cứu, thì hãy phóng tia sáng đỏ lên không trung, một người trong chúng tôi sẽ đến giải cứu, các trò hiểu rõ chưa?”
Các quán quân gật đầu.
Ông Bagman bèn hớn hở nói với bốn giám thị:
“Vậy thì quí vị đi đi!”
Lão Hagrid thì thầm:
“Chúc may mắn nghe Harry!”
Rồi lão cùng ba người kia đi khỏi, theo những hướng khác nhau, đến những trạm gác của họ ở quanh mê lộ.
Bấy giờ ông Bagman mới chĩa đầu cây đũa phép vô cổ họng của ông, rì rầm:
“Sonorus!”
Và một giọng nói được tăng âm pháp thuật vang vọng khắp các khán đài:
“Thưa quí nương và thưa quí ngài, bài thi thứ ba và là bài thi cuối cùng của cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật sắp sửa bắt đầu. Xin cho phép tôi nhắc lại điểm số hiện nay của các thí sinh! Cùng đứng ở đầu bảng là Cerdic Diggory và Harry Potter, mỗi người được tám mươi lăm điểm. Cả hai đều là học sinh trường Hogwarts!”
Tiếng vỗ tay và tiếng hò reo hoan hô chấn động cả khu rừng Cấm đến nỗi lũ chim trong rừng xao xác bay vụt cả lên, trên bầu trời đang tối dần.
“Đứng hàng thứ hai là Viktor Krum của học viện Durmstrang, với tám chục điểm!”
Lại thêm một tràng vỗ tay vang dội.
“và ờ vị trí thứ ba là Fleur Delacour của việc hàn lâm Beauxbatons.”
Harry nhận ra bà Weasley, anh Bill, Ron, và Hermione ở lưng chừng khán đài đang vỗ tay hoan hô Fleur một cách lịch sự. Harry vẫy tay với họ, và họ vẫy tay chào lại nó, tươi cười rạng rỡ.
Ông Bagman nói:
“Vậy là…nghe tiếng còi của tôi đây, Cerdic, Harry! Ba…hai…một!”
Ông thổi một hồi còi ngắn, và Cerdic cùng Harry vội vã lao vào mê lộ.
Những hàng giậu cao ngất nghểu đổ bóng râm âm u xuống lối đi; và hoặc là bởi vì những hàng dậu cao quá và dày quá, hoặc là vì chúng đã được phù phép, nên khi các quán quân vừa vào trong mê lộ thì lập tức âm thanh của đám đông chung quanh tắt ngấm. Harry cảm thấy như thể nó đang ở dưới đáy nước một lần nữa. Nó rút đũa phép ra, lẩm bẩm:
“Lumos!”
Nó nghe tiếng Cerdic đằng sau nó cũng làm y như vậy.
Sau khi đi vào được khoảng năm chục thước, hai đứa đến một ngã ba. Cả hai nhìn nhau. Harry nói với Cerdic:
“Hẹn gặp sau.”
Sau đó nó đi theo lối bên trái, Cerdic theo lối bên phải.
Harry nghe tiếng còi của ông Bagman thổi lên lần thứ hai. Krum đã bước vào mê lộ. Harry bước mau lên. Con đường nó chọn dường như hoàn toàn hoang vắng. Nó quẹo phải, bước gấp lên, cầm cây đũa phép giơ cao quá đầu, cố gắng nhìn tới trước được càng xa càng tốt. Nhưng mà cũng chẳng thấy gì hết. Tiếng còi của ông Bagman lại vang lên lần thứ ba, nghe như vẳng từ xa xa. Vậy là tất cả bốn quán quân đều đã vào mê lộ rồi.
Harry cứ ngoái nhìn ra đằng sau nó. Vẫn cái cảm giác cũ là nó đang bị theo dõi. Cứ mội phút trôi qua, bầu trời bên trên lại sẫm màu lam sậm hơn, và mê lộ càng lúc càng tăm tối. Harry đi tới cái ngã ba thứ hai.
Harry đặt cây đũa phép nằm ngang trên lòng bàn tay, nó thì thầm với cây đũa phép:
“Point me!” (“Chỉ ta!”)
Cây đũa phép quay một vòng rồi quay về bên phải, chỉ ngay vô bức giậu rậm rịt. Hướng đó là hướng bắc, và nó biết là nó cần phải đi theo hướng tây bắc để đến trung tâm của mê lộ. Điều tốt nhất mà nó có thể làm là đi theo con đường bên trái và khi nào có thể thì quẹo mặt quay trở lại.
Con đường trước mặt vẫn trống trải, và khi Harry đi tới một khúc quanh và quẹo phải, thì nó nhận thấy nó lại bí đường. Harry không biết tại sao, nhưng nó lại lo lắng là từ nãy đến giờ chưa thấy chướng ngại vật nào hết. Đúng ra nó phải gặp cái gì đó vào giờ này mới phải chứ? Nó có cảm giác như mê lộ đang lừa mị nó bằng một cảm giác an toàn giả tạo. Đột nhiên Harry nghe có cái gì đó đang chuyển động ở ngay đằng sau lưng. Nó giờ cây đũa phép ra, sẵn sàng tấn công, nhưng ánh sáng của đầu đũa phép lại soi tỏ một Cerdic đang vội vã bước ra từ con đường phía bên mặt. Trông Cerdic run rẩy dễ sợ. Tay áo chùng của anh đang ngún khói. Cerdic rít lên:
“Lũ Quái Tôm Đuôi Nổ của lão Hagrid! Chúng bự khủng khiếp…anh vừa mới thoát được!”
Cerdic lắc đầu và lao đi, khuất vào một con đường khác. Harry cũng vội vã đi ngay để kéo dài ra cái khoảng cách giữa nó và lũ Quái Tôm. Sau đó, ngay lúc vừa quẹo ở một khúc quanh, nó nhận thấy…một giám ngục Azkaban đang lao về phía nó. Hắn cao gần bốn thước, mặt bịt kín dưới lớp mũ trùm đầu, bàn tay thối rữa đầy vảy ghẻ của hắn vươn tới trước, quờ quạng về phía nó. Harry có thể nghe được hơi thở khò khè của tên giám ngục Azkaban ; nó cảm thấy cái lạnh giá ẩm ướt đang thấm vào thân, nhưng nó biết phải làm gì…
Harry khơi dậy ý nghĩ hạnh phúc nhất của nó có thể nghĩ ra, tập trung toàn bộ sức lực của nó vào ý nghĩ là nó sẽ vượt qua được mê lộ rồi ăn mừng chiến thắng đó với Ron và Hermione. Nó giờ cây đũa phép lên, hô lớn:
“Expecto Patronum!” (Có nghĩa là:”Hú hồn thần hộ mệnh!”)
Một con hươu bạc phóng ra từ đầu đũa của Harry, lao về phía tên Giám ngục, khiến hắn ngã ngửa ra sau và vấp vào cái lai áo chùng của hắn…Hồi nào tới giờ Harry chưa từng nhìn thấy một Giám ngục Azkaban té lăn quay như vậy. Nó la lên:
“Khoan đã! Mày là Ông Kẹ mà!”
Harry bước tới, theo chân vị thần hộ mệnh của nó, và đọc tiếp thần chú:
“Riddikulus!” (Có nghĩa là:”Kỳ cà kỳ cục!”)
Một tiếng nổ lớn vang lên, và con Ông kẹ đột lốt nổ bùm thành một vạt khỏi. Con hươu bạc cũng tan biến mất tiêu. Harry những mong sao cho con hươu ở lại với nó thêm chút nữa, để cho nó có bầu bạn…Nhưng nó vẫn đi tiếp một mình, hết sức nhanh chóng và lặng lẽ, vừa chăm chú lắng nghe, đũa phép một lần nữa lại giơ ra phía trước.
Trái…phải…lại trái…Hai lần nó thấy mình đi vô ngõ cụt. Nó lại đọc thần chú Bốn điểm và nhận thấy nó đã đi quá xa về hướng đông. Nó quay trở lại, quẹo phải và thấy một màn sương màu vàng óng ánh kỳ lạ đang trôi lờ lững trước mặt.
Harry thận trọng đi tới trước, phóng những tia sáng của cây đũa phép vào đám sương. Cái này trông có vẻ như một thứ bùa phép gì đó, nó tự hỏi là có nên cho nổ cái đó để mở đường mà đi không. Nó hô:
“Reducto!”
Thần chú bắn thẳng vào đám sương mờ, xuyên qua nó, và đám sương không bị ảnh hưởng gì hết. Nó nghĩ lẽ ra nó phải học kỹ hơn, lời nguyền Tiêu tùng chỉ có thể làm tiêu tùng vật thể rắn mà thôi. Nếu nó đi xuyên qua đám sương mờ thì chuyện gì sẽ xảy ra? Có đáng liều mạng không, hay là cứ lùi trở lại?
Nó vẫn còn đang ngần ngừ thì một tiếng gào phá tan sự im lặng.
Harry thét:
“Fleur?”
Chỉ có sự im lặng. Nó trừng mắt nhìn quanh. Điều gì đã xảy ra cho cô gái đó? Tiếng gào của cô ta nghe như xuất phát từ đâu đó đằng trước mặt Harry. Nó bèn hít sâu một hơi dài rồi chạy xuyên qua màn sương bị phù phép.
Thế giới bèn đảo lộn tùng phèo. Harry bị treo ngược lên, tóc nó chĩa xuống đất, cặp mắt kiếng của nó sút ra, lăm le rớt tõm vào bầu trời không đáy. Nó níu được cặp kính ở ngay chóp mũi và giữ toòng teng ở đó, lòng đầy hãi hùng. Harry cảm thấy như thể chân nó bị dán dính chặt vào lớp cỏ, mà mặt cỏ bây giờ đã trở thành trần nhà rồi.
Phía dưới chân nó bây giờ là bầu trời đen thui lấp lánh những vì sao trải rộng đến vô cùng. Nó có cảm giác như thể nếu mà nó thử nhúc nhích một cái chân, thì nó sẽ rớt ra khỏi mặt đất hoàn toàn. Harry tự nhủ: Suy nghĩ đi. Máu của nó trào lên đầu. Suy nghĩ đi…
Nó chưa hề thực tập một câu thần chú nào dùng để chiến đấu với sự đảo lộn của mặt đất và bầu trời. Liệu nó có nên liều nhúc nhích cái chân không? Nó nghe máu dồn xuống đầu, mạch máu đạp bình bình trong tai. Có hai lựa chọn dành cho nó: cố gắng tháo gỡ thế bí này, hoặc là phóng tia sáng đỏ lên không trung để kêu cứu, và coi như bị loại khỏi cuộc thi sau khi được cứu ra.
Nó nhắm mắt lại, để khỏi phải nhìn thấy cái khoảng không vô tận phía dưới chân, rồi rút chân phải lên thiệt mạnh khỏi cái trần nhà bằng cỏ đó.
Ngay lập tức thế giới lại trở về trật tự cũ. Harry té nhúi tới trước, hai đầu gối gập chạm vào mặt đất rắn chắc một cách tuyệt vời. Nó cảm thấy tê liệt một lát vì chấn động quá mạnh. Rồi nó hít một hơi dài, sâu và khỏe, xong đứng lên một lần nữa, vừa vội vàng đi tới trước, vừa ngoái nhìn lại màn sương vàng óng mà nó đang co giờ chạy tránh cho thiệt xa. Dưới ánh trăng, màn sương lấp lánh một cách ngây thơ vô tội.
Harry dừng lại ở một ngã tư, nơi hai con đường gặp nhau và nhìn quanh quất tìm dấu hiệu nào đó của Fleur. Nó chắc chắn là chính Fleur đã gào lên lúc nãy. Không biết cô ta đã gặp cái gì? Cô ta có bình an không? Không thấy tia sáng đỏ nào phóng lên không trung – như vậy phải chăng là cô ta đã tự mình tháo gỡ được khó khăn? Hay là trong lúc quá khó khăn Fleur đã không thể với tới cây đũa phép để phát tín hiệu cầu cứu? Harry quẹo qua con đường bên phải, trong lòng cảm thấy càng lúc càng bồn chồn…nhưng mà cùng một lúc, nó không thể không nghĩ: thế là một quán quân đã bị loại…
Chiếc Cúp ở gần đâu đây, và nghe như thể Fleur không còn trong cuộc đua nữa. Không biết nó đã đi được xa chưa? Nếu như nó thực sự giành được chiến thắng thì sẽ như thế nào? Lần đầu tiên kẻ từ khi bỗng nhiên trở thành quán quân, nó nhìn thấy lại thật nhanh hình ảnh của chính nó, giơ cao cái Cúp Tam Pháp Thuật trước mặt toàn thể học sinh trong trường…
Trong suốt mười phút sau đó Harry không gặp chướng ngại vật nào, nhưng nó cứ đâm đầu vô ngõ cụt. Hai lần nó quẹo lầm. Cuối cùng nó tìm ra được một con đường mới và bắt đầu chạy bộ dọc theo con đường này, ánh sáng từ đầu đũa phép lung linh soi bóng nó chập chờn và méo mó trên vách hàng giậu cao. Rồi nó quẹo qua một khúc quanh khác và thấy lù lù trước mặt mình một con Quái Tôm Đuôi Nổ.
Cerdic nói đúng: đó là một con Quái Tôm Đuôi Nổ khổng lồ. Dài hơn ba thước, con Đuôi nổ này giống như một con bò cạp hơn bất cứ thứ gì khác. Cái vòi dài của nó cong về phía lưng. Bộ áo giáp của nó lấp lánh dưới ánh sáng cây đũa phép của Harry đang chĩa vào.
“Stupefy!”(có nghĩa là: “Chết đứng!”)
Lời nguyền chạm mạnh vào lớp áo giáp của con Quái Tôm Đuôi Nổ và dội trở lại. Harry thụp xuống đúng lúc để tránh được, nhưng nó cũng ngửi thấy mùi tóc nó cháy khen khét. Lời nguyền dội trở lại đó đã làm cháy xém mé trên đỉnh đầu của Harry. Con Quái Tôm Đuôi Nổ phát ra từ đuôi nó một trái bom lửa bay vèo về phía Harry.
“Impedimenta!” (Có nghĩa là: “Dừng bước!”)
Harry thét lên. Câu thần chú lại đánh thẳng vào bộ áo giáp của con Quái tôm một lần nữa và bật trở ra. Harry loạng choạng lùi lại vài bước và té xuống đất.
“IMPEDIMENTA!”
Con Quái Tôm Đuôi Nổ chỉ còn cách nó vài phân thì bị điểm huyệt tê liệt tức thì – Harry cuối cùng đã tung thần chú đúng vào lớp da bụng không có áo giáp bảo vệ của con Quái tôm. Thở hổn hà hổn hển, Harry nhấc mình ra xa khỏi con quái vật và lật đật chạy về hướng ngược lại – Lời nguyền Ngăn trở không có tác dụng vĩnh viễn, chỉ trong chốc lát nữa, con quái tôm có thể hồi phục và sử dụng lại được mấy cái chân của nó.
Harry đi theo con đường bên trái và lâm vào ngõ bí; nó quay lại con đường bên phải, cũng đụng đầu ngõ cụt. Harry đành phải dừng lại, tim đập thình thịch. Một lần nữa nó dùng tới Thần chú Bốn điểm, quay trở lại chỗ cũ, chọn một con đường dẫn nó về phía Tây bắc.
Harry vội vã đi dọc theo con đường mới được vài phút thì nghe có cái gì đó đang chạy song song với tiếng chân nó trên đường, nó bèn đứng lặng dỏng tai nghe.
Tiếng của Cerdic gào:
“Anh làm cái gì ở đây? Anh đang định làm cái quỉ gì vậy?”
Và Harry nghe tiếng của Krum:
“Crucio!”
Không gian bỗng vang đầy tiếng la hét của Cerdic. Kinh hoàng. Harry vọt chạy cuống cuồng trên đường, tìm cách băng qua con đường của Cerdic. Nhưng dường như không có con đường nào hết. Nó bèn thử lại lời nguyền Tiêu tùng, Hiệu quả không mỹ mãn lắm, nhưng cũng tạo ra được một cái lỗ nhỏ trong bức tường bằng cây để Harry có thể thọc chân vô, đạp cho mấy cành nhánh bẹt ra, cho tới khi tạo thành một cái lỗ khá to, đủ để nó vất vả chui được qua, cào rách cả áo chùng. Nó nhìn sang bên phải, thấy Cerdic đang quằn quại co giật trên nền đất, còn Krum thì đang đứng
phía trên anh ta.
Harry đứng thẳng lên, chĩa cây đũa phép của nó vô Krum vừa đúng lúc Krum ngước nhìn lên. Krum quay ngoắt đi và co giò chạy. Nhưng Harry đã hô:
“Stupefy!”
Câu thần chú đánh thẳng vô lưng Krum. Anh ta đứng khựng giữa đường, ngã sấp xuống, nằm bất động, mặt úp xuống cỏ. Harry nhào tới bên Cerdic, lúc này đã hết co giật và quằn quại, mà chỉ còn nằm thở hổn hển, hai tay bưng lấy mặt.
Harry kéo cánh tay Cerdic, nói cộc lốc:
“Có sao không?”
Cerdic vẫn thở hổn hển:
“Có…có…anh tin là…hắn bò tới từ phía sau anh…anh nghe tiếng hắn, anh quay lại, và hắn chĩa đũa phép ngay vô anh…”
Cerdic đứng dậy. Nó vẫn còn run. Hai đứa cùng nhìn Krum. Harry ngó Krum trừng trừng, nói:
“Em không thể nào tin nổi chuyện này…em cứ tưởng anh ta cũng tốt.”
Cerdic nói:
“Anh cũng tưởng vậy.”
Harry hỏi:
“Hồi nãy anh có nghe Fleur gào không?”
Cerdic nói:
“Có. Em có nghĩ là Krum đã triệt cô ấy rồi không?”
Harry chậm rãi đáp:
“Em không biết.”
Cerdic lầm bầm:
“Mình có nên để hắn nằm đây không?”
Harry nói:
“Không nên. Em nghĩ là chúng ta nên bắn lên không một tia sáng đỏ kêu cứu. Sẽ có người đến và đem anh ta ra khỏi đây…chứ không thôi anh ta có thể bị con Quái Tôm Đuôi Nổ khổng lồ xơi tái như chơi.”
Cerdic làu bàu:
“Hắn đáng bị vậy lắm.”
Nói vậy. Nhưng Cerdic cũng giơ cây đũa phép lên và bắn một chùm tia sáng đỏ vào không trung, chùm tia sáng tỏ ra bên trên Krum, đánh dấu vị trí anh ta đang nằm.
Harry và Cerdic cùng đứng đó trong bóng tối một lát, nhìn quanh. Rồi Cerdic nói:
“Ờ…anh cho là tụi mình nên tiếp tục…”
Harry nói:
“Cái gì? Ờ…phải…đúng rồi…”
Thiệt là một khoảnh khắc kỳ lạ. Harry và Cerdic vừa mới hợp sức chống lại Krum trong chốc lát – giờ đây hiện thực trở về nhắc nhở Harry rằng hai người là đối thủ của nhau. Hai người vội chạy ngược lên con đường tối thui mà không nói gì nữa, rồi Harry quẹo trái, còn Cerdic thì quẹo phải. Chẳng mấy chốc tiếng bước chân của Cerdic xa dần và mất hút.
Harry tiếp tục đi tới, tiếp tục dùng thần chú Bốn điểm để chắc chắn là mình đi đúng hướng. Cái cúp bây giờ nằm ở giữa Harry và Cerdic. Lúc này cái khát vọng là người đầu tiên đoạt được cái Cúp đang cháy mãnh liệt hơn bao giờ hết trong lòng Harry, nhưng nó cũng khó lòng mà tin nổi vào cái điều nó vừa thấy Krum làm. Việc sử dụng lời nguyền Không thể Tha thứ đối với một con người cũng có nghĩa là sẽ bị tù mọt gông trong nhà ngục Azkaban, thầy Moody đã từng nói với nó như vậy. Chắc chắn là Krum đã quá ham muốn đoạt cái Cúp Tam Pháp thuật…Harry vừa nghĩ vừa chạy nhanh lên.
Nó cứ đâm đầu vô ngõ cụt đường cùn hoài, nhưng lối đi càng lúc càng tối khiến Harry tin chắc là nó đang đi gần tới trung tâm mê lộ. Và rồi, khi sải bước chạy xuống một con đường dài và thẳng băng, nó lại thấy có sự chuyển động. Ánh sáng phát từ cây đũa phép của nó chiếu vào một sinh vật kỳ lạ, một sinh vật mà trước đây nó chỉ nhìn thấy trong hình mà thôi, trong cuốn Quái thư về Quái vật.
Đó là con Nhân sư. Nó có thân hình của một con sư tử khổng lồ, chân đầy vuốt to dễ sợ, và cái đuôi vàng óng tận cùng bằng một chỏm nâu. Tuy nhiên, đầu của nó lại là đầu một người đàn bà. Bà ta hướng đôi mắt dài hình trái hạnh nhân về phía Harry khi nó bước đến gần.
Harry giơ cây đũa phép lên, ngập ngừng. Bà nhân sư không có vẻ đang phục sẵn để vồ nó, nhưng bà ta cứ bước sàng qua sàng lại, cản trở đường đi của nó. Mãi sau, bà ta nói, giọng trầm, khàn khàn:
“Trò đã đến rất gần mục tiêu rồi. Cách nhanh nhất là vượt qua tôi.”
“Vậy…xin bà vui lòng tránh đường giùm.”
Harry nói mà biết trước câu trả lời sẽ là:”không”. Bà nhân sư cứ tiếp tục bước qua bước lại, nói:
“Không. Tôi sẽ không cho trò đi qua trừ khi trò giải đáp được câu đố của tôi. Trả lời đúng thì tôi cho đi qua. Trả lời sai thì tôi đánh. Làm thinh thì tôi cho rút lui bình yên vô sự.”
Bao tử của Harry lại thót lên liền mấy cái. Cái trò đố điếc này thì Hermione mới là người xuất sắc, chứ không phải nó. Nó bèn cân nhắc vận may rủi của mình. Nếu câu đó quá khó, nó có thể làm thinh không trả lời, quay lưng lại con Nhân sư mà đi, không bị gì hết, và cố gắng tìm một con đường khác đến trung tâm mê lộ. Nó nói:
“Được. Xin cho tôi nghe câu đố.”
Bà Nhân sư ngồi xuống giữa đường, ngâm nga:
“Trước tiên hãy nghĩ đến cái người sống trong sự trá hình,
Kẻ thỏa thuận trong bí mật và chỉ nói dối mà thôi.
Kế đến hãy nói cho ta biết cái gì luôn luôn là điều tu sửa cuối cùng
Ở giữa cái giữa và cuối cái cuối?
Và cuối cùng hãy cho ta cái âm thanh vẫn thường được nghe
Trong suốt cuộc tìm kiếm cái từ khó tìm được.
Bây giờ hãy xâu chúng lại với nhau, và trả lời ta điều này.
Sinh vật nào mà trò không muốn hôn chút nào?”
Harry há hốc miệng nhìn bà Nhân sư. Nó...