái ấy đã nhìn thấy anh, cô ta xửng sốt và gọi anh.
- Anh là anh Trường đúng không…?
Anh giật mình nhìn cô gái trước mắt mình, mặc dù cô ta giống em như đúc nhưng giọng nói không phải là của em, anh nghĩ hay là chị em sinh đôi của em vì có lần anh nghe được cuộc nói chuyện của bố anh. Anh run run hỏi.
- Cô đây là…?
Cô gái kia cười bảo anh.
- Anh đã đi đâu mà để cho con Hồng nó tìm anh suốt năm năm qua là thế nào…?
Anh kinh ngạc hỏi.
- Hồng tìm tôi làm gì…?
Cô gái kia bảo anh.
- Tôi là Cúc chị gái của nó, anh nên đi tìm nó đi vì nó và anh không có quan hệ ruột rà hay huyết thống gì đâu…!
Anh nghe Cúc nói mà lùng bùng hết cả lỗ tai, anh vừa vui mừng vừa kinh ngạc anh hạnh phúc quá nên đã ôm chầm lấy cô ấy, làm cho cô ấy nhăn mặt lại vì đau, anh nghe có tiếng quát ở sau lưng.
- Anh kia, anh có buông vợ tôi ra không hả…?
Anh vội buông Cúc ra, anh chàng kia vừa nhìn thấy anh, anh ta liền túm ngay lấy cổ áo của anh và quát.
- Cậu có phải là một thằng ngu không hả, cậu đã bỏ đi đâu mà bây giờ mới về, Hồng vì cậu mà đã đau khổ và khóc rất nhiều, cậu còn bắt nó phải chờ đến bao giờ nữa, sao không đi luôn và đừng quay về đây có phải là hơn không…?
Anh chỉ còn biết thở dài và gấp gáp hỏi.
- Hai người có thể cho tôi biết lý do vì sao Hồng không phải là em gái của tôi và hiện giờ cô ấy ở đâu được không…?
Anh được Tuấn và Cúc giải thích rõ mọi chuyện, trái tim của anh nhảy lên vì sung sướng, anh tự xỉ vả mình ngu quá, nếu anh mà về sớm hơn thì anh đã biết được chuyện này và có lẽ anh đã không phải sống trong đau khổ suốt năm năm qua, anh chỉ kịp chào họ và nhờ họ nhắn dùm với mọi người là anh đã về, anh vội lái xe đến đây ngay, vì anh muốn được gặp em và ôm em vào lòng cho thỏa những ngày tháng mà anh phải xa em.
Mọi đau khổ và giông bão đã qua rồi, đôi tình nhân cùng nắm tay dạo bước trên cát, Hồng sung sướng nói.
- Khi nào về, em cũng muốn đến thắp cho mẹ anh một nén nhang, em muốn cảm ơn bà vì đã chăm sóc cho anh ngay cả khi bà đã biết anh không phải là con của bà…!
Trường cũng hạnh phúc không kém, anh nói.
- Ừ, khi nào về anh và em sẽ cùng đi, anh cũng muốn bố của anh đi cùng chúng ta nữa…!
Hồng nhìn Trường, nó bảo.
- Anh cũng nên tha thứ cho ông đi, vì năm năm qua ông cũng đã ăn năn và đau khổ nhiều rồi…!
Trường thở dài bảo Hồng.
- Anh cũng biết thế nhưng mà vết thương này rất khó phai, anh không thể nào chấp nhận ngay được…!
Hồng cũng buồn buồn, nó nói.
- Em biết là anh cũng...