vợ chồng của anh cũng tới nhà nó chơi, nó đã nhận anh ấy là anh trai của mình, lúc đầu chị Hương cũng có hơi ghen với nó, sau chị ấy hiểu và thương anh Quân nhiều hơn, thấy họ hạnh phúc, nó cũng mừng thay cho anh.
Hồng nhìn ai cũng có đôi có cặp mà buồn cho mình, vì nó và anh Trường thì không thể nào đến được với nhau, nó đau khổ cho tình yêu của mình, nhưng cái nó cần bây giờ là anh ấy có thể tỉnh lại được, chỉ cần như vậy thôi là nó đã mang ơn cuộc đời này lắm rồi, ngoài ra nó không cần gì nữa cả.
Ngày cưới của Loan đã gần kề mà cô nàng vẫn còn trẻ con thế này, bà Thảo bảo Đăng.
- Mẹ rất mong con có thể chăm sóc tốt cho nó, vì nó còn trẻ con quá, mẹ biết là con sẽ khổ, nhưng vì yêu nó con cố gắng chiều nó một chút nhé…!
Đăng nói trong hạnh phúc, anh tươi cười bảo mẹ vợ.
- Mẹ yên tâm đi chỉ cần con có thể lấy được cô ấy thì chuyện cô ấy có trẻ con hay không đâu có quan trọng, con yêu cô ấy cũng vì cô ấy đáng yêu và trẻ con, nếu cô ấy mà già giặn thì chưa chắc chúng con đã đến được với nhau…!
Bà Thảo phì cười, bà nghĩ đúng là yêu nhau có khác, bà chỉ hy vọng là sau khi chúng nó kết hôn vẫn yêu nhau như thế này, nếu ngày nào bà cũng nghe chúng nó cãi nhau hay chửu nhau thì bà sẽ điên đầu lên mà chết mất.
Triều và Hà cùng nhau dạo bước quanh cái hồ gần nhà của Hồng, cả hai im lặng vì không biết nói gì với nhau.
Triều ngập ngừng vì anh muốn nắm tay của Hà lắm, nhưng anh lại ngại nên cứ dùng giằng mãi mà chưa dám.
Hà đi trước, Triều đi sau, Hà thấy tên này gọi cô ra chỉ để đi không như thế này mà không nói gì cả, cô bực cả mình liền quay lại bảo.
- Anh gọi tôi ra đây là để nói gì, nếu không có gì thì tôi về đây…?
Miệng của Hà nói, chân của Hà bước luôn đi.
Triều liền cầm ngay lấy tay của Hà lôi lại, anh bảo.
- Sao em lại vội vàng như thế, anh đã nói gì đâu mà em lại muốn bỏ về là thế nào…?
Hà hất tay của Triều ra, nhưng bị anh nắm cứng lấy, thành ra cô phải dịu giọng hỏi.
- Anh muốn gì sao không nói nhanh đi…?
Triều lúng túng, vì tuy đã từng này tuổi rồi, nhưng anh không hề có một chút kinh nghiệm về tình yêu hay tỏ tình gì cả, anh nghĩ thôi thì làm theo con tim vậy, nó bảo sao thì anh làm như thế, không phải người ta bảo, trong tình yêu kẻ khôn cũng thành dại mà kẻ dại cũng thành khôn hay sao.
Anh đỏ mặt bảo Hà.
- Em…em có thể…!
Anh ngượng quá nên im lặng không dám nói tiếp nữa.
Thấy anh chàng tự nhiên đỏ mặt và ăn nói lúng túng làm cho Hà cũng đỏ mặt và lúng túng theo, Hà khẽ gắt.
- Anh muốn gì sao không nói đi…?
Triều nhìn thằng vào mắt của Hà, anh như muốn thu tất cả tình yêu và hạnh phúc của anh vào đấy, anh dịu dàng hỏi.
- Em có thề làm bạn gái của anh không…?
Mặt của Hà đỏ như gấc, tim của cô đập mạnh, cô ngại ngùng hỏi.
- Tại sao anh lại có cái ý nghĩ này, anh hỏi em không phải là để trêu đùa em chứ…?
Triều liền ôm Hà vào lòng, anh âu yếm nói.
- Anh thích và yêu em thật lòng, đầu tiên anh ghét em lắm, vì anh chưa thấy có cô gái nào như em cả, nhưng chính những điều đó làm cho anh tò mò và anh muốn tìm hiểu về em hơn, anh không ngờ em lại là chị gái nuôi của em gái anh, anh được gặp em hàng ngày, càng tiếp xúc với em anh lại càng thích em hơn, hôm nay anh tỏ tình với em vì anh không muốn bị tên khác cướp em đi mất, vì vậy em hãy đồng ý làm bạn gái của anh nhé…!
Hà ôm lấy Trường, cả hai đang lắng nghe con tim của mình, nó đang đập gấp gáp ở trong lồng ngực, và đang gọi thầm tên của nhau, họ hiểu là họ đã thích nhau rồi, chỉ là cả hai còn ngại ngùng nên không ai dám nói ra trước mà thôi.
Hà bẽn lẽn nói khẽ.
- Vâng, em đồng ý làm bạn gái của anh…!
Triều sung sướng quá, anh đẩy Hà ra anh nói.
- Hôm nay em tới nhà anh ăn cơm nhé, vì mẹ của anh thích em lắm, bà bảo anh là thằng ngốc vì anh không dám tỏ tình với em, nay mẹ anh mà biết được chuyện này chắc bà vui lắm…!
Hà trêu.
- Anh nhát quá nhỉ, chuyện này mà cũng để cho mẹ phải nhắc và phải hối thúc, xem ra anh đúng là con thỏ đế…!
Triều giả vờ thở dài bảo.
- Tất cả cũng tại em, vì em dữ quá, anh sợ nếu mình tỏ tình với em mà em không thích anh, lúc đó em sẽ đánh anh hay xử anh thì sao, nên phải khó khăn lắm anh mới cất nên lời đấy…!
Hà tức khí hỏi.
- ý của anh là em ghê gớm chứ gì, vậy thì sao anh không đi chọn một cô gái nào dịu dàng mà yêu, sao lại chọn em làm gì…?
Triều nheo nheo mắt trêu Hà.
- Anh cũng muốn thế lắm, nhưng em giữ tim của anh chặt quá làm cho anh không thoát ra được, nên anh đành phải ở lại bên em suốt đời để yêu em…!
Hà vừa bực mình vừa sung sướng, cô nguýt Triều.
- Em đúng là chịu thua anh, cái gì anh cũng nói được…!
Triều ôm Hà vào lòng, anh bảo.
- Anh chỉ đùa em thôi, anh yêu con người em và tất cả mọi thứ của em, em hãy là em, em không
cần phải là ai khác, nếu em mà là họ thì chưa chắc anh đã yêu em…!
Hà xúc động, cô ôm lấy Triều, cả hai đang mỉm cười hạnh phúc, họ cũng không quan tâm tới những người xung quanh đang nhìn mình.
Hôm nay Hồng mua một giỏ hồng đến tặng cho Trường, mặc dù anh vẫn nằm bất động ở trên giường nhưng nó biết là anh ấy vẫn ngửi được mùi hương hoa này.
Cầm tờ giấy mà ông Sơn đưa cho nó ở trên tay, nó mừng quá, vậy là ông ấy vẫn giữ lời hứa giao lại toàn bộ gia sản cho anh Trường khi anh ấy tỉnh lại, mặc dù nó biết anh ấy không cần tiền nhưng đây là tâm huyết cả đời của mẹ anh ấy, nó sẽ cố khuyên anh cố gắng chấp nhận sự thật này và hãy vui lên mà sống.
Nó vui mừng vì bác sĩ bảo mỗi lần nó nói chuyện với anh, anh ấy đều nghe nó nói, bằng chứng là những làn vạch trên cái máy đo xung điện não và tim của anh ấy thay đổi khi nó nói, nó hạnh phúc và tin rằng chỉ nay mai thôi là anh ấy sẽ tỉnh lại.
Nó mở cửa bước vào phòng, nó vẫn thấy anh nằm đấy, nó nhẹ nhàng bước đến như nó sợ làm mất giấc ngủ của anh, nó cầm lấy tay anh và đưa mấy bông hoa lên mũi của anh, nó bảo.
- Anh có thấy thơm không nào, em đã mua nó ở ngoài kia đấy, em sẽ cắm vào lọ và sẽ để gần ở cửa sổ, em hy vọng nó sẽ tươi lâu, bà bán hoa bảo em là bông hoa này sẽ đem lại may mắn vì…!
Nó nhắm mắt lại vì hôm này là ngày lễ tình nhân, nó tặng anh với cương vị một người em gái tặng hoa cho anh trai.
Nó không biết nên nói gì vào lúc này, những ngày gần gũi anh thế này nó đau khổ lắm, một phần vì anh không có dấu hiệu tỉnh lại, một phần vì anh ấy là người mà nó yêu, nó đã cố kìm nén tình cảm ở trong lòng, nó chạy trốn anh vì nó không muốn gặp anh nhưng do hoàn cảnh nó không thể nào làm khác được.
Nó không hiểu người ta sau khi chia tay, họ sẽ chuyển tình cảm của mình từ tình yêu sang tình bạn như thế nào, nhưng với nó sao mà khó quá, nó đau khổ, vì nhìn anh nó lại muốn ôm hay là hôn anh, nó tự xỉ vả cho ý nghĩ không hay ở trong đầu của mình, nhưng vô ích nó không thể nào kiềm chế được, nó ngây ra mà ngắm anh, anh mặc dù nằm đấy, nhưng trông anh vẫn như lúc còn tỉnh táo, nó phải làm sao đây.
Nó run run cầm lấy tay của anh, nó chỉ cần biết là anh tỉnh lại, nó sẽ đi ngay và không bao giờ quay về đây nữa, vì nó càng cố quên anh, nó lại càng yêu anh, nó đã điên thật rồi, nó nguyện suốt đời nó sẽ không lấy ai nữa, vì dù cho nó có kết hôn nó cũng không thể nào yêu được người ta.
Nó đành làm một người con bất hiếu và là một kẻ có tội khi đi yêu anh trai họ của mình, lý trí của nó bảo nó hãy dừng lại đi nhưng con tim của nó không thể nào ngừng đập nhanh khi ở bên anh được.
Nó cười khổ, nó và Trường là hai anh em ruột đó là điều không thể nào chối cãi, nước mắt của nó lăn dài trên mi.
Khoa và Đoài tới thăm Trường, họ thấy Hồng khóc, họ ngạc nhiên hỏi.
- Em không sao chứ, tại sao em lại khóc, không lẽ Trường lại bị làm sao à…?
Hồng ôm lấy chị Đoài, nó bảo.
- Em đau khổ quá chị ơi, em phải làm gì để cho anh ấy tỉnh lại bây giờ, em dối quá vì em đã làm hết cách mà em được bác sĩ nói rồi thậm chí em còn đọc cả sách báo nữa, tại sao hả chị, tại sao lại không có tác dụng gì…?
Đoài khóc, nó vỗ về Hồng.
- Em phải có lòng kiên nhẫn chứ, rồi anh ấy cũng sẽ tỉnh lại thôi, em không nên lo lắng quá, em cũng nên giữ gìn sức khỏe để mà chăm sóc cho anh ấy nữa chứ, không lẽ em định gục trước khi anh ấy tỉnh lại à…?
Hồng buồn rầu bảo.
- Em cũng biết là thế, nhưng lòng của em không yên được, ngay cả ngủ em cũng không dám, em chỉ sợ anh ấy sẽ bỏ em mà đi thôi…!
Trường mở mắt mình ra anh tưởng là anh đang ở trên thiên đường, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, anh thấy có hoa của ai đó đã cắm vào lọ, những đóa hoa rung rinh theo gió và hương hoa hồng lan tỏa khắp căn phòng.
Anh sờ xung quanh mình, anh thấy mình vẫn còn nguyên vẹn và anh thấy mình đang mặc bộ quần áo của bệnh nhân.
Anh phải khó khăn lắm mới ngồi dậy được, vì anh đã ngủ hơn ba tháng rồi còn gì, cơ thể lâu ngày không hoạt động làm cho anh đau nhức và mỏi rã ra như không còn sức sống, anh run run đặt bàn chân của mình xuống đất, anh đã tỉnh lại, sao anh không chết, trong cơn mơ triền miên của anh lúc nào cũng có Hồng ở bên, anh nghe được tiếng nói, tiếng hát của cô ấy hàng ngày, đó là mơ hay là thực, anh cũng không biết nữa, chỉ là anh không thể nào quên được Hồng và nỗi đau cô ấy là em họ của anh.
Anh biết là khi mọi người thấy anh tỉnh lại như thế này họ sẽ vui sướng lắm, nhưng anh không muốn về nhà, anh cần phải đi đâu đó thật xa, có thể anh sẽ không bao giờ về nữa.
Tại sao anh không thể nào chết đi, anh bị đâm, rồi tai nạn xe, tại sao anh lại không chết, tại sao người không cần sống như anh lại cứ sống hoài là thế nào, anh chán đời lắm rồi, tỉnh lại không hề làm cho anh vui, nhưng anh phải tỉnh lại vì trong cơn mê của anh, anh thấy mẹ của anh rồi Hồng khóc lóc, họ van nài anh thảm thiết quá, anh vì không muốn họ buồn đau nên mới mở mắt ra, anh quay lại không bước đi tiếp nữa khi có một người dắt anh đi, anh nghĩ lúc đó thần chết đang gọi anh.
Anh quay lại để làm gì để đối diện với sự thật phũ phàng này hay sao, thôi anh nên đi đi là hơn, tạm biệt mọi người, mình cần phải đi và nên đi ngay bây giờ, nếu không có ai vào thì mình biết ăn nói làm sao và mình cũng không đành lòng mà đi được, Hồng cũng bỏ anh mà đi rồi, có lẽ cô ấy đang sống vui vẻ hay buồn đau ở một phương trời xa nào đó, tình yêu của anh đành tan vỡ, anh xin lỗi nhưng anh không thể nào coi em là em gái của anh được, dù em có là em họ của anh thì anh vẫn yêu em, anh thấy mình tội lỗi quá, tạm biệt em, tạm biệt mọi người.
Anh run run và vịn cái cửa, anh bước ra ngoài, cuộc đời của anh từ nay là hết, anh sẽ chọn cho mình một nơi nào đó để chôn chặt mối tình đau khổ và tội lỗi này, anh cố bước đi mặc dù mấy lần suýt ngã, anh cần ra đi, nước mắt anh lăn dài trên mi, nhưng trái tim của anh đã chết nên anh không còn có cảm giác gì nữa.
Hồng vì bận mua mấy cuốn sách nên nó bỏ đi một lúc là quay lại, nó mở cửa phòng, nó muốn đọc cho Trường nghe mấy cuốn sách mới xuất bản này vì đây là mấy cuốn sách mà nó thích.
Nó đánh rơi cuốn sách vì trên giường trống không, Trường đâu, anh ấy đâu, không lẽ anh ấy đã chết rồi, nó ngồi thụp xuống, nước mắt của nó chảy ra.
Nó đau khổ quá, vậy là anh ấy đã mất lúc nó bỏ đi, tại sao lần nào nó cũng vô duyên thế, nó ôm đầu, nó gào lên.
- Anh Trường ơi, anh đâu rồi…?
Nó cố lê thân mình ra cửa, nó hỏi mọi người xung quanh.
- Bác ơi, bác có thấy ai đi ra khỏi đây không…?
Bác kia lắc đầu bảo.
- Không bác không thấy, bác chỉ thấy có một anh chàng mặc đồ bệnh nhân đi lảo đảo ra khỏi bệnh viện thôi…!
Hồng kinh ngạc, nó mừng quá, vậy là anh ấy đã tỉnh lại, mà anh ấy đi đâu, nó liền phóng chạy đi, nó cần tìm Trường và cần gặp anh ấy.
Hồng chạy thật nhanh, trong lòng của nó vừa hồi hộp vừa lo lắng, nó muốn nói chuyện với anh lắm nhưng khi gặp mặt anh rồi, nó sẽ nói gì với anh đây, nó sợ cả hai sẽ đau khổ thêm, nó có nên để cho anh đi luôn không, vì nó chỉ cần biết là anh tỉnh lại là được rồi, gặp mặt nhau làm gì vì càng đau đớn hơn mà thôi.
Nhưng nó không thể nào yên tâm được, nếu nó vẫn còn chưa thấy được mặt của anh Trường.
Nó chạy xung quanh tìm kiếm anh như một con điên nhưng nó không thấy bóng dáng của anh đây cả, bây giờ mọi hy vọng về sự sống của anh tan biến trong lòng nó, nó sợ là anh ấy đã chết thật rồi, còn bà lão kia chỉ nhìn nhầm mà thôi.
Nó đau khổ quá, nó liền chạy ngay vào bệnh viện, nó tìm vị bác sĩ chăm sóc cho anh Trường, nó run run hỏi.
- Bác làm ơn cho cháu biết, anh Trường anh ấy đã…?
Nó khóc nấc lên và không nói được câu nào nữa cả.
Ông bác sĩ nhìn nó khó hiểu ông bảo.
- Cháu bị làm sao thế, không lẽ Trường lại chuyển biến xấu à…?
Hồng kinh ngạc, nó vội nắm lấy tay của bác sĩ, nó hỏi.
- Không phải là bác sĩ chuyển anh ấy đi rồi sao…?
Ông bác sĩ cũng kinh ngạc không kém gì Hồng, ông hối thúc Hồng.
- Cháu nói sao, làm sao mà Trường biến mất được, ta đi nào, bác cũng muốn kiểm tra xem Trường đi đâu, vì bác vừa khám cho nó xong, bác có thấy cái gì đâu…?
Hồng sợ hãi quá, hay là ai đã làm gì anh ấy rồi, nó suýt ngất đi, nó chỉ sợ anh ấy mà bị làm sao, thì cả đời này của nó sẽ ăn năn cho tội lỗi vì bỏ đi của nó mất.
Mọi người tìm khắp bệnh viện mà không thấy Trường đâu cả, ông Sơn lại ngất đi, ông không còn chịu đựng được hơn nữa.
Hồng ngồi một chỗ, nó nghĩ anh ấy có lẽ bỏ đi xa rồi, anh ấy cũng giống như nó vì không muốn đối diện với cuộc đời này và với mối tình oan trái này nên anh ấy mới ra đi.
Nó không hề trách anh, nó chỉ lo anh là anh ấy đang đau ốm thế này ai sẽ chăm sóc cho anh.
Nó lau dòng lệ đang chảy trên má mình, nó bảo mọi người.
- Hãy để cho anh ấy đi đi, anh ấy cần có thời gian, rồi anh ấy cũng sẽ về thôi…!
Nó nhắm mắt lại, mắt của nó nhìn ra ngoài cửa sổ, có con én nào đang bay về phương trời xa, cuộc đời của nó rồi sẽ về đâu và cả anh ấy nữa, hai con tim chung một nhịp đập, nó thì thầm, nó như muốn gió nhắn gửi cho Trường.
- Hãy sống tốt nhé anh và hãy quên em đi, vì có lẽ suốt cuộc đời này chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa đâu…!
Hồng thu xếp hành lý, nó cần phải bay sang bên kia để tiếp tục việc học, nó không còn đau buồn cho Trường hay cho nó nữa vì trái tim của nó đã chai lại rồi.
Trường đã bỏ đi được gần một tuần, anh ấy cũng không hề báo hay gọi điện về nhà, ngày nào Hồng cũng gọi điện đến nhà của Trường để hỏi thăm, nhưng họ đều lắc đầu bảo là không.
Nó chỉ còn biết cầu chúc cho anh, nó cần phải ra đi vì nó không thể nào ở đây mãi.
Nó dạo bước quanh bờ hồ, nó muốn nhìn lại lần cuối nơi này vì mai là nó phải tạm biệt nơi đây, tạm biệt những kỷ niệm êm đềm của nó và anh, nước mắt của nó chảy ra, tất cả những thứ tốt đẹp đang được hồi tưởng lại ở trong đầu của nó.
Có một bà bước đến gần nó, bà ta run run hỏi nó.
- Cháu có phải là Hồng không…?
Hồng kinh ngạc vì nó không hiểu gì cả, nó và bà này không hề quen biết nhau, sao bà ta lại biết tên của nó, nó lễ phép trả lời.
- Vâng, mà sao bác biết tên của cháu…?
Bà ta lại run run hỏi tiếp.
- Cháu có biết Trường bây giờ ở đâu không…?
Hồng nghe nhắc đến Trường, nó rơi lệ, nó bảo.
- Cháu xin lỗi, nhưng bác là ai và bác hỏi anh ấy làm gì…?
Bà kia cũng khóc, bà bảo.
- Tôi là mẹ của Trường…!
Hồng ngừng khóc, nó tròn xoe mắt nhìn người đàn bà trước mặt, bà ta không hề giống mẹ của Trường vì anh ấy đã cho nó xem ảnh của mẹ của anh ấy.
Hồng nghi ngờ hỏi.
- Cháu xin lỗi, nhưng trông bác không giống mẹ của anh ấy và mẹ của anh ấy đã mất lâu rồi…!
Bà kia đau khổ bảo.
- Cháu có thể đi đâu đó uống nước với bác được không, vì bác có chuyện cần nhờ cháu…?
Hồng mặc dù không muốn đi, nhưng vì tò mò nên nó đồng ý, nó và bà kia chọn cho mình một cái quán gần hồ.
Sau khi gọi đồ uống, nó hỏi người đàn bà trước mặt mình.
- Bác có thể giải thích rõ chuyện này cho cháu được không, vì cháu không hiểu gì cả, trong hai bác, ai mới là mẹ ruột của Trường…?
Bà kia lau nước mắt bà kể.
- Ta là một người làm thuê cho nhà ông Sơn khi ta sinh Trường được hai tháng tuổi, ta lúc đó còn yếu lắm nhưng vì nhà nghèo nên ta đành chịu và bà Thoa vợ của ông Sơn cũng vừa sinh được một đứa con trai, nó cũng bằng tuổi với con trai của bác, bác hàng ngày đến chăm sóc cho đứa trẻ đấy trong khi con của bác đói khát, vì không muốn con mình khổ nên trong một đêm khi họ đi vắng hết bác đã đánh tráo Trường với con trai của bà ấy, bà ấy vì tưởng Trường là con đẻ của mình nên chăm sóc và yêu thương nó như con ruột, ta mặc dù có cảm thấy tội lỗi vì bà Thoa là một người phụ nữ tốt bụng và hiền hậu nhưng vì tương lai của con mình ta đành làm một kẻ ác, ta đem đứa trẻ kia về nhà và chăm sóc cho nó, nhưng nó quá yếu và hay bệnh tật nên nó đã mất khi nó lên năm, ta đau khổ và ta đã khóc rất nhiều, nếu không phải vì ta thì có lẽ đứa trẻ kia không chết nhưng chuyện đã lỡ rồi, từ đó ta không còn dám đến đó làm việc nữa, ta bỏ đi thật xa và cũng tìm được cho mình một người chồng, ta cố làm ăn và trở nên giàu có, mặc dù xa nó nhưng không ngày nào ta không cho người nghe ngóng tin tức của nó cả, ta biết cháu người yêu của nó vì ta đã mua chuộc được một người làm trong gia đình của nó…!
Hồng không tin vì làm sao có chuyện phi lý như vậy được, nó hỏi.
- Bác nói dối đúng không, vì không có người mẹ nào thương con lại không biết đó là con của mình, chưa hết đứa trẻ đó đã hai tháng tuổi rồi làm sao mà bà ấy lại không nhận ra…?
Bà Hường cười như điên như dại bà bảo.
- Phải tại làm sao mà bà ấy không nhận ra ư, vì Trường cũng là con của ông Sơn và bà Thoa lại bị mù nữa, làm sao mà bà ấy nhận ra được…!
Hồng kinh ngạc và đau xót, vậy hóa ra anh ấy là con rơi của ông Sơn ư, đau khổ thật.
Hồng khóc, nó hỏi.
- Tại sao bác phải làm như vậy, bác có thể yêu cầu ông Sơn nhận Trường kia mà…?
Bà Hường buồn rầu bảo.
- Cháu tưởng là ta không làm à, ông ta yêu cầu bác phải giữ im lặng vì ông ta trả tiền viện phí cho mẹ của bác mà, bà ấy cần phải thay máu hàng tháng, căn bệnh quái ác đã hành bà ấy lâu rồi, bác vì mẹ mình mới làm tình nhân cho ông ta…!
Hồng chua xót quá, ông ta...