nhìn kute quá mức quy định…Tôi ngồi bên cười nhẹ
- Anh tặng em đó
- Đẹp quá, em cảm ơn anh, tay đưa cái vòng lên nhìn nhìn
- Để anh đeo cho nhé, nhẹ vén tóc nàng luồn chiếc dây qua, khó khăn lắm mới đeo được (tại chưa khi nào đeo cho con gái hết) không ngờ nó khó khăn, lúng túng đến như vậy…Bên kia L đang mặt ửng đỏ, dưới ánh đèn phố nàng vẫn toát lên một vẻ đẹp quý phái…
- Trước anh hứa tặng quà em, giờ mới tặng được đó, hì
- Hihi, L tưởng anh quên mất oy
- Sao quên được, tôi nhìn vào sâu trong ánh mắt L
L nhẹ gửi cái đầu nhỏ xinh xuống bờ vai tôi, Cảm giác thật tuyệt, tôi khẽ hít nhẹ mà tận hưởng cái cảm giác ấy và mong cho nó đừng trôi qua quá vội…Khẽ vén mấy sợi tóc của L tôi nhìn L trìu mến
- L này, anh có điều này muốn cho em biết…
L như hiểu được độ nghiêm trọng trong ánh mắt của tôi nên nhỏm đầu dậy chờ tôi nói…Cầm đôi tay mềm mại của L tôi nhìn sâu vào mắt em, khe khẽ nói…
- L…Trước đây anh từng nghĩ rằng nếu tìm được người con gái anh yêu thương nhất thì anh sẽ hát cho người ấy nghe bài hát mà anh thích nghe nhất
L nhìn tôi, ánh mắt long lanh
- Thế anh đã tìm được
chưa ạ?
- Anh tìm ra rồi và anh cũng đã hát cho người ấy nghe cách đây không lâu rồi em ạ
- Ai mà may mắn thế zạ (Hỏi xoắn không đó em)
- Là em đó…Tôi xích người lại gần L hơn, ánh mắt vẫn sâu hút trong đôi mắt L
- Anh muốn trao món quà lớn nhất của đời anh cho em, L này…
- Em làm bạn gái anh nhé?!
L khẽ thẹn thùng cười, câu nói tôi muốn nghe nhất nhẹ nhàng được L trao qua…
- Dạ
Tôi choàng tay sang vai ôm L xoa xoa bờ vai em, tôi không đủ can đảm để nhìn em nữa, và dường như em cũng vậy…Ánh trăng hôm nay sao thật đẹp, nó hiền hòa chứ không mang vẻ lạnh lẽo như những đêm tôi ngắm nó nữa…
Chap 18:
Những ngày đầu yêu nhau thật ngọt ngào, những tin nhắn, những cuộc điện và những lần hẹ hò càng nhiều hơn, tôi bắt đầu cảm nhận đựợc cái hương vị tình yêu mà ngày trước vẫn hằng muốn một lần nếm thử…
- Halo anh, anh dậy nhanh qua đón em đi học điii…
- Ok con dê
Vẫn là chiếc xe đạp cũ, chiếc xe gắn liền với tuổi thơ nay lại gắn chặt tình yêu tôi và em, tôi chở em trên từng ngõ phố, tung tăng rong ruổi cả ngày mà không biết chán, nhiều lúc tôi thấy tình yêu sao quá ngọt ngào quá, cũng có đôi lúc hờn dỗi nhau, nhưng nó chẳng thể kéo dài được quá một ngày, tôi yêu em, em yêu tôi, chỉ vậy thôi cũng đủ để tôi và em xóa đi những gờn dỗi nhỏ nhặt đó…
Với D hay nhiều cô bạn khác, tôi vẫn luôn giữ thái độ cũ, ngay sau khi xác nhận tình yêu chính của mình tôi chẳng bao giờ có ý “yêu dự bị” như những chàng trai khác, chỉ riêng một tình yêu, tôi nghĩ như vậy là quá đủ rồi, về phần em, em cũng có rất nhiều vệ tinh xoay quanh, nhưng em cũng luôn giữ một khoảng cách nhất định với họ, tôi tin em, đôi lúc bâng quơ tôi nghĩ chắc chúng tôi sinh ra vốn đã thuộc về nhau rồi ngồi cười một mình…
Tôi dần gây ấn tượng tốt với Ba má và ông anh trai của L. Phải nói sao nhỉ, ông bà là một người rất hiểu chuyện biết nhìn người (nên chắc nhìn ra tôi và sống rất thời cuộc…
Gia đình tôi dần làm ăn khấm khá lên, nhờ sự giúp đỡ của ông chú C… Con em gái tôi thì càng ngày càng học giỏi nhưng cái tính bướng bỉnh, nghịch ngợm của nó thì chẳng thay đổi tí nào…
Bà N và ông anh trai của L bắt đầu yêu nhau, tất nhiên vẫn hay gây chuyện suốt, nhưng nhiều khi hờn dỗi như những chất keo để gắn chặt tình yêu, để mọi người hiểu nhau hơn vậy…
Cuộc sống cứ thế trôi đi cho đến trôi đi cho đến một ngày cuối tháng 10, hôm đó tôi nhận được điện thoại xa từ ông chú C bên nước Nga gọi về…
- Alo, chú C à
- Uhm, con nghe ba má con báo tin chưa?chú muốn con sang bên này làm việc tầm 3 năm với chú, bên này thời gian này chú đang làm ăn khấm khá lên, nhưng khổ nỗi quá nhiều cửa hàng, chú không quản nỗi, mà chú bên này cũng chẳng biết tin ai ngoài gia đình mình, cháu tạm thời gác việc học sang giúp chú 1 tay nhé
- Dạ, nhưng, cháu sợ mình sẽ không làm được việc đâu ạ, cháu đã quản lý nhà hàng, khách sạn bao giờ đâu, làm sao có kinh nghiệm…với lại…
- Không sao, cháu cứ qua đây chú sẽ dạy dần dần cho cháu, cái chú cần là một người đáng tin tưởng chứ không phải là tài năng.
Thấy tôi im lặng suy nghĩ chú C tiếp lời…
- Học hành thì sau này về học tiếp cũng được, nhưng cơ hội này thì chỉ có một lần, thời buổi làm ăn này ai nhanh thì người ấy có tiền thôi cháu ạ, với lại sang đây kiếm ít vốn liếng cho sau này cũng là việc tốt mà…
- Nhưng còn ba má con, và bạn bè con nữa, con sợ xa họ lắm…
- Ba má con đồng ý rồi, giờ quyết định cuối cùng là nằm ở con. Mười ngày nữa chú sẽ về VN lúc đó chú rất mọng cháu sẽ qua đây cùng chú.
Chú C nói rồi cúp máy đẻ mình tôi với khoảng không gian im lắng, hỗn độn những suy nghĩ trong đầu…Tôi phải lựa chọn gì đây Tình yêu hay sự nghiệp…???
Tôi nằm suy nghĩ bao điều, đến bữa tôi cũng chẳng thèm ăn cơm nữa, buổi chiều hôm đó tôi quyết định hẹn em để nói lên nỗi niềm của mình, dù sao bây giờ L cũng đã là một phần trong tôi, nếu một mình quyết định việc trọng đại này thì tôi thấy mình ích kỷ quá, hôm đó tôi sang nhà L lấy cớ dẫn L đi chơi, hai chúng tôi đi dạo trên con đường rụng đầy hoa sữa ngày xưa, cũng đã gần một năm chúng tôi chính thức yêu nhau, đi bên L lòng tôi buồn trống trải, còn em thì chưa biết chuyện gì nên vẫn tươi cười như mọi khi, đi được quãng đường khá dài bên tôi không nghe thấy tôi nói gì L quay sang tôi lên tiếng…
- Ủa, Sao nãy giờ anh không nói gì vậy, chắc dẫn em ra đây không chỉ để đi bộ thế này chứ…
Tôi khẽ nhìn em gượng cười, tôi chẳng buồn nói nữa, những suy nghĩ trong đầu tôi đang rối bời và giờ đây khi bên em, được nhìn thấy em, thấy đôi môi em, nhìn em hạnh phúc, tôi lại thấy lòng rối bời thêm giữa 2 quyết định ấy…
- Anh có chuyện gì à, hay anh bị mệt, sao phờ phạc thế?
Tôi nhìn L, nhìn thân hình bé bỏng của em, rồi kéo lại gần ôm thật chặt, L cứ đứng yên cho tôi ôm…Bọn tôi vẫn ôm nhau, 5 phút, 10 phút…Rồi L khẽ thỏ thẻ nhẹ vào tai tôi…
- Anh có chuyện gì à, nói em nghe đi…
- Em có yêu anh không hả L, (tôi chẳng hiểu sao mình hỏi câu đó nữa)
- Ngốc, L yêu anh nhất mà
- Thật chứ, giọng tôi yếu mềm…
- Thật mà, giờ thì nói cho em nghe có chuyện gì đi
Có lẽ tôi sắp khóc, nhưng sao nước mắt tôi chẳng thể rớt ra…hay tại tôi vẫn đang cố giữ nó trong khóe mi rưng rưng kia, tôi sẽ không khóc, tôi tự nhủ mình như vậy…Tôi buông L ra, nắm tay L đến ghế đá phía trước ngồi kể hết mọi chuyện, dường như cũng mang dòng suy nghĩ như tôi em im lặng hồi lâu, tôi cũng vậy…Một lúc sau em quay qua tôi khẽ nụ cười nhẹ lên tiếng…
- Ngốc quá, anh còn suy nghĩ gì nữa, phải đi chứ, đây là cơ hội rất tốt của anh mà…
Như quá hiểu L tôi nhìn xa…
- Đừng trấn an anh nữa, anh sẽ không đi đâu…
- Không, anh phải đi chứ, tương lai của anh đó…L quay sang nhìn tôi
- Không, anh chỉ cần ở bên em thôi, anh chẳng muốn tương lai gì hết…
- Ở bên em, uh, em cũng muốn lắm chứ, anh nghĩ em muốn xa anh lắm à…Nhưng…Nhưng nhiều khi mình phải biết nhìn xa cho tương lai anh à…
- Anh sẽ không đi đâu hết, đó là quyết định cuối, đáng lẽ ra anh không nên kể chuyện này ra cho em, tôi quả quyết, mắt chẳng dám nhìn L vì tôi sợ nếu nhìn em chắc nước mắt tôi sẽ rơi…
- Anh thật hèn nhát…L rưng rưng nước mắt…Tôi thì chẳng biết làm sao
- Anh hèn nhát, ừ, anh làm kẻ hèn nhát cũng được, miễn là anh được bên em, có đáng không em
- Không, L trả lời nhanh hơn cả tôi tưởng tượng
- Em không yêu anh à, đúng không, sao em có thể để anh ra đi chứ, anh sẽ chết vì thiếu em mất…
- Em muốn yêu một người đàn ông cứng cỏi, không phải là một người đàn ông lụy tình vì thiếu em…Nước mắt L tuôn rơi trên đôi gò má…
Trước câu nói của L tôi như chết lặng, tôi chẳng muốn nhìn em khóc nữa, quay đầu lại tôi khẽ lấy khăn ra lau nước mắt cho em, tôi rất sợ những giọt nước mắt của em, tôi nghĩ một kẻ như tôi chẳng đáng để em phải khóc…
- Anh sẽ không đi, và chúng mình lại hạnh phúc bên nhau như chưa hề có chuyện gì em nhé…
- Xin anh đừng, L nấc giọng nhìn tôi, mắt đẫm lệ…
- Anh có tin em không, L hỏi dồn…
- Tất nhiên là có rồi
- Vậy anh hãy nghe em lần này nhé, tương lai của anh cũng chính là tương lai của chúng ta sau này mà… L tiếp tục khóc, từng hàng lệ như tiếp nhau chảy xuống, L khóc nhưng chẳng phát ra tiếng…Nhìn L khóc tôi đau lòng kinh khủng
- Em đừng khóc nữa, anh sẽ nghe em…
Em quay sang ôm tôi thủ thỉ…
- Em sẽ đợi anh trở về, dù là 3 năm hay 30 năm đi nữa, em sẽ đợi anh…:buonkhoc:
Tôi ôm L còn 4 ngày nữa tôi sẽ bay, nghĩa là chỉ còn ngày mai nữa thôi là tôi phải xa L tôi muốn ở bên L thêm tí nữa, bầu trời dần kéo màn đêm buông xuống, còn tôi và em thì vẫn ngồi đó…
Chap 19:
Tôi đưa L về nhà rồi cũng về phòng luôn, tôi đóng cửa gục đầu xuống gối, nước mắt tôi bắt đầu chảy xuống ướt đẫm chiếc gối, tôi ngủ thiếp đi mà chẳng buồn ăn uống gì nữa…Ngày mai là ngày cuối cùng tôi được bên cạnh L, thoảng trong giấc mơ tôi tỉnh dậy tự miệng lẩm bẩm
Sáng hôm sau, hôm nay là thứ 7, tôi cố dậy sớm hơn, tôi muốn quý trọng những giây phút mà tôi và L còn bên nhau, 3 năm, tôi biết nó dài đến mức nào để trân trọng quãng thời gian này…
- ALo, người yêu tôi dậy chưa?? tôi cố giọng thật vui như không có chuyện gì xảy ra
- Dạ, em cũng vừa dậy, giọng L hơi yếu, đủ để tôi hiểu chuyện gì đã xảy ra suốt đêm qua
- Anh qua đón em đi chơi nhé
- Dạ, hihi, L và tôi quá hiểu nhau, L cũng như tôi, em đang cố tỏ ra vui vẻ như không có chuyện gì, tôi biết điều này…
Tôi phóng xe nhanh qua nhà em, hôm nay em mang bộ đồ mà lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau (lúc em tuột xích) khẽ cười một nụ cười làm tôi mê hồn…
- Đi chơi đâu vậy anh?
- Đâu cũng đi, đi hết, tôi lắc đầu ra hiệu L lên ngồi…
- Khách hàng sẵn sàng chưa…?
- Dạ, đã sẵn sàng thưa xe ôm, hịhị
Tôi phóng nhanh xuống con dốc trước nhà L, vẫn cảm giác cũ, hai chúng tôi cùng hét lớn, lớn hơn ngày trước nữa, mấy người xung quanh thì đứng nhìn hai đứa bọn tôi cũng phát cười theo, mặc dù chẳng hiểu chuyện gì…
Hôm đó tôi đưa L đi rất nhiều nơi, đi ăn kem, ăn bánh, đi chơi game, đi nhặt hoa sữa, đi chơi công viên…Nhiều đến nỗi tôi chẳng nhớ hết nữa…
Hơn 7h đêm tôi đưa L đến quán cà phê mà lần đầu chúng tôi hẹn hò
Em ngồi đi, tôi gọi cho em một cốc sinh tố dâu còn tôi thì vẫn là vị cà phê không đường như mọi khi, chẳng hiểu sao tôi thích vị cà phê không đường, nó mặn đắng, nhưng tôi lại rất thích, tôi uống từng ngụm nhỏ rồi cảm nhận vị đắng từ từ như thể thưởng thức vị đời vậy…Rồi tôi lén nhìn em ăn kem, nó như một thói quen, tôi yêu điều đó
- Anh có biết nhìn lén người khác xấu thế nào không, L cười nhẹ, tay cầm cái thìa chọc chọc vào cốc sinh tố
- Anh không quan tâm, hehe, phải tầm 3 năm sau nữa anh mới được nhìn em ăn kem cơ mà…
- Suỵt, L đưa tay ra hiệu tôi ngừng nói
- Anh đừng nói những chuyện ấy được không
Tôi lấy điện thoại ra quay em, như để lưu giữ ký ức này vậy
- Quay chi zạ
- Quay em, sau này sang bên Nga lúc nào uống cà phê anh cũng sẽ mở nó ra xem
- Chỉ sợ lúc đó anh nhìn người khác thôi
- Em ghen đấy à o_O
- Hức, không thèm nhé
Rồi chúng tôi nói chuyện rất nhiều, chủ yếu là những chuyện từ khi chúng tôi quen nhau, rồi yêu nhau, tôi thì trêu L tuột xích mà không biết bắt…L dỗi nhưng càng dỗi tôi càng thấy em đáng yêu đến nhường nào:heart:
10h đêm, chúng tôi vẫn ngồi bên nhau cười nói rôm rả, quán dần vắng khách…
- Mai anh đi về quê à?
- Uhm, Mai anh về quê để thu dọn đồ đạc, kiểm tra lại giấy tờ, mốt là anh bay rồi…Tôi như tiêng tiếc
- Anh sang bên em ở nhà nhớ gìn giữ sức khỏe nhé
- Dạ, anh cũng vậy nhé, nước mắt em bắt đầu rơi, tôi biết nãy giờ em đang nhịn khóc…:(
- Em đừng khóc, chúng mình sẽ gặp lại nhau mà…Hai đứa bọn tôi đứng dậy tiến lại ôm nhau
- Dù chuyện gì đi nữa chúng mình cũng gặp lại nhau anh nhé
- Uhm, tất nhiên rồi, em tin anh không?
- Em không tin anh thì còn tin ai…Những giọt nước mắt của L cứ thế mà tuôn rơi, tôi ôm L tựa vào bờ vai…Tôi khẽ nhìn L rồi trao nụ hôn thật ngọt ngào, L cũng hưởng ứng, khác với những nụ hôn trước đó lần này bọn tôi giữ nó thật lâu…thật lâu, lâu như thể một nụ hôn lần cuối cùng vậy…
- Đúng ba năm nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau tại đây nhé, tôi nhìn vào đôi mắt của L khẽ nói
- Dạ, em hứa
- Không, xin em đừng hứa, anh ghét sự hứa hẹn, em hãy đến đây, vào ngày này, 3 năm sau, có thể thôi em nhé…!
…
Tôi đưa L về, trong màn đêm se lạnh, ngồi sau xe L im lặng nghe tôi hát vẫn là bài hát “Bản tình ca đầu tiên” ngày nào tôi hát cho em nghe…
“…Vì nếu em cần một bờ vai êm.
Nếu em cần những phút bình yên.
Anh sẽ đến ngồi kề bên em.
Khi em khóc giọt nước mắt chứa chan.
Dẫu phong ba anh sẽ đến với em…”
Chap 20:
Sáng hôm sau tôi dậy lên trường làm giấy tờ bảo lưu học tập, tôi cũng ghé qua nhà em chào hai bác, dù gì đi nữa trong thời gian đi học trên này hai bác như là người thân của tôi vậy và tôi cũng cảm nhận được sự quý mến đặc biệt của 2 bác dành cho tôi, ngồi nói chuyện hồi lâu với 2 bác, lên phòng em thấy đóng cửa, tôi gõ vài nhịp nhưng không thấy em mở, tôi dường như hiểu cảm giác của em, tối qua tôi cũng không ngủ được, cả đêm trằn trọc bận rộn với những suy nghĩ… Đứng ngoài cửa tôi cũng nghe được đôi chút thút thít bên trong của em, tôi nhẹ giọng
- Em à, anh đi nhé, em ở nhà cố gắng giữ gìn sức khỏe…Tôi muốn nói tiếp, muốn nói rất rất nhiều điều nhưng sao chẳng thể nên lời…
Tôi đứng ngoài tựa vào cánh cửa mắt nhìn bâng quơ vào cánh cửa màu hồng, suy nghĩ đủ điều mông lung… Nghe em khóc bên trong mà lòng như tan nát, tôi vẫn đứng đó thật lâu, lâu đến nỗi bất giác co đôi chân nó nhưng nó đóng băng vậy, 15 phút sau vẫn không thấy động tĩnh gì…
- Anh về đây, em hãy nhớ những điều ngày hôm qua chúng ta nói nhé…Tin anh nhé…!
Khẽ đặt bao kem trước cửa tôi nhấc bước chân cứng đơ xuống chào hai bác rồi ra về, đi với bác gái ra cổng tôi nói rất nhiều điều, tôi cố đi thật chậm để nói được nhiều điều hơn, tôi lo lắng cho em và muốn bác quan tâm em nhiều hơn, mãi nói chuyện thì em chạy từ phía sau lại ôm tôi…Bác gái quay lại như hiểu chuyện gì đó bác tiếp tục tiến ra cổng như để khoảng không gian riêng cho bọn tôi,
- Nào, để anh lau nước mắt cho em nào
- Không, giờ trông em xấu lắm, anh cứ đứng như thế đi…
Tôi cũng đứng yên, khẽ đặt bàn tay tôi lên bàn tay lạnh lẽo, mềm mại của em…Chúng tôi cứ đứng ôm nhau như thế thật lâu…thật lâu
- Anh sang bên kia đừng nghĩ gì về em nhé…
Tôi cười nhẹ, như muốn xóa tan nỗi buồn trong lòng em
- Không nhớ em thì sao anh sống nổi
- Không, anh phải làm việc thật tốt, cũng đừng liên lạc gì với em nhé…
- Tại sao? Tôi ngoảnh nhẹ đầu ra phía sau như thắc mắc
- Em sợ
- Em sợ, em sợ thì anh nên gọi cho em mới đúng chứ…(Tôi nghĩ em sợ ma như mọi khi)
- Không, em sợ em sẽ không có sức can đảm để ở VN khi em nghe giọng anh
- Anh à, anh hứa đi
- Hứa gì?
- Đừng liên lạc với em trong 3 năm này nhé
- Uhm, anh hứa…Tôi trả lời như để em không buồn.
Tôi đứng đó, nước mắt em đã làm ướt chiếc áo của tôi từ lúc nào…Em buông tôi chạy nhanh vào phòng, như để không cho tôi thấy những giọt nước mắt của em…Tôi nhìn theo em chạy vào phòng đóng cửa rồi chết điếng đó một lúc…
Tôi đã sang Nga, cái lạnh bên này khác xa so với lúc tôi nghĩ khi còn ở VN, Một tuần sau khi tôi sang nga công việc chủ yếu của tôi là…Ngồi gần lò sưởi…Chỉ sau đó tôi mới làm quen dần với cái lạnh nơi đây, tôi bắt đầu tìm cách liên lạc với gia đình, bạn bè và nhất là em…Tôi gọi về cho gia đình và nói rất nhiều điều, chủ yếu là cái lạnh giá bên này, rồi tôi gọi về cho em, nhưng không liên lạc được, ngày nào tôi cũng gọi cả trăm cuộc điện thoại nhưng vẫn bặt vô âm tín, tôi lo lắng cho em gọi về cho ông anh trai em nhưng ông ấy cũng chẳng biết nó hiện tại em dùng số nào…Tôi lên Fb cũng thấy fb của em ở trạng thái đóng cửa…Vậy là thật, những điều em nói lúc trước là thật, em không muốn tôi liên lạc với em, tôi như người mất hồn cả tuần cứ xoay quanh với cái suy nghĩ ấy. Một hôm tôi nhận được tin nhắn từ số máy lạ gửi từ VN…
- Anh đã hứa là sẽ không liên lạc với em trong 3 năm gần đây rồi mà, anh nhớ làm việc tốt để nhé, em sẽ đợi anh, yêu anh…
Tôi cuống cuồng gọi lại nhưng không liên lạc được, cứ thế ngày nào tôi cũng đưa cái tin nhắn đó ra đọc rồi nước mắt lại chảy ra, chú C thấy tôi cứ mãi đóng cửa trong phòng cũng lắc lắc cái đầu ngán ngẩm, tôi thấy mình sao yếu đuối và lụy tình quá…
không, em đã bảo người em yêu là người cứng cỏi chứ không phải là kẻ lụy tình còn gì mình không thể mãi yếu đuối như thế này được…
Rồi tôi bắt đầu thấy phải có trách nhiệm với điều mình đã hứa, tôi bắt đầu xin phép chú C cho bắt tay vào công việc, chú C thì có vẻ mừng lắm, thấy tôi mấy ngày như thế này giờ tự nhiên như tỉnh giấc sau bao ngày u tối, chứ cứ ở trong phòng như này dăm hôm nữa chắc chú cũng đưa tôi về VN luôn quá
Tôi bắt đầu lao đầu vào công việc, chú C chỉ tôi tất cả, lúc đầu thì chưa quen nhưng sau mấy tuần tôi bắt đầu quen dần, Cũng may nhân viên ở bên này chủ yếu là người việt nam mình nên tiện bề giao tiếp…Những lúc nhớ gia đình, nhớ em tôi lại cố lao đầu vào công việc như để cố quên đi
Tháng thứ 2 Khẽ nhìn hạt tuyết li ti rơi ngoài hiên tôi lại nhớ em, nhớ hôm cùng em đội mưa chạy xe về hai đứa ướt như chuột lột…
Tháng 3 Thay vì một cốc cà phê không đường như mọi khi, tôi thử cảm giác ăn kem vào mùa đông xem như thế nào, thực ra nó cũng không khó như tôi nghĩ vừa ăn vừa lôi điện thoại ra xem lại clip em ăn kem, nhìn rồi khẽ cười bâng quơ…
Tháng 4 Tôi bắt đầu làm quen với thói quen ngủ sớm, để đảm bảo sức khỏe, thực ra đó là cái cớ, tôi cố ngủ sớm để không nghĩ về em khi màn đêm buông xuống…
Tháng 5 Bạn bè và mấy anh chị bên này giới thiệu cho tôi một vài cô gái khá trẻ đẹp, nhưng tôi chỉ cười bâng quơ cho qua chuyện rồi lại lôi điện thoại ra ngắm hình em, mặc kệ phía sau những câu nói đắng cay như “thằng nay si tình rồi”, “thằng này bị bỏ bùa chung tình”…Nhưng tôi lại thích nghe nó
Tháng 6 tôi bắt đầu học cách đặt niềm tin vào người khác nhiều hơn, tôi không muốn vì những...