những gì trước đây bé Huệ tiết lộ với em, đó là thằng Minh thuê một căn nhà nguyên căn cho nàng ở, rồi cứ sau mỗi lần đi làm về, thằng Minh sẽ ghé qua đó “chơi giỡn” với nàng. Có lẽ việc thằng Minh thuê nhà riêng cho bé Huệ ở, con Ly sẽ không biết được, bởi vì bé Huệ chỉ mới tiết lộ cho mình em biết thôi. Mọi thứ giờ với em dường như đã rõ ràng, phơi trần ra trước mắt. Tất cả đều là lỗi của thằng già Minh, chính nó là người đã hứa này hứa nọ với bé Huệ và với con gái tên Ly của nó, nhưng cũng chính nó là người đã phản bội lời hứa. Với bộ óc đa nghi của mình, em có thể đoán được rằng, thằng Minh đã dùng tiền để cám dỗ bé Huệ, dụ nàng qua ở căn nhà nguyên căn rồi dở trò làm bậy, tránh sự làm phiền của bà cô giúp việc. Nó lợi dụng lúc bé Huệ đang cần một số tiền lớn để nảy ra âm mưu đen tối này.
Em với con Ly ngồi chờ ở phòng khách từ 6h30 đến tận 7h30 thì thằng Minh hói bắt đầu từ bên ngoài lọc cọc đi vào. Vì nể phép hắn là ba của con Ly nên em cũng đứng lên ra vẻ chào hỏi, nhưng vừa thấy em thì khuôn mặt của nó bỗng tức giận và “tặng” cho em những từ ngữ vô cùng mất dạy, trong khi đó con Ly vẫn chưa biết giữa em với ba nó đã từng xảy ra xích mích trước đây.
“Mày vào nhà tao làm gì đó thằng oách con”
“Ba, đây là bạn con, sao ba lại nói vậy” (Con Ly ra vẻ bảo vệ em)
“Ùa con về thì ba vui lắm, còn mày thì ra khỏi nhà tao, tao không có thời gian tiếp mày” (Thằng Minh nói với con Ly rồi quay sang chửi vào mặt em) (Lớn tuổi rồi mà thái độ rất hổ báo)
“Tụi con qua đây có chuyện muốn nói với ba, ba ngồi xuống đi”
“Ba mệt lắm, không có chuyện gì để nói hết”
“Ông đang giấu bạn tôi ở đâu” (Em nóng máy hỏi thẳng mặt thằng Minh)
“Mày biết mày đang nói chuyện với ai không, cút ra khỏi nhà tao”
“Hai người làm gì vậy, sao tự nhiên lại nổi nóng với nhau” (Con Ly ngạc nhiên vì không biết em với ba nó đang là kẻ thù của nhau)
“Cái vụ ông cho người đánh tôi, tôi chưa có tính với ông, giờ tôi chỉ muốn biết ông đã giấu bạn tôi ở đâu” (Em kiềm chế nói chuyện nhẹ nhàng với ổng)
“Cái gì, bữa ba kêu người đánh anh Phúc à, sao con không biết gì hết vậy, tại sao ba lại làm như vậy” (Con Ly mặt ngu người không hiểu chuyện gì đang xảy ra)
“Ùa tao kêu người đánh mày đó, rồi sao, giờ thì biến ra khỏi nhà tao, nếu không tao cho người đập mày tiếp bây giờ” (Thằng Minh kênh mặt ra vẻ khiêu khích)
Thằng Minh vừa dứt lời, cơn nóng giận trong em như không kiềm chế được nữa, đu moá, em tức quá chạy lại gần ổng rồi xô ổng ngã nhoái nhoài xuống đất, cái tướng bự con của ổng rơi xuống nghe cái bịch tựa như trận động đất. Thằng Minh cũng không vừa, nhanh như cắt, nó đứng phắt dậy rồi liên tục tung ra mấy cú đấm vào mặt em, em né được vài cú và cũng ăn hành một vài cú đau điếng. Lúc này, em với ổng như 2 thằng điên cứ lao vào nhau đánh đấm túi bụi, mặc cho con bé Ly bên ngoài khóc lóc, bà cô chủ nhà thì cũng lo sợ chỉ biết núp phía sau cánh cửa, mấy con chó đang xích phía sau nhà nghe tiếng động ồn cũng sủa ầm lên nghe đinh tai điếc óc. Cũng hên là hôm đó trong nhà không có mấy thằng đệ của ổng, với lại thằng Minh cũng hơi lớn tuổi rồi nên sức khỏe và độ lanh lẹ không bằng em. Tướng em tuy nhỏ hơn ổng, nhưng nhanh hơn ổng nên né được nhiều cú đá mạnh của thằng Minh, sau đó tung ra nhiều cú đấm mạnh vào người nó, em hiện đang trên cơ nó một bậc. Biết là đánh người lớn tuổi đáng cha đáng chú mình là vô cùng mất dạy, tuy nhiên, thật sự lần này em chỉ muốn cho nó một bài học vì những gì nó đã gây ra cho bé Huệ, cho mẹ con con Ly, và cho những cô gái khác mà nó đã bức hiếp trước đó, chứ thật ra em không tính toán cái vụ nó cho người đánh em. Em gọi ổng bằng “nó”, bằng “thằng” vì cái tính khinh người và hay hạ thấp người khác của ổng.
Thấy thằng Minh có vẻ như chịu không nỗi nữa, em mới dừng tay và lùi lại ra sau, trong lòng vẫn rất hậm hực. Con Ly thì mặt mày tái mét cứ hét lên: “Anh lái xe về đi, nhanh đi, “Ba ơi, thôi mà”. Cũng tội cho con Ly, chứng kiến cảnh ba nó bị em đập thì tất nhiên là phải buồn rồi, chắc nó ghét em lắm nhỉ. Trước sự năn nỉ của con bé, em cũng lủi thủi ra ngoài, tính dắt xe ra để trở về, tại thấy con Ly nó khóc lóc dữ quá, thiếu điều muốn quỳ lạy van xin em đi về. Đu bà nó, bà cô giúp việc vừa mới mở cửa, em cũng chuẩn bị dắt xe ra thì thằng chó Minh nó bất ngờ chạy vào bếp lấy con dao to tổ bố ra dí em, nó lao vào chém một phát vào tay em nhưng, em ngã cắm đầu xuống đất, cũng may là em né sơ qua nên chỉ bị một vết chém nhẹ, máu rỉ ra từng giọt như những giọt lệ trên mắt con Ly đang rơi xuống, xém chút nữa là em đi đời cánh tay rồi. Cảm thấy éo ổn rồi, em sợ quá bỏ xe ở lại đó rồi chạy bán sống bán chết ra ngoài. Ổng dí em thêm một đoạn nữa thì không dí nữa, chắc nó hết sức rồi. Moẹ nó, qua lần này em mới biết là thằng già này nó đúng 100% là bị khùng và rất bố láo, biết vậy nãy em quất cho nó thêm mấy cú. “Nhưng cơ mà giờ quăng xe ở nhà nó thì làm sao lấy đây?”.
Sau khi bị thằng Minh dí ra khỏi nhà, em mới lũi vào một cái quán café gần đó, rồi nhắn tin nhờ con Ly lát dắt xe ra ngoài giùm, “không biết thằng Minh nó có nổi khùng lên đập xe em nát bấy không”, hoặc nó có“gọi điện kêu đàn em tới xử em không,
em lo lắng teo hết cả dái.
Đợi đến 8h30 thì con Ly lái xe tới quán café, ô may quá, xe em vẫn còn nguyên vẹn, chưa bị sao.
“Ly, anh nè” (Em ra dấu cho con Ly khi đang ngồi một góc tù hù ở quán café)
“Anh sao rồi, sao tự nhiên 2 người ghét nhau rồi đánh nhau tùm lum vậy, em chả hiểu gì hết”
“Em ngồi xuống đi, anh kể cho nghe, ba em có sao không”
“Ổng không sao, em chăm sóc vết thương cho ba rồi, ổng nói với em là đừng bao giờ dẫn anh tới đây nữa, không thôi ổng đập anh chết đó”
“Ùa, anh xin lỗi, nãy anh hơi mất kiềm chế nên mới quýnh nhau với ba em”
“Chuyện ba em kêu người quýnh anh là như thế nào”
“À, chuyện đó cũng liên quan đến bé Huệ, thôi thì chuyện đến nước này rồi anh cũng không muốn giấu em làm gì. Hồi trước, bé Huệ có kể với anh là, ba em đã bỏ một số tiền lớn ra bao nhỏ, ổng xem nhỏ như là tình nhân của ổng, rồi có thuê một ngôi nhà nguyên căn, bảo bé Huệ tới đó ở. Trong thời gian đó, ba em đã liên tục tra tấn dã man con bé, con nhỏ sợ quá nên có lần bỏ trốn, và lần đó anh đã góp công tìm cách giúp Huệ thoát khỏi ba em. Ổng biết anh giúp bé Huệ nên mấy bữa trước có kêu 2 thằng đàn em ra tấn công anh. Lần đó anh bị ăn đòn no nê, rồi nhập viện mấy ngày trời. Khi xuất viện về thì bé Huệ cũng mất tích, anh nghi bé Huệ đã bị ba em hù doạ rồi bắt lại căn nhà đó đó”.
“À thì ra là vậy, hèn gì bà giúp việc bảo là bố em không thường xuyên về nhà, chắc qua ở căn nhà bí mật đó rồi. Bố em thật quá đáng mà”
“Ùa, bây giờ em làm sao điều tra ra địa chỉ căn nhà đó. Anh biết tính bé Huệ, chắc nhỏ không dám trốn khỏi đó đâu, nó sợ ba em cho người quýnh anh tiếp và làm phiền mấy chị em khác. Do đó, giờ chỉ còn cách anh với em tìm ra địa chỉ căn nhà đó rồi cứu nó thôi”.
“Dạ, em hiểu mọi việc rồi, thôi anh cứ để em lo việc này. Anh cứ về nhà nghỉ dưỡng sức đi, em thay mặt ba, xin lỗi anh vì những việc trước đây. Để vài bữa ông già em bớt giận, em hứa sẽ đưa bé Huệ ra ngoài”.
“Ùa cám ơn em nha, anh cũng không muốn làm lớn chuyện việc này đâu, nhưng anh thấy ba em hơi vũ phu đó, bữa trước ổng đánh con Huệ mà anh nhìn tội lắm. Anh sợ không đưa nhỏ ra sớm, chắc ba em sẽ hành hạ nhỏ chết mất”.
“Em biết rồi, anh bị đau chỗ nào, cho em xem vết thương đi”
“Thôi, anh không sao đâu, vậy giờ anh chở em về lại phòng trọ rồi anh về nhà luôn nha, có thông tin gì em nhớ gọi điện thông báo cho anh biết”
“Dạ”
…
Sau khi chở con Ly về phòng để cho nó kịp giờ đi làm, em cũng lái xe phắn về nhà luôn. Qua nét mặt, em thấy con Ly rất buồn, chắc nãy giờ nó khóc dữ dội lắm, tội nghiệp con nhỏ, tốt bụng đáng yêu thế mà lại sinh ra trong một gia đình có người cha vũ phu như thế này.
Lộc cộc dắt xe dựng trước cửa nhà, em thấy ông già em vẫn còn đang ngồi xem ti vi trước phòng khách, mà muốn vào nhà thì em phải đi qua mặt ông già. Kiểu này chắc tiêu mẹ rồi, lạng quạng đi vào ổng thấy vết thương trên cánh tay của em rồi suy nghĩ lung tung này nọ nữa. Em đứng ở đằng trước cửa nhà đi qua đi lại như thằng dở, giả vờ cầm điện thoại ra vẻ có người đang gọi đến, em tính đợi ông già đi vệ sinh hay đi ra phía sau nhà, em sẽ dắt xe vào gấp, rồi phóng lên phòng. Ông già em cũng gần 60 rồi nhưng còn minh mẫn lắm, ổng lại hay để ý nữa, cái gì khác khác là ổng biết hết.
“Mày sao không vô nhà, còn đứng ngoài đó làm gì” (Ông già từ trong nhà thấy em, rồi nói vọng ra ngoài sân)
“Dạ, con đang nghe điện thoại” (Em giả vờ vừa đi vừa cầm điện thoại lên nghe)
Đứng đực mặt bên ngoài trời gió lạnh chừng 10 phút thì thoáng thấy ông già em nhấc đích rời khỏi ghế, hình như ổng đi vệ sinh. Đu moá, ta nói em đẩy xe vào nhanh y chang thằng ăn cướp, cũng hên là mẹ em hình như lúc đó đã ngủ rồi thì phải.
Phải nói là hôm ấy em rất đau, nằm ngủ mà ê buốt hết mình mẩy, tuy nhiên, thật sự nhờ những vết thương này mà em mới có thể biết được tất cả mọi sự việc, giờ chỉ còn thêm thông tin về địa chỉ của ngôi nhà bé Huệ đang ở nữa thôi là em có thể giải cứu nàng được rồi. Vì tình yêu mà hi sinh một chút, âu cũng không có gì quá to tát đối với em. Em chỉ hi vọng thằng Minh vì con gái nó mà tha cho bé Huệ, sẽ bỏ qua tất cả cho nhỏ để nàng có thể trở lại với cuộc sống thường nhật.
Và sau lần này, em nhất quyết sẽ kêu bé Huệ chuyển sang một nơi hoàn toàn mới, xa hơn chỗ ở cũ, và mỗi ngày đi làm về em sẽ ghé qua thăm nhỏ. Bên cạnh đó, em cũng sẽ khuyên nàng đừng bao giờ dính vô mấy vụ gái bao, gái biếc này nữa, không sớm thì muộn cũng sẽ gặp chuyện như vụ thằng Minh thôi.
Ngày hôm sau, trong giờ làm em liên tục nhắn tin cho con Ly hỏi về thông tin của bé Huệ cũng như địa chỉ căn nhà bí mật đó, nhưng tất cả vẫn không có dấu hiệu khả quan, thằng già Minh nhất định giấu giếm và khăng khăng không biết bé Huệ đang ở đâu.
Cảm giác lo lắng lại một lần nữa xuất hiện trong em, không biết phải làm sao để thằng Minh tha cho bé Huệ, em thầm nghĩ “không lẽ giờ lại vác mặt lên nhà thằng Minh lần nữa sao?”. Mà hỡi ôi, lần trước nó có cảnh báo với con Ly rằng: “Đừng bao giờ cho ổng thấy lại mặt em nữa, không thôi ổng đập em chết”. Mà em nghi là, nếu giờ em lên nhà ổng, ổng phục người úp mề em thì chắc em bỏ xác nơi đất khách quê người mất. Tâm trí em giờ như ngàn cân treo sợi tóc, chả biết làm gì khác ngoài việc ngồi đợi chờ với hi vọng con Ly cứu bé Huệ ra như lời nó đã hứa với em trước đây: “Em hứa sẽ đưa bé Huệ ra ngoài”.
Em cũng chả dám làm lớn chuyện này, không dám tiết lộ cho ai khác nghe hết, kể cả thằng Bình, bởi vì có nói ra tụi nó cũng không giúp gì được cho em, có khi lại còn chửi em là “mày rãnh quá, đi lo cho cái con điếm”.
Ba ngày…rồi năm ngày lại trôi qua, tưởng chừng như mọi thứ rơi vào vô vọng, nhưng bất ngờ vào một buổi tối nọ, con Ly nó báo cho em tin vui là đã biết được địa chỉ căn nhà, và còn nói thêm rằng, ba nó đã đồng ý tha cho bé Huệ, bỏ qua mọi thứ. Em cũng không tin đây là sự thật, sao tự nhiên thằng Minh lại ngoan hiền thế này.
“Alo, anh Phúc ơi, anh chạy qua phòng trọ em đi, em biết được địa chỉ nhà đó rồi, và ba em hứa là tha cho bé Huệ luôn rồi” (Con Ly giọng hấp tấp nói trong điện thoại)
“Vậy cơ à, ùa, anh qua liền, em ra ngoài đợi anh nha, anh với em chạy qua đó luôn” (Em vui quá nên trả lời gấp gáp)
“Dạ”
Nghe dứt lời, em bỏ hết tất cả công việc sang một bên, lái xe thật nhanh tới phòng trọ của con Ly và mấy chị em khi kim đồng hồ chỉ 6h15. Vẫn như lần trước, em đứng ở bên ngoài để đợi con Ly đi ra, hôm nay xui cái là bị con mẹ Trâm từ đằng sau đi lên bắt gặp, “quái lạ, con này hôm nay đi đâu mà giờ mới về phòng thế này”. Mới đầu, em cố cúi gầm mặt xuống, gục đầu vào cổ lái xe, nhằm không muốn cho con Trâm phát hiện, nhưng con quỷ sứ này nó nhìn cái xe và dáng em nên đã nhận ra em.
“Anh Phúc, đứng đây làm gì vậy, sao không vào phòng tụi em chơi”
“À không, anh đang đợi thằng bạn, nó cũng ở khu này nè, em mới đi đâu về à” (Em giả vờ và đánh trống lãng)
“Em đi bộ ra đây mua ít đồ ăn, anh vào phòng chơi đi”
“Thôi, cám ơn em, khi khác nha”
“Hihi, bữa nào anh dẫn anh Bình lên đây chơi nhé” (Bố cái con mê zai)
“Ùa hihi, em vào nhà đi”
“Vậy thôi em vô nha, chào anh”
Hên ghê, nhờ con Ly nó ra chậm nên con quỷ Trâm nhiều chuyện không phát hiện được, mắc công nó tưởng em với con Ly đang quen nhau nữa thì vỡ mồm. 10 phút sau thì con Ly cũng lộc cộc vác cái mặt đầy phấn son đi ra, tâm trạng của nó hôm nay có vẻ khá vui vẻ và thoải mái, chắc nó nghĩ ông già nó đã bỏ qua tất cả cho bé Huệ rồi. Em thì cũng mừng và phấn khởi lắm, lại sắp gặp lại nàng rồi, chỉ mong thằng Minh nó giữ lời hứa, đừng có đến đó rồi trở mặt ra.
“Sao em, giờ mình chạy qua căn nhà đó luôn à”
“Không có, giờ anh chạy qua nhà bố em đi” (Cái lọ gì thế này)
“Ơ, sao lại qua nhà bố em”
“Bé Huệ đang bên đó đó, chứ không có ở nhà kia đâu, tối qua ba em dẫn nhỏ về đó rồi, còn dặn em là kêu anh lên nhà để nói chuyện”
“Ủa chứ bữa ba em chửi anh, kêu đừng bao giờ cho ổng thấy mặt anh nữa mà”
“Anh yên tâm đi, ổng đã hứa với em là sẽ bỏ qua tất cả, không làm gì anh với bé Huệ nữa đâu”
Nghe lời con Ly, em mới chạy thẳng tới nhà thằng Minh luôn, bước tới cửa mà tim em nó đập thình thịch, không biết vào đây rồi có xảy ra chuyện gì không, lát có còn mạng để mà trở ra không nữa. Nhưng thấy con Ly quả quyết là không sao hết, nên em lấy hết can đảm dắt xe và đi chầm chậm vào. Ta nói, vừa đặt chân vào trong, mấy con quỷ chó bẹc giê bị xích đằng sau sủa ầm lên mà trym em nó muốn teo lại như cọng bún, mồ hôi mồ kê chảy ra như tắm mặc dù trời khi đó rất lạnh.
Hình ảnh đập vào mắt em và gây ngạc nhiên đầu tiên cho em đó là bé Huệ, vâng, nàng đang ngồi trên cái xích đu mà con Ly hồi nhỏ thường hay chơi. Thật sự, em rất vui mừng hớn hỡ khi nhìn thấy nàng, nhưng em vẫn không hiểu tại sao nàng lại ở đây.
Em với con Ly sau đó tiến lại chỗ bé Huệ, rồi thay phiên nhau hỏi thăm:
“Mày sao rồi Huệ, tao, tao…thật sự xin lỗi mày” (Con Ly khuôn mặt buồn so hỏi)
“Tao không sao đâu, lỗi đâu phải do mày, lỗi cũng tại tao thôi”
“Mấy bữa nay ba tao có hay đánh đập gì mày không, mày có bị đau chỗ nào không”
“Thôi chuyện qua rồi, tao không muốn nhắc lại đâu, sau hôm nay coi như chưa có chuyện gì xảy ra”
“Tao xin lỗi, nhiều lúc tao khuyên và năn nĩ ba tao, nhưng mày biết rồi đó, tính ổng bất thường và vũ phu lắm, hồi trước mẹ con tao cũng bị ổng hành hạ, chỉ biết câm nín mà chịu đựng thôi”
…
“Huệ, anh hỏi thật nè, em có sao không, ổng có quýnh em nữa không” (Em nhẹ nhàng tra hỏi bé Huệ)
“Anh Phúc, em xin lỗi anh nha, vì em mà mấy bữa nay anh vất vả quá, lại còn bị người ta đánh đập nữa, em không sao đâu, anh đừng lo cho em nữa” (Bé Huệ mắt rưng rưng như muốn khóc, có vẻ như nàng đang cố che dấu những vết thương đang ẩn mình bên trong cơ thể)
Nghe bé Huệ nói vậy em cũng không muốn hỏi thêm điều gì nữa, bởi vì em biết rằng nàng đã không muốn nhắc lại chuyện đã qua. Vì tôn trọng nàng, em với con Ly mới lái qua chuyện khác và kể một số câu chuyện lặt vặt xảy ra trong cuộc sống. Cả 3 chúng em ngồi đung đưa trên chiếc xích đu, vui vẻ cười giỡn như chưa có gì xảy ra, lâu lâu để ý em thấy bé Huệ xoa xoa vùng bụng và mông, khuôn mặt nàng hơi mếu xệch tỏ vẻ đau đớn lắm. Thật sự là em tức thằng chó Minh lắm, nếu giết người mà không đi tù thì nó sẽ là thằng em giết đầu tiên. Thôi thì việc gì bỏ qua được thì bỏ qua, với những việc xấu nó làm trong quá khứ và hiện tại, em tin rằng ông trời sẽ trừng phạt nó thích đáng.
3 bọn em ngồi chơi xíu thì ba con Ly lái xe hơi từ ngoài nhà vào, ngồi bên cạnh bé Huệ, em thấy cơ thể nàng cứ như thể đang run lên từng hồi, nàng có vẻ vẫn còn sợ ổng lắm. Em nắm tay nàng thật chặt, nhưng xin lỗi nàng, anh cũng run bỏ mẹ ra đây nè, không biết lát sẽ phải làm gì, nói gì khi đứng trước thằng Minh. Chiếc xích đu đang đung đưa thì bỗng chốc dừng phắt lại, thay vào đó là một bầu không khí nặng nề. Thoáng nhìn qua con Ly thấy khuôn mặt nó cũng trĩu xuống, nhưng nó cố ra vẻ là vui vẻ lắm. Thằng Minh xách cặp từ từ tiến lại gần 3 đứa em, bé Huệ khi ấy sợ hãi cúi đầu xuống như một tội phạm, còn con Ly và em thì đứng dậy.
“Sao không vào nhà ngồi mà ngồi ngoài này” (Quái lạ, thằng Minh hôm nay sao ăn nói nhỏ nhẹ thế này)
“Bạn con không vào đâu, có phải ba hứa với con là sẽ bỏ qua tất cả không” (Con Ly lấp bấp mở miệng)
“Con đi vào đây với ba”
15 phút sau thì con Ly trở ra ngoài, nó cầm một cái tập giấy gì đó rồi dúi vào túi của bé Huệ, có vẻ nó không muốn cho em thấy. Sau đó nó mới quay sang dặn em là: “Anh đưa bé Huệ về giùm em nha, em sẽ về sau, sau này sẽ không có chuyện gì nữa đâu”.
Em không biết 2 cha con con Ly đã nói gì ở đằng sau, chỉ đoán già đoán non là thằng Minh nó kêu con Ly đưa cho bé Huệ một số tiền khá lớn, chắc có lẽ là số tiền còn lại nó trả khi bé Huệ làm gái bao, hoặc có lẽ nó muốn bé Huệ “im lặng” bỏ qua những trận bạo hành nó đã gây ra cho nàng. Thời này đúng là có tiền là có tất cả mà.
Thế là kể từ giây phút ấy, em với bé Huệ lại một lần nữa gặp lại nhau. Em muốn hỏi nàng nhiều điều lắm nhưng thấy tâm lý nàng không ổn định nên chỉ tìm cách làm cho nàng vui thôi. Em chở nàng về lại phòng trọ, nơi mà một vài chiếc áo của nàng đã rơi xuống đất do mưa gió. Hôm ấy nàng ít nói đến lạ thường, nhiều lúc em đụng vào người nàng, nàng đều tìm cách tránh đi. Em dìu nàng nằm xuống giường, bảo nàng chợp mắt xíu để em chạy ra ngoài mua cho nàng tô phở.
8h30 tối, em mang tô phở về, bé Huệ vẫn còn đang ngủ, nàng nằm co ro trông thương tâm lắm. Em bèn lay người nàng dậy rồi kêu nàng ăn tô phở cho khoẻ. Nàng không nói gì hết, cứ lầm lũi ăn cho hết tô phở rồi lại lăn đùng ra ngủ. Hình như nàng đang mặc cảm với emthì phải, sợ em khinh ghét nàng vì những điều nàng đã làm vừa qua, “nàng ơi, ta nào đâu có xem thường nàng cơ chứ”.
Đêm...