chói lọi với những chuỗi hạt đeo đầy mình, luôn luôn nhắc nhở Harry về những thứ linh tinh đáng sợ, với đôi kính làm đôi mắt trở nên to một cách quá đáng. Bà đang bận xếp những cuốn sách bọc da cũ mèm lên từng chiếc bàn khẳng khiu, nhưng ánh sáng của những ngọn đèn bị phủ trùm bởi những chiếc khăn choàng và ánh lửa nhỏ bé yếu ớt quá lờ mờ khiến bà có vẻ không nhận thấy nó bước vào và chọn một chỗ ngồi trong bóng tối. Những đứa khác vào lớp sau nó khoảng hơn 5 phút. Ron xuất hiện từ sau cánh cửa lật, cẩn thận nhìn quanh, phát hiện ra Harry và đi thẳng về phía nó, hoặc đi thẳng nhất mà nó có thể trong lúc mải tránh đám bàn ghế và những cái nệm quá sức rườm rà.
Hermione và mình đã không cãi nhau nữa, nó nói, ngồi xuống cạnh Harry.
Tốt, Harry làu bàu.
Nhưng Hermione nói bạn ấy nghĩ sẽ tốt hơn nếu bạn không trút sự bực tức lên đầu bọn mình nữa, Ron nói.
Mình không..
Mình chỉ chuyển lời thôi, Ron ngắt lời, Nhưng mình nghĩ là bạn ấy đúng. Bọn mình không có lỗi gì khi Seamus và thầy Snape đối xử với bạn như vậy
Mình chưa bao giờ nói thế…
Chúc một ngày tốt lành, Giáo sư Trelawney nói bằng giọng mơ hồ huyền bí thường ngày, và Harry dừng bặt, một lần nữa cảm thấy khó chịu và một chút hổ thẹn. Và chào mừng các con trở lại lớp Tiên tri. Dĩ nhiên, cô đã cẩn thận theo dõi số mệnh của các con trong dịp hè, và cô vui mừng thấy các con trở lại Hogwarts an toàn… và, tất nhiên, cô đã biết trước như vậy.
Các con có thể thấy trên bàn trước mặt các con những cuốn Sấm Đoán Mộng, tác giả Inigo Imago. Giải nghĩa các giấc mơ là một phương pháp quan trọng trong việc tiên đoán tương lại vì nó đạt tới nghệ thuật thiêng liêng của tiên tri. Nếu các con có Nội Nhãn, chứng chỉ và điểm số không thành vấn đề. Tuy nhiên, ngài Hiệu trưởng muốn các con phải có bài kiểm tra, vì thế…
Giọng bà kéo dài một cách công phu, làm bọn nó không chút nghi ngờ rằng giáo sư Trelawney coi môn của cô cao quý hơn nhiều mấy thứ trần tục hèn kém kiểu như các kỳ thi.
Nào, vui lòng chuyển sang phần giới thiệu và đọc coi Imago đã nói gì về giải mộng. Sau đó, chia thành cặp. Sử dụng Sấm Đoán mộng để cắt nghĩa những giấc mơ gần đây của nhau. Bắt đầu đi.
Điểm tốt duy nhất của môn học này là nó không chiếm luôn 2 tiết. Khi bọn nó đã xong phần giới thiệu của cuốn sách, bọn nó còn có mười phút để giải mộng. Ở bàn cạnh Harry và Ron, Dean cặp đôi với Neville, đứa ngay lập tức bắt tay vào kể một tràng dài về cơn ác mộng trong đó một cái kéo khổng lồ phá hoại chiếc mũ đẹp nhất của bà nó; trong khi Harry và Ron chỉ nhìn nhau ủ rũ.
Mình chưa bao giờ nhớ nổi những giấc mơ của mình, Ron nói, Bạn kể đi.
Bạn phải nhớ được một cái chứ, Harry nôn nóng nói.
Nó không định kể với ai về những giấc mơ của nó. Nó hiểu rõ cơn ác mộng thường xuyên về bãi tha ma ấy có ý nghĩa gì, nó không cần Ron hay Giáo sư Trelawney hoặc là cái thứ Sấm Đoán Mộng ngu ngốc ấy chỉ ra hộ.
“Thế này, một đêm nọ mình mơ thấy mình chơi Qidditch”, Ron nói, cau mặt cố nhớ lại”Bạn đoán coi nó có nghĩa gì?”
“Không khéo bạn lại sắp bị một cây thục quỳ khổng lồ hay cái gì đó xơi mất cũng nên”, Harry nói, lật các trang Sấm Đoán Mộng với vẻ chẳng chút hứng thú. Tìm kiếm những mảnh của các giấc mơ trong bài Sấm thật là một công việc đần độn, và Harry cũng chẳng phấn khởi hơn khi Giáo sư Trelawney giao bài tập cho bọn nó về nhà làm là ghi nhật ký các giấc mơ trong vòng một tháng. Khi chuông reo hết giờ, nó và Ron xuống thang trở về, Ron càu nhàu inh ỏi.
“Bạn có thấy chúng ta đã bị giao bao nhiêu bài tập về nhà rồi chớ? Thầy Binns bắt chúng ta viết một bài luận dài một foot rưỡi (khoảng 30cm) về cuộc chiến với người khổng lồ, Snape thì đòi tụi mình viết một foot (25cm) về công dụng của đá mặt trăng, và bây giờ còn phải làm nhật ký về các giấc mơ trong một tháng trời! Fred và George đâu có sai khi nói về năm Bậc Thường Đẳng phải không? Cái bà Umbridge đó tốt nhất không nên cho chúng ta thêm chút bài gì nữa…”
Khi bọn nó vào lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám bọn nó thấy Giáo sư Umbridge đã ngồì sẵn trên bàn giáo viên, mặc chiếc áo len đan màu hồng mịn mượt hôm trước với một cái nơ bướm bằng nhung đen trên đầu, làm Harry lại lần nữa liên tưởng tới hình ảnh con ruồi đậu một cách thiếu khôn ngoan trên chóp một con cóc lớn.
Cả lớp im lặng vô lớp; Giáo sư Umbridge hãy còn là con số bí ẩn và không đứa nào biết bà có thể nghiêm khắc về kỷ luật tới mức nào.
“À, chào các con!”, bà nói, khi cuối cùng cả lớp đều đã ngồi yên vị trí.
Vài đứa lầm bầm đáp lại”Chào cô”.
“Chậc chậc”, giáo sư Umbridge nói”Không phải như thế chứ? Ta muốn các con vui lòng đáp lại”Chào cô, Giáo sư Umbridge”. Một lần nữa nào. Chào cả lớp!”
“Chào cô, Giáo sư Umbridge”, bọn nó đáp giọng đều đều.
“Đấy, coi”, giáo sư Umbridge ngọt ngào nói”Không khó lắm, phải không? Cất đũa phép đi và lấy bút lông ra nào”.
Nhiều đứa trong lớp trao đổi những cái nhìn u ám; yêu cầu”cất đũa phép” chưa bao giờ mở đầu cho một tiết học thú vị. Harry nhét đũa phép của nó trở lại cặ và kéo ra bút lông, mực và cuộn giấy da. Giáo sư Umbridge mở túi xách, rút chiếc đũa phép ngắn khác thường ra, và gõ mạnh lên bảng; một dòng chữ hiện lên ngay lập tức:
“Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, Trở lại những Khái niệm Cơ bản”
“Nào, mấy bài học của các con ở môn học này thường bị ngắt quãng và dở dang, phải không?”, Giáo sư Umbridge phát biểu, quay trở lại nhìn cả lớp với đôi tay nắm chặt ngay ngắn phía trước. Việc thay đổi giáo viên không ngớt, mà rất nhiều trong số đó lại có vẻ không theo bất cứ chương trình giảng dạy nào được Bộ phê chuẩn, đáng tiếc là đã dẫn tới trình độ quá thấp so với chuẩn mà chúng ta mong đợi ở các con vào năm Thường Đẳng.
“Tuy nhiên, các con sẽ rất vui khi biết rằng, những vấn đề ấy nay sẽ đươc sửa. Chúng ta sẽ theo một giáo trình có kết cấu, tập trung vào lý thuyết và đã được Bộ phê chuẩn. Nào, chép vô”.
Bà ta lại gõ vào tấm bảng; dòng chữ đầu tiên biến mất, thay vào đó là”Mục tiêu của khóa học”
.Hiểu nguyên lý cơ bản của ma thuật phòng vệ.
.Học nhận biết những trường hợp mà ma thuật phòng vệ có thể được sử dụng một cách hợp pháp.
.Xác định cách dùng ma thuật phòng vệ trong các ngữ cảnh thực tế.
Trong hai giây lớp học đầy những tiến sột soạt của bút lông ngỗng viết lên giấy da. Khi cả lớp đã chép xong ba mục tiêu khóa học của Giáo sư Umbridge, bà hỏi,”Tất cả các con đã có cuốn Lý Thuyết Ma Thuật Phòng Vệ của Wilbert Slinkhard rồi chứ?”
Đáp lại cô là những tiếng”Dạ” lào thào uể oải.
“Cô thấy chúng ta nên thử lại lần nữa”, giáo sư Umbridge nói”Khi cô đặt câu hỏi cho các con, cô muốn các con trả lời Vâng, thưa giáo sư Umbridge, hoặc”Không ạ, thưa giáo sư Umbridge”. Nào! Tất cả các con đã có cuốn Lý Thuyết Ma Thuật Phòng Vệ của Wilbert Slinkhard rồi chứ?”
Vâng, thưa giáo sư Umbridge, tiếng cả lớp vang vang.
“Tốt,”, giáo sư Umbridge nói,”Bây giờ mở trang 5 ra và đọc Chương Một, Những khái niệm cơ bản cho Người mới học. Không cần thảo luận bàn tán gì cả”.
Giáo sư Umbridge rời bảng và ngồi xuống chiếc ghế sau bàn giáo viên, chăm chú quan sát bọn trẻ với cặp mắt cóc hum húp. Harry mở trang 5 cuốn Lý thuyết Ma thuật Phòng vệ của nó và bắt đầu đọc.
Đó thật là một công việc chán òm, cũng tệ chẳng khác nào nghe nghe Giáo sư Binns giảng bài. Nó càng lúc càng cảm thấy không thể tập trung nổi; nó đọc đi đọc lại một dòng đến nửa tá lần mà chẳng hiểu nổi quá vài từ đầu. Vài phút im lặng trôi qua. Bên cạnh nó, Ron lơ đãng quay quay cây bút của nó giữa các ngón tay, nhìn chằm chặp vào cùng một điểm trên trang sách. Harry nhìn sang phải và ngạc nhiên đến tỉnh cả ngủ. Hermione thậm chí còn chưa mở cuốn sách của nó ra. Nó đang nhìn chăm chăm vào Giáo sư Umbridge, tay giơ lên không.
Harry không thể nhớ nổi có bao giờ Hermione lại bỏ bê không đọc sách khi thầy cô yêu cầu, hoặc cưỡng lại nổi sự cám dỗ của bất cứ cuốn sách nào trước mũi cô bé. Nó nhìn Hermione vẻ dò hỏi, nhưng cô bé chỉ khẽ lắc đầu ra dấu rằng chưa trả lời được, và tiếp tục chăm chú vào Giáo sư Umbridge, trong khi bà đương cương quyết nhìn theo hướng khác.
Tuy nhiên, vài phút sau, Harry không còn là đứa duy nhứt nhìn Hermione. Cái chương bọn nó phải đọc chán đến nỗi càng lúc có nhiều đứa thà ngồi coi Hermione cố gắng một cách thầm lặng nhằm thu hút sự chú ý của Giáo sư Umbridge hơn là vật lộn với”Những khái niệm cơ bản cho Người mới học”
Khi có hơn nửa lớp nhìn Hermione hơn là nhìn vô mấy cuốn sách, Giáo sư Umbridge dường như đã quyết định không thể lờ đi được nữa.
“Con muốn hỏi gì về chương này à, cưng?”, bà hỏi Hermione, như thể bà vừa mới nhận ra.
“Không phải về chương này ạ”, Hermione đáp.
“À, chúng ta đang đọc mà”, Giáo sư Umbridge nói, phô ra hàm răng nhọn nhỏ tí,”Nếu con có thắc mắc gì khác chúng ta có thể bàn vào cuối tiết học”.
“Con có một thắc mắc về mục tiêu khóa học này, thưa cô”. Hermione nói.
Giáo sư Umbridge nhếch đôi lông mày.
“Và tên con là…?”
Hermione Granger, Hermione trả lời.
Thế này, Trò Granger, cô nghĩ mục tiêu khóa học đã quá rõ ràng nếu con chịu khó đọc cho kỹ một chút”, Giáo sư Umbridge cố nói bằng một giọng thật ngọt.
Con đọc không kỹ lắm, Hermione nói huỵch toẹt Trong đó không có đoạn nào nói về việc sử dụng các câu thần chú phòng vệ cả
Lập tức một sự im lặng bao trùm cả lớp và nhiều học sinh ngoảnh đầu lộ vẻ không tán thành với ba mục tiêu khóa học trên bảng.
Sử dụng thần chú phòng vệ? Giáo sư Umbridge khẽ cười nhắc lại Tại sao, cô chẳng tưởng ra được có tình thế nào trong lớp của cô lại cần các trò sử dụng thần chú phòng vệ cả, Trò Granger. Chắc là trò không mong bị tấn công trong giờ học đấy chứ?
Chúng con sẽ không sử dụng ma thuật sao?”, Ron la to.
Trong lớp của tôi học sinh giơ tay phát biểu khi họ muốn nói gì đó, Trò- ?”
Weasley, Ron đáp, tay bật giơ lên.
Giáo sư Umbridge, vẫn cười thoải mái, quay lại phía nó. Harry và Hermione cũng lập tức giơ tay. Đôi mắt mòng mọng của Giáo sư Umbridge nấn ná một chút ở Harry trước khi nhắm Hermione.
Rồi, Trò Granger? Trò muốn hỏi gì nữa?
Vâng, Hermione nói. Chắc hẳn nội dung chính của Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám là môn thực hành bùa chú phòng vệ chứ ạ?
Trò có phải là là chuyên gia Giáo dục do Bộ đào tạo không, trò Granger? Giáo sư Umbridge hỏi bằng giọng ngọt ngào giả tạo.
Không, nhưng…
Vậy thì, cô e là trò không đủ tư cách để quyết định xem nội dung chính của bất cứ lớp học nào. Những phù thủy già dặn hơn và thông minh hơn trò rất nhiều đã lập ra giáo trình mới này cho chúng ta. Trò sẽ học về thần chú phòng vệ theo một cách an toàn và không nguy hiểm…
Cái đó thì dùng làm gì? Harry nói to. Nếu chúng con bị tấn công, đó sẽ không theo một cách…
Tay.. Trò Potter Giáo sư Umbridge nói như hát.
Harry giơ mạnh nắm tay lên. Một lần nữa, Giáo sư Umbridge mau chóng quay mặt đi khỏi nó, nhưng bây giờ một số học sinh khác cũng giơ tay lên.
Và tên trò là… Giáo sư Umbridge nói với Dean.
Dean Thomas.
Được rồi, Trò Thomas?
Dạ, phải chăng như Harry nói, Dean phát biểu Nếu chúng ta bị tấn công, thì sẽ không thể không nguy hiểm
Cô nhắc lại, Giáo sư Umbridge cười khích bác Trò hy vọng bị tấn công trong giờ của cô lắm phỏng?
Không, nhưng…
Giáo sư Umbridge át lời nó Cô không muốn phê phán cái cách người ta điều hành cái trường này, bà nói, một nụ cười thiếu sức thuyết phục làm căng chiếc miệng rộng, nhưng các con đã bị đưa vào tình thế nguy hiểm bởi một số phù thủy tắc trách ở lớp này, quả thực rất vô trách nhiệm – không thể tuyên dương nổi, bà cười khỉnh, đặc biệt là những kẻ lai…
Nếu cô nói Giáo sư Lupin, Dean nói to giận dữ, thầy ấy là giáo viên tốt nhất mà bọn con từng…
Tay, Trò Thomas! Như cô đã nói- các trò đã được dậy vỡ lòng bằng những thần chú phức tạp, không thích hợp với độ tuổi và có khả năng gây chết người. Các trò đã bị làm cho phát hoảng lên và tin rằng các trò có thể bị tấn công bởi Pháp thuật Hắc ám mọi lúc…
Không, bọn con không hoảng sợ, Hermione kêu, Bọn con chỉ…
Tay chưa giơ lên, Cô Granger!
Hermione đưa tay lên. Giáo sư Umbridge quay qua chỗ khác.
Tôi cho là người tiền nhiệm của tôi không chỉ biểu diễn những lời nguyền bất hợp pháp trước mắt các trò, ông ta đã thiệt đã thực hiện nó lên mình các trò
Nói vậy, hóa ra thầy ấy là kẻ điên, phải không?, Dean kịch liệt, Xin cô nhớ cho, bọn con vẫn học được rất nhiều.
Tay cậu chưa giơ lên, Cậu Thomas!, giọng Giáo sư Umbridge rung lên, Bây giờ, Bộ thấy là những kiến thức lý thuyết là quá đủ cho các trò qua được các kỳ thi, mà, rốt lại thì đấy cũng là tất cả những gì các trò cần khi tới trường. Và tên trò là?, bà ta tiếp, chằm chằm nhìn Parvati, đứa vừa giơ tay lên.
Parvati Patil ạ, con muốn hỏi bọn con có được thực hành chút nào ở môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám Thường đẳng không ạ? Chúng con chẳng lẽ không được thể hiện xem chúng con có thể thực sự thực hiện thần chú phản- nguyền hay đại loại như thế sao?
Khi nào các trò học lý thuyết đủ vững, không có lý do gì mà các trò không thể biểu diễn các câu thần chú dưới hoàn cảnh được kiểm soát cẩn thận của kỳ thi, Giáo sư Umbridge tùy tiện nói.
Mà không được thực hành từ trước ư? Parvati giọng hoài nghi. Cô nói rằng lần đầu tiên chúng con được làm phép là trong kỳ kiểm tra sao?
Cô nhắc lại, khi nào các trò học lý thuyết đủ vững…
Thế lý thuyết thì dùng được gì trong hoàn cảnh thực tế? Harry nói to, nắm tay nó lại giơ lên.
Giáo sư Umbridge nhìn lên.
Đây là trường học, không phải hoàn cảnh thực tế, bà ta nói một cách êm ái.
Như vậy tức là chúng con không cần phải chuẩn bị cho những gì đang đợi chúng con ở ngoài đấy ư?
Không có gì đang đợi ngoài đó hết, Cậu Potter.
Ồ vậy sao?, Harry nói. Sự tức giận của nó, có vẻ như âm ỉ trong lòng nó suốt ngày nay, đã sôi lên.
Cậu tưởng ai muốn tấn công lũ trẻ nít như các cô cậu chứ, Giáo sư Umbridge hỏi bằng một giọng ngọt ngào khủng khiếp.
Hmm, coi nào…, Harry nhại giọng trầm ngâm nói Có thể… Chúa tể hắc ám Voldemort chăng?
Ron há hốc miệng, Lavender Brown thét nhỏ một tiếng, Neville tuột ra khỏi ghế của nó. Giáo sư Umbridge, tuy vậy, không hề nao núng. Bà ta nhìn chằm chằm vào Harry với vẻ mặt đắc ý ác nghiệt.
Trừ mười điểm nhà Gryffindor, Cậu Potter.
Lớp học im phăng phắc. Tất cả đều nhìn vào bà Umbridge và Harry.
Nào, để tôi nói rõ một số điều.
Giáo sư Umbridge đứng lên và chúi đầu nhìn bọn nó, bàn tay với những ngón cũn cỡn dằn lên bàn.
“Các trò được thông báo rằng tên phù thủy Hắc ám nào đó đã trở về từ cõi chết
Hắn không chết, Harry tức giận, Nhưng đúng, hắn đã trở lại!
Cậu- Potter- cậu- đã- làm- mất- của- Nhà- cậu- mười- điểm- đừng- có- tự- làm- tình- thế- của- mình- xấu- đi, Giáo sư Umbridge nói một hơi không thèm nhìn nó. Như tôi đã nói, Các trò được thông báo rằng tên phù thủy Hắc ám nào đó đã hoành hành
trở lại. Đó là điều dối trá.
Nó KHÔNG PHẢI là điều dối trá, Harry nói. Tôi đã nhìn thấy hắn, tôi đã chọi nhau với hắn!
Cấm túc, trò Potter!, Giáo sư Umbridge giọng đắc thắng. Tối mai. Vào lúc 5 giờ. Ở văn phòng của tôi. Tôi nhắc lại, đó là điều dối trá. Bộ Pháp Thuật bảo đảm rằng các trò không hề bị bất cứ nguy hiểm nào từ bất cứ phù thủy Hắc ám nào. Nếu các trò còn lo lắng nữa, bằng cách nào cũng được, tới gặp tôi ngoài giờ học. Nếu có ai gây hoang mang cho các trò bằng những trò bịa đặt về sự hồi sinh của phù thủy Hắc ám, tôi muốn được nghe về điều đó. Tôi ở đây để giúp đỡ. Tôi là bạn của các trò. Và bây giờ, các trò vui lòng tiếp tục đọc đi. Trang 5, Những khái niệm cơ bản dành cho Người mới học.
Giáo sư Umbridge ngồi xuống sau chiếc bàn giáo viên. Nhưng Harry vẫn đứng. Mọi người nhìn chằm chằm vào nó; Seamus trông nửa hoảng sợ, nửa mê hoặc.
Harry, không! Hermione thầm thì cảnh cáo, kéo ống tay áo nó, nhưng giật tay ra.
Vậy, theo cô, Cedric Diggory chết vì tự sát, phải không? Harry hỏi, giọng nó run lên.
Cả lớp dường như cùng lúc hít vô, không ai, ngoài Ron và Hermione, từng nghe Harry nói về những chuyện xảy ra vào đêm Cedric chết. Cả bọn nhìn ngấu nghiến hết Harry lại sang Giáo sư Umbridge, người đang trừng mắt nhìn nó, nụ cười giả tạo trên mặt không còn thấy đâu nữa.
Cái chết của Cedric Diggory là một tai nạn thảm thương, bà ta lạnh nhạt nói.
Đó là một vụ giết người, Harry tuyên bố. Nó có thể cảm nhận thân hình nó đang run lên. Nó hầu như không nói với ai về điều này, và chẳng nói tí nào với cả ba mươi đứa bạn cùng lớp đang háo hức lắng nghe. Voldemort đã giết anh ấy và cô biết điều đó
Gương mặt Giáo sư Umbridge thoáng bối rối. Trong khoảnh khắc, Harry tưởng bà ta sẽ thét vô mặt nó. Nhưng rồi bà nói, bằng giọng nữ ngọt ngào nhất, êm dịu nhất của mình: Tới đây, Trò Potter thân mến.
Nó đẩy ghế sang một bên, sải bước vòng qua Ron và Hermione lên bàn giáo viên. Nó có thể cảm nhận những đứa còn lại trong lớp đang nín thở. Nó quá giận dữ đến nỗi chả cần biết cái gì sẽ xảy ra nữa.
Giáo sư Umbridge rút ra khỏi túi xách một cuộn giấy da nhỏ màu hồng, trải nó lên bàn, nhúng bút lông chấm mực và bắt đầu viết ngoệch ngoạc, uốn cong cuộn giấy da che lên đặng Harry không nhìn được bà viết cái gì. Không ai nói câu nào. Sau khoảng một phút bà cuộn tờ giấy lại và lấy đũa phép gõ nhẹ vào đó, nó như bị gắn chặt không có đến một đường nối để Harry có thể mở ra.
Đưa nó cho Giáo sư McGonagall dùm cô, Giáo sư Umbridge giơ ra đưa cho nó.
Nó nhận lấy mà không nói một tiếng, xoay gót chân và rời khỏi phòng, thậm chí không hề nhìn Ron và Hermione, đóng sầm cánh cửa đằng sau nó. Nó đi rất nhanh theo hành lang, nắm chặt bức thư gửi Giáo sư McGonagall trong tay, và khi rẽ ngoặt nó va phải con yêu tinh Peeves, kẻ nhỏ thó miệng rộng đang thả mình lơ lửng giữa không trung và chơi trò tung hứng với vài lọ mực.
Sao lại là Potty Wee Potter7 (Potter nhỏ bé ngớ ngẩn, cũng có nghĩa khác là Thợ gốm làm bô)!, Peeves cười khích khích, để hai lọ mực rơi xuống sàn nhà làm chúng vỡ ra và bắn mực tung tóe; Harry nhảy lùi lại tránh cùng với một tiếng gầm gừ:
Thôi cái trò đó đi, Peeves.
Ô hô, Crackpot (Người lập dị/Cái lọ vỡ) quạu...