* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Không Hứa Hẹn Full Chap

về
- Em nhớ ăn uống đầy đủ cho mau khỏe nhá, kẻo anh không xong với ba má em đâu…
- Dạ, khỏe nhanh anh em mình đi chơi tiếp nha anh…
- Ừk…
Tôi ra về, em định ra cổng chào tôi nhưng tôi không cho (ngoài trời có gió), Em thì bơ cái mặt như cái tiêng tiếc…
Tôi chào 2 bác rồi theo mẹ em ra cổng
- Lần sau đến chơi tiếp nhé cháu
- Dạ, tôi nhẹ giọng ngượng ngùng…
Đến khi mẹ em đóng cửa rồi tôi mới thở dài… May thật, tôi thì thào hơi trong gió…Nhưng nửa lại lo cho em về vụ mấy cái kem…Không biết có sao không nửa… Mà cũng may mà
ba má L không chú ý lắm đến mấy cái kem…Phù…
Vài ngày sau thỉnh thoảng tôi vẫn đến thăm L nhưng chỉ tranh thủ 1 chút rồi về…Thấy em nó cũng khỏe dần (chắc được gặp rôi nên L vui), lòng tôi cũng bớt có lỗi…
Thứ bảy cuối tuần, sáng hôm ấy tôi nhận được điện thoại của con N (Bạn dưới quê của tôi)
- Alo… Tôi xin nghe (Tôi giả giọng nghiêm túc trêu nó)
- Đồng chí đang ở đâu? ra ga đón chị ngay…
Vài ngày truớc tôi có rủ nó đến chơi với tôi bữa, không ngờ nó đến thật… Quá vui mừng xen chút ngạc nhiên, tôi ậm ừ hỏi han xíu rồi vác xe đi đón con bạn… N là con bạn thân của tôi từ nhỏ đến giờ, nó cùng tuổi với tôi, một nữ thanh niên nghiêm túc (đôi lúc khó hiểu)… (Bố N là công an, N cũng đang theo học ngành này) nó là một người bạn hiểu tôi hơn ai khác, đôi khi còn hơn cả bản thân tôi(Qua nhiều chuyện tôi bất giác nghĩ vậy)…
N với tôi quen nhau từ cái thời học tiểu học 2 đứa gây thù đánh nhau (Nó đánh mấy thằng bạn lớp tôi trước) rồi quen nhau, hay đi chơi với nhau, chuyện gì cũng kể với nhau nghe… Một đứa con gái cá tính, nhưng đôi lúc lại rất yếu mềm…
Đến nơi khẽ trông xa là N hôm nay N mang quần bò xanh, áo len, mũ len (Thật chẳng dịu dàng gì:anboom, nhưng tôi quen rồi)
- Hay quá, lâu không gặp bà, tôi nhìn nó
Nó cười, đồng thời gõ vào đầu tôi 1 cái rồi ngồi lên sau xe…
Dọc đường nó kể nhiều thứ, đại ý là nhớ thằng bạn thân, lâu không đi chơi với tôi nên lên đây chơi 1 bữa, mai về…
Tôi hớn hở đưa N về phòng cất đồ đạc rồi lại chở nó đi chơi, tôi với nó đi nhiều nơi lắm, những nơi nào đẹp, lạ là tôi chở nó đến, rồi ăn đủ thứ vặt vãnh…Xong lại ra quán chơi game (Đúng sở thích của 2 đứa…)
Chap 8:
Tôi đưa N đến cái quán mà trước chơi với bé L (Quán lớn, gồm 2 tầng, bọn tôi chơi tầng dưới dãy gần cuối), vào đến quán tôi lại chạy nhanh loay hoay tìm máy ngon (Nó như 1 thói quen khó bỏ, vì máy ở quê tôi chơi toàn máy cùi cùi, không nhanh là mất máy ngon), con N miệng nhai kẹo cao su nhìn tôi cười cười (cái điệu y như người lớn đang xem thằng con nít chọn quà) Bất giác điện thoại tôi rung, là tin nhắn của L
- Hi, anh có bận không
- Anh đang sắp bận lắm em
- Uh, vậy thôi
- Chuyện gì vậy e? tôi nhắn nhanh, vứt điện thoại xuống bàn ngồi chơi (vì con N nó nhìn dữ quá)
Là con gái thay vì chơi mấy trò pikachu nhẹ nhàng thì bà N từ nhỏ lại thích mấy game hành động và tất nhiên, hôm nay tôi lại được kèo half life với gái tiếp…
- À ha, gà thế em, N vừa chơi vừa tạt giọng qua…
- Gà này, haha, tôi cười đắc ý khẽ liếc giọng qua con N, nó thì cười nhẹ kiểu như không khuất phục
Không hiểu bà N có luyện thêm hay không mà bắn ngon hơn hẳn, toàn dẫn trước tôi 4, 5 trận… Mà mỗi lần thắng đều ra mấy câu không liên quan trêu, rất khó chịu, đại loại như:
- Uầy đường phố hôm nay nhiều xe quá (?)
- Uầy, trăng hôm nay chắc tròn lắm đây (?)…
Những lúc tôi xử ả lại cười đắc ý trêu lại nó
- Đi đâu đấy, tôi liếc nhanh qua N hỏi
- Đi vệ sinh, đi theo không? Nó nhìn tôi nhe hàm răng trắng đều ra cười, ức chế không chứ
Vơ cái điện thoại đọc tin nhắn nãy đến của L
*Tin nhắn: Không, em định giới thiệu anh cho 1 người…
Chưa kịp trả lời thì N lại lắc cái đầu bảo tôi ra về
- Sao về sớm thế, tôi nhìn N ngạc nhiên hỏi
- Mất hứng rồi, về thôi
Vừa trả tiền vừa thắc mắc, sao tự nhiên bà N mất hứng… Thì có mấy thằng phía sau (chắc từ trên gác xuống) lên giọng hét
- Là con bé đó đấy anh em
Bất giác quay lại thì thấy tầm 6 thằng choai choai đang đe, chỉ trỏ N.
- Qua đây chơi với chị nhanh mấy đứa, N ra vẻ khiêu khích, mấy đứa kia thì mặt đỏ phừng rồi
- Chuyện gì vậy, tôi phía sau lay vai N hỏi
- Tí kể sau, ông đợi tôi xíu
Và rồi bọn trẻ trâu xông vào, nhưng từng thằng 1 không qua mấy quả đấm của N (Bà này có học võ của Ba nó từ nhỏ, cũng có dạy tôi xíu nhưng tôi thì chẳng học được là bao)
- Ê nhóc, thực hành đi, N nhìn qua tôi rồi hẩy cái đầu về mấy thằng kia như muốn tôi thực hành mấy bài quyền bà ta dạy (Đến giờ này còn đùa). Tự nhiên đánh nhau, chẳng hiểu lý do gì nhưng tôi tin bà N không sai nên tôi cũng nhảy vào góp mấy quả đấm, ăn lại cũng khá nhiều…
- Thôi chơi đủ rồi, N kéo tay cười nhìn tôi chạy, bỏ lại phía sau là mấy thằng nhóc, thằng ôm bụng, thằng lăn quay giữa nhà
Vừa ra đến cửa quán thì tôi thấy L đang đi vào với thằng nào đó, dù bà N đã cầm tay chạy nhanh nhưng cũng đủ thời gian để L thấy cái mặt “đập chai” của tôi , thôi xong… Tôi vừa chạy theo N vừa nghĩ bụng…
Chạy được một đoạn dài tôi buông tay N ra cúi người nói trong hơi thở dốc…
- Chuyện gì vậy?
Sau vài phút nghe bà N giải thích tôi mới biết, nãy bà N đi vệ sinh đi qua 1 thằng nhóc quậy đểu, thế là bà ấy phang nó nên chắc nó gọi hội
Nhưng điều tôi lo lúc này không phải là bọn nhóc choai choai ấy nữa mà là chuyện với bé L, giải thích sao đây, mà sao đúng lúc vậy bé L…
Tôi dẫn N về phòng trọ, lúc này cũng gần 8h rồi, tôi xin phép anh chủ quán cho nghỉ hôm nay, rồi đi mua đồ về nấu bữa tối cùng N.
- Ngon quá, ông càng ngày nấu ăn càng được đó
- Hì, có gì đâu, bà ăn nhiều vào (nãy giờ tôi ăn xong trươc nhìn bà N ăn…Tôi nuốt không nỗi cơm…)
- Thôi, no lắm rồi, hì
Ăn cơm xong bà N đi rửa bát còn tôi thì xức dầu vào cái mặt đẹp trai rồi chuẩn bị chăn màn cho bà ấy… Tôi và N vốn là bạn thân từ nhỏ, lúc nhỏ nhiều khi 2 đứa tôi qua nhà nhau học nhóm đã ngủ cùng nhau trong 1 phòng mấy lần nên việc 2 đứa tôi cùng ngủ chung 1 phòng không là gì nghiêm trọng, bọn tui xem việc này như bình thường (Tất nhiên là không tình dục)
Đêm đó tôi nhường cái giường cho N còn mình thì ngủ dưới sàn, 2 đứa gác tay lên trán kể bao nhiêu là chuyện cái thời trẻ con, rồi chuyện tưưong lai và lúc nãy…
- Này ông, lúc nãy chắc tôi mạnh chân với thằng áo xanh quá, nó có chết không nhỉ
- Chắc không sao đâu, thấy nó còn cong lưng bò bò dưới đất mà, tôi trấn an N
- Ừk mà tại mấy nhóc đó trước chứ có phải tại chị đâu, hí hí
- Uhm, bà đừng nghĩ gì, ngủ sớm đi, lấy sức mai về, đừng nghĩ mấy thằng nhóc lúc nãy quá… (Đá vào cái đấy thì không chết cũng khó sống, thoáng lạnh người nghĩ)
Phút chốc thì bà N ngủ lúc nào không hay, còn tôi thì nhắn cho bé L cái tin nhắn, rồi cứ quay đi quay lại suy nghĩ, sao không thấy L trả lời tin nhắn nhỉ, thằng đi với em lúc chiều là thằng nào, rồi phải giải thích thế nào đây, … hơn 2 tiếng sau tôi vẫn không ngủ được
- Á, cái chân, tôi hét to, phía trên cái mặt tôi là nguyên bàn chân bà N
- Úi, bà N thu cái chân lên nhanh nói tiếp
- Tôi quên mất ông ngủ dưới này, mà ông chưa ngủ à, sao tỉnh nhanh thế, N nói trong cái giọng mắt nhắm mắt mở ngái ngái…
- Nguyên cái chân bà đáp lên khuôn mặt tôi thì bảo sao tôi không tỉnh, tôi cằn nhằn
- Mà định đi đâu, sao không bật đèn, tôi tiếp lời
- Hị hị, chị đi vệ sinh, mà chưa quen phòng nên tìm mãi không thấy cái công tắc
Tôi không quan tâm nữa, xích người qua 1 bên rồi nằm ngủ luôn, ngày hôm nay thế là quá đủ rồi…
Chap 9:
Sáng ra tôi vơ cái điện thoại hi vọng sẽ có tin nhắn của L nhưng thật thất vọng, tôi gửi thêm 1 tin nữa rồi dẫn N đi ăn sáng, tôi kêu 1 bát ra rồi nhìn N ăn chứ chẳng có tâm trạng ăn. Xong tôi chở N ra bến ga, chào N rồi quay đầu vác cái mặt buồn thiu thì N cất giọng…
- Ông có chuyện gì đúng không?
- Làm gì có, tôi bâng quơ trả lời như không có chuyện gì…
- Tôi nghi ngờ lắm, từ tối qua tới giờ, ánh mắt N như tra hỏi (gì mà tinh thế bà)
- Không đâu, bà cứ lo xa, thôi bà về cẩn thận, dịp sau tôi qua chỗ bà chơi, okey…
- Ờ, vậy ông nói thế tôi cũng mừng, sợ ông có chuyện gì cơ, đôi mắt bà ấy vẫn như chưa hài lòng câu trả lời lắm.
Tôi cười, như để che lấp nỗi buồn ấy, một nụ cười méo mó y như thằng hề khóc, tôi cảm thấy vậy. Tôi đạp xe về, hôm nay là chủ nhật mà sao không khí có vẻ buồn thế nhỉ, hàng cây chẳng thèm đung đưa chào tôi như mọi khi nữa… hay tại tôi đang buồn nên cảm thấy thế. Tôi không quên ghé qua nhà bé L tí, tôi bấm chuông, nhưng không ai ra mở cửa (mặc dù thấy cửa sổ phòng em mở), đợi xíu không thấy ai tôi đạp xe về phòng lôi con laptop ra ngồi nghe nhạc, online fb, chợt nhận thấy em nó online
- Em đang ở đâu vậy? gặp anh 1 lúc được không?
Đợi mãi mà vẫn không có hồi âm mặc dù là máy báo trạng thái “đã xem”
- Anh muốn giải thích cho em ít chuyện, anh sợ những hiểu nhầm lắm… Tôi gửi tiếp tin nhắn thứ 2, vẫn y như lúc nãy bực mình không chịu được…
- Đỉnh cao của sự khinh bỉ là nhắn tin không trả lời đó em… Nhắn xong tôi gấp máy nằm ngủ luôn (Cứng không cơ chứ:thantuong:)
Tỉnh dậy bật laptop ra thì thấy tin nhắn từ fb, chỉ vẻn vẹn đúng một câu
- Chúng ta có là gì của nhau đâu mà anh sợ hiểu nhầm!
Tôi suy nghĩ về tin nhắn ấy thật lâu, phải rồi, có là gì của nhau đâu, mà sao mình phải cố giải thích nhỉ cho bé hiểu nhỉ tôi bất giác trách mình, hay là mày yêu nó rồi hả H, tôi lắc lắc cái đầu, không, không thể nào… Sự nghiệp của mày tương lai của mày không thể chấm dứt được (Ngày ấy tôi nghĩ muốn có đại sự thì nhất định không nên yêu sớm, chẳng hiểu sao tôi nghĩ thế)
Tôi xem xong cũng chẳng trả lời nữa, vì tôi chẳng biết trả lời như thế nào, em nó nhắn xoắn quá
Mấy ngày sau trôi qua vẫn bình thường, có điều tôi thấy lòng mình sao trống trải quá, không còn những tin nhắn, Không còn phải chỉ ai đó cách học thế này, học thế kia nữa, không còn những câu đùa bâng quơ nhưng đầy thích thú và cũng chẳng còn ai tâm sự những đêm lạnh lẽo nữa. Tôi lao đầu vào việc học như để khiến mình bận rộn hơn, cũng đã cuối kỳ rồi còn gì, những lúc bất giác lơ là tôi lại trấn an mình như vậy. Rồi tôi suốt ngày lên thư viện ngồi đọc sách, đọc nhiều mà hiểu thì chẳng được bao nhiêu nhưng tôi vẫn cứ đọc, như để giết thời gian vậy… Một buổi sáng trời hửng nắng, vẫn như mọi khi tôi lê thân lên thư viện ngồi đọc sách, ôn bài, hôm nay hơn muộn nên chật cứng chỗ ngồi, dù đã là tầng trên cùng (Chắc tại sắp thi nên nhiều bọn lên đây ôn thi như tôi) tôi lác ngác nhìn thì đúng còn một chỗ ở gần góc, mắt nhắm mắt mở nhìn lên trần nhà tôi lê cái chân dài ngoằng của mình đến cái chỗ ấy, y như một thằng không còn sức sống.
Sập… vứt đống sách lên bàn tôi bắt chéo tay chống cằm ngủ ngon lành… Đang du dương theo tiếng nhạc đâu xa vọng đến thì một tiếng nói lí nhí đánh giấc ngủ ngon lành…
- Không học thì nhường chỗ cho người khác học
Tôi he hé cái mắt nhìn lên thì thấy một con nhỏ đang cười tôi (chắc nó cười thầm tôi nãy giờ) rồi giật thót mình vì người kế bên nhỏ đó là bé L (bé vẫn ngồi im dìm như không có chuyện gì, kiêu không cơ chứ)
Như tỉnh giấc, có phần hơi ái ngại, tôi ngồi dậy nghiêm túc, thoáng suy nghĩ nhanh rút cái điện thoại ra tìm số L nhắn tin
- Em ra ngoài gặp anh một lát được không?
Ẻm nhận được tin nhắn mắt lăm le liếc qua tôi (nhìn đáng yêu lắm) rồi lạnh lùng đi ra cửa, như hiếu ý tôi cũng theo em, em đi một mạch lên sân thượng em quay khoanh cái tay quay mặt lại nói
- Anh có chuyện gì, nói đi để em còn vào học (Nhìn em y như bà chủ trong mấy bộ phim chưởng hồng kông tôi xem)
- Có gì đâu, anh muốn giải thích ít chuyện
- Em không có tâm trạng nghe, em vào trong đây, nói là làm, em quay lưng đi luôn. Tôi thấy hỗn loạn quá, tâm trí chẳng nghĩ được gì nữa, thấy em đi qua tôi như kẻ mất hồn cầm lấy tay em, em nhìn tôi ánh mắt hình viên đạn rồi tròn xoe vẻ ngạc nhiên…
- Hôm trước bất đắc dĩ nên anh mới gây lộn và cô gái ấy chỉ là bạn anh thôi, (tôi gấp gáp nói kèm theo ánh mắt như cố giải thích) Rồi tôi kể nhanh chuyện hôm bữa cho em trong cái nắng đông oi ức, giọng điệu tôi cũng hối hả như những cơn gió thoáng qua đẩy lơ thơ mái tóc em vậy…
- Em không quan tâm, cùng với câu nói đó em khẽ cầm tay tôi bỏ ra tay em rồi ngoảnh mặt về phía xa xăm… tôi im lặng, một khoảng thời gian như đủ để L nhận ra câu nói tàn nhẫn của mình, em tiếp lời:
- Mà anh có vẻ hay đi chơi game với gái nhỉ
- Đâu có, tại bạn bè lâu ngày không gặp nên đi chơi bữa thôi mà
- Mà hôm bữa em định giới thiệu anh với ai vậy, tôi liếc nhanh qua em hỏi
- Bạn em, có chuyện gì nữa không? (Lạnh lùng dữ vậy em)
- Không… Tôi như kẻ mất hồn đứng đó, em thì đã vào từ bao giờ…
Haizz, tôi thấy mình nhu nhược quá, chỉ 1 chuyện cỏn con thế thôi mà đã thế này rồi thì không biết sau này ra xã hội gặp nhiều chuyện sẽ sao đây, tôi tự trách mình… Mày đúng là thằng khờ… bất giác tôi thốt lên 1 câu như chấm dứt cái suy nghĩ trong đầu vậy… Điện thoại rung, chậm chạp lôi điện thoại ra miệng lẩm nhẩm chắc là bọn tổng đài
- Vào phòng đi khỏi nắng
Là tin nhắn của em, mắt tôi như sáng lên vậy, (củ lạc, chỉ là 1 tin nhắn thôi mà) Rồi bắt đầu chú ý hơn đến cái nắng, phải, nắng thật, vào nhà không lại cảm mất: tôi như bị thôi miên bước vào phòng ngồi nhìn em xíu rồi đưa sách ra đọc.
Lát sau em sang bên tôi nhờ chỉ mấy bài tiếng anh, tôi vui như vớ phải vàng, nhiệt tình chỉ em, rồi như mọi khi, 2 đứa bỗng nhiên quên hết mọi chuyện mà hòa hợp vào nhau, vui vẻ như trước vậy, chỉ tội mấy đứa xung quanh mắt tròn, mắt méo nhìn với ánh mắt ghen tị: Tôi ra về trong niềm vui sau bao ngày u ám, nắng kéo thành từng tơ vàng dài trải xuống khắp thành phố xen qua những tán lá chia nhau theo từng lối nhỏ, như đón tôi về vậy, tôi vui sướng một mình thì thào nhỏ nhẹ, “Đúng là ở hiền gặp lành”
Chap 10:
Tối hôm đó tôi vui lắm… Ăn được biết bao nhiêu là cơm, y như kẻ bị bỏ đói lâu ngày nay được bữa no vậy ^^… Rồi tôi vui vẻ nhảy nhót đi làm…
- Lên phòng mấy đây (tôi hỏi anh nhân viên cùng quán)
- Phòng 3.
- Để em, nói rồi giật ngay cái khay đựng bia trong tay lão trước sự ngỡ ngàng của lão.
- Hôm nay trúng đề à mày?
Đề đóm em không dây vào, chỉ tội hỏng người thôi, nói rồi lạnh lùng bước đi với đôi môi tủm tỉm cười bâng quơ, không quan tâm những ánh mắt tròn xoe đang nhìn theo mà không hiểu gì đang diễn ra (Tôi cũng vậy luôn ý chứ)
Ra về đã hơn 10h đêm, vẫn như mọi hôm trước, tin nhắn đến (em luôn căn thời gian nhắn tin mỗi lúc tôi đi làm về, chắc sợ ảnh hưởng đến công việc của tôi).
- Anh về rồi chứ, đêm nay lạnh lắm đó, anh nhớ về sớm
- Uhm, anh vừa về xong, anh vui quá
- Sao vui zạ?
- Không biết, chắc vui vì ai đó không hiểu lầm nữa… ^^
- Hí hí, L cũng xin lỗi vì đã hiểu lầm anh, anh ngủ ngon nhá!
Đã gần tuần nay tôi chưa nhận được tin nhắn của em như mọi khi, giờ nhận được tôi như tìm được lại cái gì đã mất xa xôi, chân bước chậm lại ánh mắt cứ chăm chú đọc đi đọc lại cái tin nhắn ấy
Tôi hạnh phúc quá, đêm ấy tôi ngủ một giấc ngon lành và cũng không quên gọi điện về cho ba má, tâm trạng hôm nay thật tốt, sáng ra tôi dậy sớm học tí rồi phi lên trường để làm bài kiểm tra…
Những ngày tiếp theo tôi bận rộn với những kỳ thi căng thẳng mệt mỏi, nhưng có sự động viên của em tôi thấy sao nó dễ dàng
Một buổi sáng trời trong xanh, gió nhẹ…Hôm nay đã là ngày thi cuối, ngon lành rồi, phải đi gặp em xíu đã… Tôi bâng quơ thầm nghĩ, thật là một ngày đẹp trời để đi dạo đây.
- Em có rảnh không, mình đi chơi xíu nhé!, tin nhắn vừa gửi đến em giây lát thì em đã rep (replay)
- Dạ, anh qua nhà đón em nha
- Ok, tôi vui hối hả đi qua nhà em
Sang đến nơi, gọi điện cho em, lát sau em xuống trong chiếc áo dáng dài kẻ sọc ngang và quần legging, cùng chiếc khăn len màu hồng trông thật quyến rũ.
Tôi nhìn em nhẹ cười, đã quá lâu tôi không được nhìn em nhiều như thế (mới gần 1 tuần) Rồi tôi nắm tay em đến một nơi mà hôm bữa tôi tình cờ phát hiện khi đi chơi với bà N. Đó là một con đường dài gần cuối công viên, hai bên là từng hàng cây sữa trồng đều tỏa bóng, thoang thoảng chút gió quyện lẫn vào mùi thơm của những nhành hoa sữa còn sót lại của mùa thu đang dần rụng xuống… Kề bên em, lặng lẽ nghe em kể biết bao nhiêu là chuyện, bao tâm sự, lòng như muốn thời gian dừng lại, chao ôi, một cảm giác thật an lành tuyệt đối…
Đoạn đường phía trước thật dài, tôi mong nó sẽ dài thêm nữa để được bên em nhiều hơn…
Khẽ chậm lại cúi xuống nhặt nhành hoa sữa trắng, nhẹ cài lên mái tóc em, em nhẹ cười thẹn thùng trong gió, trông thật đẹp làm sao, rồi 2 đứa vừa bước chốc chốc nhìn qua nhau cười, mỗi người có một niềm vui, một cảm nhận riêng, nhưng dường như tôi như có thể nghe nhịp tim em thì thào đập nhẹ… Em khẽ nghiêng đầu về phía tôi, nhẹ mình hướng bờ vai đón lấy rồi chầm chậm lặng bước, thi thoảng đôi làn gió nhẹ lại xua mái tóc em một cách nghịch ngợm trước mắt tôi, có lẽ giây phút ấy tôi sẽ chẳng bao giờ quên được…
- Anh làm được bài không, L hỏi nhẹ
- Có người đẹp động viên anh không làm được mới lạ
- Ai vậy ạ? (Hỏi thừa à em)
Khẽ gạt mấy sợi tóc em đang đung đưa, tôi ghé thì thầm
- Người đẹp đang bước bên anh nè:
- Hức, chỉ giỏi nịnh không à…
- Thật mà, À, khi nào em thi?
- Em còn lâu, hí hí
- Mà tết này anh có về quê không?
- Sao tự nhiên hỏi anh vậy hả em?
- Dạ, thì anh cứ trả lời đi
- Tất nhiên là có rồi, anh mong gặp mọi người lắm.
- Có chuyện gì không em?
- Dạ, không có gì, hí hí (cười hoài)
Thế rồi tôi dẫn em đến quán kem, em thì ngồi ăn ngon lành còn tôi lại được dịp ngắm em kỹ hơn… trong cái se lạnh của gió đông lẫn màu nắng ấm nhẹ, em hiện lên vẻ đẹp như một nàng công chúa ngây thơ đang giết chết trái tim của tay nông dân ngu ngốc… Tôi nghĩ bâng quơ rồi cười một mình làm em phải ngước đôi mắt tròn xoe đáng yêu lên mấy lần rồi cúi xuống hụt hẫng…
Chap 11:
Thời gian tiếp theo tôi háo hức chuẩn bị về ăn tết, tôi cũng tạm nghỉ công việc làm thêm hiện tại, tại mấy ngày gần tết khách khứa liên hoan đông nên toàn phải thức đêm làm thêm, nhan sắc mau xuống dốc:, tôi xin nghỉ để “bảo toàn” khuôn mặt đập chai về gặp mọi người, không...

<< 2 3 4 5 6 ... 8 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status