* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Khoảng Cách Tình Yêu Full

xe bỏ đi.
Xe vừa chạy được một đạon ra khỏi cửa cảnh sát thì Bảo Phương đã ra lệnh:
- Dừng xe.
Lăng Phong lập tức dừng xe lại. Bảo Phương liền mở cửa định bỏ ra ngoài thì Lăng Phong đã nhanh tay bấm nút khóa cửa. Bảo Phương không tài nào mở cửa xe được, cô tức tối quay đầu nhìn Lăng Phong nói:
- Mở cửa.
Lăng Phong làm như không thấy không nghe tiếng cô, hai tay thoải mái đặt lên trên đầu, mắt chăm chú nhìn phía trước. bảo Phương thấy vậy không thèm nói thêm nữa, cô nhào người qua bên cậu đưa tay muốn nhấn nút mở cửa thì bị Lăng Phong ôm lấy.
Quá bất ngờ vì cái ôm này, Bảo Phương khụy tay ngã luôn vào long của Lăng Phong, cậu nhìn cô đang trừng mắt tức giận, gương mặt có chút đỏ vì cảm giác tiếp xúc này thì cười khùng khục trêu:
- Anh cũng thích cảm giác thế này mãi, nhưng tiếc là đèn chuyển sang màu xanh rồi, nếu chúng ta không chạy, xe phía sau sẽ bóp còi inh ỏi đó.
Bảo Phương mới quay đầu nhìn lại, phát hiện họ đang dừng trước một ngã tư đèn xanh đèn đỏ, đèn cũng vừa chuyển sang xanh bắt đầu chạy. Hóa ra Lăng Phong dừng xe lại là vì đèn xanh đèn đỏ. Cô hậm hực thoát khỏi người Lăng Phong, cậu cũng buông tay ra, cười giả vờ tiếc rẻ nói:
- Anh chẳng muốn buông tay chút nào, cảm giác ôm em trong long rất là thoải mái. Hay là cứ mặt kệ những người ở phía sau đi, chúng ta tiếp tục.
Bảo Phương biết là Lăng Phong cố tình trêu mình, cô trừng mắt nhìn cậu rồi ngoa ngoãn ngồi yên, không cố chấp xuống xe nữa. Bởi vì cô biết, nếu bây giờ mà lại nhào sang đó thì cũng chẳng được gì chỉ tổ thiệt thòi mà thôi.
Lăng Phong thấy cô ngồi im thì khẽ cười lái xe đi.
Cậu dừng xe trên một con đường vắng, cũng không mở cửa xe, chỉ đưa tay mở máy nghe nhạc, một giai điệu êm đềm vang lên. Bảo Phương từng nghe bài này rồi, nhưng cô lại chẳng nhớ nổi tên.
Bài hát vang lên một lúc, cả hai ngồi im lặng không ai lên tiếng một câu nào hết, Bảo Phương cũng thôi ý định xuống xe mãi cho đến khi bài hát gần kết thúc, Lăng Phong mới quay đầu hỏi:
- Vẫn còn giận sao.
Bảo Phương không trả lời, cô quay mặt ra phía cửa.
- Anh là lo lắng cho em.
- Ai mượn anh lo lắng – Cô gắt lên.
Lăng Phong nhoài người qua bên cô, đưa tay nắm nhẹ lấy cái cằm cô định xoay mặt cô lại, nhưng cô ngang bước xoay mặt thoát khỏi tay cậu. Lăng phong lại giữ cằm cô xoay lại lần nữa, lần này cậu giữ chặt, không cho cô thoát.
Bảo Phương miễn cưỡng phải đối diện với Lăng Phong.
- Em có biết không? Trên đời này sẽ không có ai yêu em được nhiều như anh đâu – Giọng nói của Lăng Phong nhẹ nhàng tới nỗi khiến tim Bảo Phương thổn thức.
Môi cậu chạm vào môi cô, cảm giác ấm mềm khiến Bảo Phương mạnh một hơi hít vào, tim đập không thôi.
- Anh đã từng nói, dù có trả giá thế nào cũng phải bảo vệ em. Lúc anh phát giác mình bị lừa, trong long anh như có lửa đốt hết tim gan, vì lo sợ. Anh lo sợ em sẽ có chuyện, chạy như điên ra ngoài phát hiện em và tên sát thủ đang cùng nhau ngồi trên xe, hắn uy hiếp em. Cả người anh run lên. Anh giương sung bắn hắn ta mà tay run cả lên. Em cũng biết, người cầm sung kỵ nhất là run tay, nhưng lúc đó long anh rất bấn loạn.
Anh rất sợ với tốc độ đó, khoảng cách đó, mình sẽ bắn hụt. Nhưng anh buộc mình phải bắn chính xác, nếu không em sẽ bị hắn đưa đi mất. Hắn là một sát thủ tàn nhẫn, sẽ không để em sống sót trở về đâu. Và nếu em có chuyện gì xảy ra, anh sẽ hận bản thân mình đến chết vì không bảo vệ được em – Giọng cậu có chút run khi kể lại cái phút giây hoảng loạn đó.
Bảo Phương nhìn hai mắt của Lăng Phong, đó là một vực tình cảm sâu hun hút không hề thấy đáy. Nỗi lòng của Lăng Phong đã kiềm nén và ẩn nhẫn lâu lắm rồi, cuối cùng cũng nói ra.
- Anh biết em rất lo lắng cho Bảo Nam. Nhưng mà để em vào đó, trái bom phát nổ, cho nên anh chẳng thà để em giận anh còn hơn để em có chút thương tích nào.
Bảo Phương cụp mắt xuống, không phải là cô không hiểu, nhưng Bảo nam là anh trai của cô, dù có thế nào, cô cũng muốn được nhìn thấy anh mình, còn hơn phải đoán mò đoán non và phập phồng lo sợ. Lúc trái bom phát nổ cô kinh hãi đến nỗ rụn rời tay chân, cứ nghĩ Bảo Nam đã chết mà không ngừng khóc. Khi biết Bảm Nam còn sống, cô vui lắm, nhưng lại lo lắng, trái bom nổ ra, dù thoát chết, nhưng chắc chắn cũng sẽ bị thương. Mà anh thì không biết ở đâu mà đi tìm, cho nên mới xin ra giận dỗi như vậy.
- Còn giận không? – Lăng Phong nâng mặt cô lên hỏi khẽ.
Cô lắc đầu, mặt hơi hối lỗi vì đã trẻ con như thế. Lăng Phong khẽ cười, cúi đầu hôn lên môi cô. Những cái hôn vụn vỡ điểm trên mặt Bảo Phương khiến cô run rẩy.
Dần dà, nụ hôn của lăng Phong từ mơn man liền trở nên nôn nóng, cắn khẽ lên môi của Bảo Phương rồi xâm chiếm vòng miệng của cô. Bảo Phương chỉ có thể dựa sát vào thành ghế để không đỗ người xuống. Dây dưa mãi, cậu mới luyến tiếc rời Bảo Phương ra trở về ghế lái của mình:
- Đi thôi, anh đưa em gặp Bảo Nam.
Bảo Phương theo Lăng Phong bước vào trong ngôi biệt thự màu xanh, bài cách rất đẹp, nhưng vẫn mang kiến trúc cổ kính. Bước chân hơi run, cảm giác vui mừng đến nỗi hiện cả trên nét mặt của mình. Sao cô lại quên mất chuyện này, Bảo nam vốn là vệ sĩ của Andy, dù có thế nào đi chăng nữa, cậu cũng sẽ quay lại bên cô ấy tiếp tục nhiệm vụ của mình.
Cô lén lút nhìn Lăng Phong. Cậu dừng lại nhìn cô một cái rồi đưa tay vuốt chop mũi cô cười:
- Đáng lí dẫn em đi gặp Bảo Nam sớm hơn, nhưng vì có người nổi giận, không chịu gnhe điện thoại, anh bắt buộc phải đến sở cảnh sát chờ cả buổi. Có biết công ty anh còn biết bao nhiêu việc hay không, có biết anh đã bỏ dỡ biết bao nhiêu thời gian hay không. Tổn thất bao nhiêu hay không.
Bảo Phương gnhe xong thì xấu hổ cúi đầu hối lỗi.
- Bỏ đi, ai bảo người đó là em làm chi – Lăng Phong thở dài nói.
Bảo Phương nghe vậy thì cười, nhón chân hôn cậu một cái, nhưng bị cậu bắt giữ. Lăng Phong nheo mắt cười nhìn gương mặt đáng yêu của Bảo Phương hỏi:
- Có biết hậu quả hôn trộm là thế nào không?
Cô đỏ bừng mặt trừng mặt nhìn cậu nhưng Lăng Phong đã kéo cô lại, tiếp tục hôn cô một nụ hôn thật sâu đến mức cô đứng không vững. Phải dựa vào cậu mà đi vào bên trong.
Vào bên trong, Lăng Phong buông Bảo Phương ra, sữa lại áo quần chỉnh tề rồi bước nhanh vào phòng khách. Cửa vừa mở, Cả hai đã nhìn thấy Bảo Nam đứng trước mặt mình, Andy đang ngồi thưởng thức trà bên bàn, thấy Lăng Phong vào thì đứng bật dậy vui vẻ gọi:
- Mar…anh về rồi…
Cô sà vào long Lăng Phong nũng nịu:
- Người ta nhớ anh quá đi hà. Mấy hôm nay anh bận lắm sao.
Bảo Phương ở phía sau, nhìn Lăng Phong và Andy có chút buồn. Dù Lăng Phong đã nói hãy tin tưởng cậu, nhưng cô vẫn không hiểu mối quan hệ giữa cậu và Andy là thế nào. Cô ta giống như tình nhân nhỏ bé cần được yêu thương che chở.
Andy thấy Bảo Phương nhìn mình thì cười chào hỏi:
- Sao cô lại ở đây.
- Vì sự việc lần trước, cô ấy đến đây tìm chúng ta để viết báo cáo. Anh thấy em hãy cho anh bạn vệ sĩ này thay em báo cáo tình hình lúc đó đi. Chúng ta lên nhà trên đi, cứ để họ ở dưới này làm việc – Lăng Phong lập tức đáp thay Bảo Phương.
Nói xong cậu kéo Andy đi lên trên. Chỉ còn lại Bảo Phương và Bảo nam ở dưới, chờ hai người đó khuất bong, Bảo Phương ngay lập tức chạy đến ôm chầm anh trai mình gọi khẽ:
- Anh…
Bảo Nam vội đẩy Bảo Phương ra, nắm tay cô kéo đi theo mình.
- Chúng ta ra ngoài nói.
Bảo Phương khó hiểu đi theo Bảo Nam. Rõ ràng Lăng Phong cố tình lôi kéo Andy đi lên trên để cô và cậu có thể nói chuyện thoải mái, tại sao Bảo Nam lại còn kêu cô đi ra ngoài. Là vì anh muốn cẩn thận hay là vì điều gì, không thể nào Bảo Nam không nhận ra dụng ý của Lăng Phong được, cậu là người rất tinh ý.
Bảo Nam kéo Bảo Phương ra phía sân bên hông của ngôi biệt thự mới đứng lại. Bảo Phương ngơ ngác nhìn hành động hơi lạ của Bảo Nam.
- Anh… – Cô gọi khẽ lần nữa.
Bảo Nam quay người lại, cậu nhìn đứa em gái nhỏ giờ đây đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp và giỏi giang, đưa tay vuốt tóc đen dài đang để xõa của Bảo Phương, lát sau cậu mới nói:
- Xin lỗi vì đã bỏ em một mình.
Bảo Phương đứng im tận hưởng cảm giác thân quen của anh trai mình, sau đó mới nói:
- Em không sao, em có chú Lâm và mọi người chăm sóc, anh mới phải lo đó, anh ốm đi rất nhiều – Cô nhìn kỹ Bảo nam từ trên xuống dưới, Bảo Nam thật sự ra dáng đàn ông, da sậm hơn, than hình cao nhưng gầy gò hơn, mắt sâu và lạnh lùng hơn, đến cả cách nói chuyện cũng không còn cảm giác ấm áp như trước đây nữa.
Cô thật sự đau lòng vì anh trai mình, cô biết mấy năm nay Bảo Nam sống rất vất vả.
- Anh sống rất tốt – Bảo Nam trầm giọng đáp.
- Anh…nói cho em biết, những năm qua, anh đã điều tra ra được gì chưa? – Bảo Phương nhìn anh trai dò hỏi.
Bảo nam không muốn Bảo Phương dây vào chuyện này, cậu muốn cô có một cuộc sống bình thường như bao người con gái khác. Nhưng cậu biết, nếu bây giờ nói dối là chưa điều tra được gì thì chắc chắn cô sẽ dung mọi cách bắt cậu quay trở về nhà, nhưng nếu nói ra những gì mình điều tra được, cô chắc chắn sẽ liều lĩnh tìm hiểu.
- Anh… – Bảo Phương khẽ gọi khi thấy Bảo Nam đứng ngây người ra đó.
- À…anh điều tra ra một số chuyện – Bảo Nam định thần lại vô thức đáp.
- Là chuyện gì? – Bảo Phương hồi hộp hỏi dồn, cô siết lấy tay áo của Bảo nam chờ đợi câu trả lời mà cô luôn muốn tìm kiếm.
- Hứa với anh không được liều lĩnh, khi em muốn hành động điều gì thì cũng phải bàn bạc với anh trước – Bảo Nam nhìn cô nghiêm khắc bảo.
Bảo Phương nôn nóng muốn biết câu trả lời là gì nên không ngân ngại gật đầu.
- Anh điều tra được cây súng mà bắn ba chính là loại súng có tên là K 3265 với tầm bắn chính xác cao, bọn chúng chỉ sản xuất với số lượng có hạn. Việt Nam chúng ta có tất cả là 23 cây. 23 cây đều thuộc các vị lãnh đạo cao cấp. Lúc trước, anh đã điều tra và biết, trong nội bộ của chúng ta có nội gián, chính người đó là người đã bắn ba. Chỉ có thể là người trong nội bộ mới khiến ba mất cảnh giác và bị bắn chết như thế, cho nên… – Bảo Nam ngần ngại nói.
- Ý anh là, người bắn chết ba mình có thể là người rất quen thuộc – Bảo Phương chấn động hỏi.
- Uhm… – Bảo Nam gật đầu.
- Anh điều tra ra được ai chưa? – Bảo Phương phẫn nộ hỏi.
- Vẫn chưa…nhưng anh biết có hai người được cấp phát loại súng này.
- Là ai?
- Một người là thầy giáo dạy anh ở trường cảnh sát Lưu Hoàng Danh, người còn lại chính là chú Lâm – Bảo nam chậm rãi đáp.
- Ý anh là… – Bảo Phương trợn mắt nhìn Bảo nam đầy sững sốt, tim cô co thắt dữ dội vì phát hiện ra sự thật này – Chú Lâm rất có thể là người đã giết ba chúng ta sao, lúc đó, chú ấy có mặt cùng với chùng ta.
- Anh không biết có phải chú ấy hay không, nhưng anh nghĩ là chú ấy. Tuy chú ấy và anh có một khoảng không bên cạnh nhau, nhưng khoảng thời gian đó anh e là không đủ để sát hại ba chúng ta.
- Biết đâu do tinh thần căng thẳng, anh mới cảm thấy khoảng thời gian đó ngắn. Nếu không tại sao chú ấy lại giấu chúng ta sự thật về cái chết của ba – Bảo Phương nhớ lại khoảng thời gian cô và Lăng Phong bị nhốt trong cái hộp, đó là khoảng thời gian dài vô tận, cô không ngừng cầu xin cho có người tìm thấy và giải cứu cho họ.
- Cũng có thể là như vậy – Bảo Nam gật đầu.
Sau đó, cậu ngẩng đầu nhìn Bảo Phương nghiêm khắc cảnh cáo:
- Em không được liều lĩnh, cứ xem như chưa biết gì. Nếu anh thấy cần, sẽ phối hợp cùng em. Nghe lời anh được không?
Bảo Phương mím môi nhìn đôi mắt lo lắng của Bảo Nam, cô quyết định gật đầu cho cậu an lòng.
- Còn nữa, tránh xa Lăng Phong ra – Bảo Nam nhìn cô khuyên.
- Anh ấy là manh mối duy nhất để truy ra hung thủ giết ba mình – Bảo Phương bèn đáp.
- Bảo phương – Bảo Nam rít nhẹ – Em có biết là không được liều lĩnh một mình như vậy hay không, nếu em có bề gì, anh làm sao ăn nói với ba mẹ được đây. Nghe lời anh, tránh xa cậu tar a.
- Anh ấy không làm hại em, biết bao nhiêu lần anh ấy cứu em thoát hiểm – Bảo Phương bèn kể ra.
- Nhưng bên cạnh cậu ta đầy rẫy nguy hiểm, với lại chắc gì cậu ta thật long với em. Nếu cậu ấy thật lòng với em, thì Andy là như thế nào. Em có biết cô ta là ai hay không? – Bảo nam bèn gặn hỏi.
Bảo Phương cúi đầu, không dám đối mặt với chất vấn của Bảo nam. Cô quả thật không biết mối quan hệ giữa Lăng Phong và Andy là như thế nào. Cô chỉ là tin vào lời của cậu, cô chọn lựa tin tưởng mà không gnhi ngờ.
- Em đừng nghĩ cô ấy không biết sự than mật giữa em và cậu ta. Chính cô ấy bảo anh dẫn em ra đây để chứng kiền cảnh cậu ta và cô ấy âu yếm bên nhau. Mục đích của cô ta quá rõ ràng – Bảo Nam vừa nói vừa chỉ tay lên phía tầng trên, nơi có một cái cửa sổ đã mở, bên trong là hình ảnh hai con người đang quấn quýt lấy nhau.
Cả người cô cảm thấy hụt hẫng vô cùng, như người vừa bước hụt chân xuống vực thẳm. Cảm giác như ai đó xát muối vào tim, chua xót vô hạn. Đôi bàn tay vừa nãy đã ôm lấy cô, đôi môi vừa nãy đã nói những lời ngọt ngào đầy cảm động đang hôn một cô gái khác.
Dù có bao nhiêu tin tưởng, dù có bao nhiêu yêu thương, khoảnh khắc này cũng đều đã xó bỏ hết những thứ trong lòng cô.
- Bảo Phương nghe lời anh, cô ta không đơn giản thế đâu. Tuy hiện giờ cô ấy chỉ là người bình thường, nhưng nếu em càng ở bên cạnh cậu ta, cô ta rất có thể sẽ đối phó với em. Hôm nay bảo anh cố dũ dỗ em, đưa em ra đây chứng kiến cảnh tượng của họ, ngày mai không ai biết cô ta sẽ làm gì – Bảo Nam nắm lấy hai bên cánh tay Bảo Phương ra sức khuyên nhủ.
- Em biết rồi, anh yên tâm đi – Bảo Phương cúi đầu buồn bã đáp, giọng cô có phần lạc đi đôi chút.
Bảo Nam không đánh lòng nhìn đứa em gái buồn bã, cậu giơ tay ôm lấy Bảo Phương:
- Đừng buồn nữa. Mọi chuyện rồi sẽ qua.
Bảo Phương nhẹ nhàng gật đầu rồi đi vào bên trong.
- Xem ra, cô nàng cảnh sát này và anh chàng vệ sĩ của em cũng hợp nhau quá đó – Andy từ trên nhìn xuống thấy cảnh tượng Bảo Nam ôm lấy Bảo Phương vỗ về, cô ta cười cố tình kéo Lăng Phong nhìn thấy cảnh đó.
Lăng phong đưa tay với lấy khăn giấy chùi miệng ình nhìn Andy nói:
- Mặc kệ chuyện của họ. Anh đã nói đừng tùy tiện hôn anh, anh không thích con gái quá chủ động.
Thấy Lăng Phong có chút giận, Andy bèn cười hối lỗi nói:
- Chỉ vì hôm nay anh quá đẹp trai khiến em không cầm long được.
Nói xong cô ta tiến sát vào Lăng Phong, nở nụ cười gợi cảm nói:
- Mar! Anh biết là em yêu anh mà. Em tình nguyện hiến dâng cho anh.
Vừa nói, tay cô ta vừa kéo chiếc khóa phía sau váy xuống, cả than hình gợi cảm của cô ta hiện ra trước mặt Lăng Phong. Nhưng cậu đã cúi người xuống kéo chiếc váy lên rồi bước ra sau lưng giúp cô ta kéo lại khóa. Sau đó cậu xoay người cô ta lại, hôn lên môi cô ta một nụ hôn rất sâu.
- Bây giờ không phải là lúc, bên dưới nhà còn có người, chúng ta là chủ, không thể để khách chờ quá lâu được.
Nói xong, cậu ôm lấy eo của Andy xuống bên dười.
Nụ
hôn vừa rồi của cậu khiến Andy hài long. Cô cười tươi bước đi.
- Hai người nói chuyện xong rồi chứ? – Lăng Phong nhìn Bảo Phương hỏi.
Cô gật đầu rồi nói:
- Chúng tôi đã nói chuyện xong rồi, tôi về đây.
Cô quay lưng bỏ đi thì Lăng Phong đã lên tiếng nói:
- Để anh đưa em về.
- Không cần, chúng ta cũng không thân thiết lắm, hơn nữa bạn gái anh ở đây, anh không thể bỏ cô ấy mà đi. Tôi tự bắt taxi vể là được rồi – Bảo Phương làm mặt lạnh từ chối.
- Hay là để tôi bảo vệ sĩ của tôi đưa cô về – Andy có nhã ý giúp.
- Không cần đâu, tôi có thể tự lo cho mình được,
Nói xong cô dứt khoát ra đi không quay đầu lại.
Về đến nhà Bảo Phương, Bảo Phương gặp ngay Trí Lâm. Cậu đứng dựa người vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, cậu nhìn Bảo Phương bằng ánh mắt dò xét:
- Em và Mar là thế nào?
- Ai? – Bảo Phương nhất thời không nghĩ đến nên hỏi.
- Lăng Phong!
- Vậy anh muốn em và anh ta có quan hệ gì?- Bảo Phương tránh né câu hỏi của Trí Lâm bằng cách hỏi ngược lại cậu.
Quả nhiên Trí Lâm hơi bối rối trước câu hỏi của cô, cậu hắng giọng rồi mới nói:
- Lúc chiều anh thấy em lên xe của ậu ấy. Anh không phải là cấm em quan hệ nhưng mà cậu ta thì…ba đã nói với anh về cậu ta. Anh chỉ sợ…
Nhìn Trí Lâm ấp úng nói, Bảo Phương cũng biết, việc Lăng Phong đang bị tình nghi là buôn lậu và vật trái phép sẽ ảnh hưởng rất lớn đến công việc của cô ở ngành. Dính líu đến tội phạm dễ dàng bị sa thải ngay lập tức.
Cô không muốn Trí Lâm chất vấn them nên đành đáp:
- Anh ấy đưa em đi gặp Bảo Nam. Anh cũng biết, Bảo Nam hiện giờ là vệ sĩ cho bạn gái anh ấy.
Cô nghe Trí Lâm thở nhẹ một hơi rồi gật đầu hỏi:
- Bảo Nam, anh ấy sao rồi, có bị thương hay không?
- Anh ấy không sao, lúc nãy là anh ấy đưa em trở về – Cô khẽ đáp.
- Vậy à, thật là tốt.
- Em mệt rồi, em vào ngủ trước đây
- Ừ, ngủ ngon.
- Ngủ ngon.
Bảo Phương vào phòng đóng cửa lại ngã nhào lên giường mệt mỏi nhắm mắt lại. Lúc cô khăng khăng đòi tự mình đi taxi về thì Lăng Phong đã bước lên trước cô nói, giọng có chút lạnh lung khô khốc.
- Anh đưa em đến đây, anh có nhiệm vụ đưa em an toàn trở về.
Thấy điệu bộ cố chấp của Lăng Phong, cô ngoái nhìn lại Andy tuy không có biểu hiện gì hết, nhưng qua mấy lời của Bảo Nam, cô biết cô ấy đã có sự đề phòng cô rồi. Cô bèn mĩm cười nhìn Andy đáp:
- Vậy cứ để vệ sĩ của Andy đưa em về đi, dù sao em và anh ta cũng có chút quen biết. Anh không nên vì một người bạn bình thường như em mà để bạn gái mình một mình như thế.
Sắc mặt Andy dường như có ý cười, Lăng Phong thấy vậy bèn gật đầu:
- Cũng được.
Bảo Phương theo Bảo Nam lên xe, Andy còn khoát tay Lăng Phong ra lệnh cho Bảo nam:
- Nick, anh phải đưa Bảo Phương về đến nhà an toàn biết chưa.
Bảo Nam không đáp, cậu trầm mặt gạt đầu. Rồi nhanh chóng lái xe theo sau. Qua kính chiếu hậu, Bảo Phương thấy Andy và Lăng Phong khoát tay nhau đi vào bên trong, đầu cô ấy ngã vào vai cậu trong vô cùng than mật.
- Đêm nay họ sẽ ở lại đây, ngày mai anh mới đến đón cô ấy. Đó là lệnh. Sắp xếp để anh chở em về cũng là vì chuyện này.
- Làm sao cô ấy biết em sẽ đến mà sắp đặt mọi chuyện trước chứ? – Bảo Phương thắc mắc hỏi.
- Em nghĩ cô ấy là cô gái đơn giản hay sao? Em nghĩ anh dễ dàng chấp nhận làm vệ sĩ của cô ấy sao? – Bảo nam đặt câu hỏi ngược lại cô.
Bảo Phương cảm thấy khóc thở...

<< 1 ... 34 35 36 37 38 ... 55 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status