người!- Quỳnh Băng lên tiếng cắt ngang.- À! Mà sao mọi người biết được ngõ sau nhà này vậy?- Vừa ăn, Quỳnh Băng vừa hỏi.
- Cũng không có gì khó.- Hương đáp. Hôm rồi đến nhà cậu chơi ấy, xuống bếp tình cờ thấy cổng sau nhà câu nên đi tham quan thử. Đến lúc về, chán quá tớ vòng vèo đi tìm công viên ngồi nào ngờ đi cách sau lại dừng đúng ngay cổng sau nhà cậu.
- Ồ! Ra thế!- Quỳnh Băng mỉm cười.
- Tớ có trí nhớ siêu tốt mà. Hì hì!- Hương cười híp mắt.
- Nghe nói ba ngày nay cậu ở nhà?- Khải lên tiếng.
Quỳnh Băng chỉ biết gật đầu.
- Việc này càng càng đi xa rồi. Trước sau gì Việt Hoàng cũng bị kéo vào. Cậu định thế nào?- Thanh lên tiếng.
- Tớ cũng không biết nữa. Đầu tớ bây giờ rối lắm!
- Cứ bình tĩnh mà suy nghĩ đi!- Giang lên tiếng.- Không việc gì là không có cách cả.
- Uhm!- Khải đồng tình.- Sự việc to tát đến thế nào cũng điều có cách giải quyết cả. Và nó thường rất đơn giản. Cậu cứ suy nghĩ thật kỹ đi.
Ba con mắt còn lại nhìn Giang và Khải đến độ muốn rớt cả tròng.
- Sao…sao nhìn tụi này thế?- Giang lắp bắp hỏi.
- Không có gì.- Cả ba đồng thanh.
- Mai cậu đi học lại đi!- Hương lại lên tiếng.- Không thể chạy trốn mãi được đâu. Yên tâm, bọn mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu.
- Cảm ơn các cậu! Các cậu đúng là bạn tốt của mình.
- Thế cái từ BFF dùng để làm gì hả?- Thanh cốc vào đầu Quỳnh Băng.
- Sao lại cốc đầu tớ?
- Hì hì! Yên tâm Bọn tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu. Còn nữa, dù cậu quyết định thế nào, bọn tớ cũng vẫn ủng hộ cậu.
…Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, nhóm bạn thân của Quỳnh Băng ngồi nán lại thêm tí nữa rồi ra về vì sợ cơn mưa đêm bất chợt đến. Vậy là lại chỉ còn có mình nó trong ngôi nà rộng lớn này. Căn nhà lặng im như tờ. Hay nó đúng hơn là tĩnh lặng như chết. Nó ngồi xem tivi mà tâm hồn cứ ở tận đâu vậy. Nó mong anh nó nhanh về với nó. Nhưng dường như càng mong, anh nó càng lâu về thì phải. Ngước nhìn đồng hồ, nó vẫn thấy vẫn còn sớm chán thế mà nó cứ ngỡ nó ngồi ở phòng khách này cả thập kỷ rồi vậy.
“Đing…đong…” chuông cửa lại vang lên. Lòng Quỳnh Băng lại khấp khởi.
- Chắc là Hoàng Chương!
Quỳnh Băng vội chạy ào ra cửa. Và rồi nó hơi khựng bước khi nhận ra người đứng ngoài cổng không phải là người nó đang mong gặp, Hoàng Chương, anh trai nó.
- Thương!- Vừa mở cổng, Quỳnh Băng vừa lên tiếng.
- Uhm!- Cô bạn khẽ gật đầu với nó.
- Vào nhà đi!
…Quỳnh Băng và Thương chậm rãi bước vào nhà. Cả hai đều im lặng cả. Có lẽ Thương đang không biết nói gì với Quỳnh Băng cả.
- Sao cậu biết nhà tớ?- Vừa rót nước, Quỳnh Băng vừa hỏi.
- Tớ hỏi cậu bạn của cậu.
- Ai?- Quỳnh Băng ngạc nhiên.
- Việt Hoàng!
- Việt Hoàng á?
- Uhm! Mình gặp cậu ấy lúc chiều. Cậu ấy bảo cậu ấy đến nhà cậu lúc này không tiên vả lại cậu cũng không cho cậu ấy tới nhà nên cậu ấy đưa địa chỉ nhà cậu cho tớ.
- Ra là thế!-
Quỳnh Băng gật gù.- À! Trường mình…sao rồi?
- Sao là sao? Vẫn vậy chứ sao.- Thương bình thản đáp.
- Không ai bàn tán gì sao?- Quỳnh Băng ngạc nhiên.
- Có chứ! Nhưng chỉ được bữa đầu tiên thôi. Còn hai hôm nay cả trường im re.
- Sao lại thế?- Chân mày của Quỳnh Băng nhíu sát vào nhau.
- Thanh San đe nếu để cho cậu ấy nghe bất kỳ lời bàn tán nào về chuyện của các cậu ở trong trường cậu ấy sẽ cho nghỉ học thẳng. Thế lực gia đình nhà họ Đới rất lớn nên không ai dám giỡn với cậu ấy cả.
- Dễ sợ nhỉ?- Quỳnh Băng khẽ bật cười nhưng rồi nụ cười ấy cũng nhanh chóng tắt ngấm đi.
- Mọi chuyện có vẻ phức tạp rồi phải không?- Thương khẽ thở dài.- Mấy ngày nay, các cậu lên trang nhất liên tục. Rồi lúc chiều tan học tớ có tới nhà cậu nhưng thấy phóng viên đứng chật cả lỗi vào nên tớ đành về.
- Cậu nghĩ sao? Tình trạng của tớ hiện giờ…tớ không còn mặt mũi nào để ra khỏi nhà nữa.
- Không sao đâu!- Thương khẽ mỉm cười.- Mọi chuyện sẽ nhanh chóng qua đi thôi. Cậu đừng bi quan quá. Sẽ có cách giải quyết ổn thỏa việc này.
- Tớ mất phương hướng rồi.
- Buông tay hay không, điều đó phụ thuộc ở cậu. Cậu nên suy nghĩ cho thật kỹ. Cậu yêu Hải Luân, Thanh San cũng yêu cậu ấy. Cả cậu và Thanh San đều có cái lợi riêng của mình. Với Thanh San cái lợi đó chính là cậu ấy đang là hôn thê của Hải Luân. Với cậu, cậu có được tình cảm của Hải Luân mà.
- Sao cậu biết…
- Tớ tình cờ nghe Việt Hoàng kể cho Thanh San nghe chuyện của cậu và Hải Luân.- Thương cười híp mắt.
- Bây giờ mọi quyết định của cả cậu lẫn Thanh San đều ảnh hưởng rất lớn đến Hải Luân. Cậu ấy vừa mới thừa kế tài sản chưa được bao lâu mà, nên bất kỳ scandan nào cũng sẽ ảnh hưởng lớn đến Nguyễn Lâm và bản thân cậu ấy.
- Công nhận người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng suốt hơn người trong cuộc.
“Đing…đong…” , chuông cửa vang lên. Cả Thương và Quỳnh Băng đều hướng mắt nhìn ra ngoài.
- Hôm nay tiếp nhiều khách thật!
Bật cười khúc khích với cô bạn của mình, Quỳnh Băng đứng lên và vội chạy ra mở cổng.
- Anh!- Quỳnh Băng thốt lên.
Không nói gì, Hoàng Chương vội ôm lấy Quỳnh Băng vào lòng. Cằm của anh tựa nhẹ lên đỉnh đầu của nó. Và bàn tay của anh vuốt nhẹ mái tóc của nó.
- Anh biết chuyện rồi! Em có sao không?
- Em không sao!
Quỳnh Băng ra sức lắc đầu thế nhưng những giọt nước mắt lại lăn xuống để phản bội nó.
Hoàng Chương đưa mắt vào nhà và anh vô tình nhìn thấy Thương. Thương khẽ cúi đầu chào anh. Dáng người nhỏ nhắn của Thương khiến anh không khỏi nhíu mày. Dáng người ấy có phần quen thuộc và nụ cười mỉm của cô gái ấy khiến anh không khỏi xao xuyến.
- Không định cho anh vào nhà sao?
- Ơ!- Quỳnh Băng ngẩn đầu lên nhìn anh trai.
Đoạn Quỳnh Băng vội thả Hoàng Chương ra và cả hai anh em chậm rãi bước vào nhà.
- Đây là Thương, bạn em.
- Em chào anh!- Thương mỉm cười, nụ cười rất nhẹ.
- Chào em! Anh là Hoàng Chương. Anh của Quỳnh Băng.
Trái tim Hoàng Chương đập lỗi nhịp. Nụ cười thanh thoát của Thương làm anh nhớ đến người mẹ quá cố của mình. Tấm ảnh cuối cùng của mẹ đã ô màu bị mất cách đây vài năm trước đã khiến anh không còn nhớ rõ gương mặt của mẹ. Nhưng anh nhớ rất rõ nụ cười của mẹ. Quỳnh Băng không thừa hưởng được nụ cười ấy của mẹ nhưng những lúc nó cười tươi, em gái anh cũng đẹp giống mẹ lắm…
- Anh lên thay đồ đi!- Quỳnh Băng kéo nhẹ tay áo của Hoàng Chương.
- Hả? À…ừ!
Cố lắc đầu cho tỉnh táo trở lại, Hoàng Chương xách vali lên lầu.
Còn lại Quỳnh Băng và Thương trong phòng, cả hai tiếp tục câu chuyện vẫn còn đang gian dở của mình. Và rồi không lâu sau đó, cả hai đều im lặng. Dường như cả hai cô gái trẻ đang theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình. Thương đang cố tìm cách tách Lâm ra khỏi Quỳnh Băng thông qua chính nó. Thương thích Lâm ngay từ đầu năm nhưng trong mắt Lâm lại chỉ có Quỳnh Băng và điều đó làm Thương khó chịu vô cùng. Giờ, Quỳnh Băng đang vướng vào scandan tình ái với Hải Luân, Thanh San và cả Việt Hoàng nữa. Đây là cơ hội tốt để tách Lâm ra khỏi Quỳnh Băng và Thương phải tận dụng triệt để cơ hội này. Còn Quỳnh Băng, nó đang nghĩ đến những gì Thương nói. Nó cố gắng suy nghĩ cho thật kỹ càng về việc có nên tiếp tục câu chuyện tình ái này hay không? Nó yêu Hải Luân và nó cũng biết Hải Luân yêu nó. Nhưng có lẽ đây không phải là thời điểm thích hợp để nó và cậu đến với nhau.
- Hai em đang nghĩ gì mà trông suy tư thế?
Vừa bước xuống cầu thang, Hoàng Chương vừa vọng tiếng xuống khiến cho Quỳnh Băng và Thương giật mình.
- Hả? À…không có gì.- Quỳnh Băng lên tiếng.
Thương đưa mắt nhìn Hoàng Chương, ánh mắt anh nhìn cô có phần rất lạ khiến cô cảm thấy bối rối đôi phần.
- Uhm…Thôi tớ về đây!
- Sao về vội thế?- Hoàng Chương vội lên tiếng.
Quỳnh Băng ngạc nhiên nhìn anh trai mình.
- Đã muộn rồi em phải về.
- Còn sớm mà.- Quỳnh Băng cố nén cười.
- Sớm sủa gì nữa. Từ đây đến chỗ nhà trọ của tớ cũng phải mất cả tiếng đồng hồ đấy.
- Vậy…cậu về nhé!- Quỳnh Băng liếc nhìn Hoàng Chương.
- Uhm!- Thương khẽ mỉm cười và gật đầu.- Tớ về.
- Hoàng Chương! Anh tiễn bạn ấy giúp em được không? Em…dọn nhà tí.
- Ok!- Hoàng Chương mỉm cười.
Nói đoạn Hoàng Chương cũng Thương ra khỏi cổng. Nhìn theo dáng ông anh trai mà Quỳnh Băng không khỏi ôm bụng cười. Nó đã nhận ra điều gì đó rất lạ ở anh trai mình khi anh vừa nhìn thấy Thương. Nhưng nó không ngờ lại nhanh đến thế. Cứ như kiểu tiếng sét ái tình ấy. Chuối chết đi được! Nhưng có lẽ như thế lại tốt cho Hoàng Chương.
- Haiz! Anh ơi là anh!
Khẽ thở ra hơi thở đầy thích thú, Quỳnh Băng cầm hai ly nước xuống nhà bếp để cất. Nghe thấy tiếng bước chân, nó chậm rãi tiến lên phòng khách.
- Thế nào?- Quỳnh Băng cười gian xảo.- Tỏ tình với nàng chưa?
- Nàng nào?- Hoàng Chương chả hiểu Quỳnh Băng nói gì thế nhưng mặt anh vẫn cứ đỏ dần lên.
Quỳnh Băng tiến về phía Hoàng Chương và ngồi xuống cạnh anh.
- Nàng nào?- Quỳnh Băng dơm môi lên.- Em tạo cơ hội tốt thế mà anh không biết nắm bắt thì đừng có hối đấy.
Hoàng Chương nhíu mày nhìn Quỳnh Băng. Quỳnh Băng lè lưỡi trêu lại anh trai.
- Thương cười…rất giống mẹ!- Hoàng Chương khẽ mỉm cười.
- Ồ!- Quỳnh Băng khẽ kêu lên.- Em chưa bao giờ được thấy mẹ cả.
- Mẹ rất đẹp. Đặc biệt là nụ cười của mẹ rất duyên.
- Vậy lần sau, nếu có dịp, em sẽ ngắm thật kỹ nụ cười của Thương mới được.- Quỳnh Băng cười rạng rỡ.
- Ngắm vừa vừa thôi. Chứ ngắm chăm chú quá người ta tưởng em bị les đấy.- Hoàng Chương đẩy nhẹ chóp mũi của Quỳnh Băng.
- Có bị les em sẽ kéo Thương cùng bị cho anh hết cơ hội tình tỏ với người ta.
Hoàng Chương lắc đầu chào thua Quỳnh Băng.
- À! Mấy ngày nay…em sao rồi?
- Còn sao với trăng gì nữa.- Giọng Quỳnh Băng yểu xìu.- Em nghỉ học ba ngày rồi. Chỉ cần ló mặt ra là liền bị báo chí túm gáy.
- Căng đến thế sao?- Hoàng Chương nhíu mày.- Thế còn ba người kia sao rồi?
- Em không biết!- Quỳnh Băng thở dài.- Nhưng có lẽ tình hình không khả quan là bao đâu.
Hoàng Chương nhẹ quàng tay qua vai Quỳnh Băng và ôm nó vào lòng.
- Anh nghĩ em nên làm gì bây giờ?
- Cứ làm những gì mà trái tim em mách bảo và em cho là đúng. Hãy lắng nghe trái tim em nói gì và sau đó hãy đưa ra quyết định.
- ắng nghe trái tim mình à?- Quỳnh Băng ngẩn đầu lên nhìn Hoàng Chương.- Hoàng Chương! Anh chưa yêu bao giờ vậy mà sao anh triết lý ghê thế?
Hoàng Chương nhíu mày nhìn Quỳnh Băng.
- Í quên! Yêu rồi!
- Mèo Lười!- Hoàng Chương đẩy đầu Quỳnh Băng.- Đi ngủ đi! Muộn rồi đấy.
Quỳnh Băng lè lưỡi trên Hoàng Chương rồi sau đó bước lên lầu. Hôm nay là một ngày dài với nó và nó cần nghĩ ngơi. Nghĩ ngơi thật kỹ càng để ngày mai nó sẽ bắt đầu đối mặt với mọi việc.
Hoàng Chương nhìn theo dáng Quỳnh Băng mà không khỏi xót xa. Anh mong sóng gió sẽ nhanh chóng qua đi để em gái anh không phải chịu đau khổ. Khi nãy, lúc nhìn vào mắt nó, anh thấy đôi mắt nó sưng húp lên, trái tim anh đau vô cùng và phải cố gắng lắm anh mới kiềm chế được sự lo lắng thái quá của mình trước mặt nó. Bởi anh biết sự lo lắng của anh lúc này chỉ khiến cho nó lâm vào bế tắc mà thôi…Đầu anh bắt đầu phiêu du tận nơi nào. Nơi có nó người con gái vừa mới đặt chân và trái tim anh. Một cảm xúc thật lạ dần len lõi vào trong tim anh…
Chương 26: Người đồng hành… em nơi nao?
Xoan Đào cứ đứng ngập ngừng mãi trước cổng của tập đoàn Nguyễn Lâm. Cô đang phân vân không biết có nên vào hay không. Rốt cuộc, Cát Nguyên là người như thế nào? Cô chỉ mới quen anh ta và chưa hiểu hết anh ta. Liệu cô có nên tin anh ta không? Nhưng…số tiền anh ta cho gia đình cô quá lớn. 20 triệu đối với gia đình cô không hề nhỏ một tí nào cả…
- Xoan Đào?
Xoan Đào vội quay lại và nhận ra Cát Nguyên.
- Cuối cùng em cũng tới rồi!- Cát Nguyễn mỉm cười.- Anh chờ em hơn năm ngày nay.
- Em về quê!- Xoan Đào đáp ngắn gọn.- Chúng ta ra ngoài quán nói chuyện được không?
- Ok!- Cát Nguyên gật đầu.
Cát Nguyên và Xoan Đào chậm rãi bước ra quán café gần đó. Bầu không khí im lặng bao trùm lên cả hai. Cái im lặng thật lạ…
…Lặng im đã lâu rồi nhưng hai người vẫn chưa ai nói với ai một câu nào cả. Có vẻ như Xoan Đào đang cân nhắc thật kỹ về những gì cô cần nói với Cát Nguyên. Cô khẽ cắn nhẹ môi, suy nghĩ lung lắm.
- Em tới tìm anh có chuyện gì?- Cát Nguyên khẽ mỉm cười hỏi Xoan Đào.
- Là…về số tiền hai mươi triệu.
- Có vấn đề gì sao?- Cát Nguyên bình thản hỏi.
- Tại sao anh lại đưa cho Nguyên Anh số tiền lớn như vậy?
Vừa dứt câu ấy, Xoan Đào đã khẽ nhăn mặt hối hận.
- Vậy ý em là em muốn anh đưa tiền trực tiếp cho em?- Cát Nguyên nén cười trước nét mặt của Xoan Đào
- Không phải vậy!- Xoan Đào vội nói.- Ý tôi là tôi với anh mới chỉ biết nhau, tại sao anh lại cho tôi số tiền lớn như vậy?
- Vì anh muốn giúp đỡ gia đình em. Bố em đang bệnh nặng, em cần tiền để chăm sóc ông. Anh chỉ là giúp em một phần nhỏ mà thôi.
- Nhưng tôi với anh đâu có thân thiết gì đâu. Hơn nữa tôi không quen nhận tiền từ người lạ.
- Người lạ?- Cát Nguyên nhíu mày.- Tính tới thời điểm này, đây là lần thứ ba chúng ta gặp nhau. Người xưa có câu “quá tam ba vận”, em và anh đã gặp nhau ba lần rồi mà vẫn là người lạ sao?
- Tôi… – Xoan Đào lúng túng hẳn.
Cát Nguyên thật sự đau. Anh ta không nghĩ rằng Xoan Đào lại cho anh là người lạ. Chẳng lẽ…cô không có chút tình cảm nào với anh sao? Đau thật! Anh không muốn chưa chi mà đã trở thành kẻ thất bại.
- Được rồi! Thế này nhé! Số tiền đó, anh sẽ cho em mượn…
- Cho mượn?- Xoa Đào nghi hoặc nhìn Cát Nguyên và cắt lời anh ta.
- Đúng thế! Anh có ý này! Em sẽ vào công ty của anh làm việc. Mỗi tháng, anh sẽ trừ vào lương của em một khoảng cố định.
- Nhưng em mới là sinh viên năm ba.
- Em học chuyên ngành kế toán kiểm toán. Lên năm tư, em sẽ phải đi thực tập tại một doanh nghiệp nào đó mới có đủ điều kiện để dự thi tốt nghiệp.
- Sao anh biết?- Xoan Đào ngạc nhiên.
- Điều đó không quan trọng! Em có đồng ý với ý kiến của anh không? Nếu em vào công ty anh làm việc, em không chỉ có tiền để lo cho ba và cho em trai em mà đến năm tư, em cũng không phải tìm công ty thực tập. Anh sẽ chứng nhận em đã thực tập tại công ty của anh. Hơn nữa, sau khi ra trường, anh sẽ nhận em về công ty ngay mà không cần xét tuyển. Em thấy thế nào?
Xoan Đào lại cắn nhẹ môi mình. Cô khẽ nhăn trán lại. Tương lai quả thật rất sáng lạn trước mắt cô. Nhưng nó đến với cô bất ngờ quá khiến cô khó có thể nghĩ thông vấn đề…
- Vừa có tiền lo cho ba và em trai, vừa có được kinh nghiệm thực tiễn. Ra trường không phải đi xin việc. Rất tốt đấy chứ.- Cát Nguyên mỉm cười.
- Nhưng hiện em đang đi học. Em không có thời gian.
- Em đưa thời khóa biểu cho anh, anh sẽ sắp xếp thời gian cho em.
Xoa Đào khẽ nhíu mày.
- Yên tâm!- Cát Nguyên khẽ bật cười.- Anh sẽ không bóc lột sức lao động của em đâu.
- Được rồi! Em cần thời gian để suy nghĩ kỹ chuyện này.
- Ok! Suy nghĩ kỹ rồi thì gọi điện cho anh.
***
Quả thực rất rất áp lực! Đi học lại gần một tuần nay, Quỳnh Băng cảm thấy áp lực vô cùng. Học sinh trong trường không nói gì vì sợ thế lực của gia đình Thanh San. Nhưng điều đó vẫn không đồng nghĩa với chuyện mọi việc đang trở lại mức bình thường. Nó vẫn phải hứng chịu những ánh mắt đầy săm soi, kinh miệt; những nụ cười đầy kinh bỉ của bạn bè. Hải Luân và Thanh San trở thành vợ chồng chưa cưới của nhau, vô hình chung trong mắt mọi người, nó trở thành kẻ thứ ba cho dù sự thật vốn nó là người đến trước. Đúng là oan nghiệt người đời!
Quỳnh Băng đang cố gắng chịu đựng nhưng có lẽ…mọi cố gắng của nó đang bị đánh bại. Vì Hải Luân, nó sẵn sàng chịu đựng tất cả. Nhưng nó không thể nào chịu đựng được miệng lưỡi thiên hạ. Nó ước gì nó không phải nghe, không phải nhìn thấy bất kỳ điều gì cả. Cái cảm giác vụn vỡ đang ngày càng lớn dần lên trong nó khiến nó đau không thể tả xiết…
…Thật sự, mọi chuyện đã vượt quá giới hạn của Quỳnh Băng. Nó không thể để và cũng không muốn mọi chuyện trở nên rắc rối, phức tạp thêm được nữa. Có lẽ, nó cần đưa ra quyết định của riêng mình. Nó cố hít lấy bầu không khí trong lành để suy nghĩ thật kỹ về những gì đã diễn ra trong suốt hơn một tuần trở lại đây. Hơn một tuần ấy có quá nhiều bất ngờ khiến nó không thể nghĩ thông suốt được điều gì rồi. Giờ, đã đến lúc nó phải tỉnh táo trở lại.
…
- Bây giờ, tình hình đang căng, cậu định thế nào?- Thanh San quay sang nhìn Hải Luân.
- Tớ vẫn chưa biết nên làm gì tiếp theo.- Hải Luân khẽ thở dài.- Tớ biết chuyện này không thể để lâu được. Nếu cứ để tình hình này kéo dài, tớ lo Quỳnh Băng sẽ bị khủng hoảng mất.
Gió chiều thổi nhẹ khiến mái tóc của Thanh San nhẹ bay, nó giúp cho gương mặt xinh đẹp kia giấu được nỗi buồn man mác.
- Quỳnh Băng mạnh mẽ hơn cậu nghĩ nhiều!- Thanh San chậm rãi lên tiếng.
- Nhưng cô ấy cũng rất yếu đuối!- Hải Luân nhắm hờ đôi mắt lại.
Bầu không khí chìm vào im lặng và theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình. Những suy nghĩ rất mông lung. Con đường phía trước họ phải đi như thế nào? Họ còn quá trẻ để hiểu hết được những khó khăn mà xã hội cũng như tầng lớp của họ đã, đang và sẽ mang lại. Sinh ra trong tầng lớp thượng lưu không đồng nghĩa họ sẽ hiểu hết tất cả những gì về thế giới đó. Đây mới chỉ là thử thách đầu tiên mà họ gặp phải khi bắt đầu ra đời mà thôi.
- Cậu…nên đến thăm Quỳnh Băng đi.
Hải Luân quay lại nhìn Thanh San đầy ngạc nhiên. Hơn ai hết, cả hai người đều hiểu rõ nếu Hải Luân đến thăm Quỳnh Băng, ngay ngày hôm sau cả hai sẽ lại có mặt trên trang nhất của những tờ báo, đặc biệt là báo lá cải.
- Trong lúc này, Quỳnh Băng rất cần cậu đấy. Cậu ấy là một cô gái đơn giản, nên những gì vừa xảy ra rất dễ khiến cậu ấy bị trét. Chuyện cậu ấy nghỉ học ba ngày chắc cậu cũng biết rồi phải không?- Thanh San nhẹ mỉm cười.
Hải Luân chậm rãi gật đầu.
- Cậu nói đúng! Quỳnh Băng mạnh mẽ nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cậu ấy không yếu đuối. Dù gì cậu ấy cũng là con gái mà.
- Thế còn cậu?
Câu hỏi ấy của Hải Luân khiến trái tim của Thanh San chợt thắt lại vì đau. Phải cô cũng đau lắm, ai bảo cô lại yêu Hải Luân cơ chứ? Bây giờ, cô phải làm thế nào để tim mình khỏi đau đây? Cố gượng cười, Thanh San trả lời.
- Tớ ấy à, đương nhiên là vẫn giúp cậu cho tới khi mọi việc êm xuôi. Xong việc rồi mà tớ bị ống chề, tớ sẽ tìm cậu tính sổ.
Hải Luân bật cười. Thanh San cũng bật cười. Tiếng cười trong những lúc như thế này...