* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Ma Hòn Đảo Bí Hiểm Full

tường sương mù, gã đàn ông tham lam biết rằng mọi việc vậy là kết thúc. Con tàu lẽ ra không được vật chất hóa sớm như thế này. Quá trình đúng quy định chi bắt đầu lúc trời gần sáng, với đầy đủ mạng người cho cả nhóm linh hồn đã bị Maharadscha giam cầm suốt hai trăm năm qua. Con tàu đã hiện lên sớm bởi có chuyện bất thường.
Tay triệu phú nhìn trân trối qua một khung cửa sổ của lô cốt. Gãcó thể nhận ra dải sương mù, thậm chí có những lúc còn nhìn xuyên qua được nó. Những dáng người đang hiện lên lờ mờ trên boong tàu. Gã nhìn thấy cảnh John Singlair bị đưa lên đó, gã quan sát cuộc chống chọi của John với những tay cướp biển. Thế rồi người lạ mặt tóc vàng bị trói vào cột buồm.
Sau đó, một con thuyền nhỏ tách rời tàu lớn. Bọn chèo thuyền đang gắng sức làm việc. Chúng hợp lực chống chọi với những con sóng rút khỏi bờ muốn đẩy lui chúng ra xa.
Basil Proctor muốn đón chúng. Cùng với chiếc ghế lăn, tên triệc phú đi dọc những dãy hành lang. Vừa đi hắn vừa cất tiếng gọi Ali, nhưng sao tên người Ả Rập không thấy xuất hiện khiến nỗi giận dữ của tên triệu phú càng bốc cao hơn.
Không một tiếng động, cái ghế lăn từ từ chui qua những khúc hành lang. Như một con quỷ con, Basil Proctor ngồi trên ghế. Khuôn mặt gã nhăn nhúm lại trong căm hận. Thỉnh thoảng gã lại lẩm bẩm phun ra những câu không ai hiểu nổi.
Đến trước cửa ra, gã dừng lại.
Giống như ben đường dẫn vào một nhà để xe loại lớn, cánh cửa thép từ từ kéo lên cao. Basil Proctor cùng chiếc ghế lăn dừng ở cửa ra vào, chờ phía lia tiến tới.
Chiếc thuyền nhỏ đã được lái vào vịnh đáy nó đã chạm cát. Bọn đàn ông nhảy xuống. Bốn tên cướp biển kéo con tàu lên hẳn trên bờ. Chúng vừa làm việc vừa chú ý để nước biển không chạm vào da thịt.
Một tên thoáng có một phút thiếu tập trung. Đột ngột, gã giật nảy người và bắt đầu thét lên chói gắt. Một làn sóng đã chồm lên chân hắn. Chỉ trong chớp mắt, nước mặn đã bóc phăng đi lớp thịt chân, những khúc xương trắng hếu lòi ra. Tên cướp biển nhìn trân trối xuống vết thương bên dưới bằng nỗi kinh hoàng khủng khiếp nhất.
Vệt phân hủy lan ra. Ngay trong những phút sau đó, nó đã bám tới cổ chân. Tên cướp biển tru lên trong nỗi sợ mù lòa.
Lúc đó, bọn đàn ông đứng xung quanh ra tay can thiệp. Trước khi tên cướp biển kịp đề phòng, tòng phạm củ nó đã tóm lấy nó, giơ lên cao và ném xuống biển.
Những tiếng thét cùng hắn chìm xuống sóng. Chỉ vài phút sau, bộ xương người đã được sóng biển tấp lên bờ rồi dừng lại giữa hai vách đá nhỏ. Một lời cảnh báo kỳ quái cho thế giới đi sau. Basil Proctor lạnh lùng quan sát cảnh tượng đó. Gã cũng không chớp mi lấy một lần khi năm tên đàn ông còn lại đi về phía gã.
Cầm đầu nhóm là tên lái tàu Howard.
Gã dừng lại trước mặt tay triệu phú.
- Hỏng cả rồi! – Gã thét vào mặt Basil Proctor. – Chúng ta không đầy đủ quân số cho thủy thủ đoàn. Mi đã làm hỏng việc!
Proctor giơ những ngón tay méo mó lên chống đỡ.
- Không phải! – Gã tru lên. – Tôi đã…..
-
Câm mồm!
Howard giơ tay táng thẳng vào khuôn mặt xấu xí của tên triệu phú. Ngọn đòn quá nặng, suýt chút nữa thì Proctor đã cùng chiếc ghế lăn ngả nghiêng sang một bên. May mà gã còn kịp giữ được thăng bằng trong giây cuối.
Howard phá ra cười.
- Đó chỉ lá một phần nhỏ của những gì đáng ban thưởng cho mày. Gìơ thì dẫn chúng tao đến chỗ bọn tù. Nhanh lên!
Proctor xoay ghế lăn. Gã trôi từ từ vào phần bên trong lô cốt.
Bọn đàn ông đi theo. Howard đi đầu. Lũ cướp biển đã rút vũ khí ra. Những lưỡi gươm và những lưỡi dao găm lóe ánh thép trong bầu không khí lạnh lùng của những cây đèn néon. Tiếng gót ủng nện xuống nền bêtông nghe như tiếng súng.
Cả năm gã đàn ông trông đều hung dữ, thô dại. Hai trong số chúng buộc trên đầu những cái khăn màu đỏ chói. Một tên khác đeo một chiếc khuyên bằng vàng rất lớn bên tai trái, trên dây lưng giắt bốn con dao. Cả nhóm đứng lại trước chiếc thang máy nằm lọt trong một hốc tường nhỏ. Bàn điều khiển lóe sáng khi ca bin đi lên trên.
Không một tên đàn ông nào nhìn thấy Ali, gã người Ả Rập đang nấp trong một góc hành lang. Gã lé mắt nhìn ra và một nụ cười ma quỷ thoáng đọng lại trên làn môi mỏng dính. Thang máy mở ra. Ca bin đủ rộng để chứa tất cả.
Hai cánh cửa dịu dàng khép lại. Thế rồi thang máy rít lên, lao xuống dưới.
Xuống tới nơi, bọn người đó lại đi dọc hành lang khác. Hành lang kết thúc trước một cánh cửa, đằng sau đó làkhoảng hầm chứa tù nhân.
Dưới lệnh phát ra từ bộ phận điều khiển từ xa, cánh cửa được kéo sang bên.
Những dáng hình hung tợn bước vào nhà giam, nơi chứa những con người tội nghiệp đang sợ hãi ngồi co quắp lại như một bầy thú nhỏ, đờ đẫn nhìn về phía trước. Sau cái chết của Adam Preston, họ đã từ bỏ mọi niềm hy vọng.
Chỉ trừ một người còn đủ lòng dũng cảm để cất cái đầu người chết sang bên, những người khác không ai dám nhìn vào ánh mắt đã tắt ngang đó.
Năm con ma cướp biển nhanh chóng tản ra trong phòng. Chúng chia nhau đứng để quan sát toàn bộ đám tù nhân.
Basil Proctor cùng ghế lăn dừng lại bên cánh cửa. Gã đàn ông đang rất khó chịu trong người. Cặp má gã vẫn còn cháy bừng lên vì ngọn đòn ban nãy, mồ hôi túa ra từ tất cả những lỗ chân lông.
Howard nắm lấy quyền chỉ huy.
- Đứng lên! – Gã ra lệnh cho các tù nhân.
Không ai phản ứng. Những ánh mắt sợ hãi của nhóm người khốn khổ hương về phía những gương mặt nhợt nhạt của bọn ma cướp biển.
Nỗi giận dữ bốc bừng lên trong Howard. Gã đã quen thấy người ta tuân lệnh ngay lập tức. Chuyện chậm chạp này chưa bao giờ xảy ra. Mặt đằng đằng sát khí, gã hoa tiêu rút kiếm ra khỏi bao. Lưỡi kiếm rít lên trong không khí, lao về phía Cliff Kelland.
Mary Kelland hét lớn.
Tiếng hét của cô hòa lẫn tiếng tát khi lưỡi kiếm đập ngang má Cliff.
Người đàn ông giật nảy người lên. Da gò má anh bị rách. Một vài giọt máu bật ra từ vết thương. Trông chúng như những hòn ngọc nhỏ thẫm màu trên làn da sáng.
Howard xoay người, lưỡi kiếm xoay theo.
- Còn đứa nào dám chần chừ nữa không? – Gã hỏi.
Không câu trả lời. Tên cướp biển cười lớn.
- Đứng dậy, mày đi đầu! – Gã hét và tóm lấy tóc Linda Grey. Người đàn bà rên rỉ, thân thể mềm như cọng bún.
Nathan Grey đứng dậy, muốn giúp vợ mình, nhưng một tên cướp biển đã chặn ngang đường. Mũi dao của hắn chỉ vào giữa ngực người chồng.
Điếng hồn, người đàn ông lảo đảo lùi về.
Howard đã thả Linda ra. Người đàn bà cùng ông già tóc bạc cất bước, lảo đảo đi về hướng cửa. Khi đi ngang qua chỗ Basil Proctor, ông già tóc bạc rít lên trong nỗi căm hờn.
- Người ta phải xẻ mi ra làm bốn miếng, đồ con lợn! Chính mi đã lừa bọn ta vào đây!
Gã đàn ông trong ghế lăn không trả lời.
Điều duy nhất gã quan tâm tới lúc này là tình huống tồi tệ của bản thân gã.
Một hàng người buồn bã chuyển động dọc hành lang hướng về thang máy. Những bàn chân lê lết thảm hại, những bờ vai trĩu xuống, họ đi về hướng số phận u ám đang chờ đợi.
Họ phải chia làm hai nhóm theo thang máy đi lên vì ca bin không đủ rộng để chứa tất cả. Có hai tên cướp biển ở lại canh chừng. Cuối cùng đến lượt Basil Proctor. Hắn đi cùng Howard. Khi hai tên đàn ông rời thang máy, da mặt tên triệu phú tứa máu, còn tay lái tàu thì phì ra nét hả hê trong một nụ cười tàn nhẫn.
Mọi người ra tới phía ngoài. Đã rất lâu rồi những tù nhâ mới được đứng giữa bầu trời trong lành, họ hít không khí thật sâu vào phổi. Mắt họ nhìn con tàu ma đang thấp thoáng hiện ra phía sau bức tường sương treo lơ lửng trên mặt nước mà lấy làm kinh sợ.
- Ta đi tới đó. – Howard giải thích và bật cười chát chúa.
Những con ma cướp biển xua đám tù nhân đi về hướng khuôn vịnh nhỏ. Con thuyền đủ lớn để chở tất cả một lần. Nhóm tù nhân ngồi sát nhau trên ghế dài. Bọn đàn ông phải chèo thuyền.
Giọng ra lệnh chát chúa của tên lái tàu làm nhiệm vụ giữ nhịp. Và cứ như thế, những con người đó được đưa về với Tử Thần đang chờ họ…….
Có một người đã quan sát sự ra đi của con thuyền nhỏ từ một chỗ nấp an toàn. Đó là Ali, tay người Ả Rập.
Nỗi đau từ những làn roi quất đã dịu xuống phần nào, nhưng sự hờn căm đang bốc lửa ngùn ngụt trong tim gã. Bàn tay Ali cầm chắc khẩu súng máy. Những ngón tay thỉnh thoảng lại vuốt ve nòng súng.
Basil Proctor sẽ phải trả giá cho thói quen dễ dàng nhục người khác. Những ngọn roi da đã quất xuống da thit Ali không phải không để lại hậu quả. Ali đã quyết định sẽ giết chết tên triệu phú. Đã có một vài lần, gã có Basil Proctor trong tầm ngắm. Nhưng rồi lại xuất hiện một tên cướp biển nào đó chắn ngang. Ali biết chắc rằng gã không thể giết chết bọn này bằng những viên đạn bình thường. Nếu bắn trúng một tên, gã chỉ khiến bọn kia để ý. Không cần thiết. Không đâu, Ali có một kế hoạch khác.
Gã cũng muốn lên con tàu kia. Gã sẽ tóm vào một sợi xích sắt và trèo len cao, rồi xử lý tên sếp cũ của gã bằng cả một chùm đạn Mpi. Sau đó, gã sẽ biến mất trong chớp mắt. Và cuộc chạy trốn có địa điểm thuận lợi nhất là từ hướng con tàu, bởi gã thừa biết bọn ma cướp biển không được phép nhúng người xuống nước mặn.
Gã đã nhìn thấy một con ma cướp biển chạm vào nước mặn và bị nước lóc thịt ra khỏi xương. Đó chính là bằng chứng cho Ali tin chắc rằng bọn chúng sẽ không dám nhảy xuống biển để đuổi theo gã. Gã chắc chắn sẽ bơi được đến chiếc thuyền máy mà người lạ mặt đã để lại đây.
Dồn sức xuống đôi chân, Ali chạy về hướng bãi cát nhỏ.
Gã không thèm nhìn bộ xương đang mắc kẹt giữa hai vách đá, mà ngay lập tức nhảy lên con thuyền máy. Ali biết rằng loại thuyền máy này thường có những xuồng cứu hộ nho nhỏ. Quả thật, gã tìm thấy một chiếc xuồng cao su màu vàng, nó tự động phình lên khi chạm vào nước. Có cả mái chèo để sẵn bên thật thuận lợi.
Gã đàn ông người Ả Rập treo dây súng máy ngang cổ, tuồn người xuống chiếc xuồng cao su.
Chỉ sau đó một giây đồng hồ, mái chèo của gã đã nhúng xuống nước…….
Một ngọn sóng cao đẩy con thuyền nhỏ chở món hàng người đến sát bên mạn tàu Cornwall Love . Howard khéo léo tóm lấy một sợi xích sắt, xỏ nó qua một cái lỗ trên mũi thuyền nhỏ, buộc thuyền chặt lại.
Những chiếc thang dây thòng từ trên tàu xuống, dập dờn đập vào mạn thuyền.
Bọn cướp biển ma quỷ xua đám người trèo lên. Giữ thăng bằng trên thang dây đối với họ không phải chuyện dễ dàng. Đặc biệt là đối với hai người phụ nữ. Vậy mà họ lại là những người đầu tiên bị bọn chúng thúc trèo qua thang dây lên tàu lớn.
Linda Grey suýt nữa bị ngã. May mà trong tích tắc cuối cùng chị đã kịp đưa tay tóm chặt lấy thang dây. Người đàn bàbật khóc. Thế rồi chị cảm nhận được những bàn tay lạnh như băng tóm lấy ngang hông chị, và tai chỉ nghe thấy một tiếng cười khàn.
- Rồi cô em sẽ phải quen thôi, con chim bồ câu bé bỏng. Có lẽ bọn ta giữ cô em lại cũng nên Linda nuốt khan, tiếp tục trèo lên.
Mary Kelland trèo theo. Người đàn bà run rẩy toàn thân và đang đứng trên bờ vực của một cuộc suy sụp thần kinh. Bọn cướp biển phải giúp đỡ, cô mới vượt qua được những bậc đầu tiên trên chiếc thang dây mong manh.
Tiếp đến nhóm đàn ông.
Ông già tóc bạc đi đầu. Im lặng, ông trèo qua thang dây lên mạn tàu. Những người khác trèo theo. Bởi vì mất quá nhiều sức lực, công việc này đối với họ là cả một cố gắng rất lớn. Một người đàn ông không làm nổi việc leo trèo nên bị trượt và rơi xuống. Thân hình anh đập xuống con tàu nhỏ, bị trẹo mất vai phải. Anh nằm đó rên rỉ, mặt nhăn lại vì đau, nhưng bọn người kia không biết đến thương xót. Chúng đập vào người anh thúc anh trèo lên cao. Người đàn ông lại bám lấy thang dây, vất vả cố gắng từng bậc thang. Lên đến mạn tàu, anh kiệt sức buông người xuống nền gỗ thở hào hển.
Trên tàu, gã thuyền trưởng Barell đứng đón nhóm tù nhân. Gã đứng sừng sững ra vẻ một chỉ huy có quyền lực vô hạn. Bàn tay phải của hắn đặt trên cán gươm, bàn tay trái chống ngang hông. Như một nguyên soái khi đi thăm đoàn quân, gã bắt đầu đi đi lại lại.
Bỗng gã nhìn qua mạn tàu, xuống phía dưới con thuyền nhỏ.
Chỉ còn lại Basil Proctor. Gã đàn ông vẫn ngồi trên ghế lăn, sợ hãi nhìn từ đó lên phía cao, lên phía mạn tàu Cornwall Love.
Bọn thuỷ thủ cột dây lại thành một chiếc võng lớn, hạ võng xuống dưới thuyền, rồi bốn tên thuỷ thủ nhấc bổng chiếc ghế lăn vào trong võng. Tay triệu phú được kéo lên tàu.
Basil Proctor chính là vị khách mà tên thuyền trưởng đang nóng lòng muốn gặp. Sự yếu kém của tên này là nguyên nhân chính khiến cho lời nguyền không được hoá giải.
Thuyền trưởng Barell quyết định sẽ cho gã cảm nhận thật rõ hậu quả.
Cả hai bàn tay Barell tóm lấy cổ tên triệu phú, rung lắc thân hình gã kia. Mặt Proctor đỏ bừng lên. Những ngón tay lạnh lùng của xác chết xiết chặt đường thở, hai con mắt hắn như đã lồi ra khỏi hốc .
Thuyền trưởng Barell cười lớn.
- Đừng sợ. – Gã nói như sóng gào. – Tao chưa giết mày ngay đâu! Chưa đâu! Nhưng tao thề là mày không sống được đến sáng ngày mai. – Gã rút tay về, xoay chiếc ghế lăn để Basil Proctor nhìn thấy John Singlair đang bị trói vào cột buồm.
- Nhìn nó cho kỹ đi! – Barell nói. – Nó chính là thằng đàn ông đã lừa được mày. Nó đã đến đây bằng con chim sắt, và muốn huỷ diệt mày. Nhưng rồi nó cũng bỏ mạng như mày thôi. Nó sẽ chết trước mày là đằng khác.
Basil Proctor hối hả lắc đầu với thái độ tuyệt vọng. Gã vặn vẹo đôi bàn tay.
- Tôi sẽ kiếm cho đủ một thuỷ thủ đoàn mới! – Gã kêu lên. – Tôi sẽ làm tất cả những gì ông muốn. Mọi huyện vẫn chưa đổ vỡ hết. Vẫn chưa….
Tay thuyền trưởng ngắt lời tên triệu phú bằng một tiếng cười nghiệt ngã.
- Chẳng lẽ bọn tao phải chờ bảy năm nữa, để rồi tin cậy vào một tên vô dụng như ngươi? Chẳng lẽ bọn tao lại tiếp tục cái chết của những kẻ bị nguyền rủa giữa biển? Rồi mày lại sẽ làm hỏng việc cho mà xem! Không đâu! Đòn trả thù của bọn tao lần này sẽ trút đúng xuống đầu những kẻ đã khiến bọn tao phải tiếp tục sống kiếp bị nguyền rủa. Trong số đó có cả mày, Basil Proctor. Cũng giống như thằng kia!
- Tên thuyền trưởng chỉ vào John Singlair.
Chàng thanh tra đã không biết bao nhiêu lần tìm cách gỡ dây trói, nhưng không thành. Những con ma thuỷ thủ rất thành thạo việc thắt nút. Bất chấp những vụ án bất bình thường mà anh đã trải qua, John Singlair vẫn thường là một con người của thực tại. Anh phán đoán rất chính xác cơ hội của mình.
Cơ hội của anh đã chìm xuống con số không tròn trĩnh!
Không còn đường thoát cho cả anh lẫn những con người tội nghiệp kia nữa. Bọn cướp biển muốn giết họ, mà anh lại hoàn toàn không có khả năng kháng cự để cứu bản thân và cứu họ.
John nghĩ tới khẩu Beretta vẫn còn giấu trong người mình. Dĩ nhiên rồi, chúng chứa những viên đạn bạc được phù phép, nhưng thật khó làm nên chuyện với một khẩu súng đã từng ngâm trong nước cả một khoảng thời gian dài trong nước biển. Aùnh mắt anh liếc dọc boong tàu. Bọn ma thuỷ thủ đã xua tù nhân tụm lại. Những con người tuyệt vọng đó đứng ở phía đuôi tàu, bị canh giữ bởi hai gã dữ tợn.
Lẽ ra tên thuyền trưởng hoàn toàn có thể tha cho những con người này sống! Nhưng không, con ma đó muốn trả thù! Bởi vì gã sẽ lại phải mất bảy năm trời nữa. Sẽ lại phải sống trong một vương quốc của bóng râm nằm chơi vơi giữa mặt đất và địa ngục, và hiện thời gã vẫn chưa tin là có thể tìm được một kẻ tạo điều kiện cho gã quay trở lại cõi mong muốn.
Không phải chỉ riêng thuyền trưởng Barell, cả Basil Proctor cũng là kẻ chiến bại trong vụ này. Tên triệu phú đã đi một nước cờ quá liều lĩnh. Gã muốn thâu tóm toàn bộ kho báu huyền thoại kia để rồi được ban thưởng cái chết.
John hoàn toàn chẳng thương xót gì cho người đàn ông đó. Những ai chơi cờ bằng tính mạng người khác chính là kẻ đáng bị nguyền rủa nhất.
Tên đao phủ đứng cách John Singlair chỉ hai bước chân. Khuôn mặt gã đang nhăn lại trong một nụ cười tởm lợm. Vẻ thèm thuồng, gã đưa tay kiểm tra lại độ sắc bén của cây kiếm hành quyết.
Gió biển nhè nhẹ nổi lên. Nó thổi vào cánh buồm của tàu ma, nhưng không đẩy con tàu về phía trước. Cornwall Love vẫn neo tại chỗ như thể được gắn bằng loại keo quỳ quái dính liền với duy nhất một toạ độ trên biển. Và được bao bọc bởi bức tường thành sương mù của Pháp Thuật Đen.
Giờ quyết định gần tới. John Singlair cảm nhận điều đó bằng từng tế bào trong cơ thể mình.
Thuyền trưởng Barell khuỵu gối xuống. Thế rồi gã bắt đầu những câu gọi hồn, giữa không trung đột ngột xuất hiện một quầng sáng màu đỏ. Nó trôi bồng bềnh trên boong tàu như một quả cầu, rồi chỉ vài giây đồng hồ sau, nó phình to lên, chẳng bao lâu đã hiện rõ dáng hình của một chiếc đầu lâu, ôm phủ lấy con thuyền ma như một làn áo bành tô. Sợ hãi, các tù nhân đưa mắt nhìn vào cái mõm khổng lồ đang mở ngoác ra mà run bắn lên. Pháp thuật của tên thuyền trưởng Barell đã lôi nó ra khỏi những chiều không gian kinh hoàng.
Đó chính là dấu hiệu cho cuộc tàn sát!
- Đao phủ! – Thuyền trưởng Barell gào lên. – Ra tay đi! Chặt đầu nó!
Một tiếng thét lảnh lót vang lên trên boong tàu.
Đó là tiếng thét của Mary Kelland. Người đàn bà không đủ sức chứng kiến cuộc hành quyết. Chị gục xuống, đưa hai tay ôm mặt, nức nở khóc.
- Chúa Trời sẽ trừng phạt ngươi, con ma bị nguyền rủa kia!
Người đàn ông tóc bạc đã tiến hai bước về phía trước chỉ thẳng vào mặt Barell mà tuyên bố. Con ma giật nảy người dưới những lời lẽ quất xuống như một chùm roi vô hình.
- Câm mồm. – Barell gào lớn. – Hay là mày sẽ là đứa cụt đầu đầu tiên!
- Thế thì làm đi! – Người đàn ông bình tĩnh đáp.
Barell cười rùng rợn.
- Rồi cũng sẽ tới lượt mày thôi. – Gã nói. – Nhưng tao sẽ treo mày thật chậm, kéo mày lên trên đỉnh cột buồm. Làm một lời cảnh báo cho những đứa khác. – Rồi gã lại cười sằng sặc.
Tên đao phủ không cười. Gã đứng chênh chếch trước mặt John Singlair để có thể vung tay phải lên, chặt ngang đầu chàng thanh tra. Những ngón tay trên bàn tay trái đang giật áo ngực John ra.
- Để tao nhìn cho kỹ cái cổ mày! – Gã hả hê nói.
- Chém đi! – Thuyền trưởng Barell ra lệnh.
Những tù nhân nín thở. Nỗi kinh hoàng trần trụi hiện lên trên gương mặt họ.
Cả John cũng trắng nhợt như vôi. Bây giờ, trong tích tắc của cái chết, anh thảm thiết thấy mình bất lực đến mức độ nào.
Đột ngột, mọi vật nhoà đi trước mắt...

<< 1 ... 7 8 9 10 11 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Hotgirls Siêu Quậy – Ma Nữ Tái Sinh Full (Phần 2) Hotgirls Siêu Quậy – Ma Nữ Tái Sinh Full (Phần 2)
Tiếng Cười Trong Đêm Khuya Tiếng Cười Trong Đêm Khuya
Hồn Ma Trong Biệt Thự Hồn Ma Trong Biệt Thự
Ma Nhập Vì Cầu Cơ Ma Nhập Vì Cầu Cơ
Giết Người Lấy Sọ Giết Người Lấy Sọ

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status