* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Khoảng Cách Tình Yêu Full

tác người ra khỏi ghế, đi lên phía trước mấy bước. Cả hai người vừa đối mặt nhau thì ngay lập tức ra đòn.
Cả hai cùng lúc đều đưa nấm đấm về phía đối phương rồi cùng lúc né người tránh đòn. Lăng phong vừa né xong thì đã đấm mạnh vào bã vai của Demon, hắn đưa tay đỡ lấy nấm đấm của cậu sau đó nhoáng một cái đã ở phía sau lưng cậu, nhưng ngón tay hắn không cách nào chạm được vào cột sống của Lăng Phong để gây tê liệt cho cậu. Còn Lăng phong ngay khi Demon áp sát sau lưng mình, cậu không để cho hắn thừa cơ hội bẻ gãy đốt sống lưng của mình. Cậu ngã người ra sau, tực vào lòng Demon, lấy hắn làm điểm tựa vữa chắc cho cơ thể, đồng thời khuye\ả tay cậu húc vào ngực Ares khiến hắn phải lùi ra sau mấy bước gập người xuống.
Demon nhìn Lăng Phong cười cười khen gợi:
- Khá lắm anh bạn. Nhưng lần này là đến phiên tôi.
Nói rồi hắn đứng thẳng người dậy lao ngay vào Lăng Phong, chớp nhoáng đã đặt lên cổ của cậu. Lăng Phong cũng không lơ là, ngay thời điểm khủy tay hắn húc vào yết hầu của cậu, Lăng phong hết sức mau lẹ đấm văng khủy tay hắn, tốc độ mau chóng đến nỗi Demons có chút kinh hoàng. Đã lâu rồi hắn không gặp đối thủ ngoan cường như thế. Cuộc chiến có phần bất phân thắng bại, dường như cả hai đều ngang sức ngang tài với nhau.
Muốn trận chiến này kết thúc, chỉ còn cách duy nhất.
Demons nhếch môi, khẩu súng từ đâu xuất hiện trên tay hắn, một khẩu súng lục màu đen đang lòng vòng quanh ngón tay hắn. Tại thời điểm gần ngay tích tắc, cò súng hốt nhiên được bóp, ngay giây phuát ấy, Lăng Phong nhẹ nhàng lắc người né tránh, viên đạn bắn sượt qua cánh tay cậu, để lại một vết rách và một dòng máu chảy.
Tiếng súng ngay ở phía sau lưng khiến Bảo Phương kinh hoàng. Cô cúi người nhìn hai con rắn trên chân mình, hai mắt bỗng đỏ hoe, muốn cất giọng nói nhưng lại không nói được. Muốn quay người về phía sau lại không thể cửa động, vì chỉ sợ một cử động nhỏ của cô, cũng có thể đánh thức hai con rắn đang ngủ yên kia.
Cúi gằn nước mắt chực rơi, ý nghĩ tuyệt vọng, thật sự muốn mặc kệ hai con rắn độc chết người kia mà quay về nhìn xem Lăng Phong thề nào, nhưng cô nhìn thấy chiếc vòng ngọc trên tay mình. Trái tim đau đớn bỗng nhiên dịu lại, cô phải tin cậu, nhất định Lăng Phong sẽ không sao. Cô tin ở cậu, chắc chắn cậu không làm chuyện gì mà bản thân không chắc chắn.
Nghĩ đến đây, Bảo Phương cố gắng hít thở trấn tĩnh lại, chỉ cần cô không sao, Lăng Phong sẽ yên lòng, không bị phân tâm mà thất bại.
Lăng Phong không để Demons có dịp nổ phát súng thứ 2, cậu bước vọt lên trước mắt hắn, xoay người chọi khuỷa tay lên, ngón trỏ của cậu móc sẵn trong cò súng của Demons, súng tuột khỏi tay hắn rơi xuống.
Demon toan dung tay kia của mình chụp lấy súng thì Lăng Phong liền đưa chân hất văng khẩu súng ra xa, tiếng súng vang lên cái cộp trên sàn nhà, giữa phong gian yên tĩnh khiến nó càng thêm rõ nét.
Demons nhếch mép cười, bất thình lình nhảy vọt, khủy tay chọc thẳng về phía đối thủ, cú nhảy của hắn thoạt trông thật nhẹ nhàng, nhưng lăng Phong lại cảm nhận được một sự ớn lạnh đáng sợ đầy hương vị chết choc.
Phản xạ duy nhất của hai người họ là né đòn và tấn công. LĂng Phong quyết định kết thúc nhanh cuộc giao chiến này, không muốn để nó kéo dài thêm nữa, cây súng nhỏ luôn mang theo được cậu nhanh chóng rút ra.
Demons cũng không biết tự lúc nào móc ra một cây súng nữa,
Ngay khi 2 khầu súng đồng thời cùng chỉa về phía họ, một bàn tay vỗ lên cắt đứt sự căng thẳng nãy giờ của họ.
Tiếng giày nện trên nền gạch vang lên càng lúc càng gần thu hút ánh mắt của họ. Một cô gái xinh đẹp, mặc chiếc vày giản dị nhưng gợi cảm tiến lại gần chỗ ghế của bả Phương nhoẻn miệng cười với họ nói:
- Này, các chàng trai thật là thô lỗ, sao trước mặt một cô gái lại bày trò đánh đấm thế chứ hả. Sao không thử dùng cách êm đẹp hơn giải quyết chứ.
Vừa nói, ngón tay cô ta làm một đường phía dưới cằm của Bảo Phương. Sau đó cô ta đưa tay xuống vuốt ve hai con rắn màu xanh đang nằm im như ngủ trên đùi của cô khiến hai con rắn thức dậy.
Bảo Phương nhìn hành động của cô ta mà tê cứng cả người. Điều đáng sợ hơn nữa là dường như hai con rắn đó lại rất ngoan ngoãn quấn lấy bàn tay của cô ta. Hai con rắn màu xanh lục mà người ta thường gọi là Diệp Trúc Thanh, là loại rắn độc cắn chết người, không dễ gì điều khiển chúng.
Lăng Phong im lặng thầm quan sát cô ta, còn Demon thấy cô ta thì cười cười. Sau đó cả hai người đàn ông cùng lúc thu súng lại, nhưng ánh mắt vẫn nhìn nhau đề phóng.
Cô gái đó lần nữa vỗ tay thu hút sự chú ý của họ nói:
- Được rồi, nào hãy ngồi xuống cùng chơi trò chơi nào.
Nói xong, cô ta đặt hai còn rắn trở lại dưới chân của Bảo phương, toàn thân cô lạnh toát khi thấy hai con rắn uốn ** mấy cái. Cô gái nhìn biểu hiện của Bảo Phương như vậy thì phì cười, quay mặt nhìn hai chàng trai đã ngồi xuống ghế.
- Bắt đầu được chưa? – Cô ta nhìn Lăng Phong dò hỏi.
Cậu liền gật đầu.
- Lấy ra đây – Cô ta ra hiệu cho Demons.
Hắn ta cười cười đứng lên đến một cái bàn kế bên tường, trên bàn có đặt một cái gì đó được phủ bằng một tấm vải.
Demons lấy tay hất tấm vải ra để lộ một cái lồng nhỏ bên trong chứa con vật gì đó màu đen. Bảo Phương cùng Lăng Phong tập trung nhìn vào chiếc lồng. Con vật trong chiếc lồng dần hiện rõ hơn, đó là một con vật đầy lông lá, to lớn hơn so với những con vật đồng loại thông thường.
Lăng Phong khẽ nhíu mày nhìn cô gái trước mặt khi Demond đặt cái lồng xuống bàn họ đang ngồi.
Cô ta thấy Lăng Phong nhìn mình thì cười lả lơi với cậu một cái rồi nhổm dậy ngồi thẳng lưng tạo dáng đầy quyến rũ.
- Nếu như chứng minh được, hai người thật sự yêu nhau đến chết, tôi sẽ thả hai người đi.
Các đọc giả thân yêu, mình biết mình chậm chạp khiến mọi người chờ đợi lâu. Nhưng mà động lực viết nhanh của mình là sự động viên của mọi người, huhu, sao điểm tới điểm lui toàn người quen không vậy
- Như thế nào – Lăng Phong nhếch môi khinh bạc hỏi.
- Dễ thôi. Cả hai người đều rơi vào tay của bọn tôi. Tuy rằng cậu rất giỏi, nhưng khả năng của cậu và Demons gần như ngang nhau. Nếu chiến đấu sống còn, cậu chưa chắc nắm được bàn thắng trong tay – Cô gái nhìn Lăng Phong bằng cặp mắt tươi cười gởi mở – Khả năng sống sót của cả hai gần như bằng không tại thời điểm này. Vậy thì thay vì cả hai người cùng chết, chi bằng để một người hy sinh vậy.
Nói xong, cô ta liếc nhìn sắc mặt của hai người bọn họ, trong khi Demons thì mím môi cười. Bị ánh mắt hất lên cảnh cáo của cô gái bèn nín thinh, nhún vai tỏ vẻ đành chịu.
- Thế nào – Cô gái nhìn hai người họ hỏi.
Không ai trong hai người bọn họ trả lời, gương mặt đồng thời đanh lại, mắt hỏ chẳng nhìn nhau. Dường như lúc nào hai người hoàn toàn xa lạ.
- Ai thử trước – Cô gái mĩm cười đầy ngụ ý lên tiếng hỏi.
- Tôi.
Bảo Phương lên tiếng ngay lập tức. Dường như bọn họ đã tính toán rất chính xác thời gian mà cô có thể nói lại được
Lúc này cô mới ngẩng đầu nhìn Lăng Phong với ánh mắt cương quyết, nếu có một người phải hy sinh, vậy thì cứ để cô. Hai đôi mắt chạm vào nhau, sợi dây tình ái yêu thương dâng tràn.
Lăng Phong nhìn vẻ cương quyết của cô không nói gì thêm, khẽ nhắm hờ đôi mắt lại.
- Tốt! Chúng ta bắt đầu thôi.
- Đây là thử thách của cô – Cô gái đẩy chiếc lồng về phía Bảo Phương.
Bảo Phương nhìn chiếc lồng, hiện rõ trong lồng là một cao nhện màu đen, trên lưng có vệt đỏ. Cô dễ dàng nhận ra loài nhện này có tên là góa phụ đen, với nét nhận biết đặc trưng là hình giống chiếc đồng hồ cát hay hình cái chuông trên bụng. Đây là một trong những loài nhện độc nhất thế giới. Nọc độc của chúng có tính oxi hóa rất mạnh nên thường gây ra những vùng lở loét nặng cho những nạn nhân bị cắn. Cũng giống như nhiều loài nhện khác, loài nhện này sau khi giao phối con cái thường ăn thịt cả con đực để bổ sung dinh dưỡng, chuẩn bị cho quá trình sinh nở.
Nhưng loài nhện góa phụ đen thường được tìm thấy tại những khu vực phía Tây của Bắc Mỹ. Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Cô gái này quả thật còn đáng sợ hơn cả Demons, nhìn cái cách cô ta vuốt ve hai con rắn lục mà không chút e dè sợ sệt nào cả, cho thấy cô ta am hiểu về các chất độc một cách thành thạo.
Cô ta đang tìm cách thử cô và Lăng Phong. Nếu muốn giết hai người thì cần gì phải rườm rà như thế. Chắc chắn cô ta chỉ muốn hù dọa làm cho cô và Lăng Phong sợ hãi mà thôi.
Nếu như cô ta thật sự hù dọa thì chắc là có cách giải độc của con nhện này. Nhưng nếu lỡ như sơ suất, cứu chữa chậm trễ thì cô sẽ chết ngay lập tức. Không phải cô sợ chết, nếu cô chết mà đổi lại Lăng Phong bình an, cô cũng chấp nhận đánh đổi. Chỉ có điều, cô chưa muốn chết vào thời điểm này. Khi mà cô đang tiếp cận gần với sự thật mà bao nhiêu lâu nay tìm kiếm.
Nhưng cô cứ thử đánh cá một phen xem sao.
- Bỏ tay cô vào đó trong vòng 5 phút, nếu cô hoàn thành, tôi sẽ cậu ấy ra đi – Cô gái nói xong nhìn Lăng Phong cười – Cậu sẽ không có cơ hội báo thù cho cô ấy đâu, bởi vì chúng tôi hoàn thành xong nhiệm vụ sẽ bỏ đi ngay.
Nói xong họ giải thoát hai bàn tay của Bảo Phương, nhưng cô vẫn không dám nhúc nhích thân người vì hai con rắn dưới thân.
Không có cơ hội lựa chọn, Bảo Phương nhìn Lăng Phong với ánh mắt chan chứa tình cảm, đồng thời ẩn chứa sự chia lìa. Nét mặt cô tái nhợt khi nhìn thấy cái chân lòi ra đầy long lá của con nhện, bàn tay sờ vào nắp hộp.
Cô cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi của bản thân mình, hóa ra cô vẫn nghĩ bản thân rất mạnh mẽ, nhưng giờ phút đối mặt với sinh tử lại thấy mình nhút nhát sợ chết.
Tay cô run rẩy từng cơn phải làm ba lần mới mở được khóa cái nắp hộp. Cô đang chuẩn bị bật nắp hộp ra thì Demons đã đưa tay ra chặn lại, hắn cười cười nói:
- Bé cưng, anh không đành lòng đứng nhìn em chết thảm đâu. Cho nên hãy để anh bạn đây thay thế đi.
Bảo Phương định lên tiếng phản đối thì Lăng phong đã lên tiếng:
- Tôi rất mong chờ.
Bảo Phương giật mình quay đầu nhìn Lăng Phong lắc đầu. Nhưng Lăng Phong đã mĩm cười nhìn cô trấn an.
Demons bèn lần nữa đến bên chiếc bàn dóc tường mang tới mới cái mâm được phủ khăn. Hắn đặt cái mâm xuống sàn rồi lật cái khăn lên, bên dưới cái khăn là một khẩu súng.
- Cậu biết rõ loại súng lục này chứ? – Demon nheo mắt nhìn Lăng Phong hỏi.
- Biết – Lăng Phong tự tin đáp, sau đó cậu kể ra một loạt hiểu biết của mình về loại súng này từ chiều dài, cân nặng, loại đạn, đường súng…
- Không hổ là con ông trùm ngành vận chuyển và buôn bán vũ khí – Cô gái nghe Lăng Phong nói bèn vỗ tay khen gợi.
Tuy biết Lăng Phong có dính líu đến pháp luật, nhưng cô cũng không rõ ba cậu làm việc gì. Giờ cô mới biết là buôn bán vũ khí. Hèn chi số vũ khí lần trước ở trên tàu của Thục Quyên, Lăng Phong lại nhận hết về mình mà ko hề bị gnhi ngờ.
- Nói luật chơi đi – Lăng Phong giục.
- Rất đơn giản, ở đây có 6 lỗ, nhưng chỉ duy nhất một viên đạn – Demons nói xong chìa cho Lăng Phong coi, rồi xoay ổ đạn một vòng – Vậy là ngay cả tôi cũng không biết viên đạn nằm ở đâu cả. Luật chơi là, nếu như cậu may mắn có thể bắn ba phát súng vào mình mà không sao, tôi sẽ lập tức thả hai người ra. Còn nếu như cậu xui xẻo bắn trúng súng có đạn thì, tôi không bảo đảm bé cưng dược thả ra đâu. Tôi muốn cô ấy là người của tôi mãi mãi.
Vừa nói, hắn vừa dùng tay vuốt ve má của bảo Phương. Bảo Phương hất tay hắn ra khỏi mặt mình.
- Bắt đầu thôi – Lăng Phong siết chặt hai tay lại kiềm nén cơn giận của mình nói.
Bảo Phương kình sợ nhìn Lăng Phong lắc đầu:
- Đừng làm như thế. Đừng ngu ngốc như vậy.
- Vì em làm chuyện gì cũng rất xứng đáng – Lăng Phong trầm giọng nhìn cô chân thành nói.
Bảo Phương bị tình yêu của Lăng Phong dành cho mình cảm động vô cùng. Ngay thời khắc Lăng Phong nhấc cây súng lên lên chĩa vào đầu mình, nước mắt cô lăn dài trên má.
Thời gian như lắng động lại, mọi người gần như chìm trong sự im lặng, nhưng là với hai tâm trạng khác nhau. Bảo Phương là với tâm trạng đau đớn sợ hãi và tuyệt vọng. Còn cô gái kia và Demons là tâm trạng thích thú và thỏa mãn. Chỉ có Lăng Phong là sắc mặt không đổi.
- Tách…
- Bụp…
Phát súng thứ nhất không có gì xảy ra.
Bảo Phương thở nhẹ một cái, hơi thở cô dồn dập, tim co thắt lien hồi, quả thật toàn bộ thần kinh thị giác của cô đều đập trung vào đôi mắt, nhìn Lăng Phong chuẩn bị phát súng thứ 2.
- tách…
- Bụp…
Phát súng thứ 2 cũng chẳng có gì xảy ra. Bảo Phương lần nữa mừng thầm. Chỉ còn một phát súng nữa thôi, cô nhắm mắt hy vọng phát súng thứ ba cũng không có gì xảy ra.
Nhưng khi cô vừa nhắm mắt lại, Lăng phong đã chuyển hước khẩu súng về phía ngực mình.
Một anh thanh xé gió bay ra ngoài, Lăng Phong lảo đảo lùi lại mấy bước, máu bắt đầu loang ra trước ngực.
Tiếng súng lần này rất khác với hai lần kia, khiến Bảo Phương hoảng hốt mở mắt ra, cô thấy lăng Phong gục xuống, mấu thấm qua áo.
- Lăng Phong, anh không sao chứ?
- Đừng lo, cậu ta không sao đâu – Demons lên tiếng rồi thở dài – Dù rất tiếc, nhưng anh cũng phải xa cưng thôi bé cưng à. Hy vọng em sống tốt nha. Bọn anh đi đây.
- Cô bé, là muốn hù em cho vui thôi. Cái cảm giác nhìn thấy gười khác sợ hãi van cầu mình thật là hứng thú, nhưng em và cậu ta chả thú vị chút nào cả. Haiz.
- Chúng ta thua rồi, đi thôi – Demons nhìn bà chị buồn buồn nói.
Đợi hai người kia đi, Bảo Phương mới ra sức gọi:
- Lăng Phong.
Nghe tiếng gọi, Lăng Phong tư từ ngồi dậy, Bảo Phương mừng rỡ hỏi.
- Anh không sao, ổn rồi.
- Nhưng viên đạn đã bắn vào anh, máu vẫn đang chảy – Bảo Phương không yên tâm nói.
Lăng Phong cười nói:
- Viên đạn không có đầu nên không thể làm anh trọng thương được đâu.
Nói xong cậu đứng dậy về phía cô, dung tay bắt mấy con rắn ra khỏi người cô:
- Nó sẽ cắn anh đó, nó rất độc.
- Yên tam đi, đây là loại rắn Thúy Thanh Xà, chứ không phải Trúc Diệp Thanh. Loại Thúy Thanh xà này có hình dạng giống Trúc Diệp Thanh nhưng hiền lành hơn và không có độc.
- Anh nhìn thấy sao không nói cho em biết – Bảo Phương trách cứ vì sự sợ hãi của cô vẫn xòn khiến tim đập mạnh.
- Họ muốn diễn kịch, anh diễn cho họ xem. Haha…
Lăng Phong vừa nói vừa cởi trói cho cô, bảo Phương liền ôm chầm lấy cậu khẽ nói:
- Sau này đừng làm bất cứ việc gì cho em nữa. Em không muốn anh phải mạo hiểm hy sinh mạng sống của anh vì em.
- Đừng lo, ngay từ đầu anh đã biết đây là một vở kịch rồi. Con nhện độc trong đó đã chết lâu rồi, nó bị lật ngữa lên, cho nên anh xác định nó đã chết, họ đem nó về đây chỉ mục đích hù dọa mà thôi. Có lẽ họ phát hiện ra chuyện đó nên mới ngăn em mở nắp hộp ra.
Nghe những lời, Lăng Phong nói, bảo Phương thấy rất đúng, lúc nhìn thấy con nhện, cô mãi run sợ và lo lắng nên không chú ý kỹ con nhện đã bị phơi bụng như thế.
- Mặc kệ là anh biết trước hay không, Nhưng từ nay đừng vì em mà làm nhiều chuyện như vậy. Em không xứng.
- Vậy thì em cứ lấy thân báo đáp anh đi. Kết hôn cùng anh thì dù anh có làm gì cho em cũng xứng đáng mà – Lăng Phong cười cười ôm Bảo Phương vào lòng giữa chặt.
Vừa ra ngoài vào trong xe, cô gái đã đội bộ tóc giả, khoác áo blouse vào mình, đeo thêm cặp mắt kính màu nâu hiện nguyên hình là cô bác sĩ ZuZu Linh, còn Demons cũng lột miếng mặt nạ ra, hiện nguyên hình là anh chàng thiết kế thời trang nổi tiếng.
- Từ chối nhiệm vụ để chơi trò chơi này kể ra cũng đáng. Hai người này xem ra cũng rất yêu nhau, nhất là anh chàng đó – Zuzu Linh cười cười nói.
- Haiz, chị có nghĩ xem thử, anh chàng đó đã biết cái tẩy của chị em mình rồi hay không. Vẻ mặt hắn ta bình tĩnh vô cùng – Ken nhìn chị mình hỏi.
Mặc kệ cậu ta biết hay không, trò chơi đã kết thúc, chúng ta cũng sớm đi khỏi đây thôi.
Hai người nói xong, chiếc xe đột nhiên vọt đi mất
Một loạt những viên chức cấp cao đều bị ám sát hụt, những đường đạn đều bay sượt qua vai của họ, khiến họ bị thương nhẹ. Điều này đã làm rộ lên ầm ĩ khắp các mặt báo và truyền hình. Người dân cũng trở nên hoang mang vì từ trước đến giờ Việt Nam chưa hế xảy ra tình trạng này.
Nội bộ ngành bỗng trở nên hỗn loạn bởi sức ép từ nhiều phía đòi hỏi tìm cho ra nguyên nhân. Sức ép từ các cấp chỉ huy đưa xuống, từ báo chí, từ dư luận. Mọi người lại vất vả lao vào công cuộc điều tra.
Vì những nạn nhân đều toàn quan chức cấp cao của nhà nước, và những cuộc ám sát dường như chỉ nhằm mục đích đe dọa. Mọi nghi ngại càng gia tăng, nhất là đang trong tình hình thế giới căng thẳng có thể nổ ra chiến tranh bất cứ lúc nào? Và hành động lần này có thể xem là sự khiêu khích của các phần tử khủng bố đối với Việt Nam.
Sau khi định được vị trí của người bắn trong cuộc ám sát bất thành vừa xảy ra, Bảo Phương cùng mọi người đi đến đó truy tìm dấu vết.
Trên mái nhà cũ đối diện đã bị bỏ hoang từ lâu, mọc đầy rêu xanh bám trên tường. Bảo Phương vô tình nhìn trên đám rêu xanh ấy một dấu vết bị in lại trên rêu. Dù dấu vết đó không rõ rang cho lắm, nhưng Bảo Phương cũng nhận ra được dấu vết quen thuộc đó. Cả người cô bị trấn động mạnh, hô hấp trở nên rối loạn, tim đập mạnh, sắc mặt tái xanh.
- Em không sao chứ? – Trí Lâm lo lắng nhìn cô hỏi, mấy ngày nay họ đều bận rộn với các vụ án này nên gần như thức trắng.
- Em không sao – Bảo Phương vội vã lắc đầu.
- Có chuyện này, anh muốn nói với em – Trí Lâm nói nhỏ bên tai cô.
Bảo Phương liền đi theo Trí Lâm đến một góc vắng, Trí Lâm cẩn thận ngóc xung quanh không có người thì mới thì thầm nói:
- Em có để ý không? Nhưng người bị hại đều là những người có tên trong danh sách đó.
Bảo Phương giật mình hoảng hốt khi nghe Trí Lâm nói ra phát hiện của cậu, cô lập tức điểm lại từng cái tên một, quả nhiên đều là những cái tên có trong danh sách truy lùng của cô.
Vì lí do gì? Là sự trùng hợp hay là âm mưu? Vậy thì ai là người đã thực hiện? Không lẽ là…
- Bảo Phương… – Trí Lâm hơ hơ tay trước mặt cô khi thấy cô ngây người mất hồn.
- Anh, ngoài em ra, anh có tiết lộ bản danh sách đó cho ai nữa hay không?
- Không. Em cũng biết, bản danh sách này không phải ai cũng có thể tiếp cận được. Nếu tiết lộ lung tung sẽ bị kỷ luật nặng, làm sao anh dám tiết lộ chứ – Trí Lâm vội lắc đầu – Có phải em nghi ngờ gì hay không?
- Em chỉ hỏi...

<< 1 ... 45 46 47 48 49 ... 55 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status