* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Harry Potter và Hoàng Tử Lai Full

quanh để tìm cây đũa phép đũa phép để tiếp tục cuộc săn đuổi kẻ không đội trời chung, nhưng ngay khi những ngón tay nó dò dẫm vụng về trong đám cỏ, vứt bỏ đi những cành nhánh con con mà nó tưởng như là đũa phép thì tự nó cũng thấy rằng, quá trễ rồi. Khi nó tìm lại được cây đũa phép quí giá, nó chỉ còn thấy con Bằng mã bay vòng vòng quanh cánh cửa. Lão Snape đã xoay xở để độn thổ ngay bên ngoài đường ranh giới của ngôi trường phù thủy.
“Hagrid!” Harry thều thào trong bàng hoàng, trông xung quanh mà gọi to “HAGRID?”
Nó chạy tới căn chòi đang cháy ở xa khi một hình dáng khổng lồ hiện ra từ đám lửa, trên vai là con Fang đang rên lên từng tiếng. Một dòng nước mắt tạ ơn trời tuôn ra từ đôi mắt màu ngọc bích của Harry, nó khụy xuống, bất lực. Chân tay nó không còn chút sức, thân thể đau nhức tột cùng ở mọi nơi, và hơi thở nó là những mũi dao đau đớn, vì mũi nó đang bị thương và chảy máu tràn trề…
“Con, khỏe chứ, Harry? Có làm sao không? Nói đi Harry, nói đi…”
Hagrid khổng lồ với khuôn mặt rậm râu lướt nhanh trước mặt nó và che hết ánh sao. Harry ngửi thấy mùi gỗ cháy khét lẹt, mùi lông chó. Nó đưa cánh tay bất lực ra xa để cảm thấy sự ấm áp vững vàng của con Fang và một thân thể sống đang run rẩy bên cạnh nó.
“Con khỏe, không sao…hết. Còn bác?”
“Đương nhiên. Phải mất nhiều thời gian hơn thế mới kết thúc ta được!”
Hagrid vòng cánh ta qua người Harry và nâng nó lên với một sức mạnh khiến trong giây lát chân no không còn bám dính với mặt đất trước khi lão kịp thả nó xuống. Nó có thể thấy máu chảy thành giòng trên gò má của Hagrid từ một vết cắt sâu hoắm bên dưới mắt đang sưng tấy lên.
“Chúng ta nên dập tắt lửa đi,” Harry nói,” Bùa ‘Aguamenti’ sẽ…”
“Ta đã từng biết nó,” Hagrid nói trệu trạo, rồi giơ cây dù màu hồng hoa hòe đang cháy âm ỉ lên và hô: “Aguamenti”.
Một dòng nước phun ra từ chóp dù. Harry giơ cánh tay nặng như hòn chỉ cầm đũa lên và thì thâm: “Aguamenti”. Cùng nhau, nó và lão Hagrid đổ nước lên ngôi nhà cho đến khi ngọn lửa cuối cùng bị dập tắt,
Vài phút sau đó, lão nhìn đống hoang tàn đang âm ỉ khói mà nói một cách đầy hy vọng:
“Không phải là quá tệ phải không Harry? Không có gì là cụ Dumbledore không thể làm cả…
Harry thấy quặn lên một nỗi đau khi nghe đến cái tên đó. Trong sự im lặng và tĩnh mịch, sự kinh hoàng hiện lên trong chính nó…
“Hagrid…”
“Ta đang làm việc thì nghe chúng tới,” Hagrid nói buồn vã, mắt vẫn còn trông vào căn chòi đổ nát” Chúng đốt hết những cánh cây, tội nghiệp…”
“Hagrid…”
“Nhưng điều gì đã xảy ra Harry? Ta thấy chúng, Tử thần thực tử, chạy xuống từ toà lâu đài. Nhưng cái quái quỉ gì lão Snape đã làm với chúng chứ? Lão đi đâu? Bộ lão đuổi chúng à?”
“Lão…“Harry thông cổ học mình lại. Nó khô ran từ nãy đến giờ vì khói và sự sợ hãi. “Hagrid, lão đã giết…”
“Đã giết?” Hagrid nói lớn và nhìn chằm chằm vào Harry “Snape giết? Con đang nói gì vậy Harry?”
“Dumbledore…Snape đã giết, cụ, Dum-ble-dore…”
Hagrid nhìn nó, một phần của khuôn mặt đờ đẫn và tỏ ra không hiểu nổi vấn đề.
“Dumbledore làm sao, Harry?”
“Cụ mất rồi. Snape đã giết cụ…”
“Đừng nói thế chứ!” Harry nói thô bạo “Snape giết cụ? Đừng có ngốc Harry. Điều gì khiến con nói vậy hả?”
“Con đã thấy lão giết cụ…”
“Con đã có thể không thấy cơ mà!”
“Con đã thấy, bác Hagrid à!”
Hagrid lắc đầu. Lão tỏ ra không tin, nhưng thương hại cho Harry. Harry bíêt rằng Hagrid nghĩ rằng lão chỉ bị tác dụng phụ của những phép, rằng lão đang bị lừa mà thôi!”
“Điều thật sự đã xảy ra là, cụ Dumbledore nói Snape đi với bọn Tử thần thực tử” Hagrid nói một cách tự tin” Ta hi vọng lão vẫn còn giữ được lớp vỏ bọc của mình. Nào, ta phải đưa con về trường thôi. Đi nào Harry…”
Harry không cố giải thích hay tranh cãi gì cả. Lão vẫn còn bất trị lắm. Tự Hagrid sẽ tìm ra sự thật sớm thôi, quá sớm. Khi họ bước thẳng tới toà lâu đài, Harry thấy rằng nhiều cánh cửa sổ đã sáng đèn. Nó tưởng tượng ra một cách rõ ràng cảnh tượng đang ở trong đó. Người người chạy từ phòng này sang phòng kia, kể cho nhau nghe rằng bọn Tử thần thực tử đã vào được, rằng Dấu hiệu đã toả ra trên trường Hogwarts, và rằng một ai đó đã bị giết…
Cánh cửa sồi vẫn còn mở phía trước. Ánh sáng tràn ra trên bãi cỏ phía trước. Một cách chậm rãi và không chắc chắn, nhiều người mặc áo choàng đi rón rén xuống những bậc thang, trông xung quanh lo lắng về những dấu hiệu mà bọn Tử thần thực tử để lại. Tuy nhiên, Harry lại trông lên trên toà tháp cao nhất. Nó tưởng tượng ra rằng nó thấy một người áo đen đang nằm đó, trên cỏ, dù quá xa để nó có thể thật sự thấy điều gì. Ngay cùng luc nó nhìn lặng câm về nơi nó đang nghĩ đến.
Xác Dumbledore vẫn còn đó và Harry nhận thấy mọi người bắt đầu hướng về cụ.
“Các trò đang nhìn gì vậy?” Hagrid nói khi lão và Harry chạm vào bậc thềm tòa lâu đài. Fang giữ mình gần chân của Hagrid. “Cái gì đang nằm trên cỏ thế kia? Hagrid bổ sung, tiến tới toà tháp Thiên văn nơi một đám đông nho nhỏ túm tụm lại. “Thấy không Harry? Ngay dưới chân toà tháp? Dưới nơi dấu hiệu đen…Ồ, trò có nghĩ ai có thể qua được không?
Harry im lặng, suy nghĩ của nó quá kinh hoàng để biểu lộ ra. Harry bước cùng lão, cảm thấy cơn đau nhức nơi mặt và đùi mà nhiều loại phép khác nhau đã trúng nó nữa giờ trước, dù nó đang trong một đám đông cứ như thể ai đó gần nó đang đánh nó vậy. Một điều gì đó là thật và không thể phủ nhận đang làm đau đớn nó trong tinh thần…
Nó và Hagrid đi, giống như một giấc mơ, qua một đám đông trước, nơi nhiều học sinh và giáo viên chết lặng đim để ra một khoảng trống.
Nó nghe tiếng than vãn đau đớn và xúc động của lão Hagrid, nhưng nó không dừng lại. nó bước chầm chậm lên phía trước cho đến khi chạm được nơi cụ đang nằm. Harry đã biết rằng không còn hy vọng nào nữa từ phút giây mà Lời nguyền Trói Buộc cụ đặt bên trên người nó, biết rằng nó có thể đã xảy ra chỉ vì người ra phép đã chết. Nhưng nó không hề chuẩn bị gì khi thấy cụ nằm đó, người pháp sư vĩ đại nhất mà Harry đã từng và sẽ không bao giờ gặp mặt…
Mắt cụ đã nhắm lại, nhưng tư thế cụ nằm khiến người ta chỉ tưởng rằng cụ đang trong giấc mộng. Harry chỉnh cho thẳng lại đôi mắt kính khuyết như vầng trăng trên cao kia nằm trên cái mũi cong cong rồi lau sạch máu trên mặt cụ bằng ống tay áo. Rồi nó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt già nua nhưng uyên thâm và thông thái rồi cố chấp nhận sự thật phũ phàng và khó tin được rằng cụ sẽ không bao giờ nói chuyện với Harry nữa, không bao giờ nữa…
Đám đông thầm thì sau lưng Harry. Sau một khoảng thời gian khá dài, nó nhận nó đang quỳ xuống trên một vật khá cứng. Nó bèn ngó xuống.
Một cái hộp bằng kim loại mà bọn chúng muốn cuớp nhiều giờ trước đã rơi ra khỏi túi cụ Dumbledore. Hộp đã mở, có lẽ là vì cú va quá mạnh với mặt đất. Và mặt dù nó không còn cảm thấy yếu đuối hay sợ hãi hoặc buồn rầu như vừa rồi, Hary biết, khi nó nhặt cái hộp lên, nó biết có một điều gì đó sai trái…
Nó xoay cái hộp lại trên bài tay. Cái này không lớn như cái nó nhớ là đã thấy trong Chậu Tưởng Kí, hay không bị đánh dấu gì trên nắp cả. Không có dấu hiệu của chữ “S” được trang trí lộng lẫy giống như kí hiệu của Slytherin. Hơn nữa, không có gì bên trong cả ngoại trừ một mảnh nhỏ cặp giấy da chêm lỏng lẻo ở vị tri một tấm chân dung như bình thuờng.
Một cách tự động và không ý thức rằng mình đang làm gì, Harry kéo ra mảnh rời của tở giấy da, ở nó và đọc trong ánh sáng của nhiều cây đũa phép được thắp sau lưng nó từ nãy đến giờ.
Gửi Chúa tể Bóng tối
Tôi đã chết rất lâu trước khi ngài đọc được thứ này nhưng tôi muốn ngày biết rằng chính tôi đã khám phá ra bí mật của ngày. Tôi đã trộm Horcrux thật và có ý định huỷ diệt nó cành sớm càng tốt.
Tôi đối mặt với cái chết trong hy vọng rằng khi ngày ngài bước vào trận đấu cuối cùng cũng là ngày ngài bị huỷ diệt một lần nữa.
R.A.B
Harry không biết và không cần biết lời nhắn ý gì. Chỉ có một điều quan trọng mà thôi: Đó không phải là Horcrux. Cụ Dumbledore đã làm yếu đi chính mình bằng cánh uống thứ độc dược tồi tệ đó mà chẳng được gì cả. Harry vò mảnh giấy trong tay, và nước mặt tự nhiên tuôn trào khỏi đôi mắt màu xanh ngọc bích. Nó đã khóc. Sau lưng nó, con Fang tru lên một tiếng dài sầu thảm…
Chương 29: Phượng hoàng than khóc.
“Lại đây nào, Harry”
“Không”
“Cháu không thể cứ ở đây được, Harry…Đứng dậy đi nào…“Không”
Nó không muốn bỏ lại cụ Dumbledore ở đây, nó chẳng muốn đi bất cứ đâu nữa. Bàn tay của lão Hagrid đặt trên vai nó run rẩy. Rồi một giọng khác cất lên: “Harry, đi thôi.”
Một bàn tay nhỏ nhắn và ấm áp hơn nhiều nắm lấy tay Harry và kéo nó đi. Nó làm theo mà không thực sự suy nghĩ gì cả. Chỉ đến khi đi qua hết cả đám đông nó mới nhận ra, qua một thoáng mùi hương trong không khí, rằng đó là Ginny đang đưa nó về phía tòa lâu đài. Nhưng tiếng nói lao xao dộng vào đầu nó, những tiếng nức nở, gào thét va rền rĩ xé rách cả trời đêm, nhưng Harry và Ginny vẫn tiếp tục đi, lên những bậc thềm dẫn tới Đại sảnh đường. Những gương mặt bơi bơi trước mắt Harry, nhìn ngó, thầm thì suy đóan, và những viên ruby của nhà Gryffindor lấp lánh trên mặt sàn như những giọt máu khi chúng lăn dần tới chiếc cầu thang cẩm thạch.
“Chúng ta sẽ tới bệnh thất” Ginny noi
“Anh đâu có bị thương” Harry trả lời
“Đó là yêu cầu của cô McGonagall” Ginny nói tiếp “Tất cả mọi người đều đang ở đó, Ron, Hermione, thaythầy Lupin và tất cả những người khác -”
Nỗi sợ lại tràn lên ngực Harry 1 lần nữa: Nó đã quên mất những thân hình bất động mà nó đã bỏ lại sau lưng.
“Ginny, còn ai chết nữa không?”
“Đừng lo, không có ai trong chúng ta cả”
“Nhưng Dấu hiệu hắc ám – Malfoy nói nó đã vấp phải 1 xác người -”
“Nó vấp phải Bill, nhưng không sao, anh ấy vẫn sống”
Nhưng trong giọng nói của Ginny có cái gì đó, báo cho nó biết rằng sẽ có thương vong.
“Em có chắc không?”
“Dĩ nhiên là em chắc…anh ấy à…à cũng hơi te tua, nhưng chỉ có vậy. Greyback đã tấn công anh ấy. Bà Pomfrey nói rằng…trông anh ấy sẽ…sẽ không còn được như trước nữa”
Giọng Ginny run run.
“Mọi người không thực sự biết hậu quả sẽ như thế nào nữa, ý em là, Greyback là một người sói, nhung lúc đó, hắn vẫn chưa biến hình”
“Nhưng những người khác thì sao…Vẫn còn những xác người khác trên sàn…”
“Neville và thầy Flitwick đều bị thương, nhưng bà Pomfrey nói rằng họ sẽ ổn cả. Và một Tử thần thực tử đã chết. Hắn bị trúng lời nguyền chết chóc mà mụ tóc vàng khổng lồ đó văng khắp nơi. Harry à, nếu bọn em không có chai thuốc Felix của anh, em nghĩ bọn em đã bị giết cả rồi, nhưng dường như tất cả đều chỉ sượt qua…”
Cả 2 đã tới bệnh thất. Mở cửa, Harry thấy Neville đang nằm, coó lẽ là đang ngủ, trên một chiếc giường gần cửa sổ. Ron, Hermione, Luna, Tonks và Lupin đang quây quanh một chiếc giường khác gần cuối phòng. Vừa nghe tiếng cửa mở, tất cả đều nhìn lên. Hermione chạy tới Harry và ôm chầm lấy nó, Lupin cũng bước tới, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Con ổn chứ, Harry?”
“Con ổn…Bill sao rồi ạ?”
Không ai trả lời. Harry nhìn qua vai Hermione và thấy một gương mặt không nhận ra nổi nằm trên gối củaa Bill, bị cào xé thậm tệ đến mức trông anh xấu xí khủng khiếp. Bà Pomfrey đang chấm nhẹ vào những vết thương của anh một thứ thuốc mỡ màu xanh khó ngửi. Harry chợt nhớ rằng Snape đã dễ dàng chữa khỏi những vết thương do lời nguyền Sectumsempra chỉ bằng đũa phép.
“Cô không thể chữa những vết này bằng bùa chú hay cái gì khác sao?” Nó hỏi bà y tá
“Chẳng có bùa chú nào có hiệu quả với những vết này cả” Bà Pomfrey nói. “Ta đã thử tất cả những thứ ta biết, nhưng không có cách naò chữa trị những vết cắn của người sói hết”
“Nhưng anh ấy không bị cắn vào lúc trăng tròn” Ron nói, nhìn xuống gương mặt anh trai mình như thể nó có thể chữa khỏi tất cả chỉ bằng cách nhìn như vậy. “Greyback vẫn chưa biến hình, vậy chắc rằng Bill sẽ không thực sự là -”
Nó nhìn Lupin với vẻ không chắc chắn.
“Không, chú không nghĩ rằng Bill sẽ là một người sói thực thụ” Lupin nói, “Nhưng như vậy không có nghĩa là sẽ không có thay đổi. Đó là những vết thương đã bị nguyền. Chúng có vẻ như sẽ không bao giờ hoàn toàn bình phục, và – Bill có lẽ sẽ mang một vài tính sói, từ giờ trở đi”
“Cụ Dumbledore có lẽ sẽ biết cách gì đó.” Ron nói“Cụ ấy đâu rồi? Bill đã chiến đấu với bọn khùng đó theo lệnh của cụ ấy. Cụ Dumbledore nợ anh ấy, cụ không thể để mặc anh ấy trong tình trạng này được!”
“Anh Ron – Cụ Dumbledore mất rồi” Ginny nói
“Không!” Lupin nhìn từ Ginny qua Harry với vẻ hoang dại, dường như hi vọng rằng nó sẽ bảo cô bé nói sai, nhưng khi Harry cũng đứng lặng, Lupin thả người xuống chiếc ghế cạnh giường Bill, hai tay ôm mặt. Trước đây Harry chưa bao giờ thấy thầy Lupin mất tự chủ, nó cảm thấy dường như nó đang xâm phạm vào một cái gì riêng tư vậy. Nó quay đi và bắt gặp cái nhìn của Ron, lặng lẽ trao đổi với nó một ánh mắt để xác nhận lại những gì Ginny đã nói.
“Cụ mất như thế nào?” Tonks thì thào. “Chuyện xảy ra như thế nào?”
“Snape đã giết cụ” Harry nói “Em đã đứng đó và chứng kiến. Cả hai quay về tháp Thiên văn bởi đó là nơi xuất hiện Dấu hiệu hắc ám…Cụ Dumbledore bị thương, và rất yếu, nhưng em nghĩ rằng cụ đã nhận ra đó là một cái bẫy khi cả hai nghe thấy tiếng bước chân chạy trên cầu thang. Cụ đã yểm bua bất động em, em không thể làm gì được và đang mặc áo khoác tàng hình – và rồi Malfoy bước qua cửa, tước đũa phép của cụ -”
Hermione đặt tay lên miệng, Ron gầm lên. Môi Luna run rẩy.
“– Những Tử thần thực tử khác đến – và rồi Snape – và Snape đã làm điều đó. Avada Kedavra.” Harry không thể nói thêm nữa.
Bà Pomfrey òa lên khóc. Không ai chú ý đến bà trừ Ginny, cô bé thì thào “Shh! Nghe nào!”
Bà Pomfrey vừa nấc vừa đặt ngón tay lên miệng, mắt mở to. Đâu đó ngoài bầu trời tối đen, một con phượng hoàng đang hót theo một điệu mà Harry chưa từng nghe thấy, một bài ai vãn thê lương. Và Harry cảm thấy, như trước đây nó đã từng cảm thấy khi nghe bài ca phượng hoàng, rằng tiếng nhạc như vang lên từ trong lòng nó: rằng nỗi đau của chính nó đã biến thành bài ca một cách kỳ diệu, vang lên khắp khoảng sân và qua cả những khung cửa sổ lâu đài.
Họ đã ngồi đó lắng nghe bao lâu, nó không biết, cũng như vì sao nỗi đai của họ dường như vơi bớt khi họ ngồi đó, lắng nghe tiếng khóc của chính mình, nhưng có vẻ như một lúc lâu sau cánh cửa bệnh thất mới mở ra và giáo sư McGonagall bước vào phòng bệnh. Như tất cả những người khác, bà cũng có những vết thương của trận đánh vừa qua: trên mặt bà có những vết xây xước, và tấm áo chùng của bà rách toạc.
“Molly và Arthur đang trên đường tới đây.” Bà nói, và phép thuật của khúc nhạc chấm dứt. Tất cả mọi người đứng dậy như thể vừa bừng tỉnh cơn mơ, quay lại nhìn Bill hoặc tự dụi mắt, lắc đầu mình. “Harry, chuyện gì xảy ra vậy? Hagrid vừa nói rằng con ở bên cụ Dumbledore khi cụ ấy…khi chuyện đó xảy ra. Ông ấy cũng nói rằng giáo sư Snape cũng tham gia vào một vài -” “Snape đã giết cụ Dumbledore” Harry nói.
Cô nhìn Harry một lát, rồi run rẩy một cách dễ sợ. Bà Pomfrey, có vẻ như đã bình tâm lại, chạy đến va lấy ra một chiếc ghế từ trong không trung, đặt xuống cho cô McGonagall.
“Snape” Cô McGonagall vừa nhắc lại yếu ớt vừa thả mình vào chiếc ghế. “Tất cả chúng ta đều băn khoăn…nhưng cụ ấy tin…luôn luôn…Snape…Không thể nào tin được…”
“Snape là một người Bế quan bí thuật cực kỳ giỏi” Lupin nói, giọng chú khó nghe và rất lạ tai. “Chúng ta luôn biết điều đó”
“Nhưng cụ Dumbledore đã thề rằng hắn ở phe chúng ta!!” Tonks thi thao “Tôi lúc nào cũng nghĩ rằng cụ Dumbledore biết điều gì đó về Snape mà chúng ta không biết…”
“Cụ luôn luôn nói rằng cụ có một lý do chắc chắn để tin tưởng Snape” Giáo sư McGonagall vừa nói khẽ vừa lau khóe mắt ướt nhòe của mình bằng một chiếc khăn tay viền carô. “ý tôi là…với lý lịch của Snape…tất nhiên là mọi người sẽ nghi ngờ…nhưng cụ Dumbledore thuyết phục tôi rằng Snape đã thực sự hối cải…Chưa bao giừo nghe một lời nào chống lại hắn!”
“Ước gì tôi được biết Snape đã nói gì để thuyết phục cụ ấy,” Tonks nói.
“Em biết,” Harry trả lời, và tất cả đểu quay lại nhìn nó “Snape đã chuyển cho Voldermort cái tin đã khiến cho Voldermort giết chết ba má em. Và rồi Snape nói với cụ Dumbledore rằng hắn không nhận ra hắn đã làm gì, rằng hắn rất tiếc vì đã làm điều đó, rất tiếc rằng họ đã mất.”
Tất cả mọi người đều nhìn nó.
“Và cụ Dumbledore tin vào điều đó?” Lupin hỏi, nghi hoặc. “Cụ Dumbledore tin rằng Snape cảm thấy tiếc rằng James đã mất? Snape rất ghét James…”
“Và hắn nghĩ rằng mẹ cháu cũng chẳng đáng gì” Harry nói “Vì mẹ cháu gốc Muggle – “Máu bùn” hắn đã gọi bà như vậy…”
Không ai hỏi làm sao Harry biết điều đó. Tất cả bọn họ dường như đều chìm trong cơn shock khủng khiếp về những gì đã xảy ra.
“Tất cả đều là lỗi của tôi.” Giáo sư McGonagall đột nhiên nói. Trông cô hoàn toàn mất phương hướng, hai tay xoắn chiếc khăn tay ướt mèm của mình. “Lỗi của tôi. Tôi đã bảo Filius đến gọi Snape tối nay, tôi đã gọi hắn đến đây để giúp chúng ta! Nếu tôi không báo cho Snape biết chuyện gì đang xảy ra, hắn đã không bao giờ đến được để giúp sức cho bọn Tử thần thực tử. Tôi không nghĩ là hắn biết chúng ở đó trước khi Filius báo cho hắn, tôi không nghĩ hắn biết chúng đang đến.”
“Đó không phải là lỗi của cô, Minerva à” Lupin nói chắc chắn. “Tất cả chúng ta đều muốn được trợ giúp, và chúng ta đã mừng vì Snape đang trên đường tới đây…”
“Vậy khi hắn đến trận đánh, hắn đã tham gia vào phe bọn Tử thần thực tử?” Harry hỏi, nó muốn biết mọi chi tiết về sự phản bội và hai mặt của Snape, nó nóng lòng muốn tìm thêm những lý do để thù ghét hắn, để quyết tâm trả thù.
“Tôi cũgn không biết chính xác mọi việc xảy ra thế nào,” Giáo sư McGonagall nói lơ đễnh. “Tất cả đều rối rung lên…Cụ Dumbledore đã nói với chúng tôi rằng cụ sẽ rời trường khoảng vài giờ, và rằng chúgn tôi sẽ phải tuần tra khu
hành lang, trong trường hợp cần thiết. Remus, Bill, Nymphadora cũng sẽ tham gia cùng chúng tôi, và thế là chúgn tôi tuần tra. Tất cả những lối đi bí mật ra khỏi trường đều bị phong tỏa. Chúng tôi biết không ai có thể bay...

<< 1 ... 49 50 51 52 53 ... 56 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status