nét gì đó hiền hậu và cũng rất quê mùa tựa như tôi những ngày vừa lên sai gòn. Ấy thế mà tôi đã lầm, đằng sau khuôn mặt trí thức đó lại là một con thú hoang ẩn mình.
Tai hoạ ập đến với tôi vào một ngày mà cả gia đình ông bà chủ đi về Bình Thuận để dự đám cưới của một người bà con. Trong nhà chỉ còn mỗi một con bé gày còm như tôi và cậu sinh viên to khoẻ. Hôm ấy là vào khoảng 3 giờ chiều, bên ngoài trời sấm sét và đổ mưa rất to. Sau khi ngủ trưa dậy, tôi loay hoay xuống bếp làm chút đồ ăn thì bất thình lình, quay lại đằng sau lưng, tôi giật mình thấy anh Văn đứng ở nép cửa nhìn tôi. Khuôn mặt của anh hôm ấy trông rất lạ và rất đáng sợ, tôi không biết có phải anh bị bệnh hay không. Anh nhìn tôi một cách say sưa như chưa từng được nhìn con gái bao giờ. Thời điểm ấy, tôi mặc một chiếc váy ngắn cao hơn đầu gối và chiếc áo 2 dây chị Linh mua cho tôi cách đó vài hôm. Tôi thật sự không thể tin được rằng chính hành động ăn mặc có phần “lộ liễu” này của tôi đã khiến tai hoạ kinh khủng ập đến với tôi. Hắn ta bước đến gần tôi, bất chợt hắn vòng tay ra đằng trước ôm ghì lấy tôi.
“Anh làm cái gì vậy anh Văn” (Tôi hét toáng lên trong nỗi sợ kinh hoàng)
“Anh, anh, anh…” (Hắn ta vừa nói vừa thở một cách gấp gáp)
“Anh làm gì tôi la lên cho người ta nghe thấy bây giờ”
“Em cứ la đi không ai nghe thấy đâu, anh đã đóng hết cửa kính trong nhà rồi, trời mưa này không ai nghe đâu, thôi thì cho anh lần này đi” (Hắn vẫn ôm ghì lấy người tôi, hắn kê miệng vào tai tôi thủ thỉ)
“Tránh ra đồ khốn, raaaa điiii” (Giọng nói của tôi vang âm khắp căn nhà, tôi hi vọng sẽ ai đó nghe thấy tôi)
Hắn liên tục ôm chặt lấy người tôi khiến sức phản kháng của tôi càng ngày càng yếu. Mặc cho tôi la thét rụng trời nhưng hắn vẫn im lặng và cuốn lấy mình tôi tựa như con trăn đang quấn lấy con mồi. Khi thấy cơ thể tôi trở nên yếu ớt hơn, tên yêu râu xanh mà trước đó tôi nói là ngoan hiền này đã lấy một sợi dây điện buộc vào tay tôi rồi chéo tay tôi đằng sau, hai bàn chân và miệng của tôi cũng bị hắn lấy băng keo bịt kín mít, giờ đây tôi thật sự không thể nói nên lời, tôi không cử động được nữa, tôi không còn sức lực để phản kháng lại cơ thể cao to của thằng Văn.
Thoạt sau đó, hắn “vác” tôi vào phòng ngủ của tôi, tựa như hắn đang vác một bao gạo bốn mươi mấy kỳ.
Hắn quăng cơ thể của con bé còm nhom như tôi xuống giường, rồi từ đâu hắn lôi ra một cái kéo, tôi thật sự không biết hắn sắp làm gì tôi tiếp theo, hắn sẽ giết tôi không chừng.
Ánh mắt tôi nhìn hắn rất sợ sệt, như kiểu van nài hắn hãy tha cho tôi. Nhưng có lẽ cơn dục vọng trong người hắn đã lên quá cỡ, tôi tự trách mình sao lại mặc những bộ đồ như thế này để cho lòng tham muốn của hắn trỗi dậy.
Chầm chậm, hắn tiến lại chiếc giường, hắn lấy cây kéo cắt phăng chiếc áo hai dây của tôi ra, khuôn mặt của hắn trông dữ tợn chưa từng có, tôi cố dùng chút sức lực còn lại để xoay người qua lại nhằm ngăn cản hành động của hắn, nhưng bàn tay to khoẻ của hắn giữ lấy hai chân của tôi, thoắt cái hắn đã cắt đứt luôn chiếc váy ngắn tôi đang mặc. Giờ đây, tôi như con chim non ướt đẫm vì mưa, chỉ biết nằm im và chờ chết. Trong ánh mắt lim dim của mình, tôi thấy hắn cởi từng chiếc quần, chiếc áo trên người của hắn ra, rồi đến cái áo lót, quần lót của tôi cũng được hắn dùng kéo cắt phăng không thương tiếc. Cơ thể tôi giờ đã trần chuồng như nhộng, chỉ còn vương lại mấy sợi dây điện và băng keo trên người. Tôi đang cố gượng để lăn người ngã xuống đất thì bất chợt bị hắn vịnh lại, hắn “tặng” cho tôi một cái bạt tai đâu chí mạng. vào má. Tôi rơi vào hôn mê và thiếp đi lúc nào không hay biết. Trong khi thiếp đi, tôi như có cảm giác hắn ta đang hôn tới tập trên cơ thể của tôi, hai bàn tay rắn chắc của hắn cứ sờ soạng lấy từng vùng nhạy cảm trên người tôi. Và tất nhiên, hắn đã cưỡng hiếp tôi như những cô gái non dạ bị các tay sở khanh hãm hiếp.
Tôi thức dậy trong cơ thể đau buốt từ chân tới đầu, nhìn xung quanh lác đác những chiếc áo, chiếc quần của tôi bị thằng Văn cắt bỏ trước đó. Tôi ngồi dậy, dở cái chăn hắn đã đắp cho tôi trước đó, tôi giật bắn mình vì thấy những vết đỏ lom lỏm xung quanh chiếc giường. Một con bé tuy tuổi còn nhỏ như tôi nhưng có thể biết được những vệt màu đỏ đó là từ đâu ra. Vậy là “Mẹ ơi, con đã mất trinh rồi, con đã không giữ được lời hứa với mẹ trước lúc ra đi rồi, mẹ ơi, con, con…xin lỗi mẹ).
Buổi tối ngày hôm đó tôi chôn mình trong phòng, tôi bấm chốt cửa lại để bảo đảm rằng thằng Văn sẽ không vào đây nữa. Tôi kinh tởm cái loại đàn ông như hắn, tôi đã sai khi đã nói hắn là người hiền lành. Nhà ông bà chủ trưa mai mới về tới Saigon, tôi sẽ làm gì để đối mặt với sự thật đây, tôi sợ tôi không kiềm chế được, tôi sẽ giết thằng Văn như những gì hắn đã gây ra cho tôi. Tôi khóc nhiều lắm, tôi sợ mẹ biết chuyện sẽ thêm buồn, rồi sức khoẻ yếu đi. Tôi sợ tôi sẽ có thai, tôi sẽ sinh ra 1 đứa trẻ mà cha nó lại là kẻ đã hãm hiếp mẹ của nó. Trong bóng tối, nước mắt tôi cứ rơi tựa như cơn mưa lâu ngày không dứt.
Khi ấy, trong đầu tôi có 2 giải pháp, thứ nhất tôi sẽ trở ra ngoài rồi dùng dao đâm chết cái thằng Văn đó, hoặc chí ít tôi sẽ tố cáo nó trước ông bà chủ, rồi đưa nó ra toà. Thứ hai, tôi sẽ rời khỏi căn nhà này vào sáng sớm mai, tôi sẽ đi tìm chú Hùng, tôi sẽ quên đi tất cả mọi thứ đã diễn ra trong căn nhà này, tôi sẽ quên luôn cậu hai, cô chủ, quên cả ông bà chủ. Đối với tôi, họ là những ân nhân thực sự, nếu có kiếp sau, tôi nguyện sẽ vẫn làm ô sin cho họ, nhưng kiếp này coi như tôi nợ họ. Tôi đã quyết, tôi sẽ chọn cách hai, tôi sẽ rút lui và không nói điều này cho ai biết hết.
Thế là sáng sớm ngày hôm sau khi trời tờ mờ sáng, tôi dọn đồ cùng chút tiền lương vài triệu trên tay cất bước ra đi. Tôi đi nhanh tựa như một kẻ trộm, tôi không muốn đánh thức thằng chó Văn dậy, biết đâu hắn lại dở trò với tôi. Tôi thật sự không biết đi đâu về đâu, tôi lang thang đi từ Bình chánh đến khúc quận 6. Trời sáng dần, tôi đón chiếc xe buýt đi đâu đó, hết chuyến này đến chuyến kia, tôi chỉ biết ngồi trên xe buýt rồi suy nghĩ vu vơ. Tôi muốn đến chỗ chú Hùng nhưng tôi đâu biết chú ở chỗ nào của quận thủ đức, mà tôi lại không có số điện thoại của chú, chú chỉ dặn sau này sẽ đến nhà đó đón tôi chứ có đời nào tôi lại đi đón chú như bây giờ.
Những ngày ấy là khoảng thời gian tồi tệ nhất với tôi, tôi lang thang, ngủ bụi tại bệnh viện như một con điên. Vài hôm sau thì với số tiền ít ỏi còn lại, tôi đã nhờ vã 1 bác xe ôm chở tôi đi tìm một căn phòng trọ giá rẻ, tá túc qua ngày. Nhưng tôi không biết được rằng, chủ của cái phòng trọ đó là nơi ở của một ả phụ nữ làm nghề tú bà có tiếng. Vì thấy sắc đẹp và sự cô độc của tôi, bả đã mời mọc tôi làm gái phục vụ cà phê cho quán bả. Tất nhiên, vì đang cần chỗ ở và tiền trang trải qua ngày, tôi đã gật đâu đồng ý làm công việc này, bởi vì tôi nghĩ đơn giản nó như nghề ô sin thôi, chỉ rửa ly, rửa chén, bưng bàn ghế…
Ngày tháng chầm chậm trôi qua, tại quán café đó, tôi đã tiếp xúc đủ loại thành phần đàn ông, bên cạnh những người thích uống café và muốn có người ngồi tâm sự với mình thì còn đó là những tay sát gái, sở khanh giấu mình. Nhiều con bạn trong quán có lần rủ tôi đi khách vì được tiền nhiều hơn là mức lương ít ỏi đang nhận, ban đầu tôi đều một mực từ chối, tôi căm phẫn bọn đàn ông ham chơi. Nhưng tôi không ngờ những cám dỗ của xã hội, của đồng tiền sau đó đã đẩy đầu óc còn non trẻ của tôi đến với tội lỗi. Những lần tôi “đi khách” cũng từ từ xuất hiện theo thời gian và càng ngày càng dày đặt hơn, tôi thầm nghĩ “đời mình đến đây là hết”. Số tiền tôi kiếm được phải nói là lớn hơn rất nhiều mức lương tôi nhận được tại quán café, thậm chí nhiều hơn 6,7 tháng tôi làm ô sin trong nhà ông bà chủ. Tôi dự định khi nào kiếm được kha khá tiền, tôi sẽ trở về quê, đưa hết cho mẹ, rồi tôi sẽ đi học trở lại, tôi sẽ lại ra đồng án như thuở xưa. Sau này, tôi biết được một thông tin rằng, lúc tôi bỏ nhà ông bà chủ ra đi, cả gia đình của ông bà đã đổ xô đi tìm tôi, cậu hai còn đăng báo tìm tôi. Nhưng giờ có lẽ cậu đã bay ra nước ngoài rồi, dẫu sao đi nữa tôi cũng sẽ chôn kín mối tình với cậu hai trong lòng, tôi nợ mọi người, mong kiếp sau được đền trả, cô chủ, cậu hai và ông bà chủ…Tôi có lỗi với ba, với mẹ và với các em…
Chap 16: Mất tích.
Ở chap trước, em đã được bé Huệ kể cho nghe về tất cả quá khứ của nàng, từ lúc nàng ở dưới quê cho đến khi những cám dỗ xuất hiện, cuốn nàng trôi dần vào con đường tội lỗi. Mỗi người đều có quyền chọn lựa cho số phận của mình, và Huệ đã chọn theo cách của nàng. Âu cũng là quyết định của nàng, dù sao quá khứ cũng đã qua rồi, hi vọng Na luôn hạnh phúc trong quãng đời còn lại.
Vâng, một từ “giá”, giá như mà Huệ không bị thằng chó Văn kia nó cưỡng bức thì chắc có lẽ cuộc đời nàng giờ đây không phải như bây giờ, nàng có thể được ông bà chủ hỗ trợ tiền bạc để đi học trở lại, nàng sẽ được chị Linh kiếm cho một công việc tử tế, và điều quan trọng nhất là mối tình giữa nàng với cậu hai có lẽ sẽ thành sự thật, nàng sẽ trở thành con dâu của một gia đình giàu có, nàng sẽ trở về quê và đón mẹ già cùng các em của mình lên thành thị. Nhưng tất cả có lẽ đã quá trễ với số phận bi thương của Huệ, ước mơ trở thành một nữ tiếp viên hàng không ắt hẳn sẽ mãi còn dang dở đến tận kiếp sau…
Trở lại với cuộc sống đời thường, kể từ sau đêm hát karaoke vui vẻ với nhau, tình cảm em dành cho bé Na đã tăng lên một xíu nhưng không quá lớn, kiểu như lâu ngày không gặp thì thấy nhớ. Chắc có lẽ em chỉ thương thay cho số phận của nàng, chứ thật ra không hề có bất cứ tình cảm nào. Tâm trí em giờ vẫn còn vương vấn đến hình ảnh của con bạn cũ, em muốn tống nó ra khỏi đầu nhưng thật khó hơn lên trời. Nhiều đêm em chôn vùi trong cơn say để quên đi nỗi buồn tình cảm, nhưng càng uống em lại càng nhớ đến khuôn mặt của nhỏ. Em thật sự muốn có một cô gái nào đó giúp em thoát khỏi hình bóng của Vy.
Một buổi sáng nọ, cảm thấy trong người hơi khó chịu, em mới gọi điện cho anh quản lý để xin nghỉ làm một bữa. Tuy nhiên, nằm ở nhà bơ vơ buồn bã quá, nên em quyết định rủ thằng Bình đi câu cá cho khuây khoả tâm hồn.
“Ê Ku, rãnh hông, tao chạy qua nhà mày”
“Qua làm gì mày, tao đang bận chơi Dota” (Ơ địt, thằng này láo)
“Nghỉ đi, đi câu cá với tao không”
“Mày điên à, tự nhiên hai thằng con trai đi câu cá với nhau” (Ụ oẹ mày nhoé)
“Mày có tin tao qua, tao đập nát cái máy tính của mày không”
“Mày ngon qua đây” (Thằng lol này hôm nay bố láo dễ sợ)
“Ok, mày đợi đó nhé con”
Những đoạn đối thoại ở trên có phần hơi lố bịch nhưng em biết tính thằng Bình, bọn em cũng hay giỡn với nhau, chửi nhau ỏm tỏi lên như vậy, ấy thế mà thân nhau lắm cơ. Giờ đây em chỉ còn mỗi thằng Bình là bạn thân, (à quên còn bé Na nữa) nên không rủ nó đi thì em chả biết rủ ai vào giờ này. Cũng thưa thốt với các thím rằng, thằng Bình nó tốt nghiệp chung với em, nhưng sau mấy tháng ra trường thì em đã kiếm được một công việc tạm ổn, còn thằng Bình vẫn lay lất thất nghiệp, suốt ngày ở nhà chơi game đến nỗi bà già nó còn sợ nó nữa mà. Có điều, em biết một nguyên nhân khiến thằng Bình không xin được việc làm, đó chính là cái đầu trọc của nó. Mọi người thử nghĩ xem, có thằng nào mà dám bỏ tiền ra thuê một thằng trông đầu gấu thế để làm việc không, trừ khi là các công việc như bảo vệ, cu ly, bốc vác hay vệ sĩ. Mà hỡi ôi, xin lỗi chứ thằng này nó nhát bỏ mẹ ra thì làm vệ sĩ cái gì, lol.
Khi vừa dắt xe vào nhà thằng Bình, em thấy mẹ nó đang ngồi trước nhà trông quán, nhà nó bán tạp hoá, em lễ phép chào hỏi:
“Dạ chào bác, cháu mới qua, Bình trên gác hả bác”
“Ùa nó chơi game suốt ngày trên gác đó, cháu xem rủ nó đi đâu đó đi, chứ ngồi riết hư hết người” (Tội nghiệp cu Bình, đến mẹ nó còn xua đuổi nó nữa)
“Dạ, cháu biết rồi, cháu xin phép bác cho Bình đi câu cá với cháu chút rồi về ạ”
“Ùa tụi con cứ đi đi”
“Dạ cám ơn Bác”
Vừa dứt lời thì em phóng nhanh lên gác thì tá hoả thấy thằng chó Bình đang cởi trần mặc quần xì ngồi chơi game, em thầm nghĩ “thằng này điên mẹ rồi”. Nhìn cơ thể nó với cái đầu trọc và cái quần xì bóng bẩy, tự nhiên em mắc cười quá chịu không nỗi:
“Mày làm cái quái gì vậy thằng kia haha, nhà không có quần à”
“Ở nhà một mình cần chó gì mặc, để vậy cho mát” (Vâng, anh quá bá đạo)
“Lỡ mẹ mày lên bất ngờ thì sao” (Em chụm miệng lại vừa nói vừa cười)
“Mẹ tao thì tao làm gì phải sợ, trước giờ tao mặc vậy khi ở nhà không, tại mày không thấy đấy thôi”
“Thôi, tao xin, mặc cái quần dài và cái áo vào rồi đi câu cá với tao, ra đó anh em lai rai vài chai bia cho vui”
“Mày đứng đấy đợi tao xíu, tao chơi hết ván này đã”
Trong khi chờ cu Bình chơi game, em nhìn sơ qua quang cảnh căn phòng của nó. Ta nói, nó như cái bãi chiến trường, quần áo, đồ lót, thức ăn quăng búa lua xua khắp nhà, thoáng phía gầm tủ em còn thấy một chiếc bao cao su còn nguyên trong bọc, em chợt nghĩ “thằng này nó dẫn gái về đây chơi hay sao mà có bao cao su nhỉ”. Thôi dù sao cái đó là chuyện riêng tư của nó, em không muốn đi sâu vào, lol.
Sau khi cả hai chào tạm biệt mẹ thằng Bình xong, em đèo nó ra khu Bình quới bên Thanh Đa để câu cá, trước khi đi, thằng Bình đã giấu giếm mẹ của nó nhét mấy lon bia vào ba lô để lên đó em với nó uống. (Mẹ, con với chả cái, mất dạy éo chịu được). Gia cảnh thằng này phải nói là khá đáng thương, ba nó đã bỏ rơi mẹ con nó từ khi nó lên 10 tuổi để đi với một con mụ giàu có nào đấy. Kể từ đó đến nay, mẹ nó một thân một mình nuôi nó nên người với biết bao khổ đau, mất mát. Em thật sự cảm phục một con người như bác và tất cả những người làm cha làm mẹ trên cõi đời. Nhiều lúc thấy thằng Bình mặt mày buồn so là em biết chắc nó và mẹ nó vừa mới cãi nhau. Được kết bạn với nó âu cũng là duyên số trời ban.
Khu Bình Quới hôm ấy trông có vẻ khá đông đúc và tấp nập. Nơi đây được xem như là “vùng nông thôn” của Sai gòn với nhiều bờ hồ, bờ sông, thậm chí có cả những bãi đất trồng lúa, vốn là hình ảnh quen thuộc chỉ có ở thôn quê.
“Ê mày, có hai đưa mình đi thôi à” (Thằng Bình bất chợt hỏi em trong lúc em đang lái xe)
“Chứ mày muốn bao nhiêu người”
“Thì rủ thêm vài đứa đi cho vui, có gái thì càng tốt” (Bố cái thằng mê gái)
“Nãy tao rủ thằng Hoài với thằng Thanh rồi, bọn nó không đi”
“Vậy mày rủ tụi con Huệ bạn mày xem sao”
“Ụ oẹ, mày không biết tụi nó làm nghề gì à, tụi nó sống về đêm, giờ chắc tụi nó ngủ rồi” (Em giải thích cho thằng Bình hiểu rõ)
“Thì mày cứ gọi thử xem, biết đâu tụi nó đi” (Cái địt moẹ, thằng này lỳ kinh)
“Ok, tao sợ mày luôn đó, thèm gái đến vậy à”
“Hihi, thằng xạo ke, chứ mày không thèm à”
“Thôi im lặng, để tao tấp xe vào lề rồi alo cho con Huệ xem sao”
…Đang gọi điện
…Đang gọi điện
…Đang gọi điện
Em bấm số gọi cho Huệ, đến cuộc thứ 3 thì vẫn không ai nhấc máy đầu bên kia, em mới nghĩ là chắc em nó đang ngủ thiệt rồi. Thế là em bèn gọi thử cho con Trâm xem sao. Bất ngờ thì con Trâm nhấc máy trả lời:
“Alo, Trâm hả”
“Dạ anh, có chuyện gì không anh”
“Ủa tụi em đang ngủ hả, có Huệ đó không, sao anh gọi huệ không bắt máy”
“Huệ đi tối qua đến giờ chưa về anh ơi” (Em suy nghĩ không biết chuyện gì xảy ra)
“Ủa kỳ vậy, em biết nó đi đâu không”
“Em không rõ nữa, hôm qua em đi làm về vẫn chưa thấy Huệ trở về”
“Chắc có chuyện gì rồi, giờ em rãnh không, đi câu cá với bọn anh cho vui, tiện bàn xem bé Huệ đã đi đâu”
“Thế bọn anh đang ở đâu vậy, có gần chỗ bọn em không”
“Em đi thì anh kêu thằng đệ qua chở đi”
“Dạ, vậy anh qua phòng trọ chở em đi, em không có xe”
“Ok em, em chuẩn bị đi, khi nào tới có người alo”
Vừa dứt lời thì em thông báo cho thằng Bình biết rằng con Trâm sẽ đi, thoáng thấy khuôn mặt của cu cậu sáng rực lên, cười tít mắt như một thằng lâu ngày không gặp gái. Thật, em không biết có phải nó thích con Trâm hay không, nhưng em hi vọng rằng nó nên tránh xa những cô gái như con Trâm ra. Mắc công mẹ nó biết được sẽ buồn bã mà tự vẫn mất. Dù sao mẹ nó đã chịu quá nhiều nỗi đau rồi, bà đâu thể nào chấp nhận được con trai mình quen gái mại dâm cơ chứ.
Em tiếp tục đèo thằng Bình tới khu giải trí câu cá đã xác định trước đó, xong em mới dặn thằng Bình lái xe tới khu nhà trọ của con Trâm để đón nó, còn em đi vào trong kiếm chỗ ngồi nghỉ ngơi chút xíu, thật ra trong thâm tâm em lúc đó rất lo lắng cho bé Na. Em không biết chuyện gì đã xảy ra với nhỏ, kiểu này chắc đợi con Trâm đến rồi hỏi cho ra lẻ.
Trong lúc đợi chờ bọn kia tới, em đã câu được 2,3 con cá khá to, nhưng sau đó lại thả xuống nước vì mắc công tốn tiền. Chỗ này câu xong rồi ra cân ký chứ không phải cứ câu được bao nhiêu là thuộc về mình, nói chung chủ yếu là câu để giải trí thôi. Mà cũng tội nghiệp cho mấy con cá, có nhiều thằng như em, cứ câu lên rồi thả xuống riết con cá nó đuối sức, chết tươi nổi lềnh bềnh trên nước, thật sự em cảm thấy có lỗi với hành động này. Em dự định lát 2 đứa kia vô sẽ dặn tụi nó câu lên rồi đem vô cân làm thịt ăn luôn, vậy còn đỡ mắc tội hơn là câu lên thả xuống.
Ngồi đợi hơn 45 phút thì thằng Bình và con Trâm bất ngờ ló cái mặt mốc bọn nó vô. Thằng Bình thì em không nói, còn con Trâm thì ôi thôi, hôm nay nó mặc cái quần đùi phải nói là “không thể nào ngắn” hơn được nữa. Chân của nó không dài lắm nhưng làn da trắng nõn của nó, cộng với chiếc quần đùi ngắn đã khiến một đám đứa con trai trong quán đưa mắt nhìn theo, tất nhiên trong đó có em, lol. Nói chung nhìn em nó rất tươi, với em thì nó chỉ kém sắc hơn bé Na một chút xíu thôi, nhưng như thế là đủ “giết người” rồi. Cũng chẳng trách được thằng Bình nếu nó có cảm tình với con Trâm, con bé đáng yêu thế kia mà, nhìn nó ai nghĩ nó là con ả bán dâm chứ, nom cứ như một cô học sinh cấp 3 trong độ tuổi mơn mởn, đú đỡn.
“Sao lâu thế ku” (Em hỏi thằng Bình)
“Lâu gì, từ đây qua đó cũng xa chết mồ chứ có gần đâu”
“Hay là mày giả vờ đi chậm để được chở em nó haha” (Em nói nhỏ vào tai thằng Bình)
“Cái đệt, mày phán bừa tao tát cho vêu mồm”
…
“Vào đây ngồi đi em” (Em quay sang nói với con Trâm)
“Sao,...