nghe chưa?- Linh nói
- Ơ ờ…sếp ra lệnh mà…- tui gãi đầu gãi tai
- Thôi, em về.
- Không cần anh chở à?
- Không, chị giúp việc đón em rồi. Pi pi.- Linh cười, rồi chạy đi
Sao mà đẹp quá không biết vậy…làm tui thơ thẩn…ráng về nhà mà giải đố…không Linh lại không thèm nói chuyện.
Nói rồi tui, đi lấy xe, cứ cười một mình như thằng tự kỉ. Đạp xe về, vừa đạp vừa ngáp, chắc tại buồn ngủ quá, có con gì bay vô miệng cái phọt.
- Khặc…khặc…khụ…khụ…ặc…- bất ngờ quá, tui chỉ còn biết lấy tay chặn cổ, tởm quá, con gì trong miệng mình không biết mà hình như lớn lắm.
Đang cố gắng phun nó thì “Rầm!” Hai thằng chạy wave từ đâu chạy lên đạp xe tui rồi chạy vụt đi.
- Ui da!!!- té nhào xuống đất.
Người với xe đạp ngã chỏng kềnh. Lồm cồm bò dậy, hai thằng kia đã chạy xa rồi, không nhìn thấy được mặt nó. Khu này vắng nữa. Kiểm tra lại thì rách hai cái đầu gối, trầy cùi chỏ trái, máu chảy tèm lem, dập môi. May mà phần mặt không bị gì nhiều. Khạc nhổ một hồi thì cái con súc sinh kia văng từ trong miệng tui ra…con bọ dừa…khiếp. Mà bọn nó là ai? Sao lại chơi tui, không lẽ là hai thằng Phú, Nam?
Chap 64:
Thân tàn ma dại, lết thết. Đạp xe về nhà. Đau thì không đau nhưng mà rát. Về nhà, may quá, không có ai hết. Tót thằng lên lầu rửa, tắm luôn. Xong xuôi, băng mấy vết trầy lại, rát bà cố. Hôm nay thứ tư, lại xách đít đi học thêm Ngữ văn nữa, thiệt là khổ qua đi. Chiều nay học chung Linh, hờ hờ, vui quớ. Lon ton chạy ra nhà sau lấy cơm ăn. Vừa ăn vừa suy nghĩ câu đố của Linh, thiệt tình, đố làm gì không biết nữa. Kệ, tra google. Chẹp…chẹp…trái gì nhở? Á à…ra rồi, ra rồi. Ra rồi.
Khà khà…yên tâm, tui leo lên võng nằm phè cánh nhạn, quên luôn cả chuyện mình bị chơi khi nãy. Lòng thấy vui vui. Ngủ ngây ngất tới chiều.
- Oáp!!! Hơơơơơ…!!!- vừa ngáp vừa vương vai, đã quá. Ước gì lúc nào cũng được như vầy thì tốt biết mấy. Chạy lên phòng thay quần áo, nấu cơm ăn rồi chuẩn bị đi học. Điện thoại réo.
- Alô.
- Má đang ở Sài gòn, tới giờ đi học rồi đó, ăn cơm nước gì chưa?
- Con chuẩn bị nấu nè.
- Ừ, muốn ăn gì thêm không? Má mua về cho.
- Dạ gì cũng đươc má.- tui nói
- Ừ, vậy thôi, lo đi học đi.- má dặn
- Dạ, con biết rồi.
Cúp máy, hễ lúc nào đi xa thì má lại gọi về nhắc nhở, đôi lúc thấy phiền nhưng lại thấy mình may mắn hơn người khác. Nấu cơm, lấy thịt trong tủ lạnh ra ngâm rồi làm sườn chua ngọt. Ăn với uống hả hê, cũng sắp tới giờ đi học. Chuẩn bị tập sách, định xách xe ra chuẩn bị đi.
- T!
- Hửm?!- tui giật mình quay ra
- Đi học kìa.
Là Linh, em cười tít mắt nhìn tui.
- Ừ, anh chuẩn bị đi nè.- nhìn thấy Linh, tui vui lắm. Cười toe toét
- Dẹp xe đi, đi chung với em.- Linh nói
- Ừ.
Đoạn, tui dẫn xe vô trong nhà. Rồi khóa cửa, xong, đi chung với Linh luôn. Đi xe đạp điện, gió thổi mát rượi. Mùi hương tỏa ra từ người Linh, thơm quá. Tui nhẹ nhàng đặt tay lên hông em rồi từ từ ôm chặt.
- Giải được câu đố của người ta chưa mà ôm người vậy?- Linh phụng phịu
- Đương nhiên là giải đươc rồi.- tui cười, tựa đầu lên tấm lưng nhỏ bé của em.
- Vậy anh nói đi.- Linh cười
- Là trái Mãng Cầu Tây chứ gì.- tui cười
- Có tra Google không đó?- giọng Linh đầy nghi vấn
- Hê hê. Không có mà.- tui nhăn nhở
- Vậy thì giải thích tại sao lại là trái Mãng Cầu Tây đi.
- À…ừm…- tui bối rối, suy nghĩ
- Sao? Được không?- Linh hỏi
- Được sao không, nghe nè, e hèm…Mãng Cầu Tây còn gọi là Mãng Cầu Xiêm…
- Tiếp đi…
- Ừm…Mãng ở đây có nghĩa là mãn nguyện, còn cầu ở đây là mong muốn, còn chồng Tây chính là cái chữ Tây..Tây đó…- tui bắt đầu xạo sự
- Cũng được, có ý nhưng mà không rõ ràng gì hết.- Linh nói
- È, em y như cô Ngữ văn vậy.- tui nhăn nhó
- Em là vậy đó, coi như tạm tha cho anh một lần.- Linh bật cười thành tiếng
- He he, cảm ơn sếp, được tha bổng rồi…he he…- tui cười cầu tài
- Chưa, đừng có mừng, em vẫn còn một câu nữa cho anh nè.
- Ặc, sao nay em thích chơi giải đố quá vậy?-
- Kệ em, nghe nè.
- Dạ, nói đi sếp.
- Thứ gì ban đầu lạnh, sau đó nóng rồi nóng dữ dội hơn?
- Ặc đố gì khó vậy, sao anh giải được?- tui nhăn nhó
- Thì anh cứ suy nghĩ đi.
- Cho anh gợi ý đi mà.- tui thành khẩn
- Ừm cũng được…anh là người làm nóng thứ đó.- Linh trầm ngâm
- Ơ..anh à?- tui bất ngờ
- Ừ, không anh thì ai.- Linh cười
- Hừm…cái bếp ga nhà anh à?- tui trả lời
- Sai.
- Cái lò vi song?
- Sai luôn, đầu to mà ngốc quá.
- Vậy em nói đi. Cái thứ đó là cái gì?- tui hỏi
- Hông nói.- Linh lè lưỡi
Đến nhà cô Ngữ văn, dắt xe vô. Chưa tới giờ học, mấy thằng chiến hữu nhìn tui với Linh, trố mắt ngạc nhiên:
- Ế, lão đại, vậy là sao? Làm lành rồi à?
- He he, sao là sao? Tao không để mất Linh đâu…khà khà- tui cười đắc thắng
- Vậy còn thằng ranh hồi sáng?
- Nó bị quê, he he. Linh không đồng ý.
- T! Người anh bị sao vậy?- hình như Linh đã thấy mấy vết trầy lúc sáng.
- À, không có gì, anh bị té xe thôi.- tui cười nhăn hở, không muốn Linh lo lắng nên ói dối vậy.
- Có sao không? Chạy xe sao không cẩn thận gì hết vậy?- Linh nhăn mặt.
Tui không biết nói gì hơn là cười trừ. Mấy thằng chiến hữu thì:
- Ái da, lão đại bị phu nhân quạt kìa, té thôi tụi bây.- thằng Tín cười rồi nó với hội chiến hữu ù té chạy đi chỗ khác.
Linh thì nhìn tui, nhăn nhó.
- Ăn cơm chiều chưa?- tui kiếm cớ đánh trống lảng
- Chưa, anh ăn chưa?- Linh hỏi
- Hì…chưa ăn.- lại nói xạo
- Tí nữa lại nhà anh ăn đi, he he.
- Ừ, cũng được, mà coi cái tay của anh kìa, trầy nguyên một đường lớn luôn.
Nghe Linh nói, tui giật mình, nhìn xuống, em tháo cái băng trên tay tui ra, má ơi! Rát quá!!! Trời ơi, người ta đã băng lại rồi mà còn gỡ ra là sai vậy chị hai?! Đau điếng, cắn răng, không nói lời nào.
- Đó thấy chưa, có sao đâu, có đau tí nào đau.- nén đau cười nhăn hở
Rồi Linh giúp tui băng lại. Phù. Rát vãi xoài. Tới giờ, lên lớp học. Hic, ngồi chép mấy cái dàn bài tập làm văn thấy mồ. Mỏi tay kinh dị. Lớp tui học ghép với một vài đứa lớp khác, nhưng hòa đồng lắm. Nói cười luyên thuyên. Lớp kia có một thằng lùn, học mà nó cứ ngồi đó mở miệng cười, không hiểu nó cười cái gì. Buồn buồn móc cho nó một câu:
- Theo Đông y thì cười chính là liều thuốc giúp tăng chiều cao hiệu quả nhất.
Nghe xong, cả lớp cười rần rần,
kể cả cô giáo. Chỉ có mình thằng lùn là không, mặt mũi nó tối sầm lại. Chắc là do quê độ quá. Tui nhìn nó, ôm bụng cười ngặt ngoẻo. Học xong, đi về. Cả đám í ới rủ nhau đi ăn, tui là thằng bị lôi kéo nhiều nhất nhưng vì đã có kế hoạch với “Sếp” nên…he he…
Đi với Linh về nhà, không biết hôm nay sao lạnh quá, nhưng mà nhờ đó mà vết thương của tui bớt đau phần nào.
- Ủa sao anh không về nhà?- Linh hỏi khi thấy tui rẽ sang đường khác
- Trời lạnh nên…anh muốn ăn kem.- tui cười
- Qủi, chọc em…- Linh đánh thùm thụp vào lưng tui
- Thiệt mà, đi ăn kem, xong rồi kiếm gì đó ăn luôn. Anh chưa nấu cơm.- tui cười
- Mẹ anh đâu?
- À, má hả? Má đi Sài Gòn rồi, chưa về.
- Ừ.
Chở Linh chạy vòng vèo một hồi thì ra tới công viên. Ra hàng kem lúc trước hai đứa ăn ở công viên.
- Trời lạnh ghê ha anh…
- Lạnh gì? Có em ở đây thì lạnh gì?- tui cười
Linh không nói gì, chỉ cười. Mua kem xong, hai đứa quay lại chiếc ghế đá cũ. Ngồi xuống, cảm giác cứ như lần đầu hai đứa đi chơi chung với nhau.
- Nhìn gì mà nhìn ghê vậy?
- Nhìn tương lai của anh.- tui nói
- Tương lai gì? Nó ra làm sao?- Linh thắc mắc
- Em là tương lai của anh.- tui nhoẻn miệng cười.
Linh không nói gì, chỉ lấy tay che miệng rồi cười. Nhìn yêu lắm.
- Vậy nếu sau này anh không còn yêu em nữa thì sao?
- Thì coi như anh đã đánh mất tương lai.
- Anh sẽ tìm được một tương lai khác mà.
- Chắc vậy, nhưng anh là một người ích kỷ, anh chỉ muốn những điều tốt nhất cho bản thân mình thôi.
- Ơ…
- Và em là tương lai tốt nhất dành cho thằng ích kỷ này, vì vây nó không bao giờ để mất em đâu.
Tựa lưng vào ghế đá, tui nhìn Linh, mỉm cười. Linh cũng cười.
- Nghe nhạc không?- Linh hỏi
- Nghe gì?
- Nghe thử bài này đi.
Rồi Linh lấy cái Ipod ra, bật lên, Linh một cái tai nghe, tui một cái tai nghe. Tiếng nhạc du dương cất lên, nhẹ nhàng, êm đềm, thanh thoát.
“Don’t wake up, won’t wake up…”
- T, anh biết gì không?
- Gì?
- Em mong sao hai đứa mình đến với nhau lâu thật lâu luôn, không như những người khác, chỉ một khoảng thời gian là chia tay.- Linh tinh nghịch
- Em muốn vậy à? Tại sao em yêu anh?
- Yêu nhau thì đâu cần lí do đâu anh.- Linh nói, trầm ngâm, mắt hướng về phía hồ nước.
- Thôi, ăn kem đi.- tui lên tiếng, phá vỡ cái khoảng không tĩnh lặng đó
- Ừ.
Gỡ kem ra. Ăn thôi. Trời lạnh thật.
- Lạnh không?- tui cười cười hỏi Linh
- Đồ độc ác, anh còn hỏi nữa.- Linh nhăn mặt
- Ế, em ăn kem socola à?
- Ừ?
- Đưa đây anh không thích kem dâu tí nào hết.- cái tính trẻ con của tui bỗng dưng trỗi dậy
- Hông, em thích socola, hông đưa đâu!- Linh cố gắng chống trả
Tui chộp lấy tay của Linh, hòng giằng lấy cây thì “Bẹp!”, cây kem của Linh rớt xuống đất.
- Hu hu…bắt đền y…làm kem của tui rớt rồi kìa…hu hu…- Linh dỗi
- Ặc, anh xin lỗi. Ăn kem của anh nè, chưa cắn miếng nào hết.
Tui đưa cây kem cho Linh.
- Hông thèm.- Linh bĩu môi
- Vậy anh đi mua cây khác.
- Hông thèm.
- Không ăn thì thôi.
Đoạn tui cầm cây kem đưa lên miệng thì bị Linh giằng lấy.
- Ơ…không ăn mà…trả đây…- tui bất ngờ
- Hứ…ngu sao hông ăn…- Linh vẫn còn dỗi
- Trả đây…trả đây…- tui cố giằng lại cây kem từ tay Linh
- Thôi…thôi…ăn chung ha.
- Vậy nghe còn được. –tui cười
Rồi hai đứa vừa ăn, vừa nói chuyện.
- Hic…lạnh quá à.- Linh nói, em ngồi xích lại gần tui.
- Hì hì. Tính lợi dụng tui à?- tui cười cười
- Hứ, hông thèm.- nói vậy chứ Linh vẫn tựa đầu vào vai tui
- Nói cho anh nghe lời giải đi.
- Gì?
- Câu đố hồi chiều của em đó.
Lúc này bỗng dưng Linh ngồi thẳng dậy. Ra vẻ nghiêm túc:
- Là gì biết không?
- Không- tui trả lời
- Là…
- Hả?
- Là…tình cảm của em…dành cho anh.- Linh thẹn thùng
- Đó là đáp án đó hả?
- Ừ, T, em sợ mất anh lắm, anh đừng bỏ rơi em nha…
Linh thỏ thẻ, rồi rúc vào người tui như chú mèo con.
- Ừ, anh không bao giờ như vậy đâu…không bao giờ…
Trời lạnh thật, nhưng có Linh kế bên tui không cảm thấy lạnh nữa. Người em tỏa ra hơi ấm kì lạ, thoang thoảng mùi thơm. Nhẹ nhàng đặt lên trán Linh một nụ hôn…
Chap 65:
- Tối rồi, mình về thôi.
- Ừm, về.
Chở Linh trên chiếc xe đạp điện, gió thổi từng cơn buốt giá, lạnh thấu xương.
- Lạnh hả?
- Đâu…đâu có…- tui trả lời, hai hàm răng đánh cằm cặp vào nhau
- Không lạnh sao mà răng kêu cốp cốp ghê vậy?- Linh bắt tẩy tui
- Hề hề…Bắt chước…con vịt thôi mà…Cạp…cạp…- Bí tẩy, tui đành bất đắc dĩ làm con vịt chạy đạp điện vậy.
- Ngốc, lạnh thì nói lạnh, làm gì phải giấu?- Linh cười rồi ôm chầm lấy tui
Bất ngờ, tui lảo đảo. Suýt té.
- Chạy xe gì ẩu dữ vậy?
- Tại điện giật…
- Điện gì?
- Điện hai trăm hai giật…- tui cười
- Là sao?- Linh ngơ ngác
- Mỗi bên một trăm mười vôn.- tui lại nhe răng, toe toét cười.
Im lặng, rồi như chợt hiểu ra, Linh bấu thật mạnh hai bên hông tui.
- Ui da!!! Ui da!!! Té…té!!!- tui la làng
- Cho bỏ cái tật nghĩ bậy.- Linh buông ra rồi nguýt dài
- Ui da…dữ quá…- tui nhăn nhó
- Nói ai dữ?!
- Ai da, ai dám nói sếp đâu…
- Hứ, liệu hồn đó.
- Hic…
Trời chuyển mưa, vần vũ. Những hạt mưa đầu tiên rời xuống, lành lạnh.
- Phù, mưa rồi.- tui nói
- Hic…mưa nữa…- Linh nhăn nhó
- Ờ, hình như hai đứa mình chưa ăn gì.
- Ăn kem rồi…
- Ừ, nhưng anh rủ em đi ăn tối mà.
- Nhưng mà sắp mưa rồi…- Linh nói, em ra vẻ nuối tiếc
- Kệ, có sao đâu.
Không chờ Linh trả lời, tui cho xe phóng vọt đi. Tìm chỗ ăn tối nào.
- Mà mình ăn gì?- Linh hỏi
- Em muốn ăn gì?
- Hông biết.
- Ăn bột chiên bao giờ chưa?
- Chưa…
- Ặc, thiệt không đó? Bột chiên mà chưa ăn hả?- tui hơi bất ngờ
- Thiệt, đó giờ có ai dẫn em đi đâu.- Linh phụng phịu
- Ờ. Mà hồi trước em nói em có anh mà phải không, sao đó giờ anh không thấy?
- Anh em học đại học trên Sài Gòn á, hè mới về.
- Ừ. Vậy à.
- T…
- Hả?
- Anh…gặp Trang hay em trước?
Bỗng dưng Linh lại hỏi câu này, tui cũng không hiểu vì sao, cứ thành thật khai báo vậy.
- Anh gặp Trang trước.
- Ừm, lúc nào?
- Hồi hè. Lúc đó đi tắm sông, anh bị dọp bẻ, Trang cứu anh rồi biết nhau, vậy thôi.
- Ừm…
Linh cứ ậm ừ, làm lòng tui lo lo. Không biết em đang nghĩ gì. Đnag đi thì Linh có điện thoại. Nói gì đó một hồi thì Linh kêu tui.
- Anh chạy ra công viên đi.
- Chi? Mình đi ăn mà?
- Có việc gấp lắm, chạy ra công viên đi.- Linh gắt
- Ừ…ừ.
Vòng lại, rồi phóng vèo ra công viên.
- Chỗ nào vậy?- tui hỏi Linh
- Ra chỗ mình hay ngồi ăn kem á.
Tới nơi, dừng xe lại. Linh xuống xe, nhìn xung như tìm ai đó. Rồi em chạy vụt đi, tới băng ghế đá đối diện bờ hồ. Tui chạy theo. Linh đang ngồi ở băng đá, nói chuyện với ai đó. Đứng đằng sau, tui có thể nghe hết cuộc nói chuyện mặc dù hơi khó.
- Tui khổ lắm bà ơi…bây giờ…tui muốn chết lắm…- giọng nói hòa với tiếng nấc
- Có gì bình tĩnh, từ từ nói.- tiếng của Linh
- Tui sinh ra…đâu muốn bản thân mình có cái giới tính như vầy đâu…tui cũng đâu làm khổ ai, cũng đâu làm hại đâu sao tụi nó cứ nhìn tui bằng ánh mắt ghê tởm vậy?
Linh vẫn không nói gì. Em ngồi đó, quay ra đằng sau nhìn tui. Hiểu ý Linh, tui quay trở lại xe ngồi. Lát sau, Linh trở lại.
- Có chuyện gì vậy?- tui hỏi
- Bạn của em. Chở em em về đi rồi em kể anh nghe.
Ậm ừ dắt xe ra chở Linh về.
- Anh à…sao gay khổ quá vậy anh?
- Ơ…sao em hỏi anh vậy?- tui bất ngờ
- Đứa bạn của em hồi nãy, nó là gay.
- Ừm…
- Ba mẹ nó biết nó bị gay rồi từ nó luôn, người thân của nó ai cũng coi nó là thứ dơ bẩn hết anh à…- Linh nói rồi tựa đầu vào lưng tui.
Sao em ngây thơ quá vậy? Mình đang ở Việt Nam chứ có phải nước ngoài đâu, nói vậy chứ ở đâu mà gay không bị kỳ thị?
- Anh, trả lời em đi…- Linh kéo tay áo tui
- Ừ…anh nghĩ vì họ khác những người khác…
- Nhưng mà gay cũng là người mà.
- Những cái lạ thì thường hay bị người khác chú ý và xa lánh.- tui thở dài, trả lời câu hỏi của Linh một cách vô thưởng vô phạt.
- Em không hiểu…
- Anh cũng không biết mình đang nói gì, có lẽ vì thế giới đó không phải là của mình, chỉ có họ mới hiểu những nỗi đau của họ.
Tới nhà, tui xuống xe, má cũng về nhà rồi. Linh vô nhà chào má tui rồi mới ra về, thấy Linh, má vui lắm. Còn ba thì vẫn chưa về.
- Tối rồi, để anh đưa em về.- tui nói
- Vậy ai đưa anh về?- Linh hỏi
- Anh lấy xe rồi đi với.
- Cũng được.- Linh cười, để lộ cái răng khểnh.
Đap xe đi với Linh, em cứ nói về chuyện khi nãy. Tới nhà Linh rồi.
- Vô nhà uống nước đi rồi về.- Linh nói
- Thôi, trễ rồi, anh về đây.- tui từ chối.
- Ừm…em có chuyện muốn nhờ anh…- Linh chạy lại gần tui, thỏ thẻ
- Hả? Được không? Kỳ lắm…- tui nhăn nhó
- Được mà, giúp em đi…chồng yêu…- Linh lại làm cái bộ mặt mèo con nữa.
- Ừ…ừ..- tui nhăn mặt.
- Hi hi, cảm ơn chồng…chụt…- Em nhón chân rồi thơm lên má tui
- Ừ…anh về nha.
- Về cẩn thận nha…
Đạp xe đi được một đoạn, tui ngoái lại nhìn, chờ Linh đi vào nhà, đóng cửa lại thì tui mới yên tâm. Về nhà, vẫn bổn cũ soạn lại, đánh răng rửa mặt xong, quên luôn ăn tối. Tui lên phòng. Ra ngoài sân thượng, gió thổi mát rượi. Lấy điện thoại, làm việc mà Linh nhờ tui.
- Alô?
- Chào, bạn là Bảo, bạn của Linh phải không?
- Ừ, ai vậy?- giọng nghe vẻ mệt mỏi
- Mình là T, bạn của Linh, Linh nói cho mình biết về chuyện của bạn rồi.
- Thì sao chứ? Gọi điện để chọc phá tôi à?
- Không, không, đừng hiểu lầm. Linh chỉ muốn mình nói với bạn vài câu.
- Nói đi.
- Bạn không làm gì sai cả, hãy tự tin là bản thân mình, mặc kệ người ta có nói gì, sống thật với chính bản thân, chính giới tính của mình mới là quan trọng. Đời người chỉ sống được một lần, hãy sống sao cho khi bạn chết đi mà không còn gì để hối tiếc.
-…- đầy dây bên kia không nói gì cả, chỉ có tiếng khóc
- Đó là những gì Linh muốn nói với bạn. Cố gắng vượt qua đi bạn.
- Cãm…cảm…ơn…nhưng…
“Cạch…tút…tút…”, tắt máy rồi. Có chuyện gì vậy? Đang nói giữa chừng mà…Bất lịch sự vừa thôi chứ.
Không nghĩ ngợi lung tung nữa, tui xuống phòng. Nằm xuống giường, trằn trọc một hồi rồi ngủ tới sáng.
Sáng, dậy. Ăn sáng xong rồi lại xách cặp đi học. Đạp xe chầm chậm tới trường. Vẫn còn sớm.
Tới trường, nhìn vắng hoe, chỉ mới sáu giờ rưỡi, làm gì có chuyện tôi đi trễ. Dắt xe vô, đứa trực cổng vẫn còn ngáy ngủ ghi số xe cho tui. Đi lên lớp, có vài ba đứa đang trực nhật.
- Ê, nay vô sớm dữ vậy ông?- nhỏ lớp phó nhìn tui chằm chằm
- Lạ lắm à?
- Không, vô sớm thì phụ tui dọn dẹp đi.
- Giề? Hôm nay có phải tổ tui trực đâu?
- Thì cũng phải tổ tui đâu mà tui vẫn phải làm đó.- lớp phó nói
- Tại vì bà là lớp phó.
- Giờ làm hay là ăn chổi.
- Xì, không làm.
- Còn cãi nữa à?
- Ờ. Cãi đó. Ý kiến gì không?
- Không làm thì thôi. Hứ.
Nói rồi nó quay đi, tui ngồi đó cười đắc thằng, ké ké… Sáu giờ bốn mươi mới lục đục có người vô. Linh cũng giờ này mới tới lớp, nhìn em có vẻ mỏi mệt lắm.
- Linh, sao nay đi học trễ vậy?- tui hỏi
- Hôm qua có chuyện anh à…- Linh đáp, mặt buồn thiu, hai mắt đỏ hoe như vừa mới khóc.
- Chuyện gì vậy?- tui lo lắng
- Bảo, nó tự tử rồi anh…
- Cái gì? Tại sao?- tui thất thần
- Nó uống thuốc trừ sâu…khuya hôm qua em gọi cho nhà nó thì mới biết.
- Ừm…thôi, vô lớp đi.
Đi bước vào lớp, mặt buồn rười rượi. Tui cũng chỉ biết thở dài. Cả buổi học hôm đó Linh ngồi im thin thít. Nhỏ Châu thì cứ len lén nhìn tui. Chán.
Giờ về, định đi với Linh thì Vi chặn tui lại.
- T, Vi có chuyện muốn nói.
- Chuyện gì?
- Chuyện của Trang, Vi không thể không nói cho T biết được.
- Nói đi.
- Hôm bé Trang bị đánh…T chở nhỏ nào đi ngang nhà bé Trang phải không?
- Hơ…sao Vi hỏi vậy?
- Vì chuyện đó mà Trang mới bị đánh đó.
- Là sao? T không hiểu?
- Mấy ngày nay, ở nhà Vi, tối nào bé Trang nó cũng khóc. Nói chuyện thì lúc nào nó cũng nhắc tới T…
-…- tui không nói được gì hơn, cứ nhắc tới chuyện cũ thì lại thấy chạnh lòng.
- Từ ngày T thành cặp với Linh, Trang lúc nào cũng ủ rũ....